Cái người đáng thương nhất là cô con gái Bá Tước vẫn còn đang ở lại. Gương mặt cô ta đã qua giai đoạn tái nhợt và giờ gần như là trắng nhách. Cô ta không làm gì khác hơn là nhìn về phía Raiga với cả tấm lòng.

"Raiga, ta tự hỏi, vị tiểu thư đây là người của cậu hả?"

Royce-sama để ý thấy ánh nhìn của cô gái nên cất tiếng hỏi, và Raiga trả lời cộc lốc.

"Ta không biết người nào như cô ta."

"R-, Raiga-sama... Cô ấy là một trong những học sinh của lớp Spades đấy ạ, ngài biết không?"

Mei chen vào từ kế bên.

"Con gái Bá Tước, Claire Tito vừa ghi danh vào học viện của chúng ta gần đây, phải chứ."

Achille cũng đỡ lời cho con bé. Achille à, cả học sinh lớp khác mà cậu cũng nhớ được thế này thì…

"Raiga-sama... em... đã..."

Claire bắt đầu nói với giọng yếu ớt.

"Không đáng phải bỏ công lắng nghe từ người như ngươi. Hãy ngậm cái miệng chẳng phun ra được gì ngoài sự khó chịu của ngươi lại đi."

"...-"

Raiga không hề tỏ ra nhân từ dù là với con gái quý tộc phe Vương Gia. Claire bắt đầu khóc thảm thiết.

"-... Chuyện này, con gián cái đóoo-!"

Bất ngờ, một tiếng rít như thể thứ gì đó bò ra từ sâu bên dưới lòng đất vang lên, Claire trừng mắt nhìn Mei. Đúng kiểu cha nào con nấy, có vẻ như họ trỏ sự tấn công của mình về cùng một nơi. Họ đổ lỗi cho Mei, vốn là người yếu ớt nhất ở đây.

"Mày đã nói cái gì để lừa gạt Raiga-sama như vậy? Tại sao Raiga-sama lại, với cái thứ như mày-!?"

Cho tới tận bây giờ, tôi nghĩ là cô ta vẫn đang ngồi bó gối một mình, nhưng cô ta bất ngờ bắt đầu phun những lời cáo buộc vào Mei. Tôi cảm thấy có gì đó sai sai đối với kiểu hành động thiếu tính nhất quán này của cô ta.

"Thế!? Mặc dù mày chỉ là con đàn bà chưa từng bao giờ làm bất cứ việc gì ngoài chuyện núp sau lưng người khác, và để cho người ta bảo vệ! Tại sao lại là mày?"

Claire hét lên trong khi tóc của cô ta rối bù lên một cách dữ tợn.

"Tao sẽ giết mày! Tao sẽ tàn sát con gián cái này hết lần này tới lần khác! Cho tới khi Raiga-sama sáng mắt ra!"

Trong khi vẫn đang la hét, gương mặt cô ta méo mó trong một bộ dạng xấu xí bởi cơn đau gây ra trong khi cố gắng trườn ra khỏi mớ dây leo gai.

Tôi đi về phía cô con gái quý tộc, lúc này đang điên cuồng trong cơn thịnh nộ.

"Nè, Claire, sao cô không bình tĩnh lại một chút nhỉ?"

"Mày muốn cái gì!? Chuyện này không liên quan gì tới mày hết mà, đúng chứ!?"

"Cô đang không vui khi biết sự thật rằng Raiga-sama và Mei-chan đã đính hôn, phải không? Cô thích Raiga-sama, phải không?"

"Đó không phải là chuyện liên quan tới con nhỏ cuồng xăm mình của phe thân Vua!"

Đúng như kế hoạch, người phải gánh chịu đợt tấn công của Claire giờ đã chuyển sang tôi.

"Cô đã bị Raiga-sama từ chối sao?"

"Im đi! Im đi!"

"Cô đã nói ngài ấy nghe cảm xúc của mình chưa?"

"Làm như mày có thể hiểu được cảm xúc của tao vậy! Ngài ấy thậm chí còn không nhớ mặt tao, thậm chí cả cái tên của tao! Không cho tao một cơ hội nào để nói chuyện với ngài ấy, ngài ấy luôn luôn phủi tao đi một cách bực bội... Tao thậm chí không thể tới gần ngài ấy! Trong tình thế đó, làm gì có cách nào để tao có thể tỏ tình chứ, đúng không!?"

"Nhưng bất chấp việc đó, trước khi cô nhận ra, Mei-chan và Raiga-sama đã đính hôn với nhau..."

"Chính nó! Dù rằng tao mới là người phù hợp với ngài ấy một cách vượt trội hơn nhiều! Tao không thể tha thứ cho con gián cái đó! Dù rằng nó chỉ tình cờ được giao cho một công việc ở gần với Raiga-sama! Đó là tại sao tao nói với Otou-sama, và nói ông ấy dùng tao vào kế hoạch của ông ấy..."

"Ý cô vừa nói là cô đã biết về âm mưu của Bá Tước Tito ngay từ đầu?"

"Không, một người khác đã nói tao nghe điều đó. Rằng cha ta đang có âm mưu lật đổ Đức Vua, và sẽ sớm bắt tay vào hành động. Khi ta nói với Otou-sama về kế hoạch của ta, ông ấy nói đó là ý tưởng rất hay và để ta tham gia một cách vui vẻ! Otou-sama sẽ có được quyền lực, còn ta sẽ có được Raiga-sama!"

"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ yêu ngươi hay gì đó à? Thật ngu ngốc."

Ahh, Raiga đứng kế bên bắt bẻ lại. Ít ra thì ngài ấy cũng nên lựa lời diễn tả sao cho nó khéo khéo hơn một chút đi chứ.

"Em không bao giờ nghĩ như thế! Nhưng nếu ngài ở gần bên, em sẽ có nhiều cơ hội để trò chuyện với ngài, và rồi một ngày nào đó..."

"Hmph, thật vô nghĩa. Chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra trong suốt cả đời ta."

Đôi mắt Claire mở to tới mức tưởng như con ngươi to tròn của cô ta có thể lọt ra ngoài bất cứ lúc nào.

"Tại sao... Tại sao lại ả ta...? Em cũng sẽ..."

Như thể nguồn sức mạnh của cô ta mới vừa rồi chỉ là ảo ảnh, lời nói của Claire bất ngờ trở nên yếu dần. Đôi mắt cô ta giờ trống rỗng.

"Có khi nào..."

Vừa nhớ ra vài dấu hiệu của một vài thứ, tôi tiến sát lại gần cô ta. Việc tôi đọc những quyển sách ma thuật không phải để làm kiểng. Tôi phát hiện trên cổ cô ta, một vết bầm mà hẳn là đã được tạo ra bằng ma thuật.

"Thật là độc ác... Ai lại có thể đi làm chuyện như thế này chứ?"

"Chuyện gì vậy, Onee-sama?"

Từ một chỗ cách xa tôi, Mei cất tiếng hỏi lo lắng. Dù đã phải trải qua vài chuyện khá là đáng sợ, có vẻ như con bé vẫn lo lắng cho Claire.

Có một lời nguyền trên cổ cô gái này. Dù tôi nói là lời nguyền thì thật ra nó là một loại ma thuật. Chỉ có điều, nó không phải là ma thuật bình thường, mà là ma thuật thuộc loại tác động vào tâm trí.

Là một trong số những loại ma thuật mà thường bị xem là không được phép sử dụng, những ma thuật này được gọi chung là Ma Thuật Cấm. Trên đất nước này, chỉ có vài trường hợp đặc biệt được xem là ngoại lệ, việc sử dụng ma thuật ảnh hưởng lên tinh thần đã bị cấm bởi luật pháp. Trường hợp đặc biệt mà tôi nói ở đây đại khái kiểu như là phòng thẩm vấn. Và họ cũng chỉ được phép sử dụng ma thuật thú nhận.

"Có vẻ như là cô ta, Claire, có một Ma Thuật Cấm đang yểm lên cô ta."

"Chị vừa nói gì cơ!?"

Nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Mei đưa cả hai tay lên để che miệng. Royce-sama đang đứng kế bên tôi đặt câu hỏi.

"Camille, nàng chắc chắn đó là một Ma Thuật Cấm chứ? Nàng có thể chỉ ra đó là ma thuật gì được không?"

"Vâng, Royce-sama. Em chưa bao giờ sử dụng, nhưng nếu chỉ là kiến thức về nó thì... Đây là một ma thuật tác động lên tâm trí, và chủ yếu là khuếch đại sự thù ghét. Trong thời đại cổ xưa, nó là ma thuật được dùng để gia tăng sĩ khí của binh lính, nhưng trong thời hiện đại, nó đã bị cấm vì tính vô nhân đạo."

"... Hãy tạm thời bỏ qua một bên cái lý do tại sao mà Camille lại biết về Ma Thuật Cấm. Với việc mà có ai đó đã sẵn sàng dùng phép nguyền rủa thì đây là một tình huống khẩn cấp, phải vậy không."

"... Đại khái."

Tôi bị lộ rồi! Tôi đã vô tình phun ra từ chính cái miệng này! Những quyển sách về Ma Thuật Cấm vốn được quản lý rất nghiêm ngặt, và bạn chỉ có thể tìm thấy chúng trong cung điện hoàng gia và học viện trong những khu vực lưu trữ và cấm đọc. Aahh, kể cả Achille... Đừng có nhìn tớ bằng đôi mắt ấy mà... Tớ chỉ lẻn vào bởi vì tớ có chút tò mò, chỉ có vậy thôi! [note12262]

"Nàng có thể hóa giải nó không. Camille?"

"Em có thể... nhưng, có một Ma Thuật Cấm khác mà em không biết được yểm chồng lên nó. Em không chắc việc hóa giải nó một cách bất cẩn trong khi không biết tí gì về nó sẽ là ý hay..."

Có thể nó sẽ ảnh hưởng xấu tới cơ thể của Claire do tác động ngược.

"Đó sẽ là chuyện rắc rối nhỉ. Camille, ta sẽ cho nàng quyền được phép đọc toàn bộ sách về Ma Thuật Cấm, vậy nàng có thể thử xem qua chúng chứ? Chúng ta sẽ mang Bá Tước và cô con gái đã bị bắt này về lâu đài."

"Đã rõ!"

Hoan hô! Nghĩ tới việc tôi có thể đọc những quyển sách ma thuật trong khu vực cấm một cách tự do! Mặc dù như vậy có hơi thiếu thận trọng. Trong khi đó, Claire vẫn tiếp tục giữ biểu cảm vô hồn.

---------------------------------------------

---------------------------------------------

Translator's Note:

- Ở đây bản Eng họ để là "forbidden art" ==> "nghệ thuật cấm"; có vẻ là ý tưởng từ "nghệ thuật hắc ám". Tuy nhiên, khi để vậy thì đọc khá là ngượng miệng. Nên là mình tự ý đổi thành "ma thuật cấm".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện