Ngày 14 tháng 5, thứ Ba.
Tác động. Tấn công. Toàn lực công kích.
Tôi suy nghĩ như thế này khi chúng tôi ăn trưa cùng nhau trong giờ nghỉ trưa.
Mariko có vẻ hạnh phúc. Ngay cả khi cô ấy không nói gì, tôi biết nhờ bầu không khí.
Tôi cũng nên vui cùng với cô ấy, nhưng như thể tôi đang bị xiềng xính kéo lại vậy, cảm xúc của tôi hoàn toàn chùng xuống. Đó là lý do tại sao, như để đấu tranh, tôi đã cố gắng vui vẻ.
Mariko hỏi tôi, nghi ngờ: "cậu trông có vẻ lạ?".
Để không tỏ ra chán nản, tôi buộc phải mỉm cười ... nhưng cô ấy đã nhìn thấu nó. Vậy thì, đáng lẽ tôi phải tỏ ra chán nản ngay từ đầu, có một cái tôi trong người đã nghĩ thế.
Một lần nữa, tôi lại để tâm đến người khác. Mặc dù tôi có thể thành thật với em gái của mình, Selene, tôi không thể làm như vậy với Mariko. Tôi thật thảm hại đúng không..
Tôi định rằng sẽ không khiến cô ấy lo lắng, nhưng cuối cùng tôi lại làm vậy, bị cho là một kẻ rắc rối muốn gây chú ý, tôi không hề muốn mình bị coi là phiền phức và bị ghét như vậy.
Tôi phải sống vì tôi, chứ không phải vì ai khác nữa.
Tôi đã thử hỏi Mariko.
"Cậu có bất cứ ai mà có thể tâm sự bất cứ điều gì như là những suy nghĩ và cảm xúc thật của mình không?"
Mariko thoáng chốc bị bối rối, nhưng vẫn trả lời tử tế. "Ừm. Gia đình, mình nghĩ vậy..."
Đó chắc chắn không phải là thứ điểm tựa đã có từ đầu, mà là một thứ gì đó được dựng lên trong thời gian dài sống chung cùng gia đình, tôi nghĩ vậy.
Trong khi tôi nghĩ với gia đình tôi thì tôi lại cần phải kiềm chế và cân nhắc, tôi cảm thấy ghen tị với gia đình của Mariko, người có thể nói bất cứ điều gì với gia đình.
Sau giờ học, tôi bỏ đi những suy nghĩ của mình và đi đến phòng của Tomomi.
Gặp em ấy lần đầu tiên sau cuộc cãi vã, thật khó khăn.
Ngày hôm kia cũng vậy, có vẻ như Tomomi cũng muốn tôi nói thật lòng.
Sau đó, chúng tôi gây gổ với nhau và tan vỡ.
Tôi rung chuông và đặt tay lên nắm cửa.
Bởi vì tôi có kinh nghiệm bị khóa bởi một chuỗi khóa, tôi đã rất thận trọng.
Khi tôi nhẹ nhàng kéo tay nắm cửa, cánh cửa mở ra mà không có sợi xích khóa chốt.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cánh cửa mở ra, nhưng Tomomi không ra ngoài cửa.
Chân tôi đưa tôi đến phòng khách.
Tomomi đợi tôi bước vào. Ánh mắt em ấy tập trung vào tôi. Có thể thấy sự tức giận trong đôi mắt của em ấy.
Bây giờ, đối mặt với em ấy như thế này, tôi không biết phải làm gì. Cảm thấy bối rối, tôi nói như thể muốn trốn tránh.
"Ừm, xin lỗi. Ngày hôm qua, anh đã không hành động như một người anh trai. Đó là lý do, ừm ... anh xin lỗi."
"Em sẽ không chấp nhận một lời xin lỗi giả tạo như vậy. Và vì vậy, em hoàn toàn không tha thứ."
"Vậy thì anh nên làm gì?"
Em ấy đứng thẳng người lên rồi khoanh tay lại, nở một nụ cười thư thái, rồi nói.
"Nii-chan. Nếu anh muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật giữa tình nhân với Mariko-chan, anh phải đánh bại em trước!"
Nếu ngươi muốn tiếp tục, ngươi phải đánh bại ta trước ...
"Em có phải là nhân vật trong game không vậy?"
"Dù sao đi nữa, chúng ta hãy đấu một trận nào, Nii-chan!"
Em ấy hăng hái chỉ vào mặt tôi.
"Không thể nào, em đừng có nói là chúng ta sẽ quyết định mọi thứ bằng một trò chơi nhá?"
"Nếu là game thì Nii-chan không có cơ hội! Đó là lý do tại sao, đây là một trận tranh đấu. Thử thắng em đi rồi em cho phép anh."
"Ngay cả khi em nói vậy ..."
Với vẻ mặt bực bội, Tomomi lườm tôi.
"Trận chiến đã bắt đầu. Nếu anh không tấn công, thì em sẽ làm vậy! Không được chạy trốn, Nii-chan! Đừng có khóc lóc khi mà mới chỉ bắt đầu cãi nhau chứ, anh mít ướt quá đấy!"
"Anh nghĩ rằng nếu anh ở lại, bầu không khí sẽ còn trở nên xa lạ hơn nữa ... đó là sự quan tâm của anh như là anh trai!"
"Quan tâm? Đừng làm anh cười. Anh sẽ không thừa nhận mình đã bỏ trốn và vẫn cho rằng đó là sự cân nhắc?"
"Ừ, anh đã chạy trốn, anh đã từ bỏ, được chưa! Hồi đó anh không muốn bị tổn thương thêm nữa!"
"Nghĩ rằng gia đình sẽ tan vỡ chỉ với chuyện đó, thật là trẻ con. Không thể đứng dậy sau khi mới vấp ngã có một lần, Nii-chan có yếu đuối như vậy không?"
"Cái một lần đó lại rất là’chí mạng’. Vậy mà, hôm nay, em lại làm mọi chuyện hộm đó trở nên tồi tệ hơn bằng các xúc phạm anh ư?"
"Nếu anh nằm trên mặt đất và chờ đợi ai đó tới cứu, em sẽ đá anh một phát như thế này!"
Tomomi chỉ cho tôi một vài động tác đá thấp tại chỗ. Em ấy hẳn đã quen thuộc với võ thuật, vì chúng sắc bén đến không ngờ.
"Đá ai đó bị ngã, em không phải là một kẻ man rợ sao."
"Đó là lỗi của Nii-chan!"
"Được rồi, đó là lỗi của anh. Là lỗi của anh!"
Bỗng nhiên, sự tức giận biến mất khỏi khuôn mặt của Tomomi.
"Em nói đó là những điều xấu."
"G-gì nữa đây..."
Nhìn chằm chằm vào tôi với một ánh mắt cô đơn, em ấy tiếp tục.
"Khi anh cần giúp đỡ, hãy nói 'giúp với' cho tử tế ..."
Em ấy muốn biết cảm xúc thật của tôi, vì vậy nên khi em ấy cố tình nói những điều ấy để khiêu khích tôi, tôi cảm thấy như tôi cũng đã thấy được những cảm xúc thật của em ấy.
"Xin lỗi ...,à không phải. Cảm ơn Tomomi. Vì đã lo lắng cho anh."
"Đ-đồ ngốc! Em không hề!"
Em ấy đỏ mặt lên, giọng nghe thật kì lạ.
Rồi em ấy chỉ vào tôi và hét lên.
"Nếu anh định làm em nhận lỗi vì xấu hổ, thì em sẽ sử dụng con át chủ bài của mình! Rốt cuộc thì, bạn thời thơ ấu Mariko-chan... đối với Nii-chan là gì?"
Nhận lỗi vì xấu hổ? Là sao? Thêm nữa, tại sao bây giờ em ấy lại hỏi về Mariko.
Tôi nhận thấy mặt tôi đang dần đỏ lên.
"E-em hỏi cái gì vậy?, anh đã gặp lại cô ấy sau một thời gian dài ...đương nhiên chỉ là một người bạn thời thơ ấu."
Tiến lên một bước, Tomomi nhìn chăm chú vào mặt tôi mà thắc mắc. Em ấy ở một khoảng cách gần đến độ tôi có thể cảm thấy hơi thở.
"Thực sự chỉ vậy thôi ư? Vì cái lí do đó mà chị ấy lại làm đồ ăn trưa mỗi ngày cho Nii-chan ư? Liêu có người bạn thanh mai trúc mã nào không gặp nhau nhiều năm trời, nhưng lại nhớ sinh nhật của anh và tổ chức không? Cuối cùng tôi lại quay mặt đi. Tomomi giữ mặt tôi lại bằng hai tay rồi quay nó về phía em ấy. Em ấy nói, với một chút nước mắt.
"Chắc chắn là, bởi vì chị ấy ... thích Nii-chan."
Tôi đã cố gắng hết sức để làm như tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Cảm giác rằng khoảng cách hiện tại giữa tôi và Mariko bây giờ thật thoải mái, tôi sợ việc lại gần cô ấy hơn, nhưng việc phải rời xa cô ấy ... điều này thậm chí còn đáng sợ hơn nhiều.
"Bữa trưa là vì Mariko nói rằng cô ấy muốn thực hành nấu ăn, ừm ... thay vì ra ngoài ăn ... đ-đúng rồi, anh là chuột bạch! Anh là người nếm thử các món ăn của cô ấy!"
"Houhou ... tiếp tục đi, sao nữa nào? Nhân tiện, Nii-chan, món nấu tại nhà yêu thích của Mariko-chan là gì?"
Các món ăn của cô ấy làm rất ngon, nhưng nếu tôi phải chọn thì đó sẽ là gà rán và trứng chiên.
Chết thật, với cái tốc độ này, tôi sẽ hoàn toàn bị cuốn theo Tomomi mất.
"Tại sao em hỏi anh những thứ như vậy chứ!"
"Rõ ràng mà, bởi vì em tò mò về việc Mariko-chan là một cô gái như thế nào!"
"Không liên quan gì đến em mà, phải không?"
"Đúng vậy. Nii-chan nói rằng anh đã từ bỏ việc trở thành anh hai, nhưng đối với em, dù anh ấy có từ bỏ hay không ... Thì Nii-chan vẫn là Nii-chan."
Em ấy bối rối nhướng mày và khẽ cười ngượng ngùng.
"Em không nghĩ mình lại rơi vào cảnh yêu mà không được đáp lại với Nii-chan. Đối với anh em bình thường, điều đó hoàn toàn không thể xảy ra."
Ugh ... bằng cách nào đó ... thật dễ thương. Không, được nghe những điều như vậy làm tôi xáu hổ muốn chết.
"Tình yêu không được đáp lại ... điều đó có nghĩa là em muốn anh tiếp tục làm anh trai?"
"Đ-đđ-đúng vậy! Ngay cả khi anh không nhận mình là anh trai, bản thân anh đã là anh trai của em rồi."
"Không phải em đã nói với anh là hãy từ bỏ sao?"
"Em đã nói vậy! Nếu Nii-chan không muốn, em sẽ không ép buộc anh. Nhưng với em, Nii-chan sẽ luôn luôn, luôn luôn là Nii-chan. Đó là lý do tại sao ... đó là yêu mà không được đáp lại. Tình yêu này nói với em rằng em luôn muốn Nii-chan trở thành Nii-chan! Hãy là Nii-chan! Em sẽ không nói điều đó nữa, nhưng em luôn có thể giữ cảm xúc đó đối với Nii-chan, phải không?"
Giọng của Tomomi trở nên run rẩy vì em ấy ngượng đỏ tới tận mang tai. Được nghe những lời như vậy, thực sự là rất rắc rối.
"L-làm những gì mình thích, phải không."
"Có một tình yêu đơn phương là quyền của mọi người. Đó là lý do tại sao, em tò mò về bạn gái của Nii-chan! Dĩ nhiên là với tư cách em gái!"
Mặt tôi nóng bừng lên như cái lò.
"Anh nói rồi, anh với cô ấy không phải là người yêu!"
"Nếu anh không nói ra, thì đó là tình đơn phương của Mariko. Điều đó có nghĩa là, vào ngày sinh nhật của Nii-chan, có thể có khả năng Mariko-chan sẽ thổ lộ đấy anh biết không?"
"Cái tiến triển gì mà hư cấu thế."
"Làm như anh có thể nói điều đó vậy ấy! Nhận được một gia tài khổng lồ, năm em gái, được một người bạnthanh mai trúc mã thú nhận, và trên hết món quà sinh nhật của lại là e-em. Không phải đây là eroge sao?! " [note12732]
Chết tiệt. Tôi không thể phủ nhận.
"Khi anh trở thành người họ Taishido, anh đã nghĩ rằng luôn có một gia tài ngay trước mắt, và Mariko đã sử dụng lí do người bạn thời thơ ấu để nhắm đến nó, để gần gũi anh hơn. Em cũng có thể xem xét theo cách đó, phải không."
Tự bản thân nói ra điều đó, tôi cảm thấy mình tồi tệ.
"Vậy, Mariko-chan là một cô gái xấu?"
"Lúc nãy, đó chỉ là một trong những khả năng, gần như bằng không ... chết tiệt, dù anh đã nói vậy, nhưng thực tế điều đó là không thể."
Đối với Mariko, điều đó là không thể.
"Vậy thì, vậy Mariko-chan là một cô gái dễ thương và thích Nii-chan?"
"Tại sao lại trở thành như vậy!"
"Mặt của Nii-chan đang đỏ đấy.”
"Đây là ... b-bởi vì anh đang tức giận. Em đang khiêu khích anh phải không?"
"Em không hề. Em chỉ đang xác nhận mối quan hệ của anh thôi. Vậy, Nii-chan, anh nghĩ gì về Mariko-chan?"
"Em hỏi anh vậy ... một người bạn thời thơ ấu tốt bụng..."
"Nếu Mariko-chan nói ‘hãy cho mình bạn gái cậu’, Nii-chan sẽ làm gì?"
"Anh làm gì thì đó là việc của anh mà?"
"Không phải vậy. Nếu chị ấy trở thành bạn gái của Nii-chan, nói cách khác, em sẽ là em dâu của chị ấy, phải không?"
"Hảả?"
"Nii-chan từ bỏ việc làm Nii-chan, nhưng trong cảm xúc của em thì chị ấy sẽ là như vậy đấy!"
"Đừng vô lý vậy chứ."
"Vô lý vậy là hợp lý ấy chứ."
Tomomi trả lời bằng tông giọng đơn điệu. Đừng có lôi cách nói này ra chứ!
"Chà ... cách nói chuyện này làm anh thật bực mình."
"Em đang tính chọc giận anh. Thôi nào, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Mariko-chan quấn cơ thể cô ấy bằng ruy băng rồi ôm anh và nói 'chúc mừng sinh nhật Yoichi-kun!', Chuyện gì xảy ra với Nii-chan? Trở thành riajuu ư? Hay là bùng nổ luôn? Hay là chết ngất?"
Ugh ... ngay lập tức, tôi lại bất nhã mà tưởng tượng ra hình ảnh của Mariko khi ấy.
"Tomomi ... em tìm được những thông tin nguy hiểm này ở đâu vậy."
"Yafoo Answer. Em hỏi là có một cô gái làm hộp cơm cho Nii-chan mỗi ngày, đó có phải là tình yêu không? Và chủ đề đó cuối cùng đã đạt mốc 1000 phản hồi." [note12733]
"STOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOPPPPPPPPPPPPPPPPPPP!"
"Để chế độ ẩn danh nên không sao đâu, phải không. Nhân tiện, em đã tóm ý lại được từ những bình luận đó, đại ý là 'không nghi ngờ gì đó là tình yêu thật sự, không cần cảm ơn đâu’ ... hay kiểu vậy. Một người nổi tiếng trên mạng là 'Undying Cicada' đã viết 'chắc chắn 200%'. "
Ngay cả Selene ... có thể ai đó đã mạo danh, nhưng khả năng đó là em ấy rất cao. Cuộc tấn công của Tomomi vào tôi không nới lỏng.
"Nè nè, anh kể về khoảng thời gian trước khi hai người gặp lại nhau đi? Hãy cho em biết về thời thơ ấu.”
"T-tại sao?"
"Hỏi về quá khứ của Nii-chan còn tuyệt gấp đôi. Hay là anh đã làm điều gì đó mà không thể nói ra? Giống như là đi với một cái gậy bằng kim loại rồi phá hủy cửa sổ trong trường học hay làm một pha úp rổ rồi hư luôn cái rổ!"
"Cái thằng em kể có vấn đề gì vậy! Còn lâu anh mới làm điều đó!"
"Chà, chắc chắn anh có một hoặc hai, ba hoặc bốn điều anh không thể nói. Có lẽ anh vẫn tè dầm cho đến lớp ba hồi tiểu học."
"Anh không hề!"
Đó là hồi học lớp hai cơ ...chết thật, giờ không phải là lúc để bóc phốt chuyện cũ của tôi.
"Nếu anh muốn em im lặng, anh phải ngoan ngoãn thú nhận hết ra!"
Tomomi nhìn tôi nghiêm túc.
Im lặng, căn phòng im lặng một cách chết người.
Sau một nhịp, tôi ho và trả lời.
"Được thôi. Nó sẽ có thể dài nên hãy ngồi xuống."
Khi tôi ngồi xuống ghế sofa, Tomomi mang ra hai chai coca 500ml từ tủ lạnh trong bếp.
Tôi lấy một chai và bắt đầu nói về những kỷ niệm của tôi với Mariko.
Những điều để nói là, không có gì đáng nói cả.
Lúc đó Mariko cao hơn tôi, cứ như onee-chan ... kiểu chuyện đó đấy.
Từ ban đầu, Mariko có một em gái là Chitose-chan nên tôi nghĩ cô ấy đã quen việc hành động như onee-chan. Sau đó thì... khi chúng tôi phải lập các nhóm cho chuyến đi thực tế và tôi đã không vào được nhóm nào, cô ấy đã mời tôi. Thêm nữa ... ờ, ừm ...
Trước khi việc nói về những điều cơ bản kết thúc, trời đã bảy giờ tối rồi.
Tôi thậm chí còn có nhiều ký ức dài nhiều tập với Mariko hơn tôi nghĩ.
Khi Tomomi nghe xong, em ấy thở dài.
"Vậy Mariko-chan từ lâu đã là một onee-chan rồi."
"Đ-đúng vậy. Cô ấy rất giỏi trong việc chăm sóc người khác. Thậm chí bây giờ, cô ấy còn chăm sóc anh như bù lại cho hồi xưa. Đây là lý do tại sao đó không thực sự là yêu ..."
"Vậy sao? Có lẽ chị ấy sẽ không nói trực tiếp với anh điều đó vì chị ấy quan tâm đến Nii-chan chăng? Chà, em không biết liệu điều đó có đúng không nữa."
Em ấy vươn người lên và lẩm bẩm trong khi đang làm vậy.
"Vậy chị ấy là người khiến Nii-chan có thể nói rất nhiều ... cái chị Mariko-chan đó."
Tomomi ném chai nước vào thùng rác .. Giống như một pha ném ngẫu hứng của bóng rổ, cái chai bay thẳng vào sọt rác.
"Đây không phải là chuyện xảy ra gần đây. Sao anh không biến mất quách đi, đồ ngốc."
Em ấy lè lưỡi trêu tôi.[note12734]
Sau đó em ấy cười, và điều đó làm tôi vui. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, tôi cảm thấy sự cô đơn trong ánh mắt của em ấy.
Nhưng em ấy vẫn mỉm cười.
Để không làm tôi lo lắng. Sự can đảm ấy. Chắc chắn ấy.
Vào lúc đó tôi cảm thấy Tomomi thật thân yêu với tôi, và kỳ lạ là tôi đã tha thứ cho em ấy.
Thú nhận tình cảm của tôi với Tomomi như thế này, tôi cảm thấy trái tim mình như nhẹ đi.
Chắc chắn, nếu không phải vì Tomomi, tôi sẽ không thể để lộ cảm xúc thật của mình cho ai đó.
Tôi cảm thấy như em ấy đã chia sẻ cho tôi sự can đảm của chính mình để tôi không sợ bị tổn thương.
Tác động. Tấn công. Toàn lực công kích.
Tôi suy nghĩ như thế này khi chúng tôi ăn trưa cùng nhau trong giờ nghỉ trưa.
Mariko có vẻ hạnh phúc. Ngay cả khi cô ấy không nói gì, tôi biết nhờ bầu không khí.
Tôi cũng nên vui cùng với cô ấy, nhưng như thể tôi đang bị xiềng xính kéo lại vậy, cảm xúc của tôi hoàn toàn chùng xuống. Đó là lý do tại sao, như để đấu tranh, tôi đã cố gắng vui vẻ.
Mariko hỏi tôi, nghi ngờ: "cậu trông có vẻ lạ?".
Để không tỏ ra chán nản, tôi buộc phải mỉm cười ... nhưng cô ấy đã nhìn thấu nó. Vậy thì, đáng lẽ tôi phải tỏ ra chán nản ngay từ đầu, có một cái tôi trong người đã nghĩ thế.
Một lần nữa, tôi lại để tâm đến người khác. Mặc dù tôi có thể thành thật với em gái của mình, Selene, tôi không thể làm như vậy với Mariko. Tôi thật thảm hại đúng không..
Tôi định rằng sẽ không khiến cô ấy lo lắng, nhưng cuối cùng tôi lại làm vậy, bị cho là một kẻ rắc rối muốn gây chú ý, tôi không hề muốn mình bị coi là phiền phức và bị ghét như vậy.
Tôi phải sống vì tôi, chứ không phải vì ai khác nữa.
Tôi đã thử hỏi Mariko.
"Cậu có bất cứ ai mà có thể tâm sự bất cứ điều gì như là những suy nghĩ và cảm xúc thật của mình không?"
Mariko thoáng chốc bị bối rối, nhưng vẫn trả lời tử tế. "Ừm. Gia đình, mình nghĩ vậy..."
Đó chắc chắn không phải là thứ điểm tựa đã có từ đầu, mà là một thứ gì đó được dựng lên trong thời gian dài sống chung cùng gia đình, tôi nghĩ vậy.
Trong khi tôi nghĩ với gia đình tôi thì tôi lại cần phải kiềm chế và cân nhắc, tôi cảm thấy ghen tị với gia đình của Mariko, người có thể nói bất cứ điều gì với gia đình.
Sau giờ học, tôi bỏ đi những suy nghĩ của mình và đi đến phòng của Tomomi.
Gặp em ấy lần đầu tiên sau cuộc cãi vã, thật khó khăn.
Ngày hôm kia cũng vậy, có vẻ như Tomomi cũng muốn tôi nói thật lòng.
Sau đó, chúng tôi gây gổ với nhau và tan vỡ.
Tôi rung chuông và đặt tay lên nắm cửa.
Bởi vì tôi có kinh nghiệm bị khóa bởi một chuỗi khóa, tôi đã rất thận trọng.
Khi tôi nhẹ nhàng kéo tay nắm cửa, cánh cửa mở ra mà không có sợi xích khóa chốt.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cánh cửa mở ra, nhưng Tomomi không ra ngoài cửa.
Chân tôi đưa tôi đến phòng khách.
Tomomi đợi tôi bước vào. Ánh mắt em ấy tập trung vào tôi. Có thể thấy sự tức giận trong đôi mắt của em ấy.
Bây giờ, đối mặt với em ấy như thế này, tôi không biết phải làm gì. Cảm thấy bối rối, tôi nói như thể muốn trốn tránh.
"Ừm, xin lỗi. Ngày hôm qua, anh đã không hành động như một người anh trai. Đó là lý do, ừm ... anh xin lỗi."
"Em sẽ không chấp nhận một lời xin lỗi giả tạo như vậy. Và vì vậy, em hoàn toàn không tha thứ."
"Vậy thì anh nên làm gì?"
Em ấy đứng thẳng người lên rồi khoanh tay lại, nở một nụ cười thư thái, rồi nói.
"Nii-chan. Nếu anh muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật giữa tình nhân với Mariko-chan, anh phải đánh bại em trước!"
Nếu ngươi muốn tiếp tục, ngươi phải đánh bại ta trước ...
"Em có phải là nhân vật trong game không vậy?"
"Dù sao đi nữa, chúng ta hãy đấu một trận nào, Nii-chan!"
Em ấy hăng hái chỉ vào mặt tôi.
"Không thể nào, em đừng có nói là chúng ta sẽ quyết định mọi thứ bằng một trò chơi nhá?"
"Nếu là game thì Nii-chan không có cơ hội! Đó là lý do tại sao, đây là một trận tranh đấu. Thử thắng em đi rồi em cho phép anh."
"Ngay cả khi em nói vậy ..."
Với vẻ mặt bực bội, Tomomi lườm tôi.
"Trận chiến đã bắt đầu. Nếu anh không tấn công, thì em sẽ làm vậy! Không được chạy trốn, Nii-chan! Đừng có khóc lóc khi mà mới chỉ bắt đầu cãi nhau chứ, anh mít ướt quá đấy!"
"Anh nghĩ rằng nếu anh ở lại, bầu không khí sẽ còn trở nên xa lạ hơn nữa ... đó là sự quan tâm của anh như là anh trai!"
"Quan tâm? Đừng làm anh cười. Anh sẽ không thừa nhận mình đã bỏ trốn và vẫn cho rằng đó là sự cân nhắc?"
"Ừ, anh đã chạy trốn, anh đã từ bỏ, được chưa! Hồi đó anh không muốn bị tổn thương thêm nữa!"
"Nghĩ rằng gia đình sẽ tan vỡ chỉ với chuyện đó, thật là trẻ con. Không thể đứng dậy sau khi mới vấp ngã có một lần, Nii-chan có yếu đuối như vậy không?"
"Cái một lần đó lại rất là’chí mạng’. Vậy mà, hôm nay, em lại làm mọi chuyện hộm đó trở nên tồi tệ hơn bằng các xúc phạm anh ư?"
"Nếu anh nằm trên mặt đất và chờ đợi ai đó tới cứu, em sẽ đá anh một phát như thế này!"
Tomomi chỉ cho tôi một vài động tác đá thấp tại chỗ. Em ấy hẳn đã quen thuộc với võ thuật, vì chúng sắc bén đến không ngờ.
"Đá ai đó bị ngã, em không phải là một kẻ man rợ sao."
"Đó là lỗi của Nii-chan!"
"Được rồi, đó là lỗi của anh. Là lỗi của anh!"
Bỗng nhiên, sự tức giận biến mất khỏi khuôn mặt của Tomomi.
"Em nói đó là những điều xấu."
"G-gì nữa đây..."
Nhìn chằm chằm vào tôi với một ánh mắt cô đơn, em ấy tiếp tục.
"Khi anh cần giúp đỡ, hãy nói 'giúp với' cho tử tế ..."
Em ấy muốn biết cảm xúc thật của tôi, vì vậy nên khi em ấy cố tình nói những điều ấy để khiêu khích tôi, tôi cảm thấy như tôi cũng đã thấy được những cảm xúc thật của em ấy.
"Xin lỗi ...,à không phải. Cảm ơn Tomomi. Vì đã lo lắng cho anh."
"Đ-đồ ngốc! Em không hề!"
Em ấy đỏ mặt lên, giọng nghe thật kì lạ.
Rồi em ấy chỉ vào tôi và hét lên.
"Nếu anh định làm em nhận lỗi vì xấu hổ, thì em sẽ sử dụng con át chủ bài của mình! Rốt cuộc thì, bạn thời thơ ấu Mariko-chan... đối với Nii-chan là gì?"
Nhận lỗi vì xấu hổ? Là sao? Thêm nữa, tại sao bây giờ em ấy lại hỏi về Mariko.
Tôi nhận thấy mặt tôi đang dần đỏ lên.
"E-em hỏi cái gì vậy?, anh đã gặp lại cô ấy sau một thời gian dài ...đương nhiên chỉ là một người bạn thời thơ ấu."
Tiến lên một bước, Tomomi nhìn chăm chú vào mặt tôi mà thắc mắc. Em ấy ở một khoảng cách gần đến độ tôi có thể cảm thấy hơi thở.
"Thực sự chỉ vậy thôi ư? Vì cái lí do đó mà chị ấy lại làm đồ ăn trưa mỗi ngày cho Nii-chan ư? Liêu có người bạn thanh mai trúc mã nào không gặp nhau nhiều năm trời, nhưng lại nhớ sinh nhật của anh và tổ chức không? Cuối cùng tôi lại quay mặt đi. Tomomi giữ mặt tôi lại bằng hai tay rồi quay nó về phía em ấy. Em ấy nói, với một chút nước mắt.
"Chắc chắn là, bởi vì chị ấy ... thích Nii-chan."
Tôi đã cố gắng hết sức để làm như tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Cảm giác rằng khoảng cách hiện tại giữa tôi và Mariko bây giờ thật thoải mái, tôi sợ việc lại gần cô ấy hơn, nhưng việc phải rời xa cô ấy ... điều này thậm chí còn đáng sợ hơn nhiều.
"Bữa trưa là vì Mariko nói rằng cô ấy muốn thực hành nấu ăn, ừm ... thay vì ra ngoài ăn ... đ-đúng rồi, anh là chuột bạch! Anh là người nếm thử các món ăn của cô ấy!"
"Houhou ... tiếp tục đi, sao nữa nào? Nhân tiện, Nii-chan, món nấu tại nhà yêu thích của Mariko-chan là gì?"
Các món ăn của cô ấy làm rất ngon, nhưng nếu tôi phải chọn thì đó sẽ là gà rán và trứng chiên.
Chết thật, với cái tốc độ này, tôi sẽ hoàn toàn bị cuốn theo Tomomi mất.
"Tại sao em hỏi anh những thứ như vậy chứ!"
"Rõ ràng mà, bởi vì em tò mò về việc Mariko-chan là một cô gái như thế nào!"
"Không liên quan gì đến em mà, phải không?"
"Đúng vậy. Nii-chan nói rằng anh đã từ bỏ việc trở thành anh hai, nhưng đối với em, dù anh ấy có từ bỏ hay không ... Thì Nii-chan vẫn là Nii-chan."
Em ấy bối rối nhướng mày và khẽ cười ngượng ngùng.
"Em không nghĩ mình lại rơi vào cảnh yêu mà không được đáp lại với Nii-chan. Đối với anh em bình thường, điều đó hoàn toàn không thể xảy ra."
Ugh ... bằng cách nào đó ... thật dễ thương. Không, được nghe những điều như vậy làm tôi xáu hổ muốn chết.
"Tình yêu không được đáp lại ... điều đó có nghĩa là em muốn anh tiếp tục làm anh trai?"
"Đ-đđ-đúng vậy! Ngay cả khi anh không nhận mình là anh trai, bản thân anh đã là anh trai của em rồi."
"Không phải em đã nói với anh là hãy từ bỏ sao?"
"Em đã nói vậy! Nếu Nii-chan không muốn, em sẽ không ép buộc anh. Nhưng với em, Nii-chan sẽ luôn luôn, luôn luôn là Nii-chan. Đó là lý do tại sao ... đó là yêu mà không được đáp lại. Tình yêu này nói với em rằng em luôn muốn Nii-chan trở thành Nii-chan! Hãy là Nii-chan! Em sẽ không nói điều đó nữa, nhưng em luôn có thể giữ cảm xúc đó đối với Nii-chan, phải không?"
Giọng của Tomomi trở nên run rẩy vì em ấy ngượng đỏ tới tận mang tai. Được nghe những lời như vậy, thực sự là rất rắc rối.
"L-làm những gì mình thích, phải không."
"Có một tình yêu đơn phương là quyền của mọi người. Đó là lý do tại sao, em tò mò về bạn gái của Nii-chan! Dĩ nhiên là với tư cách em gái!"
Mặt tôi nóng bừng lên như cái lò.
"Anh nói rồi, anh với cô ấy không phải là người yêu!"
"Nếu anh không nói ra, thì đó là tình đơn phương của Mariko. Điều đó có nghĩa là, vào ngày sinh nhật của Nii-chan, có thể có khả năng Mariko-chan sẽ thổ lộ đấy anh biết không?"
"Cái tiến triển gì mà hư cấu thế."
"Làm như anh có thể nói điều đó vậy ấy! Nhận được một gia tài khổng lồ, năm em gái, được một người bạnthanh mai trúc mã thú nhận, và trên hết món quà sinh nhật của lại là e-em. Không phải đây là eroge sao?! " [note12732]
Chết tiệt. Tôi không thể phủ nhận.
"Khi anh trở thành người họ Taishido, anh đã nghĩ rằng luôn có một gia tài ngay trước mắt, và Mariko đã sử dụng lí do người bạn thời thơ ấu để nhắm đến nó, để gần gũi anh hơn. Em cũng có thể xem xét theo cách đó, phải không."
Tự bản thân nói ra điều đó, tôi cảm thấy mình tồi tệ.
"Vậy, Mariko-chan là một cô gái xấu?"
"Lúc nãy, đó chỉ là một trong những khả năng, gần như bằng không ... chết tiệt, dù anh đã nói vậy, nhưng thực tế điều đó là không thể."
Đối với Mariko, điều đó là không thể.
"Vậy thì, vậy Mariko-chan là một cô gái dễ thương và thích Nii-chan?"
"Tại sao lại trở thành như vậy!"
"Mặt của Nii-chan đang đỏ đấy.”
"Đây là ... b-bởi vì anh đang tức giận. Em đang khiêu khích anh phải không?"
"Em không hề. Em chỉ đang xác nhận mối quan hệ của anh thôi. Vậy, Nii-chan, anh nghĩ gì về Mariko-chan?"
"Em hỏi anh vậy ... một người bạn thời thơ ấu tốt bụng..."
"Nếu Mariko-chan nói ‘hãy cho mình bạn gái cậu’, Nii-chan sẽ làm gì?"
"Anh làm gì thì đó là việc của anh mà?"
"Không phải vậy. Nếu chị ấy trở thành bạn gái của Nii-chan, nói cách khác, em sẽ là em dâu của chị ấy, phải không?"
"Hảả?"
"Nii-chan từ bỏ việc làm Nii-chan, nhưng trong cảm xúc của em thì chị ấy sẽ là như vậy đấy!"
"Đừng vô lý vậy chứ."
"Vô lý vậy là hợp lý ấy chứ."
Tomomi trả lời bằng tông giọng đơn điệu. Đừng có lôi cách nói này ra chứ!
"Chà ... cách nói chuyện này làm anh thật bực mình."
"Em đang tính chọc giận anh. Thôi nào, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Mariko-chan quấn cơ thể cô ấy bằng ruy băng rồi ôm anh và nói 'chúc mừng sinh nhật Yoichi-kun!', Chuyện gì xảy ra với Nii-chan? Trở thành riajuu ư? Hay là bùng nổ luôn? Hay là chết ngất?"
Ugh ... ngay lập tức, tôi lại bất nhã mà tưởng tượng ra hình ảnh của Mariko khi ấy.
"Tomomi ... em tìm được những thông tin nguy hiểm này ở đâu vậy."
"Yafoo Answer. Em hỏi là có một cô gái làm hộp cơm cho Nii-chan mỗi ngày, đó có phải là tình yêu không? Và chủ đề đó cuối cùng đã đạt mốc 1000 phản hồi." [note12733]
"STOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOPPPPPPPPPPPPPPPPPPP!"
"Để chế độ ẩn danh nên không sao đâu, phải không. Nhân tiện, em đã tóm ý lại được từ những bình luận đó, đại ý là 'không nghi ngờ gì đó là tình yêu thật sự, không cần cảm ơn đâu’ ... hay kiểu vậy. Một người nổi tiếng trên mạng là 'Undying Cicada' đã viết 'chắc chắn 200%'. "
Ngay cả Selene ... có thể ai đó đã mạo danh, nhưng khả năng đó là em ấy rất cao. Cuộc tấn công của Tomomi vào tôi không nới lỏng.
"Nè nè, anh kể về khoảng thời gian trước khi hai người gặp lại nhau đi? Hãy cho em biết về thời thơ ấu.”
"T-tại sao?"
"Hỏi về quá khứ của Nii-chan còn tuyệt gấp đôi. Hay là anh đã làm điều gì đó mà không thể nói ra? Giống như là đi với một cái gậy bằng kim loại rồi phá hủy cửa sổ trong trường học hay làm một pha úp rổ rồi hư luôn cái rổ!"
"Cái thằng em kể có vấn đề gì vậy! Còn lâu anh mới làm điều đó!"
"Chà, chắc chắn anh có một hoặc hai, ba hoặc bốn điều anh không thể nói. Có lẽ anh vẫn tè dầm cho đến lớp ba hồi tiểu học."
"Anh không hề!"
Đó là hồi học lớp hai cơ ...chết thật, giờ không phải là lúc để bóc phốt chuyện cũ của tôi.
"Nếu anh muốn em im lặng, anh phải ngoan ngoãn thú nhận hết ra!"
Tomomi nhìn tôi nghiêm túc.
Im lặng, căn phòng im lặng một cách chết người.
Sau một nhịp, tôi ho và trả lời.
"Được thôi. Nó sẽ có thể dài nên hãy ngồi xuống."
Khi tôi ngồi xuống ghế sofa, Tomomi mang ra hai chai coca 500ml từ tủ lạnh trong bếp.
Tôi lấy một chai và bắt đầu nói về những kỷ niệm của tôi với Mariko.
Những điều để nói là, không có gì đáng nói cả.
Lúc đó Mariko cao hơn tôi, cứ như onee-chan ... kiểu chuyện đó đấy.
Từ ban đầu, Mariko có một em gái là Chitose-chan nên tôi nghĩ cô ấy đã quen việc hành động như onee-chan. Sau đó thì... khi chúng tôi phải lập các nhóm cho chuyến đi thực tế và tôi đã không vào được nhóm nào, cô ấy đã mời tôi. Thêm nữa ... ờ, ừm ...
Trước khi việc nói về những điều cơ bản kết thúc, trời đã bảy giờ tối rồi.
Tôi thậm chí còn có nhiều ký ức dài nhiều tập với Mariko hơn tôi nghĩ.
Khi Tomomi nghe xong, em ấy thở dài.
"Vậy Mariko-chan từ lâu đã là một onee-chan rồi."
"Đ-đúng vậy. Cô ấy rất giỏi trong việc chăm sóc người khác. Thậm chí bây giờ, cô ấy còn chăm sóc anh như bù lại cho hồi xưa. Đây là lý do tại sao đó không thực sự là yêu ..."
"Vậy sao? Có lẽ chị ấy sẽ không nói trực tiếp với anh điều đó vì chị ấy quan tâm đến Nii-chan chăng? Chà, em không biết liệu điều đó có đúng không nữa."
Em ấy vươn người lên và lẩm bẩm trong khi đang làm vậy.
"Vậy chị ấy là người khiến Nii-chan có thể nói rất nhiều ... cái chị Mariko-chan đó."
Tomomi ném chai nước vào thùng rác .. Giống như một pha ném ngẫu hứng của bóng rổ, cái chai bay thẳng vào sọt rác.
"Đây không phải là chuyện xảy ra gần đây. Sao anh không biến mất quách đi, đồ ngốc."
Em ấy lè lưỡi trêu tôi.[note12734]
Sau đó em ấy cười, và điều đó làm tôi vui. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, tôi cảm thấy sự cô đơn trong ánh mắt của em ấy.
Nhưng em ấy vẫn mỉm cười.
Để không làm tôi lo lắng. Sự can đảm ấy. Chắc chắn ấy.
Vào lúc đó tôi cảm thấy Tomomi thật thân yêu với tôi, và kỳ lạ là tôi đã tha thứ cho em ấy.
Thú nhận tình cảm của tôi với Tomomi như thế này, tôi cảm thấy trái tim mình như nhẹ đi.
Chắc chắn, nếu không phải vì Tomomi, tôi sẽ không thể để lộ cảm xúc thật của mình cho ai đó.
Tôi cảm thấy như em ấy đã chia sẻ cho tôi sự can đảm của chính mình để tôi không sợ bị tổn thương.
Danh sách chương