Khi Satou đăng nhập vào kênh của Năm Ngón Tay Bóng Tối, phòng chat tuyển đang sôi động bất thường. Thậm chí khá nhiều người không thuộc ban tuyển dụng cũng đang có mặt ở đây. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ? Thân là thành viên của ban tuyển dụng, Satou cảm thấy tò mò nên lặng lẽ quan sát tình hình.
—Là người thật sao? Có vẻ như họ đã tìm thấy một người nổi tiếng ẩn dật và muốn tuyển dụng ngay lập tức. Có một số hacker nổi tiếng hiếm khi xuất hiện, thường ẩn mình trong cộng đồng rất nhỏ.
Năm Ngón Tay Bóng Tối không chỉ tiếp nhận các thành viên tự nguyện tham gia, mà còn liên lạc và thúc giục các đối tượng họ muốn có, bao gồm các chuyên gia bảo mật mạng, hacker, v.v... Thành viên ban tuyển dụng được phép tự do liên lạc.
Satou muốn kiểm tra nội dung chi tiết, nhưng phòng chat này không lưu lịch sử quá 10 phút.
—Trên thế giới hiếm có đứa trẻ nào sống trong thư viện lắm.
—Được rồi, hãy thử kiểm tra xem. Có ai đó của Vancsec sống ở đấy mà.
Đứa trẻ sống trong thư viện à? Nghe mà nổi da gà. Quả thực không nhiều trẻ em làm điều đó. Và Satou biết một đứa từng sống trong thư viện. Tuy không muốn tin, nhưng anh vẫn quyết định kiểm tra cho chắc.
—Có phải ai đó vừa tìm ra tân binh tiềm năng không?
—Không thấy hay sao mà còn hỏi?
—Trong này không lưu lịch sử quá 10 phút mà. Rời mắt một chút là chẳng còn biết gì nữa.
—Thôi được rồi. Có vẻ như thành viên "Ảo thuật gia thư viện" của nhóm Rusk đã được tìm thấy. Hắn ta đã để lại bình luận trên diễn đàn ẩn danh. Đây là URL trang đó.
Satou vội vàng kiểm tra URL, là diễn đàn trao đổi thông tin về hoạt hình Nhật Bản. Trong phần bình luận của anime kể về nhân vật chính sống ở trường, có một người ẩn danh để lại bình luận ngắn rằng y từng sống trong thư viện trường. Tuy ẩn danh, nhưng việc sống trong thư viện khiến y bị chú ý, điều tra ra có khả năng cao là Takano Hajime, một thành viên nhóm Rusk. Rusk từng lên trang bìa tạp chí TIME, nên cũng không lạ khi tin này gây sôi nổi.
Bình luận trên diễn đàn cách đây khoảng 3 tiếng thôi. Quá mới. Làm sao họ có thể nhanh chóng rà soát các mạng xã hội và diễn đàn trên thế giới để tìm ra bình luận đáng ngờ này nhỉ? Thêm nữa, không biết họ ghép thông tin sống trong thư viện như thế nào.
—Có vẻ như ai đó đã dùng Riot. Hóa ra nó hoạt động thật à, ha ha.
Nghe đến Riot, Satou hiểu ngay. Đó là hệ thống giám sát do công ty quân sự lớn nhất thế giới – Raytheon – phát triển. Nó thu thập các thông tin trên mạng để xác định danh tính cá nhân, lịch sử hoạt động, thậm chí dự đoán hành vi. Nó bao phủ cả các nền tảng như Facebook, Twitter, diễn đàn, v.v...
Satou nghe nói nhóm Năm Ngón Tay Bóng Tối có cả người trong chính phủ và doanh nghiệp quân sự. Coi bộ điều đó là sự thật. Anh toát mồ hôi lạnh. Tình thế nguy hiểm hơn tưởng tượng.
—Đối phương là Rusk mà. Liên lạc ngay đi.
Một người dùng cách nói ra lệnh xuất hiện. Rõ ràng không phải thành viên ban tuyển dụng. Satou thử kiểm tra tên, là một trong những thành viên cốt cán của nhóm. Có vẻ như y nghe đến Rusk là đòi liên lạc ngay lập tức.
Sau vài giây do dự, Satou đóng laptop trước mặt. Tiếng ồn ào của văn phòng quay trở lại, kéo anh về thế giới thực. Cầm điện thoại di động, anh bước ra hành lang, kiểm tra xung quanh không có ai rồi gọi điện.
"Đã nói cấm liên lạc trực tiếp mà."
Chuông còn chưa reo thì người bên kia đã bắt máy.
"Tôi biết. Nhưng cậu ta đã đăng bình luận ẩn danh trên diễn đàn rằng từng sống trong thư viện và bị phát hiện danh tính. Có người đã dùng Riot. Trong nhóm có thành viên của Vancsec, và họ đã được ra lệnh liên lạc với cậu ta. Tôi nghĩ họ sẽ liên lạc trực tiếp, nên hãy xử lý gấp đi."
"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ vứt bỏ chiếc điện thoại này. Cậu cũng vậy nhé."
"Tôi biết rồi."
Hy vọng như vậy là đủ. Nếu không thì cũng đành chịu, mình không thể làm gì hơn.
Satou thở dài. Anh một lần nữa cảm thấy kỳ lạ khi mình thâm nhập thành công mà không bị phát hiện.
Nhóm Năm Ngón Tay Bóng Tối thực sự nguy hiểm hơn tưởng tượng. Các thành viên đang tận dụng các công cụ không thể sử dụng công khai ở quốc gia hoặc công ty của họ, biến nơi đây trở thành sân thử nghiệm vũ khí mạng mới nhất. Satou đang bất đắc dĩ tiếp nhận thông tin không thể có ở nơi khác. Ban đầu thì thú vị, nhưng giờ thì sự sợ hãi áp đảo. Nếu đối đầu với nhóm này, chắc chắn sẽ bị săn lùng bởi những vũ khí ấy.
–––––––––––––––––––––
Sau khi nhận cuộc gọi của Satou, Abe đi ra ngoài ngay mà không thay đồ. Cô mặc nguyên chiếc váy len xám, đội mũ lưỡi trai của Hajime bị bỏ lại ở cửa. Lúc vào thang máy, cô mới nhận ra tóc mình đang bù xù, nên lấy tay vén lại cho gọn.
Vừa bước ra khỏi khách sạn, tiếng ồn ào của trung tâm thành phố và ánh nắng gay gắt bao trùm lấy cô, khiến cô suýt ngất xỉu vì thiếu máu. Nhưng cô cố chịu đựng, lấy chiếc điện thoại khác so với lúc nãy rồi gọi cho Hajime. Chuông reo nhưng không có ai bắt máy.
Abe biết cậu ta đang ở đâu. Cô vội chạy bước nhỏ đến đó.
–––––––––––––––––––––
Tại cửa hàng điện tử Best Buy, Hajime đang xem các máy vi tính mới thì một người đàn ông mặc đồ đen tiến lại gần. Anh tưởng là nhân viên cửa hàng, nhưng đồng phục của Best Buy là màu xanh chứ không phải đen. Đó là một người da trắng gầy gò mà Hajime không quen.
"Takano?"
Hajime giật mình. Sao hắn biết tên mình? Giọng nói vang lên trong đầu anh báo động cảnh giác.
"Are you ‘Library Magician' Takano Hajime?" (Anh là ‘Ảo thuật gia thư viện’ Takano Hajime?)
Khi Hajime không trả lời, hắn hỏi lại bằng tên đầy đủ, thậm chí còn biết cả biệt danh từng xuất hiện trên tạp chí TIME.
"Xin lỗi... anh đang nói gì vậy?"
Hajime không xác nhận mình là "Takano Hajime" mà hỏi ngược lại.
"Oh, wrong person?" (Ủa, nhầm người à?)
Người đàn ông nghiêng đầu thắc mắc. Thấy vậy, Hajime hơi yên tâm. Có vẻ đối phương không có ý xấu, và cũng không giỏi kỹ thuật xã hội để lừa thông tin từ cuộc trò chuyện. Đối phương lấy điện thoại từ túi ra kiểm tra điều gì đó.
Đằng sau Hajime, Abe gọi bằng tiếng Nhật:
"Sanada! Không thấy anh đâu làm em lo muốn chết! Mọi người đang đợi đấy! Nếu ta không về nhanh sẽ trễ chuyến xe buýt mất!"
Quay lại, Hajime thấy Abe mặt xanh xao, thở dốc vì chạy đến đây. Anh quyết định diễn theo vở kịch của cô.
"À, xin lỗi. Anh mải xem đồ nên... úi, đã giờ này rồi sao?"
Hajime nhìn đồng hồ, giả vờ ngạc nhiên.
"Who are you?" (Anh là ai?)
Abe lườm người đàn ông kia, hỏi bằng tiếng Anh.
Hắn ta hoảng hốt trước thái độ của cô:
"So he's not Takano? I just thought..." (Hóa ra anh ta không phải là Takano? Tôi cứ tưởng...)
Ông ta vừa bào chữa vừa gãi đầu, trông không có ác ý, nhưng sắc mặt Abe càng cứng rắn hơn:
"He is Sanada!" (Anh ấy là Sanada!)
"J-Just a mistake." (Ch-chỉ nhầm người thôi.)
Người đàn ông lùi lại.
"Are you trying to scam Japanese tourists?" (Ông định lừa đảo du khách Nhật Bản à?)
Abe hơi nâng giọng. Một nhân viên cửa hàng để ý đến và tiến lại gần. Người đàn ông rõ ràng hoảng loạn.
"I said it just a mistake. Sorry." (Tôi đã nói chỉ là nhầm người thôi mà. Xin lỗi.)
Nói rồi hắn rời khỏi cửa hàng.
"Anh Sanada phải cẩn thận đấy!"
"Ừ..."
Abe nắm tay Hajime, kéo anh rời khỏi đó sau khi chắc chắn người đàn ông kia đã đi mất. Bắt được chiếc taxi đến khách sạn ở Burnaby, ngoại ô Vancouver, rồi thì Abe mới thở phào nhẹ nhõm.
"Có chuyện gì vậy?"
Hajime vẫn chưa hiểu tình huống.
"Cậu! Cậu đúng là...!"
Abe nắm chặt hai tay Hajime.
"Cứ tưởng là sắp chết rồi! Đây là lần đầu tiên trong đời tôi phải hét to ở chỗ đông người như thế đấy!"
Hajime nghĩ đâu có to lắm, nhưng so với bình thường thì đúng là hơn. Dù không rõ chuyện gì, nhưng anh biết Abe đã cố gắng vì mình. Thế thôi là vui rồi.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Hajime hỏi, nắm lại hai tay Abe.
"Bình luận mà cậu viết trên diễn đàn bị phát hiện và nhận dạng. Vụ cậu từng sống trong thư viện ấy."
Hajime hiểu ra ngay. Là diễn đàn anime mà anh thỉnh thoảng vào xem. Nhưng anh đã cẩn thận khi đăng bình luận ẩn danh rồi mà.
"Nhưng... đó là bình luận ẩn danh trên mạng cơ mà?"
"Cậu vẫn chưa biết nhỉ. Người phát hiện là ban tuyển dụng của Năm Ngón Tay Bóng Tối. Họ truy tìm từ những manh mối nhỏ nhất. Tính ra tôi cũng xem thường họ quá. Không ngờ họ dùng đến Riot, và tìm ra cả tên thật của cậu. Năng lực vượt xa tưởng tượng."
Nghe đến Riot, Hajime mới thực sự nhận ra tính nghiêm trọng. Công cụ giám sát mà nhà nước dùng để chống khủng bố giờ được đã dùng với anh.
"Hệ thống giám sát của Raytheon á? Sao họ dùng được cơ chứ?"
"Có lẽ Raytheon cũng cử người tham gia. Đối với họ thì đây là cơ hội tốt để thử nghiệm và chào hàng cho cơ quan tình báo của các nước."
Thấy Abe đã bình tĩnh trở lại, Hajime cũng yên tâm hơn. Anh thắc mắc cô đã dùng mạng lưới thông tin nào để biết chuyện này, nhưng nghĩ là không nên hỏi lúc này.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Tôi nghĩ thành viên nhóm Vancsec tham gia Năm Ngón Tay Bóng Tối đang tìm cậu ở trung tâm thành phố Vancouver, nên chúng ta chuyển đến Burnaby để theo dõi tình hình."
"Ừm. Nhưng sao cô biết họ đang tìm tôi?"
"...Satou đã thâm nhập vào Năm Ngón Tay Bóng Tối."
"Hả?"
Satou, thành viên nhóm Rusk do Abe dẫn đầu, đồng nghiệp, và cũng là người đưa Hajime vào thế giới hacker này. Hajime biết Satou cũng đang hoạt động, nhưng không ngờ cậu ta thâm nhập tổ chức đó.
"Ra vậy. Nhưng thâm nhập vào Năm Ngón Tay Bóng Tối thì liều lĩnh quá."
"Nguy hiểm nhưng hiệu quả. Chúng ta có thể tin tưởng Satou. Với thông tin nội bộ, cậu ta có thể bí mật tấn công các thành viên Năm Ngón Tay Bóng Tối và theo dõi hành vi để tìm ra thân phận thật của họ. Đó gọi là nghiên cứu hành vi tác nhân (Actor Research)."
Cũng chính vì thế nên Abe mới biết rõ về RPH Operation và Năm Ngón Tay Bóng Tối.
"Không phải là tôi không tin tưởng cậu, nhưng vì sự an toàn, nên hạn chế chia sẻ thông tin tình báo."
"Tôi hiểu mà."
Dù hiểu nhưng Hajime vẫn cảm thấy bứt rứt. Ở gần nhau như thế này mà lại không thể nói hết mọi chuyện, thật xa cách.
Taxi dừng trước khách sạn sang trọng ở ga Burnaby. Hai người trả tiền rồi vào check-in, may mắn là Hajime có mang theo passport.
Vào đến phòng rồi thì Abe mới buông tay Hajime ra.
"Để tôi gọi cà phê bằng dịch vụ phòng."
Hajime cúi đầu trong lúc Abe với tay lấy điện thoại.
"Xin lỗi vì đã bất cẩn."
"Không sao đâu. Khó mà dự đoán trước được họ làm đến thế. Nhưng dù có chuyện gì, tôi nhất định sẽ cứu cậu. Tôi hứa đấy. Nên cậu cứ yên tâm."
Abe quay lại nhìn Hajime, hơi cúi mặt như để tránh ánh mắt anh.
"Nghe cô Abe nói vậy tôi yên tâm rồi."
"Cho dù phải phá hủy cả thế giới thì tôi cũng sẽ đưa cậu về."
Abe vừa nói vừa đỏ mặt, định cắn móng tay nhưng Hajime nắm tay cô ngăn lại. Giật mình, cô lùi lại một bước.
"Cô nói quá rồi đấy."
"Không hề quá. Phần lớn cơ sở hạ tầng thế giới đã nằm trong tay các lực lượng mạng. Chỉ cần chiếm quyền kiểm soát chúng là có thể làm tê liệt điện, nước, giao thông, tài chính. Trong thị trường ngầm, quyền truy cập và phương pháp tấn công các hệ thống đó đã được rao bán với giá cao rồi."
Abe đang nghiêm túc. Nhận ra điều đó, Hajime hơi nhói ở ngực. Cảm giác bứt rứt bay đi, giờ anh chỉ muốn ôm chầm lấy Abe, nhưng ngại bị từ chối nên do dự.
"Thật ư?"
"Cậu biết mà, tôi chỉ có thể nói những điều này với cậu thôi. Với tôi, cậu có giá trị ngang bằng phần còn lại của nhân loại. Cậu đã hứa sẽ ở bên tôi mãi mãi. Vậy nên tôi cũng sẽ làm điều đó."
"Cảm ơn."
"Dù thế giới có sụp đổ, miễn hai chúng ta còn sống là được. Với tôi là vậy."
"Cô Abe..."
Hajime tiến lên một bước. Tuy không thể ôm hay hôn cô, nhưng chí ít anh muốn ở gần cô. Song, Abe lùi lại một bước. Hajime tiến, Abe lùi. Họ lặp lại điều đó vài lần cho đến khi Abe áp lưng vào tường, khẽ run rẩy.
"T-tôi có mắt nhìn khắp mạng. Nhưng bây giờ cậu ở trước mặt nên tôi không thấy gì cả. Đưa cho tôi điện thoại hoặc máy tính bảng đi. Không có chúng làm tôi thấy bất an quá."
"Để tôi thay thế chúng cho."
"Vậy tôi chỉ cần nhìn cậu thôi phải không?"
Abe ngước lên nhìn sâu vào mắt Hajime. Cô hiếm khi nhìn thẳng vào mắt người đối diện trong lúc nói chuyện, nên nhân dịp này, Hajime thổ lộ:
"Tôi yêu cô."
Khi Hajime quyết định nói ra điều đó thì Abe lập tức nhìn sang chỗ khác.
"...Như tôi đã nói nhiều lần, xin đừng bày tỏ cảm xúc nhất thời khiến tôi khó xử. Tôi dở trong khoản này lắm."
Câu nói quen thuộc. Nhưng anh muốn cô hiểu tình cảm của mình.
"Cô Abe không yêu tôi sao?"
"Tôi không muốn phụ thuộc vào ai cả. Hãy hiểu điều đó. Tôi không thể thích ứng với xã hội. Hồi trung học tôi đã từ bỏ cuộc đời. Không ai có thể yêu mãi một con người như tôi được."
Nghe Abe tự hạ thấp bản thân, Hajime cảm thấy đau đớn như bản thân anh bị chối bỏ vậy. Đối với anh, Abe quan trọng và có giá trị hơn bất kỳ ai. Anh muốn cô hiểu điều đó.
"Tôi thì khác."
"Những câu trả lời tức thì như vậy không đáng tin. Cậu có sách hướng dẫn trả lời à? Trong mắt cậu, tôi có phản ứng theo cẩm nang tình yêu không?"
"Cô không giống ai cả."
"Nếu cậu hiểu thì đừng tiến đến gần tôi nữa. Tôi sắp ngất rồi."
"Nhưng trông cô đâu có như vậy."
Lúc này anh cảm thấy không nên rời xa Abe. Mặc dù không thể ôm cô ấy, nhưng anh muốn ở bên cạnh, sẵn sàng đỡ cô lúc cần thiết. Cảm xúc đó không phải giả dối.
"Cảm xúc không kiểm soát được là kẻ thù. Cậu không hiểu sao? Quân thù trong tôi đang sinh sôi nảy nở. Tôi phải loại bỏ chúng ngay."
"Nhờ những đòn tấn công tinh vi của cô mà kẻ thù trong tôi đã nắm quyền kiểm soát. Như cô mong muốn, giờ tôi đã không thể sống nổi nếu thiếu cô."
"Cảm ơn cậu đã mắc bẫy. Tôi rất vui nếu cậu không thoát khỏi nó suốt đời."
Hai người đứng yên một lúc. Khi Hajime định buông tay thì Abe lẩm bẩm trong lúc vẫn cúi mặt:
"Giữ thế này thêm chút nữa cũng được."
Nghe Abe nói vậy, Hajime thấy nhẹ nhõm. Anh muốn giữ như thế này cho đến chết chứ không phải thêm chút nữa.
–––––––––––––––––––––––––
Một buổi chiều cuối hè, theo lời mời của Satou, Saori và Takuto tham gia phòng chat chiến dịch điều tra nhóm RPH Operation, mang tên Judas. Hai đứa đã quen dần, nên Satou nghĩ có thể cho hai đứa xem các chiến dịch thực tế.
—Nói trước, màn hình chiến dịch này giới hạn thành viên xem. Tôi may mắn liên quan đến việc dịch thuật cho chiến dịch nên mới được phép. Vốn dĩ những người không tham gia chiến dịch thì không được xem. Hôm nay tôi đã xin phép để dùng cho mục đích giáo dục.
Nói rồi Satou gửi link và mật khẩu vào màn hình chiến dịch cho hai đứa.
—Vâng.
Hai đứa click vào và đăng nhập màn hình chiến dịch. Bên phải là bản đồ Nhật Bản, bên trái là các con số và ký hiệu nhấp nháy đủ màu.
—Chiến dịch này nhằm dụ khách vào trang web giả mạo của ngân hàng Okiraku. Khi họ truy cập, máy tính sẽ bị lây nhiễm mã độc để tìm manh mối về nhóm RPH Operation. Gần đây, tài khoản ngân hàng trực tuyến Okiraku thường bị rút tiền bất hợp pháp, có vẻ là do RPH Operation. Vì vậy chúng ta sẽ giăng bẫy ở đó, tìm ra các thiết bị bị lây nhiễm mã độc của RPH Operation. Nếu may mắn, có thể xác định được server và danh tính thật của chúng.
Cả trang web giả mạo lẫn mã độc đều bất hợp pháp. RPH Operation là tội phạm, và Năm Ngón Tay Bóng Tối cũng không khác. Saori theo dõi chiến dịch tội phạm sắp diễn ra trước mắt với nỗi lo âu.
—Được rồi, bắt đầu thôi, hãy nhìn kỹ nào. Con số xanh lá ở góc trên bên phải là số máy bị lây nhiễm, tức số máy đã truy cập vào trang web giả mạo của ngân hàng Okiraku. Mỗi máy bị lây nhiễm sẽ được đánh dấu bằng chấm đỏ trên bản đồ Nhật Bản.
Hai đứa quan sát màn hình, thấy số máy bị nhiễm tăng nhanh chóng. Những máy có thể xác định vị trí sẽ hiển thị trên bản đồ. Chỉ sau 30 phút, Tokyo đã đỏ rực các chấm, tiếp theo là Osaka, Fukuoka, Nagoya, Sapporo.
—Nhanh thật...
Số máy bị nhiễm đã vượt quá 1000.
—Vì lần này dùng mã độc có tính lây lan mạnh. Sau khi lây nhiễm lần đầu, nó sẽ truy cập các máy khác trong cùng lớp mạng và lây lan. Hầu như không ai phát hiện ra việc bị lây nhiễm. Hàng nghìn điện thoại, máy tính đang bị chiếm đoạt mà chủ nhân của chúng không hề hay biết.
Sau khoảng 30 phút quan sát màn hình, số máy bị nhiễm tăng đột ngột dừng lại. Tại các thành phố Tokyo, Osaka, Fukuoka, Nagoya, Sapporo màu đỏ chét, bắt đầu xuất hiện các chấm xanh xen lẫn.
—Khi mã độc của chúng ta lây nhiễm cho máy đã bị nhiễm mã độc khác, nó sẽ chuyển thành chấm xanh. Tuy không chắc chắn của RPH Operation, nhưng khả năng cao là vậy. Các con số xanh bên trái là số lượng và tỷ lệ máy bị nhiễm mã độc của RPH Operation.
Theo lời Satou, những con số xanh trước đó không thay đổi, giờ đang biến đổi liên tục.
—Hơn 10.000 máy bị nhiễm rồi. Con số sẽ còn tăng nữa. Nhiều khả năng có thể xác định được kẻ thù.
Nghe Satou nói vậy, Saori điếng lời. Quả thật kinh khủng. Nhưng cô không cảm nhận được sự kinh khủng đó. Trông chẳng khác gì màn hình game cả. Dù nghe nói đây là chiến dịch thực tế, cô không thể cảm nhận được sự thực tế.
—Các anh sẽ xóa mã độc cho những máy bị lây nhiễm chứ?
Saori hỏi. Mục tiêu của chiến dịch này là tìm ra danh tính thật của RPH Operation chứ không phải cứu những nạn nhân bị lây nhiễm mã độc. Việc cứu họ có thể làm lộ chiến dịch này.
—Chưa biết. Nếu xóa, kẻ thù có thể phát hiện ra chúng ta. Tôi nghĩ có lẽ sẽ không xóa.
Câu trả lời ngập ngừng. Hẳn là Satou cảm thấy khó nói là sẽ không xóa mã độc.
—Vậy là giai đoạn 1 đã kết thúc. Chúng ta đã lây nhiễm hơn 10.000 máy làm mục tiêu để thu thập dữ liệu. Giờ sẽ ngừng lây lan, xóa dấu vết và phân tích dữ liệu từ hơn 10.000 máy đó. Công việc phân tích sẽ do đội ngũ chuyên gia âm thầm thực hiện.
—Có vẻ thú vị. Họ sẽ phân tích như thế nào vậy?
Saori tò mò về phương pháp phân tích sẽ được sử dụng.
—Hơn 10.000 máy này vẫn kết nối mạng. Chắc chắn nhiều máy vẫn đang truyền tải dữ liệu. Chỉ từ nội dung truyền tải vẫn có thể biết được một số thứ.
Satou nói vậy rồi gửi liên kết cho Saori. Khi cô bấm vào, một danh sách gì đó hiện ra trên màn hình.
—Đây là danh sách địa chỉ liên lạc của các thiết bị đã bị nhiễm mã độc. Một số địa chỉ hàng đầu có lẽ là server điều khiển các thiết bị bị nhiễm mã độc.
Ra vậy, Saori gật gù.
—Có thể phân tích thêm một điều thú vị nữa.
Tiếp đó, Satou gửi liên kết tới một danh sách khác.
