“Camille, chờ chút đã!”
Ngay khi tôi vừa trò chuyện xong với Mei, Royce-sama cất tiếng gọi tôi.
“Chuyện gì vậy? Royce-sama…”
“Ta nghĩ là có một vài chuyện không hay lắm cho nàng vừa mới xảy ra.”
Chuyện không hay với tôi? Tôi tự hỏi ý ngài ấy là gì vậy nhỉ.
“A, chào Mei. Ta rất vui khi thấy cô khỏe mạnh như thế này, nhưng nhớ đừng có ép bản thân quá, được chứ? Dù sao thì giờ cơ thể này cũng không còn thuộc về riêng mình cô nữa rồi mà.”
Royce-sama nói ra điều đó với một nụ cười, trước khi nắm tay kéo tôi ra ngoài.
Có vẻ như ngài ấy cũng biết về việc Mei đã có thai rồi. Là ngài ấy nghe từ Raiga hay ai vậy nhỉ? “Camille, Achille vừa bị kéo ra đằng sau hội trường bởi một cô gái mà nàng có quen biết đấy! Với tư cách một vị hôn thê, ta nghĩ đây là lúc mà nàng nên thể hiện mình.”
“...Tỏ tình ở một nơi mà người khác sẽ không nhìn thấy hả. Chẳng phải như vậy là chuyện bình thường sao?”
Khi tôi nói vậy, chân mày của Royce-sama cau lại trong sự thất vọng.
“Camille, vậy là không được đâu đấy, nàng biết không. Chỉ tại vì nàng cứ như thế mà mấy cô con gái quý tộc mới không chịu buông tha Achille đấy. Hai người nhìn cứ như là một cặp đính hôn mà không hề có tình yêu, nên họ mới nghĩ là họ sẽ có cơ hội để chen chân vào đấy…”
“Mmmn…”
Điều mà Royce-sama đang nói có khi cũng hợp lý.
Tôi luôn để mọi chuyện tự nhiên khi Achille được tỏ tình, hay bị bao vây bởi mấy cô con gái quý tộc.
Cũng nhờ chuyện đó mà tôi đã phải trải qua vài cảm giác khó chịu trong buổi chiêu đãi đám cưới của Deborah.
“Em hiểu rồi. Em sẽ đi coi mọi chuyện như thế nào.”
“Nếu nàng đã quyết định vậy rồi thì chúng ta đi nhanh nhanh thôi! Ta cũng có trách nhiệm phải quan sát hai người nữa.”
Eh-... Cả Royce-sama nữa hả?
Và cứ thế, tôi bị Royce-sama kéo tay đi về phía sau hội trường.
*
“Tôi từ chối.”
Vừa lúc chúng tôi tới nơi, tôi nghe Achille nói như vậy.
“Chẳng phải vậy rất tuyệt sao, Camille? Có vẻ như Achille đã từ chối cô ta một cách thẳng thừng.”
Royce-sama thì thầm với tôi kèm theo một nụ cười.
“‘Có vẻ là như vậy, nhỉ.”
“Tại sao chứ? Dù cậu đã biết rằng tình trạng của đất nước này là bất thường. Cậu vẫn từ chối là bởi vì gia đình Tử Tước của cậu? Hay là vì cô vợ chưa cưới của cậu? Thành thật thì tôi liên tục bị ngạc nhiên bởi người phụ nữ bị ám ảnh bởi sự lãng mạn đó. Dám đi tán tỉnh đàn ông ở cả trong thế giới khác… Cô ta không biết phân biệt đâu là thật đâu là game à, phải không?”
Gì ch-... Có khi nào cô gái đó, là Nữ Chính?
Một cô gái với ngoại hình đáng yêu và mái tóc uốn cong bồng bềnh… Có vẻ đúng là cô ta rồi.
Mặc dù đang đứng trước mặt Achille, cô ta vẫn nói về mấy chuyện như là “game”.
“Cô đang xúc phạm Camille đó hả?”
“Cái người đang bị người phụ nữ đó xúc phạm là cậu.”
Một dòng mồ hôi lạnh chảy xuống lưng tôi.
“...Xin phép hỏi cô chứ cô nghĩ cô biết cái khỉ gì về vợ chưa cưới của tôi hả?”
“Vợ chưa cưới của cậu, cô ta biết mọi thứ về cái mà cách cậu lớn lên. Nhân cách của cậu, hành động mà cậu sẽ làm, hành vi của cậu, và kết quả của những điều đó, là tương lai mà cậu sẽ gặp; cô ta biết hết, mà trên hết, cô ta lại tiếp cận cậu, cậu biết không? Cái người phụ nữ đó.”
Tôi vô thức hít một hơi.
Cô ta sai rồi… Không phải như vậy. Lý do mà tôi không nói với Achille về chuyện này không phải là vì những điều như cô ta đang nói.
Nhưng mà, tôi cứng người và đứng chôn chân tại chỗ.
“Rồi sao?”
Achille hẳn là không biết ý nghĩa thực sự trong lời nói của Nữ Chính là gì.
Tôi muốn mọi chuyện cứ giữ nguyên như vậy.
“Achille Jade! Cậu đang bị lừa rồi đó, cậu biết không. Bởi người phụ nữ đó. Cái người đó đã tính toán mọi thứ để tiếp cận cậu. Để biến cậu thành của cô ta.”
“Cô ta sai r-...”
Tôi không hề có ý định lừa dối Achille.
Nhưng mà, chỉ riêng chuyện tôi không nói cho anh ấy nghe sự thật thì cũng đã có thể xem là lừa dối mất rồi. Nếu anh ấy biết về sự thật sau ngần ấy thời gian, liệu Achille có khinh miệt tôi?
Tôi không muốn bị Achille ghét đâu… Tại sao tôi lại cảm thấy bất an thế này chứ…?
Đây là lần đầu tiên kể từ khi tới thế giới này tôi mới cảm thấy nỗi khiếp sợ từ một thứ gì đó mà không phải là mối nguy hiểm về thể xác.
“Nè, cậu vốn không phải là người bị cuốn hút vào mấy chuyện tình cảm một cách ngu ngốc như vậy, cậu biết không? Cậu muốn thay đổi đất nước này mà, đúng chứ?”
“Chắc chắn là tôi nghĩ rằng tôi sẽ muốn thay đổi đất nước này, nhưng mà… Tôi không hề có bất cứ ý định nào để hợp tác với cô. Và nói gì thì nói, nếu tôi có hành động để thay đổi đất nước, tôi sẽ làm việc đó bằng một phương cách khác.”
“Thật là đáng tiếc. Tôi thất vọng thật đấy… Cậu đã hoàn toàn bị dắt mũi bởi người phụ nữ đó rồi, phải không. Mặc dù tôi đã nghĩ rằng tôi có thể sử dụng được J of Hearts.”
*
“Huh? Có vẻ như họ không phải là đang nói về chuyện yêu đương, phải không…?”
Royce-sama không để ý tôi đang run rẩy vì một mối nguy mà tôi tự rước vào thân, đang lầm bầm một cách thất vọng vì buồn chán.
Royce-sama, ngài đòi đi theo em chủ yếu là để hóng chuyện cho vui thôi, đúng không?
Khoảnh khắc đó, Nữ Chính đang không lấy gì làm vui vẻ với câu trả lời của Achille đột nhiên bất ngờ đưa tay cô ta lên trời.
“!”
Đó là hành động khởi tạo một ma pháp cỡ lớn.
Tôi ngay lập tức đẩy Royce-sama vào một góc để trốn và chạy thẳng tới chỗ Achille.
Một vòng tròn ma thuật dần định hình trong không khí.
Đó là một thần chú phép thuật khá là cao cấp, nhỉ…
Ma thuật khóa ký ức. Nó không phải là Ma Thuật Cấm, nhưng dựa vào lý thuyết của ma thuật đó thì tốt hơn là nên cho nó vô danh sách Ma Thuật Cấm, và cái ma thuật đó lại đang được niệm lên ngay lúc này.
“Achilleeee! Nguy hiểmmmm!”
“Eh-... Camille?”
Trong khi giữ Achille, người vừa quay lại một cách ngạc nhiên, luôn ở trong tầm mắt, tôi tiến hành niệm phiên bản đảo ngược của ma thuật khóa ký ức hòng ngăn chặn ma thuật của Nữ Chính.
Tôi nghĩ là bản thân Achille cũng đủ để tự xử lý được chuyện này, nhưng mà đối phương lại là Nữ Chính, người sở hữu lượng ma lực nhiều không tưởng. Tôi không thể bất cẩn được.
“Ái cha, thế ra cô cũng ở đây luôn à? … Cô tính cản trở tôi đấy hả?”
Nữ Chính… Frau Monier, quay sang nhìn tôi với một cái nhếch mép chế giễu.
“Thế này càng tốt. Nhân tiện cô đã tới đây rồi, tôi có nên lột mặt nạ của cô trước mặt vị hôn phu không nhỉ? Hoán đổi nhân-san?”
Ngay khi tôi vừa trò chuyện xong với Mei, Royce-sama cất tiếng gọi tôi.
“Chuyện gì vậy? Royce-sama…”
“Ta nghĩ là có một vài chuyện không hay lắm cho nàng vừa mới xảy ra.”
Chuyện không hay với tôi? Tôi tự hỏi ý ngài ấy là gì vậy nhỉ.
“A, chào Mei. Ta rất vui khi thấy cô khỏe mạnh như thế này, nhưng nhớ đừng có ép bản thân quá, được chứ? Dù sao thì giờ cơ thể này cũng không còn thuộc về riêng mình cô nữa rồi mà.”
Royce-sama nói ra điều đó với một nụ cười, trước khi nắm tay kéo tôi ra ngoài.
Có vẻ như ngài ấy cũng biết về việc Mei đã có thai rồi. Là ngài ấy nghe từ Raiga hay ai vậy nhỉ? “Camille, Achille vừa bị kéo ra đằng sau hội trường bởi một cô gái mà nàng có quen biết đấy! Với tư cách một vị hôn thê, ta nghĩ đây là lúc mà nàng nên thể hiện mình.”
“...Tỏ tình ở một nơi mà người khác sẽ không nhìn thấy hả. Chẳng phải như vậy là chuyện bình thường sao?”
Khi tôi nói vậy, chân mày của Royce-sama cau lại trong sự thất vọng.
“Camille, vậy là không được đâu đấy, nàng biết không. Chỉ tại vì nàng cứ như thế mà mấy cô con gái quý tộc mới không chịu buông tha Achille đấy. Hai người nhìn cứ như là một cặp đính hôn mà không hề có tình yêu, nên họ mới nghĩ là họ sẽ có cơ hội để chen chân vào đấy…”
“Mmmn…”
Điều mà Royce-sama đang nói có khi cũng hợp lý.
Tôi luôn để mọi chuyện tự nhiên khi Achille được tỏ tình, hay bị bao vây bởi mấy cô con gái quý tộc.
Cũng nhờ chuyện đó mà tôi đã phải trải qua vài cảm giác khó chịu trong buổi chiêu đãi đám cưới của Deborah.
“Em hiểu rồi. Em sẽ đi coi mọi chuyện như thế nào.”
“Nếu nàng đã quyết định vậy rồi thì chúng ta đi nhanh nhanh thôi! Ta cũng có trách nhiệm phải quan sát hai người nữa.”
Eh-... Cả Royce-sama nữa hả?
Và cứ thế, tôi bị Royce-sama kéo tay đi về phía sau hội trường.
*
“Tôi từ chối.”
Vừa lúc chúng tôi tới nơi, tôi nghe Achille nói như vậy.
“Chẳng phải vậy rất tuyệt sao, Camille? Có vẻ như Achille đã từ chối cô ta một cách thẳng thừng.”
Royce-sama thì thầm với tôi kèm theo một nụ cười.
“‘Có vẻ là như vậy, nhỉ.”
“Tại sao chứ? Dù cậu đã biết rằng tình trạng của đất nước này là bất thường. Cậu vẫn từ chối là bởi vì gia đình Tử Tước của cậu? Hay là vì cô vợ chưa cưới của cậu? Thành thật thì tôi liên tục bị ngạc nhiên bởi người phụ nữ bị ám ảnh bởi sự lãng mạn đó. Dám đi tán tỉnh đàn ông ở cả trong thế giới khác… Cô ta không biết phân biệt đâu là thật đâu là game à, phải không?”
Gì ch-... Có khi nào cô gái đó, là Nữ Chính?
Một cô gái với ngoại hình đáng yêu và mái tóc uốn cong bồng bềnh… Có vẻ đúng là cô ta rồi.
Mặc dù đang đứng trước mặt Achille, cô ta vẫn nói về mấy chuyện như là “game”.
“Cô đang xúc phạm Camille đó hả?”
“Cái người đang bị người phụ nữ đó xúc phạm là cậu.”
Một dòng mồ hôi lạnh chảy xuống lưng tôi.
“...Xin phép hỏi cô chứ cô nghĩ cô biết cái khỉ gì về vợ chưa cưới của tôi hả?”
“Vợ chưa cưới của cậu, cô ta biết mọi thứ về cái mà cách cậu lớn lên. Nhân cách của cậu, hành động mà cậu sẽ làm, hành vi của cậu, và kết quả của những điều đó, là tương lai mà cậu sẽ gặp; cô ta biết hết, mà trên hết, cô ta lại tiếp cận cậu, cậu biết không? Cái người phụ nữ đó.”
Tôi vô thức hít một hơi.
Cô ta sai rồi… Không phải như vậy. Lý do mà tôi không nói với Achille về chuyện này không phải là vì những điều như cô ta đang nói.
Nhưng mà, tôi cứng người và đứng chôn chân tại chỗ.
“Rồi sao?”
Achille hẳn là không biết ý nghĩa thực sự trong lời nói của Nữ Chính là gì.
Tôi muốn mọi chuyện cứ giữ nguyên như vậy.
“Achille Jade! Cậu đang bị lừa rồi đó, cậu biết không. Bởi người phụ nữ đó. Cái người đó đã tính toán mọi thứ để tiếp cận cậu. Để biến cậu thành của cô ta.”
“Cô ta sai r-...”
Tôi không hề có ý định lừa dối Achille.
Nhưng mà, chỉ riêng chuyện tôi không nói cho anh ấy nghe sự thật thì cũng đã có thể xem là lừa dối mất rồi. Nếu anh ấy biết về sự thật sau ngần ấy thời gian, liệu Achille có khinh miệt tôi?
Tôi không muốn bị Achille ghét đâu… Tại sao tôi lại cảm thấy bất an thế này chứ…?
Đây là lần đầu tiên kể từ khi tới thế giới này tôi mới cảm thấy nỗi khiếp sợ từ một thứ gì đó mà không phải là mối nguy hiểm về thể xác.
“Nè, cậu vốn không phải là người bị cuốn hút vào mấy chuyện tình cảm một cách ngu ngốc như vậy, cậu biết không? Cậu muốn thay đổi đất nước này mà, đúng chứ?”
“Chắc chắn là tôi nghĩ rằng tôi sẽ muốn thay đổi đất nước này, nhưng mà… Tôi không hề có bất cứ ý định nào để hợp tác với cô. Và nói gì thì nói, nếu tôi có hành động để thay đổi đất nước, tôi sẽ làm việc đó bằng một phương cách khác.”
“Thật là đáng tiếc. Tôi thất vọng thật đấy… Cậu đã hoàn toàn bị dắt mũi bởi người phụ nữ đó rồi, phải không. Mặc dù tôi đã nghĩ rằng tôi có thể sử dụng được J of Hearts.”
*
“Huh? Có vẻ như họ không phải là đang nói về chuyện yêu đương, phải không…?”
Royce-sama không để ý tôi đang run rẩy vì một mối nguy mà tôi tự rước vào thân, đang lầm bầm một cách thất vọng vì buồn chán.
Royce-sama, ngài đòi đi theo em chủ yếu là để hóng chuyện cho vui thôi, đúng không?
Khoảnh khắc đó, Nữ Chính đang không lấy gì làm vui vẻ với câu trả lời của Achille đột nhiên bất ngờ đưa tay cô ta lên trời.
“!”
Đó là hành động khởi tạo một ma pháp cỡ lớn.
Tôi ngay lập tức đẩy Royce-sama vào một góc để trốn và chạy thẳng tới chỗ Achille.
Một vòng tròn ma thuật dần định hình trong không khí.
Đó là một thần chú phép thuật khá là cao cấp, nhỉ…
Ma thuật khóa ký ức. Nó không phải là Ma Thuật Cấm, nhưng dựa vào lý thuyết của ma thuật đó thì tốt hơn là nên cho nó vô danh sách Ma Thuật Cấm, và cái ma thuật đó lại đang được niệm lên ngay lúc này.
“Achilleeee! Nguy hiểmmmm!”
“Eh-... Camille?”
Trong khi giữ Achille, người vừa quay lại một cách ngạc nhiên, luôn ở trong tầm mắt, tôi tiến hành niệm phiên bản đảo ngược của ma thuật khóa ký ức hòng ngăn chặn ma thuật của Nữ Chính.
Tôi nghĩ là bản thân Achille cũng đủ để tự xử lý được chuyện này, nhưng mà đối phương lại là Nữ Chính, người sở hữu lượng ma lực nhiều không tưởng. Tôi không thể bất cẩn được.
“Ái cha, thế ra cô cũng ở đây luôn à? … Cô tính cản trở tôi đấy hả?”
Nữ Chính… Frau Monier, quay sang nhìn tôi với một cái nhếch mép chế giễu.
“Thế này càng tốt. Nhân tiện cô đã tới đây rồi, tôi có nên lột mặt nạ của cô trước mặt vị hôn phu không nhỉ? Hoán đổi nhân-san?”
Danh sách chương