Đêm khuya ngày Hajime hoàn tất thủ tục nghỉ việc, bất ngờ có tiếng gõ cửa. Tòa chung cư có khóa tự động, nên khách phải liên lạc từ cổng vào nếu muốn lên. Trực tiếp đến tận phòng chỉ có quản lý mà thôi. Hơn nữa, gõ cửa mà không bấm chuông cũng hiếm.

Nhìn qua lỗ nhòm trên cửa, Hajime thấy Abe đang đứng bên ngoài. Lần đầu tiên cô ấy tự đến gặp anh.

Abe mặc váy liền đen dài tay. Đôi khuyên tai đỏ rực lộ ra giữa kẽ tóc cướp đi ánh mắt của Hajime.

"Có chuyện quan trọng."

Không chào hỏi, Abe nhìn thẳng vào mắt Hajime. Hiếm khi cô ấy nhìn thẳng vào mắt anh.

"Chuyện gì vậy?"

"Trước tiên, anh hãy hứa sẽ trả lời CÓ cho câu hỏi của tôi đi."

"Hả? Không biết câu hỏi thì sao trả lời được..."

"Tôi sẽ rất khó xử nếu anh không đồng ý."

“...Chuyện đó quan trọng lắm à?”

"Điều đó... tùy thuộc vào quan điểm của anh. Nhưng với hầu hết mọi người, đó là quyết định trọng đại, có thể thay đổi cuộc sống rất nhiều, cũng tiềm ẩn rủi ro."

"Nói vậy thì tôi càng không thể trả lời nếu chưa nghe câu hỏi."

Hajime cười khổ. Nhưng Abe không cười theo.

"Vậy à... Thế thì chẳng còn cách nào khác."

Abe đành cảm thông.

"Vậy tôi nói nhé. Trước đó, tôi có nhắc đến kế hoạch lớn. Tôi định bắt đầu kế hoạch đó. Sau khi mọi người kiếm đủ tiền, nhóm sẽ giải tán."

"Hả? Giải tán á?"

"Yên tâm, tôi đảm bảo mọi người sẽ kiếm đủ tiền trước khi giải tán."

"À..."

"Cũng có rủi ro bị bắt. Tất nhiên, tôi sẽ không để điều đó xảy ra, nhưng không có gì là tuyệt đối cả."

Đôi mắt Abe dao động, liếc qua vai Hajime, nhìn vào trong phòng.

"Ơm... vào trong nhé? Xin lỗi vì hơi lộn xộn."

Tuy hơi do dự, nhưng không thể để Abe đứng ngoài cửa, Hajime mời cô vào.

"Cảm ơn anh. Ngoài này hơi lạnh."

Abe khẽ mỉm cười. Hajime nhận ra mình chưa từng nghe cô ấy cười to. Cô luôn mỉm cười hay cười khúc khích. Thỉnh thoảng cũng nên cười thật to mới phải.

-------------------------------

"Diện tích có thể sử dụng ít thật đấy."

Bước vào phòng, Abe nhìn xung quanh. Sàn gỗ trải đầy tạp chí, dây cáp, quần áo để lung tung.

"Tính sao đây ta... ơm, cô ngồi lên giường đi. Chỉ có hai chỗ ngồi thôi."

Nói rồi Hajime ngồi xuống ghế trước bàn máy vi tính. Abe ngồi lên giường rồi nhìn chằm chằm con gấu bông nằm lăn lóc.

"Bạn gái tặng à?"

"À... đúng vậy. Nhưng tôi đã chia tay cô ấy ngay sau khi chuyển đến đây. Tôi không nỡ vứt, nên vẫn còn đó."

"Vậy là anh đang độc thân à?"

"Có thể nói vậy."

"Hai năm qua anh không có bạn gái khác?"

Abe với tay trái, nắm lấy con gấu bông.

"Ờ..."

Dù đã nhiều lần nói về internet và âm nhạc, đây là lần đầu họ nói về chuyện tình cảm. Hajime hơi căng thẳng.

"Tôi biết mà."

Abe dùng nắm đấm phải đấm liên tục vào bụng gấu bông.

"Hả? Biết gì cơ?"

"Biết anh từng có bạn gái."

Abe tiếp tục đấm một cách máy móc, không biểu cảm.

"Vì khi điều tra lý lịch cũng cần kiểm tra các mối quan hệ."

"Ra vậy... nhưng tại sao cô lại đấm gấu bông?"

"Xin lỗi. Vì anh mở lòng quá nên tôi hơi bối rối. Nếu là tôi, tôi sẽ không nói về các mối quan hệ trước đây."

Abe đặt con gấu bông trở lại vị trí cũ, toát ra bầu không khí căng thẳng kỳ lạ.

"Cô uống gì không?"

Sau một lúc, Hajime đứng dậy.

"Không cần đâu. Ta nói tiếp chuyện kia đi."

Miễn cưỡng ngồi xuống, Hajime nhìn Abe. Bóng đen của Abe nổi bật trên chiếc giường trắng. Như mọi khi, ngoại hình của cô luôn thiếu chất thực. Dù ở đâu, cô luôn tạo cảm giác như không tồn tại.

"Kế hoạch mới sẽ kết thúc trong vòng 1 năm. Chúng ta sẽ kiếm một khoản tiền lớn rồi giải tán."

"Sau khi giải tán, cô sẽ làm gì?"

"Chưa nghĩ ra... Còn kế hoạch mới là 'Hiệp sĩ Công lý'."

"Hả?"

Abe mỉm cười rồi tiếp tục giải thích.

---------------------------------

Hôm sau, một cuộc họp trực tuyến với tất cả thành viên được tổ chức. Đây là lần đầu Hajime tiếp xúc với các thành viên khác, nên anh cảm thấy căng thẳng.

Ngoài Abe, tất cả đều ẩn danh. Không rõ số lượng thành viên. Có hơn 100 tài khoản tham gia, mỗi phát biểu được gán một cái tên ngẫu nhiên. Abe gọi đó là phòng chat sushi băng chuyền. Không thể xác định ai là người nói. Chỉ có tên John của Abe là cố định.

—Giờ chúng ta sẽ bắt đầu chiến dịch đặc biệt 'Anh hùng Công lý'. Sau đó, nhóm sẽ giải tán.

—Giải tán á? Tại sao? —Xét hệ thống pháp luật Nhật Bản, các tổ chức an ninh mạng, tình hình tội phạm mạng... thì sắp đến lúc rồi. Tội phạm mạng sẽ gia tăng, luật pháp sẽ được củng cố để kiểm soát chặt chẽ hơn. Hiện giờ vẫn còn lỏng lẻo, nhưng vài năm nữa sẽ thay đổi. Giải tán là để phòng ngừa chuyện đó.

—Hiểu rồi. Tôi không có lý do để phản đối.

—Đồng ý.

—Được rồi.

—OK.

—Vậy, "Hiệp sĩ Công lý" là loại công việc gì?

—Trừng trị các công ty xấu. Những gì chúng ta đã làm cũng có tính chất trừng phạt, nhưng lần này sẽ công khai xưng là "Hiệp sĩ Công lý".

—Công khai trừng trị rồi đòi tiền à? Giống như tống tiền?

—Không, chúng ta sẽ làm thẳng thắn hơn. Nếu phát hiện công ty xấu, trước tiên sẽ tấn công khiến họ không thể kinh doanh, sau đó thông báo rộng rãi, yêu cầu họ phải xin lỗi người dùng và bồi thường.

—Vậy chúng ta kiếm tiền thế nào? Thỏa thuận ngầm với công ty đó à?

—Không, chúng ta sẽ không thỏa thuận ngầm với họ. Chúng ta là "Hiệp sĩ Công lý".

—Hiểu rồi. Dự đoán giá cổ phiếu của công ty đó sẽ giảm nên bán khống trước đúng không? Kiếm tiền từ cổ phiếu.

—Cách đó cũng được. Nhưng không cần làm thế, kiếm tiền vẫn dễ dàng.

—Vậy à? Hay là quyên góp tiền từ thiện?

—Đơn giản hơn nữa. Chính là những gì tôi vừa nói.

—Nhưng theo những gì sếp vừa nói thì tôi không thấy cách kiếm tiền đâu cả.

—Nào, hãy đọc kỹ lại xem.

—Ờm... theo những gì sếp vừa nói thì nguồn tiền duy nhất là tiền bồi thường nhỉ. Nghĩa là chiếm đoạt tiền bồi thường, hoặc thu phí dịch vụ liên quan đến việc chi trả bồi thường à?

—Đơn giản hơn nữa.

—Chẳng lẽ, chúng ta nhận tiền bồi thường à?

—Đúng rồi. Chúng ta cũng đăng ký trước với tư cách nạn nhân để nhận tiền bồi thường.

—Nhưng mức bồi thường chỉ vài nghìn yên, cao lắm cũng 10 nghìn yên thôi. Phải nghiêm trọng lắm mới được 10 nghìn yên đấy.

—Tôi hiểu rồi. Mỗi người không chỉ có một tài khoản.

—À...

—Phải. Chuẩn bị nhiều tài khoản trước là được. Việc còn lại chỉ là hoạt động như "Hiệp sĩ Công lý". Theo thống kê, mức bồi thường trung bình ở Nhật là hơn 10 nghìn yên. Cứ lấy tròn 10 nghìn yên, 100 tài khoản là 1 triệu, 1000 tài khoản là 10 triệu.

—Đối với ai khó mở nhiều tài khoản, tôi sẽ giới thiệu nhà cung cấp. Họ cho tội phạm thuê tài khoản ngân hàng online. Phí cho thuê là 30% số tiền nhận được, hơi cao nhưng an toàn và khó bị phát hiện.

—Đối tượng bồi thường là hàng nghìn người, nên việc xác định tài khoản của chúng ta gần như không thể. Sử dụng nhà cung cấp thì việc ẩn danh hoàn hảo. Hồi Facebook bị kiện vì tùy tiện dùng ảnh người dùng quảng cáo, họ gần như không xác minh danh tính mà vẫn chi trả bồi thường.

—Đúng vậy. Còn một điều quan trọng nữa. Khi chúng ta hoạt động, những kẻ bắt chước cũng xuất hiện. Việc truy tìm chúng ta càng khó khăn hơn.

—Đã hiểu kế hoạch. Có vài lo ngại, nhưng không đáng kể. Tôi mong chờ lắm đấy.

—Tôi muốn đặt tên có tính biểu tượng cho 'Hiệp sĩ Công lý'. Có ai có ý tưởng gì không?

Mọi người im lặng. Sau một lúc, một từ hiện lên trong đầu Hajime.

—Rusk thì sao?

Dù đã im lặng quan sát nãy giờ, Hajime quyết định lên tiếng.

—Rusk? Dù không rõ nghĩa, nhưng vì chỉ là biểu tượng nên tôi không phản đối.

—Đồng ý.

Và như thế, tên nhóm được đặt là Rusk.

Abe thiết kế biểu tượng dùng cho icon và web là hình Rusk trắng, chính giữa có ký hiệu bài bích.

-------------------------

■ Kẻ phản bội X - 1

Khi nghe về kế hoạch “Anh hùng Công lý”, tôi có cảm giác mọi thứ sắp thay đổi. Trước giờ chúng tôi chỉ làm ăn nhỏ lẻ, cẩn trọng không để lộ dấu vết. Xuất hiện công khai trên mạng là bước quay xe đột ngột.

Một mặt tôi nghĩ có lẽ đã đến lúc rút lui, mặt khác vẫn muốn ở lại cho đến giây phút cuối cùng. Nhưng giây phút cuối cùng nghĩa là lúc chúng tôi bị bắt.

Đó là điều tôi lo sợ nhất. Từ khi gia nhập nhóm, tôi không ngừng nghĩ đến việc bị bắt, nhưng theo thời gian, nỗi sợ dần mờ nhạt. Dù tốt hay xấu, nó đã trở thành công việc thường ngày của tôi.

Không biết các thành viên khác thế nào, riêng tôi vẫn có công việc ổn định. Lương tuy không nhiều, nhưng vẫn đủ sống nếu cắt giảm chi tiêu. Nếu nghỉ hợp tác với John, tôi vẫn có thể đi làm thêm. Vì vậy, tôi có thể rời nhóm bất cứ lúc nào.

Rời nhóm cũng chẳng gây bất lợi gì. Trên phim ảnh, rời tổ chức tội phạm có thể đồng nghĩa với cái chết, nhưng chúng tôi chỉ làm những việc vặt, không có thông tin quan trọng đến mức phải giết người để bảo vệ. John có thể biết danh tính thật của tôi, nhưng tôi không biết ai khác. Vì vậy, tôi không thể tố giác, và các thành viên cũng không thể ngăn tôi rời nhóm.

Nhưng nếu trở thành “Anh hùng Công lý”, tình hình sẽ thay đổi. Chúng tôi sẽ bị chú ý, cảnh sát sẽ nghiêm túc điều tra. Tôi mà nói muốn rút lui sau khi cảnh sát treo thưởng cao cho người cung cấp thông tin, các thành viên sẽ lo tôi phản bội. Thành thử, tôi nên rời nhóm trước khi điều đó xảy ra.

Tôi tò mò muốn biết làm thế nào để thực hiện và kiếm tiền từ kế hoạch 'Anh hùng Công lý'. Dù đã nghe phác thảo sơ lược, nhưng tôi không chắc việc đó thực sự khả thi. Có vẻ viễn vông.

Nhưng đây là thời buổi mà vài thanh niên tuổi đôi mươi có thể hack vào công ty thẻ tín dụng lớn hay CIA[note54366]. Với sự chuẩn bị kỹ lưỡng của John, có khi kế hoạch đó sẽ thành hiện thực. Với tư cách một thành viên, tôi muốn trực tiếp chứng kiến kế hoạch này diễn ra thế nào.

Tôi cũng có cảm giác nó sẽ không suôn sẻ cho lắm. Hiện tại, cứ quan sát trước đã.

***

Hajime được giao nhiệm vụ quảng bá Rusk. Lý do là việc đó không cần kỹ năng hay kinh nghiệm, và trong số các thành viên thì anh có vẻ hòa nhập xã hội nhất. Nghĩ mình sẽ là người đại diện cho Rusk khiến anh hơi căng thẳng.

Theo chỉ dẫn của Abe, Hajime chuẩn bị page Twitter và website. Website chỉ có trang tuyên bố và blog, tự xưng mình là hacktivist chủ nghĩa công lý, sử dụng hack để cải tổ xã hội. Hacktivist là từ ghép của hacker và activist[note54367], sử dụng hack như phương tiện thể hiện lập trường, quan điểm. Thường thấy là các hoạt động phản kháng chế độ, nhiều tổ chức hacktivist lớn có khả năng tác động đến chính trị, kinh tế quốc gia.

Trang chủ hiển thị rõ ràng biểu tượng của nhóm: hình bánh Rusk có ký hiệu bài bích ở giữa.

Tài khoản Twitter theo dõi khoảng 100 tài khoản có nhiều người theo dõi. Hiện chỉ có 50-60 người theo dõi lại.

Cuộc tấn công đầu tiên tiến hành vào nửa đêm. 1 tiếng trước đó, Hajime mang laptop đến phòng Abe. Đặt máy trên cái bàn nhỏ, anh chuẩn bị hoạt động. Abe ngồi trước bàn làm việc mình, thực hiện các bước tấn công.

Hajime lo lắng nhìn sang Abe, thấy cô đang tập trung vào màn hình với ánh mắt kiên định. Gương mặt được ánh sáng màn hình chiếu rọi trông thật đẹp, khiến Hajime yên tâm hơn.

Anh quay lại laptop, hít một hơi sâu rồi đọc lại ghi chú về mục tiêu hôm nay, Yazaki Net Super.

Yazaki Net Super là siêu thị trực tuyến có 530.000 thành viên.

Do lỗi hệ thống, thông tin cá nhân của một số thành viên bị lộ trên mạng trong vài tháng. Một số thành viên bị lợi dụng thông tin này để lừa đảo. Thông tin bị rò rỉ vẫn còn nguy cơ bị lợi dụng, gây thiệt hại cho thành viên.

Có lỗi tính phí vận chuyển khi đặt nhiều mặt hàng cùng lúc. Điều này gây thiệt hại cho nhiều thành viên. Tuy nhiên, Yazaki Net Super chỉ bồi thường cho những người phản ánh trực tiếp, không thông báo hay hoàn tiền cho những thành viên khác bị ảnh hưởng.

Đúng 0 giờ sẽ tấn công. Abe lặng lẽ gật đầu. Hajime bắt đầu đăng tweet bằng những ngón tay run run.

—Chúng tôi là Rusk, chuyên tố cáo các công ty xấu ở Nhật Bản, cứu giúp người tiêu dùng bị thiệt thòi. Mục tiêu đầu tiên là Yazaki Net Super, công ty kinh doanh trực tuyến yếu kém đã để lộ thông tin cá nhân của khách hàng trong nhiều tháng. #Rusk

—Hệ thống không chỉn chu dẫn đến tính sai phí vận chuyển, nhưng Yazaki Net Super đã không công bố và phớt lờ sự việc. Chúng tôi yêu cầu Yazaki Net Super phải xin lỗi các thành viên và bồi thường 5.000 yên/người. #Rusk

—Sau 1 tiếng nữa, chúng tôi sẽ bắt đầu tấn công cho đến khi yêu cầu được chấp nhận. #Rusk

"#Rusk" là hashtag để nhóm các tweet liên quan lại với nhau.

"Như thế này ổn không?"

"Rất tốt."

Abe trả lời mà không rời mắt khỏi màn hình.

"Bắt đầu có người retweet rồi."

Abe nói tiếp.

Cùng lượng retweet, số người theo dõi cũng tăng lên.

—Đây là lời đe dọa à? Tôi đã báo cảnh sát rồi nhé. :cười:

—Chẳng hài hước gì cả.

Có những comment như vậy.

—Không biết ý định của các bạn là gì, nhưng viết kiểu này sẽ có người báo cảnh sát thật đấy.

Có người reply như thế.

Hajime chỉ im lặng quan sát phản ứng của người đọc.

"Phản ứng trước khi tấn công phải thế này chứ. Rất tuyệt vời."

Lời Abe khiến Hajime nhìn sang, thấy cô đang tập trung dán mắt vào màn hình. Hajime say mê ngắm cô một lúc.

Abe chịu trách nhiệm tấn công. Hajime chỉ có thể cầu mong thành công.

À không, anh còn có thể làm một việc nữa.

Sực nhớ ra, Hajime bước tới bếp. Khi hạt cà phê được xay bằng máy, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng. Anh cho bột cà phê vào ấm pha rồi đổ nước vào.

"Cảm ơn anh."

Abe cất giọng.

Khi Hajime bưng cà phê tới, Abe cảm ơn một lần nữa rồi nhắm mắt thưởng thức.

"Anh đã điều chỉnh nhiệt độ phải không? Mùi thơm đậm đà quá."

Abe khẽ mỉm cười.

"Tôi đã tập pha mà."

Từ khi ghé phòng Abe vài lần, Hajime cũng bắt đầu quan tâm đến cà phê. Anh mua máy xay và ấm pha cà phê về tập. Đôi khi cũng pha ở đây.

"Có thể thành công không?"

"Vì là lần đầu nên tôi đã chọn đối thủ yếu, nên nhất định sẽ ổn thôi."

Trong bóng tối, khuôn mặt trắng bệch rực sáng dưới ánh màn hình.

Sau 1 tiếng, trang web của Yazaki Net Super bị sập, không ai truy cập được.

"Sập rồi."

Abe lẩm bẩm, Hajime khẽ reo lên: "Hoan hô!"

—Chúng tôi đã đánh sập trang web của Yazaki Net Super. Cuộc tấn công sẽ còn tiếp diễn cho đến khi họ nhận sai. #Rusk

Khi Hajime tweet, ngay lập tức được hàng chục người retweet, rồi lan rộng tiếp. Ngay cả các chuyên gia an ninh mạng cũng retweet không chính thức kèm bình luận.

Kiểm tra số người theo dõi, Hajime kinh ngạc. 6 chữ số. Trên 300 nghìn người. Tài khoản tội phạm mạng thường có nhiều người theo dõi, nhưng con số này vẫn quá lớn.

Rất nhiều reply, nhưng Abe bảo không cần trả lời.

"Cứ mặc kệ đi, tự nó sẽ nổi thôi."

Đúng như Abe nói, các tweet trước đó lại được retweet, nhiều bình luận xuất hiện.

"Các chuyên gia an ninh mạng đã phản ứng. Hầu hết vẫn quan sát. Chỉ giới thiệu sự việc, không ủng hộ hay phản đối."

Abe đến ngồi kế bên Hajime.

"Người này là nhân viên công ty an ninh mạng Rack. Còn người này là giáo sư đại học..."

Chỉ tay vào màn hình laptop, Abe giải thích. Mái tóc cô chạm vào má Hajime, hương thơm dễ chịu kích thích lỗ mũi anh.

"Có nên chú ý đến họ không?"

"Tôi đang theo dõi, anh cứ yên tâm."

Abe vẫn dán mắt vào màn hình.

"Nạn nhân của siêu thị kia đang tweet lời cổ vũ Rusk. Hay đấy, retweet đi. Retweet chính thức không cần bình luận."

Abe hoàn toàn tập trung vào cuộc tấn công. Cô thúc giục, chỉ đạo Hajime.

"Rồi."

"Số lượng tweet rất lớn... Chắc chắn sẽ thành hot trend."

Không rời mắt khỏi màn hình, Abe lẩm bẩm. Twitter sẽ đưa các tweet được retweet nhiều hay các tweet liên quan vào danh sách "Trend" (xu hướng). Sự việc của Yazaki Net Super sớm trở thành chủ để nổi bật. Hàng loạt tweet ủng hộ, phản đối, tìm kiếm danh tính Rusk, yêu cầu phỏng vấn ào ạt nổi lên.

"Vẫn chưa cần làm gì. Tạm thời anh hãy lập danh sách những người yêu cầu phỏng vấn, lấy ID và tên tài khoản Twitter là đủ."

Abe đứng dậy, trở lại máy vi tính của mình.

"Có liên hệ từ Yazaki Net Super. Là email gửi qua form blog Rusk."

Hajime đọc nội dung. Họ phản đối vụ tấn công của Rusk và thông báo đã báo cảnh sát.

"Đăng nguyên văn lên blog, rồi tweet URL kèm bình luận đi."

—Chúng tôi xin cảm ơn Yazaki Net Super gửi tin nhắn ủng hộ. Toàn văn được đăng tại đây. #Rusk

Hai người làm việc suốt 3 tiếng đồng hồ. Đến 2 giờ sáng, cơn huyên náo đã dịu đi phần nào.

“Anh liệt kê danh sách yêu cầu phỏng vấn xong chưa?”

"Rồi. Gửi qua email à?"

"Không, gửi qua phòng chat như thường lệ."

"Rõ."

Hajime vào phòng chat và gửi file ngay lập tức.

"Đã nhận file. Để cho chắc, tôi sẽ kiểm tra thông tin những người yêu cầu phỏng vấn."

"Chỉ với tài khoản Twitter mà có thể à?"

"Các nhà báo, phóng viên tự do thường dùng Twitter với tên thật hoặc bút danh, nên có thể tìm ra từ đó. Những người không rõ thì sẽ nhờ người nọ kiểm tra."

Người nọ là một thành viên của Rusk. Hajime phụ trách công khai, còn người nọ bí mật kiểm tra thông tin các đối tượng liên quan. Dĩ nhiên, Hajime không biết danh tính người đó.

"Quá trình công tác của hầu hết các nhà báo, phóng viên có thể dễ dàng kiểm tra. Ta chỉ làm việc với những đối tượng đáng tin cậy thôi."

Abe nhìn Hajime.

"Vất vả cho anh quá. Anh về phòng được rồi."

Hajime nghĩ có lẽ Abe đã mệt, nhưng...

"À không, không phải thế đâu. Online dường như không gây quá tải cho tôi. Dù 3 tiếng rồi nhưng tôi vẫn ổn. Vẫn còn sức."

...Abe vẫn bình thường.

"Vậy thì tốt quá."

"Cảm ơn anh. Tôi cũng không ngờ rằng mình có thể ở cùng ai đó lâu như thế này."

Abe nói với giọng run run, ánh mắt quét từ chân Hajime lên đầu rồi nhìn thẳng vào mắt anh.

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc cho đến khi Abe quay mặt đi, đứng dậy.

"Ăn đêm bằng Rusk nhé?"

Nói rồi, cô bước vào bếp.

--------------------------

Hôm sau, sự việc xuất hiện trên các trang tin tức mạng, biểu tượng Rusk tràn ngập internet. Một số trang đã phỏng vấn các nạn nhân bị lộ thông tin cá nhân tại Yazaki Net Super, khẳng định cáo buộc của Rusk là đúng.

Dù ý kiến về yêu cầu bồi thường gây tranh cãi, nhưng trước đây cũng có nhiều trường hợp được bồi thường do lộ thông tin cá nhân. Xét thấy Yazaki Net Super đã phớt lờ sự cố mặc dù nhận thức được vấn đề, yêu cầu của Rusk không hề vô lý.

Sự chú ý của công chúng tập trung vào phản ứng của Yazaki Net Super. Khi thiệt hại đối với người dùng đã rõ ràng, việc xin lỗi là bắt buộc. Tâm điểm là họ có bồi thường hay không, và phản ứng với Rusk ra sao.

Trưa hôm đó, Hajime được Abe gọi đến phòng.

Khi anh bước vào phòng, Abe đang uống cà phê bên cái bàn nhỏ. Có cả đĩa bánh Rusk. Có vẻ cô ấy vừa ăn trưa xong.

“Đã có thông tin nội bộ của Yazaki Net Super. Họ đã tham vấn Cyberminal.”

Khi Hajime ngồi xổm xuống đối diện, Abe nói ngay. Cyberminal là một trong những công ty an ninh mạng hàng đầu Nhật Bản. Hajime lo lắng. Anh đã lường trước được việc các chuyên gia sẽ can thiệp khi vụ việc xảy ra, nhưng đối mặt thực tế vẫn khiến anh lo sợ.

"Có vẻ Cyberminal khuyên họ nên tuân theo chỉ thị của chúng ta. Khi nhiều nạn nhân lên tiếng, việc tiếp tục đối đầu với chúng ta sẽ khiến họ mất khách hàng. Quyết định khôn ngoan đấy."

Ban đầu Hajime chưa hiểu, nghĩ rằng với sự tham gia của cơ quan chuyên môn thì cuộc chiến toàn diện sẽ nổ ra.

"Nếu đánh giá khách quan, đó là giải pháp tốt nhất cho công ty."

Abe nói tiếp. Đối đầu trực diện sẽ chỉ mang lại hậu quả tiêu cực. Không phải nhượng bộ tống tiền, mà xin lỗi nạn nhân và bồi thường. Theo nghĩa nào đó, đấy là hành động đúng đắn trên tư cách doanh nghiệp.”

"Vậy là ta toàn thắng rồi nhỉ!"

"Không, có lẽ họ muốn xoa dịu sự việc trước mắt, sau đó phân tích kỹ càng cuộc tấn công để tìm ra thủ phạm. Nhưng việc đó khó khăn đấy."

"Ra là vậy... Nhưng sao cô không vui hơn?”

"... Lúc hack, tôi luôn như thế này... Trước giờ toàn ở một mình nên cũng không ăn mừng nhiều. Một mình thì có vui cũng vô nghĩa, sau đó lại tủi thân mà thôi."

"Nhưng giờ có tôi rồi mà. Chỉ mình tôi vui thì kỳ lắm."

"...Thực ra, tôi đang vui đấy."

"Nếu vậy thì tốt...”

Nhưng trông không có vẻ vui cho lắm. Hajime nhìn khuôn mặt Abe,

"Tôi đang vui đấy."

Cô ấy cúi đầu, lẩm bẩm.

----------------------------

Sáng hôm sau, Yazaki Net Super đăng thông cáo báo chí xin lỗi và thông báo sẽ bồi thường 5 nghìn yên cho tất cả thành viên. Là thành viên của Yazaki Net Super, Hajime cũng nhận được thông báo đó. Anh báo cáo ngay với Abe rồi tweet tuyên bố chiến thắng theo chỉ dẫn.

—Rusk không chiến thắng. Đây là chiến thắng của vô số người vô danh. Rusk chỉ là sự tập hợp của những tâm tư trôi nổi trên mạng. #Rusk

Lời tuyên bố lan truyền đến 500 nghìn người theo dõi, rồi được retweet tiếp. Mạng internet tràn ngập lời tuyên bố của Rusk. Giống phim hoạt hình ghê, Hajime lơ mơ nghĩ.

"Công ty đó nên học lại từ đầu" Theo chỉ dẫn của Abe, Hajime gửi 100 cuốn Cách xây dựng web app an toàn một cách có hệ thống đến Yazaki Net Super.

—Hãy khiêm tốn học hỏi, đừng tiếc công sức. Chúng tôi kính tặng các vị Cách xây dựng web app an toàn một cách có hệ thống. #Rusk

Những cuốn sách ấy có nhiều người hâm mộ trên mạng. Lời tuyên bố cũng nhận được phản ứng nhiệt tình.

Sử dụng nhà cung cấp do Abe giới thiệu, Hajime thu về 5 triệu yên từ 1000 tài khoản. Nhưng bị trừ đi 1,5 triệu tiền lệ phí.

-----------------------------

Chiều tối tại quán trà trong khách sạn Đế quốc. Giữa những vị khách mặc vest, có hai người nổi bật - một ông già nhỏ thó mặc kimono và một người đàn ông trung niên to lớn như cầu thủ bóng bầu dục. Ông già vừa vuốt tóc bạc vừa nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên có vẻ không thoải mái, cựa quậy không yên.

"Yoshizawa, chắc anh biết lý do tôi gọi anh đến đây. Tại sao không phát hiện trước hử?"

Ông già hỏi bằng giọng khàn khàn. Yoshizawa, người đàn ông trung niên, giả vờ giật mình kinh ngạc.

"Đó... đâu phải trách nhiệm của tôi. Hacktivist thuộc phạm vi quản lý của Cục An ninh chứ nhỉ?"

Anh cười khổ, gãi đầu. Yoshizawa là chuyên gia an ninh mạng, từ Cục Cảnh sát Quốc gia chuyển sang Cơ quan Nội các.

"Đừng đổ lỗi! Anh biết Cục An ninh thiếu nhân lực mà!"

Ông già quát lên, rồi nhấm nháp cà phê.

"Nhân lực không đủ là vấn đề chung của các tổ chức an ninh mạng Nhật đấy ạ. Vốn đã ít rồi, tổ chức cứ mọc ra khiến nhân lực bị phân tán. Hơn nữa, công việc chính là chia sẻ thông tin, nên phải đợi trăm năm nữa may ra có thể thực hiện được nhiệm vụ thực tế."

"Thì tuyển dụng nhân lực nước ngoài! Cũng có đào tạo nhân lực mà!"

"Làm sao tuyển hacker Nga, Đông Âu, Trung Quốc vào đội an ninh quốc gia được chứ ạ. Còn đào tạo thì chỉ có mấy trại hè và cuộc thi hack thôi. Những người giỏi thì đã sang nước ngoài hết rồi. Vì ở Nhật không có cơ hội việc làm tử tế cho họ mà."

Yoshizawa cười vô tư.

"Đủ rồi! Ráng làm gì đó đi!"

Ông già nói khó chịu. Yoshizawa mỉm cười, nhìn chằm chằm vào mặt ông ấy.

"Đó là chỉ thị chính thức ạ?"

"Tôi sẽ lo tiền và quyền hạn. Không thể để hacktivist quậy phá trong thời điểm này. Bằng mọi giá phải ngăn chặn bọn chúng. Xử lý cũng được!"

“Xử lý... là giết ấy ạ? Có nhất thiết phải làm thế không? Cục An ninh và Lực lượng Tự vệ không ra tay ạ?”

"Nói thẳng ra, bọn chúng không đáng để tốn sức. Tình hình tấn công mạng từ nước ngoài ngày càng nghiêm trọng. Hiện giờ không thể huy động đội ngũ. Anh hãy thành lập một đội đi."

"Lại tổ chức mới à?"

Yoshizawa cố tình ngáp dài.

"Có thể tuyển người từ NISC[note54362], IPA[note54363], JPCERT[note54365] , các công ty an ninh mạng tư nhân và nhà cung cấp dịch vụ internet. Tôi sẽ điều phối. Không tệ chứ?"

Ông già nghiêng người về phía trước. Yoshizawa thở dài.

"Bọn họ thiếu cân bằng giữa năng lực và lòng tự tôn. Chỉ cần bắt cóc vợ con là họ khai hết ngay thôi. Tôi sẽ tự mời những người có kinh nghiệm thực chiến. Được chứ? Coi như thuộc cảnh sát quốc gia nên cho mang súng nhé."

"Không thành vấn đề."

"Được rồi. Việc này hứa hẹn sẽ thú vị đây. Cảm ơn ông."

Yoshizawa đứng dậy, chào theo kiểu quân đội rồi nhảy chân sáo rời đi.

-----------------------------

Sau chiến thắng của Rusk, các trang tin mạng gọi họ là hacktivist. Trong khi đó, các tờ báo vẫn gọi là hacker hoặc tổ chức tội phạm mạng, không dùng từ hacktivist. Đây là yêu cầu ngoan cố từ Cảnh sát quốc gia, không được để Rusk có hình ảnh người bênh vực công lý.

Rusk là nhóm hacktivist độc lập đầu tiên của Nhật, mặc dù trước đây đã có các nhánh nước ngoài hoạt động tại Nhật. Nhờ danh xưng hacktivist, Rusk thu hút sự chú ý của công chúng hơn bao giờ hết.

Nhìn từ bên ngoài, Hajime và các thành viên giống như Cậu nhóc Chuột phiên bản thời Heisei. Hoạt động phản kháng trên mạng, vạch trần bất công xã hội. Thực tế, đó chính là mục tiêu của Abe, và mọi thứ đang diễn ra theo đúng kịch bản.

Trên mạng xuất hiện nhiều nhóm nhiệt tình ủng hộ Rusk. Trong các trường THCS và THPT, không một ngày nào Rusk không được nhắc đến. Cuối tuần, nhiều nhóm mang theo mặt nạ, áo thun Rusk, tuần hành trong thành phố. Các hành động của người ủng hộ Rusk lan truyền khắp nước thông qua mạng, kích động thêm các hoạt động mới.

Aoyama Takuto, học sinh lớp 10 trường THPT Seikita, cũng trở thành người ủng hộ Rusk sau khi chứng kiến thành tích của nhóm. Mặc dù cậu có bạn bè, đi karaoke, game center, rất năng nổ, nhưng vẫn không vui, phải cố gắng để không thể hiện vẻ mặt nhàm chán trước bạn bè. Cậu đang trải qua những ngày cảm thấy lạc lõng, niềm vui duy nhất là internet. Ở đó, cậu có những người bạn thân thiết, cùng trò chuyện Twitter, LINE, chơi game online.

Khi biết đến Rusk, Takuto lập tức tham gia cộng đồng ủng hộ và được dạy nhiều điều. Trong cộng đồng có nhiều người trưởng thành suy ngẫm về internet và xã hội. Đối với Takuto chưa từng nghĩ về chính trị, xã hội, ý tưởng thay đổi xã hội thông qua mạng rất mới mẻ. Không phải chính trị dính líu tiền bạc, quyền lực, mà gây sức ép trực tiếp lên chính trị gia thông qua mạng. Cậu cảm thấy có thể làm được điều gì đó theo cách riêng. Takuto say mê hoạt động của Rusk, tự hào kể về nhóm ở trường.

Hàng loạt học sinh THCS, THPT như Takuto xuất hiện khắp cả nước. Đối với giới trẻ, Rusk trở thành biểu tượng nối kết họ với xã hội.

---------------------------

Sau vài ngày chiến thắng Yazaki Net Super, Hajime phải dán mắt vào máy tính để kiểm tra lượng lớn tin tức và phản hồi của người theo dõi. Anh ghi chép các yêu cầu phỏng vấn, câu hỏi vào Excel rồi chuyển cho Abe. Quá bận rộn đến mức gần như không rời khỏi nhà. Ăn cơm hộp và cơm nắm mua ở cửa hàng tiện lợi gần nhà.

Vừa ăn vừa lướt timeline tràn ngập tin tức trên Twitter, Hajime nhớ đến khuôn mặt Abe được ánh màn hình chiếu sáng trong căn phòng tối tăm và muốn gặp cô. Nhưng anh không thể rời vị trí. Anh có thể mang laptop sang, nhưng chắc chắn hiệu suất làm việc sẽ giảm, Abe cũng sẽ không vui.

Đến ngày thứ ba, anh mới có thể thở phào, và quyết định ăn trưa bên ngoài. Anh muốn hít thở không khí trong lành sau khi tự nhốt mình trong phòng mấy ngày. Để tránh đám đông, anh rời nhà sau 1 giờ trưa.

Khi Hajime bước ra khỏi phòng, thời tiết quang đãng, bầu trời xanh thẳm. Cảm thấy thoải mái, anh hít một hơi thật sâu, và nảy ra ý tưởng mời Abe đi cùng. Mấy ngày qua hai người vẫn chat, nhưng chưa gặp mặt. Abe cũng đang tự nhốt mình trong phòng. Bây giờ hai người đã có thể ở bên nhau hơn 30 phút, nên chắc không sao.

Đến trước phòng Abe, Hajime bấm chuông cửa.

"Ai đó?"

Tiếng Abe vọng ra ngay lập tức.

"Takano đây... Xin lỗi vì đột ngột làm phiền. Cô đã ăn trưa chưa? Nếu chưa, chúng ta cùng đi ăn ngoài nhé?"

Giờ mới thấy lo lắng, giọng Hajime hơi khàn khàn.

"... Xin anh đợi một chút."

Abe trả lời mơ hồ, không rõ đồng ý hay từ chối, rồi im lặng.

Đáng lý mình phải báo trước mới đúng. Chắc do được mời đi chơi đột ngột nên cô ấy khó xử.

Hajime đang suy nghĩ thì cánh cửa chợt mở ra. Anh lùi lại, Abe xuất hiện trong bộ áo len và váy đen. Môi đỏ như máu, ánh mắt đáng sợ, tà khí nặng hơn bình thường, tóc hơi rối.

Abe nhìn từ đầu đến chân Hajime như thường lệ rồi nói: "Đi thôi". Cảm thấy choáng ngợp, Hajime ậm ừ đáp lại rồi bước đi.

"Ba ngày qua, tôi chỉ ăn cơm hộp và cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi. Còn cô vẫn ăn Rusk à?"

Hajime hỏi trong lúc chờ thang máy.

"Vì Rusk là thức ăn chính mà."

Abe căng thẳng trả lời ngắn gọn.

"Có món gì khác cô muốn ăn không?"

Hajime vừa mới hỏi câu đó thì thang máy tới. Hai người bước vào.

"Anh căng thẳng hơn bình thường có phải vì vẻ ngoài kỳ cục của tôi?"

Abe nhìn chằm chằm bảng điều khiển thang máy, lẩm bẩm. Giọng run run.

"Không đâu, không kỳ cục chút nào. Chỉ là tự dưng tôi căng thẳng mà không hiểu tại sao..."

"Tôi thay đồ gấp quá nên có chỗ nào trông kỳ quái, đáng sợ thì báo tôi nhé."

"Đáng sợ?"

"Có người bảo tôi đáng sợ."

"Tôi chưa bao giờ thấy cô đáng sợ cả. Ngược lại, cô rất thư thái và điềm đạm đấy."

"Ơm... không biết nên diễn tả thế nào, nhưng lời vừa rồi của anh ổn lắm đấy, chủ yếu với tôi..."

Abe đỏ mặt. Tà khí biến mất. Hajime nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy Abe dễ thương.

Rồi cả hai nói chuyện về âm nhạc như thường lệ, đến nhà hàng Ý gần đó. Khi đứng trước nhà hàng, Abe vẫn do dự. Cô quan sát kỹ cấu trúc bên ngoài, không gian bên trong của nhà hàng, đi lòng vòng trước cửa như một chú mèo thận trọng.

Một lúc sau, hai người vào nhà hàng. Abe gọi salad, Hajime gọi pizza.

Sau đó, họ về chung cư, uống cà phê ở phòng Abe.

Abe vừa uống cà phê vừa nhai Rusk.

"Thói quen xấu của tôi là không ăn Rusk thì không bình tĩnh được."

Cô cười khổ.

"Nhạc hôm nay là của Helen Merrill và Clifford Brown."

Trong không gian tối tăm, giọng hát buồn và âm vang của kèn trumpet vang lên.

"Bây giờ tôi sẽ nói về kế hoạch tiếp theo."

Abe đặt laptop lên bàn rồi bắt đầu giải thích. Hajime cảm thấy kỳ lạ. Trong căn phòng như bị thế giới cô lập này, một kế hoạch lớn đang được vạch ra mà ai cũng không hề hay biết. Giống như đang mơ vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện