"Uuuuun, uuuun..."
Từ bên trong tấm futon phát ra tiếng rên rỉ như đang bò lê lết trên sàn, không hề hợp với bầu trời trong xanh đầy nắng trong ngày nhập học.
Chủ nhân của tiếng rên đó, dĩ nhiên là, Camille. Cô ngốc này đã làm vài việc khá là hoành tráng ngay trong ngày đầu tới trường.
Về bãi nôn mà Camille đã phun ra bởi do bao tử bị ép phải uống quá nhiều... Khi tôi đi lấy nước trở lại thì nó đã được dọn dẹp sạch sẽ bằng ma thuật.
Và... tại đó, những gì còn lại là một nữ sinh đang làm loạn lên một cách chói tai và Camille lúc này miệng đang đầy bọt.
"Ê! Đây không phải là chuyện mà có thể bỏ qua chỉ bởi vì cô đã dọn dẹp nó bằng ma thuật, cô có hiểu không vậy."
Cô nữ sinh kia đang phẫn nộ vì chuyện gì đó.
"Uuun, uuu... Guu..."
"Dậy ngay! Sau khi phun cái thứ đó lên người tôi, cô nghĩ rằng cô có thể rời đi mà không phải trả giá gì hay sao? Cô sẽ làm gì nếu vẫn còn lưu lại mùi đây hả?"
Từ những lời đó, tôi đại khái có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra rồi.
"Không sao đâu... Chỉ riêng phần đó đã được dùng ma thuật đảo ngược thời gian, nên... Uu-... Uuu...n, nó sẽ như mọi chuyện chưa từng xảy ra..." [note11856]
"Camille, cậu ổn không vậy? Đây, tớ mang cho cậu ít nước này, được chứ?."
"Achille... Cảm ơn... Uu..."
Sau khi bị say, hẳn là cậu ấy đang cảm thấy không khỏe. Sẽ tốt hơn nếu tôi đưa cậu tới chỗ nào đó mà có thể nằm nghỉ.
"Achille Jade!"
Cô gái bị vướng vào rắc rối với Camille, đột nhiên lại hét lên tên của tôi... Tôi không nghĩ là mình có quen biết bất cứ phụ nữ nào giống người này.
"...Là tôi, nhưng sao?"
"Tại sao Achille lại đi chăm sóc cho người như Camille?"
"Tôi không hiểu ý cậu lắm nhưng, ngay lúc này, tôi cần phải đưa cậu ấy tới phòng y tế, nên chúng tôi xin phép. Và với những gì mà vợ chưa cưới của tôi đã gây ra, mong cậu vui lòng yêu cầu lời xin lỗi vào một ngày khác."
"Cậu nói là vợ chưa cưới? Tại thế quái nào mà hai người lại đính hôn với nhau vậy?"
Tôi mới là người đang muốn đặt câu hỏi đây. Tại sao tôi phải giải thích với cô? "Bởi vì, Achille... lẽ ra phải là người đẩy Camille vào con đường hủy diệt."
"Cô đang tào lao cái gì vậy...?"
Nói đến đây, tôi chợt nhớ ra một chuyện. Cái từ "hủy diệt"... Tôi đã từng nghe nó ở đâu đó rồi…
---"Là người mà sẽ hủy diệt tôi... Đừng có đối xử tử tế với tôi..."---
Chuyện đó là khi nào ấy nhỉ? ...Có một khoảng thời gian khi Camille thường tự mình nói ra điều gì đó tương tự.
Không, đó hẳn là trùng hợp thôi. Vào lúc đó, Camille vẫn còn nhỏ, và tình huống lúc lại là bất khả kháng, nên cậu ấy hẳn chỉ là hơi bị bối rối thôi.
Nó không liên quan gì tới những lời mà người phụ nữ này nói cả.
"Achille rất ghét Camille, cậu biết không?"
"Tôi sẽ lắng nghe những gì cô muốn nói vào một ngày nào đó khác."
Camille giờ đang cảm thấy mệt tới mức không thể nhúc nhích nổi, nên tôi phải dùng tay để dỡ cậu ấy dậy.
Nữ sinh kia vẫn tiếp tục làm rùm lên về chuyện gì đó, nhưng tôi cứ để cô ta đó và mang Camille tới phòng y tế.
Khi tôi mở cửa vào phòng y tế thì không có ai ở đây cả. Nó khá là ngại khi mà nhân viên y tế hình như đã đi đâu mất rồi.
"Camille, cậu có còn cảm thấy buồn nôn không?"
"...Tớ ảm hấy hông phẻ. Nhưn.. tớ ã ói ga hết ồi, nên tớ ổn hoi."
Một cô con gái của Hầu Tước mà lại uống say vào ngay ngày lễ nhập học... Đây là điều đáng thất vọng, nhưng tôi đã quen với nó rồi. Vì đây là Camille, nên cũng chả còn cách nào khác.
Dù sao thì tôi cũng trân trọng Camille, bao gồm cả khía cạnh đó của cậu ấy.
"Achille... Xin lỗi."
Camille đang nằm trên giường đang ngước mắt lên nhìn tôi với đầy sự hối lỗi.
Aahh, nếu cậu cứ nhìn tớ với cặp mắt ướt át đó... mọi chuyện sẽ trở nên tệ lắm đó, theo nhiều nghĩa luôn. Mặc dù tôi muốn nhìn thẳng vào cậu ấy, tôi không thể, nên lập tức đảo mắt đi.
"Cậu cứ ngủ đi. Tớ sẽ ở đây cho tới khi y tá quay trở lại."
"Mn... Cảm ơn. Fufu, cũng giống y như lần đó nhỉ?"
"Lần nào?"
"Hồi đó, khi mà tớ được mang về lâu đài sau khi bị đâm... cậu cũng đã chăm sóc tớ, Achille."
Có vẻ như cậu ấy đang nói về cái lần mà chúng tôi cùng đi xuống thị trấn với Điện Hạ.
"Ừm."
"Otou-sama thì quá bận rộn, nên ông ấy không thể ghé thăm tớ... Nhưng mà bởi vì cậu đã ở đó với tớ, tớ cảm thấy yên tâm lắm."
"Camille... Nói câu đó vào ngay lúc này là chơi xấu lắm đấy, biết không?"
Mặt tôi nóng quá…
Bình tĩnh nào, tôi. Mày tính làm gì khi lắng nghe mấy lời lảm nhảm của một đứa say một cách nghiêm túc hả? Sau cùng thì mày sẽ chỉ nhận về sự đau lòng y như bình thường thôi, mày hiểu không?
Ahh, nhưng mà…
"Achille..."
Camille bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Bởi vì tình trạng của cậu ấy, sẽ tốt hơn nếu cậu ấy có thể ngủ ngay lúc này.
Tôi ngay lập tức nghe được tiếng thở nhẹ của cậu ấy.
"Ta yêu em, Camille."
Dĩ nhiên là Camille không phản ứng. Cậu ấy ngủ say rồi.
Không thể kiềm chế nổi, tôi đặt lên gương mặt nàng một nụ hôn. [note11857]
*
"Ta thấy rồi nhé, Achille."
Bất ngờ, tôi nghe một giọng nói mà tôi đã rất quen, và tôi khựng người lại. Khi tôi nhìn về hướng phát ra giọng nói, tôi thấy Điện Hạ đang nhìn trộm vào trong thông qua khe cửa của phòng y tế.
[note11858]
Điện Hạ và việc nhìn trộm... Cái combo này rõ ràng là không hợp với nhau.
"Camille ổn chưa? Ta nghe nói nàng ấy uống rất nhiều, nhưng mà..."
Có vẻ như một câu chuyện xấu xí về Camille đang được lan truyền một cách chắc chắn.
"Cậu ấy ổn, cậu ấy vừa ngủ rồi."
"Achille.. Dù cho ngươi có làm điều đó với nàng ấy trong lúc nàng ấy đang ngủ thì nó cũng đâu có nghĩa lý gì, đúng không?"
"...Vậy là được rồi."
"Nó không hề được chút nào cả, đúng chưa? Ngươi đã nói với nàng ấy là ngươi thích nàng ấy một cách đàng hoàng chưa? Nếu ngươi không nói thẳng ra thì Camille sẽ không để ý thấy đâu, ngươi biết không? Mà dù cho ngươi có nói thẳng ra rồi thì chuyện nàng ấy có hiểu hay không thì vẫn còn là một câu hỏi đó, vậy mà..."
"Hahh..."
Tôi biết mà. Nhưng tôi không muốn ép buộc cậu ấy vào kiểu quan hệ đó bằng cách nói ra chuyện này.
Không, không phải vậy. Tôi chỉ đơn giản là lo sợ mối quan hệ mà chúng tôi đang có cùng nhau sẽ bị phá hủy.
Chuyện Camille vì bị sốc mà giữ khoảng cách với tôi, tôi không thể chịu nổi đâu.
Tôi không phải là một người vĩ đại tới mức có thể im lặng nhìn cậu ấy rời xa tôi. Nói đúng hơn là tôi sẵn sàng giữ cậu ấy ở bên mình một cách ép buộc... Trong khi tôi nghĩ rằng mình sẽ đối xử chân thành với cậu ấy, và cũng đồng thời tôi có thể hình dung bản thân dùng một số thủ đoạn để giữ cậu ấy ở bên mình... Tôi đang bị tiến thoái lưỡng nan.
Điểm mấu chốt là bởi vì sự hèn nhát của mình mà tôi đang trì hoãn vấn đề. Điện Hạ đã nhìn thấu tôi.
"Ta ủng hộ hai người."
"Hahh..."
"Thiệt tình, ta đã quan sát hai ngươi suốt mấy năm rồi, và giờ thì cũng không thể trách khi ta bắt đầu mất kiên nhẫn rồi đây."
"Hahh... Nhưng mà dù cho người có nói vậy, Điện Hạ, thần-"
"Đệ Nhị Hoàng Tử của nước láng giềng... có vẻ chưa chịu từ bỏ đâu, ngươi biết không? Nói ngược lại thì có vẻ như cậu ta khá là hứng thú với Camille đó."
"Nhưng mà Camille đã đính hôn với thần rồi."
"Cái chuyện đính hôn là chuyện gì đó hoàn toàn có thể đảo ngược được, chẳng phải đó là điều mà ngươi lẽ ra phải hiểu rõ hơn ta sao?"
Sự khác biệt về địa vị giữa một bên là con trai bất hợp pháp của một tử tước và bên kia là Hoàng Tử của một nước lớn là không hề nhỏ. Ừm, mình không hề có cơ hội, có không nhỉ?
"Ta không muốn giao Camille vào tay nước khác. Dù sao thì nàng ấy cũng là ma pháp sư quan trọng đối với ta mà."
Dù tốt xấu gì thì Điện Hạ cũng đã trưởng thành như một hoàng tử.
Mặc dù trước đây ngài ấy từng là một người dịu dàng hơn nhiều.
Tuy nhiên, khi mà xét tới việc tôi cũng có đóng góp vào việc này với sự ảnh hưởng xấu của tôi lên Điện Hạ, tôi cảm thấy có chút tội lỗi.
"Mmmmn.. Hêm ly nữa i."
Tôi có thể nghe tiếng nói mớ phát ra từ Camille. Có vẻ như cô ngốc này vẫn chưa học được bài học của mình, nên tôi sẽ cảnh cáo cậu ấy sau vậy.
"Thiệt tình, Camille thích nhậu nhẹt vậy luôn đó hả?"
Bởi vì ngài ấy không thấy chuyện đã xảy ra hôm nay, Điện Hạ đang mỉm cười, nhưng thực ra thì chuyện này chẳng có gì đáng để cười đâu, okay?
"Sẽ tốt hơn nếu không để Camille uống một chút rượu nào nữa. Dù sao thì có vẻ như cậu ấy thuộc dạng bị ảnh hưởng ngay lập tức bởi chất cồn."
“Hm~mm. Một cô nàng say xỉn dựa dẫm vào ngươi trong khi nói giọng nhừa nhựa một cách dễ thương… Nếu Camille như vậy, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng thế này mới đúng là nàng ấy, ta nghĩ vậy.”
Ah-, Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà vì đây là Camille, nên cũng chẳng còn cách nào khác.
Từ bên trong tấm futon phát ra tiếng rên rỉ như đang bò lê lết trên sàn, không hề hợp với bầu trời trong xanh đầy nắng trong ngày nhập học.
Chủ nhân của tiếng rên đó, dĩ nhiên là, Camille. Cô ngốc này đã làm vài việc khá là hoành tráng ngay trong ngày đầu tới trường.
Về bãi nôn mà Camille đã phun ra bởi do bao tử bị ép phải uống quá nhiều... Khi tôi đi lấy nước trở lại thì nó đã được dọn dẹp sạch sẽ bằng ma thuật.
Và... tại đó, những gì còn lại là một nữ sinh đang làm loạn lên một cách chói tai và Camille lúc này miệng đang đầy bọt.
"Ê! Đây không phải là chuyện mà có thể bỏ qua chỉ bởi vì cô đã dọn dẹp nó bằng ma thuật, cô có hiểu không vậy."
Cô nữ sinh kia đang phẫn nộ vì chuyện gì đó.
"Uuun, uuu... Guu..."
"Dậy ngay! Sau khi phun cái thứ đó lên người tôi, cô nghĩ rằng cô có thể rời đi mà không phải trả giá gì hay sao? Cô sẽ làm gì nếu vẫn còn lưu lại mùi đây hả?"
Từ những lời đó, tôi đại khái có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra rồi.
"Không sao đâu... Chỉ riêng phần đó đã được dùng ma thuật đảo ngược thời gian, nên... Uu-... Uuu...n, nó sẽ như mọi chuyện chưa từng xảy ra..." [note11856]
"Camille, cậu ổn không vậy? Đây, tớ mang cho cậu ít nước này, được chứ?."
"Achille... Cảm ơn... Uu..."
Sau khi bị say, hẳn là cậu ấy đang cảm thấy không khỏe. Sẽ tốt hơn nếu tôi đưa cậu tới chỗ nào đó mà có thể nằm nghỉ.
"Achille Jade!"
Cô gái bị vướng vào rắc rối với Camille, đột nhiên lại hét lên tên của tôi... Tôi không nghĩ là mình có quen biết bất cứ phụ nữ nào giống người này.
"...Là tôi, nhưng sao?"
"Tại sao Achille lại đi chăm sóc cho người như Camille?"
"Tôi không hiểu ý cậu lắm nhưng, ngay lúc này, tôi cần phải đưa cậu ấy tới phòng y tế, nên chúng tôi xin phép. Và với những gì mà vợ chưa cưới của tôi đã gây ra, mong cậu vui lòng yêu cầu lời xin lỗi vào một ngày khác."
"Cậu nói là vợ chưa cưới? Tại thế quái nào mà hai người lại đính hôn với nhau vậy?"
Tôi mới là người đang muốn đặt câu hỏi đây. Tại sao tôi phải giải thích với cô? "Bởi vì, Achille... lẽ ra phải là người đẩy Camille vào con đường hủy diệt."
"Cô đang tào lao cái gì vậy...?"
Nói đến đây, tôi chợt nhớ ra một chuyện. Cái từ "hủy diệt"... Tôi đã từng nghe nó ở đâu đó rồi…
---"Là người mà sẽ hủy diệt tôi... Đừng có đối xử tử tế với tôi..."---
Chuyện đó là khi nào ấy nhỉ? ...Có một khoảng thời gian khi Camille thường tự mình nói ra điều gì đó tương tự.
Không, đó hẳn là trùng hợp thôi. Vào lúc đó, Camille vẫn còn nhỏ, và tình huống lúc lại là bất khả kháng, nên cậu ấy hẳn chỉ là hơi bị bối rối thôi.
Nó không liên quan gì tới những lời mà người phụ nữ này nói cả.
"Achille rất ghét Camille, cậu biết không?"
"Tôi sẽ lắng nghe những gì cô muốn nói vào một ngày nào đó khác."
Camille giờ đang cảm thấy mệt tới mức không thể nhúc nhích nổi, nên tôi phải dùng tay để dỡ cậu ấy dậy.
Nữ sinh kia vẫn tiếp tục làm rùm lên về chuyện gì đó, nhưng tôi cứ để cô ta đó và mang Camille tới phòng y tế.
Khi tôi mở cửa vào phòng y tế thì không có ai ở đây cả. Nó khá là ngại khi mà nhân viên y tế hình như đã đi đâu mất rồi.
"Camille, cậu có còn cảm thấy buồn nôn không?"
"...Tớ ảm hấy hông phẻ. Nhưn.. tớ ã ói ga hết ồi, nên tớ ổn hoi."
Một cô con gái của Hầu Tước mà lại uống say vào ngay ngày lễ nhập học... Đây là điều đáng thất vọng, nhưng tôi đã quen với nó rồi. Vì đây là Camille, nên cũng chả còn cách nào khác.
Dù sao thì tôi cũng trân trọng Camille, bao gồm cả khía cạnh đó của cậu ấy.
"Achille... Xin lỗi."
Camille đang nằm trên giường đang ngước mắt lên nhìn tôi với đầy sự hối lỗi.
Aahh, nếu cậu cứ nhìn tớ với cặp mắt ướt át đó... mọi chuyện sẽ trở nên tệ lắm đó, theo nhiều nghĩa luôn. Mặc dù tôi muốn nhìn thẳng vào cậu ấy, tôi không thể, nên lập tức đảo mắt đi.
"Cậu cứ ngủ đi. Tớ sẽ ở đây cho tới khi y tá quay trở lại."
"Mn... Cảm ơn. Fufu, cũng giống y như lần đó nhỉ?"
"Lần nào?"
"Hồi đó, khi mà tớ được mang về lâu đài sau khi bị đâm... cậu cũng đã chăm sóc tớ, Achille."
Có vẻ như cậu ấy đang nói về cái lần mà chúng tôi cùng đi xuống thị trấn với Điện Hạ.
"Ừm."
"Otou-sama thì quá bận rộn, nên ông ấy không thể ghé thăm tớ... Nhưng mà bởi vì cậu đã ở đó với tớ, tớ cảm thấy yên tâm lắm."
"Camille... Nói câu đó vào ngay lúc này là chơi xấu lắm đấy, biết không?"
Mặt tôi nóng quá…
Bình tĩnh nào, tôi. Mày tính làm gì khi lắng nghe mấy lời lảm nhảm của một đứa say một cách nghiêm túc hả? Sau cùng thì mày sẽ chỉ nhận về sự đau lòng y như bình thường thôi, mày hiểu không?
Ahh, nhưng mà…
"Achille..."
Camille bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Bởi vì tình trạng của cậu ấy, sẽ tốt hơn nếu cậu ấy có thể ngủ ngay lúc này.
Tôi ngay lập tức nghe được tiếng thở nhẹ của cậu ấy.
"Ta yêu em, Camille."
Dĩ nhiên là Camille không phản ứng. Cậu ấy ngủ say rồi.
Không thể kiềm chế nổi, tôi đặt lên gương mặt nàng một nụ hôn. [note11857]
*
"Ta thấy rồi nhé, Achille."
Bất ngờ, tôi nghe một giọng nói mà tôi đã rất quen, và tôi khựng người lại. Khi tôi nhìn về hướng phát ra giọng nói, tôi thấy Điện Hạ đang nhìn trộm vào trong thông qua khe cửa của phòng y tế.
[note11858]
Điện Hạ và việc nhìn trộm... Cái combo này rõ ràng là không hợp với nhau.
"Camille ổn chưa? Ta nghe nói nàng ấy uống rất nhiều, nhưng mà..."
Có vẻ như một câu chuyện xấu xí về Camille đang được lan truyền một cách chắc chắn.
"Cậu ấy ổn, cậu ấy vừa ngủ rồi."
"Achille.. Dù cho ngươi có làm điều đó với nàng ấy trong lúc nàng ấy đang ngủ thì nó cũng đâu có nghĩa lý gì, đúng không?"
"...Vậy là được rồi."
"Nó không hề được chút nào cả, đúng chưa? Ngươi đã nói với nàng ấy là ngươi thích nàng ấy một cách đàng hoàng chưa? Nếu ngươi không nói thẳng ra thì Camille sẽ không để ý thấy đâu, ngươi biết không? Mà dù cho ngươi có nói thẳng ra rồi thì chuyện nàng ấy có hiểu hay không thì vẫn còn là một câu hỏi đó, vậy mà..."
"Hahh..."
Tôi biết mà. Nhưng tôi không muốn ép buộc cậu ấy vào kiểu quan hệ đó bằng cách nói ra chuyện này.
Không, không phải vậy. Tôi chỉ đơn giản là lo sợ mối quan hệ mà chúng tôi đang có cùng nhau sẽ bị phá hủy.
Chuyện Camille vì bị sốc mà giữ khoảng cách với tôi, tôi không thể chịu nổi đâu.
Tôi không phải là một người vĩ đại tới mức có thể im lặng nhìn cậu ấy rời xa tôi. Nói đúng hơn là tôi sẵn sàng giữ cậu ấy ở bên mình một cách ép buộc... Trong khi tôi nghĩ rằng mình sẽ đối xử chân thành với cậu ấy, và cũng đồng thời tôi có thể hình dung bản thân dùng một số thủ đoạn để giữ cậu ấy ở bên mình... Tôi đang bị tiến thoái lưỡng nan.
Điểm mấu chốt là bởi vì sự hèn nhát của mình mà tôi đang trì hoãn vấn đề. Điện Hạ đã nhìn thấu tôi.
"Ta ủng hộ hai người."
"Hahh..."
"Thiệt tình, ta đã quan sát hai ngươi suốt mấy năm rồi, và giờ thì cũng không thể trách khi ta bắt đầu mất kiên nhẫn rồi đây."
"Hahh... Nhưng mà dù cho người có nói vậy, Điện Hạ, thần-"
"Đệ Nhị Hoàng Tử của nước láng giềng... có vẻ chưa chịu từ bỏ đâu, ngươi biết không? Nói ngược lại thì có vẻ như cậu ta khá là hứng thú với Camille đó."
"Nhưng mà Camille đã đính hôn với thần rồi."
"Cái chuyện đính hôn là chuyện gì đó hoàn toàn có thể đảo ngược được, chẳng phải đó là điều mà ngươi lẽ ra phải hiểu rõ hơn ta sao?"
Sự khác biệt về địa vị giữa một bên là con trai bất hợp pháp của một tử tước và bên kia là Hoàng Tử của một nước lớn là không hề nhỏ. Ừm, mình không hề có cơ hội, có không nhỉ?
"Ta không muốn giao Camille vào tay nước khác. Dù sao thì nàng ấy cũng là ma pháp sư quan trọng đối với ta mà."
Dù tốt xấu gì thì Điện Hạ cũng đã trưởng thành như một hoàng tử.
Mặc dù trước đây ngài ấy từng là một người dịu dàng hơn nhiều.
Tuy nhiên, khi mà xét tới việc tôi cũng có đóng góp vào việc này với sự ảnh hưởng xấu của tôi lên Điện Hạ, tôi cảm thấy có chút tội lỗi.
"Mmmmn.. Hêm ly nữa i."
Tôi có thể nghe tiếng nói mớ phát ra từ Camille. Có vẻ như cô ngốc này vẫn chưa học được bài học của mình, nên tôi sẽ cảnh cáo cậu ấy sau vậy.
"Thiệt tình, Camille thích nhậu nhẹt vậy luôn đó hả?"
Bởi vì ngài ấy không thấy chuyện đã xảy ra hôm nay, Điện Hạ đang mỉm cười, nhưng thực ra thì chuyện này chẳng có gì đáng để cười đâu, okay?
"Sẽ tốt hơn nếu không để Camille uống một chút rượu nào nữa. Dù sao thì có vẻ như cậu ấy thuộc dạng bị ảnh hưởng ngay lập tức bởi chất cồn."
“Hm~mm. Một cô nàng say xỉn dựa dẫm vào ngươi trong khi nói giọng nhừa nhựa một cách dễ thương… Nếu Camille như vậy, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng thế này mới đúng là nàng ấy, ta nghĩ vậy.”
Ah-, Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà vì đây là Camille, nên cũng chẳng còn cách nào khác.
Danh sách chương