Xem ra bọn họ khá là thích thú khi được xem trò hay này, với những ánh mắt hiếu kì nhìn chằm chằm kiểu đấy, hẳn là ghen ăn tức ở đây mà.

Ugh.

Đấy cũng chả phải điềm tốt lành gì.

Dù gì đi nữa, tôi cũng chỉ là người mới chuyển tới trường này, nghĩa là hiện giờ tôi vẫn còn chân ướt chân ráo ở đây.

Là một con ma mới, tôi thật sự hy vọng rằng mình sẽ không gây ra bất cứ thứ gì thu hút sự chú ý của mọi người.

Giống như người ta thường nói, 'con chim nào ló đầu ra đầu tiên sẽ là con ăn đạn'

Hội học sinh, nơi tập trung toàn những con người ưu tú – mà đối với một thằng chả biết nhầm lẫn thế nào lại lọt vào đó như tôi, chính là 'con chim đang ló đầu ra' đây.

Còn nữa, giờ thì cả trường đều đã biết câu nói giật gân của người đẹp tóc vàng đấy nữa chứ.

…... Ờ thì.

"Hãy để tôi làm bạn gái của cậu."

Làm thế nào mà cô ấy lại có thể nói những thứ như vậy trước mặt mọi người được nhỉ.

Cái cô Nasuhara ấy, nghĩ lại thì cô ấy chỉ vừa mới nói câu đó ngày hôm qua thôi, và với vẻ mặt cũng không khác gì so với những lúc chọc ghẹo tôi trước đây.

Mà thôi. Dù gì cậu ta cũng là người hay bất chợt nói mấy thứ gây sốc ấy mà. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu mình không nghiêm trọng hóa những gì cô ấy nói hôm qua…..

"Lại nói tiếp về chuyện của cậu."

"Eh? Gì vậy?"

"Dù gì đi nữa thì cậu cũng là thành viên của hội học sinh đấy. Thẳng lưng lên xem nào."

"Hở? Ah, mmm."

"Dù cho có cố cách mấy để che giấu nó, cậu vẫn sẽ là 'con chim ló đầu' mà thôi. Đó là hiện thực không thể thay đổi được. Tốt hơn hết là cậu nên tự nhận thức lấy, nếu còn muốn tiếp tục cuộc đời học sinh tại ngôi trường này. "

"À, uhm. Đúng vậy nhỉ."

Hmm-.

Rắc rối thật.

Tôi cứ nghĩ là mình là người không để lộ cảm xúc và suy nghĩ ra bên ngoài, nhưng xem ra Nasuhara lại đi guốc trong bụng tôi rồi. Phải ghi nhớ cẩn thận điều này mới được.

"Nói vậy chứ, tôi nghĩ mình cũng đòi hỏi hơi quá trong việc nâng cao vị thế của cậu lúc này, tính ra thì cậu vừa mới chuyển tới đây chưa được lâu. Sự thật đúng là học viện Ririana này có một bầu không khí hơi khác so với thế giới ngoài kia."

"Đúng, đúng vậy đấy. Quả thực là vậy. Đây là một ngôi trường danh giá với một nền giáo dục rất mạnh. Đối với một người vừa mới chuyển tới và lại có mức điểm chỉ thuộc loại trung bình như tớ, đúng là có phần hơi khó khăn."

"Cái đó tôi hiểu được. Tôi cũng có cùng rắc rối như cậu khi lần đầu tiên nhập học vào ngôi trường này cách đây một năm."

"Ồ-? Vậy ư?"

Bất ngờ làm sao.

Nasuhara luôn cho tôi ấn tượng rằng cô ấy là người luôn giữ được cái vẻ vô cảm ấy, ngay cả khi quả đất có bị lật ngược đi nữa. Vậy mà cũng từng có lúc cô ấy cảm thấy không thích nghi với ngôi trường này ư.

"Nếu cậu cũng cảm thấy vậy, biết diễn tả thế nào đây nhỉ – giờ thì tớ thấy khá hơn một chút rồi đấy. Cảm giác thanh thản như trút đi một ít gánh nặng, mặc dù tớ vẫn chưa thể lập tức thích nghi với nơi này được."

"Phải đấy. Sẽ tốt hơn nếu cậu có thể thích nghi với nơi này sớm nhất có thể."

"Mmm. Hiển nhiên rồi."

"Lý do mà cậu không thể thích nghi với nơi này, là bởi vì cậu không thể cho người ta thấy được phần gây ấn tượng tốt của cậu."

"Uhm. Đúng vậy."

"Tôi đã có cách giải quyết cho nó. Một ý tưởng thông minh sẽ giúp cậu thoát khỏi cái hình ảnh tệ hại mà cậu đang có lúc này."

"Eh? Thật sao"

"Phải, đúng vậy."

"Tóm lại cái ý tưởng đó là gì vậy? Nói cho tớ biết với."

"Tôi có thể nói chứ?"

"Mhmm. Không cần do dự đâu."

"Thế à. Hiểu rồi."

Vừa nói, Nasuhara vừa gật gù và bước tới trước mặt tôi.

Cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

Và rồi đặt lên ngực cô ấy.



......

............

........................

Eh? Huh? Sự việc diễn ra một cách quá sức tự nhiên, khiến cho tôi bị choáng mất một lúc. Nhưng,

"Whoa!?"

Dĩ nhiên, đây đích thực là một tình huống tồi tệ.

Tôi hoảng sợ rụt tay lại, và nhảy vội một bước về phía sau,

"Này, cậu làm gì thế hả!?"

"Thì giống như cậu thấy đấy. Cậu vừa sờ ngực tôi."

"Khoan, dừng đã nào! Đừng nói như thể tớ là người chủ động thực hiện việc đó được không!?"

"Không chỉ sờ thôi, có vẻ như cậu còn mơn trớn nó nữa. Tôi nói thế có chính xác không nhỉ?"

"Không, tớ không có mơn trớn nó! Tớ chỉ vừa mới chạm vào nó thôi! Và việc đó không thể trách tớ được."

"Vậy à. Thế cậu có suy nghĩ gì sau khi đã sờ chúng?"

"Thì, đương nhiên là…."

Nó thực sự rất mềm, và cũng rất đàn hồi nữa. Kích cỡ ngực cô ấy thật là hoàn hảo – thật không có gì có thể sánh bằng.

"Mà thật ra cậu đang làm cái quái gì vậy! Cậu làm thế là có ý gì!? Tại sao cuối cùng mọi thứ lại thành ra thế này hả!?"

"Cậu có biết vì sao mọi thứ lại trở nên thế này không. Đó chỉ là biện pháp đối phó tạm thời cho cái hình ảnh tội nghiệp của cậu thôi. "

"Cái việc vừa rồi đấy hả!? Nó thì giải quyết được cái gì!?"

"Bởi vì nếu tạo cho người khác một ấn tượng ghê tởm về cậu, cái mà còn tồi tệ hơn ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với cái cũ. Họ sẽ không thể nào nhớ được mấy thứ mà cậu đã làm trước đây đâu."

"Làm thế quái nào mà cậu lại nghĩ ra được cái trò đó vậy!"

Vừa ôm đầu và nhìn lên bầu trời. Tôi chợt nhận ra mình phải là một thằng đại ngốc mới đi tin vào cô ấy. Thật lòng mà nói cách suy nghĩ của cô ấy không chỉ khó đoán, mà nó còn là những thứ vượt trên cả mức bình thường rồi.

"Đây gọi là nghịch lý tâm lý học. Lấy độc trị độc, là thế đó. "

"Đâu, đã có gì được giải quyết đâu nhỉ!"

"Cậu cứ thoải mái mà tung hô sự tài giỏi của tôi đi."

"Và giờ thì cậu lại còn tỏ ra tự hào nữa cơ à!"

"Cậu thực là một anh chàng lắm chuyện và luôn miệng càm ràm liên hồi. Nếu còn tiếp tục càu nhàu như thế, tôi sẽ thay khăn tay của cậu bằng quần lót của tôi rồi tống nó vào túi áo cậu đấy."

"Riêng về điểm luôn cố gắng tóm lấy thậm chí ngay cả một cơ hội dù chỉ tí xíu để sử dụng cho mấy cái trò đùa ưa thích của cậu, thì độ tinh quái của cậu đúng là thượng thừa rồi. "

Thôi đủ quá rồi, đồ nhẫn tâm.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một cái bẫy kinh dị cỡ đó lại đang chờ mình vào buổi sáng sớm thế này. Liệu người ta sẽ nhìn tôi với ánh mắt như thế nào đây? Nasuhara có thể coi là một người thật sự nổi tiếng ở ngôi trường này. Sau khi sờ ngực cô ấy như thế, tương lai chỗ đứng của tôi trong trường sẽ ra sao đây-

"Mọi thứ đều ổn. Không cần phải lo lắng."

Dù vậy, trái ngược với vẻ lúng túng của tôi, Nasuhara trông rất bình tĩnh,

"Phản ứng của cậu đúng như những gì tôi dự đoán. Cứ yên tâm là tôi đã làm nó trong lúc xung quanh không có ai để ý cả."

"Eh? Vậy là sao?"

"Nghĩa là, vào lúc cậu đang xâu xé cặp ngực nõn nà của tôi thì không có ai nhìn thấy hết. Vậy nên không cần phải quá lo lắng."

"Ahh….. thế à. Có nghĩa là tớ vẫn an toàn ư. Hơn nữa, cậu nói tớ xâu xé ngực cậu là có ý gì hả?"

"Bằng chứng là những gì vừa mới diễn ra đấy. Nếu cậu vẫn muốn tiếp tục thì cứ việc, nó còn phụ thuộc vào lương tâm của cậu có cắn rứt hay không thôi."

"Xin lỗi, nhưng tớ khiêm nhường từ chối."

"Thôi nào, nếu cậu không tiếp tục làm thì sao có tác dụng được."

"Chỉ sợ trước khi nó kịp nhen nhóm được tí tác dụng nào thì tớ đã bị cảnh sát gô cổ rồi."

"Thế à. Tiếc thật nhỉ."

Nasuhara nói câu đó với giọng điệu chả có gì gọi là hối tiếc cả, và còn biểu lộ thái độ như chưa từng có gì xảy ra nữa chứ.

Thiệt tình…. Cô gái này có thể làm những việc mà chẳng ai có thể đoán được. Nhưng dù sao, cô ta vẫn là Hội phó của một ngôi trường danh giá, nên chắc chắn đằng sau đó ẩn chứa kha khá tài năng và sự nổi tiếng.

"Mà cậu vẫn chưa trả lời tôi đấy."

"Eh? Cái gì cơ?"

"Cảm nghĩ của cậu sau khi sờ ngực tôi."

"…... Không, tớ chả có cảm nghĩ hay bất cứ thứ gì hết. Tất cả các nơ-ron thần kinh của tớ đều dồn hết vào cú sốc rồi nên làm gì còn mà để ý đến cái gì khác nữa chứ."

"Cậu có phê không?"

"Khônnnnnng"

Hay phải nói là tôi không tài nào phê được nhỉ?

Nếu có ai mà có thể cảm thấy kích thích được trong cái tình huống ấy, chắc tôi phải ghen tị với độ gan lì của người ấy mất.

"Vậy sao. Vậy là không có à."

Vừa nói Nasuhara vừa nhìn thẳng vào tôi.

Khi nhìn gần thế này, cô ấy thực sự là một cô gái tuyệt đẹp.

Đôi mắt màu xanh ngọc mang một vẻ đẹp tĩnh lặng, và ánh lên hào quang tinh khiết của sự tài giỏi.

Làn da trắng như tuyết của cô ấy tựa như cây thạch thảo mọc trên đỉnh núi cao.

Chiếc cổ với những đường cong hoàn hảo càng làm tô điểm thêm vẻ đẹp của khuôn mặt cô ấy.

Không bàn về việc tôi có thật sự phê hay không – thì cô ấy vẫn là một vẻ đẹp hoàn hảo để một người có thể nhìn hoài không thấy chán.

"Urm-….S-sao thế? Nếu cậu cứ nhìn tớ không chớp mắt thế, có lẽ tớ nên nói rằng mình cảm thấy không được thoải mái lắm, hay…."

"Vậy ra đó phản ứng khá nhất của cậu rồi đấy à?"

Có vẻ như Nasuhara chả thèm để lọt tai bất cứ một từ nào của tôi cả, và chỉ đang tự lẩm bẩm một mình.

"Cứ nghĩ là cậu ta sẽ tỏ ra rất bối rối nếu mình cho cậu ta sờ ngực mình, thứ gần như là kì quan của thế giới ấy chứ. Xem ra phải thay đổi kế hoạch một tí vậy."

"Huh, gì thế? Cậu vừa nói gì vậy?"

"Không có gì. Tôi chỉ đang nói chuyện với đứa trẻ thôi."

"Eh? Không phải câu đó còn khó hiểu hơn ư…?"

"Tôi nói là,"

Lờ đi câu hỏi kia, Nasuhara nghiêng người ngó về phía sau lưng tôi.

"Cô gái đó, cô ta không đi cùng với cậu hôm nay à?"

"Eh? Cô gái cậu muốn nói tới là ai cơ?"

"Arisugawa-không, hiện giờ thì là Himenokouji."

"À Akiko. Con bé sẽ tới trễ một chút vì còn một vài việc phải làm ấy mà."

"Hmph, thế à. Có vẻ như cô ta vẫn biết cách để sống thêm vài ngày nữa nhỉ."

"Eh? Ý cậu là sao?"

"Bởi vì sáng nay tôi có việc sớm ở hội học sinh cần phải xử lý. Nếu cậu đến trường trước mặt tôi mà vẫn tay trong tay thân mật với em gái của cậu, thì lời nói của tôi sẽ hơi tàn nhẫn một chút và cô ta sẽ muốn chết cho xem."

"Uwa."

Điều này thực sự nguy hiểm đây.

Nasuhara là người nói được làm được, đừng để vẻ ngoài vô cảm như băng giá ấy đánh lừa. Nếu cô ấy đã muốn nghiêm túc theo đuổi một ai đó, thì xem ra chàng trai kia sẽ phải khốn khổ lắm đây.

"….. Cậu trông có vẻ hạnh phúc nhỉ."

Cô ta bị ảo giác à, có lẽ thế.

Nasuhara, người hiếm khi nào có sự thay đổi về cảm xúc, nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt khá là nguy hiểm,

"Em gái của cậu hầu như đã đứng ngay bên bờ vực của sự đối xử tàn nhẫn, sao cậu vẫn còn có thể mỉm cười như thế chứ?"

"Eh? Không không không, làm gì có?"

"Ngay cả khi cậu không thể hiện điều đó ra mặt, tôi vẫn có thể biết nếu người đó là cậu."

"Vậy sao? …..Thôi quên nó đi. Nhưng quan hệ giữa cậu và Akiko là kiểu mà cả hai có thể tranh cãi nhau chỉ vì một thứ nhỏ tí ti, đúng không? Với tớ thì, tớ nghĩ nó vẫn ổn cho đến chừng nào các cuộc tranh cãi ấy không đi quá xa là được. Không phải người ta hay nói "càng cãi nhau, càng thân thiết" hay sao?"

"Nhưng người chiến thắng luôn luôn là tôi, cậu biết mà nhỉ?"

"Có vẻ quả thực là vậy. Nhưng sao cũng được, chả việc gì. Trách nhiệm của một người anh như tớ là đuổi theo và dỗ dành con bé trong lúc nó khóc mà. Và hơn nữa, tớ nghĩ Akiko như thế cũng khá là dễ thương đấy chứ."

"............"

Sau khi nghe tôi nói, Nasuhara mím chặt đôi môi lại, và trừng mắt nhìn tôi một lúc.

"Haiz" một tiếng thở dài khá hiếm hoi của cô ấy.

"Mặc dù trước đây tôi đã từng nhận ra… Nhưng quả thực cậu đúng là một tên sis-con. Và lại còn vượt qua cả mức tưởng tượng của tôi nữa."

"….. Eh? Sao nó lại trở thành thế này cơ chứ? Không không không, là một anh trai, điều đó là bình thường mà, đúng không? Chỉ là giải quyết những rắc rối mà em gái tớ đã gây ra, nhân tiện khai phá nét đáng yêu của cô bé thôi mà."

"Thôi quên đi. Ra đúng là vậy, đành xem như càng nhiều chướng ngại vật thì càng đáng giá để chinh phục vậy."

Có vẻ như cô ấy đã tự dàn xếp mọi chuyện theo ý của mình rồi.

Không chỉ thể, cô ấy còn vẫy tay mạnh đến nỗi cứ như đang cố gắng đuổi tôi đi thật mau vậy.

"Lần này tôi sẽ thả cậu đi vậy. Đi nhanh đi. Ôn bài hay làm cái gì đó, bất cứ thứ gì cậu muốn."

"Ah, Urm. Được chứ?"

"Nhưng. Đừng có mà nghĩ rằng như vậy nghĩa là tôi sẽ từ bỏ nhé."

"Ah, urm. Được rồi."

Tôi không thực sự hiểu lắm, nhưng cứ như là cô ấy bị ép phải cho tôi đi vậy.

Mà, hình như tôi vừa bị hiểu lầm chỗ nào đó thì phải. Thôi quên đi.

Dù gì thì chúng tôi cũng sẽ còn gặp lại nhau dài dài cơ mà. Thiếu gì cơ hội để tôi giải quyết mớ hiểu lầm này, ừm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện