"Xin chúc mừng nhé, Camille-sama!"
"Gyah-!"
Ngay khi vừa trở về nhà sau khi kết thúc công việc, tôi bị ôm bởi Aimee.
Đau quá, nặng quáaaa... bị đè bẹp mất.
"Có chuyện gì vừa xảy ra à? Hôm nay vẫn chưa phải là sinh nhật của tôi mà."
Hướng tới tôi, lúc này đang hoảng loạn tạo khoảng cách, Aimee vẫn áp sát trong khi uốn éo người tới lui.
"Người nói gì vậy chứ...? Chẳng phải quá rõ ràng là lễ đính hôn của người đã được quyết định rồi sao?"
"Đính hôn?"
“Không thể nào! Chẳng lẽ người lại không nghe gì từ Hầu Tước-sama nữa sao?"
Lại cái trò tạo quan hệ thông qua cha tôi nữa sao? Cứ tới nói trực tiếp với tôi cũng được vậy, vậy mà…
Quản gia của chúng tôi, Pierre, đã về hưu hồi năm ngoái và con trai ổng đã thế chỗ, nhưng mà tôi nên nói thế nào nhỉ...? Con trai ổng không đủ năng lực.
Hắn ta hoàn toàn quên mất việc thông báo cho tôi. Nếu sự việc trở nên tệ hơn, tôi chắc sẽ đuổi việc hắn.
"Này, thế ai là người mà tôi sẽ đính hôn vậy?"
"Ufufufufufu, chuyện đó nhé... người biết không?"
Thay vì cứ diễn cái trò kịch tính đó thì nhanh lên và nói tôi nghe luôn đi cho rồi.
Trong khi tôi ép tay lên trái tim đang đập loạn nhịp đầy lo âu, tôi trừng mắt nhìn Aimee.
"Là Achille."
Một người thứ ba bất ngờ chen ngang vào cuộc nói chuyện của chúng tôi.
Phản ứng lại với giọng nói đó, Aimee quay người lại.
"Ôi, chào mừng trở về, Hầu Tước-sama. Hôm nay có vẻ người về sớm nhỉ?"
Đứng ở ngay cổng vào, là cha tôi.
"Otou-sama... Vừa rồi, người mới nói gì đó?"
"Như ta vừa nói, Achille đã được quyết định sẽ trở thành chồng tương lai của con."
"...!"
Tại sao chứ? Sau cái sự cố ở vũ hội, chẳng phải tôi đã rất khẩn thiết đề nghị cha "Làm ơn bảo vệ Achille khỏi cái thảm cảnh trở thành chồng chưa cưới của con" rồi hay sao? Vậy mà, tại sao cuối cùng Achille lại đính hôn với một người như tôi!?
"Otou-sama! Con nhớ là con đã yêu cầu người ngăn cản chuyện này xảy ra rồi mà..."
"Nhưng mà... chính nhà Jade đã chính thức đề nghị việc này, con biết không? Chính Soleil cũng tham gia vào việc này luôn."
"Heh...?"
"Và ta cũng đánh giá con trai của Soleil, dù sao cũng là lựa chọn tốt hơn. Còn cả đống những lời đề nghị khác, khó chịu hơn nhiều, con cũng biết mà."
Có vẻ như vài thứ đã và đang được triển khai mà tôi không hề hay biết gì.
*
"Tớ thành thực vô cùng xin lỗiiii!"
Tôi làm một cú sliding dogeza trước mặt Achille, và Royce-sama nhìn qua tôi một cách tò mò.
Quả nhiên là thảm trong phòng Royce-sama! Dù tôi lướt vậy chứ nó lại không hề đau!
"...Camille, nàng đã gây lỗi gì với Achille à?"
Royce-sama à, một người phụ nữ thì sẽ luôn đi kèm với nhiều bí mật đó, người biết không.
"Ahh, có khi nào là về chuyện đính hôn không?"
"Vâng!"
Achille chết bằm, đó đâu phải là chuyện mà có thể thừa nhận trước mặt Royce-sama đâu chứ!
...Chờ chút, hay có khi đây là lỗi mình khi không biết chọn thời gian và địa điểm cho phù hợp?
"Không có gì mà cậu cần phải xin lỗi cả. Dù sao thì tớ cũng không phiền mà."
"Nhưng màaaaa... Bởi vì tớ mà tương lai sáng sủa của cậu vừa bị vùi dập đó Achille!"
"Từ đâu mà cậu lại đi đến cái kết luận đó...?"
Achille đang gãi đầu, nhìn có vẻ như đang gặp rắc rối.
Huh? Vì vài lý do mà Royce-sama lại đang cúi mặt nhìn xuống trong khi run run.
"-kuku... Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cả hai người cùng ngồi lại và có một cuộc nói chuyện đàng hoàng về chuyện này sao?... P-pfft-"
Theo lời đề nghị của Royce-sama, Achille và tôi quyết định sẽ nói về chuyện đó một cách đàng hoàng. Royce-sama rời đi một cách lịch sự .
Dù nói là nói vậy, nhưng lúc này thì biết nói về cái gì bây giờ? Tất cả mọi chuyện xảy ra lần này đều là do sai lầm của tôi.
Trong khi tôi đã nói với cậu ấy là mọi chuyện sẽ ổn, và giờ thì nó lại thành ra thế này.. Aahh, mình thật thất vọng mà.
"Achille... Tớ thật sự xin lỗi."
"...Hahh."
Cậu ấy thở dài kìa! Mặc dù tôi biết tôi là người sai, nó vẫn đau, nhỉ.
"Tớ không có giận. Ngẩng mặt cậu lên được không?"
Khi ngẩng mặt lên như được bảo, tôi nhận ra mặt Achille đang ở gần hơn tôi nghĩ.
"Umm... Achille?"
Lông mi của cậu ấy rất dài. Sống mũi chạy dọc theo gương mặt một cách đẹp đẽ, và đôi môi đẹp... Ngay từ đầu, cậu ấy đã có tố chất ikemen rồi nhưng mà hẳn là cậu ấy cũng đã trưởng thành hơn rồi nhỉ.
"Về việc trở thành chồng chưa cưới của cậu, Camille... Tớ không phản đối việc đó."
"Ổn mà, ổn mà, cậu không cần phải lo cho tớ. Cậu đúng là tử tế thật đó, Achille."
Vì vài lý do mà cậu ấy lại thở dài.
"Người mà nên nói lời xin lỗi ở đây là tớ... Nghe này, Camille."
Ánh nhìn của cậu ấy nghiêm túc một cách bất ngờ, khiến tôi trở nên hoang mang.
"Người mà đã đề xuất việc đính hôn lần này, là tớ."
"Là cậu hả, Achille? Nó-, Có khi nào là bởi vì tin đồn về cái lần ở vũ hội đã lan truyền tới mức không thể kiểm soát được, nên cậu đã từ bỏ việc tìm kiếm một cô dâu ngoan? Tớ biết làm gì đây...?"
"Cậu bình tĩnh được không?"
Achille đặt cả hai tay lên vai tôi sau khi tôi đứng bật dậy một cách mạnh mẽ.
"Nhưng mà...chuyện này tệ lắm đó!"
Tôi hoảng lên rồi.
Một vấn đề to lớn có thể sẽ làm đảo lộn cuộc sống của Achille, cứ như thế này, chẳng phải việc đính hôn với tôi sẽ trở thành điều đáng xấu hổ nhất trong suốt cuộc đời của Achille hay sao?
“Kể từ lần đó ở vũ hội, tớ đã luôn muốn trở thành chồng của cậu, Camille. Có vẻ như cậu đang hiểu nhầm gì đó, nhưng đây là điều tớ muốn, Camille.”
“Achille…?”
...Nói về chuyện này, Achille là một người đầy tham vọng.
Càng lớn, cậu ấy càng giỏi trong việc che giấu nó, nhưng bản chất thật của cậu ấy thì hoàn toàn không đổi.
Nếu cậu ấy cưới tôi, cậu ấy sẽ trở thành Hầu Tước đời kế tiếp xét theo mọi nghĩa.
Chẳng phải đó là lý do tại sao Achille lại quyết định trở thành chồng chưa cưới của tôi và chấp nhận thỏa hiệp…? Nghĩ như vậy thì mọi chuyện trở nên hợp lý hơn nhiều.
“Tớ hiểu rồi, Achille. Nếu cậu thấy ổn với một người như tớ là vợ chưa cưới… Từ nay mong cậu hãy chăm sóc tớ.”
Achille nhìn thẳng vào tôi một ánh nhìn đau đớn. Có gì sai hả ta?
Huh, có vẻ như mặt Achille đang tiến tới ngày càng gần hơn, gần hơn…?
Ah, là nó!
Tôi chợt nhớ ra một vấn đề cực kỳ quan trọng. Tôi phải đảm bảo nói ra chuyện này!
“Achille!... Kể cả khi cậu đã đính hôn với tớ, nếu cậu tìm thấy ai đó mà cậu thích, cậu có thể nhận người đó làm tình nhân của mình, được chứ? Tớ rất là thoáng, thấy không, miễn là cậu vẫn làm tốt công việc của một Hầu Tước thì tớ không phiền cậu làm những việc như vậy đâu!”
Huh? Tôi cảm thấy… gương mặt cậu ấy giờ đã ở sát mặt tôi chợt trở nên cứng đờ.
Tôi đoán việc nói thẳng chữ ‘tình nhân’ trước mặt cậu ấy là không ổn nhỉ. Có khi sẽ làm cậu ấy xấu hổ.
Nhưng mà nếu Achille trở nên quan tâm một cách kỳ lạ tới tôi và không thể theo đuổi những chuyện tình cảm lãng mạn của mình, điều đó sẽ thật đáng thương…
Tôi thực sự không muốn việc đính hôn này với tôi gây cho cậu ấy cảm xúc đau khổ chút nào cả. Achille dù sao cũng là một người bạn quan trọng của tôi mà.
“Dù sao gì, Achille, tớ có việc phải làm rồi nên chào nha.”
“Ch-... Camille!”
Có vẻ như Achille đã reboot khỏi tình trạng đóng băng. Ơn trời.
Nếu cậu ấy nói là cậu ấy muốn đính hôn với tôi, vậy thì cũng ổn rồi, phải không nhỉ?
Tôi cũng chẳng có quyền nói thêm gì ngoài điều này… Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.
“Dù sao thì, gặp lại cậu sau~”
Tôi phóng lớn cây bút lông, và cất cánh từ cửa sổ phòng Royce-sama hướng về Tháp Pháp Sư.
*
...Hay là tôi tự nghĩ vậy, nhưng Achille đã chụp lấy mắt cá chân tôi.
“Uwah-, nguy hiểm lắm đó!”
“Chúng ta chưa nói chuyện xong mà…”
Vì vài lý do mà Achille đang ở trong tâm trạng xấu.
“Xin lỗi, Achille, nhưng mà công việc-”
“Công việc của cậu bắt đầu vào tối nay, đúng chưa? Giờ vẫn là ban ngày, nên cậu vẫn sẽ rảnh trong vòng ba tiếng tới, đúng chưa?”
Cái tên nàyyyy, làm sao mà hắn biết được ca làm việc của tôi vậy? Dù tôi nghĩ là tôi có thể tận hưởng sự lười biếng cho tới khi bắt đầu công việc kế!
Bởi vì chẳng còn lựa chọn nào khác, tôi hạ cánh trong phòng. Aah, giờ ngủ của tôi đang trôi đi mất rồi…
Ngay khoảnh khắc tôi vừa hạ cánh, Achille bắt lấy cánh tay của tôi… Đây là để ngăn tôi trốn thoát hả?
Bởi vì chúng tôi biết nhau lâu rồi, cậu ấy hẳn là người đàn ông hiểu rõ tôi nhất.
“Cậu nói là chưa nói chuyện xong à? Có còn gì để nói nữa không nhỉ? Nếu là về số lượng tình nhân mà cậu có thể nhận về, tớ sẽ không giới hạn cậu đâu, cậu biết chứ? Nếu nhiều người quá thì chuyện sẽ trở nên rắc rối, nhưng nếu chỉ khoảng hai hay ba người thì, vậy đó.”
Tôi lấy làm tiếc khi phải nói rằng cậu ấy sẽ không thể tuyển gái số lượng lớn được, nhưng mà chúng tôi cũng có vấn đề tài chính của riêng mình nữa mà.
Nếu tiêu tốn quá nhiều tiền, tôi sẽ gặp rắc rối mất.
“Cậu có thể vui lòng ngưng nói về tình nhân này tình nhân nọ nữa được không? Dù sao thì tớ sẽ không nhận về bất cứ một ai cả.”
Không có bất cứ một ai? Tôi tự hỏi tuyên bố như vậy lúc này có phải là ý hay hay không. Cậu ấy chắc là sẽ muốn có vài người sau này thôi.
“Tớ ổn khi ở cùng cậu, Camille. Tớ ổn khi chỉ cần một mình cậu,”
“Thiệt tìnhhh, lại chuyện này nữa hảaaaa.”
Thật tình luôn đó, gã này hẳn là luôn nghĩ cho bạn bè, nhỉ! Sau tất cả mọi việc và cậu ấy vẫn tiếp tục lo lắng cho tôi.
“Dù có nói gì thì cậu vẫn không tin tớ, đúng không? Ổn thôi… Dù sao thì tớ cũng sẽ chứng minh điều đó, từ giờ trở đi.”
“Chứng minh?”
Achille nở một nụ cười nhẹ và vì lý do gì đó mà tôi cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng mình.
Huh…? Mình vừa nói gì đó sai à?
“Ừ… Chuẩn bị chưa?”
Cậu ấy nâng cánh tay mà cậu ấy đang giữ lên và đặt lên mu bàn tay tôi một nụ hôn nhẹ nhàng và dịu dàng.
"Gyah-!"
Ngay khi vừa trở về nhà sau khi kết thúc công việc, tôi bị ôm bởi Aimee.
Đau quá, nặng quáaaa... bị đè bẹp mất.
"Có chuyện gì vừa xảy ra à? Hôm nay vẫn chưa phải là sinh nhật của tôi mà."
Hướng tới tôi, lúc này đang hoảng loạn tạo khoảng cách, Aimee vẫn áp sát trong khi uốn éo người tới lui.
"Người nói gì vậy chứ...? Chẳng phải quá rõ ràng là lễ đính hôn của người đã được quyết định rồi sao?"
"Đính hôn?"
“Không thể nào! Chẳng lẽ người lại không nghe gì từ Hầu Tước-sama nữa sao?"
Lại cái trò tạo quan hệ thông qua cha tôi nữa sao? Cứ tới nói trực tiếp với tôi cũng được vậy, vậy mà…
Quản gia của chúng tôi, Pierre, đã về hưu hồi năm ngoái và con trai ổng đã thế chỗ, nhưng mà tôi nên nói thế nào nhỉ...? Con trai ổng không đủ năng lực.
Hắn ta hoàn toàn quên mất việc thông báo cho tôi. Nếu sự việc trở nên tệ hơn, tôi chắc sẽ đuổi việc hắn.
"Này, thế ai là người mà tôi sẽ đính hôn vậy?"
"Ufufufufufu, chuyện đó nhé... người biết không?"
Thay vì cứ diễn cái trò kịch tính đó thì nhanh lên và nói tôi nghe luôn đi cho rồi.
Trong khi tôi ép tay lên trái tim đang đập loạn nhịp đầy lo âu, tôi trừng mắt nhìn Aimee.
"Là Achille."
Một người thứ ba bất ngờ chen ngang vào cuộc nói chuyện của chúng tôi.
Phản ứng lại với giọng nói đó, Aimee quay người lại.
"Ôi, chào mừng trở về, Hầu Tước-sama. Hôm nay có vẻ người về sớm nhỉ?"
Đứng ở ngay cổng vào, là cha tôi.
"Otou-sama... Vừa rồi, người mới nói gì đó?"
"Như ta vừa nói, Achille đã được quyết định sẽ trở thành chồng tương lai của con."
"...!"
Tại sao chứ? Sau cái sự cố ở vũ hội, chẳng phải tôi đã rất khẩn thiết đề nghị cha "Làm ơn bảo vệ Achille khỏi cái thảm cảnh trở thành chồng chưa cưới của con" rồi hay sao? Vậy mà, tại sao cuối cùng Achille lại đính hôn với một người như tôi!?
"Otou-sama! Con nhớ là con đã yêu cầu người ngăn cản chuyện này xảy ra rồi mà..."
"Nhưng mà... chính nhà Jade đã chính thức đề nghị việc này, con biết không? Chính Soleil cũng tham gia vào việc này luôn."
"Heh...?"
"Và ta cũng đánh giá con trai của Soleil, dù sao cũng là lựa chọn tốt hơn. Còn cả đống những lời đề nghị khác, khó chịu hơn nhiều, con cũng biết mà."
Có vẻ như vài thứ đã và đang được triển khai mà tôi không hề hay biết gì.
*
"Tớ thành thực vô cùng xin lỗiiii!"
Tôi làm một cú sliding dogeza trước mặt Achille, và Royce-sama nhìn qua tôi một cách tò mò.
Quả nhiên là thảm trong phòng Royce-sama! Dù tôi lướt vậy chứ nó lại không hề đau!
"...Camille, nàng đã gây lỗi gì với Achille à?"
Royce-sama à, một người phụ nữ thì sẽ luôn đi kèm với nhiều bí mật đó, người biết không.
"Ahh, có khi nào là về chuyện đính hôn không?"
"Vâng!"
Achille chết bằm, đó đâu phải là chuyện mà có thể thừa nhận trước mặt Royce-sama đâu chứ!
...Chờ chút, hay có khi đây là lỗi mình khi không biết chọn thời gian và địa điểm cho phù hợp?
"Không có gì mà cậu cần phải xin lỗi cả. Dù sao thì tớ cũng không phiền mà."
"Nhưng màaaaa... Bởi vì tớ mà tương lai sáng sủa của cậu vừa bị vùi dập đó Achille!"
"Từ đâu mà cậu lại đi đến cái kết luận đó...?"
Achille đang gãi đầu, nhìn có vẻ như đang gặp rắc rối.
Huh? Vì vài lý do mà Royce-sama lại đang cúi mặt nhìn xuống trong khi run run.
"-kuku... Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cả hai người cùng ngồi lại và có một cuộc nói chuyện đàng hoàng về chuyện này sao?... P-pfft-"
Theo lời đề nghị của Royce-sama, Achille và tôi quyết định sẽ nói về chuyện đó một cách đàng hoàng. Royce-sama rời đi một cách lịch sự .
Dù nói là nói vậy, nhưng lúc này thì biết nói về cái gì bây giờ? Tất cả mọi chuyện xảy ra lần này đều là do sai lầm của tôi.
Trong khi tôi đã nói với cậu ấy là mọi chuyện sẽ ổn, và giờ thì nó lại thành ra thế này.. Aahh, mình thật thất vọng mà.
"Achille... Tớ thật sự xin lỗi."
"...Hahh."
Cậu ấy thở dài kìa! Mặc dù tôi biết tôi là người sai, nó vẫn đau, nhỉ.
"Tớ không có giận. Ngẩng mặt cậu lên được không?"
Khi ngẩng mặt lên như được bảo, tôi nhận ra mặt Achille đang ở gần hơn tôi nghĩ.
"Umm... Achille?"
Lông mi của cậu ấy rất dài. Sống mũi chạy dọc theo gương mặt một cách đẹp đẽ, và đôi môi đẹp... Ngay từ đầu, cậu ấy đã có tố chất ikemen rồi nhưng mà hẳn là cậu ấy cũng đã trưởng thành hơn rồi nhỉ.
"Về việc trở thành chồng chưa cưới của cậu, Camille... Tớ không phản đối việc đó."
"Ổn mà, ổn mà, cậu không cần phải lo cho tớ. Cậu đúng là tử tế thật đó, Achille."
Vì vài lý do mà cậu ấy lại thở dài.
"Người mà nên nói lời xin lỗi ở đây là tớ... Nghe này, Camille."
Ánh nhìn của cậu ấy nghiêm túc một cách bất ngờ, khiến tôi trở nên hoang mang.
"Người mà đã đề xuất việc đính hôn lần này, là tớ."
"Là cậu hả, Achille? Nó-, Có khi nào là bởi vì tin đồn về cái lần ở vũ hội đã lan truyền tới mức không thể kiểm soát được, nên cậu đã từ bỏ việc tìm kiếm một cô dâu ngoan? Tớ biết làm gì đây...?"
"Cậu bình tĩnh được không?"
Achille đặt cả hai tay lên vai tôi sau khi tôi đứng bật dậy một cách mạnh mẽ.
"Nhưng mà...chuyện này tệ lắm đó!"
Tôi hoảng lên rồi.
Một vấn đề to lớn có thể sẽ làm đảo lộn cuộc sống của Achille, cứ như thế này, chẳng phải việc đính hôn với tôi sẽ trở thành điều đáng xấu hổ nhất trong suốt cuộc đời của Achille hay sao?
“Kể từ lần đó ở vũ hội, tớ đã luôn muốn trở thành chồng của cậu, Camille. Có vẻ như cậu đang hiểu nhầm gì đó, nhưng đây là điều tớ muốn, Camille.”
“Achille…?”
...Nói về chuyện này, Achille là một người đầy tham vọng.
Càng lớn, cậu ấy càng giỏi trong việc che giấu nó, nhưng bản chất thật của cậu ấy thì hoàn toàn không đổi.
Nếu cậu ấy cưới tôi, cậu ấy sẽ trở thành Hầu Tước đời kế tiếp xét theo mọi nghĩa.
Chẳng phải đó là lý do tại sao Achille lại quyết định trở thành chồng chưa cưới của tôi và chấp nhận thỏa hiệp…? Nghĩ như vậy thì mọi chuyện trở nên hợp lý hơn nhiều.
“Tớ hiểu rồi, Achille. Nếu cậu thấy ổn với một người như tớ là vợ chưa cưới… Từ nay mong cậu hãy chăm sóc tớ.”
Achille nhìn thẳng vào tôi một ánh nhìn đau đớn. Có gì sai hả ta?
Huh, có vẻ như mặt Achille đang tiến tới ngày càng gần hơn, gần hơn…?
Ah, là nó!
Tôi chợt nhớ ra một vấn đề cực kỳ quan trọng. Tôi phải đảm bảo nói ra chuyện này!
“Achille!... Kể cả khi cậu đã đính hôn với tớ, nếu cậu tìm thấy ai đó mà cậu thích, cậu có thể nhận người đó làm tình nhân của mình, được chứ? Tớ rất là thoáng, thấy không, miễn là cậu vẫn làm tốt công việc của một Hầu Tước thì tớ không phiền cậu làm những việc như vậy đâu!”
Huh? Tôi cảm thấy… gương mặt cậu ấy giờ đã ở sát mặt tôi chợt trở nên cứng đờ.
Tôi đoán việc nói thẳng chữ ‘tình nhân’ trước mặt cậu ấy là không ổn nhỉ. Có khi sẽ làm cậu ấy xấu hổ.
Nhưng mà nếu Achille trở nên quan tâm một cách kỳ lạ tới tôi và không thể theo đuổi những chuyện tình cảm lãng mạn của mình, điều đó sẽ thật đáng thương…
Tôi thực sự không muốn việc đính hôn này với tôi gây cho cậu ấy cảm xúc đau khổ chút nào cả. Achille dù sao cũng là một người bạn quan trọng của tôi mà.
“Dù sao gì, Achille, tớ có việc phải làm rồi nên chào nha.”
“Ch-... Camille!”
Có vẻ như Achille đã reboot khỏi tình trạng đóng băng. Ơn trời.
Nếu cậu ấy nói là cậu ấy muốn đính hôn với tôi, vậy thì cũng ổn rồi, phải không nhỉ?
Tôi cũng chẳng có quyền nói thêm gì ngoài điều này… Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.
“Dù sao thì, gặp lại cậu sau~”
Tôi phóng lớn cây bút lông, và cất cánh từ cửa sổ phòng Royce-sama hướng về Tháp Pháp Sư.
*
...Hay là tôi tự nghĩ vậy, nhưng Achille đã chụp lấy mắt cá chân tôi.
“Uwah-, nguy hiểm lắm đó!”
“Chúng ta chưa nói chuyện xong mà…”
Vì vài lý do mà Achille đang ở trong tâm trạng xấu.
“Xin lỗi, Achille, nhưng mà công việc-”
“Công việc của cậu bắt đầu vào tối nay, đúng chưa? Giờ vẫn là ban ngày, nên cậu vẫn sẽ rảnh trong vòng ba tiếng tới, đúng chưa?”
Cái tên nàyyyy, làm sao mà hắn biết được ca làm việc của tôi vậy? Dù tôi nghĩ là tôi có thể tận hưởng sự lười biếng cho tới khi bắt đầu công việc kế!
Bởi vì chẳng còn lựa chọn nào khác, tôi hạ cánh trong phòng. Aah, giờ ngủ của tôi đang trôi đi mất rồi…
Ngay khoảnh khắc tôi vừa hạ cánh, Achille bắt lấy cánh tay của tôi… Đây là để ngăn tôi trốn thoát hả?
Bởi vì chúng tôi biết nhau lâu rồi, cậu ấy hẳn là người đàn ông hiểu rõ tôi nhất.
“Cậu nói là chưa nói chuyện xong à? Có còn gì để nói nữa không nhỉ? Nếu là về số lượng tình nhân mà cậu có thể nhận về, tớ sẽ không giới hạn cậu đâu, cậu biết chứ? Nếu nhiều người quá thì chuyện sẽ trở nên rắc rối, nhưng nếu chỉ khoảng hai hay ba người thì, vậy đó.”
Tôi lấy làm tiếc khi phải nói rằng cậu ấy sẽ không thể tuyển gái số lượng lớn được, nhưng mà chúng tôi cũng có vấn đề tài chính của riêng mình nữa mà.
Nếu tiêu tốn quá nhiều tiền, tôi sẽ gặp rắc rối mất.
“Cậu có thể vui lòng ngưng nói về tình nhân này tình nhân nọ nữa được không? Dù sao thì tớ sẽ không nhận về bất cứ một ai cả.”
Không có bất cứ một ai? Tôi tự hỏi tuyên bố như vậy lúc này có phải là ý hay hay không. Cậu ấy chắc là sẽ muốn có vài người sau này thôi.
“Tớ ổn khi ở cùng cậu, Camille. Tớ ổn khi chỉ cần một mình cậu,”
“Thiệt tìnhhh, lại chuyện này nữa hảaaaa.”
Thật tình luôn đó, gã này hẳn là luôn nghĩ cho bạn bè, nhỉ! Sau tất cả mọi việc và cậu ấy vẫn tiếp tục lo lắng cho tôi.
“Dù có nói gì thì cậu vẫn không tin tớ, đúng không? Ổn thôi… Dù sao thì tớ cũng sẽ chứng minh điều đó, từ giờ trở đi.”
“Chứng minh?”
Achille nở một nụ cười nhẹ và vì lý do gì đó mà tôi cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng mình.
Huh…? Mình vừa nói gì đó sai à?
“Ừ… Chuẩn bị chưa?”
Cậu ấy nâng cánh tay mà cậu ấy đang giữ lên và đặt lên mu bàn tay tôi một nụ hôn nhẹ nhàng và dịu dàng.
Danh sách chương