Tại khu vực hạ cấp thuộc Đế Đô, có một quán rượu mang tên [Cánh Cổng Rạng Đông]. Tại một nơi yên tĩnh chẳng có mấy mống khách này, Johann Helders đang tu ừng ực cốc rượu pha máu của mình với vẻ bực bội.

Từ hôm quyết đấu đến nay đã được một tuần.

Trong tuần qua, cuộc sống của Johann đã thay đổi 180 độ.

Sau khi để thua Terakomari, cậu đã bị trục xuất khỏi đơn vị, và bởi vốn dĩ Johann bị giáng cấp xuống Đơn vị 7 vì tội phóng hỏa nên giờ có muốn cậu cũng chẳng thể vào được đơn vị nào từ 1 đến 6 nữa. Nói cách khác, cậu bị buộc phải rời khỏi quân đội.

Mình đã từng là tân binh thiên tài được mệnh danh là [Sát Nhân Ngục Viêm] kia mà. Mình còn dự tính sẽ chiến lấy một cái ghế Thất Hồng Thiên Đại tướng quân nữa. Ấy thế mà chỉ vì con nhỏ đó mà mọi kế hoạch đều đổ bể cả.

“Ha! Cứ nghĩ tới lại tức── Ê, cho thêm cốc nữa coi!”

“Cậu uống nhiều quá rồi đấy.”

“Thây kệ. Đây có tiền.”

“Vấn đề đâu có nằm ở đó…”

Phàn nàn như vậy chứ cuối cùng rượu vẫn được rót ra.

Người chủ quán rượu này là một người ngoại quốc hiếm hoi ngay cả trong Đế quốc này── một Tiễn Lưu với nước da hơi ngăm đặc trưng. Nếu ra đi tại một nơi nằm ngoài tầm ảnh hưởng của Ma Hạch tại đất nước mà bản thân giao ước thì sẽ không thể hồi sinh được. Nói cách khác, những người buộc phải kiếm kế sinh nhai bằng cách mở hàng tại nước khác hoặc phải có tự tình riêng, hoặc là điên không tưởng, hoặc phải có lòng tự tin tuyệt đối vào sức mạnh của mình.

Đôi mắt trống rỗng, Johann quay sang nhìn chủ quán.

“Ê chủ quán. Ông biết Terakomari Gandesblood hẻm?”

“Tân Thất Hồng Thiên phải chứ? Nghe bảo là Đại tướng quân trẻ nhất lịch sử nên bàn ra tán vào cũng không ít.”

“Đúng roài. Cơ mà nhá, con nhỏ ấy chả có thực lực cũng chả có thành tích gì luôn! Đáng ra vị trí tân Thất Hồng Thiên ấy phải dành cho tôi mới đúng, ấy thế mà con nhỏ ấy nỡ nẫng tay trên!”

“Vất vả cho cậu rồi.”

“Ừa, vất vả lắm chứ. Thế này thì lịch sử Đế quốc Mulnite sẽ thay đổi hoàn toàn mất thôi. Vốn dĩ phải là tôi dẫn dắt Đơn vị 7 đi thiêu rụi các quốc gia khác kia mà…”

Johann thậm chí còn chẳng biết rằng chủ quán đang bí mật thở dài. Trong đầu cậu ta bây giờ chỉ còn độc hình bóng Terakomari mà thôi. Làm sao để có thể thiêu rụi Đại tướng quân chó má này đây? Làm sao để chiếm được cái ghế Thất Hồng Thiên của nhỏ đây?── Từ lúc thua trận đầy mất mặt tới giờ, đó là những điều duy nhất mà Johann nghĩ tới.

Thế rồi, vẻ cố chấp này đã đưa cậu đến với thành quả, theo cách tồi tệ nhất có thể.

“Chuyện anh nói nghe thú vị quá ha.”

Một giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai.

Thoáng bất ngờ, cậu quay đầu thì thấy một người phụ nữ đeo mặt nạ cáo đã ngồi cạnh mình từ lúc nào, tay ung dung rót rượu vào ly.

“Cá… Cô ngồi đó từ lúc nào?”

“Ái chà, chưa gì đã chịu thua hơi cồn rồi sao? Tôi vốn dĩ đã ngồi đây ngay từ đầu rồi mà.”

Cô gái cười khúc khích. Mặc dù không thể thấy mặt do chiếc mặt nạ, Johann cho rằng chẳng còn một ai ở Đế Đô này có thể khả nghi hơn cô nàng được nữa. Đoạn, cô gái lắc lư ly rượu,

“Trung úy Johann Helders thuộc Quân đội Đế quốc phải chứ?”

“…… Sao cô biết tên tôi?”

“Anh nổi tiếng mà, Sát Nhân Ngục Viêm-san.”

Giọng điệu bông đùa ấy khiến Johann khẽ nhíu mày. Nghe cô gái này trò chuyện khiến rượu của cậu bỗng dưng đắng nghét. Sắp tới lúc rồi, phải về thôi── Ngay lúc suy nghĩ ấy vừa vụt qua đầu cậu.

“Terakomari Gandesblood.”

“?!!”

“Anh ghét con nhỏ đó, đúng không?”

Johann nuốt nước bọt. Cậu cảm tưởng như mình đang bị nuốt chửng trong bầu không khí bí ẩn cô gái này phát ra. Chợt, cậu có cảm giác như mồ hôi lạnh đang chạy dọc khuôn mặt mình.

“Mày là đứa nào?”

Cô gái cười khúc khích.

“Tôi tên Millicent, một môn đồ thuộc [Nghịch Nguyệt] tối cao.”

Johann chết lặng. Ả này vừa khơi khơi thốt ra hai chữ [Nghịch Nguyệt]── chẳng phải chính là tên tổ chức khủng bố đã làm náo loạn cả Lục Quốc trong những năm gần đây hay sao? Chính là cái bọn đề cao khẩu hiệu [Cái chết chính là khát khao của kẻ sống], âm mưu phá hủy toàn bộ Ma Hạch của từng nước một đây mà.

“Muốn đùa thì cũng một vừa hai phải thôi. Muốn lừa tao không dễ đâu.”

“Tin hay không là tùy anh. Nhưng tôi tin rằng chuyện này cũng có lợi cho anh lắm đấy.”

Nói đoạn, ả nhấp môi vào ly rượu. Hay đúng hơn là định nhấp.

Đương đưa lên miệng, mép ly liền đụng trúng mặt nạ khiến tay cô ngưng lại.

“…… Có mà mày mới là đứa say ấy nhỉ.”

Đôi tai không bị mặt nạ che khuất của ả đỏ ửng lên thấy rõ.

“Tin hay không là tùy anh. Nhưng tôi tin rằng chuyện này cũng có lợi cho anh lắm đấy.”

“Hở? Gì đấy? Vừa quay ngược thời gian đấy à?”

“Anh đang nói lung tung gì vậy kìa? Quả nhiên là say rồi phải không?”

Nói đoạn, ả tháo mặt nạ xuống, để lộ ra diện mạo xinh đẹp cùng bờ mi thon dài. Lần này thì ả đã thật sự nhấp môi lên ly rượu. Mà thực ra nhìn kỹ mới thấy, đó nào có phải rượu, chỉ là nước nho thôi. Ắt hẳn là bởi ả chưa đủ tuổi uống rượu.

Đặt cốc xuống bàn, ả quay sang đối mặt với Johann.

Bằng một đôi mắt tà ác bùng cháy ngọn lửa tham vọng.

“Anh là quân nhân Đế quốc Mulnite phải chứ?”

“À, ừ… tạm thời, giờ vẫn vậy.”

“Có một kết giới được giăng bên ngoài Cung điện Hoàng đế. Nhưng kẻ có phận sự như anh thì hẳn sẽ vào được vô tư.”

Cậu chẳng hiểu gì cả.

Thế nhưng, mặc cho cậu đang đứng yên bất động, cô gái── Millicent vẫn không rời mắt khỏi cậu, thì thầm hệt như một ác ma.

“── Anh muốn hợp tác chứ? Tôi cũng có tư thù với con nhỏ đó mà.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện