Hôm nay tôi đi vào rừng cùng với Royce-sama và Achille để tổ chức một chuyến picnic.

Beatrix từ phe Diamonds cũng đi theo với tư cách là hướng dẫn viên. Có vẻ như chị ấy khá là quen thuộc với khu rừng này.

Royce-sama... Từ khi nào mà người lại trở nên gần gũi với Beatrix như vậy? Tôi nghĩ có thể là sau cái ngày tụ họp của con gái đó, nhưng mà ngài ấy thân tới mức mời chị ấy cùng tham gia chuyến picnic thì quả thật là bất ngờ.

Khi tôi nói ra điều này, "Camille, chẳng phải nàng sẽ vui hơn nếu có một người bạn nữ kế bên sao?", ngài ấy trả lời như vậy.

Dĩ nhiên là nó đúng như những gì ngài ấy nói. Gì chứ, ngài ấy rủ Beatrix theo là vì lợi ích của tôi ư?

Royce-sama thiệt đúng là rất tử tế, nhỉ?

"Camille, Achille, xin hãy hộ tống với tư cách cận vệ của ta hôm nay."

"Đã rõ."

"Xin cứ để đó cho em!"

Hôm nay nhìn Royce-sama cũng tỏa sáng và đáng yêu nữa. Bộ quần áo nhẹ ngài ấy mặc cho buổi picnic rất là hợp với ngài ấy, nhỉ?

Khi tôi bắt đầu nhìn chằm chằm vào Royce-sama như muốn nuốt tươi ngài ấy, trong khi thở dốc, Achille đã đứng chắn trước mặt và cản mất tầm nhìn của tôi.

"Camille, áo choàng của cậu sẽ mắc vào cành cây đấy, biết không? Chỉ bởi vì cậu lại đi mặc đồ kiểu này trong khi chúng ta đang đi picnic..."

"Nhưng mà... Nhắc tới 'đồng phục của ma pháp sư' thì đó chắc chắn phải là áo choàng..."

Nó là bộ đồ tôi luôn mặc trong khi làm việc, nên chỉ cần khoác nó lên người là đủ khiến tôi cảm thấy yên tâm. Tới mức mà tôi sẽ cảm thấy bất an nếu bước chân ra ngoài mà không có nó.

"Cởi ra."

"Eh-..."

"Cậu có mặc đồ thường bên dưới áo choàng mà, đúng không? Hôm nay chúng ta đi bộ trong rừng, nên áo choàng sẽ vướng víu lắm. Nên là, cởi nó ra."

"Chơ-... Achille."

Achille luồn tay từ đằng sau tôi và kéo cái áo choàng của tôi ra một cách dễ dàng.

Bên dưới cái áo choàng, tôi mặc một áo vest đen dài và quần short. Bên dưới lớp áo vest là một cái áo hở vai màu xám. Đây cũng là đồ đi làm của tôi.

Dù là như thế này, tôi vẫn có thể di chuyển thoải mái, nhưng đúng như tôi nghĩ, tôi không thể bình tĩnh nếu không có cái áo choàng.

"Camille... Cậu có còn bộ đồ nào khác ngoài cái này không?"

"Dĩ nhiên là có. Cái áo choàng thì vốn là màu đỏ, và với đồ mặc trong thì tớ phối vài màu sắc với nhau, và..."

Achille nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.

"...Lần tới, hãy đi shopping cùng nhau."

Rốt cuộc thì cái áo choàng của tôi bị Achille tịch thu mất.

Trong khi dẫm lên những chiếc lá vàng, chúng tôi dần tiến sâu vào rừng.

Đích đến của chúng tôi là một cái hồ bên trong khu rừng.

Ở đó chúng tôi sẽ tổ chức ăn uống rồi thu dọn và quay về.

"Không phải hướng đó, Camille. Bên này."

Để ngăn tôi đi cắm đầu đi sai đường, Achille chụp lấy tay tôi.

"Hyaa!"

Bởi vì tôi vấp chân không đúng lúc, tôi ngã vào ngực Achille.

Dù rằng cậu ấy khá là thanh mảnh so với mấy đứa con trai, Achille vẫn có thể bắt được tôi một cách dễ dàng mà không hề dao động.

"C-, Cảm ơn."

Bất ngờ, cái khoảnh khắc lúc Achille ôm tôi và nói rằng cậu ấy thích tôi chợt lướt ngang qua tâm trí tôi, và mặt tôi nóng bừng.

Achille nghĩ về mình theo cách đó, đúng không? Cậu ấy thích mình với tư cách là một người khác giới...

Trong khi nghĩ vậy, tôi thậm chí còn nhớ lại sự kiện vào cái hôm tụ họp con gái và tôi càng trở nên run hơn... Mặc dù nó không sai nếu nói rằng Royce-sama là mẫu người của tôi...

Nhưng mà gương mặt xuất hiện trong tâm trí tôi vì lý do gì đó lại chính là Achille.

Aahh, tất cả hoàn toàn là tại cái người đó đã làm mấy chuyện dâm dục với tôi! H-, hôn tôi chẳng hạn!

"Camille?"

Giọng lo lắng của Achille khiến tôi sực tỉnh.

Trong khi tôi vẫn đang chìm trong suy nghĩ, suốt cả thời gian đó, tôi đã ở trong vòng tay của Achille.

"Xin lỗi... Nó-, nó không-, -hing."

Tôi nhảy ra khỏi vòng tay Achille trong sự hoảng loạn.

Bởi vì tôi cảm thấy ngượng, tôi hướng ánh nhìn về phía Royce-sama, và nhận ra ngài ấy đang tám chuyện vui vẻ với Beatrix. Thật hiếm khi thấy Royce-sama lại thân thiết với một cô gái. Dù rằng ngài ấy thường đối xử với mấy cô con gái quý tộc một cách khá là lạnh nhạt và chưa bao giờ để họ bước vào vùng không gian riêng tư của ngài ấy…

Cho tới tận bây giờ, trừ tôi ra, ngài ấy chưa hề đặc biệt gần gũi với bất cứ người phụ nữ nào. Dù rằng họ có gần gũi với tôi hay không. Cứ lấy Deborah và Desiree ra làm ví dụ

...Cái cảm giác mơ hồ và không thoải mái trong ngực tôi là sao đây?

Tôi khá chắc là bởi vì tôi đã ăn quá nhiều vào tối qua. Ý tôi là đó là món pasta kem cheese mà tôi rất thích.

Tôi đã thèm khát nó bất chấp bản thân, và thậm chí còn háu ăn tới mức xin thêm dĩa thứ 2. Tôi đang hối hận rồi đây.

Tôi quyết định sẽ đi hít thở không khí trong lành của khu rừng một lúc và làm mới bản thân. Mặc dù tôi nói là chúng tôi đi vào rừng nhưng ngay lúc này đây, chúng tôi chỉ đang đi dạo trong một khu vực có mật độ cây khá thưa, nên có rất nhiều ánh nắng. Có lẽ là bởi vì có người đi qua đây thường xuyên nên con đường lớn tới mức đủ để cho vài người cùng đi qua.

Có vài bông hoa nở ven đường.

Trong khi tìm kiếm xung quanh đây những bông hoa mà trông có vẻ có thể dùng để làm thí nghiệm ma thuật, tôi tiếp tục tiến vào rừng.

*

Chúng tôi rốt cuộc cũng tới bờ hồ.

Chúng tôi khởi hành vào buổi sáng nhưng ngay lúc này nó thậm chí còn chưa tới buổi trưa. Có vẻ chúng tôi tới được đây nhanh hơn tôi nghĩ.

Bên bờ hồ là một vùng trống trải, và tôi có thể nhìn thấy mây bay. Thời tiết hôm nay rất đẹp, nên mặt nước trong hồ cũng tĩnh lặng.

Cách bờ hồ một đoạn có một vùng đất bằng phẳng, chúng tôi ngay lập tức bắt đầu bày biện hộp cơm trưa được làm bởi hầu gái của Royce-sama lên một tấm vải được dùng như tấm trải picnic. Bên trong hộp cơm lớn nhưng nhẹ là những món ăn từa tựa sandwich được làm từ nhiều loại thực phẩm nhồi vào bên trong chiếc bánh mì dạng ổ dài, và trong một chiếc hộp khác họ còn để sẵn trái cây để tráng miệng. Nhìn ngon quá đi.

Bởi vì tôi đã luôn ăn những món ăn cao cấp, nên ăn thức ăn kiểu này là một sự thay đổi lớn.

Chúng tôi bắt đầu bữa ăn trong khi thưởng thức trà ma thuật do Beatrix mang theo. Hôm nay cũng vậy, nó là loại trà có hiệu ứng xoa dịu mệt mỏi. Quá phù hợp cho một chuyến picnic. Trà ma thuật hẳn là rất tiện lợi, nhỉ…

Tôi lấy hai miếng bánh. Một miếng là cà chua nướng với phô mai và thứ gì đó nhìn giống húng quế, miếng kia là táo nướng và sốt caramel và thứ gì đó nhìn giống kem custard được trộn cùng.

"Nó ngon quá..."

Tôi không biết cái sự no tức bụng của đêm hôm qua đã đi đâu mất, nhưng ngay lúc này tôi có thể ngay lập tức bắt đầu ngấu nghiến mấy miếng bánh. Tráng miệng là thứ gì đó nhìn giống như dâu tây, vài thứ nhìn giống nho, và vài thứ nhìn giống xoài. Sở dĩ tôi cứ liên tục nói "nhìn giống như" là bởi vì tôi nhận ra cực kỳ khó để xác nhận một cách tự tin rằng chúng chính xác cùng một loại.

Thức ăn trong thế giới này nhìn cực kỳ giống với bản thân của chúng trong thế giới của tôi, nhưng tôi không thể nói chúng chính xác là một. Cái trái giống dâu tây thì không có lông mọc ra từ hạt và cũng không có đài hoa, rồi cái trái giống nho thì lại không mọc thành chùm. Và với cái trái giống xoài thì nó không có hạt hay vỏ, và nó lấp lánh màu cầu vồng.

Dĩ nhiên là toàn bộ chúng đều có tên riêng, nhưng mà nó phức tạp lắm nên trong thâm tâm, tôi cứ gọi chúng bằng tên của những loại trái cây từ thế giới cũ.

"Camille, có kem dính trên miệng cậu kìa, cậu biết không?"

Achille lau miệng cho tôi bằng một miếng khăn giấy. Động tác của cậu ấy nhuần nhuyễn, như một bà mẹ vậy.

Thực tế là cái người duy nhất mà cậu ấy chăm tới mức này là tôi, đó là chuyện mà mãi tới gần đây tôi mới nhận ra. Không, ngay từ đầu thì chắc ngoài tôi ra thì chẳng có ai lại trẻ con tới mức để kem dính lên trên mặt như thế này.

Thời tiết rất tốt và nhiệt độ thì ấm, nên mặc dù vẫn đang giữa buổi picnic nhưng tôi đã cảm thấy buồn ngủ.

Để chống lại cơn buồn ngủ, tôi dọn dẹp mấy hộp cơm trưa và đi dạo một vòng quanh hồ.

May thay cái hồ này thì không lớn nên dạo một vòng sẽ không tốn quá nhiều thời gian.

Royce-sama và Beatrix đang rất thân thiện với nhau và tán gẫu trong khi uống trà... Hmm?

Nếu tôi nhìn kỹ hơn, thì so với những người mà đang thân thiện với nhau thì không phải Beatrix có hơi rụt rè sao. Royce-sama thì vẫn mỉm cười một cách cực kỳ hạnh phúc.

"Beatrix?"

"C-, Camille... Bất ngờ đứng lên như vậy, người cần đi đâu sao?"

"Tản bộ. Em tính đi dạo một vòng quanh hồ, nên em sẽ trở lại ngay."

"T-, Tôi nữa..."

Vì vài lý do mà Beatrix lại nhìn tôi với một ánh mắt khẩn cầu. Có khi chị ấy cần đi toilet.

"Vậy thì, cùng với Beatrix..."

"Tớ sẽ đi với cậu, Camille. Dù sao thì cũng sẽ rất phiền cho tớ nếu cậu lại lang thang tới một nơi kỳ lạ nào đó lần nữa... Và Beatrix-sama, trong khi tôi đi, tôi có thể phiền cô ngó chừng Điện Hạ được không? Chúng tôi sẽ không đi lâu lắm đâu, nên sẽ rất tuyệt nếu cô có thể tận hưởng vùng hồ khi chúng tôi quay trở lại."

Achille cắt ngang đề nghị của tôi. Cậu ấy cũng buồn ngủ hả?

Nhưng mà thiệt tình chứ, dù có là tôi thì cũng đâu thể nào lại đi lạc chỉ với một vòng quanh hồ được chứ.

"Mn, nghe hay đó."

Trước khi Beatrix kịp trả lời lại lời đề nghị có phần hơi hống hách của Achille, Royce-sama đã đứng ra trả lời thay.

"Achille, Camille, hai ngươi cứ đi đi, Ta sẽ ổn thôi."

"... Nếu người đã nói vậy, Royce-sama."

Dù tôi không thỏa mãn lắm với cái cách mà cuộc nói chuyện này diễn ra, nhưng tôi quyết định là sẽ đi dạo một vòng hồ trước.

"Vậy thì em sẽ đi trước, Beatrix. Em giao lại Royce-sama cho chị, okay?"

Tay trong tay với Achille, tôi bắt đầu chầm chậm tiếng về phía bãi cát bên bờ hồ.

*

Chúng tôi hạ trại ở chỗ đất bằng với một ít cỏ mọc, nhưng sau khi đi bộ được một lúc, ngày càng nhiều cây cối xuất hiện. Nhưng vẫn có một con đường nhỏ giữa những hàng cây do những người đi qua đây tạo nên và con đường có vẻ dẫn thành một vòng quanh hồ. Từng thế hệ học sinh hẳn là đều đã đi qua con đường này như chúng tôi bây giờ.

"Thỉnh thoảng làm một chuyến picnic cũng không tệ, nhỉ?"

Tôi nhìn lên Achille, lúc này đang ở sát bên tôi. Achille đang bước đi với một biểu cảm yên bình, trong khi vẫn nắm lấy bàn tay phải của tôi.

"Ừm."

Khu vực quanh hồ khá là yên bình. Tất cả những gì tôi có thể nghe là tiếng lá xào xạc trong gió và thỉnh thoảng là những bài ca của những chú chim nhỏ.

"Chúng ta luôn băng qua khu vực này bằng cách bay trên trời, nên đi picnic thế này cho cảm giác khá là mới lạ. Achille, cậu cũng chưa từng làm chuyện giống như vầy luôn, phải không?"

"Bởi vì cậu cứ bay suốt trên trời, Camille, cậu sẽ không thể nhớ được đường dưới đất. Thật đấy, đừng bao giờ nghĩ về việc đi dạo trong rừng một thân một mình, được chứ?"

"Ổn mà, Nếu bị lạc thì tớ chỉ việc bay lên trời trở lại thôi."

Achille nhìn chưng hửng với câu trả lời của tôi.

Khi chúng tôi đã đi được nửa vòng hồ, bất ngờ một cơn gió mạnh thổi ngang qua. Những chiếc lá rời khỏi cây và tung bay trong không khí.

"Wah-, gió gì mà mạnh quá."

Tôi vô thức nhắm mắt lại và Achille kéo tôi sát vào chắc là để che cho tôi.

"Cậu ổn không?"

"T-, tớ ổn... Cảm ơn."

Dù tôi đã nói là ổn, Achille vẫn không rời ra.

Hay ngược lại, một tay của cậu ấy đang bắt đầu nghịch mái tóc tôi... Nó nhột lắm đấy, cậu có biết không vậy?

"Umm, Achille?"

Khi tôi lên tiếng, Achille cuối cùng cũng rời tay khỏi tóc tôi.

"Có mấy cánh hoa vướng lên tóc cậu đó, biết không?"

"Eh...?"

Trong lòng bàn tay cậu ấy là những cánh hoa nhỏ màu hồng đậm mà cậu ấy vừa gỡ ra khỏi tóc tôi.

Những cánh hoa dễ thương đã nương theo cơn gió để đến đây từ một nơi nào đó.

"Gì chứ, hóa ra là vì những cánh hoa này à? Làm tớ giật cả mình."

Mà chẳng phải đó là lỗi của cậu đã làm tớ phải tự hỏi là chuyện gì đang xảy ra khi mà cậu đột nhiên chạm vào tóc tớ như vậy sao? Tại Achille mà giờ tim mình đập thình thịch nữa rồi.

Tôi vẫn tán gẫu một cách bình thường với Achille, và chuyện hai đứa đi riêng mới nhau vốn là chuyện như cơm bữa rồi.

Nhưng tại sao gần đây khi một mình với cậu ấy, tim mình lại bắt đầu đập loạn nhịp?

"Chứ cậu nghĩ là gì?"

Achille hỏi tôi với giọng giễu cợt trong khi cười mỉa tôi. Cậu ta có vẻ có tâm trạng tốt nhỉ.

Làm như tôi có thể nói ra vậy, rằng những ngày gần đây tôi cứ liên tục diễn dịch những gì cậu ta làm là một bước tiếp nối những hành động không biết xấu hổ mà cậu ta đã làm với tôi vậy.

"Không có gì." [note12006]

Vì sự xấu hổ dâng lên quá cao nên cuối cùng câu trả lời của tôi trở thành cộc lốc.

Tôi không thấy có gì vui mà Achille lại cười khúc khích suốt. Như thể tâm can tôi bị nhìn thấu, sự xấu hổ cứ thế ngày càng chất chồng.

Không nghi ngờ gì lúc tôi được dắt về lại chỗ Royce-sama và Beatrix, mặt tôi đã chuyển đỏ không khác gì con bạch tuộc luộc.

-----------------------------------------------------

-----------------------------------------------------

Author's Note: Đây là một pha phối hợp giữa Royce và Achille.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện