Sâu bên trong vực thẳm, tại nơi không một tia nắng nào lọt vào được.

Đây chính là khu vực sâu nhất, bị chính Đất Mẹ nguyền rủa.

Trong vùng đất chỉ có mỗi bóng tối, thứ duy nhất giúp ta có thể nhận biết khi nào trời sáng là cái đồng hồ. Thế chỗ cho ánh ban mai ấm áp, tôi lại phải bật dậy bằng tiếng chuông inh ỏi.

Thay vì có thể tận hưởng bầu trời trong xanh với từng cụm mây lơ lửng như đoàn tàu bập bềnh giữa biển rộng, tắm mình trong những tia sáng ấm áp và luồng khí mát như bao người sống trên bề mặt kia.

Thì tất cả những gì vực thẳm có chỉ là những tòa nhà góc cạnh—dù cũng không vuông vức mấy—được bao quanh bởi một đống đổ nát và ánh sáng nhân tạo, một nỗ lực thất bại khi cố gắng mô phỏng lại ánh nắng mặt trời.

Mọi thành phẩm thiên nhiên ban tặng ta đều rất dễ chịu, trong khi những vật nhân tạo thì ngược lại, thật khiến người ta bứt rứt trong người. Chúng hệt như chất thải từ cơ thể. Ta giữ lại những thứ tốt và đào thải những thứ được coi là gớm ghiếc. Có lẽ đó là lí do vì sao chúng ta sống theo tập thể và tránh những gì nhân tạo.

“... Đệt, cái đồng hồ này có thể bớt ầm ĩ được không?”

Với một tay đang mát-xa bờ vai căng cứng của mình, tôi rời khỏi giường. Cái cơ thể bị Khuyển Vương mài mòn suốt hai bữa nay của tôi đang gào thét từ chối thức dậy. Nhưng nếu tôi tiếp tục để cái đồng hồ tệ hại đó lộng hành thì nó sẽ nuốt mất phần năng lượng còn lại của tôi mất. Cái thứ âm thanh đó gây ảnh hưởng xấu trực tiếp tới cơ thể luôn chứ chẳng đùa.

Thêm một điều nữa là toàn bộ số đồng hồ được thiết kế bởi Military State đều là loại gắn tường nên bạn phải rời giường mới tắt được.

Thứ này thật phù hợp với cái quốc gia không chút khoan nhượng với biếng nhác mà.

Tôi loạng choạng với lấy một cái ghế, rồi trèo lên nó để điền đúng tổ hợp bánh răng và tắt cái đồng hồ.

Đầu tiên là xoay một vòng ngược chiều kim đồng hồ, bốn lần thuận chiều và kết thúc bằng hai vòng chiều ngược.

Sau một tiếng rúc như tiếng dế kêu, tiếng chuông dần nhỏ lại. Tôi không hẳn là muốn ngủ lại sau tràng thử thách nên đành bắt đầu chải tóc và đi quanh phòng.

Ừ, cái đồng hồ của tụi bây hiệu quả bỏ mẹ đấy, lũ chó.

Tuy căn phòng khá nhỏ nhưng nó có những gì tôi cần. Nói cho lịch sự là thiết kế ưu tiên hiệu quả vậy thôi chứ thực tế là tất cả bị nhồi nhét vào một không gian eo hẹp. Tôi có thể với tới tủ quần áo bằng tay trái và chạm tới bồn rửa tay bên tay phải. Nước vòi có thể dùng để uống hoặc giặt giũ, nhưng với lượng nước được cung cấp mỗi ngày thì không đủ cho cả hai việc đó.

Được cái là căn phòng trống bên cạnh cũng được cấp nước hằng ngày nên tôi tính dùng nước phòng bên để tắm. Tôi vừa uống một ngụm từ vòi và nghĩ thầm. Căn phòng nhỏ chỉ to cỡ một sải tay vốn dĩ được thiết kế cho công nhân với tù nhân. Tantalus vừa chật lại vừa thiếu không gian, tính thêm bức tường xi măng vững chắc của nó thì mọi thứ còn tệ hơn nữa.

May mắn thay, cuộc vượt ngục quy mô lớn vừa diễn ra đồng nghĩa với việc tôi có rất nhiều phòng để dùng.

“Vậy hãy phá tường để kết nối hai căn phòng nào.”

Điều kiện tạo thành một nơi ở tuyệt vời là gì? Câu trả lời rất đơn giản.

Là nơi với nguồn tài nguyên đủ đầy và không có quá nhiều người.

Lí do mấy chỗ biệt thự rất đắt tiền là vì chúng có mật độ dân cư trong vùng thấp.

Bất ngờ thay, Tantalus của hiện tại… lại đáp ứng đầy đủ tất cả điều kiện cấu thành một nơi ở hoàn hảo.

“Hahaha!”

Tôi sẽ phá hủy mấy cái vách tường dơ bẩn này và sống như một vị vua trong căn phòng gộp lại từ năm phòng nhỏ khác. Với lượng nước nhiều gấp năm thì tôi sẽ có thể tắm bồn mỗi ngày. Không, tính ra là tôi có thể đến thẳng bể nước và ngâm mình ở đó mà. Cuộc sống hoàng đế phải vậy mới đúng!

Tôi vừa nở nụ cười đầy nham hiểm vừa bước khỏi phòng. Đóng sầm cánh cửa không khóa được của mình lại, tôi trên đường mơ mộng với cuộc sống hạnh phúc của mình…

“Gâu-gâu!”

Một cái bóng quen thuộc xuất hiện cuối hành lang.

… Sao cái thứ này lại ở đây?

Azzy phóng vụt tới, rồi cô ấy bắt đầu đi vòng quanh và ngửi mùi tôi như để xác định danh tính. Cảm giác không khác gì cô đang sẵn sàng đốn hạ con mồi, nên tôi hết sức bình sinh lắc đầu trong sợ hãi.

“A-Azzy à! Không được, tôi không chịu nổi đâu. Làm ơn. Cái đà này tay tôi…”

“Gâu! Tớ đói.”

Nghe vậy, tôi thở dài nhẹ nhõm.

“Mấy tên điên của State thật là… Bộ đây là kho thức ăn hay gì?”

Ta phải ăn để có thể sống sót. Thức ăn đi vào từ miệng và được dạ dày tiêu hóa, rồi từ đó biến thành năng lượng sống hàng ngày. Đó là một quy luật tuyệt đối của tự nhiên, ai ai cũng biết.

Thế nên State với những phương pháp cực kì đa dạng của nó, quyết định tận dụng cả cái quy luật hiển nhiên này.

Cơ sở giáo dục tinh thần Tantalus không được thiết kế nhằm đảm bảo sinh mạng của tù nhân. Nó vốn nhằm vào mục đích giết chết họ.

Nếu mà State không thể tự tay giết hoặc tốn quá nhiều sức, thì họ sẽ tống tất cả những ai quá rắc rối để giải quyết vào đó.

Cách tốt nhất để dần dà loại bỏ một nhóm người chính là đưa họ vào một môi trường biệt lập, cách thức gần giống những gì các nhà mưu lược đã dùng trong thời chiến.

“Chết, chúng ta sắp hết đồ ăn đóng hộp rồi…”

Vẫn còn lại vài hộp thức ăn. Cơ mà những tù nhân như Tyrkanzyaka sẽ không chết vì đói nên là dù có cắt giảm khẩu phần ăn đi chăng nữa cũng chẳng thể làm khó gì được họ. Loại tù nhân kiểu đấy là lũ duy nhất sống sót được, mặc nhiên đi ngược lại ý đồ của State.

“Dẫu vậy thì cái nhà ngục lớn cỡ này mà chỉ có đúng một kho thức ăn rộng một mét vuông? Thật đáng ghê tởm khi chúng dám ngang nhiên làm chuyện trơ trẽn như vậy mà.”

Cái đám đó đã đảm bảo rằng tù nhân không thể ‘dự trữ’ thực phẩm. Mục đích là để gây hoang mang, sợ hãi nhằm thuần phục lũ tù nhân trong lúc chúng phải chờ mấy ngày trời để có đồ ăn, đồng thời cũng châm ngòi tranh cãi, đánh nhau vì tài nguyên.

“State chỉ cung cấp gần đủ để họ không chết đói thôi. Muốn thêm thì tù nhân phải giết nhau đoạt lấy.”

Tuy nhiên, như tôi đã nói vừa nãy, Tantalus hiện tại đất nhiều người ít.

Dù là kích cỡ của cái kho đồ ăn khá thảm thương nếu so với nhà ngục to cỡ này, nhưng hiện tại nếu bao gồm cả tôi thì chỉ còn lại bốn tù nhân đang ở Tantalus.

Bên cạnh đó, ma cà rồng không cần phải ăn, còn cô cún thì có thể ăn thức ăn thừa. Nên tôi chỉ cần lo cho mình với Hồi quy giả thôi.

Thức ăn cho hai người thì chỗ này dư sức. Mà dưới vực thẳm đây lại càng không có mấy thứ như bọ hay nấm, đồng nghĩa với việc chúng tôi không cần lo thức ăn bị hư.

“Chậc, xin lỗi nhé, Azzy. Cậu phải ăn ít đi thôi.”

“Húuuu?! Ẳng! Ẳng!”

Đừng sủa mà, ưu tiên con người trước loài chó nên đây là chuyện bất đắc dĩ thôi.

Ba hộp thịt, hai mươi ba hộp đậu, một ít tinh bột và bột mì… Tuy đây sẽ là một bữa ăn ảm đạm nhưng đủ để sống rồi. Chẳng mấy chốc họ cũng sẽ gửi thêm tiếp tế thôi. Suy xét kĩ lưỡng thì tôi có nhiều thứ để ăn rồi.

“Hôm nay, mình sẽ đi gặp nữ ma cà rồng nên phải ăn một bữa cho ra trò mới được.”

Vào ngày đầu tiên, tôi chỉ ăn những thứ mình thích. Nhưng vì tôi phải ở lại đây một thời gian, tôi cần phải nghĩ về thực đơn hằng ngày.

Vậy mình sẽ nấu chút đồ ăn.

Tôi mở một hộp đậu và xúc nó vào nồi.

“Azzy, cậu có thích đậu không?”

“Gâu! Đậu, rất ngon!”

“Có thứ gì mà cậu không thích không?”

Nước chảy ra từ cái vòi tôi vừa mở. Tuy nhà bếp chỉ có một nguồn lửa nhưng bồn rửa vẫn hoạt động. Tôi cho nước vào đậu khô và để nó ngấm dần. Chỉ trong vài giây, phần đậu đã hút hết nước.

Trong quá trình chế biến, đậu đã được nấu với các rau củ khác rồi. Nên nếu bạn ngâm nước và nấu nó lên thì nó sẽ thành một món đậu hầm khá ổn áp, nhưng tôi còn muốn hơn thế nữa.

Tôi nhào bột và cán nó ra, rồi lấy một cái tô úp tạm lên và quay sang xử lý phần đậu.

“Gâu! Gâu! Gâu!”

Azzy chạy quanh nồi, hào hứng nhìn đậu nở ra. Lượng đậu khá nhiều so với kích cỡ của cái hộp. Nó nhiều như thể tôi đã nuôi trồng và thu hoạch một mớ đậu từ một ca hạt giống vậy.

“Gâu! Nó nở kìa! Có thêm đồ ngon!”

Có lắm thứ mà State dở tệ, song, phân chia khẩu phần thì là ngoại lệ.

Ví dụ là việc bọn họ có thể nhét đống đậu ăn nhiều ngày vào một cái lon nhỏ cỡ này. Nói gì thì nói, State đạt được thành tích như vậy cũng chỉ là do chúng luôn tập trung vào chiến tranh. Chứ mấy thứ như gia vị chẳng khác nào đồ xa xỉ nên nhà ngục này hiển nhiên không có. Thứ duy nhất chúng tôi có là muối và bắp cải khô. Đôi lúc State còn cân nhắc loại bỏ bắp cải khỏi khẩu phần của các nhà tù vì nó chẳng có bấy nhiêu calo mà lại chiếm diện tích.

Tôi rửa bắp cải và đặt nó lên bàn. Azzy thấy màu xanh lá liền nhăn mặt, “Tớ không muốn ăn cỏ!”

“Phần cậu không có đâu, đừng lo.”

Được rồi, nấu ăn tiếp nào.

Sau khi nêm muối vào đậu, tôi bỏ bắp cải vào trong nồi và nấu chúng lên. Cùng lúc, tôi đưa phần bột nhào vừa nãy vào lò nướng. Đợi nước hầm sôi rồi tôi mới bỏ vào chút tinh bột. Giờ thì rau củ và nước trong nồi dần ra vẻ một món ăn hơn.

Những gì còn lại là chờ nó nấu xong thôi.

Trong khi tôi nhìn nồi nước sôi, tôi cứ nghe thấy tiếng chạy nhảy quanh mình. Người thiếu kiên nhẫn gấp mấy lần tôi, Azzy đã bắt đầu đuổi theo đuôi của chính cô ấy, khiến bụi và lông bay tứ tung. Tôi chau mày và quở mắng cô.

“Này, này. Lông cậu bay tùm lum kìa. Muốn giỡn thì ra ngoài giỡn đi.”

“Đói! Đói!”

“Kể cả khi cậu đói thì cứ cái đà này chúng ta chỉ có lông cậu để ăn thôi.”

Vì hình dáng cô ấy là một cô gái có tai và đuôi thú nên chỉ hai chỗ đó là có lông.

Vậy thì đống lông này đến từ đâu vậy?

Azzy dừng lại một lúc rồi tiếp tục đùa nghịch vì chán. Ngửi thấy mùi thơm, cô ấy đã rất sẵn sàng để úp mặt vào nồi rồi.

“Chờ đã!”

“Đồ ăn, đồ ăn, đồ ăn, đồ ăn, đồ ăn!”

Thiệt là. Cô ấy bắt đầu nhìn tôi một cách kỳ lạ rồi.

Nếu tôi khiến cô ấy chờ lâu hơn nữa thì tôi sẽ có tên trên thực đơn mất. Tôi nhanh chóng lấy cái muôi và khuấy đều nồi.

Mấy miếng đậu và bắp cải nát theo dòng xoáy dồn vào giữa nồi. Ấy là những phần vụn được tạo ra trong quá trình sản xuất đậu đóng hộp. Tôi liền múc chúng vào một chiếc hộp rỗng của Azzy.

Sau đó tôi lấy chuông trong túi ra và rung nó.

—Ting, ting.

“Gâu! Gâu!”

Dường như Azzy đã hiểu ra ý nghĩa của tiếng chuông, hai mắt cô lấp lánh trong lúc cô bồn chồn chờ đợi.

Thấy môi cô ấy đầy nước bọt, tôi đặt hộp thức ăn vụn trước mặt cô.

“Đây. Ăn đi.”

Cô ấy liền cúi người và ăn trong vui vẻ. Tôi thì nhìn cô ăn với một nụ cười dịu dàng.

Thích chó ghê. Chúng luôn có thể ăn bất cứ thứ đồ thừa gì mà con người không muốn ăn.

Cảm thấy vui, tôi ngâm nga một giai điệu trong lúc nấu nốt phần còn lại.

Món súp đã có vị ngọt từ đậu, còn tinh bột mới nãy giúp nước súp kết lại, dính vào lưỡi tôi, và cho tôi cảm giác thỏa mãn trước cả khi tôi nuốt nó.

Đã đến giờ ăn rồi.

Tôi lau cái bàn đầy bụi và đặt nồi súp lên. Tôi cũng lấy cái khối bánh mì gần hoàn thiện từ lò nướng ra. Tuy chỉ có đậu và và bột nhưng tôi đã làm được một bữa ăn ra trò đấy.

Có lẽ tôi cũng nên tâm trạng chút.

Thế là tôi ngồi thẳng người trước bàn, nhắm mắt lại và cầu nguyện với Đất Mẹ.

Cảm tạ người vì đã cho con thức ăn, thức uống qua ngày. Con nguyện cầu người dõi theo con kể cả ở vùng đất bị bỏ rơi này. Được rồi, bắt đầu bữa ăn thôi.

“Gâu.”

Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy cô cún ngồi trên bàn.

Cái đéo.

“Ê, Azzy. Đi xuống bàn coi! Cậu đang làm gì trên bàn vậy hả?”

“Gâu! Đồ ăn!”

Cô ấy giơ tay ra đòi thêm thức ăn.

Chẳng phải tôi đã cho cô ấy ăn rồi sao? Tôi liếc xuống sàn và thấy cô ấy đã xử lý toàn bộ. Nhỏ chó ích kỷ này đang thèm thuồng đồ ăn của tôi dù đã chén sạch phần mình rồi.

Hừ.

Đúng là ngu lâu, dốt bền, khó đào tạo mà, giờ thì cô ấy nghĩ chó được lộng hành trên con người rồi.

Tôi nghiêm nghị bảo, “Azzy, hãy đi xuống khi tôi còn tử tế đi. Đây là bàn cho người ăn đó.”

“Gâu.”

—Rầm!

Khi tay cô ấy đập vào bàn cứng, mọi thứ liền nhích lên 3cm trong không khí. Tôi thậm chí còn có thể thấy mấy hạt đậu chín vui vẻ bay lên nữa.

—Uỵch, uỵch.

Tiếng nồi và muỗng nĩa đáp xuống bàn tạo thành một âm thanh đặc biệt. Cứ như một bản giao hưởng tạo thành chỉ với riêng bộ nhạc cụ gõ vậy. Phía sau nó là một cô chó đang liếm môi và nhìn tôi chằm chằm.

Với đôi tay run rẩy, tôi nhặt cái hộp dưới sàn mà Azzy đã liếm sạch như thể vừa rời xưởng sản xuất. Tôi dùng nó như một cái dĩa và đổ thêm súp vào—

“Đậu.”

… Tôi dùng nó như một cái dĩa và đổ thêm hàng tá đậu và súp vào. Sau khi tôi lắc cái chuông một lần nữa. Azzy ngay lập tức úp mặt vào lon và bắt đầu ngấu nghiến nó.

“Gâu! Ngon quá! Đậu ngon nha!”

“Hừm, đây là lần cuối rồi đó. Cậu đừng hy vọng có thêm lần sau đấy.”

Chó thật là một loài động vật tồi tệ mà. Chúng ăn những gì con người ăn và bám theo họ như những cục lông ký sinh ngốc nghếch vậy.

Cô ấy nghĩ mình vượt trội hơn con người ư? Để tôi cho cô ấy thấy Khuyển Vương cũng chỉ là chó. Vào một ngày nào đó, và ở một nơi vào đó, khi tôi huấn luyện cô ấy thành công, tôi sẽ chắc chắn rằng cô ấy không bao giờ bất tuân nữa. Tôi sẽ cho cô ấy biết vì sao con người đứng đầu chuỗi thức ăn.

… À, mà món đậu này nhạt quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện