Hôm nay tôi đi tới lâu đài.

Tôi cuối cùng cũng đã có được quyền để bước chân vào khu vực hạn chế trong thư viện lâu đài.

Ngay lúc này, tôi đang ở trong phòng Royce-sama, và đang nghe dở dang câu chuyện của ngài ấy về việc này.

Dĩ nhiên, ngài ấy cũng mang ra trà với đồ ngọt nữa.

Quả là Royce-sama, người đúng là hiểu chuyện! Trà đen thơm ngon cùng với món tráng miệng nhìn giống với bánh meringue… Đúng là thỏa mãn mà.

“Xin lỗi vì đã tốn nhiều thời gian thế nhé, Camille. Mấy người đó đúnggggg là một đám vừa ngu vừa cứng đầu mà… Ta vẫn còn cả một chặng đường dài phải đi nữa, huh…”

Tôi tự hỏi là chuyện gì đã xảy ra nhỉ. Royce-sama đang cáu tiết trong im lặng. Royce-sama đang nổi giận nhưng vẫn nở một nụ cười tươi, nên là nhìn ngài ấy có hơi chút đáng sợ, phải không…? Dù người đáng sợ số một vẫn là Achille.

“Royce-sama, cảm ơn người.”

“Mn, ta lấy được phép cho cả ba người, nên là cùng nhau đi nào.”

Mn? Ba người? Cái người mà cần phải nghiên cứu sách cấm, chẳng phải chỉ có mình tôi thôi sao?

Khi sự thắc mắc hiện lên trên mặt tôi, có tiếng gõ lên cánh cửa phòng, và Achille xuất hiện, cùng hầu gái dẫn đường.

“Người nói là ba người hả?”

“Ta, em và Achille, dĩ nhiên là thế rồi.”

Hai người cũng sẽ đọc ké luôn à!?

Có vẻ như suy nghĩ của tôi vừa bị lộ ra qua khuôn mặt, Royce-sama trả lời tôi một cách vui vẻ.

“Ý ta là, chẳng phải sẽ hơi bất công khi mà chỉ có mình em mới có quyền thôi sao? Bọn ta cũng muốn đọc nữa. Đúng không, Achille~?” [note12624]

“Hẳn là vậy. Dù sao thì cũng sẽ tốt hơn nếu có nhiều người có khả năng xử lý Ma Thuật Cấm mà.”

Hay đó là điều mà Achille nói, vuốt theo câu chuyện với một lập luận hợp lý, nhưng tôi nghĩ là Achille có cùng ý kiến với Royce-sama.

Achille nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, và cười ngượng.

“Để một mình em đương đầu với nguy hiểm là chuyện không thể chấp nhận được, đúng không Camille?”

Và cứ thế, Achille giật lấy cái bánh meringue mà tôi đang nhấm nháp dở dang rồi nhét vào mồm.

“Ah-!”

“Mn, ngọt thật…”

H-H-H-H-Hôn Gián Tiếp! Thiệt tình mà, anh ấy lại làm mấy chuyện không thể tin được nữa rồi… Tôi nghĩ vậy.

Quả nhiên, bất kể có bao nhiêu thời gian trôi qua, tôi vẫn không thể gom được chút kháng cự nào trước những hành động của Achille.

“Nhìn thích ha, ta cũng muốn làm chuyện giống vậy nữaaa.”

Royce-sama vừa phát biểu một câu hơi bị không liên quan một chút.

“Chẳng phải nếu thích thì cứ làm đi là được rồi sao? Nếu là người thì người hẳn là sẽ có thể làm bao nhiêu lần tùy thích. Tuy nhiên, làm ơn, có làm thì chọn đối tượng nào đó khác ngoài Camille ra.”

Bất chấp việc vẫn đang xài kính ngữ, mớ câu chữ mà Achille vừa trút lên Royce-sama lại có vẻ vô tình, nhỉ? Chúng ta có nên coi đây là bằng chứng của sự thân thiết?

Royce-sama đang cười một cách thích thú. Ngài ấy không kiềm chế gì khi ở trước mặt Achille cả.

“Ahaha, làm như ta sẽ làm mấy chuyện liều mạng kiểu như vậy ấy!”

“...Với cô con gái quý tộc đó?”

Achille nhìn Royce-sama với một biểu cảm phức tạp. Ở phía ngược lại, Royce-sama đang nở một nụ cười lấp lánh với anh ấy.

“Mn, Ừm!”

Cô con gái quý tộc đó? Chính xác là ai mới được…?

“Royce-sama, người đã phải lòng ai rồi hả?”

Tôi nhặt lên một mẩu bánh meringue khác và nhấm nháp nó. Dù sao thì mẩu bánh trước của tôi cũng đã bị Achille giật mất rồi mà.

“Ừm, ta có nên giới thiệu em với nàng ấy vào một lúc nào đó không nhỉ? Ta sẽ rất vui nếu em giúp ta hẹn hò với nàng ấy, nhưng mà…”

Kh-, Không thể nào, là Nữ Chính sao?

Cô ta đã tiếp cận Royce-sama mà tôi không hề hay biết luôn hả? Kể từ cái lúc tôi lỡ để vài thứ gì đó dính lên người cô ta hồi hôm lễ nhập học, tôi chưa từng có cơ hội để có một buổi nói chuyện ra trò với cô ta.

“Là tiểu thư Beatrix.”

Achille trả lời thay.

“Eh-, Beatrix?”

Bởi vì cái tên tôi không hề ngờ tới, mắt tôi trợn tròn.

“Đúng vậy, trong suốt buổi lễ nhập học, không thể ngờ rằng trái tim ta đã bị nàng ấy cướp đi ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

“Eeehhh-!”

Tôi không hề hay biết gì luôn.

“Nhân tiện thì, Royce-sama, có điểm gì ở Beatrix mà ngài cảm thấy thích thú vậy?”

Royce-sama trả lời câu hỏi của tôi với đôi mắt lấp lánh. Ngài ấy giờ nhìn y như thiếu nữ đang yêu…

“Sự mạnh mẽ!”

Một câu trả lời ngay lập tức.

“Em hiểu.”

“Không chỉ vậy, nàng ấy cũng cực kỳ khiêm tốn và tử tế.”

Cứ cái kiểu này thì ngài ấy sẽ tiếp tục nói về Beatrix tới sáng mai mất.

Nhưng mà, tiểu thư Beatrix hả? Tôi cứ có cảm giác chị ấy là fan của Raiga mà.

“Điện Hạ, đã gần tới giờ rồi…”

Ơn trời, Achille đã kịp dừng một Royce-sama đang trôi càng lúc càng xa.

“Ah-, ngươi nói đúng. Vậy chúng ta cùng đi tới thư viện chứ?”

Vừa đúng lúc, chúng tôi cũng vừa uống xong trà và ăn xong món bánh nhìn giống meringues đó.

“Vâng, đi thôi!”

Chúng tôi hướng đến thư viện một cách vui vẻ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện