Tôi ít nhiều cũng có thể hiểu được câu chuyện của Camille, tính tới lúc này.

Theo nàng ấy thì nàng ấy tới từ một thế giới khác, và trước khi nhận ra thì nàng ấy đã nhập vào một cô gái nhỏ, Camille Rhodolite.

Và, chúng tôi chỉ đơn giản là giống y như những nhân vật trong một câu chuyện trong thế giới của nàng ấy…

Camille cũng nói là cô gái mà đã gọi tôi ra đằng sau hội trường cũng rất có khả năng là một người tới từ cùng thế giới với nàng.

Theo một cách nào đó thì đây là một câu chuyện mà nghe qua cực kỳ đáng ngờ, nhưng Camille lại đang rất nghiêm túc, đúng không…

Và tôi không biết tại sao, nhưng chỉ nghe thôi cũng thấy cực kỳ xấu hổ.

“Xin lỗi… Em đã luôn giữ im lặng về chuyện quan trọng thế này. Và còn em đã biết trước những chuyện như tình cảm của Royce-sama và những người khác… Và ngay từ đâu thì em cũng đã đem những hình ảnh đó để chồng lên anh…”

Camille sụt sùi và cuối cùng lại bật khóc nức nở.

“Đừng ghét em mà…”

Ahh, thiệt tình mà.

Tại sao nàng ấy lại cứ nghĩ là mọi chuyện sẽ đi tới nước đó nhỉ? “Không đời nào bọn anh lại ghét em đâu, đúng không?”

Tôi ôm lấy nàng và nàng ngoan ngoãn ở yên trong vòng tay tôi.

“Đúng vậy. Cả Achille và ta sẽ không bao giờ ghét nàng chỉ vì mấy chuyện vặt vãnh như vậy đâu. Chẳng phải chúng ta đã là bạn bè với nhau, cùng nhau trải qua suốt hơn mười năm đó sao?”

“Uu… nhưng mà, em đã giữ im lặng về chuyện này suốt mười năm…-”

“Đừng có lo về việc đó Thành thật mà nói thì ta còn nghĩ nó sẽ là chuyện gì đó còn khó tin hơn nữa kìa, nhưng mà hóa ra mọi chuyện lại không tệ tới vậy.”

Điện Hạ… Có vẻ như ngài đã trở nên rộng lượng một cách không ngờ đấy.

“Và ít nhất thì hai ngươi cũng là những người bạn đủ quan trọng tới mức ta phải chạy lòng vòng và dành ra hơn cả nửa ngày trời để tìm kiếm mấy quyển sách cấm rồi nghiên cứu quá chừng thứ, và điên cuồng thử nhiều cách hòng giải trừ ma thuật cho hai ngươi mà.”

“Royce-sama…”

Điện Hạ…

Ngài đã dành ra hơn cả nửa ngày để giải trừ ma thuật cho chúng tôi?

Cũng như Camille, tôi cũng gửi một ánh nhìn cực kỳ cảm động về phía Điện Hạ.

Điện Hạ lập tức đảo mắt đi chỗ khác, chắc là có hơi xấu hổ một chút.

“Hai ngươi dù sao cũng đã ngủ suốt hai ngày liền rồi, nên hãy cứ nghỉ ngơi thêm một lúc. Ta sẽ đi chuẩn bị thức ăn, được chứ?”

Và như thế, Điện Hạ nhanh chóng rời khỏi phòng.

Tôi chắc là sẽ mang nợ ngài ấy một thời gian đây…

“Camille…”

Sau khi suy nghĩ về vài thứ thêm một lúc kể từ khi Điện Hạ rời đi, tôi kể lại cho nàng nghe về giấc mơ của mình.

Camille lắng nghe câu chuyện của tôi với đôi mắt mở to… Hay là tôi nghĩ vậy thì đột nhiên mặt nàng chuyển đỏ bừng và nàng bắt đầu lăn lộn.

“UWAHH, UWAHHHHHH, NỮ CHÍNH LÀ ĐỒ NGỐC! CÔ CHO ACHILLE XEM CÁI KHỈ KHÔ GÌ VẬY

CHỨ HẢAAAA !”

Tôi nhìn Camille bằng cặp mắt nghi

ngờ trong khi nàng thì đang la toáng lên trong khi lăn lộn trên giường.

Camille bắt đầu nói về chuyện đó một cách ngượng ngùng.

“... Đó là câu chuyện mà em đã kể với anh. Nó khác hoàn toàn với thực tế trong thế giới này, đúng không?”

“Ừm, thành thật mà nói thì đó là một câu chuyện nghe thôi cũng muốn bệnh.”

“Xin lỗi, em xin lỗi vì Camille trong câu chuyện đó không khác gì cặn bã.”

“Không, không phải ý anh muốn nói! Và, nếu mà phải nói thì anh trong câu chuyện đó thậm chí còn giống cặn bã hơn. Dám làm ra chuyện như vậy với em… Mà không, hãy dừng chuyện này tại đây thôi. Nếu chúng ta cứ xin lỗi nhau về mấy chuyện mà thậm chí còn không thực sự xảy ra thì chẳng có nghĩa lý gì cả phải không, Camille.”

“M-, Mmn. Nhưng em,”

“Bất kể em có như thế nào, mọi chuyện vẫn ổn cả, hiểu không? Thậm chí nếu em có nói là em tới từ thế giới khác, chuyện đó cũng ổn luôn.”

Thành thật mà nói thì tôi không thực sự tin nàng ấy lắm. Dù cho chuyện có đúng như vậy đi chăng nữa, tôi đã dành ra hơn mười năm với nàng ấy, nên cuối cùng cũng chẳng còn vấn đề gì gọi là quá quan trọng sau ngần ấy thời gian nữa.

“...Anh có thực sự thấy ổn với chuyện này không, Achille?”

“Dĩ nhiên. Mà đúng hơn thì anh nên hỏi em là như vậy thì có gì không ổn hả.”

Camille nhìn tôi, chết lặng.

Bộ nàng ấy thực sự nghĩ rằng tôi sẽ ghét nàng ấy hay gì đó tương tự à? Nếu mà đúng vậy thì tôi sẽ giận lắm đấy.

Mặt nàng chuyển đỏ và nàng bắt đầu trở nên lúng túng. Có vẻ như tới lúc này thì lời nói của tôi cuối cùng cũng thấm được vào tai nàng ấy.

“Cảm ơn… Umm, vì vẫn tiếp tục thích em… Anh biết không, Achille? Không phải là nhân vật trong chuyện, mà chính anh mới là người em thích, nên là…”

Camille lúc này đang cố gắng hết sức để bày tỏ tình yêu của nàng ấy dành cho tôi bất chấp việc mặt nàng vẫn đang đỏ tươi tới tận tai, hình ảnh này quá sức dễ thương đi nên tôi không thể kiềm chế nổi.

Nếu đây là một nơi nào đó khác chứ không phải trên giường của Điện Hạ thì chắc có khi tôi đã đè nàng ấy xuống rồi.

“Nhưng mà, chúng ta vẫn phải nghĩ ra cách gì đó để đối phó với cái cô Nữ Chính đó, nhỉ.”

Vì vài lý do mà Camille lại gọi cô nữ sinh đó là Nữ Chính. Khi tôi hỏi là tại sao thì câu trả lời là cô gái vốn là nhân vật chính của câu chuyện trong giấc mơ. Có vẻ như những nhân vật chính trong mấy câu chuyện kiểu vậy thường được gọi là Nữ Chính.

“Anh nói đúng! Em sẽ chế ra một loại hình xăm mới! Bởi vì mấy cái hình xăm tính tới lúc này đã trở nên quá yếu nên chúng ta không thể đấu lại Nữ Chính được!”

Suy cho cùng thì bởi vì những hình xăm vốn chỉ cung cấp thêm một ít hỗ trợ, chúng không thể thực sự chống lại những ma thuật quá mạnh mẽ. Trường hợp tốt nhất thì chúng cũng chỉ có thể giúp làm giảm tác động hay hủy bỏ các đòn tấn công loại yếu.

Và có vẻ như Camille đang có kế hoạch cường hóa mấy cái hình xăm đó.

“Sẵn dịp này, em sẽ xăm cho cả anh lẫn Royce-sama luôn một thể!”

Và trong lúc suy nghĩ thì nàng ấy lại phun ra mấy lời không thể tin nổi. Cứ coi như bỏ anh qua một bên đi, em tính đè Điện Hạ ra mà xăm mình thật luôn đó hả?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện