Ngày 17 tháng 5, thứ Sáu (tiếp theo)

Quyết định. Sự sốt sắng. Câu trả lời từ con tim.

Một vị khách đến phòng Mika vào thời điểm này, chỉ có một người.

Màn hình LCD của hệ thống chuông phòng hiển thị bộ đồ của Murasaki-san.

Tomomi gào lên.

"Toàn bộ phi hành đoàn, cảnh báo cấp độ một! Chuẩn bị quy trình chống người giám hộ!"

Trong một cơn vội vã, Sayuri bước vào bếp, xác nhận van khóa bình ga và mở cửa sổ.

"T-thế này ổn chưa ?!"

Đó là biện pháp đối phó động đất mà. Tôi phát ra một tiếng thở dài.

"Hơn nữa, quy trình chống người giám hộ là cái gì vậy."

Tôi mở cửa trước bằng chìa khóa, khi tôi gật đầu với câu “xin phép” của Murasaki-san, cô ấy bước vào phòng.

Chuyện cô ấy đưa chúng tôi đến Maumauland cảm giác như đã xảy ra từ rất lâu rồi vậy.

Hôm nay cô ấy không đeo kính.

Cô ấy nhìn thẳng vào tôi và bình tĩnh hỏi.

"Cậu đã thay đổi một thứ gì đó trong cách suy nghĩ rồi à?"

"Eh? Tôi ... ý cô là tôi à?"

"Ừ. Tôi cảm thấy bầu không khí nơi đây giờ khá khác biệt."

"Tôi đã có ý thức hơn và có thể đã trở nên giống một người anh trai hơn một chút."

Murasaki-san thẳng thừng hỏi vặn lại, nhếch một bên chân mày lên, "Thế cơ à".

Cùng với Murasaki-san, mọi người đều đã trở về phòng khách.

Cô đáng sợ quá đấy! Tôi đang sợ đến độ chưa dám vặn cô lại kìa. Nhưng mà tôi đã xoay xở để bình tĩnh lại.

Tôi quay lại. Đứng như thể bảo vệ mọi người phía sau tôi, tôi đối mặt với Murasaki-san.

"Thế, có chuyện gì?"

Có thể, chúng tôi có thể sẽ bị đuổi khỏi nhà Taishido.

Tim tôi đập nhanh.

Murasaki-san nhìn quanh căn phòng và nói ra chậm rãi.

"Có vẻ như tất cả các ứng cử viên em gái đều tập trung lại nhỉ. Tôi đã lên kế hoạch để gặp từng người, vậy nên chuyện này sẽ tiết kiệm thời gian cho tôi."

"Chuyện cô muốn nói là gì, Murasaki-san?"

Với cái nhìn lạnh lùng như bình thường, cô ấy không nói gì cả.

"Nếu Murasaki-san không nói gì cả, tôi sẽ nói. Tôi ... không cần bất cứ thứ gì khác. Đó là lý do tại sao, hãy cho tôi chọn tất cả mọi người!"

Murasaki-san trùng vai xuống.

"Cậu không thể sống cuộc sống của mình mà không có sự hỗ trợ về tài chính. Lời của cậu nói rằng mình không cần bất cứ điều gì là không thực tế."

Đúng vậy. Nếu tôi nghĩ như mọi ngày, tôi sẽ quyết định điều đó là không thể và dừng ở đây.

Mặc dù đang là một đứa trẻ nhưng tôi muốn trở thành một người lớn ... mặc dù là một đứa trẻ, tôi đã không ích kỉ, cố gắng trở thành một đứa trẻ ngoan.

Cho dù tôi có cố gắng bao nhiêu, thì tôi vẫn là một đứa trẻ mười sáu tuổi.

Cánh cửa trái tim tôi đã mở ra.

Tôi vứt chút lòng kiêu hãnh còn lại của mình ra khỏi cửa sổ.

Không ngầu thì sao. Phải thách thức và hung hăng, mặc kệ sự trơ trẽn và xấu hổ, tôi vẫn sẽ làm điều đó.

"Vậy hãy hỗ trợ cho chúng tôi. Và, hãy cho tôi chọn tất cả mọi người!"

Murasaki-san, có biểu hiện lạnh lùng không bị quấy rầy, mở to mắt.

"Cậu nói rằng cậu muốn tất cả?"

Tôi từ từ gật đầu.

"Tôi là một đứa trẻ ích kỷ, ngay từ đầu, chuyện này không phải là không thể. Mọi người đều là em gái tôi, cô biết không? Chỉ được chọn một là điều kì lạ! Tôi không biết Murasaki-san có hợp đồng gì với Jinya-san, nhưng không đời nào Jinya-san bảo tôi chọn một người cả. "

Bây giờ tôi đã nhớ, tôi có thể khẳng định điều đó.

Cho đến bây giờ tôi đã nghi ngờ về người được gọi là Taishido Jinya, nhưng bây giờ ... tôi bây giờ, tin vào ông ta. Nếu Jinya-san và tôi là cha và con, tôi chắc chắn chúng tôi có cùng một mong ước.

"Tôi muốn sống với mọi người như tôi đã từng cho đến tận bây giờ!!!"

Murasaki-san cúi mặt xuống.

"Và cậu thực sự nghĩ như vậy sẽ được sao?"

Giọng cô lạnh lùng.

Không chỉ tôi, những lời lạnh lùng và khắc nghiệt này còn để dập đi tinh thần của các em gái tôi nữa.

Nếu tôi nổi giận với Murasaki-san, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Dù vậy nhưng tôi ... trái tim tôi vẫn tiến về phía trước. Tôi sẽ vượt qua cơn bão tuyết đang mạnh lên dữ dội này, trái tim tôi vẫn tiến về phía trước, từng bước tiến lên phía trước ... về phía trước! "Tôi không đủ chín chắn và trưởng thành để chấp nhận điều đó và chỉ chọn một người. Sáu người chúng tôi, cùng nhau. Không cần xem xét thêm điều gì nữa!"

Murasaki-san ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào tôi.

Tôi sẽ không nhìn ra chỗ khác nữa. Dù tôi có bị nhìn với sự lạnh lùng đến cỡ nào đi nữa, sau lưng tôi là một gia đình quan trọng mà tôi cần phải bảo vệ.

Ngay cả khi tôi bị chèn ép, tôi vẫn sẽ phản kháng lại.

Tôi sẽ không dừng lại chỉ vì tôi bị đánh gục xuống một hoặc hai lần!

Tôi sẽ tiến về phía trước cho đến khi chân tôi gãy. Ngay cả khi họ đập vỡ đi đôi chân này, tôi vẫn sẽ lết bằng đôi tay và đầu gối của tôi.

Tôi sẽ không trốn thoát nữa. Tôi sẽ không lừa dối bản thân mình. Chúng tôi sẽ tiến lên ... tiến tới tương lai.

Selene, người đáng ra phải sợ hãi phía sau tôi, trước khi tôi nhận ra đã lẩm bẩm ở bên phải tôi.

"... Onii-chan. Bây giờ, là lúc anh tiến lên ... đó là lý do tại sao, em sẽ cố hết sức vì Onii-chan."

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Murasaki-san, Selene nài nỉ.

"... Murasaki-san, làm ơn, hãy cho chúng tôi là anh em của Onii-chan."

Không chỉ Selene. Tomomi đứng bên trái tôi như thể đang ôm chặt lấy tôi.

"Không thể để mình Nii-chan xử lý được. Nii-chan có thể lớn hơn em một tuổi, nhưng chúng ta là anh cả và chị cả, sự thật rằng chúng ta ngang hàng vẫn không thay đổi."

Tomomi nói với một nụ cười.

"Murasaki-san. Nếu cô nói Nii-chan một mình thì không đáng tin cậy, tôi sẽ hỗ trợ anh ấy với vai trò chị cả."

Đứng bên cạnh Tomomi là Sayuri.

"Trước giờ, chúng tôi đã trật đường ... giờ là lúc chúng tôi tìm ra con đường riêng của chúng tôi."

Sayuri nói với Murasaki-san một cách.

"Hãy để chúng tôi tự quyết định con đường của mình. Đó có thể là một mong muốn ích kỷ, nhưng đó là con đường mà Onii-sama cuối cùng cũng đã tìm thấy."

Yuuki đứng cạnh Selene. Đương nhiên, tất cả chúng tôi nắm tay nhau.

Trong khi nắm tay nhau, Yuuki quay lại và đưa tay ra gọi Mika.

“Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ tiếp tục phấn đấu để quen dần với việc trở thành anh chị em. Chúng ta có thể làm được, đúng không Mika-chan?”

Mika gật đầu và nắm lấy tay Yuuki.

"Vâng! Mii-chan, Nii-chama, các Nee-chama, chúng ta là một gia đình! Một gia đình đáng tự hào!"

Đứng cạnh bẹn nhau, chúng tôi đối mặt với Murasaki-san.

"Murasaki-san. Jinya-san ... hãy kể cho chúng tôi nghe về di chúc của Cha."

Vẫn đeo lên chiếc mặt nạ lạnh lùng, Murasaki-san lặng lẽ nói.

"Tôi hiểu ... tôi sẽ ... trả ..."

Giọng của Murasaki-san run rẩy. Chúng tôi nắm chặt tay nhau.

"... lời."

Trong một khoảnh khắc tôi không thể tin vào tai mình. Để xác nhận tôi hỏi lại.

"Cô không định nói ..."tôi sẽ không trả lời" hả?"

Một lần nữa Murasaki-san phát biểu lại.

"Tôi sẽ trả lời. Ngay từ đầu ... tôi đã lên kế hoạch để nói với Yoichi-san về điều đó."

"Eh? !! V-vậy à?"

"Mọi người, dường như không có sự phản đối."

Sự nhiệt tình ban nãy có vẻ như đã làm tôi trở nên khá đáng xấu hổ.

Dẫu vậy, có vẻ như việc tôi thổ lộ ra cảm xúc của mình với Murasaki-san không phải là vô ích.

Và sau đó, Murasaki-san nói điều này, với một nụ cười như nắng mùa xuân xua tan đi cơn bão.

"Yoichi-san. Chúc mừng sinh nhật."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện