Tôi nghĩ rằng tôi trở nên quan tâm tới Camille khá là nhanh sau khi chúng tôi gặp nhau.
Nếu không thì thằng tôi đây chẳng bao giờ phải bỏ công lo lắng cho một người lạ tới mức độ này.
Tôi ngắm nhìn Camille đang ngủ trong cỗ xe.
Mái tóc suôn mượt màu hồng của nàng hôm nay không xoăn lại, hẳn là do công việc.
Một gương mặt nhỏ nhắn, nổi bật, lông mi mỏng như khói và đôi môi như cánh hoa đào... Bất kể là theo quan điểm của ai, Camille chắc chắn là một cô gái đẹp. Khi lên tuổi 12, nét đẹp của nàng ấy càng trở nên nổi bật và làm lu mờ tất cả các cô gái khác.
Nếu không vì những hành vi đáng tiếc, nàng ấy sẽ trở nên nổi tiếng một cách đáng kể mà không có gì phải nghi ngờ. Mà, tôi thì lại thấy vui khi nhìn ngắm cái mặt đáng tiếc đó của Camille nên là nó ổn thôi.
Khi tôi đưa tay vuốt mái tóc thẳng của nàng trong lúc nàng đang ngủ say, Camille đột nhiên cựa mình. Bị bất ngờ, tôi rụt tay lại nhưng Camille không thức giấc và ngay sau đó tiếng thở nhẹ của Camille lại vang lên đều đặn.
"...Dù đang ở một mình với một thằng đàn ông, chẳng phải cô nàng có hơi thư giãn quá rồi sao."
Tôi nhận ra cảm xúc của mình từ những điều mà Điện Hạ đã nói.
Cho tới tận lúc đó, đối với tôi, cô nàng chỉ là một người bạn thuở nhỏ kỳ lạ, nhưng chính bởi vì những câu nói không cần thiết của Điện Hạ mà tôi lại trở nên quan tâm tới Camille hơn mức cần thiết.
Thành thật mà nói thì tôi không muốn thừa nhận nó. Dành hết sự quan tâm cho một ả đàn bà là việc chỉ có mấy thằng ngu mới làm, và tôi thì biết cách để lợi dụng phụ nữ... Mặc dù sự việc lẽ ra phải là như vậy…
Tôi tiếp cận Camille chỉ bởi vì cái vị trí Hầu Tước. Mặc dù sự việc lẽ ra phải là như vậy…
"Tại sao mà mọi việc lại thành ra thế này chứ?"
Đây không phải là cách mà sự việc diễn ra...
Tôi bó tay rồi... Nhưng mà, chỉ riêng chuyện này lại là thứ gì đó thuộc về phạm trù cảm xúc, nên thành ra tôi cũng chẳng thể làm gì khác được.
Sau khi nhận ra cảm xúc của mình, tôi nhanh chóng bắt tay vào hành động.
Khi mà ngay từ đầu tôi đã đang nhắm tới việc cưới vào nhà Hầu Tước, chẳng phải mọi chuyện sẽ ổn khi nó trở nên rõ ràng sao? Và vì vậy, với cái cớ là để đảm bảo Camille sẽ học hành đàng hoàng, tôi thường xuyên hiện hình ở nhà Hầu Tước.
Tôi nghĩ là tôi đã chiếm được cảm tình của mấy người hầu... Tất cả họ đều chấp thuận tôi. Đặc biệt là cô hầu với thân hình to lớn, Aimee, thậm chí còn đi xa tới mức kêu tôi "Làm rể nhà này đê!"
...Đúng y như kế hoạch.
Và với thực tế là tôi đang từng bước gỡ bỏ các vật cản trên đường của tôi một cách chăm chỉ, Camille hoàn toàn không hề hay biết gì cả.
*
Hôm nay là ngày diễn ra vũ hội mà đã nói từ trước.
Nó được tổ chức ở sảnh tiệc trong lâu đài, và các quý tộc chưng diện cũng như các quan khách nước ngoài đều đã tề tựu về đây.
"Royce-sama... Thật là tuyệt vời, hahh hahh." [note11614]
Sau khi đi một vòng để chào mọi người, Camille lại bám dính lấy Điện Hạ. Vẫn không quên đe dọa các tiểu thư quý tộc khác khi Điện Hạ không để ý. Camille đang thở dốc với ánh nhìn như muốn liếm láp khắp người Điện Hạ, nhìn kiểu gì cũng y như một con biến thái.
"Fufu... Hôm nay nàng cũng rất dễ thương, Camille."
"Ehehe~, nếu người khen em nhiều thế thì em sẽ phấn khích mà chảy máu mũi mất."
Tối nay Camille, lúc này vẫn còn đang ở trên mây vì được khen, đang mặc một cái đầm màu xanh hải quân với một ít họa tiết phùng phình.
Vì đó là Camille nên cô nàng hẳn là sẽ nhấn mạnh tính dễ di chuyển khi chọn đồ.
Cái váy của Deborah và Desiree, đang đứng ở phía bên kia căn phòng, thì lại cực kỳ phồng như chưa bao giờ được phồng.
Khi mà nó bự tới mức đó thì thành thực mà nói là họ chỉ tổ cản đường.
"Ah! Deborah, Desiree!"
Vừa thấy hai người họ, Camille vừa vẫy tay vừa tiến tới cặp chị em lúc này nhìn không khác gì mấy cái đèn lồng di động.
Một cách bí hiểm nào đó mà hai người trở nên khá thân thiện với Camille. Có vẻ như họ trở thành người quen khi Camille bắt đầu ghé thăm nhà tôi.
"Camille, món ngọt mà cậu thích đang để ở đằng kia kìa."
"Chúng ta cùng đi gom một ít chứ, Camille?"
"Đi chứ, đi chứ~"
Sau khi mấy cô gái năng động đã đi được một khoảng cách kha khá, tôi nghe tiếng gọi từ đằng sau như thể đã canh giờ từ trước.
"Achille-sama, chúng ta nhảy với nhau một bản được chứ?"
Khi quay đầu lại, tôi nhìn thấy cả một hàng dài những tiểu thư... Tôi cảm thấy hơi chóng mặt rồi.
"Vâng, dĩ nhiên rồi."
Ước gì họ có thể tha cho tôi, nhưng mà tôi lại không thể khước từ họ. Trong số họ có những cô con gái của những nhà quý tộc với cấp bậc cao hơn tôi.
Tôi cứ tiếp nhảy vòng quanh như một thằng đần... Tính tới giờ đã bao nhiêu người rồi? Liệu tôi có thể trốn tới phòng nghỉ sau khi bài nhảy kết thúc...?
Trong lúc tôi đang chán ngán, thấp thoáng xa xa, tôi thấy một gã đàn ông đang tán tỉnh Camille.
Dám tán một Camille với vô số hình xăm ma thuật phủ khắp người, quả nhiên là một anh hùng phi thường.
Khi mà tôi thấy tò mò, tôi bắt đầu dẫn bước nhảy tiến dần về phía đó.
...Không phải biểu cảm của Camille nhìn có hơi căng thẳng sao?
"Như ta vừa nói, ta sẵn lòng hợp tác với một phụ nữ với hình xăm khắp người như cô."
"..."
"Dù sao thì cũng chẳng có ai muốn cưới cô, đúng chứ? Nếu cô giao cái ghế Hầu Tước ra cho ta, ta không phiền cưới cô làm vợ đâu, cô biết chứ?"
"..."
"Thế, cô nghĩ thế nào?"
"...Ummmm."
Camille đang nhìn vào gã đàn ông như thể nàng ấy vừa tìm ra một chủng loại sinh vật hiếm lạ nào đó. Lời nói và hành vi của gã ta có vẻ vẫn chưa được cô nàng tiêu hóa xong.
Tôi nhận ra bản mặt của gã đang nói chuyện với nàng; hắn là thằng con thứ hai hư hỏng của một nhà Nam Tước mới nổi gần đây.
Với một bộ đồ lấp lánh thấy gớm và một gương mặt đầy mụn nhờn, hắn chắc hẳn đâu đó 16 hay 17 tuổi, nhỉ…
Hoàn toàn vô danh.
Từ một lúc trước, hắn đã bắt đầu nhếch mép cười vào Camille trong khi định giá nàng... Nó cực kỳ khó chịu.
"Tôi từ chối! Dù sao thì tôi cũng có quyền lựa chọn mà. Và tôi ghét mấy gã kiêu ngạo."
Camille trả lời, bằng những lời lẽ cay độc với một thái độ thờ ơ. Nhưng mà, làm tốt lắm.
"Cái quái gì vậy chứ!? Mặc dù cô có những hình xăm khắp người, cô vẫn từ chối lời đề nghị tử tế của ta? Nếu cô từ chối ta ở đây thì sẽ chẳng có một thằng đàn ông nào đến với cô trong suốt quãng đời còn lại của cô đâu, cô biết không!"
Gã đàn ông nổi xung lên chụp lấy cánh tay của Camille.
Dù nhìn như vậy chứ Camille vẫn đường đường là con gái của một Hầu Tước đó nha. Nếu ngươi làm mấy hành động bạo lực với nàng ấy kiểu đó thì... chuyện về sau sẽ hơi đáng sợ đó, ngươi biết không?
"Vôooo cùng xin lỗi khi nói thế này khi mà anh đã dành nhiều tình cảm cho ta như vậy, nhưng mà, làm ơn đi kiếm đứa khác đi, nhéeee."
Aahh, Camille đã bắt đầu tìm niềm vui bằng cách khiêu khích gã ta rồi. Có vẻ như thái độ của hắn đã đánh thức tính bạo d*m trong nàng.
Deborah và Desiree đang thưởng thức mọi chuyện ở một khoảng cách xa hơn một chút. Dù sao thì hai người họ cũng thích nhìn những người khác choảng nhau mà.
"Dám coi thường tao!"
Mặt gã đàn ông đỏ rực lên, và hắn cố bẻ tay Camille, nhưng mà cô nàng còn không hề nhúc nhích. Tôi có chút tự hỏi là trong số những hình xăm ma thuật của Camille hẳn là có một cái nào đó có tác dụng tự động phòng vệ cho cô ấy.
Tự động phòng vệ, tự động hồi phục, hỗ trợ tấn công nhanh, phản đòn ma pháp, vân vân và vân vân. Ngay lúc này, với tất cả chỗ hình xăm đó trên người, Camille đang ở rất gần với cái gọi là bất khả chiến bại.
Chỉ có tôi, người mà luôn được cho xem mỗi khi nàng có hình xăm mới mới biết được điều đó.
"Achille-sama..."
Tiểu thư đang nhảy cùng tôi nhìn tôi đầy bối rối. Vừa đúng lúc, bài nhảy cũng vừa kết thúc.
"Không, không có gì..."
Tôi trả lời với một nụ cười để trấn an nàng ta, nhưng... Nếu bạn hỏi tôi chuyện đó có khiến tôi bận tâm không thì câu trả lời sẽ là có.
"Xin thứ lỗi cho ta một lát."
Sau khi rời khỏi sàn nhảy, tôi tiến về phía Camille.
"Con nhỏ chết tiệt! Tao sẽ ném mày xuống đất!"
Gã đàn ông chụp lấy Camille. Có vẻ cuối cùng thì hắn cũng đã hết kiên nhẫn rồi. Cũng phải can đảm lắm mới dám động tay động chân với một người phụ nữ mà đã giết một con rồng, một mình.
Nhưng, bởi chính ma thuật tự vệ của Camille, gã ta không thể làm gì cô nàng cả. Mọi hành động đều bị chặn bởi một lá chắn vô hình.
Để ý thấy tiếng ồn, vài người đã bắt đầu tập trung lại và dòm ngó. Chắc cũng tới lúc tôi nên kết thúc vụ này rồi nhỉ...
"Camille, cậu đang làm gì thế? Trông có vẻ vui nhỉ."
Tôi băng thẳng qua đám đông. Thấy tôi, cô ấy cười một cách vui vẻ.
"Achille! ...Hình như người này muốn làm chồng chưa cưới của tớ, nhưng mà tớ từ chối rồi..."
"Ara, ara..."
Càng nhìn gần thì vẻ ngoài của gã này càng thấy gớm. Toàn bộ các ngón tay của gã đều bao phủ bởi những chiếc nhẫn lấp lánh, lòe loẹt
Tôi tiếp cận gã đàn ông và thông báo vài điều với gã ta.
"Tôi xin lỗi, nhưng cô ấy đã có chỗ rước rồi."
""Eh?""
"Con gái của Hầu Tước, Camille Rhodolite, là vợ chưa cưới của tôi."
"'Ehh...?""
Camille chớp chớp mắt.
"Chuyện là như vậy, còn giờ thì chúng tôi xin phép."
Tôi kéo cánh tay cô nàng và cả hai rời khỏi sân khấu.
Gã ta vẫn tiếp tục làm ầm lên, nhưng người của bộ phận an ninh đã để mắt đến hắn và lôi hắn đi đâu đó.
Cứ thế này thì chúng tôi sẽ càng thu hút sự chú ý của những người khác trong sảnh, nên kéo theo Camille, tôi tiến thẳng tới một trong số những phòng nghỉ được chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Camille và tôi bước vào một căn phòng nhỏ nhắn. Trong góc phòng có một ghế sofa trắng và một cái bàn đã được trang trí.
Lúc này, tôi để cô ấy ngồi xuống và bản thân cũng ngồi xuống cạnh cô ấy.
"Achille... Chuyện vừa rồi là sao vậy?"
Trong khi nghiêng đầu nhìn một cách trống rỗng, Camille hỏi về những lời nói trước đó của tôi.
"Nó là một cái cớ để bắt hắn im miệng thôi, cậu hiểu không? Nhưng mà tớ đúng là đã nói ra trước mặt cả đống người rồi nhỉ... Tớ tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây."
Dĩ nhiên việc tôi tuyên bố điều đó trước mặt cả đống người là hoàn toàn có chủ đích.
Camille cạn lời. Có vẻ như sự điềm tĩnh mà nàng ấy có được trong lúc xử lý với tên con trai thứ hai nhà Bá Tước khi nãy đã bị thổi bay đi đâu mất tiêu rồi.
"Achille... Cậu... Cứ cái đà này chẳng phải hoàn toàn có khả năng cậu cuối cùng sẽ trở thành chồng chưa cưới của tớ luôn ư? Đây không phải lúc để tỏ ra vô lo như vậy đâu!"
Có vẻ như nàng ấy thực sự lo lắng cho tôi. Nhưng nó thành ra lo hão rồi.
"Kể cả vậy thì tớ cũng không thực sự phiền đâu."
"Vậy là không được! Nếu là cậu, Achille, cậu hoàn toàn có thể nhắm tới bao nhiêu gái ngoan cậu muốn, nên cậu không thể ràng buộc với tớ được!"
"Eh...?"
"Tớ sẽ thử nói chuyện với Otou-sama về việc này! Đừng lo lắng nhé, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, được chứ!?" [note11615]
Sau khi bày tỏ một biểu cảm đầy quyết tâm, Camille mạnh mẽ bắt lấy tay tôi.
...Are? [note11616]
--------------------------------------------------
--------------------------------------------------
Translator’s note:
1 - Một số bạn sau khi ghé qua đã có để lại bình luận thông qua Facebook. Mình đã đọc hết và cảm ơn các bạn đã bình luận. Tuy nhiên, vì vài lý do mà mình không thể trả lời lại những bình luận đó được. Thực sự - Rất - Vô cùng - Cực kỳ xin lỗi. Nên nếu có thể thì hy vọng các bạn sẽ có thể bình luận trực tiếp trên CLN để chúng ta có thể trao đổi dễ hơn.
2 - Hiện tại mình đã dịch tới Chương 5 - Tập 2 (cách khoảng 10 chương tính từ chương này). Tuy nhiên, vì lý do gì đó mà trong suốt quá trình dịch, mình luôn có cảm giác rất là Déjà vu. Kiểu như là: “Ah! Đoạn này nhìn quen lắm nè, hình như mình đã đọc nó ở đâu đó trước đây rồi thì phải.” Thế nên là nếu bạn nào đó có từng thấy một nhóm nào đó đã dịch bộ này trên một web nào đó thì có thể vui lòng nhắn tin hoặc cmt thông báo lại cho mình biết.
Nếu không thì thằng tôi đây chẳng bao giờ phải bỏ công lo lắng cho một người lạ tới mức độ này.
Tôi ngắm nhìn Camille đang ngủ trong cỗ xe.
Mái tóc suôn mượt màu hồng của nàng hôm nay không xoăn lại, hẳn là do công việc.
Một gương mặt nhỏ nhắn, nổi bật, lông mi mỏng như khói và đôi môi như cánh hoa đào... Bất kể là theo quan điểm của ai, Camille chắc chắn là một cô gái đẹp. Khi lên tuổi 12, nét đẹp của nàng ấy càng trở nên nổi bật và làm lu mờ tất cả các cô gái khác.
Nếu không vì những hành vi đáng tiếc, nàng ấy sẽ trở nên nổi tiếng một cách đáng kể mà không có gì phải nghi ngờ. Mà, tôi thì lại thấy vui khi nhìn ngắm cái mặt đáng tiếc đó của Camille nên là nó ổn thôi.
Khi tôi đưa tay vuốt mái tóc thẳng của nàng trong lúc nàng đang ngủ say, Camille đột nhiên cựa mình. Bị bất ngờ, tôi rụt tay lại nhưng Camille không thức giấc và ngay sau đó tiếng thở nhẹ của Camille lại vang lên đều đặn.
"...Dù đang ở một mình với một thằng đàn ông, chẳng phải cô nàng có hơi thư giãn quá rồi sao."
Tôi nhận ra cảm xúc của mình từ những điều mà Điện Hạ đã nói.
Cho tới tận lúc đó, đối với tôi, cô nàng chỉ là một người bạn thuở nhỏ kỳ lạ, nhưng chính bởi vì những câu nói không cần thiết của Điện Hạ mà tôi lại trở nên quan tâm tới Camille hơn mức cần thiết.
Thành thật mà nói thì tôi không muốn thừa nhận nó. Dành hết sự quan tâm cho một ả đàn bà là việc chỉ có mấy thằng ngu mới làm, và tôi thì biết cách để lợi dụng phụ nữ... Mặc dù sự việc lẽ ra phải là như vậy…
Tôi tiếp cận Camille chỉ bởi vì cái vị trí Hầu Tước. Mặc dù sự việc lẽ ra phải là như vậy…
"Tại sao mà mọi việc lại thành ra thế này chứ?"
Đây không phải là cách mà sự việc diễn ra...
Tôi bó tay rồi... Nhưng mà, chỉ riêng chuyện này lại là thứ gì đó thuộc về phạm trù cảm xúc, nên thành ra tôi cũng chẳng thể làm gì khác được.
Sau khi nhận ra cảm xúc của mình, tôi nhanh chóng bắt tay vào hành động.
Khi mà ngay từ đầu tôi đã đang nhắm tới việc cưới vào nhà Hầu Tước, chẳng phải mọi chuyện sẽ ổn khi nó trở nên rõ ràng sao? Và vì vậy, với cái cớ là để đảm bảo Camille sẽ học hành đàng hoàng, tôi thường xuyên hiện hình ở nhà Hầu Tước.
Tôi nghĩ là tôi đã chiếm được cảm tình của mấy người hầu... Tất cả họ đều chấp thuận tôi. Đặc biệt là cô hầu với thân hình to lớn, Aimee, thậm chí còn đi xa tới mức kêu tôi "Làm rể nhà này đê!"
...Đúng y như kế hoạch.
Và với thực tế là tôi đang từng bước gỡ bỏ các vật cản trên đường của tôi một cách chăm chỉ, Camille hoàn toàn không hề hay biết gì cả.
*
Hôm nay là ngày diễn ra vũ hội mà đã nói từ trước.
Nó được tổ chức ở sảnh tiệc trong lâu đài, và các quý tộc chưng diện cũng như các quan khách nước ngoài đều đã tề tựu về đây.
"Royce-sama... Thật là tuyệt vời, hahh hahh." [note11614]
Sau khi đi một vòng để chào mọi người, Camille lại bám dính lấy Điện Hạ. Vẫn không quên đe dọa các tiểu thư quý tộc khác khi Điện Hạ không để ý. Camille đang thở dốc với ánh nhìn như muốn liếm láp khắp người Điện Hạ, nhìn kiểu gì cũng y như một con biến thái.
"Fufu... Hôm nay nàng cũng rất dễ thương, Camille."
"Ehehe~, nếu người khen em nhiều thế thì em sẽ phấn khích mà chảy máu mũi mất."
Tối nay Camille, lúc này vẫn còn đang ở trên mây vì được khen, đang mặc một cái đầm màu xanh hải quân với một ít họa tiết phùng phình.
Vì đó là Camille nên cô nàng hẳn là sẽ nhấn mạnh tính dễ di chuyển khi chọn đồ.
Cái váy của Deborah và Desiree, đang đứng ở phía bên kia căn phòng, thì lại cực kỳ phồng như chưa bao giờ được phồng.
Khi mà nó bự tới mức đó thì thành thực mà nói là họ chỉ tổ cản đường.
"Ah! Deborah, Desiree!"
Vừa thấy hai người họ, Camille vừa vẫy tay vừa tiến tới cặp chị em lúc này nhìn không khác gì mấy cái đèn lồng di động.
Một cách bí hiểm nào đó mà hai người trở nên khá thân thiện với Camille. Có vẻ như họ trở thành người quen khi Camille bắt đầu ghé thăm nhà tôi.
"Camille, món ngọt mà cậu thích đang để ở đằng kia kìa."
"Chúng ta cùng đi gom một ít chứ, Camille?"
"Đi chứ, đi chứ~"
Sau khi mấy cô gái năng động đã đi được một khoảng cách kha khá, tôi nghe tiếng gọi từ đằng sau như thể đã canh giờ từ trước.
"Achille-sama, chúng ta nhảy với nhau một bản được chứ?"
Khi quay đầu lại, tôi nhìn thấy cả một hàng dài những tiểu thư... Tôi cảm thấy hơi chóng mặt rồi.
"Vâng, dĩ nhiên rồi."
Ước gì họ có thể tha cho tôi, nhưng mà tôi lại không thể khước từ họ. Trong số họ có những cô con gái của những nhà quý tộc với cấp bậc cao hơn tôi.
Tôi cứ tiếp nhảy vòng quanh như một thằng đần... Tính tới giờ đã bao nhiêu người rồi? Liệu tôi có thể trốn tới phòng nghỉ sau khi bài nhảy kết thúc...?
Trong lúc tôi đang chán ngán, thấp thoáng xa xa, tôi thấy một gã đàn ông đang tán tỉnh Camille.
Dám tán một Camille với vô số hình xăm ma thuật phủ khắp người, quả nhiên là một anh hùng phi thường.
Khi mà tôi thấy tò mò, tôi bắt đầu dẫn bước nhảy tiến dần về phía đó.
...Không phải biểu cảm của Camille nhìn có hơi căng thẳng sao?
"Như ta vừa nói, ta sẵn lòng hợp tác với một phụ nữ với hình xăm khắp người như cô."
"..."
"Dù sao thì cũng chẳng có ai muốn cưới cô, đúng chứ? Nếu cô giao cái ghế Hầu Tước ra cho ta, ta không phiền cưới cô làm vợ đâu, cô biết chứ?"
"..."
"Thế, cô nghĩ thế nào?"
"...Ummmm."
Camille đang nhìn vào gã đàn ông như thể nàng ấy vừa tìm ra một chủng loại sinh vật hiếm lạ nào đó. Lời nói và hành vi của gã ta có vẻ vẫn chưa được cô nàng tiêu hóa xong.
Tôi nhận ra bản mặt của gã đang nói chuyện với nàng; hắn là thằng con thứ hai hư hỏng của một nhà Nam Tước mới nổi gần đây.
Với một bộ đồ lấp lánh thấy gớm và một gương mặt đầy mụn nhờn, hắn chắc hẳn đâu đó 16 hay 17 tuổi, nhỉ…
Hoàn toàn vô danh.
Từ một lúc trước, hắn đã bắt đầu nhếch mép cười vào Camille trong khi định giá nàng... Nó cực kỳ khó chịu.
"Tôi từ chối! Dù sao thì tôi cũng có quyền lựa chọn mà. Và tôi ghét mấy gã kiêu ngạo."
Camille trả lời, bằng những lời lẽ cay độc với một thái độ thờ ơ. Nhưng mà, làm tốt lắm.
"Cái quái gì vậy chứ!? Mặc dù cô có những hình xăm khắp người, cô vẫn từ chối lời đề nghị tử tế của ta? Nếu cô từ chối ta ở đây thì sẽ chẳng có một thằng đàn ông nào đến với cô trong suốt quãng đời còn lại của cô đâu, cô biết không!"
Gã đàn ông nổi xung lên chụp lấy cánh tay của Camille.
Dù nhìn như vậy chứ Camille vẫn đường đường là con gái của một Hầu Tước đó nha. Nếu ngươi làm mấy hành động bạo lực với nàng ấy kiểu đó thì... chuyện về sau sẽ hơi đáng sợ đó, ngươi biết không?
"Vôooo cùng xin lỗi khi nói thế này khi mà anh đã dành nhiều tình cảm cho ta như vậy, nhưng mà, làm ơn đi kiếm đứa khác đi, nhéeee."
Aahh, Camille đã bắt đầu tìm niềm vui bằng cách khiêu khích gã ta rồi. Có vẻ như thái độ của hắn đã đánh thức tính bạo d*m trong nàng.
Deborah và Desiree đang thưởng thức mọi chuyện ở một khoảng cách xa hơn một chút. Dù sao thì hai người họ cũng thích nhìn những người khác choảng nhau mà.
"Dám coi thường tao!"
Mặt gã đàn ông đỏ rực lên, và hắn cố bẻ tay Camille, nhưng mà cô nàng còn không hề nhúc nhích. Tôi có chút tự hỏi là trong số những hình xăm ma thuật của Camille hẳn là có một cái nào đó có tác dụng tự động phòng vệ cho cô ấy.
Tự động phòng vệ, tự động hồi phục, hỗ trợ tấn công nhanh, phản đòn ma pháp, vân vân và vân vân. Ngay lúc này, với tất cả chỗ hình xăm đó trên người, Camille đang ở rất gần với cái gọi là bất khả chiến bại.
Chỉ có tôi, người mà luôn được cho xem mỗi khi nàng có hình xăm mới mới biết được điều đó.
"Achille-sama..."
Tiểu thư đang nhảy cùng tôi nhìn tôi đầy bối rối. Vừa đúng lúc, bài nhảy cũng vừa kết thúc.
"Không, không có gì..."
Tôi trả lời với một nụ cười để trấn an nàng ta, nhưng... Nếu bạn hỏi tôi chuyện đó có khiến tôi bận tâm không thì câu trả lời sẽ là có.
"Xin thứ lỗi cho ta một lát."
Sau khi rời khỏi sàn nhảy, tôi tiến về phía Camille.
"Con nhỏ chết tiệt! Tao sẽ ném mày xuống đất!"
Gã đàn ông chụp lấy Camille. Có vẻ cuối cùng thì hắn cũng đã hết kiên nhẫn rồi. Cũng phải can đảm lắm mới dám động tay động chân với một người phụ nữ mà đã giết một con rồng, một mình.
Nhưng, bởi chính ma thuật tự vệ của Camille, gã ta không thể làm gì cô nàng cả. Mọi hành động đều bị chặn bởi một lá chắn vô hình.
Để ý thấy tiếng ồn, vài người đã bắt đầu tập trung lại và dòm ngó. Chắc cũng tới lúc tôi nên kết thúc vụ này rồi nhỉ...
"Camille, cậu đang làm gì thế? Trông có vẻ vui nhỉ."
Tôi băng thẳng qua đám đông. Thấy tôi, cô ấy cười một cách vui vẻ.
"Achille! ...Hình như người này muốn làm chồng chưa cưới của tớ, nhưng mà tớ từ chối rồi..."
"Ara, ara..."
Càng nhìn gần thì vẻ ngoài của gã này càng thấy gớm. Toàn bộ các ngón tay của gã đều bao phủ bởi những chiếc nhẫn lấp lánh, lòe loẹt
Tôi tiếp cận gã đàn ông và thông báo vài điều với gã ta.
"Tôi xin lỗi, nhưng cô ấy đã có chỗ rước rồi."
""Eh?""
"Con gái của Hầu Tước, Camille Rhodolite, là vợ chưa cưới của tôi."
"'Ehh...?""
Camille chớp chớp mắt.
"Chuyện là như vậy, còn giờ thì chúng tôi xin phép."
Tôi kéo cánh tay cô nàng và cả hai rời khỏi sân khấu.
Gã ta vẫn tiếp tục làm ầm lên, nhưng người của bộ phận an ninh đã để mắt đến hắn và lôi hắn đi đâu đó.
Cứ thế này thì chúng tôi sẽ càng thu hút sự chú ý của những người khác trong sảnh, nên kéo theo Camille, tôi tiến thẳng tới một trong số những phòng nghỉ được chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Camille và tôi bước vào một căn phòng nhỏ nhắn. Trong góc phòng có một ghế sofa trắng và một cái bàn đã được trang trí.
Lúc này, tôi để cô ấy ngồi xuống và bản thân cũng ngồi xuống cạnh cô ấy.
"Achille... Chuyện vừa rồi là sao vậy?"
Trong khi nghiêng đầu nhìn một cách trống rỗng, Camille hỏi về những lời nói trước đó của tôi.
"Nó là một cái cớ để bắt hắn im miệng thôi, cậu hiểu không? Nhưng mà tớ đúng là đã nói ra trước mặt cả đống người rồi nhỉ... Tớ tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây."
Dĩ nhiên việc tôi tuyên bố điều đó trước mặt cả đống người là hoàn toàn có chủ đích.
Camille cạn lời. Có vẻ như sự điềm tĩnh mà nàng ấy có được trong lúc xử lý với tên con trai thứ hai nhà Bá Tước khi nãy đã bị thổi bay đi đâu mất tiêu rồi.
"Achille... Cậu... Cứ cái đà này chẳng phải hoàn toàn có khả năng cậu cuối cùng sẽ trở thành chồng chưa cưới của tớ luôn ư? Đây không phải lúc để tỏ ra vô lo như vậy đâu!"
Có vẻ như nàng ấy thực sự lo lắng cho tôi. Nhưng nó thành ra lo hão rồi.
"Kể cả vậy thì tớ cũng không thực sự phiền đâu."
"Vậy là không được! Nếu là cậu, Achille, cậu hoàn toàn có thể nhắm tới bao nhiêu gái ngoan cậu muốn, nên cậu không thể ràng buộc với tớ được!"
"Eh...?"
"Tớ sẽ thử nói chuyện với Otou-sama về việc này! Đừng lo lắng nhé, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, được chứ!?" [note11615]
Sau khi bày tỏ một biểu cảm đầy quyết tâm, Camille mạnh mẽ bắt lấy tay tôi.
...Are? [note11616]
--------------------------------------------------
--------------------------------------------------
Translator’s note:
1 - Một số bạn sau khi ghé qua đã có để lại bình luận thông qua Facebook. Mình đã đọc hết và cảm ơn các bạn đã bình luận. Tuy nhiên, vì vài lý do mà mình không thể trả lời lại những bình luận đó được. Thực sự - Rất - Vô cùng - Cực kỳ xin lỗi. Nên nếu có thể thì hy vọng các bạn sẽ có thể bình luận trực tiếp trên CLN để chúng ta có thể trao đổi dễ hơn.
2 - Hiện tại mình đã dịch tới Chương 5 - Tập 2 (cách khoảng 10 chương tính từ chương này). Tuy nhiên, vì lý do gì đó mà trong suốt quá trình dịch, mình luôn có cảm giác rất là Déjà vu. Kiểu như là: “Ah! Đoạn này nhìn quen lắm nè, hình như mình đã đọc nó ở đâu đó trước đây rồi thì phải.” Thế nên là nếu bạn nào đó có từng thấy một nhóm nào đó đã dịch bộ này trên một web nào đó thì có thể vui lòng nhắn tin hoặc cmt thông báo lại cho mình biết.
Danh sách chương