—Đây là danh sách các thiết bị có khả năng bị điều khiển từ xa. Điều khiển thời gian thực và điều khiển bằng cách đưa ra lệnh trước có ý nghĩa khác nhau. Để điều khiển thời gian thực, phải có người thực sự điều khiển từ xa. Nếu tìm ra được người đó, có khả năng cao là thành viên nhóm hacker.
—Điều khiển từ xa... nghĩa là bị lợi dụng? Có thể biết được từ nhật ký liên lạc ạ?
—Sẽ khó phát hiện nếu đối phương ngụy trang, nhưng có thể phân biệt dựa vào thời gian phản hồi. Khi liên lạc qua internet, luôn có độ trễ nhất định. Nếu phản hồi từ thiết bị trung gian thì thời gian sẽ chậm hơn so với phản hồi trực tiếp từ thiết bị điều khiển từ xa. Do đó, có thể phát hiện bằng cách lọc ra các trường hợp có thời gian phản hồi khác nhau rồi kiểm tra nội dung.
—Vậy là nhận biết thông qua thời gian phản hồi à? Hay thật.
—Họ cũng đang thử nghiệm xem có thể truy tìm nguồn gốc từ các thiết bị trung gian hay không. Ồ, báo cáo mới vừa đến luôn.
Satou gửi liên kết mới. Khi mở ra, một danh sách khác xuất hiện. Toàn bộ là tiếng Anh.
—Khỏi đọc. Tóm lại là họ đã tìm ra được server điều khiển các thiết bị nhiễm mã độc, nhưng không thể truy tìm xa hơn. Server điều khiển là máy bị xâm nhập, nên không thể tìm ra thành viên nhóm hacker. Chúng lại trốn thoát mất rồi. Dù vậy, có thể tìm ra manh mối nào đó từ các thông tin trên server.
—Sao cứ giống nhau hoài vậy nhỉ?
Takuto hỏi. "Giống nhau" như thế nào nhỉ? Saori không hiểu ý Takuto muốn nói.
—Giống nhau là ý gì? Thất bại à?
—Không phải thất bại hoàn toàn, mà là có chút thành quả nhưng không tìm ra được thông tin quan trọng. Luôn xác định được server, lấy được thông tin trên đó, nhưng không truy ra được thành viên hay server chính của chúng.
—Nói theo hướng đó thì đúng. Nhưng không chỉ riêng chúng ta, hầu hết các chiến dịch không thể thành công hoàn toàn. Một phần thành công, một phần không đạt được kết quả như mong muốn. Nếu thành công ở phần quan trọng thì có thể coi là thành công tổng thể.
—Vậy à... Em hiểu nhầm rồi.
—Hiểu nhầm gì?
—Em không biết có nên nói không... như là trong nhóm có gián điệp của RPH Operation, cung cấp thông tin nhưng chỉ đủ để thất bại, không để lộ sự tồn tại của gián điệp chẳng hạn.
Saori giật mình. Thỉnh thoảng Takuto lại nói ra những điều bất ngờ với thông tin hạn chế như vậy. Không phải là sai, nhưng người nghĩ ra giả thuyết đó với thông tin ít ỏi thế này thì hiếm.
—Không thể loại trừ khả năng đó. Nhận định tốt đấy. Nếu đúng như vậy, nhóm Năm Ngón Tay Bóng Tối đang bị RPH Operation đánh lừa và thao túng.
Không thể biết chính xác từ câu chữ, nhưng Saori có cảm giác Satou vẫn bình thản. Có lẽ anh ta đã nghĩ đến khả năng đó từ trước.
—Nhưng trong nhóm Năm Ngón Tay Bóng Tối có những hacker giỏi nhất thế giới mà. Liệu có bị lừa dễ dàng đến vậy không?
Takuto tiếp tục chất vấn.
—Mưu kế càng lớn thì càng khó phát hiện. Nhưng nếu vậy thì gián điệp bên trong càng dễ bị lộ.
—Trừ khi chính Satou là gián điệp, hi hi.
—HAHAHAHAHA
Satou tự dưng để lại một dòng cười bằng chữ viết hoa rồi thoát luôn.
Saori và Takuto im lặng một lúc trong phòng chat.
—Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc rồi nhỉ.
Takuto lẩm bẩm. Hai đứa đã có một mùa hè chìm đắm trong thế giới mạng. Tuần sau là khai giảng năm học mới.