"Vị Lệ sư huynh này rất nổi danh phải không? Có lai lịch như thế nào?"
Hàn Lập có chút kinh ngạc.
"Ngươi ngay cả Lệ sư huynh cũng không biết?"
"Ta không phải là đã bế quan nhiều năm sao?"

"Đúng, đúng, ta sẽ sao lại quên việc này nhỉ? Trí nhớ của ta thật là không tốt lắm, biết được trong môn phái vẫn có người không nhận ra Lệ sư huynh, vậy mà ta đem sự việc Hàn Lập sư huynh bế quan quên mất."
Tiểu toán bàn chợt nhớ ra, vội vàng bồi tiếp.

"Giảng cho ta những chuyện tốt của vị Lệ sư huynh này được không?"
"Hàn sư huynh, đương nhiên là có thể rồi. Sự tích của Lệ sư huynh, chúng ta những thanh niên đệ tử đều biết rất rõ ràng."

Tiểu toán bàn nhìn thấy bên Trương Trường Quý đã phái ra đối thủ của Lệ sư huynh, liền cùng Hàn Lập giảng giải về các truyền thuyết của vị Lệ sư huynh này.

"Hàn sư huynh, không phải là tiểu toán bàn ta thổi phồng a, chuyện của Lệ sư huynh, chẳng những chúng ta những đệ tử ở đây đều biết rõ ràng, mà tất cả các đệ tử đồng trang lứa khác trong bản môn cũng đều biết. Lúc đầu… "

hắn tinh thần trở nên tỉnh táo, bắt đầu nói cho Hàn Lập biết chuyện xưa của Lệ sư huynh. Thần thái của hắn bắt đầu bay lên, giống như là thổ mạt hoành phi*, nhìn giống như là đang kể lại sự tình của chủ nhân.



Nghe tiểu toán bàn kể lại toàn bộ sự tích của Lệ sư huynh, thật đúng là có vài phân truyền kỳ sắc thái.

Vị Lệ sư huynh này cũng thượng sơn từ bốn năm trước. Đương nhiên hắn và Hàn Lập không cùng một nhóm khảo hạch. Hắn lúc đó cũng không thể vượt qua nổi khảo hạch, cũng trở thành một gã ký danh đệ tử. Nhưng là tại nữa năm sau, trong kỳ trắc thí ký danh đệ tử, hắn chẳng những hoàn thành những hạng mục được đề ra ở vị trí hạng nhất, mà lúc tối hậu, hắn còn cùng mấy vị sư huynh đối kháng, miễn cưỡng vượt qua ba mươi chiêu, kỷ lục này đã phá vỡ những kỷ lục trước của trong các kỳ thi dành cho ký danh đệ tử, khiêu dẫn tới sự chú ý của các đại nhân vật ở tầng lớp thượng tầng. Trải qua kiểm tra, kết quả khiến cho người ta phải kinh ngạc, căn cốt Lệ sư huynh cũng chỉ như những người bình thường, tiềm lực hữu hạn. Kết quả làm cho người ta cảm thấy đáng tiếc, cho nên cũng không có vị cao tầng đại nhân nào thu nhận hắn làm đệ tử. Sau khi trải qua hai năm huấn luyện cơ sở, hắn chỉ được bái một vị hộ pháp bình thường làm sư phụ, học một bộ võ công Phong Lôi đao pháp, là một môn võ công phổ thông, xếp vào trung tầng võ học của Thất huyền môn.

Nếu chỉ như vậy thôi, Lệ sư huynh cũng không thể coi là truyền kỳ trong đám tân đệ tử được, chỉ có thể coi là đâu voi đuôi chuột. Nhưng sau đó không lâu, hắn tựu bằng bộ Phong Lôi đao pháp vốn không được coi trọng, cánh nhiên tại cuộc tranh đua hàng năm dành cho nội môn đệ tử mà triển hiện năng lực, được bài danh trong mười sáu đệ tử hàng đầu, trở thành tân môn đệ tử duy nhất được liệt vào hàng ngũ này. Sự kiện này lại một lần nữa biến hắn trở thành tiêu điểm của môn phái.

Trong các cuộc tỷ thí tiếp theo, Lệ sư huynh lần nào cũng đều dũng mãnh vô cùng, duệ bất khả đương*, đều dành được thứ hạng cao, vi thế mà bọn tân niên đệ tử đều nhận biết hắn. Trong cuộc tỉ thí so tài trong năm tiếp theo, hắn một mạch leo lên vị trí thứ ba, cần phải biết rằng, bài danh vị trí thứ nhất, thứ hai đều là những đệ tử đã nhập môn hơn mười năm rồi, tuy chỉ nói là hàng đệ tử nhưng cũng đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi, thậm chí có khi còn hơn. Đa phần lũ đệ tử đều cho rằng, nếu Lệ sư huynh có nội công cường mãnh như họ, bài danh ở vị trí đệ nhất không ai khác ngoài hắn.

Cứ như vậy, Lệ sư huynh lại một lần nữa gây ra sự chú ý. Được chỉ định xuất sơn, tham gia không ít những hành động trọng đại của môn phái bên ngoài. Trong khi những tân đệ tử khác đang khổ khổ tu luyện võ công, hắn đã bắt đầu thế Thất huyền môn lập ra không ít công lao, trên giang hồ cũng có chút ít danh tiếng

"Lệ hổ"
, nghe nói sắp tới hắn sẽ được đặc cách thu nhập vào Thất tuyệt đường, học các môn võ công cao thâm hơn.

Hàn Lập nghe đến đó, trong lòng cũng không khỏi run lên, nếu những chuyện đó là thật, gã Lệ sư huynh này thật sự không đơn giản. Dựa vào thân phận một gã ký danh đệ tử, mà lại có thể tạo ra thành tựu như vậy, chính mình cũng có chút khâm phục.

Bên phía Trương Trường Quý, trải qua một thời gian dài thương nghị, rốt cuộc cũng có một gã đệ tử mặt dày đi ra.

Tên này thoạt nhìn võ nghệ cũng không kém. Từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm, thanh nhuyễn kiếm này khá mỏng, mềm mại vô lực, vừa nhìn có thể thấy được một người bình thường khó có thể sử dụng được nó.

Lệ sư huynh cảm giác có người đến trước mặt, chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt tràn đầy thần quang.

Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, như tiếng sấm nổ vang vọng giữa trời, chấn đắc toàn trường làm lỗ tai mọi người cảm thấy lùng bùng. Người đối diện cũng bị chấn động, run lên một cái, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.

Tiếng thét vừa rời khỏi miệng, trường đao đã phát động, một đường đao quang chớp động, liên hoàn đao thức vận chuyển, tức khắc hóa thành hơn mười phiến đao ảnh, đem đối thủ vây vào trong vòng đao ảnh.

Người này xem chừng cũng cơ trí, mặc dù có chút bối rối, nhưng nhuyễn kiếm phiêu hốt bất định, âm độc gian xảo, phòng thủ rất chắc chắn, đến giọt nước cũng không lọt qua.
"Người kia là ai?"
Hàn Lập không nhịn được hỏi một câu.

"Là Triệu Tử Linh, đệ tử của ngũ trưởng lão, một tay thi triển kiếm pháp, rất khó đối phó."
"So với Lệ sư huynh thì thế nào?"
"Đương nhiên không phải là đối thủ của Lệ sư huynh rồi."
Tiểu toán bàn tự hào nói.
"Vậy sao tên Trương Trường Quý kia không tìm một gã khác lợi hại hơn xuất tràng?"

"A a! Triệu Tử Linh chính là tên lợi hại nhất trong bọn chúng rồi, còn nữa, trong đám tân đệ tử, ai có thể đánh thắng nổi Lệ sư huynh cơ chứ? Cho dù có hoán đổi ai đi chăng nữa, thì cũng chỉ lãng phí thời gian thôi."
Hắn cười có chút hả hê.

Quả nhiên, Triệu Tử Linh kiếm pháp còn chưa loạn, nhưng khí thế đã không còn, bị trường đao của Lệ sư huynh gắt gao bám riết. Người sáng suốt vừa nhìn sẽ biết ngay hắn sẽ thất bại, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Hàn Lập nhìn một lúc, trong lòng bỗng nổi lên một nghi vấn.

"Ta phát hiện một sự kiện khá kỳ quái, vì sao mà không có một vị sư huynh nào ở trong tràng đấu này, cho dù không cho bọn họ xuất tràng tỷ đấu, nhưng xem nào nhiệt thì cũng phải có ba. Vậy mà nơi này, đến một vị sư huynh cũng không có, tất cả đều là chúng ta tân đệ tử mười mấy tuổi đến xem náo nhiệt, chuyện này là thế nào?"

Hàn Lập không khách khí liền đề xuất mấy cái nghi vấn.
Tiểu toán bàn nghe xong nghi vấn của Hàn Lập, thần sắc biến đổi, liền dùng một ánh mắt cổ quái để nhìn Hàn Lập. Làm cho Hàn Lập cảm thấy bối rối, lẽ nào mình hỏi đến vấn đề kiêng kỵ nào đó?

*thổ mạt hoành phi: Bụi đất bay đầy trời.
*duệ bất khả đương: không thể cưỡng lại khí thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện