Hàn Lập vừa nghe, không khỏi rùng mình trong lòng, nhưng màn phát sinh tiếp theo, khiến cho tinh thần của gã nhận được sự kích động to lớn, khiến cho hắn nhận thức được rằng trên đời những việc hắn chưa biết còn rất nhiều, rất nhiều.

Tuỳ theo tiếng hét của Mặc đại phu, bảy thanh dao nhọn đang cắm trên người lão đều rung lên, từ bên trong hình đầu quỷ ở cán dao phát ra âm thanh
"ông ông "
như tiếng chim kêu, hơn nữa âm thành ngày càng vang, ngày càng thêm bén nhọn, tựa hồ như muốn sống dậy, muốn thoát ra khỏi người hắn.

Mặc đại phu nhìn thấy mấy thanh dao nhọn tựa như không ngừng rung động, có chút tức giận, lão hạ giọng lầm rầm một câu, bởi vì thanh âm quá bé, tốc độ lại nhanh, Hàn Lập không nghe rõ lão nói cái gì, nhưng khả năng không phải là những lời dễ nghe.

Mặc đại phu đứng dậy, quay một vòng quanh căn phòng, cuối cùng dậm dậm chân, như không còn cách nào khác lão đành lấy một ngón tay nhét vào trong miệng của một cái đầu quỷ.

Sự việc không thể ngờ tới đã phát sinh, cái đầu quỷ vốn tưởng là vật ch.ết kia tự nhiên cũng biết khép miệng lại, dùng những chiếc răng thô trong miệng hung hăng cắn chặt lấy món ngon được dâng đến tận miệng, rồi bắt đầu nhẹ nhàng ʍút̼.

Mặc đại phu khẽ run rẩy toàn thân, giống như đang nhẫn nại chịu đựng sự đau đớn to lớn, vì hắc vụ đã che lấp mất khuôn mặt, Hàn Lập nhìn ko rõ những biểu tình khi đó của đối phương, nhưng nhất định khuôn mặt đó rất khó nhìn.



Trải qua một tuần trà, đầu quỷ cuối cùng đã hút no, nó mãn ý mở rộng cái miệng, âm thanh
"ông ông "
đã biến mất.
Tiếp theo đó, Mặc đại phu cũng dùng cách như trên, đều cho mỗi cái đầu quỷ được hút một lần, mới cam long thu ngón tay về.

Làm xong việc đó, Mặc đại phu lại xuất ra những thủ quyết như trước, miệng lại niệm, thêm một lần hét to
" Thất quỷ phệ hồn đại pháp "

Lần này, mấy thanh dao nhọn kia không hề dao động, cũng không phát ra âm thanh nào, mà đồng thời trợn cả hai mắt, lộ ra nhãn châu đỏ như máu, cái miệng đồng thời trương to ra, hai bên quai hàm phình ra, hướng về không trung hớp lấy từng ngụm từng ngụm.

Quỷ vụ trên mặt Mặc đại phu, như biết đại nạn sắp đến, bọn chúng như vùng vẫy như ba đào, các xúc tu từng cái từng cái một cũng được huy động cuồng bạo, nhưng không làm được gì cả.

Từ phía mặt ngoài của quỷ vụ, bảy đạo hắc tuyến nhỏ bị cuộn lại, vẽ lên không trung những hình cánh cung đẹp đẽ, sau đó với một sự chuẩn xác cực kì bay vào trong bảy cái miệng quỷ đang chờ đã lâu, rồi bị đầu quỷ thôn phệ từng chút từng chút.

Hàn Lập có chút si ngốc. Do Mặc đại phu ngồi ngay trước mặt gã, nên những sự việc phát sinh, đều lọt vào trong mắt gã, ngay cả mỗi cái răng của đầu quỷ, đều được gã nhìn thấy rõ.

Hàn Lập lần đầu tiên được tiếp xúc với thế giới khác, bị lực lượng thần kì này chấn động như bị sét đánh, những thanh dao nhọn kì quái kia, những cái đầu quỷ cổ quái, lại thêm hắc vụ yêu dị đang hiện lên trên mặt Mặc đại phu, đủ các loại hiện tượng không thể dùng lẽ thường để giải thích, không thể không làm chấn động đến những nhận thức trước đây của gã. Nên biết Hàn Lập trước kia đối với chuyện về thần quỷ chỉ là bán tín bán nghi, đối với gã mà nói nếu không tận mắt chứng kiến thì không bao giờ tin tưởng.

Bây giờ, những cảnh tượng quỷ quái chỉ có trong những câu truyện truyền thuyết đã xuất hiện trước mắt, đã sờ sờ trước mặt gã, làm sao mà không khiến Hàn Lập kinh hãi.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu của Hàn Lập hỗn loạn như tơ vò, đối mặt với lực lượng không thuộc về con người, lại bị cầm tù trong tay nó, thực sự là không biết phải đối phó như thế nào mới đúng.

Dần dần, quỷ vụ trên mặt Mặc đại phu từ dày đặc chuyển sang mỏng, từ đậm chuyển thành loãng, đã bị đầu quỷ thôn phệ khá nhiều, chỉ còn cách ngoan ngoãn chuyển về màu thanh đạm nhất, bao phủ mơ hồ trên mặt.

Lúc này, khuôn mặt Mặc đại phu đã mơ hồ nhìn thấy, nhưng Hàn Lập vừa nhìn thấy chân dung mà đối phương mới lộ ra, ngay lập tức giật mình đến há hốc mồm, mãi không ngậm được miệng lại.

Hôm nay, những việc làm cho Hàn Lập giật mình có quá nhiều, tất cả những việc không bao giờ tưởng tượng được đều xuất hiện, khiến cho gã ngất ngây như quên cả bản thân.

Lúc này, từ trong quỷ vụ hiện ra một khuôn mặt, chỉ khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt của nam tử hán đang vào hồi sung sức nhất, nếu nhìn vào hang lông mày cực kì quen thuộc kia, rõ ràng chính là Mặc đại phu, chỉ là tuổi tác thì đã giảm đi vài chục năm tuổi tác mà thôi.

Trên khuôn mặt kiên nghị kia, nhãn thần không giận mà uy, khoé miệng thì treo nụ cười lạnh, có nhìn kiểu gì cũng là một khuôn mặt đầy mị lực của mỹ nam tử. Khuôn mặt tràn đầy vẻ nam tính thành thục, đối với nữ nhân chính là có sức sát thương trí mạng, bất luận là thiếu nữ đang lớn, hay là goá phụ ở chốn cao trạch hậu viện, đều không thể ngăn nổi những mị lực của loại đàn ông này, chỉ cần hơi vẫy tay một cái, các nàng sẽ tự động chui vào lòng, rồi chìm đắm trong đó, không cách nào mà kìm chế được.

Thấy được một khuôn mặt như vậy, trong lòng Hàn Lập chỉ muốn một quyền đập cho nó nát nhừ, nhìn thấy hình dáng mỹ nam tử của nó, thật chả khác gì đang trêu chọc vào tính đố kị của những người đàn ông khác.

Mắt thấy trên mặt còn sót lại chút tàn dư cuối cùng của quỷ vụ, cũng bị hấp thu vào trong miệng của đầu quỷ, Hàn Lập mới nghĩ đến, Mặc đại phu đã từng đề cập qua với gã, nguyên bản hắn chỉ khoảng ngoài ba mươi tuổi, chỉ là trong lúc trị thương có xuất hiện việc ngoài ý muốn, bị tà ma quỷ đói hút mất tinh nguyên trong một thời gian dài, mới biền thành già lão đến như vậy.

Như vậy có thể dựa vào điểm này mà nói, đối phương tựa hồ như không lừa dối gã. Hình dáng lúc này mới chính là chân dung của Mặc đại phu, chỉ là thủ đoạn hồi phục của hắn quá ư là bất khả tư nghị.

Lúc này, Hàn Lập mới phát giác, Mặc đại phu không chỉ trẻ lại ở khuôn mặt, ngay cả cơ thể, tóc của hắn cũng đều cải biến theo, tóc đen cứng, thân hình cao lớn, biểu hiện rõ hắn đang trong giai đoạn hoàng kim của đời người, thể lực tinh thần đạt đến trạng thái đỉnh cao.

"Mặc đại phu đã có biện pháp hồi phục lại như cũ, vậy tại sao lại còn động đến mình nữa nhỉ?"

Hàn Lập có chút nghi hoặc, gã thanh tỉnh lại từ trong khiếp sợ, ý thức được bản thân mình vẫn ở trong nguy hiểm, vì vậy bắt đầu động não thật nhanh, không ngừng phân tích tất cả, cố gắng từ trong cục diện trước mắt, tìm ra một cách để thoát thân.

Hàn Lập nhìn thấy, Mặc đại phu sau khi trẻ lại, thần trí phảng phất có chút hoảng hốt, hắn ngơ ngác đứng yên tại chỗ, ko nói lời nào.

Hồi lâu sau, hắn mới giơ một bàn tay lên, dùng ánh mắt như nhìn bảo bối đã đánh mất từ lâu, cẩn thận đánh giá làn da bóng loáng trên bàn tay, sau đó nhắm chặt hai mắt, đem bàn tay dí sát lên mặt, nhẹ nhàng cọ xát, tựa như đang thưởng thức sức sống của sự thanh xuân.

Biểu tình tự luyến này của Mặc đại phu, khiến cho Hàn Lập ở bên cạnh có chút khó tiêu, gã không thể nào hiểu được Mặc đại phu lúc này, muôn vàn cảm xúc khi cái đã đánh mất nay đã lấy lại được.

"Mặc lão, xem ra người đã hồi phục lại như bình thường rồi, phải chăng ko cần dung đến đệ tử nữa, vậy có thể tha cho đệ tử ko? Để cho đệ tử sau này vì người mà ra sức."

Hàn Lập không thể nào kìm chế được nữa, đến bây giờ gã vẫn không biết, đối phương muốn xử lý gã như thế nào. Bởi vì tuy biết rõ đối phương không thể nào cứ như vậy mà buông tha cho gã, nhưng giả bộ ngốc nghếch mà buông ra một câu thử dò xét, hy vọng có thể sớm một chút biết được kết quả của bản thân, còn hơn là tìm ra cách khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện