Vẫn là một ngày như bao ngày khác. Mặc dù anh đã đoạt được chức một chức vô địch quan trọng vài ngày trước đó, nhưng chẳng có gì khác mấy thay đổi cả.

Anh đã trở về nhà sau cuộc phỏng vấn và ngủ thiếp đi sau khi uống rất nhiều.

Nhưng sau khi mở mắt mình ra, mọi thứ trước mắt anh đều đã thay đổi.

Anh không thể tin vào mắt mình và vẫn ngồi bệt ở đó một lúc lâu. Sau khi dần hiểu ra mọi chuyện, trước tiên Sang Hyuk nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương của mình.

“Kh-không thể nào…”

Khi anh kiểm tra thật kỹ lại hình dáng của bản thân mình trong gương, anh biết rằng những thứ đã thay đổi không phải là ảo tưởng của bản thân mình.

Bên trong tấm gương đó không phải là một là một nhà chỉ đạo gạo cội đã dẫn dắt team của mình đến với chức vô địch, mà lại là một Sang Hyuk tuổi 18 đang sống ở trại mồ côi.

‘Chuyện này thật vô lý dù mình có nghĩ như nào đi chăng nữa.’

Chuyện này không giống như là một giấc mơ. Không cần biết là anh đã kiểm tra bao nhiêu lần đi chăng nữa, đây chính là thực tại. Chẳng ai nghĩ rằng là họ có thật sự có thể trở về quá khứ chỉ bởi vì họ thật sự muốn như thế, đúng không? Sang Hyuk cũng vậy. Đấy chỉ là ảo tưởng của riêng anh. Nhưng giờ thì cái ảo tưởng đó lại trở thành hiện thực. Hiện tại anh đang ở trong tình trạng bối rối một cách hoàn toàn tự nhiên.

“Phù, trước tiên phải bình tĩnh, và cũng kiểm tra lại cái trường hợp mà minh đang mắc phải.”

Anh tỉnh dậy vào lúc giữa đêm và vẫn không thể tin được cái tình huống này sau năm giờ ngồi một cục nghĩ về nó.

Tuy nhiên rằng anh không thể như thế mãi được.

Anh luôn là một người luôn giữ cho mình cái đầu mình lạnh, vì thế nên ở cuộc sống trước đó anh mới được gán cho cái biệt danh là ‘Người đàn ông băng giá’. Nên anh nhìn lại xung quanh mình và nắm bắt tình hình hiện tại trong khi trấn tĩnh lại con tim của bản thân.

‘Mình chắc chắn một điều là. Một là mình đã trở về quá khứ, hai là mình đang có một giấc mơ rất dài và thật về chuyện này.’

Cả hai đều là giả thuyết ngớ ngẩn cả, nhưng trong trường hợp như này thì anh chỉ có thể nghĩ như vậy.

‘Tình huống hợp lý nhất chỉ có thể là mình đã trở lại quá khứ phải không nhỉ? Mặc cho những thứ đã xảy ra, chuyện quan trọng là những thứ sắp sửa diễn ra trong tương lai mà mình đã biết. Nếu đã như vậy thì mình có thể sống được cái cuộc sống mà mình hằng mong ước.’

Nó khó hiểu quá, nhưng anh cảm thấy kỳ lạ sau khi nghĩ ra đến đấy.

‘Có phải mình đã tuyệt vọng đến mức mà ông trời trao cho mình thêm một cơ hội mới không?’

Dù có nghĩ nhiều như nào đi chăng nữa, cái chuyện siêu nhiên này không thể giải thích theo từ ngữ thông thường được. Đó là lý do tại sao anh, một người theo chủ nghĩa vô thần, mang ông trời ra để có thể chấp nhận được chuyện này.

“Nếu đã không tránh được nó, thì thôi chi bằng mình cứ tận hưởng nó đi đã.”

Lẩm bẩm câu nói của mình, Sang Hyuk nhìn vào trong gương. Phương châm này là thứ mà anh đã hiểu ra sau khi ở trong vực thẳm tuyệt vọng trong cuộc đời của anh. Tất nhiên là giờ nó đã trở thành một thứ gì đó của cái tương lai này, nhưng dù sao thì Sang Hyuk, một người đàn ông 36 tuổi với hình hài của một người 18 nên suy nghĩ của anh rất khác với những người cùng lứa của mình.

Một chuyện không thể tin được đã xảy ra, nhưng anh không thể mãi như này chỉ bởi vì anh không thể tin nó được. Kể từ lúc những thứ phi logic như trở về quá khứ đã xảy ra anh chỉ có thể chấp nhận mọi thứ vào lúc này thôi.

Sau vài ngày thì Sang Hyuk cũng phải thừa nhận rằng anh cũng đã chấp nhận cái thực tại này. Anh có thể xác định được rằng là đây không phải là một giấc mơ qua việc gặp lại các người bạn cũ trong lớp, và anh đã bị thuyết phục rằng là bản thân mình đã quay trở về quá khứ.

Thành thật mà nói, thật không dễ để chấp nhận một tình huống vô lý như vậy, nhưng đây là một Sang Hyuk 36 tuổi và chứ không phải là 18 tuổi, vì vậy anh có thể nhanh chóng đưa ra quyết định của mình.

Khi đã chấp nhận được thực tại này, anh bắt đầu nhìn quanh mình. Đầu tiên, Sang Hyuk biết rằng là đây là năm 2026, nói cách khác thì là năm anh 18 tuổi. Ngày hiển thị trên cái điện thoại ‘cũ’ của anh là ngày 22 tháng 12 năm 2026.

‘Cái sự kiện mà đã thay đổi cuộc đời mình trước kỳ nghỉ đông năm ba sẽ diễn ra trong chính đúng 11 tháng nữa.’

Sự kiện mà đã khiến anh rơi vào vực thẳm của tuyệt vọng sẽ diễn ra chỉ trong vòng 11 tháng nữa, Sang Hyuk đã phải lăn lộn trong cái vực thẳm đó trong vòng 5 năm tiếp theo sau đó.

Hơi kỳ cục khi phải nhớ lại tương lai của mình như hồi tưởng lại quá khứ, nhưng dù sao thì trong tương lai nó sẽ xảy ra như những gì anh nhớ.

Dĩ nhiên là Sang Hyuk không có định lặp lại cái sai lầm của mình thêm một lần nữa.

‘Không còn nhiều thời gian như mình nghĩ. Nếu mình muốn sống cái cuộc sống vừa có được này mà không phải hối hận thì…. Mình phải thay đổi rất nhiều thứ.’

Trại mồ côi sẽ đuổi anh ra ngoài nếu anh không vào đại học khi đủ 19 tuổi. Sang Hyuk có thể ở lại trại mồ côi cho đến tháng 2 năm 2028.

Sang Hyuk không đủ điểm để vào đại học và phải tìm một giải pháp khác, và như kết quả có được từ trước đó, anh chỉ có thể đưa ra lựa chọn như cuộc sống trước kia.

Đó là lựa chọn tồi tệ nhất có thể, nhưng vào thời điểm đó thì anh lại nghĩ rằng nó lại là lựa chọn tốt nhất.

‘Mình không thể đặt niềm tin vào cái khoản tiền hỗ trợ thất nghiệp đó. Chẳng có gì đảm bảo rằng là lũ khốn đó sẽ cung cấp hợp lý cho khoản hỗ trợ đó sau khi chúng đã bán mình vào cái hố rác đó. Mình phải tìm được một con đường riêng mà mình có thể tự sống được.’

Vì anh đã có kinh nghiệm leo từ tận cùng của vực thẳm của tuyệt vọng lên bằng đôi tay trần của mình, chuyện này không giống anh chút nào cả.

Thực tế quan trọng nhất hiện giờ là ……. Sang Hyuk hoàn toàn khỏe mạnh.

“Với cái tài năng mà mình có được, mình có thể đạt được những thứ mình mà mình thật sự muốn có được.”

Tài năng mà anh có được vẫn chưa bị lấy mất bở lũ rác rưởi đấy - nó vẫn còn ở với anh, và nếu như anh đã có nó, anh tự tin rằng mình có thể làm bất cứ gì.

Thật ra thì, anh cũng đã từng vực dậy được từ đáy vực sau khi đánh mất cái tài năng đó. Đó là lý do tại sao ngay bây giờ anh có thể tự tin gật đầu với vẻ tự tin chắc chắn của mình.

*****

Anh không thể nhớ được mọi chuyện, nhưng chuyện đó cũng chẳng có gì bất tiện lắm. Tính cách của anh từ ban đầu đã là một người trầm lặng, và anh cũng có trí thông minh của một người 36 tuổi thế nên có thể hòa nhập mà không gì khó khăn cả.

Cứ như thế, anh thích nghi với hiện tại chỉ trong vòng vài ngày, sau đó anh lập kế hoạch cho tương lai của mình. Anh không biết chắc chắn về tương lai 100% nhưng vài ngày qua, tương lai này và tương lai trước đó của anh cũng giống y chang nhau cả.

Trong tình cảnh như này, sẽ rất ngu nếu không dùng những thông tin mà anh đã biết.

‘Thứ đầu tiên mình cần…. Dĩ nhiên là tiền, phải không nhỉ?’

Vì sẽ bị đá ngoài đời trong vòng 1 năm nữa nên tiền là rất quan trọng đối với anh.

‘Thế mình làm gì để kiếm tiền đây?’

Thức tế là anh chỉ mới học năm hai của cao trung vào lúc này, nên anh không có nhiều cách để kiếm tiền. Công việc duy nhất anh có thể làm bây giờ là làm thêm chui với mức lương thấp hơn bình thường.

“Mình không thể kiếm đủ tiền qua việc làm thêm. Vậy thì…. Mình nghĩ rằng mình nên kiếm tiền qua Dream Network?

Dream Network như là một thế giới khổng lồ được tạo ra vào năm 2020 khi mà công nghệ VR được phát triển một cách nhanh chóng.

Dream Network đã phát triển một cách nhanh chóng như là lúc internet vừa xuất hiện vậy, và giờ thì nó đã chiếm giữ thì phần của hầu hết các lĩnh vực mà internet chiếm ưu thế; nó được người ta chấp nhận như là một thế giới bên trong một thế giới.

‘Vẫn còn một năm nữa thì cuộc cách mạng của Dream Network, EL mới được ra mắt phải không nhỉ?’

EL, được ra mắt vào tháng 3 năm 2028, trở thành game thực tế ảo của cả thế giới chỉ trong 4 tháng tính từ này nó ra mắt. Và nó vẫn giữ nguyên vị thế của mình hơn 15 năm sau đó nữa.

“Mình cần tạo ra một khoảng tiền đủ để mình toàn tâm vào EL trước khi nó được phát hành.”

Vì những gì anh có hiện tại chỉ là cơ thế của mình, anh không thể làm được gì nhiều dù cho anh đã trở về quá khứ.

Sang Hyuk biết chính xác cái tài năng mà có được. Đó là lý do anh định dùng nó để trở thành người giỏi nhất.

“Game VR nổi nhất hiện tại tên gì nhỉ?”

Kể từ khi anh trở về lại quá khứ, anh đang ghi lại những thông tin quan trọng nhất mà anh biết được trên điện thoại của mình.

Nhìn qua những ghi chú, Sang Hyuk có thế thấy được ‘Sword & Magic’, và nhớ ra rằng nó là một game nổi tiếng trước khi EL ra mắt.

“Ừm. Game này cũng nổi được một thời gian.”

Mặc dù không nhiều lắm, nhưng anh có chơi Sword & Magic tầm 6 tháng.

‘Mặc dù anh không muốn chơi nó, nhưng giờ chi ít nó cũng giúp được mình.’

Sang Hyuk sẽ vô thức trở nên tức giận mỗi khi anh nghĩ về quãng thời gian đó, nhưng dù sao đi nữa cái kinh nghiệm lúc đó cũng có thể dùng cho lúc này.

‘Mình đoán là các buồng VR chưa được bán.’

Buồng VR là thiết bị trở nên nổi tiếng cùng với EL. Nói chính xác thì buồng VR cần thiết để trải nghiệm EL một cách tốt nhất.

Sword & Magic là một game có thể chơi được với mũ VR, và nó có thể mua được với giá tầm 400 ngàn won nếu anh mua lại hàng cũ.

“Vấn đề là lúc này mình chưa có 400.000 won”

Các thiết bị VR là thứ cần có để kiếm tiền qua DN. Vì thế nên số tiền cần để mua VR phải kiếm qua việc đi làm thêm.

*****

Làm việc bán thời gian với thân thể của một người 18 tuổi và tâm trí của người 36 tuổi khó khăn hơn anh nghĩ. Công việc anh làm là trông cửa hàng tiện lợi mà anh thấy dễ dàng và đã từng làm rất nhiều lần trong quá khứ nhưng … anh có thể thấy được một số chuyện bất công mà anh đã bỏ qua khi còn trẻ, nhưng đó không phải là chuyện khiến anh mệt mỏi, đó là anh phải ngoảnh mặt làm ngơ nó.

Đây không phải là chuyện có thể thay đổi được chỉ bởi vì anh đứng lên và nói ra, mục tiêu quan trọng nhất lúc này là gom đủ số tiền tối thiểu, nên anh phải cố gắng chịu đựng nó.

Và cứ như thế, anh nhận được 600.000 won sau một tháng làm ở cửa hàng đó, và mua một cái VR cũ có thể dùng được.

Vì anh đã có kiến thức chuyên môn về các thiết bị VR, không có kẻ nào có thể lừa anh ta qua các website mua bán đồ cũ cả.

Đáng tiếc là không thể dùng VR tại trại mồ côi này. Vì nhiều lý do khác nhau, anh chỉ có thể giữ im lặng về việc anh đã mua một thiết bị VR.

Sang Hyuk ở một vị thế mà anh chỉ có thể chơi nó trong bí mật, nên anh nói chuyện với một phòng VR cũ gần trại trẻ mồ côi và trả 100.000 won để thuê một góc phòng VR trong vòng hai tháng.

Nghe có vẻ hơi tốn kém nhưng phí thành viên thông thường là 150,000 won một tháng, nhưng giờ chuyện quan trọng hơn là bắt đầu trò chơi càng sớm càng tốt.

Vì anh đã nghĩ đến việc bỏ học, anh dự định chỉ học đủ để trường không gọi về trại trẻ mồ côi. Vì trường cũng chỉ để nhét đống học sinh có vấn đề vào đó, nó cũng chẳng hề quan trọng nếu như anh chỉ lên lớp vài ngày một lần.

Và như thế, Sang Hyuk bắt đầu bước đầu tiên với cơ hội thứ hai trong đời của mình với một phòng VR cũ.

Chuyện buồn nôn khi truy cập vào Dream Network thông qua một thiết bị VR khiến nhiều người cảm thấy khó chịu. Chuyện này đã được cải thiện rất nhiều khi công nghệ phát triển và các buồng VR xuất hiện lần đầu, nhưng chúng không hề biến mất.

Tuy nhiên Sang Hyuk không cảm thấy buồn nôn chút nào. Đây không phải do là anh đã dùng VR trong cuộc sống trước đó hay đại loại vậy.

Tài năng mà anh sinh ra đã có - và nhờ cái tài năng đó, anh không cảm thấy buồn nôn chút nào cả.

Với sự phát triển của công nghệ thực tế ảo và sự xuất hiện của một thế giới ảo được gọi là Dream Network, một tài năng mới chưa được phát hiện cho đến lúc này đã nhận được sự chú ý.

Đó không chỉ là thước đo chất lượng phản xạ của con người không chỉ trong thực tế ảo mà còn là những gì họ thấy được trong đó nữa.

Trong đời thực, những người đó thường trở thành vận động viên chuyên nghiệp, nhưng trong Dream Network họ tự nhiên trở thành những game thủ chuyên nghiệp.

Dù sao thì, nó được gọi là VRA (Virtual Reality Ability) và vào thời gian đâu, nó được xem như một thứ gì đó trừu tượng, nhưng sau nhiều nghiên cứu trong lĩnh vực này, phương pháp đo chính xác đã xuất hiện.

Những người mà không tương thích với thực tế ảo có khoảng tầm 70 đến 100, và ngược lại những người có khả năng tương thích cao có VRA khoảng tầm 200.

Những người đặc biệt hơn được gọi là game thủ VR có VRA trung bình cực lớn vào tầm 250.

Một VRA 250 tương đương với khả năng vận động của những người chơi thể thao chuyên nghiệp ngoài đời thực.

Đương nhiên rằng là, Sang Hyuk cũng có một VRA lớn hơn so với bình thường. Trong trí nhớ của mình, VRA cao nhất của anh từng được ghi lại trong quá khứ của mình là một con số khổng lồ, 350.

Một con số vượt xa hơn cả những game thủ chuyên nghiệp … Chuyện này đã không được ghi lại, nhưng anh cũng nghe nói rằng là chỉ số VRA của anh là kỷ lục của thế giới.

Tất nhiên, anh bị làm lụn bại trong 4 năm sau khi anh đo được con số đó, và con số đó giảm xuống còn 40, nhưng ít nhất vào lúc này, Sang Hyuk đang sở hữu một con số VRA rất đáng sợ.

“Trong vòng nửa năm này … Mình sẽ kiếm tiền để không phải dựa dẫm vào trại mồ côi nữa.”

Sang Hyuk lẩm bẩm trước khi kết nối vào Dream Network. Anh đang nghĩ đến việc kiếm tiền thông qua Sword & Magic và trở nên tự lập.

Thật không dễ dàng để kiếm tiền thông qua Sword & Magic khi nó gần như sắp chết đến nơi rồi. Tuy nhiên, Sang Hyuk tin rằng anh có thể đạt được những gì anh muốn miễn là anh có tài năng đặc biệt và vài mảnh thông tin nho nhỏ của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện