Hàn Lập cầm lấy dây thừng, ném gầu xuống thủy đàm, sau đó từ từ kéo gầu nước lên.
Nước suối tràn cả ra ngoài.
Hàn Lập không tốn sức giơ cao gầu nước, đưa lên quá đỉnh đầu, cổ tay xoay nhẹ,
"hoa"
tiếng dội nước vang lên, từ đỉnh đấu xuống đến gót chân hắn ướt đẫm nước.

"Thật mát a!"
"Thật thoải mái!"
Hàn Lập cùng một gã thiếu niên khác đồng thời kêu lên.

Này cũng khó trách, bây giờ đang là tiết hè, nắng chói chang, nóng bức không chịu được, hai người ở trần, dùng nước suối mát trên núi dội xuống từ đỉnh đầu, thật sự là toàn thân đều cảm thấy rất thoải mái.

"Hắc hắc! Hàn sư đệ, ngươi tìm được một nơi thật tốt, một tiểu thủy đàm nằm ở nơi bí mật thế này, ngươi cũng tìm ra."
Thiếu niên bề ngoài lãnh khốc bỗng đột nhiên mở miệng ra nói chuyện.

"Này không tính là gì cả, nhưng địa phương khó tìm hơn ta cũng còn tìm được không ít, đáng tiếc những chỗ đó không có nước mát."
Một gã thiếu niên còn lại, không khách khí đem những lời khen tặng của đối phương trả lại hết.

Tên thiếu niên này là Hàn Lập, còn gã còn lại là Lệ Phi Vũ, hắn đến để lấy thuốc.
Lệ Phi Vũ từ Hàn Lập lấy được chỉ thống dược, lần đầu tiên dùng thử một chút, thấy phi thường hiệu quả, thống khổ do
"trừu tủy hoàn"
mang lại đã giảm bớt không ít.



Từ đó về sau, Lệ Phi Vũ không còn tự chủ, mỗi khi không sử dụng dược phẩm của Hàn Lập, thì không có cách nào chịu được thống khổ do trừu tủy hoàn mang lại, kết quả, lượng dược phẩm vốn để dùng trong một năm thì chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, Lệ Phi Vũ đã sử dụng hết.

Do phải chịu sự hành hạ đến cực điểm như vậy, Lệ Phi Vũ không còn cách nào khác là dày mặt, chủ động đến tìm Hàn Lập xin dược phẩm.

Mà vào lúc này, Hàn Lập cũng đang muốn gia tăng thực lực của bản thân. Lại biết được đối phương đã tiến Thất tuyệt đường tu luyện, liền trực tiếp đưa ra yêu cầu đề nghị trao đổi, bắt hắn truyền thụ Thất tuyệt đường tuyệt học.

Lệ Phi Vũ vốn đã va chạm nhiều năm, đối với lời đề nghị này, hắn phi thường sảng khoái mà chấp nhận, luôn miệng đáp ứng yêu cầu của Hàn Lập.

Hàn Lập vì đề phòng ngoại nhân phát hiện ra bí mật của họ, đã ra sức tìm kiếm phương vi mười dặm quanh Thải Hà sơn nhằm tìm ra những nơi bí mật, dùng để tiến hành giao dịch với đối phương.

Hai người, vào một thời gian nhất định, sẽ len lén đến đây gặp mặt một lần, Hàn Lập sẽ mang dược vật đưa cho đối phương, mà ngược lại đối phương cũng truyền lại cho hắn một ít võ công học được tại Thất tuyệt đường.

Cứ như vậy, hai người đối với cách trao đổi này vô cùng hài lòng. Mà loại trao đổi này cũng đã kéo dài hơn nửa năm.
Tiếp xúc hơn nửa năm, Lệ Phi Vũ và Hàn Lập đều cảm thấy đối phương tương đối thuận mắt, bất tri bất giác, mối quan hệ đó bỗng trở thành mới quan hệ hảo hữu.

Lệ Phi Vũ đối với địa phương Hàn Lập tìm ra vô cùng hài lòng, đặc biệt đây lại có hồ nước, bốn phía đều là vách núi, ghềnh đá cao bao quanh, ở giữa có một khối bồn địa nhỏ, thông lộ duy nhất dẫn ra ngoài là một tiểu sơn động, sơn động này rất hẹp, để có thể chui qua bắt buộc phải bò, cửa động càng không có gì phải nói, ngay sát nó có một cây hòe cổ lão mọc ở đó.

Quan trọng nhất là, trong cuộc sống có nhiều điều muộn phiền, nơi này có một cái hồ nước mát như vậy thật là thoải mái.
Sau khi hoạt động gân cốt, ở đây dội vài gáo nước mát lạnh, thật sự là sảng khoái vô cùng.
Dội hết nước mát, Hàn Lập ngẩng đầu nhìn mặt trời, nói:

"Ngươi lần trước dạy ta Cuồng mãnh kình, thật cương mãnh quá, ta cảm thấy nó không thích hợp với ta, còn có công pháp nào khác mềm dẻo, khéo léo không?"

"Hàn sư đệ, ngươi cho rằng Thất tuyệt đường dành cho mình ta sao? Muốn học võ công gì là có thể học sao? Ta cũng chỉ có thể từ trong đó tuyển lấy một ít ra học, công pháp của ta thiên về cương dương, đương nhiên phải tìm loại võ công có tính cương dương rồi."

Lệ Phi Vũ trừng mắt nhìn Hàn Lập, nhưng không có chút tức giận trả lời Hàn Lập.
"Lệ sư huynh là ai a, thủ lĩnh của đám đệ tử chúng ta, làm sao có thể so sánh với những đệ tử tầm thường trong thất tuyệt đường cớ chứ?"

Hàn Lập ngượng ngùng cười cười, nhìn thấy hắn có chút tức giận, liền bước lên phía trước nói tốt vài câu.
"Thật không dễ dàng để có thể được Hàn đại thiên tài của chúng ta vỗ mông ngựa vài câu a."
Lệ Phi Vũ cười cười trêu đểu Hàn Lập.

"Cái gì mà thiên tài, không phải ta mỗi lần đấu với ngươi sau mấy chiêu thì bị đánh ngã sao?"
"Hừ! Đó là ta dùng tới chân khí, dĩ chuyết phá xảo, cái đó không tính là bản lĩnh, nếu không sử dụng chân khí, sợ rằng trong ngoài trăm chiêu, ta cũng không thể chắc có đánh ngã ngươi được không."

"Có ai luận võ mà không dùng chân khí đâu? Lệ sư huynh thật khiêm tốn quá."

"Khiêm tốn? Ta đến một điểm khiêm tốn cũng không có. Ngươi từ trước đến giờ không có học quá võ công, cũng chưa bao giờ cùng người khác tranh đấu. Thứ duy nhất được học qua là cái tâm pháp chó má kia, vậy mà trong một khoảng thời gian ngắn, ngươi có thể lý giải chiêu thức một cách thấu triệt như vậy, ngươi không phải thiên tài thì là cái gì? Được rồi, cái khẩu quyết kia đến một điểm uy lực cũng không có, ngươi mỗi ngày đều vẫn luyện tập là làm sao?"

Hàn Lập âm thầm cười khổ một cái, nghĩ thầm:
"Ngươi nghĩ rằng ta muốn học sao? Ta bây giờ như đang cưỡi hổ, không học không được."

"Hàn sư đệ, không phải ta dài dòng, chỉ bằng vào thiên phú võ học của ngươi, đem khẩu quyết kia phá bỏ hoàn toàn, chăm chỉ theo ta học chân công phu, ta dám khẳng định, không quá hai năm ngươi có thể lộ diện, sau đó hai người chúng ta có thể xưng bá Thất huyền môn, không phải hơn sao!"

Lệ Phi Vũ khuyên hắn một lần nữa.
Hàn Lập trong lòng có chút cảm động, mặc dù đối phương hứa nhiều lần, để hắn có chút bực tức, nhưng đây là thể hiện thành ý của hắn,
Hàn Lập nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ cự tuyệt, liền mở miệng chuyển đề tài.

"Tại thất tuyệt nội đường, có kiếm pháp không cần chân khí vẫn có thể khắc chế địch được không?"

Lệ Phi Vũ thấy Hàn Lập chuyển đề tài, không muốn dây dưa với đề tài trước đó nữa, cũng liền không miễn cưỡng đối phương, biết đối phương cũng giống mình, sợ rằng trong lòng cũng có nan ngôn khó nói ra.
Hắn cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, rồi ngẩng đầu lên nói:

"Thật sự là có một môn kiếm pháp kỳ quái như vậy, không cần chân khí cũng có thể sử dụng, bất quá…"
"Bất quá cái gì?"
Hàn Lập vừa nghe thấy là có võ công phù hợp với mình, không khỏi mừng rỡ, vội vàng hỏi.

"Bất quá, kiếm pháp này nằm ở thất tuyệt nội đường hơn trăm năm rồi, cho đến giờ vẫn chưa có ai tu luyện thành công. Nghe nói, ngay cả vị trưởng lão sáng tạo ra bộ kiếm pháp này cũng chưa kịp luyện thành thì đã qua đời, mà tên bộ kiếm pháp này cũng cổ quái, gọi là Trát nhãn kiếm pháp. Ngươi nói cái tên đó có kỳ quái không?"

Lệ Phi Vũ tới kiếm pháp này, luôn miệng kêu kỳ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện