"Nhưng, bọn chúng làm thế nào để đột phá được trạm canh gác bên sườn núi ở bên ngoài, lúc bọn ta trở về, rõ ràng đã kêu cảnh vệ bên đường phải tăng cường cảnh giới rồi."
Lệ Phi Vũ nghi hoặc tự nhủ.
"Cái này không có gì kỳ quái cả, Dã lang bang đối với hành động tấn công lần này, nhất định đã sớm lập mưu từ lâu, gài vài gian tế ở ngoại vi là việc cực kì dễ dàng, có đám nội gian này dẫn đường, đám cảnh vệ bên ngoài kia liền bị hạ một cách vô thanh vô tức, cũng là việc hết sức bình thường."
Hàn Lập thản nhiên nói.
"Nhưng Dã lang bang muốn dễ dàng hạ gục tất cả các phân đường, đó là việc không thể. Ta phỏng chừng bọn chúng muốn vây chặt từng phân đường ở trên đỉnh núi mà không công kích, sau đó tập trung tất cả các cao thủ, chuyên tâm công kích tổng đường ở Lạc Nhật phong. Chỉ cần bắt giữ hoặc giết ch.ết toàn bộ đầu não của chúng ta, thì các phân đường kia liền thành không công mà tự phá rồi."
"Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì? Nên đi Lạc Nhật phong sao?"
Lệ Phi Vũ có chút vội vã lo lắng hỏi dồn tới.
Hàn Lập im lặng không nói, một hồi sau, đột nhiên xoay người, đối diện Lệ Phi Vũ, trầm giọng nói:
"Ngươi còn chưa nói cho ta biết, trong đội ngũ đàm phán có nhiều cao thủ như vậy, tại sao lại bị tiêu diệt hết? Theo lý mà nói, Dã lang bang tuyệt đối không có thực lực lớn như vậy."
Lệ Phi Vũ vừa nghe những lời đó, cơ nhục trên mặt co rút một hồi, hắn không thể kìm chế được, thè đầu lưỡi ra ɭϊếʍƈ đôi môi khô khốc, thần sắc lộ ra một tia cười khổ nói:
"Bọn chúng sử dụng lượng lớn nỏ liên châu, mà đều là loại sử dụng trong quân đội"
"Nỏ liên châu dùng trong quân đội?"
"Không sai"
"Khi đó, bọn ta mới rời núi đi được hai ngày, đang đi trên một vùng đồng cỏ, bởi vì vẫn còn đang trong địa giới của bản môn, cho nên mọi người đều buông lơi. Chính vào khi đó, đột nhiên từ dưới đất chui lên vô số bang chúng Dã lang bang, trong tay bọn chúng là nỏ cứng, sau đó là vô cùng vô tận nỏ tiễn bắn tới, khiến cho những đệ tử võ công kém một chút, ch.ết ngay tại đương trường dưới loạn tiễn. Chỉ có số ít người võ công cao cường hoặc là người có vận khí cực tốt, mới may mắn thoát được chuyến công kích đó, nhưng người người đều bị thương, võ công bị yếu đi rất nhiều. Ta là một trong số những người có vận khí tốt, nếu không đã không quay trở lại được."
Lệ Phi Vũ nói tới đây, trong lòng vẫn tràn đầy sợ hãi, bên trong ánh mắt bất giác lộ ra vài tia kinh hãi, xem ra cảnh tượng khủng bố của lần nỏ tiễn tề xạ kia, sự đả kích của nó đối với hắn thật sự là không nhỏ.
"Nỏ tiễn bắn xong, cao thủ của đối phương liền xông tới, sau đó mọi người lâm vào một trận khổ chiến, những người còn lại của bọn ta vì muốn gia tăng cơ hội sống sót, dứt khoát phân khai tự hành động, tự mình đột phá."
"Cũng may ta mệnh tốt, trong mắt của đối phương ta không được xem là mục tiêu kích sát trọng yếu, cho nên đám người đuổi theo tương đối ít, võ công cũng không tính là mạnh, dĩ nhiên ta giết được chúng. Nhưng đợi tới khi ta theo quay ngược lại hướng truy đuổi mới phát hiện, nguyên lai trên đường đi tại các điểm mà bọn ta nghỉ lại, không biết từ lúc nào bị đối phương nhổ sạch, biến thành nơi mà bọn Dã lang bang chiếm giữ, đợi chúng ta như cá lọt lưới tự chui đầu vào rọ. Ta thám thính một hai lần xong, liền không dám đi tìm viện trợ nữa."
"Vì muốn biết tình huống của những người khác, ta đã quyết tâm, dứt khoát phải phục kích một tên lam y chấp pháp của Dã lang bang, từ miệng hắn ta biết được Ngô phó môn chủ và mấy vị trưởng lão, do bị quá nhiều cao thủ của đối phương vây công, đều đã chiến tử rồi, chỉ có vài vị giống như ta do không được coi trọng, mà đều là người võ công không yếu mới có thể đào thoát."
"Biết được tin tức này xong, ta căn bản không dám trì hoãn nhiều nữa, liền liều mạng chạy thẳng về núi, nửa đường, trong lúc vô ý gặp được hai vị cung phụng khác, giống như ta ngày đó thoát được. Thế là cùng nhau chạy trốn một ngày một đêm, cuối cùng cũng về đến núi."
"Về tới đây được một lúc, hai vị cung phụng kia liền đi tới Lạc nhật phong, để thông tri tin tức đội ngũ đàm phán đã bị diệt hết cho Vương môn chủ. Ta bịa ra cái cớ trị liệu vết thương, lén đến chỗ của ngươi, thương lượng một chút xem có cách gì ứng phó."
"Nên biết Ngô phó môn chủ và bao nhiêu người đều bỏ mình vì phục kích, còn chúng ta chỉ có vài người, thân phận không cao không thấp lại chạy thoát về. Lấy cớ trốn tránh trách nhiệm, ai mà biết được bọn họ ngoài mặt có đem lửa giận trút hết lên đầu chúng ta, biến chúng ta thành những con dê thế tội hay không."
"Hiện tại ngược lại mới tốt, tạm thời chưa cần cùng ngươi nói rõ việc đó, người của Dã lang bang đã chém giết lên tận đây rồi. Ngươi nói, bây giờ chúng ta nên làm thế nào mới tốt!"
Lệ Phi Vũ một hơi nói ra cả đống, thần sắc lại chuyển thành có chút bất đắc dĩ.
Hàn Lập nghe xong, nhíu mày, nghẹo đầu suy nghĩ.
Tiếng hò hét chém giết trên núi lúc này ngày càng kịch liệt, thỉnh thoảng truyền tới vài tiếng kêu thê lương của người ch.ết, làm cho người ta không rét mà run.
"Hiện tại trên núi ngươi có còn thuộc hạ không?"
Âm thanh của Hàn Lập biến thành thập phần trầm thấp.
"Có, ta còn hơn hai mươi thuộc hạ, đều an bài ở mấy căn phòng gần nhà Lý trưởng lão, ban đầu dự định đợi đàm phán xong quay về, sẽ đem bọn họ xuất sơn làm việc."
"Tốt lắm, chúng ta tới chỗ ở của Lý trưởng lão trước, cùng đám người đó tập hợp lại trước, thêm nữa thuận tiện cùng Trương Tụ Nhi cô nương và Lý trưởng lão tụ họp, còn bước tiếp theo, đợi tới khi biết rõ tình hình cụ thể, rồi mới quyết định."
Hàn Lập tỉnh táo nói, thể hiện thập phần lý trí.
"Tốt, ta nghe lời ngươi."
"Hiện tại, bên ngoài loạn như thế, ta thực sự lo lắng cho Tụ Nhi!"
Lệ Phi Vũ có chút khẩn trương nói.
Hàn Lập liếc nhìn Lệ Phi Vũ một cái, thật sự không biết gã gia hoả này nghĩ cái gì, một mặt thì vô cùng lo lắng cho Trương Tụ Nhi, quan tâm cực kỳ, mặt khác biết rõ thọ mệnh của mình không dài, mà còn đòi kết hôn với con nhà người ta, rõ ràng muốn đối phương cô quả thủ tiết sao?
"Đúng là một gã gia hoả đầy mâu thuẫn!"
Hàn Lập khẽ hạ một câu đánh giá không dễ nghe dành cho người bạn tốt của mình.
Hàn Lập khẽ nhảy xuống trước, rời khỏi nóc nhà, Lệ Phi Vũ cũng theo sau nhảy xuống.
"Ta đi thu thập một ít đồ vật, sau đó chúng ta lập tức đi ngay."
"Tốt, ngươi phải nhanh đấy, ta thực sự đang rất lo cho an toàn của Tụ Nhi."
Hàn Lập vừa nghe những lời đó, chỉ còn cách im lặng.
Đối phương mở miệng ra là
"Tụ Nhi"
, nói đến gai gai hết cả người, khiến cho Hàn Lập có vài phần khinh bỉ, lại có vài phần đố kỵ.
Hàn Lập không thèm để ý đến dạng đột nhiên hoá thân thành tình si là Lệ Phi Vũ, tự quay vào trong phòng, bắt đầu hoả tốc thu thập mấy loại vật phẩm cần chuẩn bị.