Ngày 24 tháng 4, thứ Tư.
Thay đổi. Một con người khác. Lệ thuộc vào thư từ.
Mariko tới chỗ tôi sau khi hết tiết đầu. Có vẻ cô ấy đã lấy lại được sự bình tĩnh và giữ được vẻ điềm tĩnh trong sáng nay.
Cô ấy hỏi mượn điện thoại của tôi một lúc và nói gì đó về cái ứng dụng gọi điện miễn phí được gọi là STRING. Có vẻ nó rất phổ biến và mọi người thường bàn tán về nó. Không chỉ có thể gọi không, còn có thể chat và chơi game trên ứng dụng đó nữa.
Tôi đã không thực sự để tâm đến nó, nhưng sự chống cự của tôi đã bị áp đảo bởi Mariko, và sau cùng thì tôi đã cho cô ấy cài đặt STRING.
Mariko giải thích cho tôi cách sử dụng ứng dụng cơ bản. Nó rõ ràng là một thứ được làm ra cho các nhóm người.
Vì tôi không biết nó tiện lợi như thế nào, nên hiện tại Mariko đã lập một nhóm chỉ có hai chúng tôi. Mặc dù chúng tôi có thể chỉ cần gửi mail nếu đó chỉ là hai chúng tôi, nhưng STRING có vẻ là một ứng dụng được đề xuất cho nhiều người dùng có thể nói chuyện với nhau cùng một lúc
Nếu tôi lập một nhóm với những em gái của tôi, thì ngay cả khi có chuyện xảy ra... ngay cả khi chúng tôi bị phân tán thì vẫn có thể liên lạc được với nhau. Tôi mơ hồ nghĩ điều đó.
***
Sau khi trở về nhà tôi đi tới phòng 501. Thứ tư là ngày của Sayuri.
Tôi nhấn nút trên thiết bị liên lạc, và Sayuri ngay lập tức bước ra gặp tôi.
"Mừng anh quay lại, Onii-sama."
"Anh quay lại... eh?"
Tôi bị cuốn theo và nói như vậy. Nhưng đây là phòng của Sayuri và không... eh? Tôi không thể tin vào mắt mình. Bộ đồ nữ tính nhưng giản dị của Sayuri đã trở thành một bộ đồ rất quyến rũ.
Bằng cách nào đó, nó thật sự nữ tính và dịu dàng. Nó tuyệt đến mức có vẻ như nó sẽ xuất hiện thẳng trên tạp chí thời trang vậy. Sayuri mặc một chiếc váy hồng nhạt hợp với thiết kế hoa trên nó.
Hơn thế nữa, giờ mái tóc em ấy đã dài hơn. Nó là một kiểu tóc xõa tới ngang vai tạo cảm giác bồng bềnh và làm cho em ấy có nét trưởng thành hơn.
"S-Sao lại là katsura thế này?"
"Không phải là katsura, đây là tóc giả đó ạ."[note9690]
"Vậy thì, bộ quần áo đó... là sao thế."
"Onii-sama, um... T-trông em mặc có đẹp không?"
Tôi thấy dường như đây không phải Sayuri.
Ngay cả vậy, nếu em ấy hỏi tôi rằng em ấy nhìn có đẹp không, tôi sẽ trả lời như vầy
"Có, rất đẹp."
"Thật tuyệt. Em đã cố bạo hơn và đã lo rằng có lẽ đã quá hào nhoáng rồi chứ. Ngoài ra, không chỉ vẻ bề ngoài mà cả bên dưới cũng dễ thương nữa đấy ạ?"
Em ấy nắm chặt cái váy bằng một tay và kéo nó lên.
"Ch-Chờ chút!"
"Onii-sama cần phải tự mình xác nhận rõ ràng chứ."
"Anh không thể và sẽ không làm điều đó đâu!"
"Anh không muốn làm điều đó bởi anh không muốn bị kích thích bởi đồ lót của em gái phải hông nà?"
"Có cái gì đó sai sai trong câu hỏi đó đấy!"
Tôi quay người lại
"Anh về đây."
"Làm ơn chờ chút, Onii-sama. Em không ngại bị đẩy xuống bất cứ lúc nào đâu, nhưng bị đối xử lạnh nhạt như vậy là một việc em không thể chịu được đâu đấy nhé."
Sayuri vẫn giống như mọi khi. Tôi miễn cưỡng quay về phía em ấy và thấy em rũ vai chán nản.
"Anh không cư xử lạnh lùng bởi anh muốn."
"Vậy sao anh lại hành động như thế?"
"Nghe này Sayuri. Một cô em gái cho anh trai mình xem quần lót là xấu đấy. Không chỉ là một lý do thôi đâu."
"Càng rủi ro thì càng thú vị chứ sao. Aah! Sao mà em không nhận ra cơ chứ. Onii-sama là dạng người làm cho người khác kích thích bằng cách nhìn họ với ánh nhìn lạnh lùng đúng không? Ồ tốt thôi, đó cũng là một cách thể hiện tình cảm. Vậy hãy nhanh nhìn em với ánh nhìn khinh rẻ lúc ấy đi ạ."
Sayuri nhìn tôi trong khi vẫn đang ôm đầu.
Không có gì thay đổi cả... hay đúng hơn, nó còn tệ hơn. Tuy nhiên, nếu đánh giá chỉ dựa vào vẻ ngoài của em ấy, thì hoàn toàn như một người khác vậy.
Đứng phía trước tôi bây giờ là một Sayuri khác lạ - một Sayuri không phải em gái tôi. Tôi có thể sẽ chẳng nhận ra nổi em ấy khi chúng tôi đi ngang qua nhau trong thành phố ấy chứ.
Tôi tự hỏi có phải do em ấy đổi mái tóc của mình. Sớm thôi, mối quan hệ người thân trước đó sẽ quay lại trạng thái ban đầu, và có lẽ vì điều đó mà tôi có cái ảo tưởng sai lầm này.
"Đừng lo lắng, anh sẽ không khinh rẻ em đâu, anh không có cái sở thích nào như vậy cả. Anh có thể vào chứ?"
"Đây cũng là một phòng của Onii-sama mà, anh không cần phải cần sự cho phép đâu ạ. Em sẽ chuẩn bị trà ngay đây."
Sayuri hướng nhanh về phía phòng khách. Tôi thở dài và cởi giày ra, lúc tôi bước vào phòng khách thì Kyuu-chan - chim Myna, kêu lên.
『"Thay đổi dáng vẻ! Thay đổi dáng vẻ! Để không toả ra cảm giác là một đứa em gái thì mình cần phải trở thành một người trưởng thành!"』
Vậy ra là thế à. Tuy nhiên, đột ngột trưởng thành như vậy thì... nhắc mới nhớ, Tomomi đã hỏi điều gì đó về Murasaki-san và các cô gái lớn tuổi hơn thì phải...
Khi tôi ngồi yên vị trên sofa một cách thoải mái thì Sayuri quay lại từ nhà bếp và trên tay là ấm và tách trà.
"Có thể hơi đường đột, nhưng nếu có thể thì xin anh hãy xóa bỏ đi mọi nhận thức nào về việc chúng ta là anh em nhé. Khi chỉ có hai chúng ta thì em có thể gọi anh là Yoichi-san, Yoichi-kun, hay là Yoichi-senpai… không ạ?"
Sau khi đưa tôi một tách trà, em ấy đưa ra một lời đề nghị.
"Sayuri vẫn... muốn anh... umm..."
Xác nhận điều đó thật khó. Hỏi em gái mình rằng 'em muốn trở thành người yêu của anh sao?' thật là một điều quá khó.
Tôi tự hỏi liệu có phải em ấy vẫn chưa từ bỏ.
"Em không có nghĩ... là muốn trở thành... n-người yêu anh, phải không?"
"Tất nhiên là em nghĩ vậy rồi. Và khi trở thành người yêu của Yoichi-san, em có thể chơi trò anh trai em gái với anh."
Tôi không hiểu. Sayuri vừa nói gì thế? Tôi lúc này khá rối trí
"Đừng đột ngột đổi sang cách gọi anh bằng tên nhanh thế chứ! 'Onii-sama' hơi quá nhưng mong em hãy tiếp tục gọi anh như thế đi."
"Em hiểu rồi, Onii-sama. Ahh, mặc dù là anh em ruột và trở thành người yêu mà chúng ta vẫn chơi trò anh em, chúng ta thật sự là một cặp anh em vô đạo đức mà."
"Không, không không không có. Chúng ta không làm bất cứ thứ gì vô đạo đức hết! Những lời đó dựa vào đâu thế hả."
Sayuri nở một nụ cười tươi.
"Em rất giỏi thu thập thông tin từ mạng xã hội đó. Đúng hơn là vì bị cấm đoán, nên tình yêu giữa anh em mới rất nồng cháy đấy ạ."
"Đó chỉ là trên mạng xã hội thôi, những thứ viết trên đó không có nghĩa là em có thể xem nó như là thực tế được đâu!"
"Cứ nói thế này… trà đã nguội đi mất rồi. Anh uống đi. Đó hoàn toàn là trà nguyên gốc đó ạ."
Điều đó dẫn đến... tôi hy vọng là em ấy không bỏ bùa mê thuốc lú gì vào bên trong... Này này, mày nghi ngờ cái quái gì ở em mày vậy chứ.
Tôi hít một hơi sâu để bình tĩnh lại. Đó là một loại trà cùng với loại Sayuri luôn pha, nó có hương thơm nhẹ.
Tôi xác nhận với em ấy lần nữa.
"Em sẽ làm em gái của anh chứ?"
"Em từ chối. Em sẽ không chấp nhận một mối quan hệ đơn giản là anh trai và em gái, ít nhất em sẽ trở thành người yêu của anh."
Vậy em ấy ổn với bất kỳ mối quan hệ nào mà tiến xa hơn người yêu à.
Nhưng người yêu thì cũng bao gồm cả những thứ như thế nữa.
Selene thì muốn tự lập.
Tomomi lại muốn ngang hàng với tôi.
Và Sayuri thì muốn trở thành người yêu của tôi.
Ba em ấy đều có lý do khác nhau, nhưng đều không muốn trở thành anh em đơn thuần như hiện tại. Tôi tự hỏi mình phải làm gì bây giờ.
"Nhân tiện thì Sayuri, vì lý do gì mà em bắt đầu mặc mấy loại thời trang quần áo như thế?"
"Để thay đổi hình tượng ạ. Từ một em gái dễ thương, thành một người yêu tuyệt vời. Em lột xác như bướm thoát ra khỏi nhộng vậy đó."
Tôi nhìn xung quanh căn phòng. Như thể nói rằng em ấy không bận tâm khi tôi nhìn chúng, các tạp chí thời trang đã được xếp ngăn nắp trên kệ. Màu sắc của tên được viết trên các cuốn tạp chí hầu hết là đỏ. Tôi nhắc lại lời mà tôi nói với Mariko trong cuộc trò chuyện trước đó.
"Nếu em trưởng thành hơn một chút nữa, em có thể trở thành một người mẫu cho mấy loại tạp chí đó đấy."
"Onii-sama dẻo miệng thật đó. Tuy nhiên, em sẽ nhường những lời đó cho Yuuki-san. Cái em muốn là trở thành người yêu của Onii-sama cơ."
Nặng nề quá đấy. Đừng có nhìn anh với ánh mắt lấp lánh đó chứ.
"Sao em lại đột nhiên bắt đầu thể hiện sự thương cảm của một người chị gái thế? Em bị ảnh hưởng từ Tomomi sao?"
"Em thực sự không muốn trở thành người giống như là chị cả. Chỉ là nếu như em vào vị thế là một đứa em gái, thì cho dù em có tiếp cận như thế nào thì em cũng sẽ không thể làm cho trái tim của anh có cảm giác 'em có đủ vẻ quyến rũ của trưởng thành rồi sao?' với em được.”
"Và vì vậy, em bắt đầu nghiên cứu các tạp chí thời trang rồi kết quả sau cùng là kiểu quần áo đó... phải không."
"Vâng! Cho tới giờ thì em vẫn chỉ mặc thường phục mà thôi."
Như một cô gái, Sayuri đã rất cố gắng. Đó là lý do tại sao tôi muốn khen ngợi em ấy vì điều đó. Tôi muốn, nhưng, khen em ấy = thừa nhận em ấy = mở rộng logic và lý thuyết ra thì là người yêu của em ấy mất rồi.
"A-Anh thích Sayuri vì em cho tới bây giờ vẫn không thay đổi."
"Vậy sao ạ? Vậy ra em đã tiếp cận sai cách rồi sao?"
"Không, không phải là sai, càng có nhiều biến đổi thì em có lợi ích là có nhiều lựa chọn mà em có thể chọn"
Em ấy thở phào nhẹ nhõm.
“Thật tốt quá. Có một ghi chú phụ, đó là em đã nghĩ có lẽ không phù hợp với sở thích của Onii-sama và em đã quyết định rằng không tiếp cận bằng phương pháp 'Gal' nữa đó ạ."
Uu...Đó là một quyết định tuyệt vời đó. Tất nhiên, tôi không bận tâm mấy và có lẽ tôi có thể vui khi trò chuyện với các cô gái kiểu “Gal”, nhưng thành thật thì tôi không chắc điều mà chúng tôi sẽ nói. Tôi mừng là em mình không trở thành một cô gái kiểu “Gal”... Này này, sao tôi lại tự giải thích cho chính mình thế này.
"Có chuyện gì sao Onii-sama?'
"Không, thật sự không có gì đâu... giờ thì, chúng ta sẽ làm gì hôm nay đây?"
"Cứ tiếp tục điều mà chúng ta đang làm hiện giờ có ổn không ạ?"
"Về điều đó thì hôm qua... anh đã tới phòng của Murasaki-san cùng với Tomomi rồi."
"Mặc dù không có kết quả gì sao ạ"
"Ừ. Việc đó rất khó nhưng bọn anh đã xoay xở để duy trì tình trạng. Hiện tại thì hẳn là không có chuyện gì cho tới cuối tuần... nhưng đó chỉ là ước muốn trong anh mà thôi."
"Hôm nay là ngày cuối cùng em và Onii-sama ở bên nhau chỉ với hai người phải không? Đây là Khoảng thời gian chúng ta dành cho nhau trước khi miễn cưỡng chia xa phải không ạ?"
Em ấy nói một điều bi quan với một nụ cười trên môi.
"Em đang có một tinh thần sợ hãi đấy. Có phải em đã nghe được điều gì từ Murasaki-san? Có phải là một thông báo chính thức về giới hạn thời gian?"
"Không, không có điều gì như vậy cả. Chúng em chỉ có được cách để liên lạc với nhau ngay cả khi đã phân ly thôi"
Em ấy lấy ra chiếc điện thoại và đặt lên bàn.
"Em không nói Onii-sama quá nóng nảy. Nhưng không thể gặp nhau không có nghĩa là chúng ta sẽ chết. Ngoài ra... ngay cả khi ai đó khác sẽ được thêm vào giấy tờ, thì em sẽ trở thành người yêu của anh."
Và em ấy mỉm cười! Một cô em gái đáng sợ!
Tuy vậy, tôi đã nhẹ nhõm một chút. Tôi chắc chắn đã làm tốt nhất có thể rồi, nhưng không phải là tôi không thể là gì cả.
Cũng không phải là tôi nên lạc quan và không mảy may bận tâm đến nó, nhưng tôi đã bi quan quá rồi...
Sayuri nhìn thẳng vào tôi.
Tôi tự hỏi liệu em ấy có thực sự muốn trở thành người yêu của tôi..
"Em nghiêm túc chứ?"
"Tất nhiên rồi ạ. Đó là điều em quyết định cho chính bản thân mình và vì lợi ích của chính bản thân em mà."
Tại sao em ấy lại nhấn mạnh 'vì lợi ích của bản thân em'.
Có thể là do tôi tưởng tượng, nhưng tôi lại nghĩ ra một ý.
Đó là về Mika. Nếu tôi hỏi thì em ấy sẽ phủ nhận điều đó, nhưng có lẽ em ấy đang lo lắng cho Mika và cố làm tôi chọn em ấy... chắc là vậy.
Nếu là như thế, thì Sayuri là một người chị tốt đối với em gái của em ấy.
Tôi đã nghĩ tinh thần Sayuri khá yếu, nhưng không ngờ em ấy còn mạnh mẽ hơn cả tôi.
"Nhân tiện, làm sao mà em biết được cuộc đàm phán với Murasaki-san diễn ra không tốt đẹp thế?"
Biểu hiện của Sayuri cứng đờ vẻ nghiêm trọng.
"Có phải em nghe nó từ Tomomi?"
"K-Kh-không có điều gì như vậy cả. Em cho rằng như vậy vì biểu hiện của Onii-sama khi anh bắt đầu nói về nó thôi."
"O-ohh. Anh hiểu. Em rất giỏi trong việc phán đoán mà nhỉ."
Em ấy làm một biểu hiện kỳ lạ trong thoáng chốc, có chuyện gì vừa xảy ra sao?
Khi tôi nhìn em ấy với vẻ đầy nghi ngờ, thì Sayuri lập tức lên tiếng để lấp liếm nó đi.
"Um, em xin lỗi vì đã đổi chủ đề. Nhưng Onii-sama này, anh có thể cho em biết về kế hoạch tháng tới của anh không?"
"Khá là mơ hồ nếu em hỏi anh về 'kế hoạch' không phải sao?"
"Kế hoạch thô cũng được ạ. Anh có định làm điều gì đó khác thường không?"
"Hmm. Tình trạng hiện tại đã là khác thường rồi... nhưng anh không nghĩ là có. Anh không có kế hoạch gì đặc biệt cả. Tất nhiên, đó là nếu tình trạng hiện tại tiếp tục kéo dài đến tháng tới."
"Là vậy sao.... Em hiểu rồi. Giờ thì, chúng ta làm gì hôm nay đây nhỉ? Việc mà chúng ta có thể làm ngay bây giờ là đi ăn tối thôi."
"Có bất kỳ điều gì em muốn làm với anh không?"
Miễn là chúng đại loại như gối đùi hay cùng nhau đi dạo, tôi sẽ làm bất cứ khi nào.
"Chuyện em muốn.... làm với Onii-sama..."
Vừa thoáng đây, Sayuri “ực” một cái... hay do tôi tưởng tượng nhỉ?
"Đ-đừng có mà hiểu nó theo cách kỳ lạ đấy!"
"Ý anh 'cách kỳ lạ' là gì thế ạ?! Nói em nghe đi, Onii-sama!"
"Đừng có nhảy vào cái mồ mà chính anh tự đào cho mình chứ! Umm, vậy thì anh sẽ nói điều mà anh muốn."
"V-vâng. Trái tim em đã sẵn sàng rồi ạ."
Sayuri đỏ mặt, ánh mắt nhìn thẳng xuống và bắt đầu bồn chồn, đùi thì cọ sát vào nhau. Này em gái của anh, lý do gì mà em quá khích như vậy chứ
Tôi tuyên bố mạnh mẽ.
"Học bài!"
"Cái đó... bài học về đêm sao ạ?"
"Học bài thông thường. Thật ra thì, khá là khó để theo kịp được tốc độ của những người giàu có ở trường tư..."
"Vậy sao ạ. Vậy thì hãy học cùng nhau thôi nào. Khi Onii-sama trở thành đàn anh năm ba, thì em sẽ trở thành một nữ sinh năm nhất. Điều đó thật tuyệt phải không? Ngay cả khi em là con nuôi, em có thể trở thành một học sinh học bổng nếu em học và có thể sẽ vào được ký túc xá. Học chung trường với Onii-sama sẽ rất là vui đây."
Trước khi điều đó xảy ra thì tôi có thể bị đánh rớt và đuổi học hoặc ở lại lớp... không, chẳng phải là sẽ có lợi cho Sayuri nếu tôi ở lại lớp sao?!
Sau đó tôi dành thời gian để học và kiểm tra lại cho tới khi màn đêm buông xuống. Sayuri thật sự rất thông minh, em ấy có thể hiểu được nội dung chỉ bằng các nhìn qua các cuốn sách mà tôi sử dụng
Sau đó em ấy chỉ tôi làm bài. Vì em ấy giỏi toán hơn tôi nên em ấy giảng rất chi tiết.
Sayuri... em ấy có một khả năng đáng kinh ngạc là tìm ra các điểm chính của đoạn văn và tóm tắt lại. Trình độ của em ấy có thể gọi là một tài năng.
Mặc dù tôi đã nói trước đó là em ấy dựa dẫm vào sách giải, nhưng đúng hơn là em ấy tận dụng chúng. Em ấy thật sự có thể làm những điều rất tuyệt nhỉ.
Khi tôi nghĩ vậy, thì có vẻ như tôi đã lo lắng thái quá cho em ấy rồi.
Bữa tối là do Sayuri tự tay làm, ẩm thực Nhật Bản làm tôi cảm thấy thật bình yên.
Chúng tôi nói rất nhiều thứ khi ăn cùng nhau.
Tôi không biết tình hình hiện tại sẽ tiến triển ra sao, nhưng Sayuri có vẻ đang trồng cà chua cho mùa hè. Dường như em ấy vẫn tiếp tục chăm sóc cho khu vườn nhà bếp của mình.
Sau khi ăn xong, chúng tôi tiếp tục kiểm tra lại bài tập. Ban đầu tôi không giỏi trong việc học vì tôi đâu có thích thứ mình dở tệ đâu. Nhưng tôi có thể tập trung khi học cùng Sayuri và cảm thấy đầu mình sẵn sàng có thể tiếp nhận mọi thứ. Bằng cách nào đó, điều này thật vui.
Thay đổi. Một con người khác. Lệ thuộc vào thư từ.
Mariko tới chỗ tôi sau khi hết tiết đầu. Có vẻ cô ấy đã lấy lại được sự bình tĩnh và giữ được vẻ điềm tĩnh trong sáng nay.
Cô ấy hỏi mượn điện thoại của tôi một lúc và nói gì đó về cái ứng dụng gọi điện miễn phí được gọi là STRING. Có vẻ nó rất phổ biến và mọi người thường bàn tán về nó. Không chỉ có thể gọi không, còn có thể chat và chơi game trên ứng dụng đó nữa.
Tôi đã không thực sự để tâm đến nó, nhưng sự chống cự của tôi đã bị áp đảo bởi Mariko, và sau cùng thì tôi đã cho cô ấy cài đặt STRING.
Mariko giải thích cho tôi cách sử dụng ứng dụng cơ bản. Nó rõ ràng là một thứ được làm ra cho các nhóm người.
Vì tôi không biết nó tiện lợi như thế nào, nên hiện tại Mariko đã lập một nhóm chỉ có hai chúng tôi. Mặc dù chúng tôi có thể chỉ cần gửi mail nếu đó chỉ là hai chúng tôi, nhưng STRING có vẻ là một ứng dụng được đề xuất cho nhiều người dùng có thể nói chuyện với nhau cùng một lúc
Nếu tôi lập một nhóm với những em gái của tôi, thì ngay cả khi có chuyện xảy ra... ngay cả khi chúng tôi bị phân tán thì vẫn có thể liên lạc được với nhau. Tôi mơ hồ nghĩ điều đó.
***
Sau khi trở về nhà tôi đi tới phòng 501. Thứ tư là ngày của Sayuri.
Tôi nhấn nút trên thiết bị liên lạc, và Sayuri ngay lập tức bước ra gặp tôi.
"Mừng anh quay lại, Onii-sama."
"Anh quay lại... eh?"
Tôi bị cuốn theo và nói như vậy. Nhưng đây là phòng của Sayuri và không... eh? Tôi không thể tin vào mắt mình. Bộ đồ nữ tính nhưng giản dị của Sayuri đã trở thành một bộ đồ rất quyến rũ.
Bằng cách nào đó, nó thật sự nữ tính và dịu dàng. Nó tuyệt đến mức có vẻ như nó sẽ xuất hiện thẳng trên tạp chí thời trang vậy. Sayuri mặc một chiếc váy hồng nhạt hợp với thiết kế hoa trên nó.
Hơn thế nữa, giờ mái tóc em ấy đã dài hơn. Nó là một kiểu tóc xõa tới ngang vai tạo cảm giác bồng bềnh và làm cho em ấy có nét trưởng thành hơn.
"S-Sao lại là katsura thế này?"
"Không phải là katsura, đây là tóc giả đó ạ."[note9690]
"Vậy thì, bộ quần áo đó... là sao thế."
"Onii-sama, um... T-trông em mặc có đẹp không?"
Tôi thấy dường như đây không phải Sayuri.
Ngay cả vậy, nếu em ấy hỏi tôi rằng em ấy nhìn có đẹp không, tôi sẽ trả lời như vầy
"Có, rất đẹp."
"Thật tuyệt. Em đã cố bạo hơn và đã lo rằng có lẽ đã quá hào nhoáng rồi chứ. Ngoài ra, không chỉ vẻ bề ngoài mà cả bên dưới cũng dễ thương nữa đấy ạ?"
Em ấy nắm chặt cái váy bằng một tay và kéo nó lên.
"Ch-Chờ chút!"
"Onii-sama cần phải tự mình xác nhận rõ ràng chứ."
"Anh không thể và sẽ không làm điều đó đâu!"
"Anh không muốn làm điều đó bởi anh không muốn bị kích thích bởi đồ lót của em gái phải hông nà?"
"Có cái gì đó sai sai trong câu hỏi đó đấy!"
Tôi quay người lại
"Anh về đây."
"Làm ơn chờ chút, Onii-sama. Em không ngại bị đẩy xuống bất cứ lúc nào đâu, nhưng bị đối xử lạnh nhạt như vậy là một việc em không thể chịu được đâu đấy nhé."
Sayuri vẫn giống như mọi khi. Tôi miễn cưỡng quay về phía em ấy và thấy em rũ vai chán nản.
"Anh không cư xử lạnh lùng bởi anh muốn."
"Vậy sao anh lại hành động như thế?"
"Nghe này Sayuri. Một cô em gái cho anh trai mình xem quần lót là xấu đấy. Không chỉ là một lý do thôi đâu."
"Càng rủi ro thì càng thú vị chứ sao. Aah! Sao mà em không nhận ra cơ chứ. Onii-sama là dạng người làm cho người khác kích thích bằng cách nhìn họ với ánh nhìn lạnh lùng đúng không? Ồ tốt thôi, đó cũng là một cách thể hiện tình cảm. Vậy hãy nhanh nhìn em với ánh nhìn khinh rẻ lúc ấy đi ạ."
Sayuri nhìn tôi trong khi vẫn đang ôm đầu.
Không có gì thay đổi cả... hay đúng hơn, nó còn tệ hơn. Tuy nhiên, nếu đánh giá chỉ dựa vào vẻ ngoài của em ấy, thì hoàn toàn như một người khác vậy.
Đứng phía trước tôi bây giờ là một Sayuri khác lạ - một Sayuri không phải em gái tôi. Tôi có thể sẽ chẳng nhận ra nổi em ấy khi chúng tôi đi ngang qua nhau trong thành phố ấy chứ.
Tôi tự hỏi có phải do em ấy đổi mái tóc của mình. Sớm thôi, mối quan hệ người thân trước đó sẽ quay lại trạng thái ban đầu, và có lẽ vì điều đó mà tôi có cái ảo tưởng sai lầm này.
"Đừng lo lắng, anh sẽ không khinh rẻ em đâu, anh không có cái sở thích nào như vậy cả. Anh có thể vào chứ?"
"Đây cũng là một phòng của Onii-sama mà, anh không cần phải cần sự cho phép đâu ạ. Em sẽ chuẩn bị trà ngay đây."
Sayuri hướng nhanh về phía phòng khách. Tôi thở dài và cởi giày ra, lúc tôi bước vào phòng khách thì Kyuu-chan - chim Myna, kêu lên.
『"Thay đổi dáng vẻ! Thay đổi dáng vẻ! Để không toả ra cảm giác là một đứa em gái thì mình cần phải trở thành một người trưởng thành!"』
Vậy ra là thế à. Tuy nhiên, đột ngột trưởng thành như vậy thì... nhắc mới nhớ, Tomomi đã hỏi điều gì đó về Murasaki-san và các cô gái lớn tuổi hơn thì phải...
Khi tôi ngồi yên vị trên sofa một cách thoải mái thì Sayuri quay lại từ nhà bếp và trên tay là ấm và tách trà.
"Có thể hơi đường đột, nhưng nếu có thể thì xin anh hãy xóa bỏ đi mọi nhận thức nào về việc chúng ta là anh em nhé. Khi chỉ có hai chúng ta thì em có thể gọi anh là Yoichi-san, Yoichi-kun, hay là Yoichi-senpai… không ạ?"
Sau khi đưa tôi một tách trà, em ấy đưa ra một lời đề nghị.
"Sayuri vẫn... muốn anh... umm..."
Xác nhận điều đó thật khó. Hỏi em gái mình rằng 'em muốn trở thành người yêu của anh sao?' thật là một điều quá khó.
Tôi tự hỏi liệu có phải em ấy vẫn chưa từ bỏ.
"Em không có nghĩ... là muốn trở thành... n-người yêu anh, phải không?"
"Tất nhiên là em nghĩ vậy rồi. Và khi trở thành người yêu của Yoichi-san, em có thể chơi trò anh trai em gái với anh."
Tôi không hiểu. Sayuri vừa nói gì thế? Tôi lúc này khá rối trí
"Đừng đột ngột đổi sang cách gọi anh bằng tên nhanh thế chứ! 'Onii-sama' hơi quá nhưng mong em hãy tiếp tục gọi anh như thế đi."
"Em hiểu rồi, Onii-sama. Ahh, mặc dù là anh em ruột và trở thành người yêu mà chúng ta vẫn chơi trò anh em, chúng ta thật sự là một cặp anh em vô đạo đức mà."
"Không, không không không có. Chúng ta không làm bất cứ thứ gì vô đạo đức hết! Những lời đó dựa vào đâu thế hả."
Sayuri nở một nụ cười tươi.
"Em rất giỏi thu thập thông tin từ mạng xã hội đó. Đúng hơn là vì bị cấm đoán, nên tình yêu giữa anh em mới rất nồng cháy đấy ạ."
"Đó chỉ là trên mạng xã hội thôi, những thứ viết trên đó không có nghĩa là em có thể xem nó như là thực tế được đâu!"
"Cứ nói thế này… trà đã nguội đi mất rồi. Anh uống đi. Đó hoàn toàn là trà nguyên gốc đó ạ."
Điều đó dẫn đến... tôi hy vọng là em ấy không bỏ bùa mê thuốc lú gì vào bên trong... Này này, mày nghi ngờ cái quái gì ở em mày vậy chứ.
Tôi hít một hơi sâu để bình tĩnh lại. Đó là một loại trà cùng với loại Sayuri luôn pha, nó có hương thơm nhẹ.
Tôi xác nhận với em ấy lần nữa.
"Em sẽ làm em gái của anh chứ?"
"Em từ chối. Em sẽ không chấp nhận một mối quan hệ đơn giản là anh trai và em gái, ít nhất em sẽ trở thành người yêu của anh."
Vậy em ấy ổn với bất kỳ mối quan hệ nào mà tiến xa hơn người yêu à.
Nhưng người yêu thì cũng bao gồm cả những thứ như thế nữa.
Selene thì muốn tự lập.
Tomomi lại muốn ngang hàng với tôi.
Và Sayuri thì muốn trở thành người yêu của tôi.
Ba em ấy đều có lý do khác nhau, nhưng đều không muốn trở thành anh em đơn thuần như hiện tại. Tôi tự hỏi mình phải làm gì bây giờ.
"Nhân tiện thì Sayuri, vì lý do gì mà em bắt đầu mặc mấy loại thời trang quần áo như thế?"
"Để thay đổi hình tượng ạ. Từ một em gái dễ thương, thành một người yêu tuyệt vời. Em lột xác như bướm thoát ra khỏi nhộng vậy đó."
Tôi nhìn xung quanh căn phòng. Như thể nói rằng em ấy không bận tâm khi tôi nhìn chúng, các tạp chí thời trang đã được xếp ngăn nắp trên kệ. Màu sắc của tên được viết trên các cuốn tạp chí hầu hết là đỏ. Tôi nhắc lại lời mà tôi nói với Mariko trong cuộc trò chuyện trước đó.
"Nếu em trưởng thành hơn một chút nữa, em có thể trở thành một người mẫu cho mấy loại tạp chí đó đấy."
"Onii-sama dẻo miệng thật đó. Tuy nhiên, em sẽ nhường những lời đó cho Yuuki-san. Cái em muốn là trở thành người yêu của Onii-sama cơ."
Nặng nề quá đấy. Đừng có nhìn anh với ánh mắt lấp lánh đó chứ.
"Sao em lại đột nhiên bắt đầu thể hiện sự thương cảm của một người chị gái thế? Em bị ảnh hưởng từ Tomomi sao?"
"Em thực sự không muốn trở thành người giống như là chị cả. Chỉ là nếu như em vào vị thế là một đứa em gái, thì cho dù em có tiếp cận như thế nào thì em cũng sẽ không thể làm cho trái tim của anh có cảm giác 'em có đủ vẻ quyến rũ của trưởng thành rồi sao?' với em được.”
"Và vì vậy, em bắt đầu nghiên cứu các tạp chí thời trang rồi kết quả sau cùng là kiểu quần áo đó... phải không."
"Vâng! Cho tới giờ thì em vẫn chỉ mặc thường phục mà thôi."
Như một cô gái, Sayuri đã rất cố gắng. Đó là lý do tại sao tôi muốn khen ngợi em ấy vì điều đó. Tôi muốn, nhưng, khen em ấy = thừa nhận em ấy = mở rộng logic và lý thuyết ra thì là người yêu của em ấy mất rồi.
"A-Anh thích Sayuri vì em cho tới bây giờ vẫn không thay đổi."
"Vậy sao ạ? Vậy ra em đã tiếp cận sai cách rồi sao?"
"Không, không phải là sai, càng có nhiều biến đổi thì em có lợi ích là có nhiều lựa chọn mà em có thể chọn"
Em ấy thở phào nhẹ nhõm.
“Thật tốt quá. Có một ghi chú phụ, đó là em đã nghĩ có lẽ không phù hợp với sở thích của Onii-sama và em đã quyết định rằng không tiếp cận bằng phương pháp 'Gal' nữa đó ạ."
Uu...Đó là một quyết định tuyệt vời đó. Tất nhiên, tôi không bận tâm mấy và có lẽ tôi có thể vui khi trò chuyện với các cô gái kiểu “Gal”, nhưng thành thật thì tôi không chắc điều mà chúng tôi sẽ nói. Tôi mừng là em mình không trở thành một cô gái kiểu “Gal”... Này này, sao tôi lại tự giải thích cho chính mình thế này.
"Có chuyện gì sao Onii-sama?'
"Không, thật sự không có gì đâu... giờ thì, chúng ta sẽ làm gì hôm nay đây?"
"Cứ tiếp tục điều mà chúng ta đang làm hiện giờ có ổn không ạ?"
"Về điều đó thì hôm qua... anh đã tới phòng của Murasaki-san cùng với Tomomi rồi."
"Mặc dù không có kết quả gì sao ạ"
"Ừ. Việc đó rất khó nhưng bọn anh đã xoay xở để duy trì tình trạng. Hiện tại thì hẳn là không có chuyện gì cho tới cuối tuần... nhưng đó chỉ là ước muốn trong anh mà thôi."
"Hôm nay là ngày cuối cùng em và Onii-sama ở bên nhau chỉ với hai người phải không? Đây là Khoảng thời gian chúng ta dành cho nhau trước khi miễn cưỡng chia xa phải không ạ?"
Em ấy nói một điều bi quan với một nụ cười trên môi.
"Em đang có một tinh thần sợ hãi đấy. Có phải em đã nghe được điều gì từ Murasaki-san? Có phải là một thông báo chính thức về giới hạn thời gian?"
"Không, không có điều gì như vậy cả. Chúng em chỉ có được cách để liên lạc với nhau ngay cả khi đã phân ly thôi"
Em ấy lấy ra chiếc điện thoại và đặt lên bàn.
"Em không nói Onii-sama quá nóng nảy. Nhưng không thể gặp nhau không có nghĩa là chúng ta sẽ chết. Ngoài ra... ngay cả khi ai đó khác sẽ được thêm vào giấy tờ, thì em sẽ trở thành người yêu của anh."
Và em ấy mỉm cười! Một cô em gái đáng sợ!
Tuy vậy, tôi đã nhẹ nhõm một chút. Tôi chắc chắn đã làm tốt nhất có thể rồi, nhưng không phải là tôi không thể là gì cả.
Cũng không phải là tôi nên lạc quan và không mảy may bận tâm đến nó, nhưng tôi đã bi quan quá rồi...
Sayuri nhìn thẳng vào tôi.
Tôi tự hỏi liệu em ấy có thực sự muốn trở thành người yêu của tôi..
"Em nghiêm túc chứ?"
"Tất nhiên rồi ạ. Đó là điều em quyết định cho chính bản thân mình và vì lợi ích của chính bản thân em mà."
Tại sao em ấy lại nhấn mạnh 'vì lợi ích của bản thân em'.
Có thể là do tôi tưởng tượng, nhưng tôi lại nghĩ ra một ý.
Đó là về Mika. Nếu tôi hỏi thì em ấy sẽ phủ nhận điều đó, nhưng có lẽ em ấy đang lo lắng cho Mika và cố làm tôi chọn em ấy... chắc là vậy.
Nếu là như thế, thì Sayuri là một người chị tốt đối với em gái của em ấy.
Tôi đã nghĩ tinh thần Sayuri khá yếu, nhưng không ngờ em ấy còn mạnh mẽ hơn cả tôi.
"Nhân tiện, làm sao mà em biết được cuộc đàm phán với Murasaki-san diễn ra không tốt đẹp thế?"
Biểu hiện của Sayuri cứng đờ vẻ nghiêm trọng.
"Có phải em nghe nó từ Tomomi?"
"K-Kh-không có điều gì như vậy cả. Em cho rằng như vậy vì biểu hiện của Onii-sama khi anh bắt đầu nói về nó thôi."
"O-ohh. Anh hiểu. Em rất giỏi trong việc phán đoán mà nhỉ."
Em ấy làm một biểu hiện kỳ lạ trong thoáng chốc, có chuyện gì vừa xảy ra sao?
Khi tôi nhìn em ấy với vẻ đầy nghi ngờ, thì Sayuri lập tức lên tiếng để lấp liếm nó đi.
"Um, em xin lỗi vì đã đổi chủ đề. Nhưng Onii-sama này, anh có thể cho em biết về kế hoạch tháng tới của anh không?"
"Khá là mơ hồ nếu em hỏi anh về 'kế hoạch' không phải sao?"
"Kế hoạch thô cũng được ạ. Anh có định làm điều gì đó khác thường không?"
"Hmm. Tình trạng hiện tại đã là khác thường rồi... nhưng anh không nghĩ là có. Anh không có kế hoạch gì đặc biệt cả. Tất nhiên, đó là nếu tình trạng hiện tại tiếp tục kéo dài đến tháng tới."
"Là vậy sao.... Em hiểu rồi. Giờ thì, chúng ta làm gì hôm nay đây nhỉ? Việc mà chúng ta có thể làm ngay bây giờ là đi ăn tối thôi."
"Có bất kỳ điều gì em muốn làm với anh không?"
Miễn là chúng đại loại như gối đùi hay cùng nhau đi dạo, tôi sẽ làm bất cứ khi nào.
"Chuyện em muốn.... làm với Onii-sama..."
Vừa thoáng đây, Sayuri “ực” một cái... hay do tôi tưởng tượng nhỉ?
"Đ-đừng có mà hiểu nó theo cách kỳ lạ đấy!"
"Ý anh 'cách kỳ lạ' là gì thế ạ?! Nói em nghe đi, Onii-sama!"
"Đừng có nhảy vào cái mồ mà chính anh tự đào cho mình chứ! Umm, vậy thì anh sẽ nói điều mà anh muốn."
"V-vâng. Trái tim em đã sẵn sàng rồi ạ."
Sayuri đỏ mặt, ánh mắt nhìn thẳng xuống và bắt đầu bồn chồn, đùi thì cọ sát vào nhau. Này em gái của anh, lý do gì mà em quá khích như vậy chứ
Tôi tuyên bố mạnh mẽ.
"Học bài!"
"Cái đó... bài học về đêm sao ạ?"
"Học bài thông thường. Thật ra thì, khá là khó để theo kịp được tốc độ của những người giàu có ở trường tư..."
"Vậy sao ạ. Vậy thì hãy học cùng nhau thôi nào. Khi Onii-sama trở thành đàn anh năm ba, thì em sẽ trở thành một nữ sinh năm nhất. Điều đó thật tuyệt phải không? Ngay cả khi em là con nuôi, em có thể trở thành một học sinh học bổng nếu em học và có thể sẽ vào được ký túc xá. Học chung trường với Onii-sama sẽ rất là vui đây."
Trước khi điều đó xảy ra thì tôi có thể bị đánh rớt và đuổi học hoặc ở lại lớp... không, chẳng phải là sẽ có lợi cho Sayuri nếu tôi ở lại lớp sao?!
Sau đó tôi dành thời gian để học và kiểm tra lại cho tới khi màn đêm buông xuống. Sayuri thật sự rất thông minh, em ấy có thể hiểu được nội dung chỉ bằng các nhìn qua các cuốn sách mà tôi sử dụng
Sau đó em ấy chỉ tôi làm bài. Vì em ấy giỏi toán hơn tôi nên em ấy giảng rất chi tiết.
Sayuri... em ấy có một khả năng đáng kinh ngạc là tìm ra các điểm chính của đoạn văn và tóm tắt lại. Trình độ của em ấy có thể gọi là một tài năng.
Mặc dù tôi đã nói trước đó là em ấy dựa dẫm vào sách giải, nhưng đúng hơn là em ấy tận dụng chúng. Em ấy thật sự có thể làm những điều rất tuyệt nhỉ.
Khi tôi nghĩ vậy, thì có vẻ như tôi đã lo lắng thái quá cho em ấy rồi.
Bữa tối là do Sayuri tự tay làm, ẩm thực Nhật Bản làm tôi cảm thấy thật bình yên.
Chúng tôi nói rất nhiều thứ khi ăn cùng nhau.
Tôi không biết tình hình hiện tại sẽ tiến triển ra sao, nhưng Sayuri có vẻ đang trồng cà chua cho mùa hè. Dường như em ấy vẫn tiếp tục chăm sóc cho khu vườn nhà bếp của mình.
Sau khi ăn xong, chúng tôi tiếp tục kiểm tra lại bài tập. Ban đầu tôi không giỏi trong việc học vì tôi đâu có thích thứ mình dở tệ đâu. Nhưng tôi có thể tập trung khi học cùng Sayuri và cảm thấy đầu mình sẵn sàng có thể tiếp nhận mọi thứ. Bằng cách nào đó, điều này thật vui.
Danh sách chương