Ngày 30 tháng 4, Thứ Ba.
Lừa dối. Sự yếu đuối. Suy sụp.
Trước giờ chủ nhiệm, Mariko đi đến chỗ tôi.
Cô ấy có một tâm trạng tốt đến kì lạ và đang cười như thể đã vượt qua được chuyện gì đó ấy. Tôi đã thử hỏi về lý do hôm nay cô ấy vui vẻ và biết được rằng cô ấy đã giải quyết được một trong những nỗi lo của mình.
Đó là vấn đề về em gái của cô ấy, là về bạn trai của Chitose-chan.
Nói đến chuyện đó, thật tình cờ là Mariko cũng có cùng một vấn đề với tôi.
Không, nói nó là vấn đề thì nghe có vẻ giống như một điềm xấu vậy. Tôi hiện tại đang gặp rắc rối về việc nên hành xử ra sao với người em gái đã có bạn trai của tôi.
Mariko không thực sự làm gì cả, đúng hơn là cô ấy chỉ có một cuộc nói chuyện cho ra trò với em gái của mình, Chitose-chan.
Nói chung thì... bạn trai của em ấy là một người nổi tiếng. Và tất nhiên, đó là mối tình đơn phương của Chitose-chan.
Khi Mariko quyết định sẽ tự giải quyết chuyện này và yêu cầu em ấy cho xem một bức ảnh, đó là thành viên của một nhóm thần tượng nổi tiếng.
Còn về lời mời đi mua sắm hôm qua, thì hẳn là Mariko muốn tôi tư vấn về vấn đề của Chitose-chan.
Nhưng cô ấy đã giải quyết nó dễ dàng và bảo tôi đừng lo lắng về điều đó.
Giờ thì, chắc tôi có thể thảo luận với Mariko về chuyện của Tomomi nhỉ.
Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng vấn đề về anh em trong nhà nên được chỉ giải quyết trong nội bộ thôi, và tôi nên chủ động và tiếp tục bước về phía trước. Thêm nữa, tôi vẫn chưa nói cho Mariko biết về những cô em gái của tôi.
Còn về bạn trai của em gái bạn tôi ... chuyện nói dối vòng vo vậy là không tốt chút nào.
Ảnh của bạn trai ... sao.
Nếu tôi nói muốn xem ảnh thì Tomomi có lẽ sẽ không sẵn lòng đưa ra đâu. Tôi có cảm giác như thế.
Sau giờ học, tôi quyết định rằng sẽ về dinh thự và rung chuông phòng 601 để tự giải quyết vấn đề này
Em ấy có lẽ không muốn ở gần tôi khi chỉ có mình hai chúng tôi nên đã cài khóa xích... những lo lắng như vậy thật vô căn cứ.
"Chào mừng trở lại Nii-chan!"
"Ư-ừm. Anh về rồi đây, Tomomi."
"Vào đi anh."
Được Tomomi mời, tôi vào phòng em ấy.
Tôi đi tới phòng khách và ngồi trên ghế sofa. Tomomi mang ra hai chai Coca từ tủ lạnh trong bếp.
"Hôm nay anh muốn uống gì, Nii-chan?"
Tôi nhận lấy chai Coca lạnh, mở nó ra và uống một ít.
"Ohh! Anh chắc hẳn là rất khát nhỉ."
"Puhaa! Cái này ngon quá."
Bầu không khí bỗng trở nên im lặng. Tomomi có vẻ hơi bồn chồn.
"Này, Tomomi!"
"Nii-chan!"
Không thể chịu nổi sự im lặng, cả hai chúng tôi cùng cất tiếng.
“C-chuyện gì vậy? Em nói đi, Tomomi.”
"Không không, Nii-chan nói trước đi."
"Em không cần phải giữ chuyện của em lại đâu."
"Không có chuyện đó đâu."
Bởi cả hai đều nhường phần nói trước cho người khác, tôi nhẹ hắng giọng.
"Ừm... Vậy Tomomi, em và bạn trai có tiến triển tốt chứ?"
Trong phút chốc, biểu cảm của Tomomi đông cứng lại, nhưng nụ cười vẫn trên môi.
"T-Tt--tất nhiên rồi. Nii-chan không cần phải lo đâu."
"Anh hiểu rồi. Vậy, khi nào thì em sẽ giới thiệu cậu ta?"
"G-giới thiệu á?"
"À, có thể hơi khó xử với cậu ta. Hoàn cảnh gia đình chúng ta khá là phức tạp."
Tomomi gật đầu.
“Đúng vậy ạ, giải thích chuyện này có hơi khó, em thấy tiếc cho Nii-chan nhưng việc giới thiệu anh ấy thì cũng hơi…”
"Vậy cho anh xem ảnh của cậu ta thì sao?"
Mặt em ấy tái nhợt.
"A-ảnh hay những thứ như vậy đều NG."
"Vậy ra bọn em không chụp bất kỳ tấm hình nào với nhau sao?"
"Vâng. Cậu ấy hơi nhát ạ."
"Vậy sao. Cậu ta là loại người như thế nào vậy?"
“Ừm… dáng người cậu ấy khá giống Nii-chan, tính tình thì khá nghiêm túc nhưng có vài lúc điều đó lại tốt. Anh có thể coi rằng cậu ấy là người biết quan tâm. Cậu ấy không hay nói đùa và thuộc cái thể loại hay bắt bẻ lại hơn. Đầu óc thì đơn giản và và cũng khá là dễ bực mình khi em chọc cậu ấy, em đoán vậy. Thêm nữa, cậu ấy cũng có những điểm tốt của riêng mình... "
Biểu hiện của Tomomi trở nên nữ tính hẳn ra. Chỉ nghĩ về người đó thôi mà mặt em ấy đã thế này đây... Nhưng, từ những gì em ấy nói thì cậu ta cũng không tệ.
"Tên? Tuổi cậu ta là gì vậy? Ah... xin lỗi em. Dù chúng ta là anh em thì tò mò quá cũng không tốt nhỉ."
“Đ-đúng vậy đó Nii-chan, anh cũng chả thèm nói với chúng em về cô bạn thời thơ ấu đó mà. Đó không phải là điều anh muốn nói với em gái phải không?”
"Mariko là bạn thời thơ ấu của anh, nhưng mối quan hệ của bọn anh không như em nghĩ đâu!"
Vai em ấy run run khi nhìn chằm chằm vào tôi.
"Ng-ngay từ đầu thì Nii-chan định làm gì sau khi biết về bạn trai của em?"
"Không gì cả."
"Vậy thì anh không cần phải hỏi đâu."
"Anh không định làm gì cả, nhưng anh vẫn thấy lo."
"Anh lo sao?"
"Ừ. Anh lo. Nếu nói rằng anh không lo thì là nói dối đó."
"Về chuyện đó... anh có lo lắng nhiều không?"
"Ngay cả khi em có hỏi anh lo nhiều thế nào thì..."
"Chúng em đã nắm tay chưa? Hay, chúng em đã h-hôn chưa? A-Anh lo lắng về những thứ như thế sao?"
"E-e-em làm rồi sao?!"
"Chúng em không có!"
"Anh hiểu rồi..."
Trong lòng tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.
"Ah! Mới nãy, anh vừa mới cảm thấy nhẹ nhõm đấy à? Anh đã thấy nhẹ nhõm đúng không?!"
“K-không hẳn vậy..."
Tomomi đỏ mặt và ngay lập tức thay đổi chủ đề.
"Được rồi! Đủ rồi. Quên chuyện về bạn trai em đi, chơi game thôi Nii-chan! Game nào hay đây nhỉ, hmm. Thay vì thể loại đối kháng, thì hai người cùng đội với nhau có vẻ sẽ tốt hơn. À đúng rồi, một game mà anh quậy phá quanh thành phố cùng băng đảng có vẻ tốt đó nhỉ. Tấn công đồn cảnh sát cùng nhau thôi! Chúng ta sẽ tiễn chúng lên đường với khẩu bazooka của Tomomi-chan này! "
"Game này phản xã hội quá đấy!"
“Ehh. Vậy thì, có một trò này, anh có thể trở thành nhà độc tài của một quần đảo và vắt kiệt thuế dân để làm đầy cái tài khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ của anh, muốn thử không? Anh có thể đánh bại những người cố gắng can thiệp vào công cuộc chính trị của anh và những người biểu tình bằng cách sử dụng quân đội, thậm chí là dùng cả các nhóm sát thủ để tiễn họ đi nữa. Khi có một cuộc đảo chính, anh có thể cho vài tên kích động lẻn vào trong quân đội của chúng để chiếm quyền kiểm soát. Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Anh không thể tưởng tượng được, nhưng anh sẽ tự kiềm chế lại thôi. Mà, em là thành phần gì mà tìm được mấy game như vậy thế."
"Em đã nói là em luôn đói về game mà. Không phải giỡn đâu!"
Nói điều đó với vẻ mặt tự mãn, có vẻ em ấy đang vui.
"Ngày hẹn hôm đó, đáng lẽ chúng ta nên vào trung tâm trò chơi nhỉ?"
"Ni-Nii-chan! Quên chuyện đó đi! Quên tất cả đi!"
"Dù cho em có nói vậy thì…”
"Hãy quên chuyện đó đi! Em ổn rồi. Có thể chơi game với Nii-chan cũng đủ hạnh phúc rồi. Chúng ta cần không phải đi đâu cùng nhau cả. Là em gái của anh cũng đủ khiến em hạnh phúc rồi."
Tomomi mỉm cười và liên tục nhìn vào tôi. Nhưng trong đôi mắt em ấy chứa đựng sự buồn rầu.
Em ấy đang cố gượng cười sao.
Biểu cảm đó không giống với em ấy chút nào.
Tomomi tin chắc rằng buổi hẹn hò ngày hôm đó đã thất bại. Nếu mà em ấy trở nên sợ chuyện hẹn hò thì chắc chắn là do tôi.
Hẹn hò với em ấy rất vui mà. Tôi không thể nói là những gì xảy ra sau đó không phải là thất bại, tôi nghĩ rằng mình cũng đã thất bại. Tôi còn chẳng biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Đó là lý do tại sao mà tôi nghĩ rằng nói như vậy là chưa đủ.
Dù vậy, kể cả khi có tai nạn đó thì tất cả vẫn đều vui mà. Tôi cũng rất vui.
Chúng tôi phải suy nghĩ và tận dụng tai nạn đó.
Cần phải sửa chữa lại lỗi lầm chứ.
"Đúng rồi. Tomomi này... hẹn hò với anh đi.”
Tomomi á khẩu, cứ đứng vậy không nói lên lời
"Một lần nữa, xin hãy hẹn hò với anh."
Khi tôi nhấn mạnh nó, thì cuối cùng Tomomi cũng đã hoàn hồn trở lại.
"T-tại sao vậy, Nii-chan? Dù cho anh có hẹn hò với em thì... uh... um... anh thấy đấy... Nii-chan lúc đó... đã không vui... em không có bất cứ khả năng trong hẹn hò nào cả... "
Tomomi đã sợ hãi, như một con nai nhỏ bị thương vậy.
"Anh đã vui đấy. Đi tới những nơi mà anh thường không đến là một cuộc phiêu lưu tuyệt vời! Đó là lý do, hãy để anh đứng ra sắp xếp một buổi hẹn hò lần này như một lời cảm ơn nhé."
"Nii-chan sẽ... dẫn dắt cuộc hẹn sao?"
"Ừ. Chúng ta sẽ đi đâu và chúng ta sẽ làm gì. Anh sẽ tự mình ra quyết định."
"Vậy ra anh cũng muốn luyện tập hẹn hò nữa sao? Vậy thì có lẽ là với Sayuri hay Yuuki cũng đ.."
"Đó phải là em. Hoàn thành buổi luyện tập hẹn hò của riêng chúng ta và đập tan cái nỗi lo của em nào!"
"A-anh không cần phải làm thế đâu."
"Anh không thể để em hẹn hò với bạn trai trong khi em vẫn còn nỗi lo thất bại trong tâm trí được. Vì vậy, chúng ta hãy vui vẻ hẹn hò với nhau thôi."
Tôi dùng cả hai tay nắm lấy tay em ấy.
Tomomi gật đầu "Vâng".
Có vẻ là em ấy đã chấp nhận điều đó. Được rồi. Cố hết sức thôi nào! Hãy tạo ra một buồi hẹn hò mà em ấy sẽ thích nào!
Lừa dối. Sự yếu đuối. Suy sụp.
Trước giờ chủ nhiệm, Mariko đi đến chỗ tôi.
Cô ấy có một tâm trạng tốt đến kì lạ và đang cười như thể đã vượt qua được chuyện gì đó ấy. Tôi đã thử hỏi về lý do hôm nay cô ấy vui vẻ và biết được rằng cô ấy đã giải quyết được một trong những nỗi lo của mình.
Đó là vấn đề về em gái của cô ấy, là về bạn trai của Chitose-chan.
Nói đến chuyện đó, thật tình cờ là Mariko cũng có cùng một vấn đề với tôi.
Không, nói nó là vấn đề thì nghe có vẻ giống như một điềm xấu vậy. Tôi hiện tại đang gặp rắc rối về việc nên hành xử ra sao với người em gái đã có bạn trai của tôi.
Mariko không thực sự làm gì cả, đúng hơn là cô ấy chỉ có một cuộc nói chuyện cho ra trò với em gái của mình, Chitose-chan.
Nói chung thì... bạn trai của em ấy là một người nổi tiếng. Và tất nhiên, đó là mối tình đơn phương của Chitose-chan.
Khi Mariko quyết định sẽ tự giải quyết chuyện này và yêu cầu em ấy cho xem một bức ảnh, đó là thành viên của một nhóm thần tượng nổi tiếng.
Còn về lời mời đi mua sắm hôm qua, thì hẳn là Mariko muốn tôi tư vấn về vấn đề của Chitose-chan.
Nhưng cô ấy đã giải quyết nó dễ dàng và bảo tôi đừng lo lắng về điều đó.
Giờ thì, chắc tôi có thể thảo luận với Mariko về chuyện của Tomomi nhỉ.
Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng vấn đề về anh em trong nhà nên được chỉ giải quyết trong nội bộ thôi, và tôi nên chủ động và tiếp tục bước về phía trước. Thêm nữa, tôi vẫn chưa nói cho Mariko biết về những cô em gái của tôi.
Còn về bạn trai của em gái bạn tôi ... chuyện nói dối vòng vo vậy là không tốt chút nào.
Ảnh của bạn trai ... sao.
Nếu tôi nói muốn xem ảnh thì Tomomi có lẽ sẽ không sẵn lòng đưa ra đâu. Tôi có cảm giác như thế.
Sau giờ học, tôi quyết định rằng sẽ về dinh thự và rung chuông phòng 601 để tự giải quyết vấn đề này
Em ấy có lẽ không muốn ở gần tôi khi chỉ có mình hai chúng tôi nên đã cài khóa xích... những lo lắng như vậy thật vô căn cứ.
"Chào mừng trở lại Nii-chan!"
"Ư-ừm. Anh về rồi đây, Tomomi."
"Vào đi anh."
Được Tomomi mời, tôi vào phòng em ấy.
Tôi đi tới phòng khách và ngồi trên ghế sofa. Tomomi mang ra hai chai Coca từ tủ lạnh trong bếp.
"Hôm nay anh muốn uống gì, Nii-chan?"
Tôi nhận lấy chai Coca lạnh, mở nó ra và uống một ít.
"Ohh! Anh chắc hẳn là rất khát nhỉ."
"Puhaa! Cái này ngon quá."
Bầu không khí bỗng trở nên im lặng. Tomomi có vẻ hơi bồn chồn.
"Này, Tomomi!"
"Nii-chan!"
Không thể chịu nổi sự im lặng, cả hai chúng tôi cùng cất tiếng.
“C-chuyện gì vậy? Em nói đi, Tomomi.”
"Không không, Nii-chan nói trước đi."
"Em không cần phải giữ chuyện của em lại đâu."
"Không có chuyện đó đâu."
Bởi cả hai đều nhường phần nói trước cho người khác, tôi nhẹ hắng giọng.
"Ừm... Vậy Tomomi, em và bạn trai có tiến triển tốt chứ?"
Trong phút chốc, biểu cảm của Tomomi đông cứng lại, nhưng nụ cười vẫn trên môi.
"T-Tt--tất nhiên rồi. Nii-chan không cần phải lo đâu."
"Anh hiểu rồi. Vậy, khi nào thì em sẽ giới thiệu cậu ta?"
"G-giới thiệu á?"
"À, có thể hơi khó xử với cậu ta. Hoàn cảnh gia đình chúng ta khá là phức tạp."
Tomomi gật đầu.
“Đúng vậy ạ, giải thích chuyện này có hơi khó, em thấy tiếc cho Nii-chan nhưng việc giới thiệu anh ấy thì cũng hơi…”
"Vậy cho anh xem ảnh của cậu ta thì sao?"
Mặt em ấy tái nhợt.
"A-ảnh hay những thứ như vậy đều NG."
"Vậy ra bọn em không chụp bất kỳ tấm hình nào với nhau sao?"
"Vâng. Cậu ấy hơi nhát ạ."
"Vậy sao. Cậu ta là loại người như thế nào vậy?"
“Ừm… dáng người cậu ấy khá giống Nii-chan, tính tình thì khá nghiêm túc nhưng có vài lúc điều đó lại tốt. Anh có thể coi rằng cậu ấy là người biết quan tâm. Cậu ấy không hay nói đùa và thuộc cái thể loại hay bắt bẻ lại hơn. Đầu óc thì đơn giản và và cũng khá là dễ bực mình khi em chọc cậu ấy, em đoán vậy. Thêm nữa, cậu ấy cũng có những điểm tốt của riêng mình... "
Biểu hiện của Tomomi trở nên nữ tính hẳn ra. Chỉ nghĩ về người đó thôi mà mặt em ấy đã thế này đây... Nhưng, từ những gì em ấy nói thì cậu ta cũng không tệ.
"Tên? Tuổi cậu ta là gì vậy? Ah... xin lỗi em. Dù chúng ta là anh em thì tò mò quá cũng không tốt nhỉ."
“Đ-đúng vậy đó Nii-chan, anh cũng chả thèm nói với chúng em về cô bạn thời thơ ấu đó mà. Đó không phải là điều anh muốn nói với em gái phải không?”
"Mariko là bạn thời thơ ấu của anh, nhưng mối quan hệ của bọn anh không như em nghĩ đâu!"
Vai em ấy run run khi nhìn chằm chằm vào tôi.
"Ng-ngay từ đầu thì Nii-chan định làm gì sau khi biết về bạn trai của em?"
"Không gì cả."
"Vậy thì anh không cần phải hỏi đâu."
"Anh không định làm gì cả, nhưng anh vẫn thấy lo."
"Anh lo sao?"
"Ừ. Anh lo. Nếu nói rằng anh không lo thì là nói dối đó."
"Về chuyện đó... anh có lo lắng nhiều không?"
"Ngay cả khi em có hỏi anh lo nhiều thế nào thì..."
"Chúng em đã nắm tay chưa? Hay, chúng em đã h-hôn chưa? A-Anh lo lắng về những thứ như thế sao?"
"E-e-em làm rồi sao?!"
"Chúng em không có!"
"Anh hiểu rồi..."
Trong lòng tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.
"Ah! Mới nãy, anh vừa mới cảm thấy nhẹ nhõm đấy à? Anh đã thấy nhẹ nhõm đúng không?!"
“K-không hẳn vậy..."
Tomomi đỏ mặt và ngay lập tức thay đổi chủ đề.
"Được rồi! Đủ rồi. Quên chuyện về bạn trai em đi, chơi game thôi Nii-chan! Game nào hay đây nhỉ, hmm. Thay vì thể loại đối kháng, thì hai người cùng đội với nhau có vẻ sẽ tốt hơn. À đúng rồi, một game mà anh quậy phá quanh thành phố cùng băng đảng có vẻ tốt đó nhỉ. Tấn công đồn cảnh sát cùng nhau thôi! Chúng ta sẽ tiễn chúng lên đường với khẩu bazooka của Tomomi-chan này! "
"Game này phản xã hội quá đấy!"
“Ehh. Vậy thì, có một trò này, anh có thể trở thành nhà độc tài của một quần đảo và vắt kiệt thuế dân để làm đầy cái tài khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ của anh, muốn thử không? Anh có thể đánh bại những người cố gắng can thiệp vào công cuộc chính trị của anh và những người biểu tình bằng cách sử dụng quân đội, thậm chí là dùng cả các nhóm sát thủ để tiễn họ đi nữa. Khi có một cuộc đảo chính, anh có thể cho vài tên kích động lẻn vào trong quân đội của chúng để chiếm quyền kiểm soát. Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Anh không thể tưởng tượng được, nhưng anh sẽ tự kiềm chế lại thôi. Mà, em là thành phần gì mà tìm được mấy game như vậy thế."
"Em đã nói là em luôn đói về game mà. Không phải giỡn đâu!"
Nói điều đó với vẻ mặt tự mãn, có vẻ em ấy đang vui.
"Ngày hẹn hôm đó, đáng lẽ chúng ta nên vào trung tâm trò chơi nhỉ?"
"Ni-Nii-chan! Quên chuyện đó đi! Quên tất cả đi!"
"Dù cho em có nói vậy thì…”
"Hãy quên chuyện đó đi! Em ổn rồi. Có thể chơi game với Nii-chan cũng đủ hạnh phúc rồi. Chúng ta cần không phải đi đâu cùng nhau cả. Là em gái của anh cũng đủ khiến em hạnh phúc rồi."
Tomomi mỉm cười và liên tục nhìn vào tôi. Nhưng trong đôi mắt em ấy chứa đựng sự buồn rầu.
Em ấy đang cố gượng cười sao.
Biểu cảm đó không giống với em ấy chút nào.
Tomomi tin chắc rằng buổi hẹn hò ngày hôm đó đã thất bại. Nếu mà em ấy trở nên sợ chuyện hẹn hò thì chắc chắn là do tôi.
Hẹn hò với em ấy rất vui mà. Tôi không thể nói là những gì xảy ra sau đó không phải là thất bại, tôi nghĩ rằng mình cũng đã thất bại. Tôi còn chẳng biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Đó là lý do tại sao mà tôi nghĩ rằng nói như vậy là chưa đủ.
Dù vậy, kể cả khi có tai nạn đó thì tất cả vẫn đều vui mà. Tôi cũng rất vui.
Chúng tôi phải suy nghĩ và tận dụng tai nạn đó.
Cần phải sửa chữa lại lỗi lầm chứ.
"Đúng rồi. Tomomi này... hẹn hò với anh đi.”
Tomomi á khẩu, cứ đứng vậy không nói lên lời
"Một lần nữa, xin hãy hẹn hò với anh."
Khi tôi nhấn mạnh nó, thì cuối cùng Tomomi cũng đã hoàn hồn trở lại.
"T-tại sao vậy, Nii-chan? Dù cho anh có hẹn hò với em thì... uh... um... anh thấy đấy... Nii-chan lúc đó... đã không vui... em không có bất cứ khả năng trong hẹn hò nào cả... "
Tomomi đã sợ hãi, như một con nai nhỏ bị thương vậy.
"Anh đã vui đấy. Đi tới những nơi mà anh thường không đến là một cuộc phiêu lưu tuyệt vời! Đó là lý do, hãy để anh đứng ra sắp xếp một buổi hẹn hò lần này như một lời cảm ơn nhé."
"Nii-chan sẽ... dẫn dắt cuộc hẹn sao?"
"Ừ. Chúng ta sẽ đi đâu và chúng ta sẽ làm gì. Anh sẽ tự mình ra quyết định."
"Vậy ra anh cũng muốn luyện tập hẹn hò nữa sao? Vậy thì có lẽ là với Sayuri hay Yuuki cũng đ.."
"Đó phải là em. Hoàn thành buổi luyện tập hẹn hò của riêng chúng ta và đập tan cái nỗi lo của em nào!"
"A-anh không cần phải làm thế đâu."
"Anh không thể để em hẹn hò với bạn trai trong khi em vẫn còn nỗi lo thất bại trong tâm trí được. Vì vậy, chúng ta hãy vui vẻ hẹn hò với nhau thôi."
Tôi dùng cả hai tay nắm lấy tay em ấy.
Tomomi gật đầu "Vâng".
Có vẻ là em ấy đã chấp nhận điều đó. Được rồi. Cố hết sức thôi nào! Hãy tạo ra một buồi hẹn hò mà em ấy sẽ thích nào!
Danh sách chương