Tôi không tự tin vào bản thân. Và tôi căm ghét chính mình.

Bởi vì vai trò của tôi là Hoàng Tử, mọi người xung quanh phục vụ tôi như thể điều đó là hiển nhiên, nhưng suy cho cùng, liệu tôi có phải là người xứng đáng với điều đó? Từ lúc tôi còn nhỏ tới tận bây giờ, cuộc sống của tôi luôn bị nhắm tới. Cho tới tận lúc 5 tuổi, tôi hầu như không bao giờ rời khỏi nội điện.

Nào là có quá nhiều nguy hiểm bên ngoài kia. Nào là người Bác đang nhắm vào mạng sống của tôi... Mấy lý do kiểu vậy.

Thế giới của tôi là một thế giới khép kín.

Người bạn đầu tiên tôi có được trong thế giới nhỏ bé đó cũng là người hầu của tôi, Collette.

Cô ấy qua đời ngay trước mắt tôi... Trúng độc được tẩm trong món ăn vặt được một hầu gái bất ngờ mang vào.

Người bạn kế mà tôi có là cận vệ của tôi, Adolphe.

Anh ấy cũng chết trước mắt tôi... Khi một kẻ nào đó cố gắng ám sát tôi, anh ấy đã lấy thân che cho tôi.

Người bạn thứ ba tôi có là gia sư của tôi, Emile.

Hắn ta đã phản bội và cố giết tôi nhưng đổi lại lại bị cận vệ của tôi tiêu diệt.

Nếu tôi không tồn tại, sẽ không một ai trong số họ phải chết…

Sau chuyện đó, tôi quyết định cố gắng gần gũi với càng ít người càng tốt.

Tôi sợ trái tim của tôi sẽ bị tổn thương khi những người thân cận trở thành vật hy sinh.

Để giết tôi, để bảo vệ tôi, kể từ giờ sẽ còn nhiều người nữa sẽ tiếp tục hy sinh và sớm thôi, tim tôi sẽ không còn đau như thế này.

Tôi đã nghĩ rằng như vậy là được rồi.

Bởi vì tôi đã tránh né việc kết bạn để có thể thư giãn cùng, lẽ tự nhiên là quanh tôi không hề có ai cùng tuổi.

Tôi khác với Raiga.

Quản gia của tôi tuyệt vọng giúp tôi nhanh chóng kết được bạn cùng tuổi để bảo vệ chính mình, và con cái của các quý tộc phe thân Vua đã được đưa đến để gặp tôi nhưng... tôi không thấy hứng thú với việc đó. Tôi đã nghĩ rằng tôi cần đồng minh, nhưng... tôi không thể hành động. Tôi không có can đảm để hành động và không nghĩ rằng mình muốn hành động.

Bởi vì mối nghi ngại bị phản bội cũng như nỗi sợ mất đi ai đó lần nữa.

Kể cả nếu đám tùy tùng của Raiga không nhắm tới mạng của tôi, chúng vẫn gây chuyện với tôi một cách nhiệt tình.

Ngày hôm đó cũng vậy, tôi bị bao vây bởi đám tùy tùng của Raiga.

Trong nội điện, kể cả khi chúng đẩy tôi ngã và cố gắng đàn áp tôi, tôi thậm chí không chống trả.

Nó lúc nào cũng vậy, và sau một lúc chúng hẳn sẽ thấy chán. Chúng thường sẽ không làm việc gì quá thô bạo. Nếu mọi việc vẫn giữ ở mức trẻ con gây gỗ thông thường, các vệ binh sẽ không can thiệp. Nếu tôi chịu đựng, chỉ cần thêm một chút nữa...

Nhưng cú đánh mà tôi dự kiến đã không tới.

"Heyyy! Ngừng lại ngayyy!"

Bất ngờ một giọng nói vang lên từ bên trên đầu tôi.

Cùng lúc tôi nghe thấy giọng nói đó, thằng nhóc đang đè trên người tôi bị húc văng đi.

Và rồi từ trên trời, một cô gái tóc hồng và một cậu trai tóc nâu caramel từ từ hạ xuống.

Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm vào cách xuất hiện kỳ lạ của họ.

"Cậu đứng được không?"

Cậu trai giúp tôi đứng dậy.

Cô gái đang cầm chân đám tùy tùng của Raiga. Bất chấp thực tế là số lượng của chúng đông một cách áp đảo.

Thứ mà cô ấy cùng để bảo vệ bản thân là một lá chắn ma thuật tuyệt đẹp được tạo nên một cách cẩn thận. Tôi chưa từng thấy ai ở tuổi này có thể sử dụng nó.

Cả hai người để tôi ngồi lên cây chổi và mang tôi tới Tháp Phép Thuật. Tôi bị choáng ngợp bởi cảnh quang khi nhìn ngắm từ trên trời lần đầu tiên.

Họ là những đứa trẻ vượt mọi mong đợi thông thường xét theo mọi mặt và ở cùng họ rất vui. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy như vậy.

Tôi không biết làm thế nào với những cảm xúc trong tim mà lần đầu tiên tôi cảm nhận được kể từ khi sinh ra.

Cùng lúc, tôi cảm giác như mình muốn thử nói chuyện với họ một chút, muốn biết về họ thêm một chút.

Cũng đã lâu lắm rồi kể từ khi tôi nghe một giọng thân thiện nói chuyện với tôi một cách đầy năng lượng như thế này... Mặc dù tôi lẽ ra đã quyết định rằng tôi sẽ không dính líu với bất kỳ ai nữa.

Nếu là họ, liệu sẽ ổn chăng nếu họ ở cạnh tôi? Liệu họ sẽ trở thành những đồng minh đầu tiên cùng tuổi với tôi?

Sự kỳ vọng ngu ngốc của tôi đã lên tiếng.

Là một người xảo quyệt, tôi đã dùng sức mạnh chính trị của mình để chiêu dụ họ... với cái danh hiệu Đệ Nhất Hoàng Tử.

Những ngày trôi qua cùng họ cực kỳ hào hứng và tim tôi tràn ngập sự ấm áp. Đó là tại sao tôi đã quên mất.

Và một sự cố đáng tiếc đã xảy ra.

Ngày hôm đó, tôi đã mời Achille và Camille cùng đi với tôi dạo quanh thị trấn.

Chỉ bởi vì tôi nghĩ đơn giản là đông người thì sẽ vui hơn.

Cùng với những cận vệ đã được chuẩn bị cho tôi, tôi tiến thẳng tới khu chợ với khí thế dâng trào.

... Dù tôi có hối hận bao nhiêu đi chăng nữa, vẫn sẽ là không bao giờ đủ. Trong số các cận vệ có một sát thủ.

Achille và Camille đã cố gắng giúp tôi trốn thoát.

Camille đã chuẩn bị một cây chổi bằng ma thuật và kêu tôi trốn đi. Nhưng tôi không thể.

Liệu tôi sẽ mất cả hai người họ? Như người cận vệ đã bảo vệ tôi trong quá khứ... Nghĩ tới đó, tôi trở nên sợ hãi. Tôi không thể rời khỏi đó.

Cuối cùng, Camille đã bị thương.

Với nguồn sức mạnh cuối cùng, cô ấy đã tiêu diệt tay sát thủ và bảo vệ tôi.

Kể cả khi máu đang tuôn ra từ dạ dày của cô ấy.

Con dao đã đâm vào cô ấy tan chảy và rơi xuống nền đất.

"Camille! Camille!"

Trong khi vẫn run rẩy, tôi nâng cô ấy dậy.

Achille thực hiện sơ cứu khẩn cấp bằng ma thuật hồi phục mà cậu ấy vừa học được, nhưng tất cả những gì cậu ấy có thể làm chỉ là cầm máu và chữa vết bỏng. Đối với tôi, tôi hoàn toàn không thể dùng được ma thuật.

Tôi tự nguyền rủa sự vô dụng của chính mình.

Mình luôn luôn, luôn luôn được bảo vệ bởi những người khác. Phải bao nhiêu người hy sinh vì mình nữa thì mình mới hài lòng? Mình... thật thảm hại.

Tôi tự ghê tởm chính mình khi mà không thể sống mà không có sự hy sinh của những người khác. Mặc dù tôi lẽ ra đã phải hiểu, trước khi tôi nhận ra, tôi đã trở nên ù lì trong một môi

trường thoải mái.

Mình không hề muốn chuyện này xảy ra. Quả nhiên như mình nghĩ, mọi việc sẽ tốt hơn nếu mình không tồn tại.

Hai người họ có thể là một phần của tôi, nhưng khi chuyện đó xảy ra, tôi phải kiên quyết rời bỏ cả hai vì lợi ích của chính họ, tôi nghĩ vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ bị thương của cả hai hóa ra lại đau đớn hơn tôi tưởng tượng. Miễn là họ còn ở cạnh tôi, cả hai không thể nào sống được cuộc sống yên bình.

*

“Royce-sama, Royce-sama~♪”

Camille đang có tâm trạng tốt và đang vui đùa quanh tôi. Mặc dù đã trải qua việc như vậy, cô ấy vẫn tiếp tục theo sau tôi thậm chí còn nhiều hơn trước.

Như một chị gái hay có thể là em gái dễ thương nhưng đáng tin cậy và... vô cùng quan trọng đối với tôi.

Thiện cảm của cô ấy đối với tôi là rất dễ thấy nhưng trong đó lại không chứa dù chỉ một chút cảm xúc luyến ái hay lãng mạn nào. Cũng vì thế nên tôi có thể kết giao với cô ấy mà không cần đặt ra bất cứ khoảng cách nào ở giữa chúng tôi.

"Camille, chẳng phải sẽ rất tệ nếu cậu cứ bám vào Royce-sama suốt như thế sao? Cứ vậy thì Royce-sama không thể đi đâu được hết cậu biết chứ."

Achille lên tiếng, tách Camille ra khỏi tôi một cách thờ ơ. Cậu ta không tự ý thức được nhưng cậu ta vẫn ôm ấp "thiện cảm" hướng về Camille... đó là những gì tôi nghĩ.

Tới tận bây giờ, cậu ta vẫn đang chăm sóc cô ấy hết sức tận tâm.

Tôi bí mật nghĩ rằng sẽ thật hay nếu hai người họ thành đôi với nhau.

Vì dù sao thì cũng chỉ có mỗi Camille mới có thể lật được cái mặt nạ poker face của Achille và cũng chỉ mỗi Achille mới có thể ngăn Camille quẩy loạn lên mà thôi.

Ngay lúc này Camille đang làm việc trong lâu đài với tư cách một pháp sư "Đỏ", và Achille thì làm ở đó với tư cách học việc với những thứ có liên quan tới chính phủ.

Thay vì rời bỏ tôi, cả hai người họ thậm chí trở thành những người học việc vì tương lai của tôi.

Tôi không có cửa so với hai người này.

... Tôi cảm thấy rằng không thể cứ tiếp tục như vậy.

Tôi phải chấm dứt việc ôm ấp những cảm xúc tự ti về Vua cha cũng như về mấy người anh em họ, và ngừng việc chìm đắm trong cảm xúc tội lỗi về sự tồn tại của chính mình.

Vậy nên từ giờ trở đi, tôi sẽ trở thành một vị Vua xứng đáng với hai người họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện