Nam. Mười sáu cái xuân xanh.
Năm hai trung học phổ thông.
Cân nặng và chiều cao trung bình. Bề ngoài trông bình thường. Điểm số không xấu cũng chả tốt.
Hiện đang sống với đứa em gái mắc chứng bro-con, và nếu miêu tả con bé chỉ với một từ thì đó là 'quá khích' – bên cạnh đó, nói rõ luôn là tôi cũng chả có cái gì để thu hút sự chú ý của người khác cả. Nói chung cũng chỉ là một dạng nhân vật nam chính bình thường điển hình mà thôi.
Đó là tất cả mọi thứ về tôi, Himenokouji Akito. Tính cho đến ngày hôm qua.
"Nghĩa là vì lý do đó ư? Phải chăng là vì chúng ta đã chế nhạo em gái của cậu hơi quá về chứng brother-complex của con bé vào ngày hôm qua?"
Trên đường tới học viện Ririana.
Sau khi bắt máy, cô bạn của tôi, Sawatari Ginbe Haruomi, vừa cười thầm vừa nói.
"Chắc là vì tớ, Hội trưởng và Hội phó đã tẩy chay Akiko, với lý do em ấy là em gái ruột của cậu ấy mà. Với con bé, chắc giờ nó đang muốn xây dựng lại hình ảnh của mình đây. Hay đúng hơn là, em ấy đang cần có một số luận điểm thích hợp để một lần nữa xây dựng lại tính hợp pháp cho mình."
"À- thì ra là thế à…."
Tôi gật gù trong lúc chiếc điện thoại vẫn đang kề bên tai.
"Brother-complex thực sự là bất tiện, nhưng nó chắc chắn không mang lại tai hoạ gì cả."
Thì ra đây là cái lý do cho cái câu nói đột ngột của con bé, mà nghe cứ như một slogan của một cuốn sách khá nổi tiếng nào ấy chứ? Vậy thì có nghĩa là.
Vào ngày khai giảng, với lý do là em gái ruột thịt của tôi, nên con bé đã phải chịu đựng sự phân biệt đối xử đó của họ, mà việc đó đối với em ấy thì gần giống như là hành hạ rồi.
Đối với con bé, người dám tự gọi mình là một bro-con, và là một đứa tuyệt nhiên không bao giờ từ bỏ ý định đối xử với tôi như một người khác giới. Con bé thế nào cũng sẽ tự kiếm cách lập ra một kế hoạch cho cuộc trình diễn sự trở lại của mình đây mà.
"Thôi, sao cũng được. Nhưng, đừng có đùa quá lố đấy nhé. Ginbe này, mặc dù con bé có như thế nào đi chăng nữa, nó vẫn là đứa em gái bé bỏng yêu quý của tớ."
"Rồi, rồi. Mà trong hoàn cảnh này, cái kiểu mà cậu nói như thế, trông giống như là một người đang hợp tác với chúng tớ để chọc ghẹo em gái cậu vậy."
"Không, umm. Ờ thì…."
"Fufu, cậu không cần phải mập mờ như thế đâu. Tớ hiểu rất rõ về những thứ như thế này mà, hẳn là cậu đang rất cố gắng để trưng cái thái độ đó ra ấy. Cậu luôn tìm cách giữ một khoảng an toàn đối với cô em gái bé nhỏ mắc chứng brother-complex của mình, bởi vì cậu muốn làm trong sạch địa vị bản thân trong mắt mọi người, đúng chứ?"
"….. À thì, có lẽ đúng như cậu nói đấy."
"Đâu phải chúng ta chỉ mới quen biết một hai ngày. Cậu làm sao mà giấu tớ những thứ cỡ đấy được chứ."
"Vậy thì như thế nghĩa là sao? Nếu như cậu đã sớm biết rõ như thế thì làm ơn đừng có nói những lời khó nghe đó nữa."
"Fufu, đừng nói thế chứ. Cười trên nỗi đau của cậu là một trong số vài thú vui ít ỏi của tớ mà."
Nói xong, Ginbe lại khẽ cười khúc khích.
À thì, đối với người có một vẻ đẹp bí ẩn nhờ vào mái tóc bạch kim lấp lánh và đôi mắt màu lục bảo như Ginbe, có thể nói đó là khuyết điểm duy nhất mà cô ấy có. Cô ấy thực sự là một con người đa tài – mà nếu có thêm vài sở thích tao nhã hơn thì tốt biết mấy.
"Fufu, sao thế, Akito? Mặc dù chúng ta bị chia cắt thông qua điện thoại, nhưng tớ vẫn biết rõ là cậu đang có vẻ mặt giống như vừa nhai trúng một quả mận khô chua thiệt là chua nhé."
"Khó chịu chứ sao không….. Mà thôi sao cũng được, dù gì tớ cũng đã chuẩn bị tư tưởng để chịu đựng nó rồi."
"Chịu đựng cái gì cơ?"
"Cái sở thích của cậu ấy – lịch sự mà nói thì tớ chẳng dám khen cậu tí nào đâu. Chậc, thôi có lẽ tớ đành mắt nhắm mắt mở cho qua vậy. Còn nếu hỏi tớ tại sao thì, có lẽ bởi vì cậu không chỉ là bạn tớ, mà còn là quân sư quạt mo của tớ nữa."
"Ahhhh. Thế đó là cách mà cậu nghĩ về tớ à?"
"Hiển nhiên rồi. Chứ không phải cậu cố tình chuyển từ Kyoto tới Tokyo vì cậu đã lo lắng cho tớ ư? Tớ khá là shock đấy….. nhưng thật sự mà nói thì tớ cảm thấy vui lắm."
Lý do mà cô ấy không nói gì với tôi về việc chuyển tới trường Ririana - "nếu thế thì tớ có thể làm cậu bất ngờ, đó là sự trả thù nho nhỏ của tớ dành cho cậu đấy" – chắc là Ginbe nghĩ vậy. Nhưng tôi biết rất rõ, đó không phải là sự thật.
"Thật mà, Ginbe, cậu là một người bạn tuyệt vời. Tớ ước gì chúng ta có thể làm bạn cả đời. Nếu có thể, nếu cậu có thể tiếp tục là người bạn tốt của tớ, và luôn luôn đồng hành cùng với tớ…..Thì không còn gì hạnh phúc bằng."
"............"
Hmm?
Hở?
Tôi quả thật đã tập trung hết cảm xúc chân thành của mình để nói những lời xấu hổ đó. Nhưng không hiểu vì sao, phía bên kia, Ginbe chợt im lặng.
"Sao vậy? Tớ đã nói gì sai ư?"
"…. Ôi trời. Mặc dù tớ đã biết được rõ từ trước….. nhưng khi nghe cậu nói thẳng một lèo như thế một lần nữa, tớ thực sự cảm thấy kinh khủng."
Vừa nói Ginbe vừa thở dài.
"Thật là, không hiểu cậu ta suy nghĩ đã đời kiểu gì mà lại đi đến kết luận như thế nhỉ? Mà không, cái này thì mình biết. Thực ra, cử chỉ và cách ăn nói của mình - lịch sự mà nói thì cũng không được xem là nữ tính gì cho lắm. Nhưng mà, cho dù thế thì, cậu ta vẫn có thể…… "
"Eh? Gì thế ? Cậu nói gì tớ nghe không rõ."
"Không có gì. Chỉ là muốn lên cơn một chút về việc cậu chậm tiêu đến cỡ nào thôi mà. "
"À à, nếu là nó, thì không tốt đâu. Hơn nữa, tớ cũng không nghĩ mình là người chậm hiểu đâu nhé, đúng không nào? Hay là tớ nên nói rằng tớ không phải là dạng thùng rỗng kêu to, tớ là một người khá sắc sảo đấy, đừng nhìn vẻ bề ngoài mà coi thường."
"Ohhh? Vậy thì tớ sẽ thử kiểm tra cậu bằng một câu hỏi vậy?"
"Dĩ nhiên. Cậu thích hỏi gì cũng được."
"Ngày hôm qua, em gái của cậu bị tẩy chay bởi bọn tớ - tớ, Hội trưởng và Hội phó. Với cái lí do là cô em gái bé bỏng đó của cậu có mối quan hệ máu mủ với cậu. Cậu có biết nguyên nhân vì sao không?"
"Eh? Việc đó mà cũng cần phải hỏi ư? Không phải khá là vui khi được nhìn thấy phản ứng của em ấy lúc bị chọc ghẹo ư?" Mấy thứ như anh em ruột thịt chỉ là cái cớ thôi, đúng không? "
"….. Sao cũng được. Tớ biết ngay là cậu nghĩ thế mà."
Hmm?
Huh?
Theo âm điệu của giọng cậu ấy qua điện thoại, giống như cậu ấy vừa bị bất ngờ vì cái gì đó – thậm chí, nó gần như có ý khinh miệt tôi vậy.
"Eh, tại sao vậy? Không phải vì thế sao?"
"Đừng bối rối như thế. Vì tớ cũng có trông mong gì việc cậu sẽ trả lời đúng đâu."
"Này này, nói vậy là sao chứ. Nếu có lý do gì khác thì còn không mau nói cho tớ biết xem nào."
"Đặt tay lên tim của cậu và tự hỏi bản thân mình đi, đồ đầu đất."
Sau khi nói một câu lạnh nhạt như vậy,
"Trong trường hợp này, tớ đã quyết định rồi. Tớ xin lỗi, nhưng từ giờ trở đi, không chỉ cậu, mà còn cả em gái của cậu, tớ sẽ chủ động bắt nạt cả hai anh em cậu nhiều hơn nữa."
Cậu ấy quả thực đã nói điều đó.
"Này này, chờ đã nào. Tại sao cậu lại đưa ra kết luận đó vậy? Rốt cục ý đồ của cậu là gì? Tớ thực không thể hiểu nổi nữa."
"Cậu đã rất lo lắng cho những hành động kì lạ của đứa em gái bé bỏng của mình, và cậu luôn nhắc đến em ấy kể cả khi đã rời khỏi nhà. Đó là bằng chứng không thể chối cãi được rằng cậu yêu thương con bé đến dường nào."
"Không phải hiển nhiên ư? Đó là đứa em gái yêu quý của tớ cơ mà, cậu thừa biết đúng không?"
"Vậy là cậu quý em ấy nhiều đến thế chỉ vì đó là cô em gái bé bỏng của cậu thôi ư? Bộ cậu không nghĩ rằng sẽ có lúc tớ ghen tỵ với cô bé vì nó sao? Hoặc giả như chính vì thế mà sự cân bằng kia sẽ bị sụp đổ ?"
"Thế rốt cuộc cái duy trì sự cân bằng và toàn bộ những thứ cậu nói nãy giờ là cái quái gì vậy. Lúc này tớ thấy nó còn lộn xộn hơn trước nữa đó."
"Nghe tiếp này, không chỉ có mình tớ thôi đâu. Toàn bộ hội học sinh, ngoại trừ hai anh em cậu – đều có cùng lập trường với tớ đấy."
"Ehhhhhhhhhhhhhhh?"
C-Cậu ta vừa nói cái quái gì vậy?
Thế có nghĩa là, mọi thành viên trong cái hội học sinh quỷ quái ấy sẽ kết bè lại với nhau để bắt nạt em gái mình ư?
Nếu như thế thì sớm muộn con bé sẽ tự nghĩ ra đủ thứ vớ vẩn để trả đũa lại thôi. Nhưng dù gì đi nữa, đối thủ của nó lại quá mạnh. Kết quả chắc chắn sẽ là thua tơi tả, và cuối cùng chỉ còn lại cảnh cụp đuôi vừa chạy vừa khóc của con bé.
Và rồi – Và rồi-
Hmm. Có thể nó sẽ phát triển theo một cách bất ngờ khác thì sao nhỉ.
Hoặc còn hơn thế, nó có thể sẽ thú vị lắm đây.
Hmm, tuyệt đấy. Hmm.
"….. Cậu đang cười thầm cái gì đấy hả?"
"Eh? Làm sao cậu biết được?"
"Tớ biết cậu cũng được mấy năm rồi chứ ít gì. Mấy thứ cỏn con như thế, chả cần nhìn thấy biểu cảm của cậu qua điện thoại thì tớ cũng dư sức đoán được……Thư giãn đi nào. Đúng là tớ sẽ chuẩn bị để khiêu khích con bé, nhưng tớ cũng biết có chừng mực mà. Tớ cũng khá là quý em gái của cậu, nếu loại được cái tính brother-complex hơn mức bình thường của nó đi. Thật ra tớ chẳng chịu nổi mấy cảnh khóc sướt mướt của nó đâu. "
"Vậy à. Ra là thế."
Thật thất vọng làm sao.
Đứa em gái kém cỏi của tôi – càng bị chọc ghẹo, nó lại càng giải phóng ra biết bao nét dễ thương của mình mới chết chứ. Mà nếu có Ginbe chịu giúp đỡ, thì việc nhìn ngắm và thưởng thức nét đẹp đáng yêu của con bé sẽ dễ dàng và hiệu quả hơn nhiều.
"….. Akito này. Cậu không có nghĩ cái gì xấu xa đấy chứ?"
"Eh? Tất nhiên là không rồi. Tớ chỉ đang suy nghĩ, sẽ rất tuyệt nếu Ginbe chọc ghẹo Akiko nhiều hơn nữa thôi, và sau đó thì tớ lại có thể được chiêm ngưỡng thật nhiều vẻ dễ thương đáng yêu của em ấy."
"…... Ôi trời."
Ginbe thở dài.
Tôi thường không để ý nhiều đến cử chỉ của Ginbe, nhưng cũng đâu phải là tôi chỉ mới quen cậu ấy được vài ngày. Tiếng thở dài và động tác lắc đầu ngao ngán trong khi vẫn đang nghe điện thoại, cứ như là tôi có thể nhìn thấy được trực tiếp bằng mắt mình vậy.
"Cậu không chỉ cuồng sis-con cực độ, mà còn là một tên máu S tởm lợm nữa. Toàn thứ nan y khó chữa không thế này. Khỉ thật, mình đã quá chậm rồi…… Vậy mà mình còn không nhận ra được sở thích giới tính kì lạ đó cho đến tận lúc này mới chết chứ. Đây chắc chắn là biểu hiện của giai đoạn cuối rồi. Hết thuốc chữa thật rồi."
...... Hmm?
Huhhhhh?
Hình như là mình đang bị quăng tạ một cách nhiệt tình thì phải?
"Không không. Chờ một tí coi nào Gin. Tớ không phải là sis-con mà? Còn việc cho rằng tớ một thằng S lại là một hiểu lầm khá lớn đấy."
"Vậy sao, khó khăn thử thách gì thì cũng phải có giới hạn của nó thôi chứ nhỉ. ‘Mềm không được, mà cứng cũng không xong’, xem ra tình hình lúc này căng rồi đây...... Nếu cứ như vầy thì dù chúng ta có dùng biện pháp đả kích nào đi nữa cũng đều không thu được hiệu quả. Ừm, ừm, xem ra thời gian để mình dụ dỗ cái tên đầu đất này cũng không còn được mấy ngày......"
"Eh? Hả? Cậu đang nói gì thế? Tớ không nghe rõ lắm."
"Im đi, cậu làm tớ bực rồi đấy. Chả có gì cả. Akito, cầu cho mai cậu ra đường đạp phải vỏ chuối trượt xuống mương máng nào đó chết luôn đi nhé. Và đừng bao giờ lết trở về đây nữa."
"Ehhhh? T-Tại sao cậu lại nổi nóng cơ chứ? Tớ thật sự không hiểu đấy, có phải do tớ đã phá hỏng tâm trạng nào đó của cậu không? Nếu vậy thì cho tớ xin lỗi nhé, cậu tha lỗi cho tớ được không."
"Hmmph. Tớ không cần cái lời xin lỗi nửa vời đó của cậu. Cậu đâu có giống người nợ nần gì tớ mà phải gượng cười và cầu xin tha thứ kiểu đó nhỉ? Tớ chỉ đang ngày càng điên tiết hơn khi nghĩ về một kế hoạch trơ tráo của một ai đấy thôi. Đủ rồi, cúp máy đây."
*cụp*
*duu-duu-duu-*
"Ah- chết tiệt. Cậu ấy thật sự lo lắng cho mình mà, cái Gin này."
Tôi gấp điện thoại và nuốt nước bọt cái ực.
Thật là đáng sợ.
Chả lẽ tôi lại làm người ta nổi khùng nữa rồi ư?
Cái người mà mình không dám chọc giận nhất đây mà. Cậu ấy không chỉ chăm sóc mình vô số lần, mà còn biết rất nhiều điểm yếu của mình nữa chứ.
Dù cậu ấy là người tương đối sáng suốt, người đã từng nói câu "giận cậu và tha thứ cho cậu – đó là hai phạm trù khác hẳn nhau". Nhưng không hiểu sao, khi nói chuyện với tôi, thỉnh thoảng cậu ấy lại hay nổi khùng mà không cần lý do gì cả. Nếu cậu ấy mà không mắc cái chứng đó, có lẽ cậu ấy sẽ thực sự là người bạn tốt nhất của mình rồi.
Mà thôi, quên nó đi.
Chủ đề ban đầu của cuộc gọi điện này – là để hỏi thăm về mấy hành động kì lạ của em gái mình – đã đạt được rồi.
Còn thái độ của Ginbe, thôi cứ lạc quan coi như đó là cách cậu ấy thể hiện tình bạn của cậu ấy với tôi vậy thôi.
Chắc chắn là vậy rồi. Sau khi chuyển tới đây, vì lúc nào cũng bận rộn nên tôi không thể giữ liên lạc thường xuyên với cậu ấy được. Cậu ấy vẫn luôn nén sự tức giận và giữ nó trong mình cho đến lúc này, và vừa rồi đã trút hết cả vào tôi. Đúng vậy đấy.
Sẽ không ổn nếu mình không dành một tí thời gian đến để xoa dịu cậu ấy. Có lẽ mình nên sớm đi thăm và mang tới món bánh yêu thích của cậu ấy mới được – đó là cách mà tôi tự an ủi chính mình lúc này.
Năm hai trung học phổ thông.
Cân nặng và chiều cao trung bình. Bề ngoài trông bình thường. Điểm số không xấu cũng chả tốt.
Hiện đang sống với đứa em gái mắc chứng bro-con, và nếu miêu tả con bé chỉ với một từ thì đó là 'quá khích' – bên cạnh đó, nói rõ luôn là tôi cũng chả có cái gì để thu hút sự chú ý của người khác cả. Nói chung cũng chỉ là một dạng nhân vật nam chính bình thường điển hình mà thôi.
Đó là tất cả mọi thứ về tôi, Himenokouji Akito. Tính cho đến ngày hôm qua.
"Nghĩa là vì lý do đó ư? Phải chăng là vì chúng ta đã chế nhạo em gái của cậu hơi quá về chứng brother-complex của con bé vào ngày hôm qua?"
Trên đường tới học viện Ririana.
Sau khi bắt máy, cô bạn của tôi, Sawatari Ginbe Haruomi, vừa cười thầm vừa nói.
"Chắc là vì tớ, Hội trưởng và Hội phó đã tẩy chay Akiko, với lý do em ấy là em gái ruột của cậu ấy mà. Với con bé, chắc giờ nó đang muốn xây dựng lại hình ảnh của mình đây. Hay đúng hơn là, em ấy đang cần có một số luận điểm thích hợp để một lần nữa xây dựng lại tính hợp pháp cho mình."
"À- thì ra là thế à…."
Tôi gật gù trong lúc chiếc điện thoại vẫn đang kề bên tai.
"Brother-complex thực sự là bất tiện, nhưng nó chắc chắn không mang lại tai hoạ gì cả."
Thì ra đây là cái lý do cho cái câu nói đột ngột của con bé, mà nghe cứ như một slogan của một cuốn sách khá nổi tiếng nào ấy chứ? Vậy thì có nghĩa là.
Vào ngày khai giảng, với lý do là em gái ruột thịt của tôi, nên con bé đã phải chịu đựng sự phân biệt đối xử đó của họ, mà việc đó đối với em ấy thì gần giống như là hành hạ rồi.
Đối với con bé, người dám tự gọi mình là một bro-con, và là một đứa tuyệt nhiên không bao giờ từ bỏ ý định đối xử với tôi như một người khác giới. Con bé thế nào cũng sẽ tự kiếm cách lập ra một kế hoạch cho cuộc trình diễn sự trở lại của mình đây mà.
"Thôi, sao cũng được. Nhưng, đừng có đùa quá lố đấy nhé. Ginbe này, mặc dù con bé có như thế nào đi chăng nữa, nó vẫn là đứa em gái bé bỏng yêu quý của tớ."
"Rồi, rồi. Mà trong hoàn cảnh này, cái kiểu mà cậu nói như thế, trông giống như là một người đang hợp tác với chúng tớ để chọc ghẹo em gái cậu vậy."
"Không, umm. Ờ thì…."
"Fufu, cậu không cần phải mập mờ như thế đâu. Tớ hiểu rất rõ về những thứ như thế này mà, hẳn là cậu đang rất cố gắng để trưng cái thái độ đó ra ấy. Cậu luôn tìm cách giữ một khoảng an toàn đối với cô em gái bé nhỏ mắc chứng brother-complex của mình, bởi vì cậu muốn làm trong sạch địa vị bản thân trong mắt mọi người, đúng chứ?"
"….. À thì, có lẽ đúng như cậu nói đấy."
"Đâu phải chúng ta chỉ mới quen biết một hai ngày. Cậu làm sao mà giấu tớ những thứ cỡ đấy được chứ."
"Vậy thì như thế nghĩa là sao? Nếu như cậu đã sớm biết rõ như thế thì làm ơn đừng có nói những lời khó nghe đó nữa."
"Fufu, đừng nói thế chứ. Cười trên nỗi đau của cậu là một trong số vài thú vui ít ỏi của tớ mà."
Nói xong, Ginbe lại khẽ cười khúc khích.
À thì, đối với người có một vẻ đẹp bí ẩn nhờ vào mái tóc bạch kim lấp lánh và đôi mắt màu lục bảo như Ginbe, có thể nói đó là khuyết điểm duy nhất mà cô ấy có. Cô ấy thực sự là một con người đa tài – mà nếu có thêm vài sở thích tao nhã hơn thì tốt biết mấy.
"Fufu, sao thế, Akito? Mặc dù chúng ta bị chia cắt thông qua điện thoại, nhưng tớ vẫn biết rõ là cậu đang có vẻ mặt giống như vừa nhai trúng một quả mận khô chua thiệt là chua nhé."
"Khó chịu chứ sao không….. Mà thôi sao cũng được, dù gì tớ cũng đã chuẩn bị tư tưởng để chịu đựng nó rồi."
"Chịu đựng cái gì cơ?"
"Cái sở thích của cậu ấy – lịch sự mà nói thì tớ chẳng dám khen cậu tí nào đâu. Chậc, thôi có lẽ tớ đành mắt nhắm mắt mở cho qua vậy. Còn nếu hỏi tớ tại sao thì, có lẽ bởi vì cậu không chỉ là bạn tớ, mà còn là quân sư quạt mo của tớ nữa."
"Ahhhh. Thế đó là cách mà cậu nghĩ về tớ à?"
"Hiển nhiên rồi. Chứ không phải cậu cố tình chuyển từ Kyoto tới Tokyo vì cậu đã lo lắng cho tớ ư? Tớ khá là shock đấy….. nhưng thật sự mà nói thì tớ cảm thấy vui lắm."
Lý do mà cô ấy không nói gì với tôi về việc chuyển tới trường Ririana - "nếu thế thì tớ có thể làm cậu bất ngờ, đó là sự trả thù nho nhỏ của tớ dành cho cậu đấy" – chắc là Ginbe nghĩ vậy. Nhưng tôi biết rất rõ, đó không phải là sự thật.
"Thật mà, Ginbe, cậu là một người bạn tuyệt vời. Tớ ước gì chúng ta có thể làm bạn cả đời. Nếu có thể, nếu cậu có thể tiếp tục là người bạn tốt của tớ, và luôn luôn đồng hành cùng với tớ…..Thì không còn gì hạnh phúc bằng."
"............"
Hmm?
Hở?
Tôi quả thật đã tập trung hết cảm xúc chân thành của mình để nói những lời xấu hổ đó. Nhưng không hiểu vì sao, phía bên kia, Ginbe chợt im lặng.
"Sao vậy? Tớ đã nói gì sai ư?"
"…. Ôi trời. Mặc dù tớ đã biết được rõ từ trước….. nhưng khi nghe cậu nói thẳng một lèo như thế một lần nữa, tớ thực sự cảm thấy kinh khủng."
Vừa nói Ginbe vừa thở dài.
"Thật là, không hiểu cậu ta suy nghĩ đã đời kiểu gì mà lại đi đến kết luận như thế nhỉ? Mà không, cái này thì mình biết. Thực ra, cử chỉ và cách ăn nói của mình - lịch sự mà nói thì cũng không được xem là nữ tính gì cho lắm. Nhưng mà, cho dù thế thì, cậu ta vẫn có thể…… "
"Eh? Gì thế ? Cậu nói gì tớ nghe không rõ."
"Không có gì. Chỉ là muốn lên cơn một chút về việc cậu chậm tiêu đến cỡ nào thôi mà. "
"À à, nếu là nó, thì không tốt đâu. Hơn nữa, tớ cũng không nghĩ mình là người chậm hiểu đâu nhé, đúng không nào? Hay là tớ nên nói rằng tớ không phải là dạng thùng rỗng kêu to, tớ là một người khá sắc sảo đấy, đừng nhìn vẻ bề ngoài mà coi thường."
"Ohhh? Vậy thì tớ sẽ thử kiểm tra cậu bằng một câu hỏi vậy?"
"Dĩ nhiên. Cậu thích hỏi gì cũng được."
"Ngày hôm qua, em gái của cậu bị tẩy chay bởi bọn tớ - tớ, Hội trưởng và Hội phó. Với cái lí do là cô em gái bé bỏng đó của cậu có mối quan hệ máu mủ với cậu. Cậu có biết nguyên nhân vì sao không?"
"Eh? Việc đó mà cũng cần phải hỏi ư? Không phải khá là vui khi được nhìn thấy phản ứng của em ấy lúc bị chọc ghẹo ư?" Mấy thứ như anh em ruột thịt chỉ là cái cớ thôi, đúng không? "
"….. Sao cũng được. Tớ biết ngay là cậu nghĩ thế mà."
Hmm?
Huh?
Theo âm điệu của giọng cậu ấy qua điện thoại, giống như cậu ấy vừa bị bất ngờ vì cái gì đó – thậm chí, nó gần như có ý khinh miệt tôi vậy.
"Eh, tại sao vậy? Không phải vì thế sao?"
"Đừng bối rối như thế. Vì tớ cũng có trông mong gì việc cậu sẽ trả lời đúng đâu."
"Này này, nói vậy là sao chứ. Nếu có lý do gì khác thì còn không mau nói cho tớ biết xem nào."
"Đặt tay lên tim của cậu và tự hỏi bản thân mình đi, đồ đầu đất."
Sau khi nói một câu lạnh nhạt như vậy,
"Trong trường hợp này, tớ đã quyết định rồi. Tớ xin lỗi, nhưng từ giờ trở đi, không chỉ cậu, mà còn cả em gái của cậu, tớ sẽ chủ động bắt nạt cả hai anh em cậu nhiều hơn nữa."
Cậu ấy quả thực đã nói điều đó.
"Này này, chờ đã nào. Tại sao cậu lại đưa ra kết luận đó vậy? Rốt cục ý đồ của cậu là gì? Tớ thực không thể hiểu nổi nữa."
"Cậu đã rất lo lắng cho những hành động kì lạ của đứa em gái bé bỏng của mình, và cậu luôn nhắc đến em ấy kể cả khi đã rời khỏi nhà. Đó là bằng chứng không thể chối cãi được rằng cậu yêu thương con bé đến dường nào."
"Không phải hiển nhiên ư? Đó là đứa em gái yêu quý của tớ cơ mà, cậu thừa biết đúng không?"
"Vậy là cậu quý em ấy nhiều đến thế chỉ vì đó là cô em gái bé bỏng của cậu thôi ư? Bộ cậu không nghĩ rằng sẽ có lúc tớ ghen tỵ với cô bé vì nó sao? Hoặc giả như chính vì thế mà sự cân bằng kia sẽ bị sụp đổ ?"
"Thế rốt cuộc cái duy trì sự cân bằng và toàn bộ những thứ cậu nói nãy giờ là cái quái gì vậy. Lúc này tớ thấy nó còn lộn xộn hơn trước nữa đó."
"Nghe tiếp này, không chỉ có mình tớ thôi đâu. Toàn bộ hội học sinh, ngoại trừ hai anh em cậu – đều có cùng lập trường với tớ đấy."
"Ehhhhhhhhhhhhhhh?"
C-Cậu ta vừa nói cái quái gì vậy?
Thế có nghĩa là, mọi thành viên trong cái hội học sinh quỷ quái ấy sẽ kết bè lại với nhau để bắt nạt em gái mình ư?
Nếu như thế thì sớm muộn con bé sẽ tự nghĩ ra đủ thứ vớ vẩn để trả đũa lại thôi. Nhưng dù gì đi nữa, đối thủ của nó lại quá mạnh. Kết quả chắc chắn sẽ là thua tơi tả, và cuối cùng chỉ còn lại cảnh cụp đuôi vừa chạy vừa khóc của con bé.
Và rồi – Và rồi-
Hmm. Có thể nó sẽ phát triển theo một cách bất ngờ khác thì sao nhỉ.
Hoặc còn hơn thế, nó có thể sẽ thú vị lắm đây.
Hmm, tuyệt đấy. Hmm.
"….. Cậu đang cười thầm cái gì đấy hả?"
"Eh? Làm sao cậu biết được?"
"Tớ biết cậu cũng được mấy năm rồi chứ ít gì. Mấy thứ cỏn con như thế, chả cần nhìn thấy biểu cảm của cậu qua điện thoại thì tớ cũng dư sức đoán được……Thư giãn đi nào. Đúng là tớ sẽ chuẩn bị để khiêu khích con bé, nhưng tớ cũng biết có chừng mực mà. Tớ cũng khá là quý em gái của cậu, nếu loại được cái tính brother-complex hơn mức bình thường của nó đi. Thật ra tớ chẳng chịu nổi mấy cảnh khóc sướt mướt của nó đâu. "
"Vậy à. Ra là thế."
Thật thất vọng làm sao.
Đứa em gái kém cỏi của tôi – càng bị chọc ghẹo, nó lại càng giải phóng ra biết bao nét dễ thương của mình mới chết chứ. Mà nếu có Ginbe chịu giúp đỡ, thì việc nhìn ngắm và thưởng thức nét đẹp đáng yêu của con bé sẽ dễ dàng và hiệu quả hơn nhiều.
"….. Akito này. Cậu không có nghĩ cái gì xấu xa đấy chứ?"
"Eh? Tất nhiên là không rồi. Tớ chỉ đang suy nghĩ, sẽ rất tuyệt nếu Ginbe chọc ghẹo Akiko nhiều hơn nữa thôi, và sau đó thì tớ lại có thể được chiêm ngưỡng thật nhiều vẻ dễ thương đáng yêu của em ấy."
"…... Ôi trời."
Ginbe thở dài.
Tôi thường không để ý nhiều đến cử chỉ của Ginbe, nhưng cũng đâu phải là tôi chỉ mới quen cậu ấy được vài ngày. Tiếng thở dài và động tác lắc đầu ngao ngán trong khi vẫn đang nghe điện thoại, cứ như là tôi có thể nhìn thấy được trực tiếp bằng mắt mình vậy.
"Cậu không chỉ cuồng sis-con cực độ, mà còn là một tên máu S tởm lợm nữa. Toàn thứ nan y khó chữa không thế này. Khỉ thật, mình đã quá chậm rồi…… Vậy mà mình còn không nhận ra được sở thích giới tính kì lạ đó cho đến tận lúc này mới chết chứ. Đây chắc chắn là biểu hiện của giai đoạn cuối rồi. Hết thuốc chữa thật rồi."
...... Hmm?
Huhhhhh?
Hình như là mình đang bị quăng tạ một cách nhiệt tình thì phải?
"Không không. Chờ một tí coi nào Gin. Tớ không phải là sis-con mà? Còn việc cho rằng tớ một thằng S lại là một hiểu lầm khá lớn đấy."
"Vậy sao, khó khăn thử thách gì thì cũng phải có giới hạn của nó thôi chứ nhỉ. ‘Mềm không được, mà cứng cũng không xong’, xem ra tình hình lúc này căng rồi đây...... Nếu cứ như vầy thì dù chúng ta có dùng biện pháp đả kích nào đi nữa cũng đều không thu được hiệu quả. Ừm, ừm, xem ra thời gian để mình dụ dỗ cái tên đầu đất này cũng không còn được mấy ngày......"
"Eh? Hả? Cậu đang nói gì thế? Tớ không nghe rõ lắm."
"Im đi, cậu làm tớ bực rồi đấy. Chả có gì cả. Akito, cầu cho mai cậu ra đường đạp phải vỏ chuối trượt xuống mương máng nào đó chết luôn đi nhé. Và đừng bao giờ lết trở về đây nữa."
"Ehhhh? T-Tại sao cậu lại nổi nóng cơ chứ? Tớ thật sự không hiểu đấy, có phải do tớ đã phá hỏng tâm trạng nào đó của cậu không? Nếu vậy thì cho tớ xin lỗi nhé, cậu tha lỗi cho tớ được không."
"Hmmph. Tớ không cần cái lời xin lỗi nửa vời đó của cậu. Cậu đâu có giống người nợ nần gì tớ mà phải gượng cười và cầu xin tha thứ kiểu đó nhỉ? Tớ chỉ đang ngày càng điên tiết hơn khi nghĩ về một kế hoạch trơ tráo của một ai đấy thôi. Đủ rồi, cúp máy đây."
*cụp*
*duu-duu-duu-*
"Ah- chết tiệt. Cậu ấy thật sự lo lắng cho mình mà, cái Gin này."
Tôi gấp điện thoại và nuốt nước bọt cái ực.
Thật là đáng sợ.
Chả lẽ tôi lại làm người ta nổi khùng nữa rồi ư?
Cái người mà mình không dám chọc giận nhất đây mà. Cậu ấy không chỉ chăm sóc mình vô số lần, mà còn biết rất nhiều điểm yếu của mình nữa chứ.
Dù cậu ấy là người tương đối sáng suốt, người đã từng nói câu "giận cậu và tha thứ cho cậu – đó là hai phạm trù khác hẳn nhau". Nhưng không hiểu sao, khi nói chuyện với tôi, thỉnh thoảng cậu ấy lại hay nổi khùng mà không cần lý do gì cả. Nếu cậu ấy mà không mắc cái chứng đó, có lẽ cậu ấy sẽ thực sự là người bạn tốt nhất của mình rồi.
Mà thôi, quên nó đi.
Chủ đề ban đầu của cuộc gọi điện này – là để hỏi thăm về mấy hành động kì lạ của em gái mình – đã đạt được rồi.
Còn thái độ của Ginbe, thôi cứ lạc quan coi như đó là cách cậu ấy thể hiện tình bạn của cậu ấy với tôi vậy thôi.
Chắc chắn là vậy rồi. Sau khi chuyển tới đây, vì lúc nào cũng bận rộn nên tôi không thể giữ liên lạc thường xuyên với cậu ấy được. Cậu ấy vẫn luôn nén sự tức giận và giữ nó trong mình cho đến lúc này, và vừa rồi đã trút hết cả vào tôi. Đúng vậy đấy.
Sẽ không ổn nếu mình không dành một tí thời gian đến để xoa dịu cậu ấy. Có lẽ mình nên sớm đi thăm và mang tới món bánh yêu thích của cậu ấy mới được – đó là cách mà tôi tự an ủi chính mình lúc này.
Danh sách chương