Dư Tử Đồng đối với lời nói dối của mình rất tự tin, hắn không tin có người có thể thoát dẫn dụ được đắc đạo thành tiên, vĩnh sinh bất tử.
Nhớ lúc trước, Mặc đại phu hận hắn đến tận xương tủy, nhưng dưới những thoại ngữ đồng dạng như vậy liền ngoan ngoãn mà hợp tác với hắn. Tin rằng, chỉ cần lại đưa ra một ít điểm tốt, tin rằng đối phương sẽ ngoan ngoãn mà hợp tác với mình.
Nhưng Dư Tử Đồng đã thất vọng, nghe lời dụ hoặc của hắn xong, biểu hiện của Hàn Lập không lộ ra một chút hưng phấn nào cả, mà khuôn mặt hắn hết sức bình tĩnh, tựa hồ những lời nói của đối phương không lọt vào tai hắn, chỉ giống như gió thổi qua mà thôi.
"Việc hợp tác, ta sẽ suy nghĩ sau, nhưng hiện tại ta còn một ít nghi vấn, hi vọng ngươi có thể giảng giải rõ ràng."
Hàn Lập dùng ánh mắt tỉnh táo nhìn quang cầu, nhẹ nhàng nói.
"Trả lời hết mấy vấn đề của ngươi, ngươi sẽ hợp tác chứ?"
"Cái này còn phải xem vào câu trả lời của ngươi có làm ta hài lòng hay không?"
"Hảo, ngươi hỏi đi!"
Dư Tử Đồng rất nhanh đồng ý, xem ra hắn đối với câu thành ngữ
"nhân tại ốc diêm hạ, bất đắc bất đê đầu"
* rất là thấu triệt.
Hàn Lập không có hỏi ngay, mà hắn ngẩng đầu lên nhìn mái nhà một lúc, xem ra hắn đang suy nghĩ xem những vấn đề gì cần phải hỏi.
Dư Tử Đồng bị bộ dạng trịnh trọng của đối phương dọa cho sợ hãi, trong đầu không ngừng nghĩ ngợi, không biết Hàn Lập có hỏi những vấn đề làm hắn đau đầu hay không?
"Ta muốn biết, ta cắn nuốt xong nguyên thần của Mặc đại phu và một bộ phận nguyên thần của ngươi xong sẽ có hậu quả xấu gì không? Tại sao ý nghĩ của ta có chút khác lạ, biết nhiều đồ vật hơn nhưng không tài nào xác định rõ. Không biết có chuyện gì không phải hay không?"
Hàn Lập rốt cục mang những vấn đề hắn sau khi tỉnh dậy lo lắng ra hỏi.
Dư Tử Đồng nghe xong, nguyên lai đối phương lo lắng vấn đề nhỏ này, lập tức trong lòng nhẹ xuống, thanh âm nói chuyện cũng thoải mái hơn.
"A a! Nguyên lai là chuyện này. Lão đệ, ngươi lo lắng quá rồi, hoàn toàn không cần phải để tâm chuyện này. Phải biết rằng, những thứ được nhồi nhét vào đầu ngươi cần phải trong vòng một hai năm mới tự động tản mát, ngươi hoàn toàn không cần quan tâm."
"Nói như vậy, ta thôn phệ cái đó là hoàn toàn vô dụng sao? Một điểm lưu lại cũng không có a? Ta có chút không tin."
Hàn Lập dùng ánh mắt hoài nghi nhìn đối phương, lộ ra bộ dáng không tín nhiệm.
"Nói một điểm cũng không giữ lại chỉ là nói quá thôi. Nhưng có thể lưu lại, đích xác không nhiều lắm."
Dư Tử Đồng vội vàng lên tiếng giải thích, hắn sợ đối phương có cái gì hiểu lầm.
"Trong đó bao hàm ký ức, kinh nghiệm, tình tiết một số thứ, đến một điểm cũng không đạt được. Nếu như hấp thụ nó, nhẹ thì biến thành ngu ngốc, nhân cách phân liệt, nặng thì tinh thần bạo trướng, não tử bị phá hư mà dẫn đến tử vong."
"Cần biết rằng, nguyên thần là thứ quý giá nhất, sao có thể cùng những thứ khác tùy tiện dung hợp được. Thôn phệ nguyên thần người khác tạm thời không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn biến nó thành của mình, đó chính là vọng tưởng. Nếu không, tùy tiện đoạt xá có thể thu được kinh nghiệm, trí nhớ, công pháp của đối phương, vậy không phải thiên hạ đại loạn sao? Sẽ còn ai chăm chỉ mà tự luyện công, đột phá cảnh giới, tu luyện tâm pháp nữa? Tùy tiện đoạt xá chẳng phải là sẽ có sao?"
"Nguyên thần bị thôn phệ, có thể lợi dụng duy nhất ở một điểm mà thôi, đó chính là bản nguyên chi lực. Nó giúp nguyên thần của mình trở nên tráng kiện hơn, bất quá cũng chỉ một chút mà thôi, bởi vì nguyên thần bị thôn phệ rất nhanh biến mất, hầu như không còn, không cách nào lợi dụng tiếp được nữa."
Hàn Lập vừa nghe Dư Tử Đổng giải thích, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy dễ dàng hơn.
Hắn nghe ra đối phương không có nói láo, Dư Tử Đồng lúc này sợ rằng đang muốn cùng hắn hợp tắc giống như đã hợp tác với Mặc đại phu, tự nhiên sẽ không dối gạt hắn.
Dư Tử Đồng giải thích xong, nhìn Hàn Lập gật gật đầu, trông như có vẻ đã tin lời hắn nói, trong lòng không khỏi vui mừng, quang cầu do nguyên thân hóa thành cũng sáng lên vài phần, hắn khẩn trương hỏi:
"Hàn lão đệ, xem ra đối với lời giải thích của ta rất hài lòng. Vậy tiếp theo chúng ta có nên thương lượng việc hợp tác không?"
"Đương nhiên rồi, có thể cùng một vị tu tiên hợp tác, việc tốt đẹp đó còn gì có thể sánh bằng?"
Hàn Lập đột nhiên nhoẻn cười, lộ ra hàm răng trắng, tỏ vẻ có thành ý vô cùng.
"Thật sao?"
Dư Tử Đổng phấn khích, không nghĩ tới mình chưa khuyên bảo đối phương đã dễ dàng đồng ý nên hắn vội vàng mở miệng, muốn xác nhận một chút.
"Đương nhiên"
Hàn Lập trả lời rất nhanh.
Sau đó hắn mỉm cười, lấy từ trong tay áo ra một đồ vật, dùng giọng nói thân thiết nói với Dư Tử Đồng.
"Chúng ta đã là hợp tác với nhau rồi, vậy trước khi thương thảo một cách cụ thể, các hạ sẽ không cự tuyệt ta, phối hợp làm một cái thí nghiệm nho nhỏ chứ?"
"Thí nghiệm?"
Dư Tử Đồng sửng sốt, hắn nhìn ống đồng trong tay đối phương, cảm thấy rất quen mắt, hình như đã thấy qua ở đâu rồi, trong lòng liền có dự cảm không tốt.
"Không sai, thí độc thí nghiệm."
Lời nói của Hàn Lập còn chưa dứt, ngón tay cái nắm ống đồng bỗng giật một cái, tiếp theo một dòng chất lỏng đen, quánh đặc bắn ra, mang theo mùi hủ xú nồng nặc, hướng thẳng tới mục tiêu đối diện.
"A!"
Từ quang cầu phát ra tiếng kêu thảm thiết của Dư Tử Đồng, nguyên thần của hắn bị chất lỏng màu đen tưới vào, trên bề mặt quang cầu, ánh lục quang bỗng nhiên ảm đạm đi, xem ra hắn bị thụ thương không nhẹ.
"Ngươi, ngươi dĩ nhiên cũng dám lén hạ độc ta?"
Dư Tử Đồng kêu lên, khản cả giọng, tựa hồ đến giờ hắn vẫn chưa chấp nhận nổi những việc đã phát sinh.
Hàn Lập không để ý tới sự giận dữ của đối phương, hắn đưa tay lên thắt lưng,
"ba"
một tiếng, từ trên thắt lưng hắn rút ra một thanh bảo kiếm sáng loáng.
Thanh kiếm này chỉ rộng chừng một ngón tay, chiều dài tầm thước rưỡi, lưỡi kiếm mềm dẻo vô cùng, đúng là một thanh kiếm hiếm có
"Ngọc đái đoản kiếm."
Thanh kiếm này là do Hàn Lập sử dụng trọng kim nhờ thợ rèn tạo cho một thanh đoản kiếm, cũng là thanh kiếm đắt nhất. Bất quá hắn không có am hiểu cách sử dụng loại vũ khí này, cho nên, đến tận giờ hắn vẫn chưa dùng đến.
Hàn Lập lấy ra thanh kiếm vốn vẫn được giấu trên người này, trông có vẻ như đây là cơ hội sử dụng thanh kiếm, sắc mặt hắn trở nên âm trầm, khuôn mặt tươi cười lúc trước của hắn bây giờ đến một phần cũng không còn thấy.
Hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn nguyên thần vẫn còn đang run rẩy, không nói một lời, cả người phí tới, chém thẳng xuống quang cầu, lúc này hắn sử dụng nhuyễn kiếm cứ như là đang sử dụng một thanh sài đao vậy.