"Khụ! Nói đến, ta cũng là người bị hại"
.
Dư Tử Đồng mở miệng muốn tìm sự đồng tình của Hàn Lập, đem mối quan hệ của hắn và Mặc đại phu, cố gắng gạt bỏ qua một bên, nhưng thấy Hàn Lập không có biểu hiện gì, không thể làm gì khác hơn là nói tiếp:

"Ta vốn lúc đầu là một người tu tiên…"

Dư Tử Đồng thành thật đem lai lịch của bản thân, những chuyện đã trải qua, chi tiết kể qua một lần, đương nhiên trong khi kẻ lại, hắn cũng đem bản thân nói thành kẻ bị Mặc đại phu bắt buộc, cho nên mới bức phải đồng mưu, đem tất cả trách nhiệm bỏ hết lên Mặc đại phu đã ch.ết đi.

Hàn Lập tự nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng lời nói của hắn, nhưng kết hợp với những gì Mặc đại phu đã nói, cũng đã có thể suy ra bảy tám phần chân tướng, cũng có thể hiểu được sự việc.

Bỏ đi những gì mà đối phương có thể giả dối, Hàn Lập đối với chuyện đã trải qua, cũng đại khái hiểu rõ.

Những chuyện của Mặc đại phu trước đây nói với hắn, là hắn đã bị ám toán, đi ra ngoài tìm phương pháp khôi phục công lực, hẳn là sự thật, cũng không có gì phải lừa gạt hắn.



Nhưng theo lời kể lại trước đó thì tại một nơi thần bí, đã tìm được một quyển kỳ thư, theo đó tìm được phương pháp khôi phục công lực, là chuyện giả tạo, hoàn toàn đều là do Dư Tử Đồng, Mặc đại phu mới khôi phục được công lực, nhưng cũng là bởi vì Dư Tử Đồng, hắn mới bị trớ chú vào thân.

Nguyên do, Dư Tử Đồng vốn là thành viên của một gia tộc tu sĩ, tu luyện Trường Xuân công đến tầng thứ bảy, có hỏa hầu nhất định, nhưng do sau này tư chất có hạn, Trường Xuân công cũng không có tiến bộ, không cách nào chính thức đạt tới Trúc Cơ.

Người tu tiên mà không có Trúc Cơ, không thể xem như là thành viên của tu sĩ, cũng không thể chính thức giao thiệp với tu tiên giới, cho nên Dư Tử Đồng dưới sự bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là rời khỏi nơi ẩn cư, chuẩn bị đến thế tục nâng cao lịch duyệt, xem thử có khả năng nâng cao tâm cảnh, đột phá bình cảnh trước mắt.

Đương nhiên là có thể nói, có thể tìm được một số dược liệu trân quý, đem về luyện linh đan, như vậy càng tốt hơn, bất quá hắn cũng biết hy vọng này rất mong manh, nhưng bất kể nói như thế nào, cũng là chuyện vận khí, nói không chừng, khiến cho hắn bộc phát một bước lên mây!

Hoài bão ý đồ mê người, Dư Tử Đồng mới hai mươi mấy tuổi đã rời khỏi giới tu sĩ tiến vào thế tục.

Thế giới bên ngoài, thật làm cho người ta hoa cả mắt, rất nhanh đã che mờ hai mắt của Dư Tử Đồng, tâm cảnh của hắn vốn đã không mạnh mẽ, mới mấy năm đã hoàn toàn thoái hóa, làm thượng khách của các gia đình quyền quý, bắt đầu hưởng thụ vinh hoa xa xỉ của thế gian, tâm tu tiên đã dần dần phai nhạt đi.

Đối với loại đệ tử nửa đường đứt gánh như Dư Tử Đồng, gia tộc bọn họ tự nhiên trăm năm sau, sẽ gạch tên hắn khỏi sổ, từ nay về sau hắn được coi như là người thế tục, không được lui tới gia tộc, trừ phi hậu nhân của hắn, lại xuất hiện người tu tiên tư chất xuất chúng, mới đồng ý cho lần nữa nhận tổ quy tông.

Cứ như vậy mà nói, con đường của Dư Tử Đồng đã là vô vọng, không cách nào tu tiên được, nhưng sống thọ trăm tuổi, phú quý cả đời cũng là kỳ vọng được, loại người tu tiên tiên trước khi đạt Trúc Cơ, cũng là rất bình thường, cũng không tính là đại sự gì.

Nhưng không biết là ông Trời có mắt, hay là Dư Tử Đồng chuyển vận, vài năm sau đó, hắn trong lúc vô ý trên đường đi dạo, thuận tiện theo thói quen đi một vòng dược điếm, tại một cửa hiệu hắn phát hiện một quả Huyết linh thảo rất hiếm thấy, linh thảo này cùng với hồng du hoa bình thường rất giống nhau, cho nên bị đặt ở cạnh nhau.

Dư Tử Đồng vừa thấy, tự nhiên mừng rỡ, có linh thảo này, hắn có hy vọng đột phá bình cảnh, lòng tu tiên lại một lần nữa nổi lên, lúc ấy hắn liền bỏ tiền mua vật ấy.

Không ngờ lúc này lại có chuyện xảy ra, lại có một gã tu tiên tiến vào trong tiệm, cũng phát hiện thuốc này, đương nhiên cũng không chịu bỏ qua, hai người liền nảy sinh ra tranh chấp.

Chủ nhân dược điếm thấy vậy, lập tức nhân cơ hội bảo hai người ai xuất ra nhiều ngân lượng hơn, thảo dược này sẽ thuộc về người đó, kết quả trên người Dư Tử Đồng tiền tài nhiều hơn một chút, tự nhiên mua được linh dược này.

Bất quá hắn cũng không ngu ngốc, biết đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ, ngay trong đêm trốn đi, hướng về gia tộc mà chạy trốn, nhưng mới đi được nửa đường, đã bị người nọ đuổi theo, kết quả tự nhiên là một hồi đại chiến.

Pháp lực của đối phương cao hơn hắn một bậc, Dư Tử Đồng bị hộc máu mà bại, nhưng lại không nỡ mất đi linh dược. Hắn cắn răng phát động Bảo mệnh phù của gia tộc, dùng bí pháp đồng quy vu tận, dọa lui đối phương, lúc này mới chạy thoát được.

Nhưng lúc này, hắn đã bị thương không nhẹ, lại ở dưới tình cảnh đó, hắn đụng phải Mặc đại phu cũng đanh đi tìm thuốc.

Cũng là do Dư Tử Đồng xui xẻo, hắn tuy nói là đã hành tẩu mấy năm tại thế gian, nhưng kinh nghiệm đối với người trong giang hồ một chút cũng không có, sau khi nhìn ra tình huống của thân thể Mặc đại phu, lại đi nói ra, trong lúc vô ý lại tiết lộ mình có mang thuốc để trị bên người.

Do đó, hắn đã rước lấy đại họa sát thân, phải biết rằng Mặc đại phu giờ phút này đang nóng lòng tìm thuốc, đang tìm thuốc lại nghe được đối phương có thuốc có thể chữa trị cho mình, lập tức dùng tất cả các thủ đoạn, khẩn khoản cầu khẩn.

Nhưng thuốc mà Dư Tử Đồng nói, tuy không phải là kỳ trân như Huyết linh thảo, nhưng cũng cần mười mấy loại thảo dược trân quý, dùng phương thức của người tu tiên, hao phí nguyên khí lớn mới luyện chế thành, mà trên người hắn cũng còn không nhiều lắm. Dưới tình huống ngày nay hắn đang trọng thương, hắn càng quý trọng vô song, làm sao mà có thể đem tặng cho một con người như là một con kiến hôi như vậy được.

Mặc đại phu thấy bản thân ba lần bốn lượt, cũng không thể xin được thuốc, trong lòng thẹn quá thành giận, liền nổi lên sát tâm, len lén đi theo đến chỗ không người, liền ở sau lưng Dư Tử Đồng hạ độc dược bí chế.

Theo lý thuyết, một độc dược tầm thường vốn không có tác dụng đối với Dư Tử Đồng, nhưng loại độc dược mà Mặc đại phu sử dụng là dùng dược vật đặc chế, ngay cả hắn cũng không hiểu hết uy lực của nó, dĩ nhiên trong lúc vô tình, làm cho Mặc đại phu đắc thủ.

Dư Tử Đồng vốn đã trọng thương, hơn nữa độc tính công tâm, trở nên bị nghẹt thở, lúc này Mặc đại phu mới xuất hiện, nghênh ngang lục soát trên người hắn.
Dư Tử Đồng thấy vậy, cũng không hoàn toàn hiểu rõ tiền nhân hậu quả, trong lúc lửa giận công tâm, không suy tính đã xuất ra

"huyết tiến âm hồn chú"
, đem máu huyết toàn thân hóa thành một huyết chú, phún tới trên đầu Mặc đại phu, sau đó nguyên thần rời khỏi thân thể, lặng lẽ phiêu xuất ở bên ngoài cơ thể.

Nguyên thần sau khi xuất khiếu, Dư Tử Đồng mới phát hiện bản thân chưa có chuẩn bị trước, không có chuẩn bị pháp khí để dung thân, dưới tình thế bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là chui vào trong cơ thể Mặc đại phu, tạm thời tránh cho nguyên thần sự nguy hiểm tiêu vong.

Mà Mặc đại phu bị máu tươi bắn lên đầu, lúc đầu có kinh hãi, nhưng sau đó phát hiện không gì khác thường, cũng không để ở trong lòng.

Hắn ỷ vào sự thông hiểu đan dược, lấy từ thi thể của đối phương ra các loại dược hoàn, hân hoan mà uống vào, quả nhiên thuốc vào bệnh trừ, công lực của Mặc đại phu khôi phục.

Mặc đại phu mừng như điên, mang theo những đồ vật lục soát được trên người đối phương, cùng với một quyển Trường Xuân công khẩu quyết xem không hiểu, dự định quay lại Lam châu, đi báo thù tuyết hận, trọng chấn hùng phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện