"Ma Ngân thủ"
Ba chữ này từ trong miệng Mặc đại phu chậm rãi thốt ra, thanh âm trầm thấp, phảng phất xa xa như từ trên trời truyền đến, mang theo ma lực không thể tư nghị, làm Hàn Lập cũng không khỏi nhịn được sợ run lên, cước bộ đang hướng về phía trước liền dừng lại.

Theo lời vừa dứt, trên người Mặc đại phu đột nhiên bạo phát ra một cổ sát khí trùng thiên, khí thế này giống như cuồng phong sậu vũ, càng thổi càng lớn, hơn nữa hướng bốn phía không ngừng khuếch tán, tràn ngập cả căn tiểu ốc.

Mà Hàn Lập đang tiến tới, bất thình lình bị khí thế cuồng bạo táp lên trên mặt, bị bức bách đảo lui liên tiếp vài bước mới có thể ổn định thân hình, đứng vững được.

Hàn Lập sắc mặt không khỏi đại biến, trong lòng một trận hoảng sợ, biết đối phương đã xuất ra tuyệt chiêu chân chính đối phó mình, xem ra một kiếm vừa rồi làm cho lão kích thích không ít.
"Hắc hắc! Tiểu tử, có thể kiến thức tuyệt kỹ thành danh Ma Ngân thủ của lão phu, coi như ngươi may mắn đi."

Âm thanh cuồng ngạo của Mặc đại phu điếc tai nhức óc, tại bên tai Hàn Lập vang lên ông ông, nhưng may mắn không có ẩn chứa nội lực, cho nên ảnh hưởng không lớn, xem ra đối phương không thèm dùng thủ pháp đã thất bại để đối phó hắn thêm lần nữa, điều này làm cho hắn an tâm không ít.

Hai lần liên tiếp nghe được Mặc đại phu ngạo nghễ nói tới cái tên
"Ma Ngân thủ"
này, Hàn Lập cũng không khỏi kích thích, nhìn về phía hai tay của đối phương.
Vừa nhìn đã làm cho Hàn Lập trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ, môi lúc đầu mím chặt nay không nhịn được thoáng hé ra.



Chỉ thấy từ khuỷu tay của Mặc đại phu đi lên, lúc đầu là cánh tay khô gầy, đột nhiên giống như bị bơm khí vào, bỗng bành trướng lên, so với độ lớn của ống tay ban đầu thì lớn hơn rất nhiều. Càng làm cho kẻ khác giật mình chính là da tay nguyên bổn màu vàng, giờ phút này biến thành màu trắng bạc, dưới ánh dương quang chiếu rọi, phản xạ sự sáng bóng của kim chúc lạnh như băng, tựa hồ rất chắc chắn, không gì có thể bẻ gãy được (kiên bất khả tồi), giống như luyện từ bạc chân thật vậy.

"Đây là thực lực chân chính của Mặc đại phu?"

Nhìn đến đây, lòng Hàn Lập trầm xuống, tay cầm chuôi kiếm tịnh không tự kìm hãm được xuất ra không ít mồ hôi lạnh, làm cho lòng bàn tay trở nên vô cùng ướt át, dù sao kinh nghiệm giao thủ cùng người của hắn quá ít, chỉ dựa vào khí thế đại biến cùng hai tay tà dị của đối phương, hắn tựu cảm giác được tựa hồ đến hít thở cũng trầm trọng đi không ít.

Bất quá trên mặt Hàn Lập khôi phục lại bộ dáng dường như không có chuyện gì xảy ra, khuôn mặt hắn bình tĩnh, không có lộ ra sợ hãi chút nào cả, tựa hồ đối với vẻ mặt ngạo nghễ của Mặc đại phu không có thấy.

Mặc đại phu có chút khó chịu, lão mặc dù đối với Hàn Lập có sự trọng thị nhưng vẫn còn nghĩ rằng xuất ra tuyệt kỹ độc nhất vô nhị này đối với thiếu niên mười mấy tuổi thật sự có chút đại tài tiểu dụng, cảm giác dùng dao mổ trâu để giết gà, bởi vậy lão càng hy vọng có thể chứng kiến bộ dáng Hàn Lập sợ vỡ mật, tay chân thất thố khi lão ra oai.

"Ngươi có biết hay không, cái loại ánh mắt này của ngươi làm cho ta rất chán ghét, một tiểu mao hài miệng còn hơi sữa, hết lần này tới lần khác cả ngày làm bộ như đã có kế hoạch chắc chắn, bộ dáng như mọi chuyện đều đã nằm trong lòng bàn tay của ngươi."

Mặc đại phu lãnh lệ nói, không chút nào che dấu sự ghét cay ghét đắng đối với Hàn Lập.
"Nga, thực sao? Có thể làm cho Mặc lão cảm thấy ghét bỏ, đó là vinh hạnh của ta, ta muốn về sau đem ưu điểm này tiếp tục phát dương quang đại."

Hàn Lập cũng không hề trầm mặc không nói, dùng lời nói nhạo báng phản kích, hi vọng có thể từ trong lời nói làm cho đối phương lộ ra chút sơ hở.
Hiển nhiên rằng cái ý đồ này của Hàn Lập không có thể thực hiện được, Mặc đại phu không tiếp tục mở miệng nói chuyện nữa, mà hai tay
"Phanh"

một chút, đối kích một chưởng, âm thanh ồn ào phát ra do kim chúc ma sát làm cho tâm thần con người không cách nào yên bình.

Sau đó, thân hình lão thoáng lên một cái, người đã ở giữa không trung, huy động cự chưởng màu bạc, cả người hóa thành một cỗ cuồng phong, với thế thái sơn áp đỉnh, hướng Hàn Lập đánh tới.

Xem ra lão không định lãng phí thời gian nữa, mà muốn ỷ vào thần công, bằng một cú đánh đem Hàn Lập bắt giữ.

Hàn Lập thần sắc cũng trở nên ngưng trọng, tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn thế đánh tới của đối phương, mắt thấy đối phương đánh tới đỉnh đầu hắn, mới đem đoản kiếm giơ lên, đâm vào vị trí đối phương tất phải cứu nguy – yết hầu.

Mặc đại phu thấy Hàn Lập ngạo mạn như thế, không thu hồi thế công cường ngạnh của mình, trong lòng không khỏi nhịn được vui vẻ, cười hiểm độc nói:
"Đi tìm ch.ết đi!"
sau đó phân ra một tay không bắt lấy đoản kiếm của Hàn Lập, tay kia nhắm vào vị trí vai của Hàn Lập, mãnh liệt bổ xuống.

Bất quá một chưởng của Mặc đại phu hướng Hàn Lập thoạt nhìn khí thế hùng hổ, kỳ thật lại chỉ dùng nửa thành công lực, so sánh với lời nói tàn nhẫn từ trong miệng lão phát ra một điểm cũng không tương xứng, ngược lại sợ làm trọng thương Hàn Lập, không biết trong đó có ảo diệu gì.

Hàn Lập tự nhiên không biết hư thật trong đó, nhưng chính là nếu biết chân tướng, hắn cũng không dám dùng thân thể huyết nhục chính mình đi kiểm tr.a độ cứng rắn của bàn tay đối phương, chỉ thấy cổ tay cầm kiếm của hắn nhẹ nhàng rung lên, đoản kiếm trong tay đột nhiên quay ngang ra, bề ngoài biến đổi thành một hình tròn bạc cỡ bằng bánh xe, bảo vệ nửa người trên của mình.

Khóe miệng Mặc đại phu lộ ra vẻ trào phúng, nhưng hai bàn tay vẫn cứ thế không thay đổi, lần lượt mạnh mẽ nhập vào trong kiếm quang, trong đầu không có một chút ý niệm tránh né.
"Đang"

một âm thanh thanh thúy vang lên, đoản kiếm Hàn Lập chém lên cự chưởng màu bạc, chớp lóe lên vài tia lửa, chẳng những không làm tổn thương da tóc đối phương mà còn bị phản chấn trở lại.

Mặc đại phu nhân cơ hội này, đem bàn tay lật lại, trong lúc mũi kiếm không kịp lùi về vuơn một ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, Hàn Lập cảm giác được hổ khẩu nóng ran, vật trong tay
"sưu đích"
một tiếng, bay xéo ra ngoài, cũng không có một chút ý nghĩ lưu luyến, cắm thật sâu trên vách tường.

Ngay sau đó cánh tay ngân thủ khác cũng đột nhiên đổi chưởng thành trảo, chụp vào xương tỳ bà của Hàn Lập, muốn phong bế hành động và bắt sống hắn.

Mắt thấy tình huống nhanh chóng thay đổi, hãm sâu trong hiểm cảnh, nhưng Hàn Lập vẫn không lộ ra ý bối rối, đầu vai hắn khẽ nhoáng lên một cái, cả người trở nên mơ hồ một chút, dưới ánh mắt của Mặc đại phu, huyễn hóa thành một làn khói nhẹ, hướng phía trước vọt qua.

Mặc đại phu nhìn thấy loại thân pháp quỷ mị này, cũng giật mình không nhỏ, nhưng lão nương theo thế hạ xuống, đem hai tay hóa thành một màn chắn bạc dày đặc, đem bao phủ tất cả làn khói nhẹ trong đó, không có một tia ý tứ buông tha Hàn Lập.

Nhưng làn bụi mù này thật sự tà môn vô cùng, nó thoáng một chút hướng đi khắp bốn phía, góc độ quỷ dị khó có thể tưởng tượng được, từ dưới màn chắn bạc sống sờ sờ thoát ra ngoài, sau đó nhanh chóng chuyển hướng, chạy tới góc phòng bên trái của Mặc đại phu, mới ngừng lại và cũng từ từ trở nên rõ ràng, lộ ra diện mục của Hàn Lập.

cuồng phong sậu vũ: gió lớn và mưa dông thình lình – mưa dông gió giật

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện