Khắp người tôi ê ẩm vì đau, cứ như thể toàn thân đã bị đánh cho ra bã vậy. Tôi nhăn mặt, cố gượng dậy.
Không chỗ nào là không đau cả. Chân tay bầm dập tê điếng, thậm chí còn có thể cảm nhận đống cát lạo xạo trong khuôn miệng khô khốc của mình. Tôi dụi đôi mắt đang nhói đau rồi nhìn quanh, nhưng chẳng thấy gì ngoài bóng tối.
Đằng xa có chút ánh sáng chập chờn, nhưng nó nào có thể soi sáng thế gian.
Rên rỉ gãi đầu, tôi chợt nhận ra có gì đó là lạ.
‘Kì quái thật. Ai tháo áo bó của tôi thế? Chẳng phải tôi đã bị trói khi rơi xuống nơi này sao…’
Tôi bị trói chặt đến độ không di chuyển được dù chỉ một ngón tay cơ mà, lại còn bịt mắt lẫn miệng. Không có đến một chút cơ hội di chuyển nào, tôi bị vứt xuống đáy vực.
Dù rằng trong lúc rơi tôi đã vùng vẫy hết sức để thoát ra, những vật dụng hạn chế của quân đội vẫn không phải thứ mà tôi có thể đối phó được.
Ý tôi là, một kẻ như tôi mà phá được mấy cái phát minh của các nhà nghiên cứu hàng đầu thì kì lạ quá mà ha.
Tôi đã từ bỏ, quá mệt mỏi để vật lộn trong áo bó.
‘Đáng nhẽ Đất Mẹ đã một hit bay màu tôi. Nhưng tôi vẫn còn sống này? Dù đã không có gì ngăn tôi rơi tự do trong hàng tiếng? Không, trước tiên thì… Đây chẳng phải vực thẳm hình thành từ tai ương của Đất Mẹ sao. Nó đáng ra là khoảng không không hồi kết, thế làm cách nào mà bây giờ tôi đang đứng được vậy?’
Vực thẳm không đáy và mặt đất. Hai thứ chẳng liên quan gì đến nhau cả. Một nơi mâu thuẫn như thế đáng nhẽ không tồn tại, từ mặt ngữ nghĩa là đã vậy rồi.
Trầm tư hồi lâu, tôi nhận ra chỉ có duy nhất một câu trả lời. Không nghi ngờ gì nữa.
“À, mình chết xong xuống địa ngục rồi.”
[Không, đây không phải địa ngục.]
“Áaaaaa!”
Giọng nói vang lên từ phía sau tôi. Chân tôi tê cứng vì sốc. Cố gắng kìm chế cơn hoảng loạn của mình, tôi hét vào thứ gì đó đang đứng trước mắt.
“Ai đó?!”
Hai bóng đèn tròn trịa phát quang giữa màn đêm. Hình dáng mờ nhạt tựa bóng ma nhìn chằm chằm tôi.
Đó chắc chắn không phải là con người. Nếu không thì tôi đã phải đọc được suy nghĩ của nó rồi. Thế thì nó là cái gì mới được? Ma cỏ? Động vật? Hay tạo vật của địa ngục? Trong lúc tôi run rẩy chờ đợi câu trả lời, cặp mắt dần tiến đến gần. Mắt tôi thích nghi với bóng tối và trông thấy bóng dáng ấy rõ ràng hơn.
Tôi bèn gọi tên nó khi nhận ra dáng hình đó.
“Golem?”
Không phải ma cỏ hay quái vật gì. Có lẽ… là gần giống với tạo vật của địa ngục.
Sinh vật trước mắt tôi chính là một golem ma thuật được tạo ra bởi những tên cầm quyền quỷ quyệt của State. Nó mang một vẻ ngoài có phần gợi nhắc đến con người, nhưng lại được cấu thành chỉ với các mảnh hình khối và hình trụ. Đôi mắt cẩm thạch của con golem nhìn chằm chằm tôi. Rồi chợt, cái loa trong miệng nó đọc lên lời nhắn.
[Đây là Trưởng Đội Kỹ Thuật Vô Tuyến, Avey. Kể từ ngày hôm nay, cậu được chỉ định vào Bộ phận Giáo dục, và cậu phải thực hiện nhiệm vụ dưới thẩm quyền của chúng tôi.]
Một con golem ma thuật có khả năng đồng bộ với người dùng, cho phép nó được điều khiển từ xa. Đấy là một công cụ được Military State thường xuyên sử dụng nhờ vào tính linh hoạt và dễ dùng của nó. Tôi chỉ biết than thở khi nhìn vào con golem.
“Golem cũng xuống địa ngục cơ à? Chậc, chậc… Rốt cuộc là mày đã giết bao nhiêu người rồi? Chỉ trách mày sinh ra ở Military State.”
[Đây không phải địa ngục. Cậu có thể nhìn quanh nếu cậu không tin tôi.]
Tôi nghe theo lời khuyên của con golem.
Mặt đất được làm từ bê tông thường thấy tại Military State. Tuy rằng chẳng ai biết có gì bên dưới đấy, nhưng lớp bê tông cứng cáp đã giữ cho thế giới này trụ vững. Và như một điều hiển nhiên, chẳng có đến một chút thực vật hay cây cối nào. Mọi thứ đều đơn sắc, tất thảy đều bị thay thế bởi tạo vật nhân tạo.
Tôi ngước nhìn lên. Không thể trông thấy chút tia sáng hay sắc xanh của bầu trời nào. Chỉ có bóng đêm tĩnh mịch đến mức chẳng thể coi là hình thành từ đêm tối. Thứ màn đêm nuốt chửng mọi ánh sáng ấy chỉ có thể là sản phẩm của hư không tuyệt đối, trên tất cả.
Hạ tầm nhìn mình, một dáng hình thân thuộc va vào mắt tôi.
Một cái đèn pha xoay vòng vòng, xua tan đi màn đêm. Tạo nên chùm sáng rải rác khắp nền bê tông. Và khoảnh khắc nó trượt qua chân tôi, mọi đèn pha khác đều đột ngột tập trung vào tôi.
Ánh đèn nhân tạo trừng trừng vào tôi, như thể chúng đang cố thiêu sống tôi vậy. Tôi lấy tay che đi ánh đèn, rồi nhìn sang một công trình mà ban nãy mình đã bỏ sót.
Ấy là một tòa nhà năm tầng hình khối được thiết kế chỉ bởi một mục đích vô cùng rõ ràng. Lớp bê tông được gia cố thêm bằng các tấm thép, ánh đèn chiếu rọi khắp tường nhằm định vị bất kì kẻ nào đào tẩu. Có một ngọn đèn lớn treo trên cao, nhưng nó cũng chẳng thể thế chỗ cho mặt trời. Nếu không có đèn pha, tôi cũng không tài nào nhìn được hơn mười mét trước mắt.
Hòn đảo bị cô lập khỏi trái đất.
Biểu tượng của Military State mà tôi chỉ có thể nhìn từ đằng xa giờ đây đã trở thành nhà của tôi.
Con golem vẫn đứng sừng sững giữa vô vàn những ánh đèn, giọng nói rè rè của nó lại lần nữa cất lên.
[Cậu hiểu tình cảnh của mình rồi chứ?]
Tôi chậm rãi gật đầu.
Tantalus quả thật là một nơi xứng đáng được coi là huyền thoại của Military State.
“Đất nước gì vãi thật. Xây nguyên cái tầng dưới đáy vực chỉ để dựng một nhà ngục.”
Quả nhiên là Military State. Không nơi nào khác lại làm chuyện rỗi hơi như xây một nhà ngục dưới đáy vực thẳm giống nó cả.
Con golem nghe thấy lời lẩm bẩm của tôi.
[Cậu nên ăn nói cho cẩn thận.]
“Ăn nói cẩn thận? Các người đang bắt giữ một người vô tội đây này. Lại còn muốn tôi vui mừng cúi đầu chắc?”
[Vì thời gian của chúng ta sắp hết, tôi sẽ tóm tắt bổn phận cậu cần hoàn thành. Tôi thật lòng khuyên cậu nên chú tâm lắng nghe nếu cậu không muốn chết.]
Trong lúc tôi định tiếp tục luyên thuyên chế nhạo, con golem đã cắt ngang lời tôi.
Tôi đành ngậm họng, và con golem tiếp lời.
[Cậu hiện đang có mặt tại Tantalus - Cơ sở Giáo dục Tinh thần cấp độ 5.]
‘Cơ sở Giáo dục Tinh thần’ là một cái tên khác State dùng thay cho nhà ngục. Dựa trên nghiên cứu của họ thì dùng những từ như ‘tù nhân’ và ‘tội phạm’ sẽ gây ảnh hưởng xấu đến xã hội. Thành ra họ gọi nhà ngục là ‘Cơ sở Giáo dục Tinh thần’, còn tù nhân là ‘thực tập viên’.
Lạc quan mà nói thì đó là một trò đùa tệ hại còn thực tế thì nó là một loại kiểm duyệt ngôn ngữ.
Nhưng dù gì thì State cũng chẳng công nhận điều đó đâu.
[Tantalus là một cơ sở dành cho các thực tập viên với mức độ đe dọa cao. Bởi chính năng lực tiềm tàng hiểm nguy và bản chất hung bạo của họ, các thực tập viên đáng nhẽ đã phải được giáo huấn phục hồi tại nơi này.]
“Tại sao lại là ‘đáng nhẽ’?”
[Tuy nhiên, do xảy ra sự việc ngoài ý muốn, phần lớn các thực tập viên đã trốn thoát.]
“Cái gì cơ?”
‘Trốn thoát? Họ thật sự rời khỏi được vực thẳm?’
Bỏ lại thái độ chống đối của mình, tôi chuyên tâm tập trung vào những gì con golem nói. Cũng bởi không thể đọc được suy nghĩ của nó, tôi buộc phải toàn tâm toàn ý phân tích lời của kỹ thuật viên vô tuyến và cách dùng từ của họ.
Việc những tội nhân nguy hiểm đã đào tẩu khỏi Tantalus—chắc chắn sẽ gây tàn phá lên xã hội, còn những người phải gánh chịu hậu quả thì—đách phải việc của tôi.
Ai quan tâm nếu cái đất nước cứt chó này chìm vào hỗn loạn?
Cái quan trọng là đã xảy ra một ‘cuộc vượt ngục’. Từ đó cho thấy việc trốn thoát khỏi vực thẳm là hoàn toàn khả thi.
“Làm cách nào mà họ thoát ra được?”
Con golem nhìn chằm chằm tôi trước khi nó trả lời.
[Cậu không có thẩm quyền để truy cập vào thông tin này.]
“Chậc.”
‘Xem ra kỹ thuật viên vô tuyến của quân đội không đời nào là một kẻ mồm miệng bép xép rồi.’
Tôi thật lòng ước rằng mình có thể đọc được suy nghĩ của con golem. Nhưng thật không may, tôi không có năng lực đọc tín hiệu điện tử được truyền qua mic.
Thế nên là, lại đến lúc làm trò cũ rích—và nhàm chán này rồi.
Tôi ra hiệu cho con golem tiếp tục nói.
[Một lượng đáng kể các thực tập viên đã gây ra một cuộc nổi loạn và tàn sát lực lượng áp chế. Sau đó, họ đã đào tẩu cùng nhau khi chiếm được hoàn toàn quyền kiểm soát Tantalus. State hiện đang truy đuổi nhằm tái giam giữ và trừng phạt họ sớm nhất có thể. Dù vậy, đã có ba thực tập viên gương mẫu không tham gia vào hành động dã man nói trên và lựa chọn ở lại cơ sở.]
‘Thực tập viên gương mẫu’ là thuật ngữ mà State dành cho những tên ngu dễ bị lợi dụng. Điều đó có nghĩa là chỉ còn lại những kẻ hèn nhát ở trong nhà ngục này.
Mỉa mai làm sao, nhà tù nổi tiếng bậc nhất lại trở thành mái nhà cho cái lũ nhát cấy đó.
[Nhưng cũng vì cuộc náo loạn vừa qua, cơ sở đã bị tổn hại không ít và toàn bộ những người quản lý đều bị sát hại. Chúng tôi không muốn bỏ mặc thực tập viên mà không có ai giám sát. Và đó cũng chính là lí do cậu được đưa đến đây.]
“Ồ, tôi hiểu rồi.”
‘Cuối cùng thì tôi cũng thông suốt. Ngay cả khi tôi bị vu khống, cũng không có lí do gì để đưa một kẻ như tôi vào Tantalus. Tôi cũng đã thắc mắc vì sao mà thành phố đầy những quân nhân. Giờ thì mọi thứ xảy đến với tôi đều được lý giải. Nói cách khác, là họ thiếu nhân sự và quyết định đem hàng tá những tên tội phạm nhỏ nhặt như tôi đi làm việc thay?’
Dùng tù nhân để đối phó với tù nhân dường như là trò yêu thích của State. Không ai quan tâm nếu lũ tội phạm chết cả, nên họ cứ lấp đầy chỗ thiếu bằng những kẻ như tôi thôi.
Dù sao thì, mấu chốt là tuy tôi bị nhốt trong này, tôi vẫn có quyền tự do trong địa phận. Sẽ không có ai có mặt để ngăn cản bất cứ việc gì tôi làm.
‘Nếu không có hướng dẫn viên, và công nhân duy nhất chính là tôi, thì họ sẽ làm cách nào để ngăn tôi không biếng nhác và kích một quả bom đây?’
“Thế nếu tôi không hoàn thành nghĩa vụ của mình thì sao? Các người sẽ xuống đây và đánh tôi chắc?”
[Không có chuyện đó đâu. Cậu buộc phải hoàn thành nó nếu cậu muốn sống sót.]
Nói rồi, con golem nhìn về phía nhà ngục. Giữa vài ánh đèn pha, một bóng người lấp ló từ cánh cửa đóng kín.
Golem lẩm bẩm.
[... Họ đang đến.]
“‘Họ’?”
Mặc kệ tôi, con golem nói tiếp.
[Là những người đã ở lại. Chúng ta sắp hết thời gian rồi. Tôi sẽ giải thích việc cậu cần làm. Lắng nghe cho rõ nhé…]
‘Nghe nghe cái mông tôi. Chắc kèo là giặt giũ rồi lau dọn các kiểu chứ gì.’
Tôi giang tay, thả lỏng mình.
‘Ba tù nhân phải không? Được cả thôi. Chỉ cần một vài người trong số họ thật sự là loại não tàn, tôi sẽ lừa được bọn đấy tất. Dù cho chúng có là tội phạm của Tantalus, nếu chúng rén đến mức chẳng dám trốn thoát thì kiểu gì cũng là một lũ nhu mì dễ bảo. Tôi có thể là một tên tội phạm cỏn con, nhưng tôi đã sống rất lâu trong những ngóc hẻm nhỏ. Cùng với năng lực đọc tâm của tôi, chẳng có mấy ai làm gì được tôi hết. Hơn nữa, dù tôi không mạnh thì tôi vẫn có cái đầu. Nếu cần, tôi sẽ kiểm soát nơi này.
Trong lúc tôi đang động viên bản thân, con golem để lại lời nhắn.
[Hãy sống sót.]
Không chỗ nào là không đau cả. Chân tay bầm dập tê điếng, thậm chí còn có thể cảm nhận đống cát lạo xạo trong khuôn miệng khô khốc của mình. Tôi dụi đôi mắt đang nhói đau rồi nhìn quanh, nhưng chẳng thấy gì ngoài bóng tối.
Đằng xa có chút ánh sáng chập chờn, nhưng nó nào có thể soi sáng thế gian.
Rên rỉ gãi đầu, tôi chợt nhận ra có gì đó là lạ.
‘Kì quái thật. Ai tháo áo bó của tôi thế? Chẳng phải tôi đã bị trói khi rơi xuống nơi này sao…’
Tôi bị trói chặt đến độ không di chuyển được dù chỉ một ngón tay cơ mà, lại còn bịt mắt lẫn miệng. Không có đến một chút cơ hội di chuyển nào, tôi bị vứt xuống đáy vực.
Dù rằng trong lúc rơi tôi đã vùng vẫy hết sức để thoát ra, những vật dụng hạn chế của quân đội vẫn không phải thứ mà tôi có thể đối phó được.
Ý tôi là, một kẻ như tôi mà phá được mấy cái phát minh của các nhà nghiên cứu hàng đầu thì kì lạ quá mà ha.
Tôi đã từ bỏ, quá mệt mỏi để vật lộn trong áo bó.
‘Đáng nhẽ Đất Mẹ đã một hit bay màu tôi. Nhưng tôi vẫn còn sống này? Dù đã không có gì ngăn tôi rơi tự do trong hàng tiếng? Không, trước tiên thì… Đây chẳng phải vực thẳm hình thành từ tai ương của Đất Mẹ sao. Nó đáng ra là khoảng không không hồi kết, thế làm cách nào mà bây giờ tôi đang đứng được vậy?’
Vực thẳm không đáy và mặt đất. Hai thứ chẳng liên quan gì đến nhau cả. Một nơi mâu thuẫn như thế đáng nhẽ không tồn tại, từ mặt ngữ nghĩa là đã vậy rồi.
Trầm tư hồi lâu, tôi nhận ra chỉ có duy nhất một câu trả lời. Không nghi ngờ gì nữa.
“À, mình chết xong xuống địa ngục rồi.”
[Không, đây không phải địa ngục.]
“Áaaaaa!”
Giọng nói vang lên từ phía sau tôi. Chân tôi tê cứng vì sốc. Cố gắng kìm chế cơn hoảng loạn của mình, tôi hét vào thứ gì đó đang đứng trước mắt.
“Ai đó?!”
Hai bóng đèn tròn trịa phát quang giữa màn đêm. Hình dáng mờ nhạt tựa bóng ma nhìn chằm chằm tôi.
Đó chắc chắn không phải là con người. Nếu không thì tôi đã phải đọc được suy nghĩ của nó rồi. Thế thì nó là cái gì mới được? Ma cỏ? Động vật? Hay tạo vật của địa ngục? Trong lúc tôi run rẩy chờ đợi câu trả lời, cặp mắt dần tiến đến gần. Mắt tôi thích nghi với bóng tối và trông thấy bóng dáng ấy rõ ràng hơn.
Tôi bèn gọi tên nó khi nhận ra dáng hình đó.
“Golem?”
Không phải ma cỏ hay quái vật gì. Có lẽ… là gần giống với tạo vật của địa ngục.
Sinh vật trước mắt tôi chính là một golem ma thuật được tạo ra bởi những tên cầm quyền quỷ quyệt của State. Nó mang một vẻ ngoài có phần gợi nhắc đến con người, nhưng lại được cấu thành chỉ với các mảnh hình khối và hình trụ. Đôi mắt cẩm thạch của con golem nhìn chằm chằm tôi. Rồi chợt, cái loa trong miệng nó đọc lên lời nhắn.
[Đây là Trưởng Đội Kỹ Thuật Vô Tuyến, Avey. Kể từ ngày hôm nay, cậu được chỉ định vào Bộ phận Giáo dục, và cậu phải thực hiện nhiệm vụ dưới thẩm quyền của chúng tôi.]
Một con golem ma thuật có khả năng đồng bộ với người dùng, cho phép nó được điều khiển từ xa. Đấy là một công cụ được Military State thường xuyên sử dụng nhờ vào tính linh hoạt và dễ dùng của nó. Tôi chỉ biết than thở khi nhìn vào con golem.
“Golem cũng xuống địa ngục cơ à? Chậc, chậc… Rốt cuộc là mày đã giết bao nhiêu người rồi? Chỉ trách mày sinh ra ở Military State.”
[Đây không phải địa ngục. Cậu có thể nhìn quanh nếu cậu không tin tôi.]
Tôi nghe theo lời khuyên của con golem.
Mặt đất được làm từ bê tông thường thấy tại Military State. Tuy rằng chẳng ai biết có gì bên dưới đấy, nhưng lớp bê tông cứng cáp đã giữ cho thế giới này trụ vững. Và như một điều hiển nhiên, chẳng có đến một chút thực vật hay cây cối nào. Mọi thứ đều đơn sắc, tất thảy đều bị thay thế bởi tạo vật nhân tạo.
Tôi ngước nhìn lên. Không thể trông thấy chút tia sáng hay sắc xanh của bầu trời nào. Chỉ có bóng đêm tĩnh mịch đến mức chẳng thể coi là hình thành từ đêm tối. Thứ màn đêm nuốt chửng mọi ánh sáng ấy chỉ có thể là sản phẩm của hư không tuyệt đối, trên tất cả.
Hạ tầm nhìn mình, một dáng hình thân thuộc va vào mắt tôi.
Một cái đèn pha xoay vòng vòng, xua tan đi màn đêm. Tạo nên chùm sáng rải rác khắp nền bê tông. Và khoảnh khắc nó trượt qua chân tôi, mọi đèn pha khác đều đột ngột tập trung vào tôi.
Ánh đèn nhân tạo trừng trừng vào tôi, như thể chúng đang cố thiêu sống tôi vậy. Tôi lấy tay che đi ánh đèn, rồi nhìn sang một công trình mà ban nãy mình đã bỏ sót.
Ấy là một tòa nhà năm tầng hình khối được thiết kế chỉ bởi một mục đích vô cùng rõ ràng. Lớp bê tông được gia cố thêm bằng các tấm thép, ánh đèn chiếu rọi khắp tường nhằm định vị bất kì kẻ nào đào tẩu. Có một ngọn đèn lớn treo trên cao, nhưng nó cũng chẳng thể thế chỗ cho mặt trời. Nếu không có đèn pha, tôi cũng không tài nào nhìn được hơn mười mét trước mắt.
Hòn đảo bị cô lập khỏi trái đất.
Biểu tượng của Military State mà tôi chỉ có thể nhìn từ đằng xa giờ đây đã trở thành nhà của tôi.
Con golem vẫn đứng sừng sững giữa vô vàn những ánh đèn, giọng nói rè rè của nó lại lần nữa cất lên.
[Cậu hiểu tình cảnh của mình rồi chứ?]
Tôi chậm rãi gật đầu.
Tantalus quả thật là một nơi xứng đáng được coi là huyền thoại của Military State.
“Đất nước gì vãi thật. Xây nguyên cái tầng dưới đáy vực chỉ để dựng một nhà ngục.”
Quả nhiên là Military State. Không nơi nào khác lại làm chuyện rỗi hơi như xây một nhà ngục dưới đáy vực thẳm giống nó cả.
Con golem nghe thấy lời lẩm bẩm của tôi.
[Cậu nên ăn nói cho cẩn thận.]
“Ăn nói cẩn thận? Các người đang bắt giữ một người vô tội đây này. Lại còn muốn tôi vui mừng cúi đầu chắc?”
[Vì thời gian của chúng ta sắp hết, tôi sẽ tóm tắt bổn phận cậu cần hoàn thành. Tôi thật lòng khuyên cậu nên chú tâm lắng nghe nếu cậu không muốn chết.]
Trong lúc tôi định tiếp tục luyên thuyên chế nhạo, con golem đã cắt ngang lời tôi.
Tôi đành ngậm họng, và con golem tiếp lời.
[Cậu hiện đang có mặt tại Tantalus - Cơ sở Giáo dục Tinh thần cấp độ 5.]
‘Cơ sở Giáo dục Tinh thần’ là một cái tên khác State dùng thay cho nhà ngục. Dựa trên nghiên cứu của họ thì dùng những từ như ‘tù nhân’ và ‘tội phạm’ sẽ gây ảnh hưởng xấu đến xã hội. Thành ra họ gọi nhà ngục là ‘Cơ sở Giáo dục Tinh thần’, còn tù nhân là ‘thực tập viên’.
Lạc quan mà nói thì đó là một trò đùa tệ hại còn thực tế thì nó là một loại kiểm duyệt ngôn ngữ.
Nhưng dù gì thì State cũng chẳng công nhận điều đó đâu.
[Tantalus là một cơ sở dành cho các thực tập viên với mức độ đe dọa cao. Bởi chính năng lực tiềm tàng hiểm nguy và bản chất hung bạo của họ, các thực tập viên đáng nhẽ đã phải được giáo huấn phục hồi tại nơi này.]
“Tại sao lại là ‘đáng nhẽ’?”
[Tuy nhiên, do xảy ra sự việc ngoài ý muốn, phần lớn các thực tập viên đã trốn thoát.]
“Cái gì cơ?”
‘Trốn thoát? Họ thật sự rời khỏi được vực thẳm?’
Bỏ lại thái độ chống đối của mình, tôi chuyên tâm tập trung vào những gì con golem nói. Cũng bởi không thể đọc được suy nghĩ của nó, tôi buộc phải toàn tâm toàn ý phân tích lời của kỹ thuật viên vô tuyến và cách dùng từ của họ.
Việc những tội nhân nguy hiểm đã đào tẩu khỏi Tantalus—chắc chắn sẽ gây tàn phá lên xã hội, còn những người phải gánh chịu hậu quả thì—đách phải việc của tôi.
Ai quan tâm nếu cái đất nước cứt chó này chìm vào hỗn loạn?
Cái quan trọng là đã xảy ra một ‘cuộc vượt ngục’. Từ đó cho thấy việc trốn thoát khỏi vực thẳm là hoàn toàn khả thi.
“Làm cách nào mà họ thoát ra được?”
Con golem nhìn chằm chằm tôi trước khi nó trả lời.
[Cậu không có thẩm quyền để truy cập vào thông tin này.]
“Chậc.”
‘Xem ra kỹ thuật viên vô tuyến của quân đội không đời nào là một kẻ mồm miệng bép xép rồi.’
Tôi thật lòng ước rằng mình có thể đọc được suy nghĩ của con golem. Nhưng thật không may, tôi không có năng lực đọc tín hiệu điện tử được truyền qua mic.
Thế nên là, lại đến lúc làm trò cũ rích—và nhàm chán này rồi.
Tôi ra hiệu cho con golem tiếp tục nói.
[Một lượng đáng kể các thực tập viên đã gây ra một cuộc nổi loạn và tàn sát lực lượng áp chế. Sau đó, họ đã đào tẩu cùng nhau khi chiếm được hoàn toàn quyền kiểm soát Tantalus. State hiện đang truy đuổi nhằm tái giam giữ và trừng phạt họ sớm nhất có thể. Dù vậy, đã có ba thực tập viên gương mẫu không tham gia vào hành động dã man nói trên và lựa chọn ở lại cơ sở.]
‘Thực tập viên gương mẫu’ là thuật ngữ mà State dành cho những tên ngu dễ bị lợi dụng. Điều đó có nghĩa là chỉ còn lại những kẻ hèn nhát ở trong nhà ngục này.
Mỉa mai làm sao, nhà tù nổi tiếng bậc nhất lại trở thành mái nhà cho cái lũ nhát cấy đó.
[Nhưng cũng vì cuộc náo loạn vừa qua, cơ sở đã bị tổn hại không ít và toàn bộ những người quản lý đều bị sát hại. Chúng tôi không muốn bỏ mặc thực tập viên mà không có ai giám sát. Và đó cũng chính là lí do cậu được đưa đến đây.]
“Ồ, tôi hiểu rồi.”
‘Cuối cùng thì tôi cũng thông suốt. Ngay cả khi tôi bị vu khống, cũng không có lí do gì để đưa một kẻ như tôi vào Tantalus. Tôi cũng đã thắc mắc vì sao mà thành phố đầy những quân nhân. Giờ thì mọi thứ xảy đến với tôi đều được lý giải. Nói cách khác, là họ thiếu nhân sự và quyết định đem hàng tá những tên tội phạm nhỏ nhặt như tôi đi làm việc thay?’
Dùng tù nhân để đối phó với tù nhân dường như là trò yêu thích của State. Không ai quan tâm nếu lũ tội phạm chết cả, nên họ cứ lấp đầy chỗ thiếu bằng những kẻ như tôi thôi.
Dù sao thì, mấu chốt là tuy tôi bị nhốt trong này, tôi vẫn có quyền tự do trong địa phận. Sẽ không có ai có mặt để ngăn cản bất cứ việc gì tôi làm.
‘Nếu không có hướng dẫn viên, và công nhân duy nhất chính là tôi, thì họ sẽ làm cách nào để ngăn tôi không biếng nhác và kích một quả bom đây?’
“Thế nếu tôi không hoàn thành nghĩa vụ của mình thì sao? Các người sẽ xuống đây và đánh tôi chắc?”
[Không có chuyện đó đâu. Cậu buộc phải hoàn thành nó nếu cậu muốn sống sót.]
Nói rồi, con golem nhìn về phía nhà ngục. Giữa vài ánh đèn pha, một bóng người lấp ló từ cánh cửa đóng kín.
Golem lẩm bẩm.
[... Họ đang đến.]
“‘Họ’?”
Mặc kệ tôi, con golem nói tiếp.
[Là những người đã ở lại. Chúng ta sắp hết thời gian rồi. Tôi sẽ giải thích việc cậu cần làm. Lắng nghe cho rõ nhé…]
‘Nghe nghe cái mông tôi. Chắc kèo là giặt giũ rồi lau dọn các kiểu chứ gì.’
Tôi giang tay, thả lỏng mình.
‘Ba tù nhân phải không? Được cả thôi. Chỉ cần một vài người trong số họ thật sự là loại não tàn, tôi sẽ lừa được bọn đấy tất. Dù cho chúng có là tội phạm của Tantalus, nếu chúng rén đến mức chẳng dám trốn thoát thì kiểu gì cũng là một lũ nhu mì dễ bảo. Tôi có thể là một tên tội phạm cỏn con, nhưng tôi đã sống rất lâu trong những ngóc hẻm nhỏ. Cùng với năng lực đọc tâm của tôi, chẳng có mấy ai làm gì được tôi hết. Hơn nữa, dù tôi không mạnh thì tôi vẫn có cái đầu. Nếu cần, tôi sẽ kiểm soát nơi này.
Trong lúc tôi đang động viên bản thân, con golem để lại lời nhắn.
[Hãy sống sót.]
Danh sách chương