Ngày 28 tháng 4, Chủ nhật.
Tập luyện. Hẹn hò. Trải nghiệm đầu tiên.
Chính giờ rưỡi, Chủ nhật.
Khi tôi thức dậy và ngồi trên giường ngủ, thì Selene đã ngồi cạnh giường tự lúc nào.
Selene nói rằng, Tomomi hiện giờ đang ở phòng khác và chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Trong khi vẫn còn thời gian, tôi được bảo là đi chuẩn bị và tới Shibuya trước.
Tôi nói sẽ chờ cho tới khi Tomomi chuẩn bị xong, nhưng Selene đã đuổi tôi đi giữa chừng.
Khi tôi rời khỏi phòng 701, Selene đã bí mật bỏ một cái túi vào người tôi. Đó là một vật có hoa văn màu hồng dễ thương. Thật tình thì mang nó theo có chút xấu hổ.
Nhưng, hình như có "thứ quan trọng" bên trong.
Dùng nó khi anh gặp rắc rối... em ấy nói vậy, nhưng cũng nhắc nhở tôi không được mở ra cho tới khi dùng nó. Hãy cẩn trọng và đừng nóng vội, nếu có thể thì anh không cần dùng tới nó, nói cách khác thì nó là một thứ có ích cho tôi và Tomomi... có lẽ vậy.
Tôi tự hỏi đó là gì. Nói vậy càng làm tôi tò mò hơn.
Mặc dù tò mò, nhưng tôi bỏ nó vào trong túi đeo vai của mình. Vậy sẽ bớt để tâm đến nó hơn.
Tôi nói "Anh đi đây" với Selene để chào và hướng tới nhà ga gần nhất để đi xe bus.
Tôi đến thành phố này chưa đầy một tháng, nhưng tôi đã dần quen với khung cảnh hiện ra qua cửa sổ xe bus. Tuy vậy, cũng đã được vài ngày kể từ khi tôi ra ngoài vào Chủ Nhật.
Nếu miêu tả Shibuya trong một từ thì đó là "rộng", để cho Tomomi lo liệu khiến tôi hơi lo. Tuy vậy, nếu tôi đi khám phá trước các nơi hẹn hò thì sẽ đâu còn là buổi tập luyện cho em ấy nữa.
Trong khi nghĩ điều đó thì tôi đã xuống xe bus và lên một chuyến tàu tư nhân, đổi JR line giữa đường... vào lúc 10 giờ thì tôi tới được chỗ tượng Hachikō của Shibuya.
Người, người, xung quanh cả đống người. Có nhiều người thật đấy. Khu vực quảng trường phía trước tượng Hachikō, đồng thời là chốn của các cuộc gặp gỡ, trông rất tất bật. Nếu bạn cần phải đi qua dòng người này nếu phải gặp ai đó ở đây thì sao đây? Nó làm tôi nghĩ thật bất khả thi.
Khu vực quảng trường phía trước Hachikō hiện lên bản tin buổi sáng thông qua một chiếc camera trực tiếp, nằm ở một ngã năm.
Hàng người hai bên đường ngày càng tăng lên và ngay sau khi đèn đi bộ chuyển sang màu xanh, họ đổ dồn qua những giao lộ như một làn sóng. Vì mọi người đều bước đi theo hướng của riêng mình, nên dường như việc qua lại rất trơn tru. Tôi thấy rất ngạc nhiên vì họ không đụng chạm nhau.
Selene mà tới một nơi như vầy, thì sẽ bất tỉnh nhân sự ngay cho mà coi.
"Yo! Nii-chan, anh chờ có lâu không?"
Mười phút sau, một giọng nói gọi tôi từ phía sau khi tôi đang hướng ánh nhìn về những giao lộ.
Mới chỉ có mười phút, em ấy hẳn là tới Shibuya gần như đồng thời với tôi.
Ah, câu mở màn "Bạn đã chờ lâu chưa?" có lẽ là một phần không thể thiếu trong mấy cuộc hẹn hò đây nhỉ.
"Um, anh chỉ mới tới thôi."
Khi tôi quay lại và nói lên câu kinh điển đó, thì ở đó, chính là Tomomi trong bộ đồ thường phục quen thuộc… à đâu có phải...
"E-em... là Tomomi đấy à?"
"Thô lỗ quá đấy, Nii-chan. Đối với em, khi em mà nghiêm túc thì việc này ít nhiều cũng là thường mà thôi."
Em ấy khoác trên mình chiếc áo cánh trắng và váy hồng nhạt. Cổ áo được may viền ren và buộc trên phần ngực là một dải ruy băng màu đen.
Dưới đôi chân trần thì em ấy đi giày cao gót, và móng chân còn đang lấp lánh màu hồng.
Việc này chắc là tốn kha khá thời gian đây. Trong khi tôi đang ngủ nướng, thì có lẽ em ấy cũng đang chuẩn bị rồi.
Móng tay em ấy cũng tuyệt đẹp.
Thường thì em ấy không dùng mỹ phẩm... đúng là, tôi không nghĩ em ấy đã ép buộc bản thân nhưng... tôi có thể nhận thấy một sự nữ tính không tưởng của Tomomi.
Đôi lông mi dài trông cũng thật đẹp, và má cũng có chút hồng tô điểm... đây là kết quả khi mà Sayuri ra tay sao? Tomomi từ từ nâng và hạ thấp vai xuống.
"À ừm, cái này. Làm đẹp tốn nhiều thời gian lắm đó."
"Em tự mình làm đẹp đấy à?"
"Không thể nào đâu. Sayuri làm đó anh. Em đã hỏi Selene về quần áo. Em cũng mượn giày của Sayuri, có vẻ kích cỡ của chúng em khá giống nhau. Quần áo phụ nữ thật là một mớ rắc rối mà."
"Có được cái vẻ dễ thương này, thì đừng có nói nó là ‘rắc rối’ chứ."
"A-anh đang nói là thường phục của Tomomi-chan không dễ thương sao?!"
Đỏ mặt, nổi giận, rồi Tomomi cười lớn lên. Hai tay đấm vào ngực tôi chẳng có chút sức lực nào cả. Em ấy đang xấu hổ sao?
Khi tôi nhìn chỗ đây đó thì có ba người đang nhìn lén từ đằng sau tượng Hachikō. Đó là Sayuri, Yuuki và Mika. Mika đang đeo Maple như một chiếc ba lô. Khi mắt chúng tôi chạm nhau, thì ba em ấy nhanh chóng lấp đi.
Có vẻ mấy em ấy nghiêm túc về việc quan sát buổi tập luyện hẹn hò này.
Và có vẻ Selene đã nhận báo cáo tình hình từ Sayuri và đã cung cấp trợ giúp.
Máy tôi ngay lập tức nhận được một mail.
"Đó là từ Selene. Xem nào… đây là bức tượng Hachikō thứ hai, cái trước đó không có đối diện với nhà ga."
"Cảm giác như sao chép thông tin trên mạng vậy á, Nii-chan."
"Ư-ừm, có sao đâu mà. Umm... khi không có chủ đề nào để nói trong buổi hẹn hò thì mấy chuyện linh tinh này sẽ giúp ta có chủ đề đấy."
Có một câu tái bút trong cái mail vừa rồi, Selene có vẻ biết vị trí của chúng tôi bằng chức năng GPS trên smartphone... nó nói vậy. Mika và những người khác cũng như Selene, đều có thể biết được vị trí của chúng tôi. Có vẻ sẽ tìm gặp lại nhau được dù họ có bị lạc mất.
Tomomi xoay một vòng.
"Uhaa! Như em nghĩ, chiếc váy này thật sự thoáng quá."
"Em cũng mặc váy khi đến trường mà, chẳng phải sao?"
"Chủ yếu là áo thể thao thôi. Trường sơ trung của em không có cầu kỳ về việc đó đâu."
"A-anh hiểu rồi. Nói mới nhớ, em có trong câu lạc bộ nào không?"
"Câu lạc bộ game ạ, em sẽ đưa họ đạt tới đẳng cấp quốc gia."
"Xấu hổ thật đấy."
"E-Em không có cần hoạt động câu lạc bộ để chơi game đâu. À ừm, chúng ta đi được rồi chứ Nii-chan?"
"Chúng ta sẽ đi đâu trước tiên giờ?"
"U-umm..."
Một mail lại tới từ Selene.
"Shibuya có vẻ là thành phố của những khu mua sắm. Nhiều nơi còn có tên riêng của chúng, nó nói vậy."
Khi chúng tôi đi từ quảng trường Hachikō về phía giao lộ, Tomomi gật đầu cạnh tôi.
"Umm, nếu em không nhầm thì đó là Miyamasuzaka, Dougenzaka, Spanishzaka và cả Organzaka nữa."
"Hee. Em khá hiểu biết đấy nhỉ, Tomomi."
"D-dạ."
Khi loại đèn giao thông dành cho người đi bộ chuyển xanh, chúng tôi cùng nhau đi qua bên kia đường.
Tới khi gặp một hiệu sách thì Tomomi dừng lại. Có một cái trung tâm thành phố ở bên phải và 009 ở bên trái. Cái tên Maru-kuu là một cái tên rất nổi tiếng. Đó là một nơi rất nổi tiếng ở Shibuya mà ngay cả tôi cũng biết, có rất nhiều cửa hàng bán đồ nữ ở đó.
Còn với trung tâm thành phố, thì ở đó không chỉ có cửa hàng đồ nữ mà cả những cửa hàng khác cũng ở đó nữa.
"Vậy, chúng ta sẽ đi đâu đây?'
"Đ-Đương nhiên là Maru-kuu rồi ạ. Anh biết đấy, đó là thánh địa của các cô gái mà."
Cả hai chúng tôi sẽ bận rộn đây, nhưng tôi chắc rằng Tomomi muốn tới khu trung tâm thành phố.
"Vậy thì đi thôi nào."
"C-Chờ một chút! Nii-chan, c-chúng ta có thể... nắm tay nhau một chút được không?"
"Chúng ta không còn nhỏ nữa đâu, sẽ không lạc đường đâu mà sợ."
"Không phải thế! C-chúng ta đang hẹn hò mà."
Trong khi nói vậy thì Tomomi xích lại gần tôi. Sau khi nắm lấy tay tôi thì em ấy đan xen chúng vào nhau.
Thế này thì độ tiếp xúc còn hơn cả nắm tay rồi, cảm giác như đang chiếm lấy chúng vậy. Ngón tay tôi cảm thấy hơi nhột.
"K-không phải tiếp xúc hơi quá rồi sao?"
"Có nhiều người ở đây nên không sau đâu! Và chúng ta sẽ không bị lạc nữa."
Eh? Sau cùng cũng là để chống việc bị lạc sao?
"Được không ạ? Được mà phải không, Nii-chan."
Thấy ánh nhìn tinh nghịch của em ấy thì tôi gật đầu trong vô thức.
***
Chúng tôi chầm chậm bước đi trên con đường đi bộ. Khi tới một hiệu thuốc có tên là tên của một người, thì chúng tôi cũng đã ở một ngã ba. Đường đi phía trước chúng tôi trông như chữ Y vậy. Trên chỗ con đường rẽ ra làm hai, thì có một tòa nhà cao ngất ngay đó, đó là Maru-kuu.
"Bằng cách nào đó thì bầu không khí ở trở nên hợp với ở đây, anh nhỉ?"
Trông vui thật nhỉ... nhưng thật sự thì không hẳn, Tomomi đã quyết tâm khi nhìn lên cái tòa nhà sáng lóa đó. Và sau đó một giọng nói thánh nhân... đúng hơn là, một mail từ Selene đã tới.
"Có vẻ là khi đi lên tầng trên thì dùng thang máy và xuống tầng dưới thì dùng thang cuốn đấy."
Và khi tôi nói lớn cái kế hoạch chinh phục cái tòa nhà đó, thì tôi quay lại đằng sau. Tôi tự hỏi là đưa Mika vòng quanh cái trung tâm như vậy có ổn không? Nhưng gạt đi cái nỗi lo của tôi, Mika đang nắm tay Yuuki và đi với một nụ cười. Hiện giờ thì cả Yuuki và Mika dường như vẫn ổn.
Ánh mắt Sayuri và tôi chạm nhau. Hôm nay em ấy mặc đồ khá giản dị.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau thì em ấy mỉm cười không thành. Ngay lúc đó thì tai tôi bị nhéo mạnh.
"Nii-chan, cấm được nhìn đi chỗ khác. Để ý đến Tomomi-chan nhiều hơn đi."
"Ư-ừm. Xin lỗi em. Anh có chút lo cho Mika ấy mà."
"Sayuri lo cho em ấy rồi mà anh."
"Điều đó, à thì... anh đã trao đổi qua mắt là ‘anh sẽ để đó cho em’ rồi. Giờ thì, tiến lên thôi."
Nói tới quần áo, thì tôi luôn đi với bà nội tới Shimomura, và đôi khi còn đi đến Yunikura.
Tôi hoàn toàn không hề biết tới Maru-kuu.
Chúng tôi lên ngay tầng tám bằng thang máy. May thay là Sayuri và những người khác cũng có thể đi thang máy được.
Khi chúng tôi đặt chân lên tầng tám, thì tôi đã ngạc nhiên với BGM - Nhạc nền. Một giọng nữ bằng tiếng Anh vang vọng khắp tầng. Thanh âm điện tử rất sống động, mặc dù chỉ là một bản nhạc. Tomomi nắm chặt lấy tay tôi, em ấy có chút toát mồ hôi.
"Nii-chan. Cảm giác như lãnh thổ kẻ địch vậy."
"Đúng vậy mà. Nhưng Tomomi là người đã quyết định đến đây thì em phải vui lên chứ."
"A-Anh nói đúng. Umm..."
Tầng tám thuộc kiểu một câu lạc bộ... mà, đoán được là được rồi. Còn màu sắc thì, dường như là pha trộn giữa hồng và đen.
Mấy tên có ánh nhìn bất mãn xung quanh đây đều chủ yếu là FRIENDS!, tôi đặt tên họ như thế. Đó là ý kiến của riêng tôi.
"Ah! Nii-chan, nhìn này nhìn này! Là Catie-chan-san đó!"
"Sao em lại để “-san” sau đuôi “-chan” vậy... này, ohh. Chắc là điều này đã dẫn đến việc thêm đuôi “-san” vào mà."
Nói tới Catie-chan, thì đó là một con mèo siêu nổi tiếng, nó đã hợp tác với nhiều mặt hàng địa phương trên khắp cả nước và các họa sĩ nổi tiếng, mà... nó thậm chí còn hợp tác với câu lạc bộ dựa trên thời trang nữa.
Từ sự dõi theo đằng sau, cách xa chúng tôi, có một giọng lớn tiếng vang lên.
"Waa! Là Catie-chan! Dễ thương quá! Chị có biết không? Maple gọi Catie-chan-san là 'senpai' đó. Thật lạ phải không ạ, bí ẩn quá đi."
Đôi mắt Mika lấp lánh. Tomomi thì thả lỏng vai.
"Có vẻ Mika rất vui khi ở đây đó nhỉ."
Tôi nhìn xung quanh tầng này.
"Em có mua quần áo gì không? Thay vì nhìn thật kỹ vào các tủ kính trong cửa hàng, thì nhìn vào kiểu mẫu đang bày bán bằng ma-nơ-canh xem,có vẻ sẽ có cảm giác như là 'cái này tốt!’ đấy."
Đây cũng là lời khuyên thứ hai tôi nhận được từ mail của Selene.
"H-hmm. Em nghĩ nó không phải là cái em thích."
Tomomi nhướn mày và cười trong bối rối.
"Vậy thì tới tầng tiếp theo nhé."
"V-vâng."
Chúng tôi lại tiếp tục nắm tay nhau, Tomomi và tôi đi xuống thang cuốn. Đó cũng là lúc có một mail tới từ Yuuki.
"Xem này... Mika đang phát cuồng về Catie-chan đây này, Yuuki sẽ ở lại với em ấy. Từ giờ họ sẽ tách nhau ra."
"Đ-điều đó có ổn không nhỉ?"
"Điều đó?"
"Chúng ta có lẽ vẫn bị theo dõi. Mika và Yuuki có thể tận hưởng một ngày của hai em ấy, vậy đó ạ."
Khi tôi quay lại, cách năm bậc trên chúng tôi ở thang cuốn thì chỉ có mỗi Sayuri.
"Anh tự hỏi liệu có ổn khi để hai em ấy ở một mình."
“Miễn là chúng ta gặp lại họ trước buổi tối thì không sao đâu ạ. Giờ thì chúng ta sẽ đi quanh Shibuya, ở đấy có rất nhiều khu mua sắm. Nếu đưa Mika đi cùng thì em ấy sẽ kiệt sức mất, em cảm thấy có lỗi với em ấy."
"Hmm, ra vậy, có lẽ em nói đúng."
"Nó cũng đủ để Nii-chan kiệt sức khi đi mua sắm cùng em đó."
Yuuki và Mika có vẻ đang vui, hai em ấy có thể nghỉ ngơi nên sẽ ổn thôi... huh. Mặc dù là sẽ gây khó khăn cho Sayuri đang giám sát chúng tôi.
Trong khi đang nghĩ về điều đó, thì chúng tôi đã xuống tầng bảy.
Tầng bảy thì cho tôi ấn tượng về một bầu trời trong xanh với những bãi biển đầy cát. Một phong cách giản dị của bờ biển phía Tây nước Mĩ. Tomomi để ý đến hai cửa hàng ở phía trước khi chúng tôi xuống thang cuốn và rồi chúng tôi hướng về cửa hàng bên trái để xem quần áo trong các cửa hàng.
Em ấy chỉ ngắm nhìn chứ không mua cái nào, khi thấy nhân viên phục vụ tới thì em ấy nhanh chóng rời đi.
"Có chuyện gì sao Tomomi? Nếu em thích thì ngắm nhìn lâu hơn một chút cũng được mà."
"H-hmm. Em không ghét những kiểu quần áo đó, chỉ là em thấy không muốn chúng thôi. Xuống tầng dưới thôi anh!"
Tôi đã nghe rằng con gái đi mua sắm rất mất thời gian, vậy ra đây là cái hiện thực đó sao.
Khi chúng tôi xuống tầng sáu, Tomomi thấy một cửa hàng phụ kiện thời trang. Nó có đủ loại phụ kiện như kẹp tóc và vòng tay. Về mấy thứ này thì sẽ tốt nếu mua và đeo một cái cho em ấy.
Eh? Uhh... tặng em ấy một món quà có được không nhỉ? Mặc dù chỉ là tập luyện nhưng vẫn là hẹn hò mà.
Nhưng, tôi có cảm giác Sayuri sẽ xông tới nếu làm vậy. Em ấy sẽ phàn nàn rằng chỉ có Tomomi là không công bằng.
Tomomi chỉ vào và lướt nhìn qua. Trong khi tôi đang nghĩ thì em ấy đã làm xong rồi, không phải làm vậy là rất phí khi đã đến đây sao?
"Này, Tomomi. Chúng ta đang hẹn hò. Sao em không chọn một món rồi thử nó, và hỏi 'Có hợp với em không ạ?' đi nhỉ?"
"Eh-ehh?! Vậy sao Nii-chan?"
"Mua chúng là một việc, vì chúng ta đến đây nên em có thể cũng đeo thử chúng đi chứ, anh nghĩ vậy sẽ tốt hơn đấy."
"E-Em hiểuuuu rồi. Em đã học được điều gì đó rồi ạ."
Tomomi gật đầu tán thành.
"Vậy thì, sao em không thử đeo một cái vòng tay luôn nhỉ?"
"Thử việc đó ngay lập tức á. Cho qua, cho qua đi anh!"
Khi chúng tôi rời khỏi cửa hàng, Tomomi nhẹ thở dài.
"Em không giỏi trong mấy việc như thế đâu."
"Với việc đó á? Em có bị dị ứng với kim loại không vậy?"
"Không phải thế, em thấy cô nhân viên có vẻ đã bỏ cuộc rồi..."
"Có vẻ bình thường với anh."
"Hmm, em tự hỏi. Em tệ hơn các cô gái 'gal' nhỉ."
"Nói như thể em tới Ấn Độ mà nói rằng em tệ trong khoản đánh đấm vậy."
"Dạ. Xin lỗi anh, em tệ quá."
Tại sao Tomomi lại chọn Maru-kuu? Tôi tự hỏi nó che lấp đi được khuyết điểm của em ấy sao.
Bỏ lại câu hỏi không có câu trả lời đó, chúng tôi xuống tầng năm. Màu sắc và quần áo tầng này hòa hợp hơn. Gam màu nhẹ sinh động hơn. Ngoài ra thì quần áo cũng hoài cổ và nữ tính hơn.
Khi tôi nhìn lại đằng sau, Sayuri đã bị tóm bởi một nhân viên.
"Chuyện gì thế, Nii-chan?"
"Không, chỉ là... Sayuri đã..."
"Vâng, có vẻ Sayuri thích những kiểu đồ này. Kỳ quá đấy, Nii-chan! Anh chú ý đến đằng sau quá đấy! Tập trung vào ngày hẹn hò này đi! Đó sẽ là lỗi của Nii-chan nếu em thất bại khi hẹn hò thật đó."
"Lỗi của anh sao?!"
"Đó chỉ là đùa thôi, mặc dù vậy, em muốn anh chú ý đến em nhiều hơn cơ."
"Đ-được rồi. Anh hiểu rồi."
Tomomi có hơi chán nản lưng chừng, làm tôi phải suy nghĩ về nó. Nhân vật chính ngày hôm nay là Tomomi mà nhỉ.
Bỏ lại Sayuri đằng sau, chúng tôi xuống liền tầng ba và tìm những cửa hàng đặc trưng với đồ bó và vớ.
"Nii-chan, anh thích những cô gái mặc những thứ này thay vì để chân trần sao?"
"E-Em đột nhiên nói gì thế."
"Trông nó rất gợi tình, đúng vậy không nè."
"Đó là suy nghĩ của mấy ông già thôi, Tomomi-san."
Tomomi nhìn vào con ma nơ canh mặc tất chân đen và cười tự mãn.
"Anh đoán có lẽ là hợp với Yuuki. Em ấy hợp với rất nhiều kiểu cách."
Bởi một vài ngày trước đó, tôi đã có một trải nghiệm thần bí của việc mặc một thứ giống vậy cho em ấy. Sau cùng thì tôi rời mắt khỏi con ma nơ canh đó.
Và rồi chúng tôi xuống tầng hai và cũng không mua gì cả. Hẹn hò mà như là vội vàng đi chơi vậy. Cửa hàng nào cũng đông nghẹt vào chủ nhật, thật khó để có thể nhìn ngắm mọi thứ. Nhưng, thay vì tận hưởng buổi hẹn hò, tôi cảm thấy như Tomomi đang cố né tránh nó vậy. Có lẽ chỉ là do tôi tưởng tượng mà thôi.
Các cửa hàng ở tầng hai còn nữ tính hơn nữa, có rất nhiều đồ nữ rất dễ thương được xếp đây đó. Còn có nhiều váy ngắn nữa... cái quái gì đây, sao tôi lại bình tĩnh mà lo nghĩ về cái váy của con ma nơ canh ở đây chứ...
Tomomi vẫn như vậy, chỉ nhìn qua bảng báo giá và nhanh chóng quay lại.
"Nii-chan. Sẽ tốn hơn nếu em quay lại để thử những thứ hợp với em nhỉ?"
Đồ nữ thông thường... sao.
"Bộ đồ em mặc hôm nay rất hợp với em rồi, anh nghĩ em không cần phải lo về điều đó đâu? Em hãy chọn những bộ đồ mà em muốn mặc sẽ tốt hơn."
Tôi không nghĩ là đồ mà em ấy thích lại không hợp với em ấy.
Dù sao thì em ấy cũng dễ thương ngay từ đầu mà.
"Nếu vậy, thì sau cùng em sẽ mặc quần soọc nam hay thể thao vài triệu năm tới mất thôi."
Tomomi cười xấu hổ.
Khi chúng tôi đi xuống thang cuốn. Phía trước là những cửa hàng giày, Tomomi mím môi.
"Woah, đắt quá đi! Em sẽ mua được vài game mới với số tiền này đấy. Và nhìn chúng thì thấy cũng rất khó đi nữa."
Có vẻ Tomomi bị kinh ngạc bởi đôi giày cao gót đang được bày bán. Nếu tôi không nhầm, thì phần gót chân được làm để cho đôi chân có sức hấp dẫn hơn. Thường thì không so sánh chúng với giày thể dục.
"Những thứ này được tạo ra để tôn nên vẻ đẹp của đôi chân, không phải đó là sứ mệnh cao cả của nó à?"
"Rõ ràng là giày dễ đi hơn thì tốt hơn chứ. Ah! Đúng rồi, khi đế giày bị gãy thì nhân vật chính sẽ tới để bế cô gái trong tư thế bế công chúa nhỉ. Trong trường hợp đó, thì có lẽ là nó tốt đó."
"Rất là giống em đấy. Còn nhân vật chính, ý em là có sự việc gì đó như thế trong game à?"
"Trong anime cơ ạ. Một cô nàng say sỉn làm hỏng đôi giày cao gót của mình và vào lúc đó, một người đàn ông sẽ cõng cô ấy về nhà... đại loại vậy á."
Tôi không biết sự tình câu chuyện đó ra sao, nhưng khi nói về game và anime thì Tomomi thật sự rất sôi nổi. Bóng dáng sợ sệt người bán hàng và lén lút xung quanh dường như chỉ là nói dối.
Cuối cùng cũng khám phá xong Maru-kuu, Tomomi và tôi ra khỏi cánh cửa ở tầng một.
Khi tôi kiểm tra lại phía sau... thì Sayuri không còn ở đó nữa.
"Này em, về Sayuri..."
"Nii-chan lo hơi quá rồi."
Tomomi lấy smartphone ra và lập tức gật đầu.
"Sayuri có vẻ đang lựa đồ, Mika và Yuuki đã rời khỏi Maru-kuu và tới dãy cửa hàng pho mát ở trung tâm rồi."
"A-Anh hiểu rồi. Vậy chúng ta cũng đi ăn vài cái bánh pho mát thì sao?"
"Nii-chan, vậy sẽ thành ngày hẹn hò đôi mất rồi. Buổi tập hẹn hò hôm nay chỉ có em và anh thôi."
"Anh tệ quá. Vậy chúng ta đi đâu tiếp đây?"
"Dougenzaka, một nơi rất nổi tiếng, chúng ta thử tham quan nó xem."
Sau khi rời khỏi Maru-kuu, Tomomi và tôi bắt đầu đi xuống một con dốc nhẹ.
Gần tới cửa hàng Yunikura của Dougenzaka, thì Tomomi dừng lại và nhìn phía bên kia đường.
"Nii-chan, có một rạp chiếu phim ở đó kìa."
"Nó là rạp chiếu phim TOYO đấy à."
Có một tấm biển hình chữ nhật nói rằng nó mở cửa công cộng
"Nii-chan chọn một bộ phim đi, anh sẽ chọn bộ phim nào cho ngày hẹn hò đây nhỉ?"
Đó là một vấn đề nan giản đối với một buổi tập hẹn hò đây.
Theo như bảng hiệu thì có rất nhiều phim hoạt hình đang được chiếu trong tuần lễ vàng
Trong số đó có một bộ phim hoạt hình tập dài của CG Holywood, tôi đã tò mò khi thấy một nhân vật nổi tiếng trong một game xuất hiện trong phim.
"Xem kìa, bộ đó có một nhân vật trong game Nhật, trông có vẻ thú vị đấy nhỉ."
"Woah! Anh nói đúng! N-nhưng đang hẹn hò mà, không phải tốt hơn là chọn một bộ phim lãng mạn sao anh?"
"Ư-ừm. Anh hiểu rồi, đúng là vậy nhỉ. Vậy thì, giờ em muốn xem gì?"
Đột nhiên, Tomomi trở nên lúng túng và tuôn ra một tràng dài.
"Chúng ta tới tham quan Shibuya, bỏ ra hai giờ để xem phim, thậm chí chúng ta còn vui chơi nữa... Ngoài ra, chúng ta có thể xem phim ở bất cứ đâu! Rạp chiếu địa phương cũng được rồi. Ah! Còn có cả 3D, âm thanh đa chiều và chỗ ngồi thoải mái nữa, mặc dù có giới hạn thời gian, em nghe nói rằng khán giả đã bị hớp hồn bởi phim 4D nữa đấy. Công nghệ tuyệt thật đó nhỉ, Nii-chan!"
"Đ-đúng vậy. Anh không hiểu lắm, nhưng nghe thì thấy rất tuyệt vời nhỉ."
Nghĩ lại thì, Tomomi khá là bị ám ảnh về thiết bị chiếu phim và dàn âm thanh. Thay vì phim thì em ấy thích nói về công nghệ phim hơn ấy chứ.
"Phải không? Phải không? Thực sự thì, em cũng thích rạp chiếu phim gia đình nữa. Anh có thể xem phim VOD và phim nước ngoài dễ dàng, thời đại chúng ta là máy chiếu 4K mà… vậy đấy ạ?"
Tôi chẳng thể theo kịp em ấy. Hay đúng hơn là, tôi hoàn toàn bị bỏ lại phía sau cuộc trò chuyện.
"R-ra vậy. Công nghệ ngày nay thật tuyệt nhỉ. Nhưng, hãy bàn về phim và rạp chiếu phim gia đình vào lúc khác nhé."
"Ah... vâng, em hơi quá phấn khích rồi. Xin lỗi anh nhé, Nii-chan."
Tỏ vẻ hơi ân hận, Tomomi chuyển tầm nhìn sang cửa hàng bên cạnh rạp chiếu phim.
"Uuu, uu. Shibuya cũng có nhiều nơi cám dỗ quá đi."
"Cám dỗ?"
Cạnh rạp chiếu phim là khu giải trí SEKA.
"Những người chơi trong đó hẳn là giỏi lắm đây..."
Với lời nói lưng chừng và cái nhìn hào hứng cùng với việc vặn vẹo cơ thể đó.
Rất đúng với tính cách của em ấy, Tomomi thật sự rất thích game.
"Nếu em muốn chơi game, thì em đâu cần phải kiềm chế nó thế?"
"E-Em không có kiềm chế đâu nhé! D-dù sao thì game gắp đồ cũng không nữ tính chút nào!"
"Game gắp đồ và Puri Photo mang lại ấn tượng chủ yếu là dành cho các cô gái mà. Ngoài ra, khi mà em tới chơi game gắp đồ cùng với người bạn trai của mình, thì tên bạn trai thường sẽ 'Được rồi! Để đó cho anh. Anh sẽ lấy mọi thứ mà em muốn!', đại loại vậy, một điều thường thấy khi hẹn hò."
"Nii-chan, anh nghĩ rằng sẽ hiệu quả với em sao?"
"Ah, ừm. Anh đoán là mình sẽ không có lượt."
"Đúng vậy đó. Trong game gắp đồ thì điều quan trọng là phải có được thứ mà mình muốn trong ba thao tác. Còn về Puriphotos thì em không hứng thú, vì nó không thuần một game."
Thấy biểu hiện kích động của Tomomi, tôi xác nhận.
"Em thật sự thích trung tâm trò chơi, nhỉ?"
"E-Em thích chúng! Đúng hơn là, em có thể chơi những game em thích bằng mạng ở nhà, nhưng em cũng thích bầu không khí đặc trưng của một arcade. Ngoài ra thì mỗi người chơi ở mỗi thành phố cũng khác biệt nhau nữa..."
Tomomi nắm lấy cần điều khiển và phô diễn các kỹ thuật mà em ấy học lỏm được. Không giống như một game bắn súng, nó giống một game chiến đấu hơn.
"Vậy thì, điều đó sẽ lãng phí mất. Em không cần để ý đến anh và hãy cố chiến với họ đi. Anh sẽ cổ vũ em hết mình."
"N-nhưng vậy thì đâu có giống hẹn hò... au."
Em ấy đột nhiên xoa bụng. Rồi lao tới tôi với một giọng ngọt ngào.
"Nii-chan, em đóiiii."
"Vậy à. Cũng đến giờ ăn trưa rồi nhỉ."
"Hãy tìm một nơi đặc biệt để ăn trưa ở Shibuya thôi!"
"Ngay cả khi em nói vậy... đúng hơn là, Tomomi, không phải em lên kế hoạch cho ngày hẹn hò hôm nay sao?"
"Kế hoạch là luôn linh hoạt và ứng biến cho phù hợp với tình hình nơi chiến trường, Nii-chan."
"Vậy à, linh hoạt à... vậy tới Roit nhé."
Tôi chọn một nhà hàng gia đình Royal Hot dọc theo con đường.
"Eh?!! Một nhà hàng gia đình? Anh có thể tìm thấy Roits ở những nơi khác nữa mà!"
"Đó là do lần trước trời mưa nên không đi được, lần này chúng ta sẽ đi bù."
"À, em hiểu rồi. Vậy thì được thôi ạ!"
Tomomi dễ dàng đồng ý. Có vẻ em ấy rất quyết tâm tới một nơi đặc biệt ở Shibuya, tôi tự hỏi là em ấy định đi đâu sau đó. Hôm nay, em ấy thực sự hơi rối, có vẻ em ấy đã không lên kế hoạch cho buổi luyện tập hẹn hò này.
Sau khi ăn trưa xong, thì đã một giờ rưỡi chiều rồi. Ngay khi rời khỏi Roit thì Tomomi dừng lại và có vẻ đang tự hỏi rằng có nên tiến tiếp hay quay lại khu vực nhà ga.
"Nii-chan, chúng ta làm gì đây? Em nghĩ nếu quay lại cùng một con đường chúng ta đã đi thì không có ý nghĩa gì cả."
"Không phải ngày càng ít cửa hàng khi chúng ta rời khỏi nhà ga sao?"
"Dựa trên lý thuyết thì đúng vậy. Nhưng Tokyo là một khu đô thị, nên chúng ta tới chỗ thành phố kế thôi!"
"Anh cảm thấy như chúng ta thất bại vậy. Không còn cửa hàng nào ngoài Maru-kuu mà em muốn đi sao?"
"Eh, umm... hmmnn... cùng với Nii-chan thì đi đâu em cũng vui hết... à đúng rồi!"
Tomomi lấy ra một đồng xu nhưng không phải một loại tiền tệ.
"Mặt trước đồng xu được khắc một lâu đài đó, Nii-chan. Vậy nên, nếu là mặt trước thì chúng ta sẽ tiến còn không thì ngược lại nhé."
"Thay vì tùy cơ ứng biến, thì em phụ thuộc vào may rủi đấy à."
"Người ta nói rằng may mắn cũng là một kỹ năng đó!"
Tomomi bắn đồng xu lên. Và rồi bắt và kẹp nó giữa mu bàn tay và lòng bàn tay. Khi em ấy từ từ bỏ bàn tay trái ra, thì mặt trước đồng xu hiện lên.
"Tiếp tục hướng về phía trước là lựa chọn đúng đắn đó anh!"
Đối mặt với lời nói và nụ cười tuyệt diệu của em ấy như vậy, thật khó để nói "hãy quyết định điểm đến rõ ràng đi!". Hơn nữa, nếu tôi đi quá xa về việc đề xuất thì sẽ không tốt cho việc tập luyện của Tomomi chút nào.
"Anh hiểu rồi. Vậy hãy làm theo những gì đồng xu quyết định. Nhân tiện, Mika sẽ ổn chứ?"
"Mấy em ấy sẽ liện lạc với chúng ta nếu có chuyện xảy ra thôi anh! Ba người đó đi theo chúng ta cũng vì họ lo thôi mà."
Sau khi nhét đồng xu vào ví của mình, Tomomi nắm lấy tay tôi. Chúng tôi bắt đầu bước đi cùng nhau.
"Giờ thì, tiếp tục cuộc phiêu lưu của chúng ta thôi! Nii-chan."
"Đ-đúng vậy. Nhưng, có cửa hàng nào phía trước không vậy?"
"Điều thú vị không chỉ ở mỗi các cửa hàng thôi đâu anh. May mắn có thể đến bất kỳ lúc nào; nếu không mạo hiểm thì không thu được gì hết đâu anh à!"
"Em đang rối mọi thứ lên đấy, Tomomi-san."
Khi tôi đáp trả lại, thì Tomomi vui vẻ nhíu mày.
"Nói mới nhớ, thỉnh thoảng Nii-chan lại dùng lời nói lịch sự đó."
"Điều đó không tốt lắm sao? Nó tự xảy ra ấy mà."
"Lúc đầu thì không tốt lắm đâu, nhưng em quen dần với nó rồi. Đó là một thói quen sao ạ?"
"Đại loại vậy."
Khi chúng tôi đi lên một con dốc nhẹ thì thấy một cánh cổng bạc phía bên phải. Tomomi dừng lại và nhìn lên.
"Anh đọc nó thế nào, Nii-chan?"
"Có lẽ, là Hyakkendana, phải không nhỉ?"
"Nếu đó đúng là cái tên được ám chỉ tới thì thật là tuyệt. Vậy có nghĩa là có một trăm cửa hàng phải không anh?"
"Nếu có nhiều như thế, thì có lẽ sẽ có vài cửa hàng đặc biệt ở Shibuya mà em muốn thấy đấy."
Tomomi gật đầu mạnh mẽ.
"Đi thôi, Nii-chan! Em có cảm giác như là một con hẻm vậy, chúng ta có thể tìm thấy một cửa hàng vô danh tính mà có chất lượng tốt ở đây đó."
"Hmm, theo một khía cạnh nào đó thì anh có linh cảm xấu."
Tomomi kéo tay tôi và rồi cùng bước vào Hyakkedana.
Và chúng tôi lập tức đi qua một vài cửa hàng vô danh tính (?) được trang hoàng với những dấu hiệu dễ thấy và được trang trí bằng các đèn chiếu sáng với gam màu huỳnh quang.
Tomomi nghiêng đầu bối rối.
"Cái gì đây. Dẫn đường miễn phí sao? Tới đâu đây nhỉ?"
"A-ai mà biết được."
"Ah! Em hiểu rồi. Chúng nói về những cửa hàng tốt nhất quanh đây đó, Nii-chan."
"Anh không nghĩ thế đâu."
"Vì nó miễn phí nên chúng ta có thể tận dụng nó mà."
Tôi thiếu hiểu biết về nơi này quá. Nhưng tôi biết là trẻ vị thành niên thì không nên dính dáng gì tới mấy cửa hàng ở khu phố đèn đỏ này.
"Tomomi, bình tĩnh nào. Nghe anh này... cuộc phiêu lưu mà có hướng dẫn, thì có đúng là một cuộc phiêu lưu không?"
"Nii-chan... ngầu quá đi. Em lại đổ anh lần nữa mất rồi!"
Tôi định làm cho em ấy bình tĩnh lại, nhưng em ấy thì lại càng hào hứng hơn nữa.
"Thật tốt nếu mà em hiểu. Chúng ta phải tiến bước trên con đường mà chính chúng ta đã chọn chứ!"
"Anh nói đúng! Em thật ngốc khi nghĩ tới việc có chỉ dẫn!"
Chúng tôi đã đi qua chỗ có thông tin miễn phí. Đám đông lớn ở thành phố biến mất như chưa từng có ở đó và con hẻm chìm vào yên tĩnh.
Không có cửa hàng nào trông giống một cửa hàng cả. Chỉ có một quán cà phê ở nửa đường, và rồi con đường dần trở nên hẹp và quanh co, còn chúng tôi thì như một con bướm mắc kẹt trong tơ nhện, hệt một mê cung vậy.
Có lẽ là nói quá, nhưng thực sự thì… con đường này có ổn không đây trời.
Tomomi đột ngột dừng lại.
"Nii-chan. Vì chúng ta đang ở một nơi vắng vẻ như thế này nên... chúng ta có thể hôn, phải không?"
"Em đột nhiên đề cập đến cái gì vậy hả!"
Và khi bật lại em ấy, thì tim tôi bắt đầu đập nhanh. Tomomi nhìn chằm chằm vào tôi, đã bắt đầu lay động.
"K-không phải thế... em muốn tập hôn với Nii-chan thôi! Anh đừng có hiểu lầm chứ, nó xấu hổ lắm chứ bộ!"
"A-Anh biết điều đó mà."
Tomomi rũ vai, chán nản bởi câu trả lời của tôi.
"Em không cần phải như vậy đâu."
Tomomi khá kỳ lạ theo khía cạnh nào đó. Hôm nay em ấy cứ bồn chồn suốt.
"Không phải là anh từ chối nó..."
"Vậy thì, nếu em thỉnh cầu anh làm, thì anh sẽ... hôn em chứ?"
Khuôn mặt em ấy từ từ tiến tới. Nó tới gần tới mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của em ấy.
Tôi lùi lại. Đằng sau tôi là tường của một tòa nhà. Tay tôi vẫn bị nắm lấy, còn Tomomi thì dính vào tôi như bị hút lấy vậy. Có bức tường đằng sau nên tôi không thể trốn thoát được.
Tôi quả quyết.
"Được thôi... Nếu là trán, thì được thôi."
Tomomi đang tiến sát vào tôi thì dừng lại.
"A-a-a-anh có bị n-ngốc không hả? Anh không đùa đấy chứ? Đây chỉ là luyện tập thôi mà. Thật sự chỉ là luyện tập thôi!"
"E-em..."
Tomomi nở một nụ cười làm cảm xúc trong tôi hỗn độn. Khi môi của em ấy gần kề thì mặc dù là anh trai nhưng tôi lại có suy nghĩ không đúng đắn trong thoáng chốc.
Và chỗ này… có thể gọi là một con hẻm, và nó cho tôi một cảm giác thật xa lạ.
Đó chỉ là do tôi tưởng tượng thôi... tôi nghĩ vậy. Nhưng không khí trong thành phố và không gian của nơi này, thì thứ được gọi là "trạng thái cảm xúc" không tồn tại.
"Thôi nào thôi nào, đừng có đờ người ra đó nữa và đi thôi, Nii-chan!"
Khi chúng tôi bắt đầu bước đi thì Tomomi kéo tay tôi và cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy một cửa hàng bên đường. Trong cửa kính của cửa hàng thì có đồng phục thủy thủ, trường học và đồ bơi
Ít nhất thì tôi biết được cửa hàng đó không bán đồng phục riêng của vài trường.
Nó còn có bán cả đồ y tá và thỏ nữa...
"Nii-chan, đã phát hiện một cửa hàng! Đó là một cửa hàng cosplay đó!"
"Đừng nói với anh là em muốn vào đó đấy nhé."
"Cheeh. Trông nó rất thú vị vậy mà."
Tomomi cằn nhằn kéo tay tôi và chúng tôi tiếp tục, trong khi đó thì cuối cùng tôi cũng hiểu được sự vắng người nơi đây.
Nhìn trái và phải, thì đều là khách sạn.
"Ni-Nii-chan. Có thể nào, đó là... nhầm đường chăng?"
"Tomomi, em đang cố ý đấy à?"
"Xin lỗi anh. Em biết là có những nơi như vậy. Nhưng em không nghĩ chúng ta lại đi qua một nơi! Tuy nhiên, nhìn đằng đó đi Nii-chan! Trông như một dinh thự ngoại quốc á."
Giống như dinh thự cổ hay khu nghỉ dưỡng ở những bãi biển nhiệt đới vậy, bằng cách nào đó thì thế giới người lớn khá tuyệt... đó là ấn tượng nảy ra trong tâm trí tôi.
"Giờ thì, nhanh ra khỏi nơi này thôi."
"V-vâng. Anh nói phải, Nii-chan."
Nếu có ai đó lang thang ở đây, thì chắc chắn sẽ gây rắc rối cho những người ở thành phố. Khi chúng tôi nhanh chóng rời xa nơi này, thì đột nhiên Tomomi đứng lại.
"Uuu... Nii-chan. Em muốn đi chậm lại một chút."
"Xin lỗi em. Anh đi nhanh quá sao?"
"Thường thì không sao, nhưng đôi giày này nó chật và khó đi bộ lắm."
Nói mới nhớ, hôm nay Tomomi đã dừng chân khá thường xuyên. Vậy ra em ấy muốn giấu đi cảm giác đau sao. Tôi cảm thấy có hơi đáng khinh vì không thể nhận ra nó.
Nghỉ ngơi có lẽ sẽ tốt hơn.
Tôi gửi một mail đến thánh giọng. Tôi hỏi Selene tìm xem có cửa hàng nào để chúng tôi nghỉ ngơi không. Một mail phản hồi sau vài chục giây.
"Khách sạn Crystal Palace. Thời gian phục vụ: Nghỉ ngơi là 4500 yen... quái gì đây, không phải loại đó!"
Cái này là cố ý phải không?! Em đang cố ý phải không hả? Selene!
"Nii-chan, chúng ta sẽ nghĩ ngơi chứ ạ?"
"Chúng ta hãy rời khỏi đây trước đã. Ra ngoài ngay thôi!"
"Chúng ta đang ở ngoài rồi mà, Nii-chan."
"Đừng có tìm bắt lỗi nhỏ nhặt như vậy chứ!"
Trong khi xem xét tình trạng chân của Tomomi và dựa vào bản đồ trên smartphone thì chúng tôi đã giảm tốc độ đáng kể so với nãy. Chúng tôi cuối cùng cũng tìm thấy một cửa hàng bách hóa ở phía Tây Dougenzaka.
Chúng tôi nhẹ nhõm vì đi từ khu khách sạn tĩnh lặng sang sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố.
"Chúng ta cuối cùng cũng trở lại thế giới vốn có của chúng ta."
"Đó là một thế giới khác, phải không anh. Một cuộc phiêu lưu rất ly kỳ và hấp dẫn phải không, Nii-chan."
Nó thú vị theo nhiều cách thật đấy... mà cũng khó tin thật.
Tôi xác nhận với Tomomi lần nữa.
"Chân em ổn chứ?"
"Vâng. Cảm ơn anh vì đã đi chậm lại cùng em."
Phía trước tòa nhà phía Tây, tôi đối chiếu vị trí của chúng tôi với bản đồ trên smartphone.
"Vậy thì... phải, trái... bên phải có vẻ là đường đến nhà ga."
"Vậy thì quẹo trái nào!"
"Vẫn còn phiêu lưu sao?"
"Tất nhiên rồi. Chúng ta vẫn đang hẹn hò cơ mà."
“Nhưng trước đó hãy tìm chỗ để ngồi nghỉ một chút đã."
"Nếu anh đã mệt thì đành chịu vậy. Hãy để em suy nghĩ và chiến thắng cái game hẹn hò này nào."
"Làm gì có thua hay thắng trong hẹn hò chứ, thật là."
"Em nghĩ rằng là có người thất bại hay người thắng trong hẹn hò đó."
Cuộc hẹn hò lần này là chỉ là tình cờ và thật là điên rồ, có lẽ là một cuộc hẹn hò thất bại.
Tomomi dẫn đường, chúng tôi đã đi xa thật xa khỏi nhà ga. Khung cảnh trung tâm thành phố dần dần trở thành khu dân cư yên tĩnh.
Chúng tôi đã tới công viên Nabeshima Shoto. Có rất nhiều cây xanh ở đây. Đây là lần đầu tôi biết được ốc đảo giữa đô thị là gì.
Hai chúng tôi ngồi trong công viên nghỉ ngơi.
Tôi thở phào.
"HAaa... Thật là một cuộc hẹn hò kỳ quái."
"Sao anh lại thở dài vậy, anh thấy không vui sao?"
"K-không phải điều đó! Có rất nhiều trải nghiệm lần đầu và... anh nên nói sao đây nhỉ. Mà thay vì điều đó thì chân em sao rồi? Em không gượng ép bản thân đấy chứ?"
"Anh lo lắng hơi quá rồi đấy. Hmm. Anh yên tâm đi, có lẽ phần gót chân em đau thôi."
Tomomi cởi giày chân phải ra. Chỗ đau dường như đau đến sưng và đỏ lên.
Vậy ra em ấy đã đi bộ với chân bị thương như thế sao. Không phải đi đến công viên này cũng khó lắm rồi sao?
"Nó thật sự sưng lên rồi kìa!"
"Aww. Nó sưng có chút thôi mà. Em nghĩ có thể kìm nén cơn đau, nhưng nhìn thấy như vậy thì nó làm em đau hơn."
"Chân trái của em thì sao?"
"Nó có vẻ ổn. Kích cỡ của chúng có hơi chút quá nhỏ thôi anh, mà, từ đầu thì em cũng chưa bao giờ đi những đôi giày dễ thương như vậy rồi. Em không nghĩ chân mình sẽ đau như vậy."
Đó là vấn đề đây. Thật tốt nếu có thạch cao để đắp lên nó. Có lẽ tôi nên đi mua một cái.
Và, lúc mà tôi nghĩ điều đó, thì tôi nhớ tới cái túi mà tôi bỏ trong balo của mình. Selene đã đưa nó cho tôi cùng vài lời nhắc nhở.
Khi tôi lấy cái túi nhỏ ra khỏi balo, Tomomi phồng má lên.
"Nii-chan, cái gì thế? Đó không phải sở thích của Nii-chan đấy chứ?"
"Selene ép anh nhận nó. Em ấy nói mở nó khi gặp rắc rối."
Tôi mở túi và... lấy ra một miếng dán thạch cao. Dùng nó khi gặp rắc rối, vậy ra Selene đã đoán trước là chuyện này sẽ xảy ra sao. Thận trọng và không nóng vội, vậy ra nó ám chỉ đến tốc độ đi bộ à.
"Ah! Đó không phải là thạch cao đấy sao! Selene khá là chu đáo theo một cách nữ tính đó. Bằng cách nào đó thì em cảm thấy như thua cuộc vậy. Bực mình quá đi!"
Tomomi nhắm chặt mắt trong sự thất vọng.
"Vậy thì, anh sẽ đắp nó lên vết thương. Giơ chân phải của em lên nào."
Trước tiên tôi đứng dậy và quỳ gối xuống trước Tomomi đang ngồi trên băng ghế
Em ấy duỗi đôi chân trắng của mình về phía tôi
"Nii-chan. Chỉ được nhìn vào chân em thôi đấy. Anh mà nhìn lên một chút thôi thì... bam! Em xử đấy."
"Đừng có chọc anh chứ."
"Hay có lẽ nào Nii-chan tò mò về chiếc quần lót của em gái mình? Nếu anh thành thật thú nhận thì em không ngại cho anh nhìn một cái đâu nè."
"A-Anh không có đâu nhé."
"Vậy ra là anh không hài lòng với chỉ một cái nhìn sao. Nii-chan tham lam quá à. Anh không thỏa mãn được nếu anh không nhìn chằm chằm như muốn liếm nó sao?"
Trong khi Tomomi vẫn ngây thơ cười, thì tôi đắp miếng thạch cao vào phần sưng lên ở chân Tomomi.
"Oww!"
"X-xin lỗi em. Nó đau sao?"
"N-nó không có đau!"
Em ấy mỉm cười với hai hàng nước mắt. Vậy là nó có đau.
Tôi nhẹ bỏ chân em ấy ra, đứng dậy và xoa đầu em ấy.
"Em đã làm tốt trong việc kìm nén cơn đau lắm đấy, Tomomi. Nhưng phải thành thật nói ra khi bị thương chứ."
"E-em thật sự không có nói dối! A-auu! Nii-chan, hèn hạ quá đấy! Nếu anh cứ xoa đầu em như thế thì em không chịu được mất, haauaaaa."
Em ấy nheo mắt như một con mèo và khuôn mặt em ấy cũng trở nên thư giãn hơn.
"Nii-chan này... hôn và âu yếm em đi."
Tomomi có nghiêm túc không... thật sự thì tôi không biết được.
Chúng tôi là anh em. Chúng tôi không thể làm những việc như thế, vả lại Tomomi đã có bạn trai rồi, với tôi thì điều đó... ngay cả khi Tomomi và tôi không phải anh em, thì tôi cũng sẽ không làm điều đó.
"Tomomi. Anh không thể."
Tomomi mở to mắt nhìn thẳng vào tôi, và cất lời.
"Nii-chan... anh mà không nghiêm túc hơn thì sẽ không giống như buổi luyện tập đâu."
"E-em đang nói anh nghiêm túc sao, tất nhiên là anh không thể làm điều đó. Nhưng anh đã rất nghiêm túc trong buổi hẹn hò hôm nay đấy."
"Đúng vậy. Em có thể nói vậy. Nii-chan hành động hệt như Nii-chan vậy, nhưng.... em..."
Em ấy nhìn xuống với một biểu hiện lo âu.
"Có chuyện gì vậy, Tomomi? Em ổn chứ? Em đang bị thương ở chỗ nào khác ngoài chân sao? Nói với anh chuyện gì đi! Chúng ta dù gì cũng là anh em mà."
Tomomi lẩm bẩm với giọng run run.
"Em tự hỏi, tại sao... tại sao Nii-chan... Nii-chan."
Khi em ấy nhẹ nhàng ngẩng mặt lên thì trông em ấy như sắp khóc vậy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy em ấy tỏ vẻ buồn như vậy.
Tomomi luôn năng động, dù có đang trong tình huống nguy cấp như thế nào thì em ấy luôn nhắm đến một cơ hội để đảo ngược tình huống đó... Tôi nghĩ em ấy là một cô gái mạnh mẽ. Nhưng đó chỉ là niềm tin của tôi mà thôi.
Vai em ấy hơi run, với một đứa em gái sắp khóc... thì tôi không biết phải làm gì cả.
"Anh đã làm gì đó tệ sao? Anh vừa tự chôn mình sao, Tomomi? Em muốn anh phải làm gì đây?"
Em ấy lắc đầu, đeo giầy vào và đứng dậy.
"Tại sao chứ... đồ đần... đồ đần... đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc... Nii-chan anh... là ĐỒÔ NGÔỐCCCCCCCCC!!"
Không hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Tôi đứng chết trân ở đó, như một tên ngốc.
Bỏ lại tôi đằng sau như thế, Tomomi đột ngột chạy đi.
"C-chờ chút! Tomomi! Này Tomomi!"
Tomomi... đang khóc. Hai hàng nước mắt đang được lau đi hai bên.
Mặc dù đã vội vàng đuổi theo nhưng tôi đã mất dấu khi em ấy rời khỏi công viên. Miếng dán thạch cao hẳn là có tác dụng vì em ấy đã chạy nước rút.
Tôi đã làm sai gì sao? Tôi nên làm gì đây?
Tôi lập tức thử gọi cho Tomomi. Nhưng điện thoại em ấy đã tắt nguồn.
Tôi thử liên hệ cho Selene, nhưng dường như GPS cũng ngừng hoạt động khi điện thoại em ấy tắt.
Tôi hướng về phía nhà ga trong khi tìm Tomomi.
Dọc đường đi thì tôi gặp lại Yuuki và Mika ở Makkie MauMau Good's Shop và giải thích tình hình cho hai em ấy. Sau đó, chúng tôi chạy tới chỗ Sayuri đang bận mua đồ trong Maru-kyu. Cộng thêm Sayuri đứng đó với túi mua sắm của mình, chúng tôi quay lại quảng trường phía trước tượng đài Hachikō.
Có lẽ báo cảnh sát sẽ tốt hơn. Khi chúng tôi bắt đầu nghiêm túc về điều đó, thì Selene đã thông báo rằng GPS Tomomi đã hoạt động trở lại.
Có vẻ em ấy đang làm dở dang việc đổi chuyến JR sang chuyến tư nhân. Mặc dù tôi đã cố gọi cho em ấy, nhưng em ấy lại không trả lời.
Trước tượng đài Hachikō, Mika lo lắng nói với tôi.
"Nii-chama, anh đã cãi nhau với Tomomi-neechama sao ạ?"
Tôi đã không để ý đến một điều gì đó. Gì đó rất quan trọng. Đó là lý do mà Tomomi tức giận. Không, là tôi đã làm em ấy như thế.
Nó giống như hôm thứ ba vậy. Giờ là lần thứ hai rồi. Tuy vậy, tôi vẫn không biết lý do tại sao.
Kích động sự nóng giận của Tomomi, tôi không xứng làm anh trai em ấy.
Tôi bị rối. Tâm trí không ổn định chút nào. Nhưng, thừa nhận việc Mika đã nhận ra điều đó, thì tôi không xứng làm anh trai.
"Xin lỗi vì đã làm em lo lắng Mika. Không sao đâu."
"Thật sự không sao chứ ạ?"
"Ừm. Ngày đi chơi của em và Yuuki thế nào?"
"Nó rất là vui luôn! Maple cũng nói rằng cậu ấy cũng rất vui nữa đó! Cậu ấy có thể thấy Catie-chan-senpai đang làm việc và rất ấn tượng! Cậu ấy còn nói MauMau-san cũng rất là tuyệt nữa. Ngoài ra, thì Mii-chan rất thích bánh phô mai đó ạ. Bên trong nó cực dính luôn!"
"Anh hiểu rồi. Thật tuyệt nhỉ. Cả Yuuki nữa, cảm ơn em vì đã để ý tới Mika."
Yuuki cũng lo lắng nói với tôi.
"Em cũng rất vui như Mika-chan vậy. Nii-san, nếu em có thể giúp gì thì cứ nói em nhé."
Có vẻ em ấy lo cho Tomomi, nên thảo luận với em ấy sẽ tốt hơn. Hiện giờ, tôi thậm chí còn không thể biết được "Cái vấn đề" giữa Tomomi và tôi là gì.
"Ư-ừm. Cảm ơn em, Yuuki. Được rồi, chúng ta nên đi thôi."
Tôi mang một nửa chỗ đồ cho Sayuri.
"Những thứ này là do em đã mua sắm quá trớn, để Onii-sama mang nó thì..."
"Em hẳn cũng mệt với việc mua sắm rồi. Hãy trở về trước khi trời tối thôi."
"V-vâng..."
Sayuri gật đầu mà không có lấy một chút sức lực nào. Có vẻ tinh thần cứng rắn của em ấy đã không còn vì buổi mua sắm mà em ấy không quen.
Vài chục phút sau Tomomi, chúng tôi lên tàu về nhà nhà. Bầu trời đã nhuốm màu đỏ lúc chúng tôi tới gần nhà ga.
Thật ra thì Tomomi đang gặp chuyện gì đây. Làm các cô em gái của em ấy lo lắng, đó là một việc làm đâu có hợp với một người chị, nhỉ?
Chắc chắn là lỗi của tôi rồi, nhưng em ấy có thể nói ra là gì và nói tôi không được làm nó nữa mà... ahh, càng nghĩ tôi càng rối quá đi.
Tập luyện. Hẹn hò. Trải nghiệm đầu tiên.
Chính giờ rưỡi, Chủ nhật.
Khi tôi thức dậy và ngồi trên giường ngủ, thì Selene đã ngồi cạnh giường tự lúc nào.
Selene nói rằng, Tomomi hiện giờ đang ở phòng khác và chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Trong khi vẫn còn thời gian, tôi được bảo là đi chuẩn bị và tới Shibuya trước.
Tôi nói sẽ chờ cho tới khi Tomomi chuẩn bị xong, nhưng Selene đã đuổi tôi đi giữa chừng.
Khi tôi rời khỏi phòng 701, Selene đã bí mật bỏ một cái túi vào người tôi. Đó là một vật có hoa văn màu hồng dễ thương. Thật tình thì mang nó theo có chút xấu hổ.
Nhưng, hình như có "thứ quan trọng" bên trong.
Dùng nó khi anh gặp rắc rối... em ấy nói vậy, nhưng cũng nhắc nhở tôi không được mở ra cho tới khi dùng nó. Hãy cẩn trọng và đừng nóng vội, nếu có thể thì anh không cần dùng tới nó, nói cách khác thì nó là một thứ có ích cho tôi và Tomomi... có lẽ vậy.
Tôi tự hỏi đó là gì. Nói vậy càng làm tôi tò mò hơn.
Mặc dù tò mò, nhưng tôi bỏ nó vào trong túi đeo vai của mình. Vậy sẽ bớt để tâm đến nó hơn.
Tôi nói "Anh đi đây" với Selene để chào và hướng tới nhà ga gần nhất để đi xe bus.
Tôi đến thành phố này chưa đầy một tháng, nhưng tôi đã dần quen với khung cảnh hiện ra qua cửa sổ xe bus. Tuy vậy, cũng đã được vài ngày kể từ khi tôi ra ngoài vào Chủ Nhật.
Nếu miêu tả Shibuya trong một từ thì đó là "rộng", để cho Tomomi lo liệu khiến tôi hơi lo. Tuy vậy, nếu tôi đi khám phá trước các nơi hẹn hò thì sẽ đâu còn là buổi tập luyện cho em ấy nữa.
Trong khi nghĩ điều đó thì tôi đã xuống xe bus và lên một chuyến tàu tư nhân, đổi JR line giữa đường... vào lúc 10 giờ thì tôi tới được chỗ tượng Hachikō của Shibuya.
Người, người, xung quanh cả đống người. Có nhiều người thật đấy. Khu vực quảng trường phía trước tượng Hachikō, đồng thời là chốn của các cuộc gặp gỡ, trông rất tất bật. Nếu bạn cần phải đi qua dòng người này nếu phải gặp ai đó ở đây thì sao đây? Nó làm tôi nghĩ thật bất khả thi.
Khu vực quảng trường phía trước Hachikō hiện lên bản tin buổi sáng thông qua một chiếc camera trực tiếp, nằm ở một ngã năm.
Hàng người hai bên đường ngày càng tăng lên và ngay sau khi đèn đi bộ chuyển sang màu xanh, họ đổ dồn qua những giao lộ như một làn sóng. Vì mọi người đều bước đi theo hướng của riêng mình, nên dường như việc qua lại rất trơn tru. Tôi thấy rất ngạc nhiên vì họ không đụng chạm nhau.
Selene mà tới một nơi như vầy, thì sẽ bất tỉnh nhân sự ngay cho mà coi.
"Yo! Nii-chan, anh chờ có lâu không?"
Mười phút sau, một giọng nói gọi tôi từ phía sau khi tôi đang hướng ánh nhìn về những giao lộ.
Mới chỉ có mười phút, em ấy hẳn là tới Shibuya gần như đồng thời với tôi.
Ah, câu mở màn "Bạn đã chờ lâu chưa?" có lẽ là một phần không thể thiếu trong mấy cuộc hẹn hò đây nhỉ.
"Um, anh chỉ mới tới thôi."
Khi tôi quay lại và nói lên câu kinh điển đó, thì ở đó, chính là Tomomi trong bộ đồ thường phục quen thuộc… à đâu có phải...
"E-em... là Tomomi đấy à?"
"Thô lỗ quá đấy, Nii-chan. Đối với em, khi em mà nghiêm túc thì việc này ít nhiều cũng là thường mà thôi."
Em ấy khoác trên mình chiếc áo cánh trắng và váy hồng nhạt. Cổ áo được may viền ren và buộc trên phần ngực là một dải ruy băng màu đen.
Dưới đôi chân trần thì em ấy đi giày cao gót, và móng chân còn đang lấp lánh màu hồng.
Việc này chắc là tốn kha khá thời gian đây. Trong khi tôi đang ngủ nướng, thì có lẽ em ấy cũng đang chuẩn bị rồi.
Móng tay em ấy cũng tuyệt đẹp.
Thường thì em ấy không dùng mỹ phẩm... đúng là, tôi không nghĩ em ấy đã ép buộc bản thân nhưng... tôi có thể nhận thấy một sự nữ tính không tưởng của Tomomi.
Đôi lông mi dài trông cũng thật đẹp, và má cũng có chút hồng tô điểm... đây là kết quả khi mà Sayuri ra tay sao? Tomomi từ từ nâng và hạ thấp vai xuống.
"À ừm, cái này. Làm đẹp tốn nhiều thời gian lắm đó."
"Em tự mình làm đẹp đấy à?"
"Không thể nào đâu. Sayuri làm đó anh. Em đã hỏi Selene về quần áo. Em cũng mượn giày của Sayuri, có vẻ kích cỡ của chúng em khá giống nhau. Quần áo phụ nữ thật là một mớ rắc rối mà."
"Có được cái vẻ dễ thương này, thì đừng có nói nó là ‘rắc rối’ chứ."
"A-anh đang nói là thường phục của Tomomi-chan không dễ thương sao?!"
Đỏ mặt, nổi giận, rồi Tomomi cười lớn lên. Hai tay đấm vào ngực tôi chẳng có chút sức lực nào cả. Em ấy đang xấu hổ sao?
Khi tôi nhìn chỗ đây đó thì có ba người đang nhìn lén từ đằng sau tượng Hachikō. Đó là Sayuri, Yuuki và Mika. Mika đang đeo Maple như một chiếc ba lô. Khi mắt chúng tôi chạm nhau, thì ba em ấy nhanh chóng lấp đi.
Có vẻ mấy em ấy nghiêm túc về việc quan sát buổi tập luyện hẹn hò này.
Và có vẻ Selene đã nhận báo cáo tình hình từ Sayuri và đã cung cấp trợ giúp.
Máy tôi ngay lập tức nhận được một mail.
"Đó là từ Selene. Xem nào… đây là bức tượng Hachikō thứ hai, cái trước đó không có đối diện với nhà ga."
"Cảm giác như sao chép thông tin trên mạng vậy á, Nii-chan."
"Ư-ừm, có sao đâu mà. Umm... khi không có chủ đề nào để nói trong buổi hẹn hò thì mấy chuyện linh tinh này sẽ giúp ta có chủ đề đấy."
Có một câu tái bút trong cái mail vừa rồi, Selene có vẻ biết vị trí của chúng tôi bằng chức năng GPS trên smartphone... nó nói vậy. Mika và những người khác cũng như Selene, đều có thể biết được vị trí của chúng tôi. Có vẻ sẽ tìm gặp lại nhau được dù họ có bị lạc mất.
Tomomi xoay một vòng.
"Uhaa! Như em nghĩ, chiếc váy này thật sự thoáng quá."
"Em cũng mặc váy khi đến trường mà, chẳng phải sao?"
"Chủ yếu là áo thể thao thôi. Trường sơ trung của em không có cầu kỳ về việc đó đâu."
"A-anh hiểu rồi. Nói mới nhớ, em có trong câu lạc bộ nào không?"
"Câu lạc bộ game ạ, em sẽ đưa họ đạt tới đẳng cấp quốc gia."
"Xấu hổ thật đấy."
"E-Em không có cần hoạt động câu lạc bộ để chơi game đâu. À ừm, chúng ta đi được rồi chứ Nii-chan?"
"Chúng ta sẽ đi đâu trước tiên giờ?"
"U-umm..."
Một mail lại tới từ Selene.
"Shibuya có vẻ là thành phố của những khu mua sắm. Nhiều nơi còn có tên riêng của chúng, nó nói vậy."
Khi chúng tôi đi từ quảng trường Hachikō về phía giao lộ, Tomomi gật đầu cạnh tôi.
"Umm, nếu em không nhầm thì đó là Miyamasuzaka, Dougenzaka, Spanishzaka và cả Organzaka nữa."
"Hee. Em khá hiểu biết đấy nhỉ, Tomomi."
"D-dạ."
Khi loại đèn giao thông dành cho người đi bộ chuyển xanh, chúng tôi cùng nhau đi qua bên kia đường.
Tới khi gặp một hiệu sách thì Tomomi dừng lại. Có một cái trung tâm thành phố ở bên phải và 009 ở bên trái. Cái tên Maru-kuu là một cái tên rất nổi tiếng. Đó là một nơi rất nổi tiếng ở Shibuya mà ngay cả tôi cũng biết, có rất nhiều cửa hàng bán đồ nữ ở đó.
Còn với trung tâm thành phố, thì ở đó không chỉ có cửa hàng đồ nữ mà cả những cửa hàng khác cũng ở đó nữa.
"Vậy, chúng ta sẽ đi đâu đây?'
"Đ-Đương nhiên là Maru-kuu rồi ạ. Anh biết đấy, đó là thánh địa của các cô gái mà."
Cả hai chúng tôi sẽ bận rộn đây, nhưng tôi chắc rằng Tomomi muốn tới khu trung tâm thành phố.
"Vậy thì đi thôi nào."
"C-Chờ một chút! Nii-chan, c-chúng ta có thể... nắm tay nhau một chút được không?"
"Chúng ta không còn nhỏ nữa đâu, sẽ không lạc đường đâu mà sợ."
"Không phải thế! C-chúng ta đang hẹn hò mà."
Trong khi nói vậy thì Tomomi xích lại gần tôi. Sau khi nắm lấy tay tôi thì em ấy đan xen chúng vào nhau.
Thế này thì độ tiếp xúc còn hơn cả nắm tay rồi, cảm giác như đang chiếm lấy chúng vậy. Ngón tay tôi cảm thấy hơi nhột.
"K-không phải tiếp xúc hơi quá rồi sao?"
"Có nhiều người ở đây nên không sau đâu! Và chúng ta sẽ không bị lạc nữa."
Eh? Sau cùng cũng là để chống việc bị lạc sao?
"Được không ạ? Được mà phải không, Nii-chan."
Thấy ánh nhìn tinh nghịch của em ấy thì tôi gật đầu trong vô thức.
***
Chúng tôi chầm chậm bước đi trên con đường đi bộ. Khi tới một hiệu thuốc có tên là tên của một người, thì chúng tôi cũng đã ở một ngã ba. Đường đi phía trước chúng tôi trông như chữ Y vậy. Trên chỗ con đường rẽ ra làm hai, thì có một tòa nhà cao ngất ngay đó, đó là Maru-kuu.
"Bằng cách nào đó thì bầu không khí ở trở nên hợp với ở đây, anh nhỉ?"
Trông vui thật nhỉ... nhưng thật sự thì không hẳn, Tomomi đã quyết tâm khi nhìn lên cái tòa nhà sáng lóa đó. Và sau đó một giọng nói thánh nhân... đúng hơn là, một mail từ Selene đã tới.
"Có vẻ là khi đi lên tầng trên thì dùng thang máy và xuống tầng dưới thì dùng thang cuốn đấy."
Và khi tôi nói lớn cái kế hoạch chinh phục cái tòa nhà đó, thì tôi quay lại đằng sau. Tôi tự hỏi là đưa Mika vòng quanh cái trung tâm như vậy có ổn không? Nhưng gạt đi cái nỗi lo của tôi, Mika đang nắm tay Yuuki và đi với một nụ cười. Hiện giờ thì cả Yuuki và Mika dường như vẫn ổn.
Ánh mắt Sayuri và tôi chạm nhau. Hôm nay em ấy mặc đồ khá giản dị.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau thì em ấy mỉm cười không thành. Ngay lúc đó thì tai tôi bị nhéo mạnh.
"Nii-chan, cấm được nhìn đi chỗ khác. Để ý đến Tomomi-chan nhiều hơn đi."
"Ư-ừm. Xin lỗi em. Anh có chút lo cho Mika ấy mà."
"Sayuri lo cho em ấy rồi mà anh."
"Điều đó, à thì... anh đã trao đổi qua mắt là ‘anh sẽ để đó cho em’ rồi. Giờ thì, tiến lên thôi."
Nói tới quần áo, thì tôi luôn đi với bà nội tới Shimomura, và đôi khi còn đi đến Yunikura.
Tôi hoàn toàn không hề biết tới Maru-kuu.
Chúng tôi lên ngay tầng tám bằng thang máy. May thay là Sayuri và những người khác cũng có thể đi thang máy được.
Khi chúng tôi đặt chân lên tầng tám, thì tôi đã ngạc nhiên với BGM - Nhạc nền. Một giọng nữ bằng tiếng Anh vang vọng khắp tầng. Thanh âm điện tử rất sống động, mặc dù chỉ là một bản nhạc. Tomomi nắm chặt lấy tay tôi, em ấy có chút toát mồ hôi.
"Nii-chan. Cảm giác như lãnh thổ kẻ địch vậy."
"Đúng vậy mà. Nhưng Tomomi là người đã quyết định đến đây thì em phải vui lên chứ."
"A-Anh nói đúng. Umm..."
Tầng tám thuộc kiểu một câu lạc bộ... mà, đoán được là được rồi. Còn màu sắc thì, dường như là pha trộn giữa hồng và đen.
Mấy tên có ánh nhìn bất mãn xung quanh đây đều chủ yếu là FRIENDS!, tôi đặt tên họ như thế. Đó là ý kiến của riêng tôi.
"Ah! Nii-chan, nhìn này nhìn này! Là Catie-chan-san đó!"
"Sao em lại để “-san” sau đuôi “-chan” vậy... này, ohh. Chắc là điều này đã dẫn đến việc thêm đuôi “-san” vào mà."
Nói tới Catie-chan, thì đó là một con mèo siêu nổi tiếng, nó đã hợp tác với nhiều mặt hàng địa phương trên khắp cả nước và các họa sĩ nổi tiếng, mà... nó thậm chí còn hợp tác với câu lạc bộ dựa trên thời trang nữa.
Từ sự dõi theo đằng sau, cách xa chúng tôi, có một giọng lớn tiếng vang lên.
"Waa! Là Catie-chan! Dễ thương quá! Chị có biết không? Maple gọi Catie-chan-san là 'senpai' đó. Thật lạ phải không ạ, bí ẩn quá đi."
Đôi mắt Mika lấp lánh. Tomomi thì thả lỏng vai.
"Có vẻ Mika rất vui khi ở đây đó nhỉ."
Tôi nhìn xung quanh tầng này.
"Em có mua quần áo gì không? Thay vì nhìn thật kỹ vào các tủ kính trong cửa hàng, thì nhìn vào kiểu mẫu đang bày bán bằng ma-nơ-canh xem,có vẻ sẽ có cảm giác như là 'cái này tốt!’ đấy."
Đây cũng là lời khuyên thứ hai tôi nhận được từ mail của Selene.
"H-hmm. Em nghĩ nó không phải là cái em thích."
Tomomi nhướn mày và cười trong bối rối.
"Vậy thì tới tầng tiếp theo nhé."
"V-vâng."
Chúng tôi lại tiếp tục nắm tay nhau, Tomomi và tôi đi xuống thang cuốn. Đó cũng là lúc có một mail tới từ Yuuki.
"Xem này... Mika đang phát cuồng về Catie-chan đây này, Yuuki sẽ ở lại với em ấy. Từ giờ họ sẽ tách nhau ra."
"Đ-điều đó có ổn không nhỉ?"
"Điều đó?"
"Chúng ta có lẽ vẫn bị theo dõi. Mika và Yuuki có thể tận hưởng một ngày của hai em ấy, vậy đó ạ."
Khi tôi quay lại, cách năm bậc trên chúng tôi ở thang cuốn thì chỉ có mỗi Sayuri.
"Anh tự hỏi liệu có ổn khi để hai em ấy ở một mình."
“Miễn là chúng ta gặp lại họ trước buổi tối thì không sao đâu ạ. Giờ thì chúng ta sẽ đi quanh Shibuya, ở đấy có rất nhiều khu mua sắm. Nếu đưa Mika đi cùng thì em ấy sẽ kiệt sức mất, em cảm thấy có lỗi với em ấy."
"Hmm, ra vậy, có lẽ em nói đúng."
"Nó cũng đủ để Nii-chan kiệt sức khi đi mua sắm cùng em đó."
Yuuki và Mika có vẻ đang vui, hai em ấy có thể nghỉ ngơi nên sẽ ổn thôi... huh. Mặc dù là sẽ gây khó khăn cho Sayuri đang giám sát chúng tôi.
Trong khi đang nghĩ về điều đó, thì chúng tôi đã xuống tầng bảy.
Tầng bảy thì cho tôi ấn tượng về một bầu trời trong xanh với những bãi biển đầy cát. Một phong cách giản dị của bờ biển phía Tây nước Mĩ. Tomomi để ý đến hai cửa hàng ở phía trước khi chúng tôi xuống thang cuốn và rồi chúng tôi hướng về cửa hàng bên trái để xem quần áo trong các cửa hàng.
Em ấy chỉ ngắm nhìn chứ không mua cái nào, khi thấy nhân viên phục vụ tới thì em ấy nhanh chóng rời đi.
"Có chuyện gì sao Tomomi? Nếu em thích thì ngắm nhìn lâu hơn một chút cũng được mà."
"H-hmm. Em không ghét những kiểu quần áo đó, chỉ là em thấy không muốn chúng thôi. Xuống tầng dưới thôi anh!"
Tôi đã nghe rằng con gái đi mua sắm rất mất thời gian, vậy ra đây là cái hiện thực đó sao.
Khi chúng tôi xuống tầng sáu, Tomomi thấy một cửa hàng phụ kiện thời trang. Nó có đủ loại phụ kiện như kẹp tóc và vòng tay. Về mấy thứ này thì sẽ tốt nếu mua và đeo một cái cho em ấy.
Eh? Uhh... tặng em ấy một món quà có được không nhỉ? Mặc dù chỉ là tập luyện nhưng vẫn là hẹn hò mà.
Nhưng, tôi có cảm giác Sayuri sẽ xông tới nếu làm vậy. Em ấy sẽ phàn nàn rằng chỉ có Tomomi là không công bằng.
Tomomi chỉ vào và lướt nhìn qua. Trong khi tôi đang nghĩ thì em ấy đã làm xong rồi, không phải làm vậy là rất phí khi đã đến đây sao?
"Này, Tomomi. Chúng ta đang hẹn hò. Sao em không chọn một món rồi thử nó, và hỏi 'Có hợp với em không ạ?' đi nhỉ?"
"Eh-ehh?! Vậy sao Nii-chan?"
"Mua chúng là một việc, vì chúng ta đến đây nên em có thể cũng đeo thử chúng đi chứ, anh nghĩ vậy sẽ tốt hơn đấy."
"E-Em hiểuuuu rồi. Em đã học được điều gì đó rồi ạ."
Tomomi gật đầu tán thành.
"Vậy thì, sao em không thử đeo một cái vòng tay luôn nhỉ?"
"Thử việc đó ngay lập tức á. Cho qua, cho qua đi anh!"
Khi chúng tôi rời khỏi cửa hàng, Tomomi nhẹ thở dài.
"Em không giỏi trong mấy việc như thế đâu."
"Với việc đó á? Em có bị dị ứng với kim loại không vậy?"
"Không phải thế, em thấy cô nhân viên có vẻ đã bỏ cuộc rồi..."
"Có vẻ bình thường với anh."
"Hmm, em tự hỏi. Em tệ hơn các cô gái 'gal' nhỉ."
"Nói như thể em tới Ấn Độ mà nói rằng em tệ trong khoản đánh đấm vậy."
"Dạ. Xin lỗi anh, em tệ quá."
Tại sao Tomomi lại chọn Maru-kuu? Tôi tự hỏi nó che lấp đi được khuyết điểm của em ấy sao.
Bỏ lại câu hỏi không có câu trả lời đó, chúng tôi xuống tầng năm. Màu sắc và quần áo tầng này hòa hợp hơn. Gam màu nhẹ sinh động hơn. Ngoài ra thì quần áo cũng hoài cổ và nữ tính hơn.
Khi tôi nhìn lại đằng sau, Sayuri đã bị tóm bởi một nhân viên.
"Chuyện gì thế, Nii-chan?"
"Không, chỉ là... Sayuri đã..."
"Vâng, có vẻ Sayuri thích những kiểu đồ này. Kỳ quá đấy, Nii-chan! Anh chú ý đến đằng sau quá đấy! Tập trung vào ngày hẹn hò này đi! Đó sẽ là lỗi của Nii-chan nếu em thất bại khi hẹn hò thật đó."
"Lỗi của anh sao?!"
"Đó chỉ là đùa thôi, mặc dù vậy, em muốn anh chú ý đến em nhiều hơn cơ."
"Đ-được rồi. Anh hiểu rồi."
Tomomi có hơi chán nản lưng chừng, làm tôi phải suy nghĩ về nó. Nhân vật chính ngày hôm nay là Tomomi mà nhỉ.
Bỏ lại Sayuri đằng sau, chúng tôi xuống liền tầng ba và tìm những cửa hàng đặc trưng với đồ bó và vớ.
"Nii-chan, anh thích những cô gái mặc những thứ này thay vì để chân trần sao?"
"E-Em đột nhiên nói gì thế."
"Trông nó rất gợi tình, đúng vậy không nè."
"Đó là suy nghĩ của mấy ông già thôi, Tomomi-san."
Tomomi nhìn vào con ma nơ canh mặc tất chân đen và cười tự mãn.
"Anh đoán có lẽ là hợp với Yuuki. Em ấy hợp với rất nhiều kiểu cách."
Bởi một vài ngày trước đó, tôi đã có một trải nghiệm thần bí của việc mặc một thứ giống vậy cho em ấy. Sau cùng thì tôi rời mắt khỏi con ma nơ canh đó.
Và rồi chúng tôi xuống tầng hai và cũng không mua gì cả. Hẹn hò mà như là vội vàng đi chơi vậy. Cửa hàng nào cũng đông nghẹt vào chủ nhật, thật khó để có thể nhìn ngắm mọi thứ. Nhưng, thay vì tận hưởng buổi hẹn hò, tôi cảm thấy như Tomomi đang cố né tránh nó vậy. Có lẽ chỉ là do tôi tưởng tượng mà thôi.
Các cửa hàng ở tầng hai còn nữ tính hơn nữa, có rất nhiều đồ nữ rất dễ thương được xếp đây đó. Còn có nhiều váy ngắn nữa... cái quái gì đây, sao tôi lại bình tĩnh mà lo nghĩ về cái váy của con ma nơ canh ở đây chứ...
Tomomi vẫn như vậy, chỉ nhìn qua bảng báo giá và nhanh chóng quay lại.
"Nii-chan. Sẽ tốn hơn nếu em quay lại để thử những thứ hợp với em nhỉ?"
Đồ nữ thông thường... sao.
"Bộ đồ em mặc hôm nay rất hợp với em rồi, anh nghĩ em không cần phải lo về điều đó đâu? Em hãy chọn những bộ đồ mà em muốn mặc sẽ tốt hơn."
Tôi không nghĩ là đồ mà em ấy thích lại không hợp với em ấy.
Dù sao thì em ấy cũng dễ thương ngay từ đầu mà.
"Nếu vậy, thì sau cùng em sẽ mặc quần soọc nam hay thể thao vài triệu năm tới mất thôi."
Tomomi cười xấu hổ.
Khi chúng tôi đi xuống thang cuốn. Phía trước là những cửa hàng giày, Tomomi mím môi.
"Woah, đắt quá đi! Em sẽ mua được vài game mới với số tiền này đấy. Và nhìn chúng thì thấy cũng rất khó đi nữa."
Có vẻ Tomomi bị kinh ngạc bởi đôi giày cao gót đang được bày bán. Nếu tôi không nhầm, thì phần gót chân được làm để cho đôi chân có sức hấp dẫn hơn. Thường thì không so sánh chúng với giày thể dục.
"Những thứ này được tạo ra để tôn nên vẻ đẹp của đôi chân, không phải đó là sứ mệnh cao cả của nó à?"
"Rõ ràng là giày dễ đi hơn thì tốt hơn chứ. Ah! Đúng rồi, khi đế giày bị gãy thì nhân vật chính sẽ tới để bế cô gái trong tư thế bế công chúa nhỉ. Trong trường hợp đó, thì có lẽ là nó tốt đó."
"Rất là giống em đấy. Còn nhân vật chính, ý em là có sự việc gì đó như thế trong game à?"
"Trong anime cơ ạ. Một cô nàng say sỉn làm hỏng đôi giày cao gót của mình và vào lúc đó, một người đàn ông sẽ cõng cô ấy về nhà... đại loại vậy á."
Tôi không biết sự tình câu chuyện đó ra sao, nhưng khi nói về game và anime thì Tomomi thật sự rất sôi nổi. Bóng dáng sợ sệt người bán hàng và lén lút xung quanh dường như chỉ là nói dối.
Cuối cùng cũng khám phá xong Maru-kuu, Tomomi và tôi ra khỏi cánh cửa ở tầng một.
Khi tôi kiểm tra lại phía sau... thì Sayuri không còn ở đó nữa.
"Này em, về Sayuri..."
"Nii-chan lo hơi quá rồi."
Tomomi lấy smartphone ra và lập tức gật đầu.
"Sayuri có vẻ đang lựa đồ, Mika và Yuuki đã rời khỏi Maru-kuu và tới dãy cửa hàng pho mát ở trung tâm rồi."
"A-Anh hiểu rồi. Vậy chúng ta cũng đi ăn vài cái bánh pho mát thì sao?"
"Nii-chan, vậy sẽ thành ngày hẹn hò đôi mất rồi. Buổi tập hẹn hò hôm nay chỉ có em và anh thôi."
"Anh tệ quá. Vậy chúng ta đi đâu tiếp đây?"
"Dougenzaka, một nơi rất nổi tiếng, chúng ta thử tham quan nó xem."
Sau khi rời khỏi Maru-kuu, Tomomi và tôi bắt đầu đi xuống một con dốc nhẹ.
Gần tới cửa hàng Yunikura của Dougenzaka, thì Tomomi dừng lại và nhìn phía bên kia đường.
"Nii-chan, có một rạp chiếu phim ở đó kìa."
"Nó là rạp chiếu phim TOYO đấy à."
Có một tấm biển hình chữ nhật nói rằng nó mở cửa công cộng
"Nii-chan chọn một bộ phim đi, anh sẽ chọn bộ phim nào cho ngày hẹn hò đây nhỉ?"
Đó là một vấn đề nan giản đối với một buổi tập hẹn hò đây.
Theo như bảng hiệu thì có rất nhiều phim hoạt hình đang được chiếu trong tuần lễ vàng
Trong số đó có một bộ phim hoạt hình tập dài của CG Holywood, tôi đã tò mò khi thấy một nhân vật nổi tiếng trong một game xuất hiện trong phim.
"Xem kìa, bộ đó có một nhân vật trong game Nhật, trông có vẻ thú vị đấy nhỉ."
"Woah! Anh nói đúng! N-nhưng đang hẹn hò mà, không phải tốt hơn là chọn một bộ phim lãng mạn sao anh?"
"Ư-ừm. Anh hiểu rồi, đúng là vậy nhỉ. Vậy thì, giờ em muốn xem gì?"
Đột nhiên, Tomomi trở nên lúng túng và tuôn ra một tràng dài.
"Chúng ta tới tham quan Shibuya, bỏ ra hai giờ để xem phim, thậm chí chúng ta còn vui chơi nữa... Ngoài ra, chúng ta có thể xem phim ở bất cứ đâu! Rạp chiếu địa phương cũng được rồi. Ah! Còn có cả 3D, âm thanh đa chiều và chỗ ngồi thoải mái nữa, mặc dù có giới hạn thời gian, em nghe nói rằng khán giả đã bị hớp hồn bởi phim 4D nữa đấy. Công nghệ tuyệt thật đó nhỉ, Nii-chan!"
"Đ-đúng vậy. Anh không hiểu lắm, nhưng nghe thì thấy rất tuyệt vời nhỉ."
Nghĩ lại thì, Tomomi khá là bị ám ảnh về thiết bị chiếu phim và dàn âm thanh. Thay vì phim thì em ấy thích nói về công nghệ phim hơn ấy chứ.
"Phải không? Phải không? Thực sự thì, em cũng thích rạp chiếu phim gia đình nữa. Anh có thể xem phim VOD và phim nước ngoài dễ dàng, thời đại chúng ta là máy chiếu 4K mà… vậy đấy ạ?"
Tôi chẳng thể theo kịp em ấy. Hay đúng hơn là, tôi hoàn toàn bị bỏ lại phía sau cuộc trò chuyện.
"R-ra vậy. Công nghệ ngày nay thật tuyệt nhỉ. Nhưng, hãy bàn về phim và rạp chiếu phim gia đình vào lúc khác nhé."
"Ah... vâng, em hơi quá phấn khích rồi. Xin lỗi anh nhé, Nii-chan."
Tỏ vẻ hơi ân hận, Tomomi chuyển tầm nhìn sang cửa hàng bên cạnh rạp chiếu phim.
"Uuu, uu. Shibuya cũng có nhiều nơi cám dỗ quá đi."
"Cám dỗ?"
Cạnh rạp chiếu phim là khu giải trí SEKA.
"Những người chơi trong đó hẳn là giỏi lắm đây..."
Với lời nói lưng chừng và cái nhìn hào hứng cùng với việc vặn vẹo cơ thể đó.
Rất đúng với tính cách của em ấy, Tomomi thật sự rất thích game.
"Nếu em muốn chơi game, thì em đâu cần phải kiềm chế nó thế?"
"E-Em không có kiềm chế đâu nhé! D-dù sao thì game gắp đồ cũng không nữ tính chút nào!"
"Game gắp đồ và Puri Photo mang lại ấn tượng chủ yếu là dành cho các cô gái mà. Ngoài ra, khi mà em tới chơi game gắp đồ cùng với người bạn trai của mình, thì tên bạn trai thường sẽ 'Được rồi! Để đó cho anh. Anh sẽ lấy mọi thứ mà em muốn!', đại loại vậy, một điều thường thấy khi hẹn hò."
"Nii-chan, anh nghĩ rằng sẽ hiệu quả với em sao?"
"Ah, ừm. Anh đoán là mình sẽ không có lượt."
"Đúng vậy đó. Trong game gắp đồ thì điều quan trọng là phải có được thứ mà mình muốn trong ba thao tác. Còn về Puriphotos thì em không hứng thú, vì nó không thuần một game."
Thấy biểu hiện kích động của Tomomi, tôi xác nhận.
"Em thật sự thích trung tâm trò chơi, nhỉ?"
"E-Em thích chúng! Đúng hơn là, em có thể chơi những game em thích bằng mạng ở nhà, nhưng em cũng thích bầu không khí đặc trưng của một arcade. Ngoài ra thì mỗi người chơi ở mỗi thành phố cũng khác biệt nhau nữa..."
Tomomi nắm lấy cần điều khiển và phô diễn các kỹ thuật mà em ấy học lỏm được. Không giống như một game bắn súng, nó giống một game chiến đấu hơn.
"Vậy thì, điều đó sẽ lãng phí mất. Em không cần để ý đến anh và hãy cố chiến với họ đi. Anh sẽ cổ vũ em hết mình."
"N-nhưng vậy thì đâu có giống hẹn hò... au."
Em ấy đột nhiên xoa bụng. Rồi lao tới tôi với một giọng ngọt ngào.
"Nii-chan, em đóiiii."
"Vậy à. Cũng đến giờ ăn trưa rồi nhỉ."
"Hãy tìm một nơi đặc biệt để ăn trưa ở Shibuya thôi!"
"Ngay cả khi em nói vậy... đúng hơn là, Tomomi, không phải em lên kế hoạch cho ngày hẹn hò hôm nay sao?"
"Kế hoạch là luôn linh hoạt và ứng biến cho phù hợp với tình hình nơi chiến trường, Nii-chan."
"Vậy à, linh hoạt à... vậy tới Roit nhé."
Tôi chọn một nhà hàng gia đình Royal Hot dọc theo con đường.
"Eh?!! Một nhà hàng gia đình? Anh có thể tìm thấy Roits ở những nơi khác nữa mà!"
"Đó là do lần trước trời mưa nên không đi được, lần này chúng ta sẽ đi bù."
"À, em hiểu rồi. Vậy thì được thôi ạ!"
Tomomi dễ dàng đồng ý. Có vẻ em ấy rất quyết tâm tới một nơi đặc biệt ở Shibuya, tôi tự hỏi là em ấy định đi đâu sau đó. Hôm nay, em ấy thực sự hơi rối, có vẻ em ấy đã không lên kế hoạch cho buổi luyện tập hẹn hò này.
Sau khi ăn trưa xong, thì đã một giờ rưỡi chiều rồi. Ngay khi rời khỏi Roit thì Tomomi dừng lại và có vẻ đang tự hỏi rằng có nên tiến tiếp hay quay lại khu vực nhà ga.
"Nii-chan, chúng ta làm gì đây? Em nghĩ nếu quay lại cùng một con đường chúng ta đã đi thì không có ý nghĩa gì cả."
"Không phải ngày càng ít cửa hàng khi chúng ta rời khỏi nhà ga sao?"
"Dựa trên lý thuyết thì đúng vậy. Nhưng Tokyo là một khu đô thị, nên chúng ta tới chỗ thành phố kế thôi!"
"Anh cảm thấy như chúng ta thất bại vậy. Không còn cửa hàng nào ngoài Maru-kuu mà em muốn đi sao?"
"Eh, umm... hmmnn... cùng với Nii-chan thì đi đâu em cũng vui hết... à đúng rồi!"
Tomomi lấy ra một đồng xu nhưng không phải một loại tiền tệ.
"Mặt trước đồng xu được khắc một lâu đài đó, Nii-chan. Vậy nên, nếu là mặt trước thì chúng ta sẽ tiến còn không thì ngược lại nhé."
"Thay vì tùy cơ ứng biến, thì em phụ thuộc vào may rủi đấy à."
"Người ta nói rằng may mắn cũng là một kỹ năng đó!"
Tomomi bắn đồng xu lên. Và rồi bắt và kẹp nó giữa mu bàn tay và lòng bàn tay. Khi em ấy từ từ bỏ bàn tay trái ra, thì mặt trước đồng xu hiện lên.
"Tiếp tục hướng về phía trước là lựa chọn đúng đắn đó anh!"
Đối mặt với lời nói và nụ cười tuyệt diệu của em ấy như vậy, thật khó để nói "hãy quyết định điểm đến rõ ràng đi!". Hơn nữa, nếu tôi đi quá xa về việc đề xuất thì sẽ không tốt cho việc tập luyện của Tomomi chút nào.
"Anh hiểu rồi. Vậy hãy làm theo những gì đồng xu quyết định. Nhân tiện, Mika sẽ ổn chứ?"
"Mấy em ấy sẽ liện lạc với chúng ta nếu có chuyện xảy ra thôi anh! Ba người đó đi theo chúng ta cũng vì họ lo thôi mà."
Sau khi nhét đồng xu vào ví của mình, Tomomi nắm lấy tay tôi. Chúng tôi bắt đầu bước đi cùng nhau.
"Giờ thì, tiếp tục cuộc phiêu lưu của chúng ta thôi! Nii-chan."
"Đ-đúng vậy. Nhưng, có cửa hàng nào phía trước không vậy?"
"Điều thú vị không chỉ ở mỗi các cửa hàng thôi đâu anh. May mắn có thể đến bất kỳ lúc nào; nếu không mạo hiểm thì không thu được gì hết đâu anh à!"
"Em đang rối mọi thứ lên đấy, Tomomi-san."
Khi tôi đáp trả lại, thì Tomomi vui vẻ nhíu mày.
"Nói mới nhớ, thỉnh thoảng Nii-chan lại dùng lời nói lịch sự đó."
"Điều đó không tốt lắm sao? Nó tự xảy ra ấy mà."
"Lúc đầu thì không tốt lắm đâu, nhưng em quen dần với nó rồi. Đó là một thói quen sao ạ?"
"Đại loại vậy."
Khi chúng tôi đi lên một con dốc nhẹ thì thấy một cánh cổng bạc phía bên phải. Tomomi dừng lại và nhìn lên.
"Anh đọc nó thế nào, Nii-chan?"
"Có lẽ, là Hyakkendana, phải không nhỉ?"
"Nếu đó đúng là cái tên được ám chỉ tới thì thật là tuyệt. Vậy có nghĩa là có một trăm cửa hàng phải không anh?"
"Nếu có nhiều như thế, thì có lẽ sẽ có vài cửa hàng đặc biệt ở Shibuya mà em muốn thấy đấy."
Tomomi gật đầu mạnh mẽ.
"Đi thôi, Nii-chan! Em có cảm giác như là một con hẻm vậy, chúng ta có thể tìm thấy một cửa hàng vô danh tính mà có chất lượng tốt ở đây đó."
"Hmm, theo một khía cạnh nào đó thì anh có linh cảm xấu."
Tomomi kéo tay tôi và rồi cùng bước vào Hyakkedana.
Và chúng tôi lập tức đi qua một vài cửa hàng vô danh tính (?) được trang hoàng với những dấu hiệu dễ thấy và được trang trí bằng các đèn chiếu sáng với gam màu huỳnh quang.
Tomomi nghiêng đầu bối rối.
"Cái gì đây. Dẫn đường miễn phí sao? Tới đâu đây nhỉ?"
"A-ai mà biết được."
"Ah! Em hiểu rồi. Chúng nói về những cửa hàng tốt nhất quanh đây đó, Nii-chan."
"Anh không nghĩ thế đâu."
"Vì nó miễn phí nên chúng ta có thể tận dụng nó mà."
Tôi thiếu hiểu biết về nơi này quá. Nhưng tôi biết là trẻ vị thành niên thì không nên dính dáng gì tới mấy cửa hàng ở khu phố đèn đỏ này.
"Tomomi, bình tĩnh nào. Nghe anh này... cuộc phiêu lưu mà có hướng dẫn, thì có đúng là một cuộc phiêu lưu không?"
"Nii-chan... ngầu quá đi. Em lại đổ anh lần nữa mất rồi!"
Tôi định làm cho em ấy bình tĩnh lại, nhưng em ấy thì lại càng hào hứng hơn nữa.
"Thật tốt nếu mà em hiểu. Chúng ta phải tiến bước trên con đường mà chính chúng ta đã chọn chứ!"
"Anh nói đúng! Em thật ngốc khi nghĩ tới việc có chỉ dẫn!"
Chúng tôi đã đi qua chỗ có thông tin miễn phí. Đám đông lớn ở thành phố biến mất như chưa từng có ở đó và con hẻm chìm vào yên tĩnh.
Không có cửa hàng nào trông giống một cửa hàng cả. Chỉ có một quán cà phê ở nửa đường, và rồi con đường dần trở nên hẹp và quanh co, còn chúng tôi thì như một con bướm mắc kẹt trong tơ nhện, hệt một mê cung vậy.
Có lẽ là nói quá, nhưng thực sự thì… con đường này có ổn không đây trời.
Tomomi đột ngột dừng lại.
"Nii-chan. Vì chúng ta đang ở một nơi vắng vẻ như thế này nên... chúng ta có thể hôn, phải không?"
"Em đột nhiên đề cập đến cái gì vậy hả!"
Và khi bật lại em ấy, thì tim tôi bắt đầu đập nhanh. Tomomi nhìn chằm chằm vào tôi, đã bắt đầu lay động.
"K-không phải thế... em muốn tập hôn với Nii-chan thôi! Anh đừng có hiểu lầm chứ, nó xấu hổ lắm chứ bộ!"
"A-Anh biết điều đó mà."
Tomomi rũ vai, chán nản bởi câu trả lời của tôi.
"Em không cần phải như vậy đâu."
Tomomi khá kỳ lạ theo khía cạnh nào đó. Hôm nay em ấy cứ bồn chồn suốt.
"Không phải là anh từ chối nó..."
"Vậy thì, nếu em thỉnh cầu anh làm, thì anh sẽ... hôn em chứ?"
Khuôn mặt em ấy từ từ tiến tới. Nó tới gần tới mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của em ấy.
Tôi lùi lại. Đằng sau tôi là tường của một tòa nhà. Tay tôi vẫn bị nắm lấy, còn Tomomi thì dính vào tôi như bị hút lấy vậy. Có bức tường đằng sau nên tôi không thể trốn thoát được.
Tôi quả quyết.
"Được thôi... Nếu là trán, thì được thôi."
Tomomi đang tiến sát vào tôi thì dừng lại.
"A-a-a-anh có bị n-ngốc không hả? Anh không đùa đấy chứ? Đây chỉ là luyện tập thôi mà. Thật sự chỉ là luyện tập thôi!"
"E-em..."
Tomomi nở một nụ cười làm cảm xúc trong tôi hỗn độn. Khi môi của em ấy gần kề thì mặc dù là anh trai nhưng tôi lại có suy nghĩ không đúng đắn trong thoáng chốc.
Và chỗ này… có thể gọi là một con hẻm, và nó cho tôi một cảm giác thật xa lạ.
Đó chỉ là do tôi tưởng tượng thôi... tôi nghĩ vậy. Nhưng không khí trong thành phố và không gian của nơi này, thì thứ được gọi là "trạng thái cảm xúc" không tồn tại.
"Thôi nào thôi nào, đừng có đờ người ra đó nữa và đi thôi, Nii-chan!"
Khi chúng tôi bắt đầu bước đi thì Tomomi kéo tay tôi và cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy một cửa hàng bên đường. Trong cửa kính của cửa hàng thì có đồng phục thủy thủ, trường học và đồ bơi
Ít nhất thì tôi biết được cửa hàng đó không bán đồng phục riêng của vài trường.
Nó còn có bán cả đồ y tá và thỏ nữa...
"Nii-chan, đã phát hiện một cửa hàng! Đó là một cửa hàng cosplay đó!"
"Đừng nói với anh là em muốn vào đó đấy nhé."
"Cheeh. Trông nó rất thú vị vậy mà."
Tomomi cằn nhằn kéo tay tôi và chúng tôi tiếp tục, trong khi đó thì cuối cùng tôi cũng hiểu được sự vắng người nơi đây.
Nhìn trái và phải, thì đều là khách sạn.
"Ni-Nii-chan. Có thể nào, đó là... nhầm đường chăng?"
"Tomomi, em đang cố ý đấy à?"
"Xin lỗi anh. Em biết là có những nơi như vậy. Nhưng em không nghĩ chúng ta lại đi qua một nơi! Tuy nhiên, nhìn đằng đó đi Nii-chan! Trông như một dinh thự ngoại quốc á."
Giống như dinh thự cổ hay khu nghỉ dưỡng ở những bãi biển nhiệt đới vậy, bằng cách nào đó thì thế giới người lớn khá tuyệt... đó là ấn tượng nảy ra trong tâm trí tôi.
"Giờ thì, nhanh ra khỏi nơi này thôi."
"V-vâng. Anh nói phải, Nii-chan."
Nếu có ai đó lang thang ở đây, thì chắc chắn sẽ gây rắc rối cho những người ở thành phố. Khi chúng tôi nhanh chóng rời xa nơi này, thì đột nhiên Tomomi đứng lại.
"Uuu... Nii-chan. Em muốn đi chậm lại một chút."
"Xin lỗi em. Anh đi nhanh quá sao?"
"Thường thì không sao, nhưng đôi giày này nó chật và khó đi bộ lắm."
Nói mới nhớ, hôm nay Tomomi đã dừng chân khá thường xuyên. Vậy ra em ấy muốn giấu đi cảm giác đau sao. Tôi cảm thấy có hơi đáng khinh vì không thể nhận ra nó.
Nghỉ ngơi có lẽ sẽ tốt hơn.
Tôi gửi một mail đến thánh giọng. Tôi hỏi Selene tìm xem có cửa hàng nào để chúng tôi nghỉ ngơi không. Một mail phản hồi sau vài chục giây.
"Khách sạn Crystal Palace. Thời gian phục vụ: Nghỉ ngơi là 4500 yen... quái gì đây, không phải loại đó!"
Cái này là cố ý phải không?! Em đang cố ý phải không hả? Selene!
"Nii-chan, chúng ta sẽ nghĩ ngơi chứ ạ?"
"Chúng ta hãy rời khỏi đây trước đã. Ra ngoài ngay thôi!"
"Chúng ta đang ở ngoài rồi mà, Nii-chan."
"Đừng có tìm bắt lỗi nhỏ nhặt như vậy chứ!"
Trong khi xem xét tình trạng chân của Tomomi và dựa vào bản đồ trên smartphone thì chúng tôi đã giảm tốc độ đáng kể so với nãy. Chúng tôi cuối cùng cũng tìm thấy một cửa hàng bách hóa ở phía Tây Dougenzaka.
Chúng tôi nhẹ nhõm vì đi từ khu khách sạn tĩnh lặng sang sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố.
"Chúng ta cuối cùng cũng trở lại thế giới vốn có của chúng ta."
"Đó là một thế giới khác, phải không anh. Một cuộc phiêu lưu rất ly kỳ và hấp dẫn phải không, Nii-chan."
Nó thú vị theo nhiều cách thật đấy... mà cũng khó tin thật.
Tôi xác nhận với Tomomi lần nữa.
"Chân em ổn chứ?"
"Vâng. Cảm ơn anh vì đã đi chậm lại cùng em."
Phía trước tòa nhà phía Tây, tôi đối chiếu vị trí của chúng tôi với bản đồ trên smartphone.
"Vậy thì... phải, trái... bên phải có vẻ là đường đến nhà ga."
"Vậy thì quẹo trái nào!"
"Vẫn còn phiêu lưu sao?"
"Tất nhiên rồi. Chúng ta vẫn đang hẹn hò cơ mà."
“Nhưng trước đó hãy tìm chỗ để ngồi nghỉ một chút đã."
"Nếu anh đã mệt thì đành chịu vậy. Hãy để em suy nghĩ và chiến thắng cái game hẹn hò này nào."
"Làm gì có thua hay thắng trong hẹn hò chứ, thật là."
"Em nghĩ rằng là có người thất bại hay người thắng trong hẹn hò đó."
Cuộc hẹn hò lần này là chỉ là tình cờ và thật là điên rồ, có lẽ là một cuộc hẹn hò thất bại.
Tomomi dẫn đường, chúng tôi đã đi xa thật xa khỏi nhà ga. Khung cảnh trung tâm thành phố dần dần trở thành khu dân cư yên tĩnh.
Chúng tôi đã tới công viên Nabeshima Shoto. Có rất nhiều cây xanh ở đây. Đây là lần đầu tôi biết được ốc đảo giữa đô thị là gì.
Hai chúng tôi ngồi trong công viên nghỉ ngơi.
Tôi thở phào.
"HAaa... Thật là một cuộc hẹn hò kỳ quái."
"Sao anh lại thở dài vậy, anh thấy không vui sao?"
"K-không phải điều đó! Có rất nhiều trải nghiệm lần đầu và... anh nên nói sao đây nhỉ. Mà thay vì điều đó thì chân em sao rồi? Em không gượng ép bản thân đấy chứ?"
"Anh lo lắng hơi quá rồi đấy. Hmm. Anh yên tâm đi, có lẽ phần gót chân em đau thôi."
Tomomi cởi giày chân phải ra. Chỗ đau dường như đau đến sưng và đỏ lên.
Vậy ra em ấy đã đi bộ với chân bị thương như thế sao. Không phải đi đến công viên này cũng khó lắm rồi sao?
"Nó thật sự sưng lên rồi kìa!"
"Aww. Nó sưng có chút thôi mà. Em nghĩ có thể kìm nén cơn đau, nhưng nhìn thấy như vậy thì nó làm em đau hơn."
"Chân trái của em thì sao?"
"Nó có vẻ ổn. Kích cỡ của chúng có hơi chút quá nhỏ thôi anh, mà, từ đầu thì em cũng chưa bao giờ đi những đôi giày dễ thương như vậy rồi. Em không nghĩ chân mình sẽ đau như vậy."
Đó là vấn đề đây. Thật tốt nếu có thạch cao để đắp lên nó. Có lẽ tôi nên đi mua một cái.
Và, lúc mà tôi nghĩ điều đó, thì tôi nhớ tới cái túi mà tôi bỏ trong balo của mình. Selene đã đưa nó cho tôi cùng vài lời nhắc nhở.
Khi tôi lấy cái túi nhỏ ra khỏi balo, Tomomi phồng má lên.
"Nii-chan, cái gì thế? Đó không phải sở thích của Nii-chan đấy chứ?"
"Selene ép anh nhận nó. Em ấy nói mở nó khi gặp rắc rối."
Tôi mở túi và... lấy ra một miếng dán thạch cao. Dùng nó khi gặp rắc rối, vậy ra Selene đã đoán trước là chuyện này sẽ xảy ra sao. Thận trọng và không nóng vội, vậy ra nó ám chỉ đến tốc độ đi bộ à.
"Ah! Đó không phải là thạch cao đấy sao! Selene khá là chu đáo theo một cách nữ tính đó. Bằng cách nào đó thì em cảm thấy như thua cuộc vậy. Bực mình quá đi!"
Tomomi nhắm chặt mắt trong sự thất vọng.
"Vậy thì, anh sẽ đắp nó lên vết thương. Giơ chân phải của em lên nào."
Trước tiên tôi đứng dậy và quỳ gối xuống trước Tomomi đang ngồi trên băng ghế
Em ấy duỗi đôi chân trắng của mình về phía tôi
"Nii-chan. Chỉ được nhìn vào chân em thôi đấy. Anh mà nhìn lên một chút thôi thì... bam! Em xử đấy."
"Đừng có chọc anh chứ."
"Hay có lẽ nào Nii-chan tò mò về chiếc quần lót của em gái mình? Nếu anh thành thật thú nhận thì em không ngại cho anh nhìn một cái đâu nè."
"A-Anh không có đâu nhé."
"Vậy ra là anh không hài lòng với chỉ một cái nhìn sao. Nii-chan tham lam quá à. Anh không thỏa mãn được nếu anh không nhìn chằm chằm như muốn liếm nó sao?"
Trong khi Tomomi vẫn ngây thơ cười, thì tôi đắp miếng thạch cao vào phần sưng lên ở chân Tomomi.
"Oww!"
"X-xin lỗi em. Nó đau sao?"
"N-nó không có đau!"
Em ấy mỉm cười với hai hàng nước mắt. Vậy là nó có đau.
Tôi nhẹ bỏ chân em ấy ra, đứng dậy và xoa đầu em ấy.
"Em đã làm tốt trong việc kìm nén cơn đau lắm đấy, Tomomi. Nhưng phải thành thật nói ra khi bị thương chứ."
"E-em thật sự không có nói dối! A-auu! Nii-chan, hèn hạ quá đấy! Nếu anh cứ xoa đầu em như thế thì em không chịu được mất, haauaaaa."
Em ấy nheo mắt như một con mèo và khuôn mặt em ấy cũng trở nên thư giãn hơn.
"Nii-chan này... hôn và âu yếm em đi."
Tomomi có nghiêm túc không... thật sự thì tôi không biết được.
Chúng tôi là anh em. Chúng tôi không thể làm những việc như thế, vả lại Tomomi đã có bạn trai rồi, với tôi thì điều đó... ngay cả khi Tomomi và tôi không phải anh em, thì tôi cũng sẽ không làm điều đó.
"Tomomi. Anh không thể."
Tomomi mở to mắt nhìn thẳng vào tôi, và cất lời.
"Nii-chan... anh mà không nghiêm túc hơn thì sẽ không giống như buổi luyện tập đâu."
"E-em đang nói anh nghiêm túc sao, tất nhiên là anh không thể làm điều đó. Nhưng anh đã rất nghiêm túc trong buổi hẹn hò hôm nay đấy."
"Đúng vậy. Em có thể nói vậy. Nii-chan hành động hệt như Nii-chan vậy, nhưng.... em..."
Em ấy nhìn xuống với một biểu hiện lo âu.
"Có chuyện gì vậy, Tomomi? Em ổn chứ? Em đang bị thương ở chỗ nào khác ngoài chân sao? Nói với anh chuyện gì đi! Chúng ta dù gì cũng là anh em mà."
Tomomi lẩm bẩm với giọng run run.
"Em tự hỏi, tại sao... tại sao Nii-chan... Nii-chan."
Khi em ấy nhẹ nhàng ngẩng mặt lên thì trông em ấy như sắp khóc vậy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy em ấy tỏ vẻ buồn như vậy.
Tomomi luôn năng động, dù có đang trong tình huống nguy cấp như thế nào thì em ấy luôn nhắm đến một cơ hội để đảo ngược tình huống đó... Tôi nghĩ em ấy là một cô gái mạnh mẽ. Nhưng đó chỉ là niềm tin của tôi mà thôi.
Vai em ấy hơi run, với một đứa em gái sắp khóc... thì tôi không biết phải làm gì cả.
"Anh đã làm gì đó tệ sao? Anh vừa tự chôn mình sao, Tomomi? Em muốn anh phải làm gì đây?"
Em ấy lắc đầu, đeo giầy vào và đứng dậy.
"Tại sao chứ... đồ đần... đồ đần... đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc... Nii-chan anh... là ĐỒÔ NGÔỐCCCCCCCCC!!"
Không hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Tôi đứng chết trân ở đó, như một tên ngốc.
Bỏ lại tôi đằng sau như thế, Tomomi đột ngột chạy đi.
"C-chờ chút! Tomomi! Này Tomomi!"
Tomomi... đang khóc. Hai hàng nước mắt đang được lau đi hai bên.
Mặc dù đã vội vàng đuổi theo nhưng tôi đã mất dấu khi em ấy rời khỏi công viên. Miếng dán thạch cao hẳn là có tác dụng vì em ấy đã chạy nước rút.
Tôi đã làm sai gì sao? Tôi nên làm gì đây?
Tôi lập tức thử gọi cho Tomomi. Nhưng điện thoại em ấy đã tắt nguồn.
Tôi thử liên hệ cho Selene, nhưng dường như GPS cũng ngừng hoạt động khi điện thoại em ấy tắt.
Tôi hướng về phía nhà ga trong khi tìm Tomomi.
Dọc đường đi thì tôi gặp lại Yuuki và Mika ở Makkie MauMau Good's Shop và giải thích tình hình cho hai em ấy. Sau đó, chúng tôi chạy tới chỗ Sayuri đang bận mua đồ trong Maru-kyu. Cộng thêm Sayuri đứng đó với túi mua sắm của mình, chúng tôi quay lại quảng trường phía trước tượng đài Hachikō.
Có lẽ báo cảnh sát sẽ tốt hơn. Khi chúng tôi bắt đầu nghiêm túc về điều đó, thì Selene đã thông báo rằng GPS Tomomi đã hoạt động trở lại.
Có vẻ em ấy đang làm dở dang việc đổi chuyến JR sang chuyến tư nhân. Mặc dù tôi đã cố gọi cho em ấy, nhưng em ấy lại không trả lời.
Trước tượng đài Hachikō, Mika lo lắng nói với tôi.
"Nii-chama, anh đã cãi nhau với Tomomi-neechama sao ạ?"
Tôi đã không để ý đến một điều gì đó. Gì đó rất quan trọng. Đó là lý do mà Tomomi tức giận. Không, là tôi đã làm em ấy như thế.
Nó giống như hôm thứ ba vậy. Giờ là lần thứ hai rồi. Tuy vậy, tôi vẫn không biết lý do tại sao.
Kích động sự nóng giận của Tomomi, tôi không xứng làm anh trai em ấy.
Tôi bị rối. Tâm trí không ổn định chút nào. Nhưng, thừa nhận việc Mika đã nhận ra điều đó, thì tôi không xứng làm anh trai.
"Xin lỗi vì đã làm em lo lắng Mika. Không sao đâu."
"Thật sự không sao chứ ạ?"
"Ừm. Ngày đi chơi của em và Yuuki thế nào?"
"Nó rất là vui luôn! Maple cũng nói rằng cậu ấy cũng rất vui nữa đó! Cậu ấy có thể thấy Catie-chan-senpai đang làm việc và rất ấn tượng! Cậu ấy còn nói MauMau-san cũng rất là tuyệt nữa. Ngoài ra, thì Mii-chan rất thích bánh phô mai đó ạ. Bên trong nó cực dính luôn!"
"Anh hiểu rồi. Thật tuyệt nhỉ. Cả Yuuki nữa, cảm ơn em vì đã để ý tới Mika."
Yuuki cũng lo lắng nói với tôi.
"Em cũng rất vui như Mika-chan vậy. Nii-san, nếu em có thể giúp gì thì cứ nói em nhé."
Có vẻ em ấy lo cho Tomomi, nên thảo luận với em ấy sẽ tốt hơn. Hiện giờ, tôi thậm chí còn không thể biết được "Cái vấn đề" giữa Tomomi và tôi là gì.
"Ư-ừm. Cảm ơn em, Yuuki. Được rồi, chúng ta nên đi thôi."
Tôi mang một nửa chỗ đồ cho Sayuri.
"Những thứ này là do em đã mua sắm quá trớn, để Onii-sama mang nó thì..."
"Em hẳn cũng mệt với việc mua sắm rồi. Hãy trở về trước khi trời tối thôi."
"V-vâng..."
Sayuri gật đầu mà không có lấy một chút sức lực nào. Có vẻ tinh thần cứng rắn của em ấy đã không còn vì buổi mua sắm mà em ấy không quen.
Vài chục phút sau Tomomi, chúng tôi lên tàu về nhà nhà. Bầu trời đã nhuốm màu đỏ lúc chúng tôi tới gần nhà ga.
Thật ra thì Tomomi đang gặp chuyện gì đây. Làm các cô em gái của em ấy lo lắng, đó là một việc làm đâu có hợp với một người chị, nhỉ?
Chắc chắn là lỗi của tôi rồi, nhưng em ấy có thể nói ra là gì và nói tôi không được làm nó nữa mà... ahh, càng nghĩ tôi càng rối quá đi.
Danh sách chương