Một khi trúng phải loại độc
"Triền Hương Ti"
này, độc tính của nó sẽ thông qua mạch máu, từ từ lan rộng khắp toàn thân.

Trong vòng một thời thần, nếu người trúng độc là thường nhân, vậy thì vẫn còn may, cũng không có bị nguy hiểm gì quá lớn. Nhưng đối với người luyện võ lại là uy hϊế͙p͙ trí mạng, người trúng độc trong lúc này không được vọng động nội gia chân khí bên trong, nếu không sẽ làm cho độc tính phát tác còn nhanh hơn, làm cho huyết dịch trong thân thể nghịch lưu, thống khổ không thể chịu nổi.

Mà sau khi trúng độc một khoảng thời gian dài, độc tính xâm nhập vào trong cơ thể lại càng phiền toái hơn.

Mặc dù có thể sử dụng chân khí để khống chế, nhưng mỗi ngày đều phải phục dụng giải dược, chế trụ độc tính, nếu không xương cốt toàn thân sẽ dần dần phát sinh dị biến, làm cho toàn thân từ từ co rút lại, cuối cùng giống như khối bùn khô cong lại chỉ còn một mảng, nằm bất động trên mặt đất.

Hơn nữa điều càng làm cho người khác chỉ nhìn thôi mà đã sợ chính là một khi độc tính đã xâm nhập vào xương cốt, không có cách nào hoàn toàn loại trừ, chỉ có thể phục dụng giải dược tương ứng để làm cho độc tính chậm phát tác, lúc này độc tính trở thành một phần của cơ thể, không thể nào giải trừ được nó nữa.

Mà tài liệu đế phối chế ra loại độc dược này rất phong phú, đa dạng, có nhiều dược tài thành phần có thể thay thế được, mặc dù đều gây ra hậu quả như nhau nhưng độc tính cụ thể sẽ do người phối chế khác nhau mà khác đi, trở nên quỷ dị khó lường. Thuốc giải độc tự nhiên cũng không giống nhau, chỉ có người chế ra độc dược mới có khả năng đối chứng mà chế ra giải dược, kiềm chế độc tính. Những người khác, cho dù là biết phương pháp điều chế



"Triền Hương Ti"
cũng vô pháp điều chế giải dược.
Cứ như vậy, cái mạng nhỏ của người trúng độc là nằm trong tay của người hạ độc, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh, không dám phản kháng.
Mặc đại phu đem những ký ức trong đầu liên quan đến
"Triền Hương Ti"

lướt qua một lần, trong lòng dĩ nhiên đã minh bạch tại sao Hàn Lập lại có dáng vẻ vô lo như vậy.
Lão trong lòng liền cười lạnh một chút, sắc mặt không có một điểm biến hóa, miệng lạnh nhạt nói:
"Đây là thủ đoạn cuối cùng của ngươi ư?"

"Tiểu tử, nếu ngươi không lưu lại hậu chiêu nào nữa, vậy trái lại hãy thúc thủ chịu trói đi!"

Tim Hàn Lập đột nhiên trầm xuống, chứng kiến thần sắc của Mặc đại phu không hề thay đổi, đối với những uy hϊế͙p͙ của hắn phảng phất như một điểm cũng không để trong lòng, như vậy hắn có thể khẳng định đối phương đã có chỗ dựa nào đó.

Hắn nhìn kĩ lại, quả thật Mặc đại phu không để loại độc này vào trong lòng. Trên người đối phương đang trúng chất độc
"Triền Hương Ti"
, tự nhiên cũng không thèm để ý, đối phương ngay cả một chút xúc động cũng không có.

Bởi vậy, Hàn Lập rất rõ ràng, chính mình tuyệt đối đang ở thế hạ phong bất lợi, đối phương hình như đã có điểm nắm chắc, có thể bắt được hắn.
Chứng kiền Hàn Lập im lặng không nói, Mặc đại phu cười hắc hắc, trong mắt ánh lên vẻ gian trá, trên miệng liền tùy tiện hét lớn một tiếng:

"Thiết Nô, bắt nó lại cho ta."
Vừa nghe đến đó Hàn Lập liền giật mình nhớ ra, tự chính mình sau khi vào trong nhà, tựa hồ đã hoàn toàn quên mất một nhân vật trọng yếu, hắn không kịp nghĩ, dùng mũi chân câu binh khí bên cạnh, thanh thiết trùy dễ dàng nhảy vào trong tay hắn.

Chỉ trong một sát na, một hắc ảnh to lớn kèm theo một cỗ liệt phong từ trong góc phòng chạy ra, chỉ một chút đã đến trước mặt hắn, tốc độ cực nhanh, làm cho Hàn Lập căn bản không có cách nào trốn thoát.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ còn cách dùng tiêm trùy trong tay đâm vào tiểu phúc của bóng đen, hi vọng có thể ngăn cản đối phương một chút, để mình còn có sơ hội mà thở dốc.

Dùng thanh trùy vừa nhỏ vừa ngắn, nhắm vào những bộ vị khác thật không thể nào khả thi. Nhưng Hàn Lập hiện giờ không có cách nào khác, đối phương thật sự rất cao lớn, mà binh khí trong tay chỉ dài nửa thốn, chỉ có thể đâm tới nơi này thôi.

Hàn Lập chợt cảm thấy mình tựa hồ như va chạm với một quái vật chứ không phải con người, cổ tay như bị một thanh gỗ lớn mãnh liệt đánh vào, lập tức mất đi cảm giác, thân thể liên tiếp bị trùng kích lui về sau vào bước, mà thiết trùy trong tay như đâm vào một tảng đá, bị đánh văng ra ngoài, mất tung mất tích.

Hàn Lập trong lòng kinh sợ không thôi, vừa mới miễn cưỡng ổn định thân hình, liền cảm thấy trước mặt tối sầm lại, thân ảnh to lớn tùy chi nhi lai(0), ngay sau đó hai vai liền dấy lên một trận đau nhức, hai bài tay khổng lồ gắt gao bóp chặt xương vai của hắn, làm cho hắn có cảm giác bị ép nát.

Hàn Lập liều mạng lắc lắc vài cái nhưng thân thể cứ như bị một ngọn núi lớn đè xuống, căn bản không thể động đậy.
Dưới tình thế cấp bách, hắn bất chấp tất cả, lên gối, hung hăng đá lên chỗ yếu hại giữa hai chân đối phương.
"Ai u"

một tiếng, Hàn Lập đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, chỗ trí mạng của đối phương không ngờ cũng cứng rắn vô cùng, hắn cảm giác như xương đầu gối giống như trứng gà chọi vào tảng đá, phảng phất như đã vỡ thành mấy mảnh.

Bất quá hành động này của hắn dường như đã làm đối phương nổi giận, bàn tay không lồ trên vai hắn đột nhiên phát ra thêm vài phân man lực, làm cho Hàn Lập đau đớn đến mức cơ hồ ngất đi, cả người cụng mềm nhũn nằm trên mặt đất.

"Thiết Nô, điểm nhẹ thôi. Tên này đối với ta có điểm đại dụng."
Đúng vào lúc nguy cấp này, thanh âm mắng nhiếc của Mặc đại phu truyền đến.

Khi lời nói vừa dứt, Hàn Lập cảm thấy hai vai nhẹ đi, cảm giác đau đớn đại giảm. Trong lòng hắn không khỏi thở dài một hơi, lần đầu hắn cảm thấy thanh âm của Mặc đại phu lại dễ nghe như vậy, bất quá sau khi may mắn đi qua, những nghi hoặc quanh quẩn đã lâu trong lòng hắn, lại vừa tăng thêm vài phần.

Ngay từ đầu, Hàn Lập đã phát giác Mặc đại phu không hiểu vì sao, vừa đến chỗ mấu chốt đều hạ thủ lưu tình với hắn, sợ làm thương tổn mình. Hắn đương nhiên không tin là đối phương thiện tâm đại phát, cố ý hạ thủ lưu tình. Như vậy nhất định trong đó có điều gì đó mà hắn chưa biết. Không cho đối phương nhìn rõ thủ đoạn của mình, như vậy mới khiến cho đối phương phải kiêng dè, không dám tự tin thi triển toàn bộ sức mạnh ra tấn công, nếu không cũng sẽ không cùng hắn dây dưa mãi đến tận bây giờ.

Hắn âm thầm nắm bắt chủ ý này, muốn lợi dụng điểm này để mặc cả (1) với đối phương, tìm cách thoát ra khỏi ma chưởng của đối phương.

Mặc đại phu đi đến trước mặt hắn, tựa hồ đã nhìn ra những suy nghĩ trong lòng hắn, thần sắc giễu cợt trên mặt chợt thoáng qua, trước tiên lão sờ soạng trước ngực Hàn Lập một lúc, trong tay liền lôi ra một tấm hộ tâm kính, không khỏi nhịn được có chút buồn cười, nguyên lai là vật đó đã ngăn cản lão điểm huyệt.

Lão nhẹ nhàng lắc đầu không nói gì, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gỗ dài màu vàng, cái hộp gỗ này tinh xảo vô cùng, trên mặt
"điêu long họa phượng"
(2) vừa nhìn đã biết ngay là vật quý, người bình thường khó mà thấy được.

Mặc đại phu đem đến trước mặt Hàn Lập, trịnh trọng mở nắp hộp ra, bên trong có mấy thanh ngân nhận (3) giống hệt nhau. Ngân nhận này hình dáng cổ quái, thoạt nhìn giống đao nhưng không phải đao, giống kiếm nhưng không phải kiếm, thân nhận uốn khúc, giống như hình bán nguyệt, kích thước lớn nhỏ lại giống như trủy thủ.

Trong lúc Mặc đại phu lấp từ trong hộp ra một thanh ngân nhận thì Hàn Lập phát hiện ra, thanh quái nhận này mỏng vô cùng, giống như một miếng giấy bạc, trên lưỡi nhận hàn quang lóe ra, làm người ta cảm nhận được sự sắc bén vô cùng, vật này mà dùng để cắt lên thân thể người, nhất định giống như người ta cắt quần áo dễ dàng. Càng quỷ dị hơn, chính là tại đoạn chuôi của ngân nhận, còn có khảm một quỷ đầu nhắm chặt cả hai mắt, quỷ đầu này mặt xanh nanh dài, trên đầu có hai sừng, cực kỳ dữ tợn.

Mặc đại phu cầm thanh quái nhận này, dùng ánh mắt ý vị sâu xa tà ác liếc Hàn Lập một cái.
Cử động này làm cho Hàn Lập không khỏi dựng tóc gáy, lẽ nào hắn thật sự bị cái mõm quạ đen kia lừa dối, đối phương sử dụng thanh quái nhận kia để cắt lên người mình phải không?

(0): bám sát, theo sát.
(1): nguyên văn
"thảo giá hoàn giá"
(2): khắc rồng vẽ phượng
(3): lưỡi dao ngắn bằng bạc

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện