“Nhất định Hoàng đế Điện hạ sẽ hãnh diện vô cùng cho xem! Bởi Thất Hồng Thiên do chính tay Người tiến cử đã gặt hái được thành công đến nhường này kia mà! Vị trí Hoàng đế kế nhiệm giờ đây đã nằm chắc trong tay Đại tướng quân rồi đấy ạ.”

Chaostel vừa thả bộ cạnh bên tôi vừa tuyên bố vô cùng hùng hồn.

Sau hôm đấu với đám tinh tinh, hiện tôi đang có mặt tại Cung điện Mulnite, trên hành lang dẫn tới phòng yết kiến. Đương thả bộ trên sàn nhà được đánh sáng bóng đến độ cảm tưởng như soi gương được, tôi vừa nuốt hết chỗ mệt mỏi xuống bụng mà gật đầu hưởng ứng “Cũng phải.”

Đoạn, một người khác cũng đang bước theo tôi là Vill thì liếc mặt tôi một cái,

“Có chuyện gì vậy Komari-sama? Trông tiểu thư không được khỏe cho lắm.”

“Chuyện đương nhiê── À đâu, c-có gì đâu nào! Ta đây khi nào chẳng tràn trề bá khí chứ hả!”

Tôi vội vã lấp liếm. Giờ mà lại đi xả thật lòng mình ra thì chỉ có nước chết. Nơi đây tai vách mạch dừng, chưa kể Chaostel còn đang ở ngay cạnh nữa chứ.

Rồi, giờ thì về duyên do tại sao tôi lại tới Cung điện. Cũng chẳng có nguyên cớ gì sâu xa, là tại Hoàng đế gọi nên tôi tới thôi.

Sao khi đã đả bại Vương quốc Lapelico, tôi đã nhận được một tuần nghỉ phép. Thế là tôi đã ngay lập tức lên kế hoạch nằm ườn trên giường đến tận đêm, ấy thế mà nhỏ hầu biến thái lại đột nhập vào phòng mà nói: “Hoàng đế Điện hạ đang triệu tập Komari-sama đấy ạ. Điện hạ bảo nếu tiểu thư mà không đến nhanh thì sẽ thân chinh tới đây hôn ngài đấy ạ. Vậy nên ta phải đi ngay, xin hãy nhanh lên!”

Trông dáng bộ Vill hớt hải rõ là lạ thường, nhưng thôi chẳng quan trọng, xem xét tình hình này thì tôi cũng chỉ còn cách lên đường thôi. Đây cũng là lý do hôm nay tôi hơi bị khó ở. Ý là, đang yên giấc ngon lành thì tự nhiên bị dựng dậy. Giờ mà không được bù thêm một hôm nghỉ nữa là tôi khóc thật đấy nhé, đừng có thách.

“… Hừm, mụ Hoàng đế đúng là lắm chuyện. Đang yên đang lành tự nhiên lại gọi người ta đến Cung điện, chẳng biết mặt dày cỡ nào nữa. Phải nướng cặn bẩn trong ngón tay ra rồi bắt bả uống mới hả dạ.”

“Trời ơi! Ngài thậm chí còn chẳng thèm giữ kẽ với Lôi Đế! Quả không hổ là Đại tướng quân của tôi!”

“Đ-Đúng rồi đấy… Thế Chaostel, ngươi ở đây làm gì?”

“Do tình cờ thấy Đại tướng quân nên tôi tới chào hỏi một chút thôi ạ.”

“Vậy hở. Chào buổi sáng nhé.”

“Vâng, chúc Ngài một buổi sáng tốt lành. Đồng thời tôi cũng xin trao lại cho Ngài vật này nữa.”

Chaostel thọc tay vào cái túi hắn đang mang theo. Tôi liền thủ thế, phòng khi hắn lôi ra cái gì đó tục tĩu, có điều hình như không phải rồi.

Thứ hắn lôi ra lại là… trang phục được gấp gọn? “Khi trước tôi từng nói về chuyện sản xuất vật phẩm ăn theo lấy hình ảnh Đại tướng quân rồi. Vậy nên bước đầu của kế hoạch là Áo thun Đại tướng quân đã được sản xuất, có điều tôi chợt nhớ ra Ngài chưa được xem mẫu thử nên…”

“Hả?”

Tôi nhận lấy chiếc áo thun.

Thử mở ra thì đập vào mắt tôi chính là khuôn mặt tôi (đang cười đểu) được in to khủng bố ngay chính giữa.

“…… Hả?”

“Trông đẹp lắm phải không ạ? Chiếc áo này hiện đang bán đắt hệt như tôm tươi nên tôi cũng đang bắt đầu tính sang việc tạo ra các phiên bản khác nữa rồi đâu. Như in thêm biểu cảm xấu hổ hay nhõng nhẽo chẳng hạn.”

“HẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢ?!!!!”

Chờ, ngươi, HẢẢẢẢẢ?! Cái quái gì thế này?! Mấy bố tự tiện đi in đấy hả?! Lại còn tự tiện đem bán luôn?! Thế này thì có đâm đầu xuống mấy tấc đất cũng chẳng hết nhục! Làm gì có thằng ngu nào đi mặc cái thứ thế này?!

“Đại tướng quân có thể mặc thử không ạ?”

“Ngu gì đi mặc?! Tự nhiên phô ra hai cái mặt y chang nhau làm gì!”

“Thì vậy sẽ dễ thương gấp đôi mà.”

“Hàm hồ! Cho dù có rớt xuống sông, quần áo ướt nhẹp mà chẳng có gì để mặc thì ta cũng đếch thèm khoác cái này lên người nhé! Ê Vill, nói gì đó coi!”

“Em mua tầm trăm cái rồi ạ.”

“Bớt phung phí tiền lương hộ ta cái!!”

“Hình như Johann ngày nào cũng mặc bộ này dưới quân phục cả đấy ạ.”

“Thằng cha đó làm gì cơ?!”

Tôi ôm đầu. Trần đời đúng thật có những kẻ toàn đi thích ba cái thứ quái gở. Bộ mặc cái áo ngu học này vui lắm chắc? Hay cả bọn đang nhạo báng tôi đấy? Chó chết, đồ Johann chết tiệt! Hay đúng hơn thì cái tên tự ý đi in áo là Chaostel còn khiến tôi phát tiết gấp bội!

“…… Này, bỏ hết đi.”

“Bỏ hết… tức là sao ạ?”

“N-Ngại bỏ xừ ra ấy. Thu hồi hết lại cho ta.”

“Ngài đang nói gì vậy thưa Đại tướng quân?!” - Chaostel hét lên, nghe thật chẳng khác nào một tên gian thương kỳ cựu - “Cho dù có mệnh lệnh của Đại tướng quân đi chăng nữa thì tôi cũng không thể nghe theo được. Sản phẩm này trông tuyệt mỹ vô cùng, Ngài không thấy vậy hay sao? Chưa kể nó còn bán đắt như tôm tươi, góp phần không nhỏ trong công cuộc quảng bá tên tuổi Đơn vị Komari chúng ta đấy ạ. Nghe đến vậy rồi mà Đại tướng quân vẫn lệnh cho tôi phải ngừng thì── cho dù có phải quyết đấu một trận với Ngài thì kẻ hèn Chaostel Comte này vẫn sẽ trung thành với chính kiến của mình.”

“………………………………………………………………”

Mấy tên này bất tuân mệnh lệnh từ tôi đến bất ngờ luôn.

À rồi hiểu. Quả nhiên bọn này vẫn là bè lũ man rợ trẻ con đang khóc nghe tên cũng nín bặt mà──── CHÓ MÁ!

“………… Ta hiểu rồi. Ta đã hiểu ra rồi. Mà, nếu có quyết đấu thì ta cũng chỉ cần một giây là có thể xử đẹp ngươi thôi, đó là quy luật tự nhiên mà ngay đến một con bọ nước cũng hiểu. Biết là như vậy mà ngươi vẫn không thay đổi ý kiến thì ta cũng chẳng có gì để phản đối.”

“Tôi thật lòng biết ơn Ngài.”

“Nhưng. Lần tới mà có làm cái gì đó thì nhớ phải báo trước cho ta một tiếng đấy, nghe chưa?”

“Tôi xin tuân lệnh. Tôi sẽ nỗ lực hết mình để sản phẩm tiếp theo được vừa ý Ngài.”

Đố làm được cái gì vừa ý tôi luôn đấy.

“Vậy trung úy Comte, tôi chộp được bức ảnh này vô cùng hiếm có, mong anh…”

“Ngươi thì im lặng cho ta!!”

Tên nào tên nấy, chỉ có trêu ngươi tôi là giỏi. Ấy thế mà, không tính nhỏ Vill này thì Chaostel và bè lũ man rợ trong đơn vị thực sự đủ sức khử tôi chỉ bằng một ngón tay út, nên là có chửi thì tôi cũng chẳng làm sao chửi bọn họ quá đáng cho được. Ôi sao mà nó bất công. Bộ trần đời chẳng còn ai đối xử tốt với tôi một chút được hay sao?

Tôi dí chiếc áo thun vào Vill rồi tiếp tục thả bước, ôm lấy mối phiền muộn trong lòng.

Ôi, muốn về nhà cơ. Ôi, muốn nhốt mình trong phòng cơ.

Trong đầu liên tục suy nghĩ những điều như vậy, chợt tôi thấy một nhóm người khoác lên mình quân phục đang tiến lại gần từ phía trước. Đi đầu trong nhóm là một người phụ nữ liếc qua là thấy uy áp tràn trề. Bên cạnh cô ấy là một tốp đàn ông với vẻ mặt như tạc hết một dòng “Chuẩn bị đi giết người đây” trên đó vậy. Thấy ghê.

Theo phản xạ, tôi nép mình lại gần tường. Những kẻ như này đúng kiểu chỉ chạm vai một cái thôi là sẽ lý sự đủ điều để gây sự, tốt nhất là nên tránh.

“Thưa Đại tướng quân, tại sao Ngài lại phải nhường đường vậy kìa? Rõ ràng bên kia mới phải nhường đường cho Ngài chứ. Phải cho bọn này biết Đại tướng quân đơn vị ta vĩ đại đến nhường nào chứ.”

Im đê. Không, thật đấy, im đê. Sao ngươi lại đi kiếm chuyện với người ta vậy hả?

Tôi mặc xác Chaostel và tiếp tục thả bước. Tôi liếc nhìn nhóm người đang từ phía trước đi đến── đặc biệt là người phụ nữ đặc sệt phong thái lãnh đạo kia. Mái tóc bóng loáng như nấm mèo, cùng với đó là đôi mắt lịch lãm vô cùng, trông qua thì đoán chắc tuổi cũng phải đầu hai. Có nhìn thế nào thì phong thái bước đi vừa hùng tráng lại vừa hoa lệ kia trông cũng toát ra một vẻ quý tộc khó lòng nhầm lẫn được── Ủa? Mà nhìn lại thì hình như tôi từng thấy người này trên báo rồi hay sao ấy nhỉ?

“──Ôi trời, thật bất ngờ làm sao! Chẳng phải Đại tướng quân Terakomari Gandesblood đây sao? Phải chăng cô cũng tới yết kiến Điện hạ?”

Ngay lúc tôi định cúi đầu nhẹ một cái rồi bước qua, thì người phụ nữ kia chợt bắt chuyện.

Chết cha, sao người này lại biết tên tôi? Tôi từng gặp cô ấy ở đâu rồi hả ta?

“Đ-Đúng là thế. Tôi đang định làm vậy á.”

“Hì hì hì, có lẽ nào là để báo cáo chiến thắng trước Vương quốc Lapelico ngày hôm qua? Nghe nói đó là trận thứ 10 trong chuỗi liên thắng của cô nhỉ. Bước thăng tiến của Đơn vị 7 quả là khó lòng ngăn cản nổi.”

“Đúng vậy đấy! Tôi định cứ thế này rồi nhắm mục tiêu ra thế giới đây!”

Trời đất ơi mình lại ăn nói xà lơ cái quái gì vậy kìa?! Ngay lúc tôi còn đang hối hận vì phát ngôn của mình xong định bào chữa “Xin lỗi, tôi ăn nói thiếu thận trọng quá” thì chợt── người phụ nữ kia bật cười một cái.

“…… Có chuyện gì đáng cười sao?”

“Thật thất lễ quá. Chỉ là, Gandesblood-san quả là thật khéo đùa làm sao.”

“Hả?”

“Bởi vì, chỉ vừa mới đánh bại được mấy con tinh tinh trong sở thú thôi đã bày đặt [nhắm mục tiêu ra ngoài thế giới], nếu không phải đùa thì liệu có thể là gì được đây?”

Đám theo đuôi cũng bắt đầu cười theo.

Để đoán nhé── cái người này chắc thuộc phe thấy tôi thành công vang dội (mặc dù toàn xạo sự cả) nên đâm ra cay cú chứ gì? Có điều những gì cô nàng vừa nói cũng chẳng hề sai, thành thử tôi cũng chẳng cảm thấy nhục nhã gì cho cam. Nhưng dù gì cũng phải “thảo mai” để giữ hình tượng nên tôi cũng phải phản pháo lại gì đó thôi.

“Nào có ai cấm người khác được ước mơ đâu chứ? Chính vì nhắm tới mục tiêu lớn lao nên con người mới có thể nỗ lực hết mình đó.”

“Dù có là như vậy đi chăng nữa thì cô không thấy ước mơ này có hơi xa vời hay sao? Liệu cô có thể biến ước mơ thành hiện thực được hay không đây── Bởi vì, thực ra cô yếu lắm phải chứ?”

“Hơ?”

Mồ hôi lạnh dần túa ra khỏi trán tôi.

Bình tõm nào. Con mụ này biết được bao nhiêu rồi…?

“Những kẻ cô từng chiến đấu toàn bọn tôm tép. Chưa kể trong trận chiến cô cũng chỉ biết ngồi một chỗ an toàn mà đưa chỉ thị tào lao. Trước giờ cô đã từng thân chinh ra trận bao giờ chưa vậy nhỉ?”



“T-Tôi không ra mấy.”

“Không phải ‘không ra mấy’, mà là ‘chưa ra bao giờ’. Tôi nói có sai không?”

Cô ả cười như muốn nhạo báng tôi. Về phần mình, tôi lại cảm thấy an tâm lạ thường. Quả nhiên cái người này chẳng biết gì về sự tình riêng của tôi hết, chỉ đơn giản là đang khiêu khích tôi mà thôi, kiểu như “Mẹ cái con gà này~” ấy… Mà nói gì thì nói chứ, không ngờ cô ả lại có thể hành xử vô duyên với người mới gặp lần đầu đến mức này luôn. Quả nhiên quý tộc rặt những bọn thần kinh không bình thường mà.

“À mà lại nói, hình như một tháng trước cô từng bắt được một tên khủng bố thì phải? Nhưng liệu có bằng chứng nào cho thấy cô thân chinh hành động không nhỉ? Hay lại chỉ tay năm ngón cho cấp dưới hành động rồi độc chiếm công lao đây?”

Tách, tôi chợt nghe thấy âm thanh chẳng lành phát ra từ cả hai phía bên cạnh mình── Thôi thôi thôi, đừng có gây chiến ở đây giùm ta với. Hai ngươi mà đi kiếm chuyện thì đảm bảo sẽ rắc rối cực kỳ cho coi.

Tình thế như này thì vẫn giải quyết thông minh được mà. Để xem, hồi trước tôi từng đọc trong sách bảo rằng trong những tình huống này thì nên khen ngợi đối phương. Chỉ cần xổ ra vài câu kiểu “Quả thực là như vậy! Thành tích của tôi làm sao có thể sánh được với cô kia chứ!” là đối phương tự động lui lại ngay── À mà, trước đó thì…

“Vill này, người này tên là gì ấy nhỉ? Hình như ta từng thấy ở đâu rồi, cơ mà không sao nhớ ra nổi…”

“Em cũng không rõ, sao tiểu thư không hỏi đương sự luôn kìa?”

“Ngươi nói phải, thế là chắc ăn nhất.”

Tôi quay sang cô gái nọ, mở miệng hỏi.

“Giờ mới hỏi thì cũng hơi muộn, nhưng cô là ai thế?”

À, đáng ra phải nói sao cho mềm mại hơn chút chứ nhỉ, đến lúc tôi nhận ra điều ấy thì cũng đã quá muộn rồi.

Phản ứng lại trước câu hỏi của tôi, ba người phản ứng ba kiểu.

Vill thì cười khúc khích, Chaostel thì vuốt cằm ra vẻ tự hào, còn cô gái trước mặt tôi── thì đỏ gay cả mặt, âm điệu còn run run rẩy rẩy.

“‘Cô là ai’…? Cô hỏi tôi đây là ‘ai’ ư…?!”

“Xin lỗi, cho tôi hỏi lại. Chẳng hay quý danh của cô là gì vậy nhỉ?”

“Có đổi cách nói thì cũng có giải quyết được vấn đề đâu hả!!” - RẦM!! Cô nàng đạp mạnh chấn lên nền đất - “Xấc xược… Quá đỗi xấc xược!! Chẳng lẽ cô lại chưa bao giờ nghe danh Thất Hồng Thiên Anh anh tài, Tất Hắc Thiểm Quang Flöte Mascarail tôi đây hay sao?! Cô đang xúc phạm tôi đó hả?!”

“Tôi chưa nghe bao giờ thì mới hỏi chứ… ủa mà, Thất Hồng Thiên? Cô là Thất Hồng Thiên hả?!”

“Cái, con, bé nàààày…!!”

“Quả không hổ là Komari-sama. Tiểu thư vừa gây sự với Thất Hồng Thiên Flöte Mascarail xuất thân từ Đế Đô hai mươi tuổi sinh nhật ngày bảy tháng sáu sở thích là đếm tiền đặc biệt thuần thục ma pháp ám hắc và được kẻ thù khiếp sợ với biệt danh Tất Hắc Thiểm Quang vô cùng tự nhiên đến độ chính mình còn chẳng hề hay biết! Em không hề ghét bản tính này của tiểu thư đâu ạ!”

“Ngươi biết thì sao nãy không nói luôn đi!!”

Thế quái nào vừa nãy con nhỏ này lại xạo sự với tôi?! Nhờ ơn ngươi mà giờ ta gặp chuyện phiền phức rồi đây này!! Coi kìa, cái người tên Flöte kia đang đỏ hết cả mặt như quả cà chua chín rồi đấy!!

“Hư hư, hư hư hư hư… Xem chừng tôi đang bị coi thường đó nhỉ… Thật không ngờ một đứa nhỏ như cô lại dám biến tôi thành trò cười.”

“Ơ đâu, tôi đâu có định làm thế──”

“Chính là như vậy đấy Mascarail-dono. Đại tướng quân của tôi đây đâu có định làm như vậy, bởi Ngài đâu có thèm để thứ bọ rệp như cô vào mắt bao giờ!”

ĐỪNG CÓ ĐỔ THÊM DẦU VÀO LỬAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!

Nói trước cho mà biết, tôi chưa từng có ý định nói kháy người này nhé! Thất Hồng Thiên tức là cái bọn lãnh đạo đám cuồng nhân trong quân đội, tức là Siêu cuồng nhân hẳn hoi đó! Không thân thiết với bọn họ có ngày đầu tôi tung bay trên không trung mất à!

“Vill ơi giờ phải làm sao đây? Cứ thế này thì quan hệ giữa bọn ta chạm đáy mất thôi!”

“Từ đây cứ để cho em xử lý đi ạ.”

“Hỏi trước cho chắc thôi, ngươi tính làm gì đấy?”

“Nếu như có người thất lễ với ta thì tốt nhất ta nên phản ứng lại bằng tất cả lòng thành. Em cho rằng ta nên trao cho họ một món quà để thay lời muốn nói ạ.”

“V-Vậy hả? Nghe hơi khó hiểu một tí, cơ mà thôi nhờ ngươi nhé.”

“Em xin tuân lệnh.”

Với vẻ nghiêm túc hiếm thấy, Vill bước tới trước mặt Flöte.

“Mascarail-sama, cho phép em xin lỗi vì đã ăn nói bỗ bã với ngài. Terakomari-sama mới được bổ nhiệm trở thành Thất Hồng Thiên chưa lâu nên vẫn cần thêm chút thời gian nữa để cải thiện bản tính ngây thơ vốn có. Vậy nên mong ngài hãy rộng lượng bỏ qua cho sự việc lần này.”

“Hơ? À…”

“Xin ngài hãy nhận vật này thay cho lời xin lỗi. Là đặc sản Đế Đô Màn thầu đẫm máu đấy ạ. Em có đọc được trong bài phỏng vấn trên tạp chí khi trước rằng Mascarail-sama rất thích món này.”

Nói đoạn, Vill lôi ra một chiếc hộp bánh kẹo (chẳng biết từ đâu ra) rồi trao lại cho Flöte. Tôi những tưởng nhỏ chuẩn bị bá láp bá xàm gì đó để đổ thêm dầu vào lửa, nhưng cách ứng phó này ổn áp ra phết. Quả nhiên nhỏ hầu biến thái không chỉ có mỗi tài biến thái.

Flöte chớp mắt mấy cái như chưa kịp hiểu tình hình, nhưng rồi cũng đưa tay ra nhận hộp bánh.

“A-Ái chà, hóa ra cô hầu lại đàng hoàng ra trò đó chứ.”

“Thật vinh hạnh làm sao khi được ngài khen ngợi── Dẫu vậy, em vẫn xin được chỉ ra một điều Mascarail-sama đang hiểu lầm trầm trọng.”

…… Hở?

“Komari-sama là người mạnh nhất, đồng thời cũng là người dễ thương nhất thế giới. Xem xét cái cách ngài vừa khiêu khích Komari-sama như một con tinh tinh vô học khi nãy, xem chừng Mascarail-sama vẫn chưa thấu tường được sự thật này.”

Thôi đi. Đủ rồi, im lặng, im lặng ngay cho ta…!

“Điều như vậy quả thực là đáng báo động. Không phải em nói quá chứ, nét quyến rũ của Komari-sama mà không được truyền tải đúng đắn quả là tổn thất khổng lồ đối với thế giới này. Vậy nên em xin trao cho ngài thứ này để ngài có thể hiểu thêm, rằng Komari-sama thực ra tuyệt vời đến nhường nào. Mong ngài hãy nhận cho.”

Vill liền đưa chiếc áo thun đang cầm cho Flöte.

… Mà không con đần này nữa! Tặng người ta cái thứ đấy làm khỉ gì?!

“Cái gì thế này?”

Flöte mở chiếc áo ra.

Đập vào mắt cô ả chính là khuôn mặt tôi (đang cười đểu).

Vầng trán Flöte bất chợt xuất hiện đường kẻ xanh xanh.

“…… Tôi đã hiểu ra một điều rồi Gandesblood-san à… rằng, tôi với cô sẽ chẳng bao giờ thân thiết được với nhau đâu.”

“Đ-Đời nào có chuyện đó kia. Dù gì cũng là đồng nghiệp quý giá của nhau, thắt chặt quan hệ một chút vẫn hơ…”

“Trong khi thái độ của cô còn khó ưa thế này thì tương lai đó hẵng còn xa vời lắm── Thật tình, chỉ vì được Kallen-sama sủng ái một chút mà đã vội lên mặt, đúng là thứ ung nhọt mà!”

“…… Kallen-sama? Lại là vị nào nữa vậy?”

“Xin cô đừng có giả khờ nữa đi! Trên báo sáng nay ghi rõ là cô đang có quan hệ khăng khít với Hoàng đế Điện hạ kia kìa!”

Hoàng đế? Mụ già này có cái tên nghe dễ thương đến mức ấy cơ á?── Vừa lúc tôi còn đang bất ngờ như vậy thì Flöte dùng ma pháp không gian hay gì đó lôi ra một tờ báo rồi mở ra trước mắt tôi.

Tự nhiên thấy dự cảm cực kỳ chẳng lành, hay đúng hơn là cảm giác déjà vu mãnh liệt.

[Phát hiện gây sốc về chuyện tình cảm của Đại tướng quân Komarin?!

Vào ngày mùng 4 vừa qua. Thất Hồng Thiên Đại tướng quân của Đế quốc Mulnite, Terakomari Gandesblood (15 tuổi) đã cất lên tiếng gọi tình yêu nồng cháy gửi đến Hoàng đế Đế quốc Kallen Helvetius (38 tuổi). Đại tướng quân đã phát biểu: “Ta cho rằng người mạnh nhất chính là Hoàng đế Điện hạ” để bày tỏ lòng mến mộ thầm kín trong mình. Tại nơi Đế quốc Mulnite coi trọng sức mạnh này, khẳng định một người là kẻ mạnh có thể nói là tương đương với việc bày tỏ tình cảnh với người đó. Để đáp lại, Điện hạ Helvetius mừng thầm trong bụng mà nói “Nếu như Komari mà muốn như thế thì trẫm cũng không ngại đâu.” Hai vị đây chừng như đang có quan hệ vô cùng thân mật, có thể âu yếm gọi nhau bằng biệt danh như “Komari” và “Hoàng đế”. Liệu tương lai nào đang đón chờ cặp đôi cách nhau 23 năm tuổi này đây?!]

…… Cái vẹo gì thế này?

“Ôi thật đáng buồn làm sao! Kallen-sama cũng bị sao vậy nữa không biết. Thật không ngờ ngài lại sủng ái một đứa chỉ biết dựa tiếng gia đình như cô mà lại chẳng bao giờ thèm nhìn tôi lấy một lần!”

“Làm như tôi biết ấy! Mà nói chứ cô tin cái báo lá cải này thật đấy à?! Đây là Thời báo Lục Quốc đó nha! Là cái báo lá cải nổi tiếng toàn thế giới chỉ vì tối ngày viết chuyện bịa đặt, ảo tưởng với phóng đại đấy nhé!” - Ít nhất với tôi là thế!

“Cho dù bài báo có là bịa đặt đi nữa thì không thể phủ nhận được rằng Kallen-sama thực sự để ý đến cô!── Ôi Kallen-sama, tại sao ngài lại chọn một đứa con gái ất ơ chẳng biết từ đâu chui ra thế này vậy kia…! Tạm bỏ qua Sakuna Memoirs đi, trường hợp này thực sự là quá quắt lắm rồi!”

Flöte nghiến răng, lộ rõ vẻ cay cú mà lườm tôi sắc lẹm. Vấn đề càng ngày càng leo thang. Bị lôi vào cái tam giác quan hệ như này đếch phải chuyện đùa nổi đâu.

“Tựu trung lại! Tôi sẽ không chấp nhận một người như cô! Nếu như thấy không phục── phải rồi nhỉ, dù gì Đế quốc Mulnite ta cũng là một nơi trọng thực lực. Vậy nên cô hãy cho phô diễn sức mạnh xứng đáng với cái ghế Thất Hồng Thiên đi!”

“M-Một ngày nào đó tôi sẽ phô diễn sau, nhưng không phải hôm nay.”

“Hừm, cứ lần lữa như thế thì cả đời này cô cũng chẳng khá hơn được đâu.”

Xột, lời cô ả nói như cây kim xuyên thủng trái tim tôi. Mặc dù nói thật là tôi chẳng hiểu tại sao.

Một tên cấp dưới nói thầm vào tai Flöte “Đến lúc phải đi rồi đấy ạ”. Vị Thất Hồng Thiên anh tài nọ khẽ gật đầu, liếc xéo tôi một cái rồi bắt đầu thả bước.

“Chúc cô một ngày tốt lành, Gandesblood-san. Mong rằng lần tới gặp mặt, tôi sẽ có thể mục sở thị thực lực của cô.”



Sau khi trông theo hình bóng hội Flöte biến mất nơi cuối hành lang, “Vậy tôi cũng có công việc nên xin phép đi trước ạ” - Chaostel cũng để lại đúng một câu ấy rồi biến đi mất dạng. Nói thật là tôi muốn hỏi xem nội dung công việc ấy là như thế nào lắm đấy. Cái vụ sản phẩm ăn theo này nọ rõ là phiền phức nên tôi cần phải giám sát thật sát sao── mà đâu, chuyện đấy giờ sao mà chẳng được. Cần phải ưu tiên việc làm lành với Flöte đã── mà cái đấy cũng đếch phải, đầu tiên là phải đi yết kiến bà hoàng biến thái trước── mà không từ từ, giờ nghĩ lại thì tôi để quên tập bản thảo định mang ra bưu điện ở nhà mất tiêu rồi! Trời đất ơi công việc nó cứ ngập hết cả đầu!!

Trong khi đầu tôi vẫn còn linh tinh đủ các thứ như vậy, cuối cùng tôi cũng đến được phòng yết kiến. Vừa đặt chân được vào trong phòng thì đập vào mắt tôi chính là mỹ thiếu nữ tóc vàng ngực bự đang ngả lưng nơi ngai vàng, miệng liêm liếm que kem. Ngay lúc thấy tôi, bà ta “Ồồồ!!” lên một tiếng như con quái điểu rồi chạy xuống dí sát vào tôi.

“Cuối cùng cũng tới rồi đó hả Komari! Bên ngoài đúng nóng ghê hen? Komari không thích ra ngoài, chắc cái mùa này khanh khổ sở lắm đấy nhỉ. Thôi làm tí kem cho hạ nhiệt nào.”

“Ục!”

Que kem ăn dở tự nhiên bị thọc thẳng vào miệng tôi. Mát ghê. Ngọt ghê. Vị cam kìa, ngon quớ… mà đâu phải thế! Đừng có tự dưng thọc đồ ăn vào miệng người khác cái coi! Nguy hiểm kinh lên được!

Sau khi nhận que kem từ Hoàng đế, tôi liền lườm bà ta với vẻ trách móc không thèm giấu diếm.

“Hoàng đế à, có chuyện gì nói lẹ hộ tôi cái.”

“Wa ha ha! Khanh quả thực là thiếu kiên nhẫn quá ta! Tiện đây, khanh thấy nụ hôn gián tiếp có phần cưỡng ép của trẫm hương vị thế nào?”

“Nói gì mà nghe thấy ghê! Vị cam chứ còn vị thế nào nữa?!”

Tôi dúi cây kem về lại cho Hoàng đế.

Lần nào gặp mặt cũng xổ ra một tràng quấy rối tình dục thế này không do dự, khéo khi còn là một tài năng bẩm sinh không chừng. Nói thế chứ tôi cũng chẳng ghen tị gì đâu── Mà giờ nghĩ lại, tôi có chuyện này muốn hỏi bà ta.

“Quan trọng hơn! Cái bài báo đó là sao vậy hả?!”

“Bài báo nào?… À, ý khanh là bài ký sự về tình cảm nồng cháy giữa đôi ta?”

Hoàng đế nói, miệng vẫn ngậm cây kem.

“Đúng là không thể chấp nhận được ha? Phóng đại tình cảm chân thành của người ta lên để giật tít, đúng là hành động của những kẻ ngoại đạo.”

“Thế mà bà vẫn cứ bình luận luôn cho được.”

“Tại người ta hỏi ‘Điện hạ sẽ làm gì nếu Đại tướng quân Gandesblood phát động chiến tranh?’ đó chứ. Ắt hẳn khanh thừa biết phong cách làm việc của bọn này rồi phải không? Thời báo Lục Quốc tuyên bố hoàn toàn đứng trung lập, đổi lại thì bên nào bọn chúng cũng gây sự được. Lâu lâu bọn này cũng viết được mấy bài ra hồn nên trẫm mới đồng ý phỏng vấn chứ… Xem ra bọn này đúng là chỉ biết chọc điên người khác thật.”

Bất ngờ làm sao, hóa ra Hoàng đế đây cũng có trong mình chút gì đó gọi là thường thức. Tưởng đâu bà ta định tận dụng cái bài báo đó để tấn công tôi cơ… xem chừng phải nhìn nhận lại con người này rồi.

“Mà, bình thường thì trẫm đã ra lệnh thu hồi rồi lệnh cho bọn chúng xuất bản một ký sự tạ tội kèm lời đính chính rồi đấy. Có điều thì dạo này trẫm bận quá, đành phải để sau vậy.”

“Hả…?”

“Tiện đây, Komari này. Ta về chủ đề chính luôn nhé.”

“Chờ coi, bà không thu hồi lại hả? Cứ để yên thì người ta sẽ hiểu nhầm tôi mất.”

“Đã bảo là trẫm bận rồi mà. Mới tối qua cha của khanh đã bị kẻ nào đó xiên cho chết tươi đấy.”

“Vấn đề không phải là bận hay không mà làHẢẢẢẢẢẢẢẢẢ?!!!”

“Xác vẫn đang nằm kia kìa.”

“Tại sao?!”

Tưởng đâu nhãn cầu của tôi vừa phọt ra ngoài mất tiêu rồi chứ. Bởi người đang bị đặt lăn lóc sát tường đằng kia nào có phải ai khác ngoài cha tôi. Nhìn qua là biết không phải ông ấy đang ngủ, rõ ràng là hẹo mất tiêu rồi── tôi liền chạy tới bên cha trong cơn hoảng loạn. Trông ông chẳng ổn lấy một tẹo nào hết á.

“Cha ơi, cha ơi! Tỉnh lại đi cha!”

“Không việc gì phải lo lắng. Có Ma Hạch rồi, cha khanh sẽ hồi phục trong ngày hôm nay thôi.”

Hoàng đế nói vậy chứ bảo tôi yên tâm là tôi yên tâm nổi chắc? Gia đình tôi vừa qua đời cơ mà. Chỉ vì kiểu gì Ma Hạch cũng sẽ hồi sinh ông đâu có nghĩa là tôi có thể vuốt ngực nhẹ nhõm được. Mà quan trọng hơn, sao cha tôi lại bị vứt nằm lăn lóc ra đây thế này?!

“Bị đâm qua bụng nhỉ.”

Vill ngồi xổm xuống mà quan sát tử thi của cha tôi. Nhìn ra mới thấy, quả thực trang phục của cha tôi quanh vùng bụng bị xé toạc ra, để lộ lớp da trần bên dưới.

“Do vết thương đang dần liền lại nên cũng khó lòng phán đoán chính xác, nhưng e là vết thương này không phải do vũ khí hay ma pháp gây ra. Bụng ngài ấy đã bị xuyên thủng chỉ bằng tay trần. Thủ phạm nhất định phải mạnh đến bất thường.”

“Mạnh đến bất thường… thấy ghê…”

Tôi thất kinh. Nghĩ lại mới thấy thì tối qua cha tôi không về nhà thật. Cô em gái quý hóa Lolocco của tôi thì khéo đùa “Có khi cha kiếm được cô nào ngoài đường rồi! Ahahahaha!”, nhưng tôi thừa biết chuyện đó là bất khả thi. Khi ấy tôi đã có cảm giác không yên trong ngực, lo rằng có thể đã có chuyện gì không ổn xảy ra.

“Điện hạ, đã có chuyện gì xảy ra với Ngài Gandesblood vậy ạ?”

“Nhìn là biết rồi đấy, khanh ấy đã bị sát hại, áng chừng là bị đánh úp trên đường về sau Hội nghị Đế quốc ngày hôm qua. Chưa kể, nạn nhân không chỉ có mình Armand── trong vòng một tuần qua, năm quan chức cấp cao của chính phủ cùng với Nguyên Lão và Thất Hồng Thiên cũng đã bị sát hại. Rõ rành rành là hành động khủng bố, từ đó trẫm suy ra thủ phạm chính là một kẻ khủng bố.”

Tôi câm nín. Có người nào lại làm được chuyện như vậy thật sao?

“Mục tiêu của thủ phạm là gì vậy?”

Hoàng đế gãi má, chừng như không biết nói gì.

“Nói thế này có phần thảm hại, nhưng trẫm cũng không rõ nữa. Bởi những người bị sát hại thậm chí còn chẳng hề nhận thức được rằng mình đã bị giết. Vô hình chung, họ cũng chẳng rõ khuôn mặt của kẻ phạm tội.”

“Nói vậy tức là thủ phạm đã sử dụng ma pháp thao túng ký ức?”

“Khả năng cao là như thế. Tuy nhiên ngay cả trong hàng ngũ đại ma pháp thì ma pháp can thiệp vào tâm trí cũng thuộc hàng thượng cấp, nếu có phát động trong Cung điện thì chẳng đời nào có chuyện trẫm lại không nhận ra. Cũng có thể kẻ đó đã sử dụng loại ma pháp nào đó che giấu đi ma lực như ma pháp thượng cấp【Tất Vũ Y】, có điều── trẫm e rằng kẻ này đã sử dụng Giải Phóng Liệt Hạch hơn là ma pháp.”

“Giải Phóng Liệt Hạch… vậy thì sẽ gian nan đây.”

Đoạn, Vill chớp mắt mấy cái như vừa nhớ ra điều gì đó.

“Xin hãy chờ một chút, thưa điện hạ. Vốn dĩ xung quanh Cung điện luôn được giăng kết giới để người ngoài không thể vào được. Có khi nào bên trong Cung điện lại được dựng cổng【Chuyển Di】như lần Millicent xâm nhập vào không?”

“Không có cái cổng nào hết, mà cũng chẳng có thông tin gì cho thấy có nơi nào trên kết giới bị tổn hại. Điều này dẫn đến một kết luận── có một tên khủng bố đang lẩn khuất tại nơi trung khu Đế quốc này.”

“Vâng.”

“Nghe thế xong thì mấy ông bà Nguyên Lão khúm núm lại trông đến là buồn cười, xong sáng nay còn cưỡng bách ra lệnh ‘Mau chóng bắt giữ thủ phạm đi!’ nữa chứ. Ấy thế mà mỗi lần trẫm nêu ý kiến là lại một câu chê trách một câu đặt điều. Lại cứ bảo tại sao đất nước này càng ngày càng suy thoái.”

“Nói gì thì nói, nếu như không đề ra đối sách ngay lập tức thì sẽ rất khó giải quyết đấy ạ.”

“Giờ đang đề ra rồi đấy. Chính vì vậy mà trẫm mới gọi Komari tới── Komari, trẫm hiểu rằng khanh đang lo lắng, nhưng cứ ngắm tử thi mãi thế thì cũng không phục hồi nhanh hơn được đâu.”

“T-Tôi biết mà!…… Nhưng mà, tại sao bà lại để cha ngủ ở đây kia? Sao không đưa ông đến bệnh viện để mà nghỉ ngơi cho đàng hoàng?”

“Trẫm đã mất công mang hắn từ tận bệnh viện về đây cho Komari gặp kia mà.”

“Ai cần bà làm ba cái chuyện thừa thãi!! Tội nghiệp cha tôi!”

“Khanh lo lắng về vấn đề đạo đức với xác chết luôn hả? Nhưng mà nhé, ngày xưa trẫm từng bị trúng đạn lạc mà chết, rồi cái tên này dám can tâm ném trẫm xuống hố phân đấy. Có phạt nặng cỡ nào cũng chẳng thể hết tội cho được.”

Cha ơi cha làm cái quái gì vậy?!

“Chưa kể, đã tận mục sở thị thi thể rồi mà khanh vẫn chưa hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề hay sao? Hiện tại, đất nước ta đang bị một tên khủng bố xấc xược xâm phạm đấy. Và đã bao đời nay, nhiệm vụ của Thất Hồng Thiên chính là giải quyết những sự việc như thế này mà.”

Tự nhiên tôi có dự cảm không lành, lần này không lành đến chết luôn. Hết cách, phải đánh phủ đầu thôi.

“Sao không nhờ Flöte ấy? Trông bả mạnh mà.”

“Con bé có lịch chiến tranh tầm mấy ngày nay rồi.”

“Vậy sao bà không tự làm đi?”

“Đã bảo nãy giờ là trẫm bận lắm còn gì.”

“Tôi cũng bận lắm, về đây.”

“Komari hỡi.”

“Làm sao?”

“Trẫm muốn khanh tiêu diệt tên khủ”

“CÒN LÂÂÂÂÂÂÂÂÂÂÂÂÂÂÂÂÂÂU!!!” - Miệng tôi vang lên tiếng hét chẳng khác nào loa phát thanh - “Còn lâu còn lâu còn lâu! Có chết tôi cũng không làm! Tôi đã lên kế hoạch từ ngày hôm nay sẽ ru rú trong phòng và đắm mình trong vực sâu suy tưởng rồi kia mà! Chẳng phải chính Hoàng đế đã bảo rằng thắng được trận chiến là tôi sẽ được nghỉ một tuần đó sao cái đồ lòng chim dạ cá!!”

“Trẫm nào có hứa như vậy bao giờ.”

“Chuyện đó là em nói xạo để kéo Komari-sama ra khỏi phòng đấy ạ, ahihi.”

“Lòng chim dạ cá là ngươi hảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảả?!!!!”

Lại còn cái gì mà “Ahihi”! Đếch dễ thương tí nào đâu nhé! Có biết ta đã mong đến ngày nghỉ đến thế nào không hả… Cố sống cố chết điều quân khiển tướng để có được ngày nghỉ mà… thế mà ngươi… mặt không biến sắc… chà đạp lên cảm xúc của ta như vậy…

“Hức, hứứứứứứứứức……!”

Cơn sốc quá sức chịu đựng, tôi òa khóc. Tôi khuỵu gối, ngồi xổm xuống tấm thảm đỏ rực. Dẫu vậy, tôi vẫn ráng kiềm lại những xúc cảm dâng trào xa hơn. Dồn toàn lực ngăn cơ thể không run rẩy, miệng mím chặt môi, tôi lườm nguýt Vill.

“…… Này Villhaze, đừng có trêu chọc Komari quá đáng vậy chứ.”

“Thế nhưng, nếu không nói dối một chút thì Komari-sama sẽ không bước chân ra ngoài đâu ạ── Komari-sama, mong tiểu thư hãy bình tĩnh lại một chút.”

“Im đi im đi!! Ngươi mà không xin lỗi thì còn lâu ta mới tha cho!”

“Em xin lỗi ạ.”

“…………”

Đừng có mau cái miệng xin lỗi thế chứ. Mà cũng đừng cúi đầu thấp xong tỏ ra hối lỗi đến vậy coi. Ta sẽ phải tha lỗi cho ngươi mất.

“Lần tới em sẽ không dùng lời nói nữa mà sẽ dùng vũ lực để kéo Komari-sama ra ngoài, nên lần này xin tiểu thư hãy thứ lỗi cho em.”

“Như nhau cả!!”

Giờ thì tôi chẳng còn giận nổi nữa mà thành á khẩu mất tiêu rồi. Mà, nghe ra nhỏ này đã tự kiểm điểm từ tận đáy lòng, nên thôi tôi cũng chẳng truy cứu nữa. Vậy ra vốn dĩ đã chẳng có ngày nghỉ nào rồi à── Với cảm xúc phức tạp như vậy, tôi gạt đi dòng nước mắt và nguyền rủa cái thế giới tàn nhẫn này. Đoạn,

“Đâu, khanh nghỉ được mà.”

Hoàng đế nói.

“B-Bà nói vậy tức là sao?”

“Trẫm muốn nói là, nếu khanh hoàn thành được điều trẫm nhờ vả thì trẫm sẽ thưởng cho khanh một kỳ nghỉ. Trông khanh thế này cũng tội nghiệp── Chỉ cần bắt được tên khủng bố thì lần này, khanh sẽ thật sự được nghỉ phép một tuần.”

Cuối cùng vẫn thành ra như vậy hả trời.

“…… Nhưng mà nói là bắt khủng bố chứ… tôi hoàn toàn không mạnh tí nào đâu đấy.”

“Sức mạnh cá nhân đâu quan trọng đến thế. Khanh có trong tay các cấp dưới ưu tú, trong đó có Villhaze đây còn gì── Chưa kể, lần này khanh sẽ không phải đi làm nhiệm vụ một mình đâu.”

“Hả?”── Vừa lúc thanh âm đó thoát ra khỏi miệng tôi, chợt phía sau lưng vang lên âm thanh lạ.

Tôi ngoảnh đầu nhìn lại. Tại lối vào phòng yết kiến có một cây cột lớn bằng vàng sáng lóa đến đui cả mắt, và hình như đang có ai đó đứng sau cây cột ấy để quan sát chúng tôi.

“Sakuna Memoirs! Không việc gì phải ngại, ra đây đi!”

Hoàng đế hét lên tựa sấm rền.

Tiếng hét ấy khiến bờ vai người kia bật lên một cái, đoạn thấp thỏm một hồi trông đầy lo âu, rồi cuối cùng mới len lén bước ra ngoài như đã khẳng định được quyết tâm trong lòng.

Đó là một cô gái trắng muốt, ắt hẳn là con lai với chủng Thanh Ngọc. Mái tóc dài đến ngang vai mang một màu bạc trắng như tuyết. Thái độ lo âu tạo cảm giác như khó lòng nhờ cậy được, chính vì thế mà cây trượng phép kiểu Gothic cô nàng đeo sau lưng hóa ra trông lại còn nổi bật hơn cả đương sự.

Cô gái tiến đến đứng trước mặt tôi.

Trắng. Thật sự quá trắng trẻo. Trông hệt như búp bê được con người tạo ra, nhưng những vệt đỏ phớt nhẹ trên bờ má kia đã chứng minh rằng đây là một con người sống. Mà, chuyện này âu cũng là lẽ đương nhiên thôi.

Bất giác, mắt chạm mắt. Đôi mắt xanh biển nọ ngập ngừng nhìn lại tôi.

Nói gì thì nói, sao nhỉ, cô gái này, thật sự──

“Đẹp quá…”

Không phải tôi nói thế đâu nhé, mà là cô gái trắng muốt kia kìa. Nghe thì giống như cô gái đang nói hộ nỗi lòng cho tôi, thế nhưng hai chữ “Đẹp quá” của cô ấy chừng như là để dành cho tôi thì phải.

“A, m-mình xin lỗi… mình lỡ miệng.”

“À không, bạn không phải xin lỗi… Dù gì tớ cũng là mỹ thiếu nữ hàng trăm triệu năm mới có một kia mà…”

Khuôn mặt ửng đỏ, cô gái cúi gằm mặt xuống. Bầu không khí này là thế nào đây trời?

“È hèm hèm” - Hoàng đế hắng giọng một cái.

“Kẻ khủng bố lần này thậm chí còn sát hại được cả người mang quân hàm cao nhất là Thất Hồng Thiên, nên trẫm cũng không ác ôn tới độ ép Komari một mình thân chinh đối phó với kẻ đó đâu. Vậy nên nhiệm vụ lần này, trẫm yêu cầu hai khanh cùng hợp tác.”

Hợp tác? Với cô gái này á?

Tôi quan sát cô gái với vẻ ngờ vực. Đương sự thì lập tức đảo mắt đi. Trần đời tôi chưa từng gặp ai dễ ngại hơn cô gái này luôn.



“…… Hoàng đế à, tôi nói thế này không có ý gì đâu, nhưng cô gái này…”

“Không việc gì phải lo lắng, trẫm có thể đảm bảo được thực lực của cô bé. Chưa kể cô bé còn có ý chí bừng cháy hơn bất kỳ ai. Một ý chí mạnh mẽ để phục thù bọn khủng bố.”

“Phục thù…?”

“Phải, phục thù đấy── Nào Sakuna, giới thiệu bản thân cho Komari đi nào.”

Trên đầu tôi hiện lên hàng loạt dấu hỏi. Như thể không nhận ra sự bối rối trong tôi, Ma Cà Rồng với mái tóc bạch ngân kia bẽn lẽn cúi đầu.

“Mình là Thất Hồng Thiên, Sakuna Memoirs… Gọi là Thất Hồng Thiên vậy chứ, mình là người duy nhất bị tên khủng bố sát hại… vậy nên giờ đây mình phải tìm cách lấy lại thanh danh cho bản thân.”

THẤT HỒNG THIÊN ÁÁÁÁÁÁÁ?!!── Mém chút nữa là tôi gào thét ra miệng rồi. Bởi lẽ phong thái của cô gái này hoàn toàn chẳng hề phù hợp với danh hiệu Bảy kẻ mạnh nhất Đế quốc chút nào hết ráo. Úi đau, cái boomerang phản chủ.

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Sakuna. Một người thế này cũng trở thành Thất Hồng Thiên được luôn ha── cơ mà mặt gì đỏ gay thế. Cô gái này có ổn thật không vậy trời?

“A, t-thưa…”

“Sao vậy?”

“Mình, không có giỏi, ăn nói cho lắm… nên mình đã viết một bức thư đây ạ!”

Cô nàng chợt lấy ra một chiếc phong bì từ trong túi quân phục. Bộ dạo này gửi thư đong đầy tâm tình đang là trào lưu hay sao vậy? Giống bức thư của Vill với của gã tinh tinh hôm nọ ấy.

“M-Mình ngượng lắm nên, bạn để sau hẵng đọc nhé. Mình xin phép đi trước…!”

“Ơ, khoan… Sakuna-san?!”

Thậm chí còn chẳng kịp gọi với lại luôn, cô nàng chạy biến đi thật chẳng khác nào một con thỏ đụng mặt thiên địch vậy. Bị bỏ lại, tôi đánh mắt xuống chiếc phong bì vừa nhận đầy ái ngại.

Bức thư được đóng bằng một dấu niêm phong hình ngôi sao. May sao không phải hình trái tim, có điều xét trên thái độ của Sakuna khi nãy không khỏi khiến tôi cho rằng đây chính là "thư tình" trong truyền thuyết. Giả như mà có ai không chứng kiến cảnh vừa rồi từ đầu thì mười phần chắc chín là sẽ hiểu lầm tai hại cho coi.

Nói sao đây nhỉ… cảm giác chuyện sau này sẽ sóng gió lắm đây.



Kính gửi Terakomari Gandesblood-sama.

Thứ lỗi cho mình đã đột ngột gửi bức thư này cho bạn. Thế nhưng, do không quá tự tin về khả năng diễn đạt nên mình xin mạo muội truyền tải tâm tư bằng cách viết thư thế này.

Tên của mình là Sakuna Memoirs, mong bạn có thể gọi mình là “Sakuna”. Mình vừa mới trở thành Thất Hồng Thiên được khoảng một tuần. Nói thế này có thể sẽ khiến bạn khó chịu, nhưng kỳ thực mình chẳng hề mạnh mẽ gì cho cam, vậy nên mình cảm thấy bản thân chẳng hề phù hợp với cái ghế Thất Hồng Thiên được nhận chút nào. Chỉ là, tai bay vạ gió thế nào mà mình đã lỡ giết chết Thất Hồng Thiên tiền nhiệm, xét về mặt kết quả thì điều này giống như một cuộc phiến loạn, thành thử mình buộc phải kế thừa vị trí này từ tay người đó mà thôi…

Thế nhưng, dẫu có muốn từ bỏ thì mình cũng chẳng thể nào từ bỏ được. Ắt hẳn Terakomari-san phải biết rất rõ, rằng một khi đã giao ước để trở thành Thất Hồng Thiên rồi mà tự ý bỏ việc thì sẽ bị phát nổ mà chết. Mình thì sợ đau lắm. Nói thế này thì chẳng giống một quân nhân Đế quốc chút nào, nhưng mình không muốn bị đau, không hề muốn chết. Vậy nên mình buộc phải cố gắng hết sức. Trở thành tướng quân mạnh nhất… không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng mình buộc phải nỗ lực thôi.

Ấy thế mà mới hôm trước mình lại bị khủng bố sát hại, thậm chí còn chẳng hề biết rằng mình đã chết, tệ hơn là còn không thấy được khuôn mặt của thủ phạm. Dù vậy thì mình vẫn nhớ, rằng khi ấy mình đã sợ hãi. Mình đã sợ hãi cái chết. Mình không muốn phải trải nghiệm chuyện đó thêm lần nào nữa…

Cũng vì vậy mà cái ngày mình bị phát nổ mà chết đã tới rất gần rồi. Thất Hồng Thiên đáng tự hào lại bị khủng bố sát hại, việc này nhất định sẽ làm vấy bẩn thanh danh của Đế quốc. Chính vì vậy mà mình buộc phải làm gì đó để lấy lại danh dự, nếu không thì khế ước sẽ khiến mình bị phát nổ, để rồi sau đó mình sẽ bị sa thải mất. (Mặc dù nói thế này có phần bất kính, nhưng mà) Bị sa thải thì mình sẽ vui lắm, nhưng mình muốn tránh phải chết. Đó là lý do mà mình nhất định phải bắt tên khủng bố đó.

Sự tình của mình đến đây là hết. Đây nhất định không phải điều mình nên nói với một người mạnh mẽ như Terakomari-san, nhưng chẳng biết tại sao, mình lại cảm thấy rằng nên giãi bày toàn bộ với bạn… Chưa kể, mình cũng cho rằng, che giấu bản thân với người mình sắp cộng tác cũng chẳng phải chuyện hay ho gì. Vậy nên mình mới xin được trải lòng với bạn qua bức thư này.

Mình vẫn còn thiếu kinh nghiệm, mong được bạn chỉ giáo nhiều hơn. Mình cùng nhau bắt tên khủng bố nhé (nói là như vậy nhưng chắc mình cũng không làm được gì nhiều đâu…). Mình sẽ nỗ lực hết mình.

Vẫn còn chút giấy trắng bên dưới, nên mình xin được giới thiệu bản thân một chút.

Mình tên là Sakuna Memoirs, sinh ra và lớn lên tại Đế Đô. Bà ngoại mình xuất thân từ Liên bang Bạch Cực, nên mình là con lai 1/4 dòng máu. Tuy không giỏi chiến đấu, nhưng mình chiến đấu bằng ma pháp, hay còn thường được gọi là ma pháp sư (mình hay mang theo một cây trượng lớn). Sở thích của mình là đọc sách, và cuốn sách ưa thích của mình là [Andronos Chiến Ký]. Món ăn ưa thích của mình là cơm cuộn trứng, con vật ưa thích là chuột lang nước, mùa ưa thích là mùa hè, chòm sao ưa thích là chòm Hải Đồn[note54747]. Khi còn nhỏ mình thích được đi ngắm sau cùng gia đình. Từ giờ trở đi mong được bạn chiếu cố thêm.

Sakuna Memoirs



“Cái gì, thế này…”

Chừng một tiếng sau khi yết kiến Hoàng đế, nhỏ hầu biến thái vẫn chẳng hề để tôi nghỉ ngơi mà bất ngờ kéo tôi ra một bãi tập luyện, làm tôi cứ tưởng sắp phải chém nhau tới nơi. Thế nhưng bất ngờ thay, nhỏ lại bảo “Từ giờ trở đi tiểu thư sẽ giám sát các thành viên cấp dưới luyện tập ạ.”

Thôi thì miễn không phải thân chinh ra đánh là được rồi── Suy nghĩ lạc quan ấy lướt qua đầu khi tôi ngồi trên ghế dưới bóng cây thưởng thức nước ép dưa hấu (trong khi đám cấp dưới gầm lên mà chém giết nhau ngay trước mặt). Thốt nhiên tôi nhớ ra bức thư nhận được từ Sakuna, thế là liền tranh thủ lôi ra đọc.

Thật lòng mà nói, tôi đã sửng sốt cực độ.

Tình thế của cô nàng gần như hoàn toàn giống hệt của tôi.

“…… Vill này, Sakuna có nổi tiếng không thế?”

“Gọi là nổi tiếng vẫn chưa đủ để diễn tả đâu ạ. Dù gì cũng đã lâu rồi mới có một Ma Cà Rồng được bổ nhiệm chức vụ Thất Hồng Thiên qua đường phiến loạn mà. Chuyện này em nghe bóng nghe gió thôi, nhưng có vẻ cô ấy đã giết Thất Hồng Thiên tiền nhiệm ngay trước mặt bàn dân thiên hạ.”

“Xạo cả thôi. Trong thư cô nàng bảo là chuyện ấy chỉ là tai bay vạ gió thôi đây này.”

“Đã là phiến loạn thì có vô tình hay cố ý cũng chẳng hề quan trọng── Lại nói, một người binh nhì mà lại có thể đả bại một trong những người mạnh nhất Đế quốc là Thất Hồng Thiên, nghe đúng là chẳng khác gì chuyện bịa đặt, dân tình xôn xao âu cũng là chuyện dễ hiểu thôi ạ.”

“Hừm, ta hiểu rồi… Trông dáng điệu như thế thì chẳng trách sao lại thu hút ánh nhìn từ người khác.”

“… Kiểu con gái như vậy là gu của Komari-sama ạ?”

“Gu? Ừ thì đúng là ta thích cậu ấy thật.”

“?!?!?!?!?!?!?!?!?!?!?!”

Ít nhất là thích hơn cái bọn man rợ đằng kia.

…… Ủa? Ê Vill, làm sao đấy? Biểu cảm trên mặt nhỏ trông như đang ăn bánh kem tự nhiên có kẻ nào nhón mất quả dâu mà nhỏ để dành lại ăn sau cùng ấy. Bộ bị đau bụng hở?

Mà thôi, chẳng quan trọng. Nhỏ này diễn kịch vốn đã là chuyện cơm bữa rồi mà.

Dù gì thì tôi cũng cần xây dựng quan hệ hữu hảo với Sakuna. Những tưởng kẻ ghét bỏ chức vị Thất Hồng Thiên chỉ có một mình tôi thôi, ai mà ngờ được ngay sát gần bên lại có người chung nỗi phiền muộn như vậy chứ. Chưa kể nếu đúng như thư viết thì chúng tôi còn chung sở thích nữa… Hì hì hì, lâu lắm rồi tôi mới thấy phấn chấn thế này đấy. Có khi tôi sẽ có được người bạn đầu tiên không chừng.

Mà lại nói, trong thư chẳng hề ghi cụ thể chúng tôi phải làm gì, ở đâu và vào lúc nào hết cả. Chừng như cô nàng quá chú tâm vào giới thiệu bản thân mà quên việc quan trọng nhất mất tiêu rồi. Ngay đến cái tính vụng về này tôi cũng có thể đồng cảm sâu sắc.

“Được! Giờ ta đi gặp Sakuna ngay thôi. Tiêu diệt khủng bố nghe cũng chẳng hay ho gì, nhưng có mấy chuyện này ta cần phải nói với cậu ấy.”

“Không được đâu ạ, mong tiểu thư giám sát tập luyện cho đàng hoàng.”

“Sao lại thế? Đi gặp mặt Sakuna nó quan trọng hơn chứ?”

“Các thành viên trong đơn vị có thể cố gắng hết mình như vậy âu cũng là vì có Komari-sama quan sát. Xin tiểu thư nhìn đằng kia mà xem, biểu cảm của đại úy Mellaconcey ấy. Hệt như cá gặp nước, làm đồng minh phát nổ không do dự.”

“Thằng cha đó thì khi nào chả thế! Quan trọng là giờ ta muốn gặp Sakuna! Ta muốn gặp cậu ấy để bàn về Andronos Chiến Ký cơ!”

“Có gặp thì xin tiểu thư hãy nói chuyện công việc đi ạ── mà không, không phải thế, ý em là bây giờ thì chưa được. Cô gái đó có mùi nguy hiểm lắm ạ. Em dám đảm bảo với tiểu thư rằng hằng đêm cô ta sẽ lang thang khắp Cung điện sát hại hết người này đến người khác.”

“Chuyện đấy là do tên khủng bố chứ hả! Mà đúng là ta cần phải gặp Sakuna để bàn chuyện bắt khủng bố thật mà! Để ta làm việc coi!!”

“K-Không thể nào…! Được nghe chính miệng Komari-sama nói ra những lời ấy khiến em cảm động vô cùng…! Em xin được tuân lệnh. Vừa hay Trung tướng Hades Molekikki mới đệ đơn xin tái đấu, em sẽ đi điều chỉnh lịch trình ngay đây ạ!”

“Không phải công việc đấy!”

Làm sao mà nhỏ này lại ương bướng đến vậy kìa? Chẳng lẽ nhỏ giận? Nhỏ vẫn còn để bụng chuyện tôi bỏ ớt ngọt ra khỏi salad nhỏ làm hồi sáng hay sao?

“…… Cho ta xin lỗi mà. Từ lần sau ta sẽ ăn hết ớt ngọt cho.”

“Em không hiểu Komari-sama đang nói chuyện gì cho lắm, nhưng em đã nghe tiểu thư thề sẽ ăn hết ớt ngọt rồi nhé.”

“Ủa không phải à?! Xí xóa! Coi như ta không nói gì hết!”

Khỉ gió, hình như tôi vừa vạ miệng mất tiêu rồi. Thế là phải ráng mà ăn thôi à…

Thôi kệ, ba cái chuyện ớt ngọt ớt chua tính sau. Quan trọng hơn, tôi muốn được gặp Sakuna một lần nữa, hay cụ thể hơn là tôi muốn trò chuyện về sở thích với người khác. Nếu được thì làm bạn với cô ấy luôn. Chung hội chung thuyền với nhau là phải biết đồng cam cộng khổ. Và quan trọng nhất bây giờ là tôi muốn làm sao tránh thật xa khỏi đám cấp dưới sặc mùi nguy hiểm đằng kia, không nhỡ ăn đạn lạc một cái rồi dẹo thì khốn. Mới lúc nãy thôi còn có một cây rìu bay viu viu tới cắm chặt vào cái cây sát cạnh tôi đây này.

Phải khi nhiệt thành đấu mắt với Vill một lúc thì nhỏ hầu biến thái này mới thở dài một cái chừng như đã bỏ cuộc.

“Em hiểu rồi ạ. Em sẽ không cản tiểu thư nữa── Có điều, nếu như đã gặp Memoirs-dono rồi thì mong tiểu thư sẽ họp hành tìm cách bắt tên khủng bố cho đàng hoàng.”

“Hự. T-Ta biết rồi mà… Mỗi tội, nghĩ mà xem, ta thì làm nổi cái gì chứ hả? Đối phương là kẻ hung bạo đã tàn sát tới hàng trăm người đó nha.”

“Vậy thì tiểu thư chỉ cần sử dụng đám cấp dưới sao cho hợp lý nhất là được. Chẳng phải dưới quyền Komari-sama cũng có tới 500 kẻ hung bạo không kém đó sao?”

Tôi liếc nhìn về phía sân tập. Đám cấp dưới của tôi đang chạy loạn với đôi mắt đầy tơ máu. Tứ phía xung quanh vương ra đầy rẫy tử thi, trong đó còn có tên đang khóc ra máu rồi liên tục gãi đầu nữa. Thằng cha đó bị làm sao vậy không biết.

“Vậy, xin tiểu thư hãy ra lệnh đi ạ.”

“Ra lệnh ấy hả… trông ai nấy cũng đều bận rộn hết cả thế kia thì.”

“Không sao đâu ạ, tiểu thư cứ lên tiếng một câu đi.”

Cảm tưởng như vừa mở miệng ra cái là bay đầu được luôn ấy── nhưng thôi, kiểu gì Vill chẳng bảo vệ tôi. Nhỏ sẽ bảo vệ tôi đúng không ta? Ta tin tưởng ngươi lắm đấy nhé!

Tôi từ từ đứng dậy, hít một hơi thật sâu mà cao giọng nói.

“── Hỡi các đồng chí, cho ta xin chút thời gian được chứ!”

Khựng.

Cả bọn nhất loạt ngưng cử động. Trông khung cảnh ấy mà như thể thời gian đã ngừng trôi, kỳ quặc đến độ ngay đến tôi cũng khó lòng nào mà cử động cho được.

Bất chợt, Vill đằng hắng thật lớn tiếng,

“Xin mọi người hãy chú ý. Giờ đây Terakomari-sama sẽ đưa ra chỉ thị cho mọi người.”

“Chỉ thị.” – Có kẻ nào đó vừa lẩm bẩm. Lời lẩm bẩm ấy tựa như hiệu ứng dây chuyền, lan tỏa đến hết người này lại sang người khác. “Chỉ thị từ Đại tướng quân kìa!” “Đại tướng quân ra chỉ thị đó!” “Ê tụi bây, vểnh tai lên mà nghe đi kìa!” “Cấm được bỏ chữ nào đấy!” “Đại tướng quân ơi ra lệnh cho bọn em đi!” “Ta sắp phải giết đứa nào đây?” “Hoàng đế Điện hạ phải không ạ?!” “Hay là bè lũ tinh tinh?!”

Đám cấp dưới tiếp cận tôi mà chẳng khác nào bọn cá cọp trông thấy con mồi. Như mọi khi, cả hành động lẫn lời nói của bọn này quá đỗi kinh dị khiến tôi không khỏi cảm thấy ghê rợn── mà ê! Có tên nào bị phăng mất nửa cái mặt kìa, có sao không đấy?! Mà không không, chuyện đấy thì sao mà chẳng được, quan trọng là tôi phải đưa ra chỉ thị gì──

“Thưa Đại tướng quân, phải chăng chỉ thị này có liên quan đến vụ giết người hàng loạt gần đây?”

Thốt nhiên tên Chaostel lên tiếng ở phía bên cạnh làm tôi mém nữa xuất hồn. Đùa, ngươi ở đấy lúc nào thế?

“Ư-Ừm. Thực ra mới nãy Hoàng đế đã đưa ra chiếu lệnh, yêu cầu ta phải bắt được thủ phạm.”

Ồồồ!! Đám Ma Cà Rồng ồ lên vì sung sướng. Thật sự chẳng hiểu thần kinh bọn này làm từ cái gì mà sung sướng nổi cái chuyện đấy, cơ mà thôi thì tôi cũng phải ráng làm sao đáp lại được kỳ vọng của mấy ổng thôi.

“Vào chuyện chính này. Ta muốn các anh em hãy giành thế chủ động mà tìm kiếm thủ phạm. Biết là các ngươi đang bận bịu vô cùng, nhưng nếu được, ta mong rằng chúng ta sẽ có thể cùng nhau bắt giữ tên khủng bố.”

“Ngài đang nói gì vậy kìa Đại tướng quân ơi!” “Ngài đã đưa chỉ thị thì có bận bịu mấy bọn tôi cũng ném ra ngoài cửa sổ hết!” “Ngài cũng chả cần phải nhún nhường xin xỏ như vậy luôn!” “Ê bọn bây, đi gô cổ thằng khủng bố ngay và luôn nào!!”

Ôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôô────── Tiếng hét xung trận như mọi khi một lần nữa vang lên.

Thôi ngay, đừng có làm phiền người khác nữa đi. Mấy cô hầu gái đang dòm qua cửa sổ Thất Hồng Phủ xem có chuyện gì kia kia. Đừng có làm ta phải xấu hổ giùm nữa hộ cái── và tất nhiên, nội tâm trong tôi chẳng bao giờ chạm tới được cái lũ này hết ráo.

… Mà thôi, đám cấp dưới của tôi động lực tràn trề, như vậy đã là phúc ba đời nhà tôi rồi. Mấy gã này tên nào tên nấy cũng mạnh đến ngu người mà, nên cũng chẳng đến lượt tôi với Sakuna ra mặt đâu. Phải đến nước ấy thật thì coi như xong đời luôn rồi.

“Thưa Đại tướng quân, cho phép tôi mạo muội đề xuất một điều.”

“Chuyện gì nào Chaostel?”

Một lần nữa, tôi lại có dự cảm chẳng lành.

Trông mặt tên này đúng là khác gì một tên tử tù đang lên kế hoạch đào tẩu không cơ chứ.

“Liệu Ngài có thể trao thưởng cho người nào bắt được tên khủng bố không ạ? Có chút cà rốt treo trước mặt, nhất định sĩ khí toàn quân sẽ tăng lên gấp trăm lần đấy ạ.”

“Sĩ khí thế này rồi mà còn phải tăng nữa hả?”

“Nếu như muốn giải quyết nhanh gọn vụ việc lần này, tôi e rằng chuyện đó là cần thiết ạ.”

“Hừm…”

Đúng là cần phải bắt được thủ phạm càng sớm càng tốt thật. Mà trao thưởng xứng đáng cho người có công đúng thực là vai trò của người làm sếp. Suy nghĩ theo hướng đó thì “cà rốt” mà tên này nói đúng thực là vô cùng cần thiết.

Tôi liếc qua Vill. Nhỏ không nói gì mấy mà vẫn giữ nguyên vẻ mặt thiếu biểu cảm. Vậy là tôi phải tự luận ra à.

… Để xem, phần thưởng thì… Thật lòng mà nói, cái từ này toàn khiến tôi nhớ lại những kỷ niệm quái gở gì đâu không. Chỉ tại cái cây khô này mà tôi phải đi biểu diễn thời trang── À mà khoan. Chỉ cần tôi quyết định nội dung phần thưởng từ đầu là ngon lành ngay. Đúng, chỉ cần không nói “Các ngươi thích gì ta đáp ứng hết” là được. Chuẩn rồi, triển thôi.

“Ta biết rồi── Hỡi các đồng chí! Hãy vểnh tai lên mà nghe đây!”

Tôi lập tức vào chế độ tướng quân đại nhân mà phát biểu.

“Công việc lần này thực sự vô cùng khó khăn, bởi chúng ta sẽ phải tìm kiếm một tên khủng bố không rõ tên tuổi cũng như tung tích. Chính vì vậy mà giả như có ai hoàn thành nhiệm vụ thành công, ta sẽ vinh danh và khen thưởng người đó.”

Chợt tôi nghe thấy có người nuốt nước bọt.

Đám cấp dưới của tôi ai nấy trông cũng đều bồn chồn mà chờ đợi những lời tôi sắp nói. Được lắm được lắm, nghe chừng ổn áp phết── Đáp lại những cảm xúc ấy, tôi hùng hồn đưa ra tuyên bố quyết định.

“Nghe cho rõ đây── Kẻ nào bắt được tên khủng bố, sẽ được đặc biệt nhận thêm ba ngày nghỉ phép!”

Ình, vạn vật rơi vào tĩnh lặng.

…………………

…………

… Ơ kìa?

Cứ tưởng là cả đám sẽ hăng máu lắm chứ… ơ kìa kìa?

“Thưa Đại tướng quân.”

Chaostel hớt hải ghé sát vào tai tôi thì thầm.

“Tôi e rằng chuyện đó không làm phần thưởng được đâu ạ.”

“Hả? Tại sao?” – Tôi khẽ nghiêng đầu, để rồi lần này đến lượt Vill thì thầm.

“Những kẻ này rặt một lũ đam mê chuyện chém giết, đời nào vui vẻ nổi khi được ban tặng ngày nghỉ, không được làm loạn nơi chiến trường chứ ạ? ── Tiểu thư nhìn đi, trông bọn họ thất vọng thấy rõ kia kìa…”

C-Có chuyện đó thật hả?! Là tôi mà được thưởng ngày nghỉ thì có nhảy cẫng lên cũng không hết mừng ấy chứ! Giá trị quan khác nhau nó là thế này đây ── mà không, quan trọng hơn, giờ tôi mà không làm gì thì cơn giận của cả lũ bùng nổ hết lượt mất. Sẽ gây phiến loạn mất. Tôi sẽ bị giết mất…!

“K-Không phải ngày nghỉ thông thường đâu nha! Để xem nào… Ờ thì… Vậy đó! Ta sẽ thưởng thêm một vé đi sở thú nữa, thấy thế nào?”

Tôi tuyệt vọng, cố gắng hết sức xoay ra được từ ngữ để không bị đứt đoạn.

Mấy tấm vé này là do cô em gái quý hóa Lolocco của tôi đưa cho ngày hôm nọ. Cả thảy là hai vé. Con bé Lolocco ấy vênh mặt khoe khoang, bảo rằng “Em sẽ đi cùng với bạn trai đó nha”, nhưng nghe chừng đến phút cuối con bé đã bị phũ thẳng thừng. Đương lúc tôi còn đang lựa lời mà nói thì nó đã dí đôi vé cho tôi với đôi mắt ầng ậc nước mà nói gì đó như “Koma-nee đi đi! Mà chắc chị cũng chẳng có ai chịu đi cùng đâu ha!”

Bị nó dí sang thế này tôi cũng khổ tâm lắm chứ. Ra ngoài đúng thực là rõ phiền, mà đúng như con bé nói, cũng chẳng có ai chịu đi với tôi hết cả. Thế nên là tôi đang tính đến chuyện tặng lại cho ai khác thì bất ngờ chưa, vừa hay lại có dịp này.

Một tên cấp dưới chợt rụt rè giơ tay lên.

“Thưa, cho hỏi… vé này, là đi cùng với Đại tướng quân ạ?”

“Hả? À ừ thì, nếu ngươi muốn thế…”

Ấy mà từ từ đã. Đời nào cái bọn ham muốn chém giết lại thích được tặng vé đi sở thú kia? Lại làm cái quái gì vậy mình ơi── và khi tôi vừa nghĩ tới đây…

“H… Hẹn hò…”

“Ngày nghỉ hẹn hò…” “Lén lút qua lại…” “Bí mật gặp nhau…”

Ơ kìa? Hình như bầu không khí có hơi kỳ kỳ.

Ê Vill, bọn này bị làm sao đấy?

“…… Komari-sama, lần này thì tiểu thư làm hơi quá rồi đấy ạ.”

“Ngươi nói vậy là sao?”

Khoảnh khắc tôi gặng hỏi chi tiết hơn…

Mọi thứ bùng nổ, theo nhiều nghĩa.

“ÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔ!!!!!!” “ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!!” “Ồ LÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊ!!!!” “HẸN HÒ! HẸN HÒ! HẸN HÒ!” “ĐÉO NGỜ ĐƯỢC TA LẠI CÓ NGÀY NÀY!” “THIÊN MỆNH! ĐÍCH THỊ LÀ THIÊN MỆNH!” “Bíp bíp bíp. Đã tiếp nhận tín hiệu từ vũ trụ. Tiêu diệt bọn khủng bố. Tiêu diệt bọn khủng bố.” “CHỜ ĐÓ THẰNG KHỦNG BỐ KHỐN NẠẠẠẠẠẠẠẠẠẠẠẠẠẠẠN!!!” “Ê THẰNG KIA AI CHO MÀY ĐI TRƯỚC TAO!!” “NGƯỜI ĐƯỢC LÉN LÚT QUA LẠI VỚI ĐẠI TƯỚNG QUÂN PHẢI LÀ TAAAAAAAAAAAAAAAAO!!!!!!” “Khứa khủng bố đang nhắm vào mấy cha chóp bu trong chính phủ phải hem? THẾ THÌ CỨ ĐỒ SÁT HẾT BỌN NÓ TRƯỚC LÀ XONG!!!!” “Hiểu luôn, chiến thuật ‘giấu cây là phải thiêu cả rừng’[note54748] đúng hẻm!!” “BYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!”

…………

……

“…… Thế quái nào bọn này còn khủng bố hơn cả khủng bố thật hay thế?!”

“Hết thuốc chữa luôn rồi nhỉ. Ta phải làm gì đây Komari-sama?”

“Bọn này, thích động vật đến mức đó luôn hả…?”

“Cả Komari-sama cũng hết thuốc chữa mất rồi.”

“Đúng rồi hết thuốc chữa rồi đấy! Phải làm sao bây giờ?!”

Trông theo đám cấp dưới vừa chạy loạn vừa hét lên chói tai chẳng khác nào quái vật thành tinh, tôi chợt nhận ra rằng đầu óc mình vừa hóa một màu trắng xóa.

Tệ rồi. Không khéo tôi vừa thả xích cho nguyên một dàn thú đói mất tiêu…

“──Thưa Đại tướng quân. Cho phép tôi được giám sát hành động của bọn đần độn này hết mức có thể. Cứ thế này thì xảy ra bạo động cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”

Tên đầu chó, Bellius Innu Cerbero xuất hiện, khiến tôi thậm chí còn hoảng hơn. Rõ là cấp dưới đang ở kề bên mà tôi cứ liên tục kêu ca phàn nàn… Mà thôi, có cỡ này thì chắc vẫn ổn mà ha (vẻ bất cần đời hiện rõ). Trông Bellius với Chaostel cũng chẳng có vẻ gì là nghi hoặc hết ráo.

“Komari-sama, về dự định của tiểu thư tới đây…”

“Đi gặp Sakuna.”

“Để yên cho các anh em cấp dưới thế kia ạ?”

“…… Bellius, Chaostel. Ta để lại cho hai ngươi được chứ?”

““Chúng tôi xin tuân lệnh.””

Nói xong, hai tên liền chạy biến đi hệt như cơn gió. Sau khi xác nhận rằng cả hai đã không còn trong tầm mắt nữa, tôi mở khẽ buông một tiếng thở dài, giãn gân giãn cốt cho đỡ bị cứng cơ, đoạn ngước nhìn lên trời trông mây lững thững trôi qua. Cuối cùng, tôi lẩm bẩm, sao cho chỉ đủ cho mình mình nghe thấy.

“Ừm, chắc sẽ ổn thôi ha.”



Từ phía đằng xa, tôi có thể nghe được tiếng nổ um trời cùng tiếng hét của ai đó, nhưng thôi chẳng việc gì phải để vào tai. Chắc lát nữa tôi sẽ phải chịu trách nhiệm hay gì đó, chỉ là chẳng phải ngay bây giờ. Hiện tại cứ nghĩ về những chuyện vui vẻ cái đã. Không biết tối nay sẽ có món gì đây ta? Cũng lâu rồi, tôi muốn ăn món thịt viên sốt demi-glace ghê.

“──Komari-sama, ta đến nơi rồi ạ.”

Nghe tiếng Vill thì thầm, chợt tôi bị kéo trở về thực tại.

Cánh cửa thang vận hành bằng ma lực từ từ mở ra, dẫn lối chúng tôi tới tầng sáu của Thất Hồng Phủ. Tòa nhà hằng ngày tôi vẫn tới để làm việc có bảy tầng, mỗi tầng là dành cho một đơn vị tương ứng, như tầng 1 là dành cho Đơn vị 1, tầng 2 là dành cho Đơn vị 2.

Chiếu theo lý luận ấy, tầng 6 đương nhiên là dành cho Đơn vị 6── cũng tức là nơi có phòng làm việc của Sakuna.

Thả bước trên hàng lang, tôi liền thấy cánh cửa dẫn đến phòng của cô ấy. Trong cái bảng ghi “Có trong phòng” kia là tôi biết cô nàng đã trở về phòng rồi.

Nói gì thì nói… c-công nhận là căng thẳng thật đấy. Giờ nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên tôi chợt nảy ra suy nghĩ đi gặp mặt người khác như thế này đấy. Tôi làm được như vậy có lẽ công lớn nằm ở thái độ của Sakuna không chừng── Chung quy lại, tốt nhất tôi không nên làm gì đó để lại ấn tượng xấu trong lòng cô ấy.

“…… Ủa?”

Đến lúc ấy, tôi chợt ngộ ra.

Tôi có thể nghe thấy hai giọng nói phát ra từ phía bên kia cánh cửa. Một giọng là của Sakuna rồi, còn giọng kia── đàn ông? A, mới nãy tôi bắt được từ “Terakomari” này. Rốt cuộc cả hai đang nói chuyện gì thế không biết. Tôi thừa hiểu nghe trộm là không tốt, nhưng tò mò quá rồi thì biết làm sao được đây.

“Không biết là ai tới vậy nhỉ.”

“Tiểu thư muốn kiểm tra không ạ?”

“Kiểm tra kiểu gì?”

“Kiểu này ạ.”

RẦM!! Vừa dứt lời, Vill liền dùng tay mở bật cánh cửa.

Chỉ như vậy, nội thất căn phòng đã hiện ra vô cùng rõ ràng. Sakuna nhìn tôi với vẻ bất ngờ tột độ. Đứng trước mặt cô nàng là một ông bác khoác lên mình phẩm phục của Thần Thánh Giáo và đương nhiên, ông ta cũng đang nhìn về phía tôi với vẻ mặt chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Ừ thì chuyện đó âu cũng là dễ hiểu, bởi chúng tôi vừa xuất hiện trông chẳng khác nào phường thảo khấu kia mà── CÁI CON NGỐC NÀY NỮA!! Vô duyên thì cũng một vừa hai phải thôi chứ hả! Tối thiểu cũng phải gõ cửa chứ! Giờ thì ấn tượng của ta trong lòng cô nàng đã tuột dốc xuống âm vô cùng mất tiêu rồi còn đâu!!

“…… Terakomari, san?”

Âm giọng Sakuna thể hiện rõ vẻ bối rối. Đương nhiên là phải như vậy rồi. Tôi sống chết nặn ra một nụ cười mà lên tiếng.

“C-Chào Sakuna. Xin lỗi vì đã đường đột ghé qua nhá. Tớ tới bàn chuyện diệt trừ khủng bố cơ mà… Phải chăng tớ đang làm phiền?”

Tôi liếc sang ông bác khoác bộ phẩm phục. Trông bầu không khí là hiểu bọn họ đang nói chuyện gì đó hệ trọng kinh khủng, nên rõ rành rành là chúng tôi vừa xen ngang rồi còn gì. Dẫu vậy, “Ôi không hề không hề!” – ông bác lại lắc đầu đầy phô trương.

“Không hề, không hề không hề có chuyện đó! Không thành vấn đề, không có một vấn đề nào hết cả thưa Gandesblood-dono! Đây cũng nào phải chuyện gì quá to tát! Tôi đây cũng chuẩn bị phải cáo lui rồi ấy mà!── Vậy thưa Memoirs-dono! Rất mong nhận được sự hỗ trợ từ ngài!”

“…… Vâng ạ.”

Nói đoạn, ông bác thả bước về phía tôi── hay nói cách khác là về phía cửa ra vào. Mỗi bước chân của ông đều rạch ròi hệt như một binh sĩ đích thực. Đương lúc tôi hoảng hốt tránh đường, ông ta bất ngờ dừng chân rồi mỉm cười với tôi. Một nụ cười khiến tôi không khỏi liên tưởng đến loài chim.

“Được gặp mặt Ngài trực tiếp thế này quả là ân phúc ba đời! Tiếng lành đồn xa, quả nhiên là một con người tài trí vẹn toàn như Ngài đây mới có thể gây nên được nghiệp lớn! Với sức mạnh của Quý ngài, chinh phạt Lục Quốc cũng chẳng phải điều quá xa tầm với, tôi xin được đảm bảo!”

“Ô-Ông nói phải. Chỉ cần có tôi ở đây thì chinh phạt thế giới cũng chỉ như trở bàn tay mà thôi.”

“Ha ha! Quả là một con tim tự tín đến trời xanh cũng phải ganh tị! Tiện cho phép tôi hỏi, Quý ngài đây có tin vào Đức Chúa hay chăng?”

“…… Hả?”

Người này vừa nói cái quái gì vậy?

“Ngài có tin vào Đức Chúa hay chăng?”

“Ơ, mà, cũng bình thường…”

“Ôi! ÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔI!! Quả là một trái tim mộ đạo thành kính! Gandesblood-dono hóa ra lại chính là một con chiên ngoan đạo phụng sự Đức Chúa! Tôi hiểu tôi hiểu rồi vậy ra Quý ngài đây có thể phăng phăng gây nên nghiệp lớn như vậy âu cũng là nhờ ân sủng mà Người ban cho. Có lẽ nói ra điều này quá đỗi thừa thãi đối với Quý ngài, thế nhưng Đức Chúa toàn tri, thấu tường vạn sự, ban phước cho kẻ lành, giáng họa cho kẻ ác. Lý luận thưởng phạt công minh này nhanh chóng và chính xác vô cùng, có thể sánh ngang với mọi hiện tượng xảy ra trên bầu trời và dưới mặt đất ──”

Ông bác cứ liên tục thao thao bất tuyệt với vẻ ngất ngây đến dị hợm.

Đến đây thì tôi đã vững tin rồi. Ông bác này cũng chỉ là một trong những đám biến chất lập dị đâu đâu cũng thấy mà thôi.

Đánh mắt về phía Sakuna, tôi nhận thấy gò má cô nàng đang ửng đỏ, Rốt cuộc cô ấy có quan hệ gì với ông linh mục biến thái này đây?

“──Ôi trời, thật thất lễ làm sao. Chừng như thời gian không cho phép ta tán gẫu đủ mọi thứ từ trên trời xuống dưới biển mất rồi. Quả là một điều tàn khốc đến đau đớn cả con tim! Dẫu vậy, chỉ riêng việc biết được Gandesblood-dono là một người đồng chí trên con đường phụng sự Đức Chúa đã là phước bảy mươi đời nhà tôi rồi! Mong rằng trong tương lai tôi sẽ có cơ hội được luận bàn về thuở khai thiên lập địa cùng vô vàn các tạo vật khác do Đức Chúa tạo nên cùng với Ngài!”

“Ô-Ông nói phải. Khai thiên lập địa nghe đỉnh phết.”

“Phải! Đó là một điều vô cùng trác việt!”

Ông bác nắm chặt lấy bàn tay tôi mà lắc lên lắc xuống. Ông cha xứ biến thái mỉm cười hét lên “Vậy tôi xin phép cáo từ! Amen!” rồi biến đi mất dạng.

Này là, vậy đó nhỉ? Kiểu người mà nhất định không nên xớ rớ vào ấy.

“…… Sakuna, cậu quen người vừa rồi hả?”

Bờ vai nhỏ nhắn chợt giật lên một cái. Làm sao mà phải bất ngờ đến vậy nhỉ? Nói trước nha, tớ đây là một Ma Cà Rồng an toàn ưa hòa bình và cô độc, tuyệt đối không phải loại sát nhân hàng loạt thiếu đi bộ kiềm chế như các Thất Hồng Thiên khác đâu nha── Tôi cũng muốn nói thế lắm, nhưng nghe chừng vẫn còn hơi sớm để tôi bộc lộ bản chất thật với cô gái này nên thôi.

“…… Người đó là… Helldeus Heaven, Thất Hồng Thiên đã tiến cử mình lên vị trí này.”

“Ổng cũng là Thất Hồng Thiên luôn hả?”

Cái danh hiệu Thất Hồng Thiên này hơi bị nhiều kẻ lập dị quá thì phải?

“Vâng… có điều, công việc chính của bác ấy là làm linh mục. Bác ấy điều hành một nhà thờ cùng một cô nhi viện tại nơi ngoại ô Đế Đô. Thực ra mình cũng lớn lên tại cô nhi viện ấy.”

“T-Tớ hiểu rồi.”

Tôi không hiểu lắm, nhưng chừng như có sự tình phức tạp nào đó lẩn khuất đằng sau. Chỉ có kẻ dại mới đi chọc ngoáy sâu thêm, nên giờ an toàn nhất vẫn là bắt đầu bằng chuyện công việc. Mặc dù thật lòng mà nói thì tôi đếch muốn làm việc tẹo nào.

Đoạn, coong, coong, một thanh âm khổng lồ vang vọng khắp muôn nơi. Đó là ma pháp âm thanh phát ra từ tháp đồng hồ tại Đế Đô, hay còn được gọi là tiếng chuông báo hiệu đã đến giờ trưa. Để ý mới thấy, tôi đói meo rồi.

“Komari-sama, bữa trưa nay tiểu thư muốn dùng gì ạ?”

“Ừm…”

Để xem nào. Chẳng mấy khi có cơ hội, giờ mà để lại mỗi câu “Vậy tớ đi ăn trước nhé” xong quay mông bỏ đi thì cũng kỳ…

Vậy nên nếu xuôi theo dòng đối thoại thì sẽ là thế này.

“Sakuna này, nếu cậu không chê thì ta c-cùng… đi ăn trưa nhé?”

Tôi nói rồi. Tôi nói ra rồi. Có bảo rằng tôi đây mà rủ được người khác đi ăn là thành tích vô tiền khoáng hậu cũng chẳng phải nói quá── Thế rồi tôi chợt nhận ra. Rủ rê người ta vào phút cuối thế này có ổn không ta? Chẳng phải bình thường người ta hay liên lạc trước rồi mới hẹn nhau hay sao?

Bất chợt trong tôi dậy lên cảm giác bất an, thế nhưng Sakuna lại lẩm bẩm với tông giọng nhỏ đến độ như sắp tan biến tới nơi.

“…… Vâng, mình rất sẵn lòng, nếu như, Terakomari-san, không chê…”



Nhà hàng tọa lạc bên trong Cung điện Mulnite, Thức Quả Màu Mỡ là một nhà hàng cao cấp khi nào cũng tấp nập các quý tộc ra vào Cung điện, đồng thời cũng là một nơi mà nhất định tôi không bao giờ dám bén mảng tới. Dẫy vậy, chẳng mấy khi có dịp, cũng nên tận dụng nơi này một chút chứ nhỉ.

… Nghĩ vậy, chứ thực tế là thất bại thảm hại.

Vừa vào trong nhà hàng, tôi đã bị những lời khen có cánh mà chẳng làm sao vui vẻ cho nổi “tấn công”, tỷ như: “Đại tướng quân Gandesblood kìa!” “Hàng thật giá thật luôn!” “Trông Ngài thật lạnh lùng mà sắc sảo làm sao!” “Luồng khí tàn sát đang ồ ạt tuôn chảy kìa”, điều này khiến Sakuna thu mình lại rồi nấp ra sau lưng tôi.

“Hay ta đi ra chỗ khác ăn nhé?” – Tôi thử đưa ra đề xuất, nhưng Sakuna lại lắc đầu từ chối. Tôi không hiểu lắm, nhưng xem chừng nguyên do là bởi cô ấy không muốn gây thêm rắc rối cho tôi. Thật ra thì có rắc rối gì đâu mà… thôi thì, cứ tôn trọng ý kiến của cô ấy vậy.

Chúng tôi ngồi xuống. Sakuna ngồi đối diện tôi, còn Vill thì đứng đằng sau… ủa mà sao lại đứng sau?

“Ngươi làm cái gì vậy hả? Ngồi xuống đi chứ.”

“Em không quen vào những nơi sang trọng thế này ạ. Mà chưa tính đến chuyện đó thì danh dự kẻ hầu trong em không cho phép bản thân được ngồi chung một bàn với chủ nhân.”

“Coi cái đứa tự tin chui vào giường ta nói gì kìa!!”

Tuýýýýýt, chợt tôi nghe thấy tiếng gì như tiếng hít thở sâu. Nhìn ra phía trước thì tôi thấy bờ má Sakuna đỏ ửng như trái cà chua chín, khuôn miệng thì mở ra thở hồng hộc… Ủa? Cô ấy làm sao vậy nhỉ?

“Tiểu thư nói phải. Em và Komari-sama là bộ đôi có một không hai vượt qua lằn ranh sinh tử không biết bao nhiêu lần rồi mà.”

“Tám phần số lằn ranh ấy là do ngươi tự ý nhảy vào chứ ai.”

“Tiểu thư cứ khéo tưởng tượng. Nói gì thì nói, chính vì vậy mà em với Komari-sama có ngủ chung một giường hay ngồi chung một ghế cũng là chuyện bình thường mà nhỉ. Ôi sao em thật đãng trí quá đi.”

Vill ngồi xuống chiếc ghế cạnh tôi hệt như được bảo, rồi chẳng hiểu sao nhỏ lại liếc sang Sakuna cùng nụ cười như vừa bày mưu tính kế gì đó. Chẳng hiểu gì cả, nhưng thôi tạm thời cứ lờ lớ lơ đi là được.

Sau khi đã gọi món xong, tôi liền mào đầu câu chuyện.

“Giờ thì, để tớ tự giới thiệu nhé. Tớ là Terakomari Gandesblood, 15 tuổi. Từ giờ trở đi sẽ còn phải trông cậy vào cậu nhiều nên là, ờm, sao nhỉ… chiếu cố cho nhau nhé.”

“M-Mình cũng mong được bạn chiếu cố. Mình tên là Sakuna Memoirs… Vậy, bức thư, bạn đã đọc chưa…?”

“Ừm, tớ đọc rồi. Tớ cũng thích đọc sách lắm á. Có lẽ tớ với Sakuna sẽ hợp nhau lắm đấy.”

“Vâng…” – Khuôn mặt đỏ ửng đến tận mang tai, cô nàng cúi mặt xuống. Nhưng rồi, cô ấy lại tiếp lời với một âm lượng nhỏ nghe chẳng khác nào tiếng muỗi vo ve – “Cảm ơn bạn nhiều, mình vui… lắm. Thế nhưng, quan trọng hơn… không tính đến sở thích của mình… về nguồn cơn khiến mình trở thành Thất Hồng Thiên… bạn nghĩ sao ạ? Bạn có cảm thấy mình, đáng khinh không…?”

À, là cái chuyện lên làm Thất Hồng Thiên vì tai nạn.

Khinh là khinh thế nào được. Hoàn cảnh giống y hệt tớ mà.

“Tớ hỏi tham khảo thôi, nhưng tình huống thế nào mà cậu gây phiến loạn được vậy?”

“Là do phát nổ ạ.”

Gì mà nghe như đánh bom thế?

“… Mình yếu đuối vô cùng, vậy nên mình muốn mạnh mẽ hơn… Đó là lý do mà mình phải tập thêm về ma pháp, thế rồi mình lỡ tay tấn công trúng một Thất Hồng Thiên tình cờ đi ngang qua. Chẳng rõ làm sao, nhưng người đó đã chết ngay tắp lự…”

“T-Tớ hiểu rồi. Vậy thì, nói sao ta… xui xẻo ghê nhỉ.”

“Phải… Bình thường thì làm gì có ai lại trở thành Thất Hồng Thiên theo kiểu này được kia, nhưng Helldeus-san – người vừa nãy bạn mới gặp – lại tỏ ra phấn khích vô cùng. ‘Nhất định ta sẽ giúp Sakuna trở thành Thất Hồng Thiên’, nói thế xong là bác ấy liền tới gặp mặt trực tiếp Hoàng đế Điện hạ mà ba hoa đủ thứ chuyện, để rồi trong khi còn chưa rõ sự tình thế nào mình đã được nhận mất rồi.”

“Bà hoàng biến thái mà, thấy ai dễ thương mà chẳng động tay động chân.”

“D-Dễ thương… sao?”

Sakuna chớp chớp mắt vì kinh ngạc. Chẳng hiểu làm sao nhỏ Vill ngồi cạnh tôi lại nhìn sang bên này với vẻ mặt vô cảm như cá chết. Cả hai người luôn nhé, bị cái gì vậy hả?

“Nói chung là! Tớ đã hiểu tình hình của Sakuna rồi── Có điều, vấn đề khó khăn hơn tất thảy là phải che giấu thực lực khỏi đám cấp dưới nhỉ. Bọn họ mà biết cấp trên yếu đuối thì kiểu gì cũng phiến loạn cho coi.”

“? Đâu có chuyện đó đâu.”

“Hả?

“Các thành viên cấp dưới vốn dĩ đã biết rằng mình chẳng hề mạnh mẽ, thế nhưng họ vẫn hỗ trợ hết mình để mình có thể hoàn thành đầy đủ nghĩa vụ của một Thất Hồng Thiên. Mọi người luôn động viên mình, rằng ‘Không sao đâu’, ‘Không việc gì phải lo lắng cả’. Bởi ai nấy cũng đều tốt bụng như vậy nên mình… mặc dù vẫn có chút mong muốn từ bỏ, nhưng mình cảm thấy như vẫn có thể cố gắng hết mình.”

“………”

Cái vẹo gì thế? Ganh tị quá trời đất ơi.

Tôi mà cũng thẳng thắn thừa nhận mọi chuyện thì liệu mấy tên cấp dưới có lượng thứ cho tôi được như vậy không đây?

Có chứ, có mà nằm mơ giữa ban ngày. Đảm bảo tôi sẽ chết ngắc luôn cho coi.

“T-Tớ hiểu rồi. Được làm việc trong môi trường tốt như thế âu cũng là chuyện đáng mừng ha. Cơ mà nói gì thì nói chứ, công nhận là bất công thật đấy. Đáng ra con người ta phải được quyền lựa chọn công việc cho bản thân chứ nhỉ.”

“So với mình, Terakomari-san mới đúng thực là một người tài giỏi. À không, ngay đến việc so sánh thôi cũng đã là thất lễ với bạn rồi… Bạn vừa mạnh mẽ, vừa tích cực hoạt động dưới tư cách Thất Hồng Thiên… Cảm giác như đây chính là thiên chức dành cho bạn vậy.”

Làm đếch gì có chuyện đấy── mém tí nữa là tôi mở mồm thừa nhận rồi, cơ mà may sao vẫn kịp kiềm nén lòng mình. Đám quý tộc các bàn xung quanh đang vểnh tai lên hóng chuyện kia kìa. Quả nhiên chọn nhà hàng này đúng là hạ sách mà.

Trong khi tôi còn đang phân vân không biết nên đáp lại thế nào, Vill liền đánh mắt sang cơ hồ hối thúc tôi.

“Komari-sama, cũng đến lúc ngừng bàn chuyện phiếm rồi tập trung vào công việc rồi đấy ạ.”

Con nhỏ này bị sao vậy? Trông hình như hơi khó chịu thì phải?

“M-Mình xin lỗi. Về chuyện tiêu diệt kẻ khủng bố, phải không nhỉ?”

Sakuna hớt hải điều chỉnh tư thế ngồi. Trời cậu khách sáo với con nhỏ biến thái này làm gì.

Thôi vậy, đành phải bàn chuyện công việc để chiều lòng Vill thôi. Thực lòng mà nói thì tôi không nghĩ là cần phải bàn bạc làm gì cho mệt. Tại sao ư? Bởi tôi vừa thả xích cho toàn bộ đám cấp dưới tức thì đó còn gì. Coi bộ dạng hào hứng thất thường của bọn họ thì thảo phạt tên khủng bố cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“Để xem nào. Đầu tiên cứ trao đổi một chút đã── Sakuna từng bị tên khủng bố sát hại một lần phải không? Bộ cậu không nhớ mặt hắn thật à?”

“Mình xin lỗi. Tất cả những gì mình nhớ là khi ấy mình vừa rời Thất Hồng Phủ vào ban đêm, định bụng về nhà rồi… chẳng biết tự lúc nào đã tử vong bên ngoài mất rồi.”

“Tôi hiểu rồi.” – Vill gật đầu – “Theo lời Hoàng đế Điện hạ thì có thể thủ phạm sở hữu một năng lực Giải Phóng Liệt Hạch có thể thao túng ký ức. Memoirs-dono, ngài biết về Giải Phóng Liệt Hạch chứ?”

Trong một khắc – kỳ thực là chỉ trong một khắc – tôi có cảm tưởng như đôi mắt Sakuna như đang uốn lượn.

“…… Thưa là, không, mình chỉ được nghe người ta đồn đại thôi.”

“Giải Phóng Liệt Hạch là một thứ dị năng mang tính quyết định khác với ma pháp. Giả như tên khủng bố mà thật sự sở hữu Giải Phóng Liệt Hạch thì có cẩn thận mấy cũng chẳng thừa.”

“Thưa, mình, yếu đuối vô cùng, liệu có sao không?”

“Vậy thì ngài chỉ cần đi theo Komari-sama là được.”

Vill liền nháy mắt một cái.

Sakuna nhìn tôi mà ánh mắt như đang tỏa ngàn ánh sao, khiến cho cái miệng tôi tự ý chuyển động theo phải xạ.

“Không việc gì phải lo lắng hết. Tớ sẽ bảo vệ Sakuna mà!”

“Mình xin lỗi. Mình, chỉ có đủ sức để bóp nát quả táo bằng một tay thôi…”

“………”

Thiên địa ơi.

“… M-Mình xin lỗi. Phải tay không chẻ đôi quả dưa hấu mới được cơ nhỉ.”

“Wahahaha! Cậu không việc gì phải nản chí! Giờ đây tớ có thể phẩy tay cắt đôi quả dứa chứ ngày xưa cũng chỉ bóp được quả táo là cùng. Cứ nỗ lực hết sức, rồi sẽ có ngày cậu chẻ đôi được dưa hấu thôi.”

“Vâng, mình sẽ cố gắng hết sức.”

“Nhưng mà lãng phí thức ăn cũng không tốt đâu nhé.”

“Vâng, mình sẽ ăn hết.”

“Vậy mới được chứ.”

…… Bọn tôi đang nói chuyện quỷ quái gì thế này?

“Komari-sama, tiểu thư lạc đề rồi đấy ạ.” – Vill nói mà như đang quở trách, có điều nói đúng quá nên tôi chả cãi nổi – “Tựu trung lại, trước một kẻ khủng bố lai lịch bất minh thế này, tốt nhất ta nên chuẩn bị vẹn toàn rồi hẵng đối phó.”

“Hừm── Tự nhiên ta thấy hơi thắc mắc, mục đích của thủ phạm là gì nhỉ? Chắc không phải là chỉ tàn sát xong là xong đâu phải không? Có phải bọn cấp dưới của ta đâu mà.”

“Chúng ta vẫn chưa có trong tay nhiều thông tin, khó lòng nói chắc được ạ.”

Đến đây, Vill không nói thêm điều gì nữa.

Đúng là hiện tại thì có đoán già đoán non cũng chẳng ích lợi gì. Nguyên nhân là bởi hiện giờ đám cấp dưới của tôi đang nỗ lực hết mình, chẳng mấy chốc sẽ tóm được thủ phạm mà thôi. Tôi với Sakuna cứ thong thả nghỉ ngơi rồi tán phét chuyện sách báo với thiên văn nọ kia là được── ấy không không, làm gì có kẻ chỉ huy nào lại có tư tưởng thế này được. Phải động viên cấp dưới thôi. Lại chuẩn bị bánh kẹo đem phát nào.

Đương lúc tôi còn đang suy nghĩ lung tung, “Vậy thì” – thốt nhiên Vill cất lời.

“Tình hình thế này thì ta chỉ có thể làm được một việc thôi. Tên khủng bố chỉ xuất hiện vào ban đêm, chưa kể địa điểm xuất hiện cũng chỉ giới hạn trong Cung điện Mulnite. Nói cách khác── ta chỉ cần đi tuần vào ban đêm là được.”

“…… Hả?”

Bất giác, tôi nghệt mặt ra.

Đi tuần ban đêm… gì cơ?

“Nói vậy tức là ban trưa ta không phải làm việc hả? Ta được ngủ trương thây đến trưa hả?”

“Tiểu thư đang nói gì vậy ạ? Trưa ra trưa, tối ra tối chứ. Tiểu thư sẽ phải làm việc từ chín giờ sang cho tới… để xem nào, tầm tám giờ tối đi.”

“HẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢ?!!!!!”

Cơn giận trong tôi bùng phát tới độ cảm tưởng như tóc tai đang dựng ngược hết cả lên. Từ chín giờ sáng đến tám giờ tối cái quái gì…? Phải làm việc thời gian dài như thế có mà đầu ta phát nổ rồi chết mất à!!

“Ăn nói hàm hồ!! Còn lâu ta đây mới đi làm trong thời gian đó nhá!!”

“Komari-sama.”

“Làm sao?!!”

“Người ta đang nhìn đấy ạ.”

“…………”

Sakuna trông thất kinh ra mặt. Đám quý tộc xung quanh thì bắt đầu kháo nhau “Đại tướng quân là Thất Hồng Thiên cơ mà sao…” “Chẳng lẽ thực ra Ngài không hề muốn làm việc?” “Ăn nói như thế chẳng phải đã đủ để mất tư cách Thất Hồng Thiên rồi hay sao?” “Mà không khoan đã, cũng có thể chỉ là vạ miệng thôi thì sao.” “Có là vạ miệng mà phát ngôn như thế cũng đâu có hay ho gì.” “Đúng thật.”──



Hừm. Thấy mẹ rồi.

Đến khi bình tĩnh lại, tôi mới một lần nữa quay lại nhìn Vill.

“──Ăn nói hàm hồ. Làm việc có thế thì được ích lợi gì.”

Đám quý tộc bắt đầu nhao nhao lên. Tự nhiên tôi cảm thấy có hàng nước gì âm ấm rỉ ra nơi trái tim.

“Tám giờ thì đến trẻ con chúng nó còn thức! Muốn tóm gọn tên khủng bố gian trá thì phải đi muộn hơn nữa chứ hả! Phải, sự việc xảy ra tại những nơi mắt thường không thể chạm tới, chính vì vậy mà để ý đến những nơi như thế há chẳng phải trách nhiệm của Thất Hồng Thiên ta đây hay sao?!”

Soạt, tôi chĩa ngón trỏ vào mặt Vill mà tạo dáng. Ừm, tạo dáng ấy.

Chợt đó đây tôi nghe thấy tiếng ai đó vỗ tay nồng nhiệt. Lại thêm một người, thêm một người nữa, để rồi tiếng vỗ tay tựa vạn sấm vang vọng khắp khu nhà hàng rộng lớn.

Tôi chìm trong nỗi tuyệt vọng cùng cực.

Và cái đứa đẩy tôi xuống nơi vực sâu tuyệt vọng này, nhỏ hầu biến thái kìa thì lại…

“Em cảm động quá…! Thật không ngờ Komari-sama lại quan tâm Đế quốc Mulnite đến nhường này! Em đã hiểu lòng tiểu thư rồi. Vậy từ ngày hôm nay, mỗi ngày ta sẽ đi tuần trong Cung điện tới mười giờ tối. Memoirs-dono có vấn đề gì không?”

“Mình ổn. Mình cũng sẽ noi gương Terakomari-san mà nỗ lực hết mình.”

Thôi đi, đừng nhìn tớ bằng ánh mắt tôn trọng đó. Tớ cũng chỉ một đứa Ma Cà Rồng vô dụng chẳng được cái tích sự gì thôi, có gì đâu để mà học hỏi── và như mọi khi, tôi muốn nói ra những lời này lắm mà không sao thổ lộ ra cho nổi.

Hít một hơi thật sâu, tôi lại ngả mình xuống ghế.

Nai lưng ra làm việc đến tận 10 giờ tối á? Làm người đếch ai làm thế. Sakuna ơi, cậu cũng không thích đâu nhỉ? Không thích thì cứ lên tiếng phàn nàn đi cậu… Ôi thiên địa ơi, cậu ấy chẳng phàn nàn câu nào hết ráo. Làm sao mà cậu hăng hái đến vậy kìa? Tưởng cậu muốn bỏ chức Thất Hồng Thiên cơ mà?

“…… Tạm thời chúng ta sẽ kết thúc buổi họp mặt tại đây nhé.”

“Vâng. Đầu tiên mình phải xem xét tình hình qua buổi đi tuần tối nay đã nhỉ.”

Cảm giác như tôi vừa sụt mất cả kí. Mặc dù phần vất vả còn chưa bắt đầu nữa kìa── mà không, nếu ngon ăn thì đám cấp dưới của tôi sẽ tóm gọn thủ phạm trong ngày không chừng. Như thế thì chẳng cần tuần đêm tuần tối gì nữa hết. Lần này thôi, chỉ lần này thôi, tôi sẽ để yên cho bọn này làm loạn. Chỉ cần làm sao bớt giết người đi là được.

“…… Giờ nghĩ lại, cơm cuộn trứng ta gọi vẫn chưa ra hả ta?”

“Nhà hàng đang đông mà, chắc sẽ mất thêm chút thời gian nữa đấy ạ.”

“Hừm.”

Tôi đói meo đói mốc rồi đây này. Giờ nghĩ lại thì sáng nay tôi đã làm việc chăm chỉ cực kỳ. Hết đi yết kiến Hoàng đế lại đi giám sát đám cấp dưới── Tay cầm thìa cầm dĩa mà suy nghĩ vẩn vơ trong khi chờ đợi, thốt nhiên tôi nghe thấy tiếng gì như tiếng nổ vang lên phía bên ngoài.

Chỉ là "tiếng nổ" không thì còn đỡ── Đây lại là một vụ nổ lớn đến độ rung chuyển cả nhà hàng này.

Đám quý tộc hét lên thất thanh. Tôi cũng mém nữa là để tiếng hét thoát khỏi miệng.

“C-Chuyện gì vậy?! Chẳng lẽ là khủng bố?!”

“Khả năng cao lắm ạ. Nào Komari-sama, ta đi thôi!”

“C-Chờ xíu, ta không muốn phải ra chỗ nào nguy hiểm đââââââââââââââââââââââââu!!! Mà ta còn chưa được ăn cơm cuộn trứng cơ màààààààààààààààààààà!!!”

Tôi bị nhỏ hầu lôi đi xềnh xệch mà chẳng phản kháng được nổi một chút.

…… Tôi muốn có sức mạnh.

Sức mạnh đủ để phản kháng lại thể lực quái vật của con nhỏ này.



Sau khi chạy như bay ra ngoài khu vườn Cung điện, đập vào mắt chúng tôi là một khung cảnh khiến tôi những tưởng mình đang chiêm bao.

Tử thi. Một núi tử thi. Quanh núi còn có một núi sông máu với mấy "đồi" tử thi khác nữa.

Chẳng những là tử thi, mà còn là tử thi của người mà tôi đã quen mặt. Nói đơn giản hơn, đám cấp dưới của tôi, các thành viên Đơn vị 7 đã bị "xử lý" tàn bạo đến vô nhân đạo. Chẳng hiểu gì hết. Chẳng lẽ bọn đần này đang đi mò con mồi cũng quay sang giương nanh múa vuốt với nhau được? Nghe cũng hợp lý ra phết── mà không, sai hẳn!

“Bellius! Chaostel! Các ngươi cũng vậy luôn hả?!”

Ngay đến tốp lãnh đạo là Bellius và Chaostel cũng nằm lăn quay trên nền cỏ. Nếu ngay đến hai tên này còn ăn hành thì khó mà nghĩ đây chỉ là lục đục nội bộ thôi cho nổi.

“Tôi xin lỗi… thưa Đại tướng quân…”

Bellius nói, miệng thở ra trông đầy khó nhọc. Nghe chừng tên này thì chưa đi hẳn.

“Này, ngươi làm sao thế? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

“Con ả đó… Tất Hắc Thiểm Quang đã…”

Khặc, Bellius thổ huyết, rồi lập tức ngừng cử động. Cảm tưởng như mặt tôi vừa tái xanh lại. Cho dù có thể hồi sinh thì chứng kiến cái chết của người khác thế này vẫn chẳng tốt cho tim tôi chút nào.

“K-Không sao đâu. Anh ấy vẫn chưa chết. Cứ để đó cho mình.”

Sakuna tiến lên một bước. Trong khi tôi vẫn còn chưa hiểu cô ấy định làm gì, cô nàng cầm cây trượng to khủng bố bằng cả hai tay, đoạn chĩa vào Bellius mà xướng lên câu thần chú.

“《Ma Hạch hỡi Ma Hạch, hãy di chuyển những điều đang yên giấc》── Ma pháp hồi phục trung cấp【Cung Cấp Hoạt Tính Hóa】[note54749]”

Một luồng sáng nhàn nhạt phát ra từ trên đỉnh cây gậy, đi xuống bao bọc lấy cơ thể tên đầu chó. Sau khi quan sát tình hình một lúc, cuối cùng “Khụ khụ!” Bellius liền ho sặc sụa. Sống lại rồi── hay đúng hơn, hồi phục rồi.

“Miễn là còn chưa chết thì mình có thể thúc đẩy quá trình hồi phục như vậy đấy.”

“Sakuna đỉnh quá!”

“K-Không phải như vậy đâu… Chỉ là chủng Thanh Ngọc, thường giỏi ma pháp hồi phục như thế này thôi mà…”

“Có là vậy đi nữa thì cũng đỉnh lắm. Tớ có làm được đâu.”

“Bạn thấy vậy sao… Ì hì hì…”

Tôi không biết cô nàng dùng được thứ ma pháp đỉnh cao cỡ này đâu đấy.

Mà nói thật thì lúc nghe chuyện táo dưa khi nãy tôi cùng lờ mờ nhận ra rồi, rằng quả nhiên cô gái này tài năng hơn tôi cả trăm lần. Lẽ thường tình thôi mà ha. Thôi thì chuyện này đành để sau nói tiếp vậy──

“Bellius, ngươi có sao không?”

“… Vâng, cũng hơi hơi ạ… A!” – Cơ hồ chợt nhớ ra điều gì, tên đầu chó liền nhìn lên không trung – “Tôi không có lời nào để bào chữa, thưa Đại tướng quân! Là Flöte Mascarail ạ. Chính ả là người đã đả bại chúng tôi!”

“Flöte á?”

Đúng khi ấy, một tiếng nổ inh tai vang lên. Tôi thất kinh mà ngước nhìn, tôi chợt lọt vào mắt tôi là bóng hình ai đó đang đập nhau trên đỉnh tòa nhà trước mặt.

Một bên là một người phụ nữ cầm kiếm. Mái tóc đen quyến rũ tung bay trong gió, tay cầm kiếm đâm tới tấp trông chẳng khác nào đang khiêu vũ. Ấy chính là Thất Hồng Thiên anh tài, Tất Hắc Thiểm Quang Flöte Mascarail.

Bên còn lại là một gã đàn ông trông rõ choai choai. Tên đó vừa khéo léo né tránh từng đường kiếm của Flöte vừa tìm thời cơ khai hỏa ma pháp phát nổ mà mình tâm đắc. Ấy chính là một trong các lãnh đạo Đơn vị 7, Mellaconcey. Mỗi lần tên này tấn công là một món đồ trang trí trên tòa nhà bị phá hủy. Chẳng biết cuối cùng ai sẽ chịu trách nhiệm đây nhỉ.

“Chậc, luồn luồn lách lách như đám chuột bọ── Nhận lấy đòn này đi!”

Ma lực lưu lại trên thanh kiếm của Flöte, để rồi ngay khi cô ả vung kiếm, một dòng chảy ma lực đen tuyền liền bắn ra với tốc độ không tưởng── ắt hẳn đó chính là ma pháp ám hắc thượng cấp. Đáp lại đòn đó, Mellaconcey bật nhảy bằng lực chân kinh hồn, để rồi ma pháp ám hắc trượt mất mục tiêu liền va trúng đỉnh tháp phía sau lưng hắn rồi biến đó thành tro bụi. Này thì nhất định là Flöte phải chịu trách nhiệm rồi.

Khắc sau, bộp, Mellaconcey đáp xuống ngay cạnh tôi.

Nhảy đếch gì mà kinh thế── mà không không! Quan trọng gì chuyện đấy!

“Ê-Ê Mellaconcey! Các ngươi đang làm gì đấy hả?!”

“GIÊ! Flöte điên lên rồi làm loạn. Xử lý anh em trông rõ thưởng ngoạn. Tất Hắc Thiểm Quang chết tử chết tiệt. Để tau cho mi lên giường nằm liệt!”

“Nói chuyện bình thường coi!”

“Mụ ấy đập bọn tui nên bọn tui đập lại.”

“Ngươi nói chuyện bình thường được hả?!”

“──Nghe sao mà oan ức ghê đó. Tôi đây chỉ đang hoàn thành nghĩa vụ của mình thôi mà.”

Flöte nhẹ nhàng hạ cánh xuống mặt đất, vẫn giữ nguyên thái độ cao ngạo hồi sáng mà lườm tôi một cái. Hơi hãi một chút, nhưng ngay đến tôi cũng làm sao có thể ngồi yên khi thấy cấp dưới bị sát hại hàng loạt như vậy chứ. Tôi vận hết dũng khí trong lòng mà tiến lên một bước.

“F-Flöte! Bộ cô không tự thấy làm thế này hơi bị quá tay hay sao? Rốt cuộc là cô muốn gì? Còn tùy câu trả lời mà có thể tôi sẽ giận đấy nhá! Tôi sẽ lơ cô cả tuần luô──”

Đúng khi ấy.

Hình bóng Flöte liền mất dạng.

“Ớ?”

Khắc sau, một thứ gì đó trông như tia chớp đen tuyền lọt vào tầm mắt tôi. Trong khi tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra mà cứ thế đứng lặng, một âm thanh cao tần bất chợt vang lên khiến màng nhĩ tôi rung lên dữ dội.

Gió giật kinh dị. Tôi len lén mở mắt ra mà quan sát xung quanh.

Ngay trước mắt tôi chính là bờ lưng của Sakuna. Cậu ấy nắm chắc cây trượng khủng bố mà chặn đường kiếm của Flöte. Rồi giờ thì tôi chính thức không hiểu gì cả rồi đấy.

“…… Ôi trời, vậy là Memoirs-san mới là người phản ứng sao?”

“T-Thưa… tôi không nghĩ, đột ngột lao tới chém như vậy, là điều hay đâu ạ…”

“Hừm, tôi lỡ tay một chút thôi mà.”

Flöte hừ mũi, đoạn tra kiếm vào vỏ. Thế rồi, dẫu có hơi muộn nhưng cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra tình hình. Ả Flöte kia vừa tấn công tôi. Đương nhiên là tôi chẳng làm sao kịp phản ứng được mà cứ đứng đấy chờ chết, nhưng Sakuna đã chạy lên trước mặt mà đỡ đòn tấn công hộ tôi.

Nói cách khác, tôi vừa mới được cậu ấy cứu mạng.

“Bạn có sao không, Terakomari-san?”

“Hơ, à, t-tớ ổn…”

“… Mình xin lỗi! Nếu là Terakomari-san thì đòn tấn công vừa nãy bạn đã có thể dễ dàng chặn lại rồi. Mình thật sự xin lỗi vì đã làm chuyện thừa thãi…”

“K-Không không không không! Đúng là đòn tấn công cỡ đó thì tớ dùng một ngón tay cũng nghiền nát được, chuyện này thì rõ ràng như mặt trời mọc đằng Đông và lặn đằng Tây rồi, nhưng đúng thực Sakuna vừa mới cứu tớ một phen đấy! Cảm ơn cậu nha!”

“Ì hì hì hì… mình được khen kìa.”

Cô gái này bị sao vậy? Dễ thương quá trời, lại còn đáng tin cậy nữa… Hả? Chẳng lẽ cô ấy là thiên sứ?

Tiện đây, Vill đứng cạnh tôi thì đang cầm thanh kunai mà tỏa ra một bầu không khí rõ nguy hiểm. Con nhỏ này đang làm gì vậy không biết.

“Mình… mới phải là người cứu Komari-sama kia mà…”

Ê mặt gì trông dễ sợ thế kia. Mà thôi kệ── đang lúc nghĩ vẩn vơ như thế thì tôi chợt ngộ ra cái người đang đứng trước mặt mình kia trông mặt còn dễ sợ hơn. Phải đến lúc ấy tôi mới hớt hải chấn chỉnh lại bản thân.

Thất Hồng Thiên đáng kinh hãi mới nãy còn tự nhiên lao tới chém tôi── Flöte Mascarail đột ngột tặc lưỡi, nghe chừng khó chịu ra mặt.

“Đúng là biết cách điều quân khiển tướng ghê đấy, trong khi mình thì lại chẳng làm nên chuyện gì.”

“Không làm gì thì làm sao?! Lâu lâu cũng phải có ngày như vậy chứ!── Mà quan trọng hơn, cô đã làm gì với Đơn vị 7 bọn tôi vậy hả?! Giết người là phạm pháp đấy nhé!!”

“Nói ra thì cũng đơn giản thôi. Đám cấp dưới lôi thôi lếch thếch nhà cô vi phạm kỷ cương nơi Cung điện nên tôi phải dạy cho chúng chút bài học nhớ đời.”

“Vi phạm kỷ cương? Bộ tụi này hút thuốc hay gì hả?”

“Đời nào có chuyện đơn giản đến thế!” – Flöte lườm nguýt tôi, trông ánh mắt cô ả y hệt một con quỷ - “Cô giáo dục cấp dưới cái kiểu gì vậy hả? Hết phá hoại của công lại đến giết người bất thành── Đơn vị 7 các cô hành động chẳng khác nào bọn khủng bố!”

“Chờ một xíu, cô đang nói gì…?”

“Đám cấp dưới của cô đang lăn ra chết đằng kia! Tất cả, không chừa một tên, đều đã làm loạn cả Cung điện Mulnite như chốn không người, nên tôi buộc lòng phải hành động để ngăn bọn chúng lại đấy!!”

“………”

Tôi nhìn sang Bellius.

Hắn ta liền cụp tai lại mà nói.

“Tôi thật không có lời nào để bào chữa. Một mình tôi khó lòng nào cản bước bọn chúng cho được.”

…… Ô kìa? Vậy há chẳng phải chúng tôi mới là kẻ xấu ở đây hay sao?

Đúng kiểu “có bị giết cũng đừng trách” luôn.

“──Này Gandesblood-san, cô có nghe tôi nói không đấy?! Chính vì cô không giám sát đàng hoàng nên Cung điện với chịu thiệt hại khổng lồ đến nhường này, giờ thì cô tính chịu trách nhiệm thế nào đây?”

“T-Tôi sẽ trả tiền…”

“Cứ tưởng dùng tiền là giải quyết được mọi vấn đề thì cô nhầm to rồi đấy!”

“Tôi sẽ làm mọi việc nên…”

“Xin cô đừng có mở miệng ra là ăn nói nhẹ bâng như vậy nữa có được không hả?!”

Vậy cô muốn bọn tôi phải làm sao? Lao động công ích à? Hay chịu quản thúc tại gia? Được thế thì tôi hoan nghênh lắm đấy, nhưng đời nào có chuyện chỉ cần làm thế là Flöte sẽ tha thứ cho tôi──

Trong khi tôi còn đang bế tắc, chưa biết nên xử trí thế nào thì, Tất Hắc Thiểm Quang liền nhếch mép cười.

“Qua sự việc lần này đã cho thấy Gandesblood-san không hề phù hợp với chức vụ Thất Hồng Thiên. Không chỉ thực lực bất minh, mà ngay đến đơn vị của mình cũng chẳng thể quản lý được. Trong lịch sử ngàn năm của Đế quốc, chưa từng tồn tại một Thất Hồng Thiên nào như cô cả.”

Không sai chữ nào.

Cô ả nói không sai chữ nào đâu nên Bellius à, đừng có lườm Flöte như kiểu cô ả từng du di tam tộc nhà ngươi thế; Mellaconcey à, đừng có mà lừa lừa cái miệng đi niệm phép hộ cái; còn Vill nữa, bỏ ngay cây kunai xuống.

“Gandesblood-san, cô có điều gì muốn phản biện không?”

“Cũng không hẳn.”

“Vậy sao!”

Flöte liền kết luận với vẻ hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt.

“Vậy tôi sẽ xin nộp bản dự thảo nghị quyết bỏ phiếu bất tín nhiệm Terakomari Gandesblood. Vấn đề này sẽ được bàn bạc sau tại Hội nghị Thất Hồng Thiên── Ắt hẳn cô đã biết rồi, nhưng đúng như cái tên, Hội nghị Thất Hồng Thiên là một hội nghị đặc biệt mà tất cả các Thất Hồng Thiên đều buộc phải có mặt, nên tất nhiên cô cũng phải có mặt tại đó rồi. Hi hi hi hi── liệu rằng cô sẽ nhận phán quyết thế nào đây, thật đáng mong chờ làm sao.”



“──Vill này, ta mà bị bãi nhiệm tại cái Hội nghị Thất Hồng Thiên đó thì sao?”

“Do ma pháp khế ước chưa được xóa bỏ từ trước, nên khi ấy tiểu thư sẽ nổ cái bùm rồi chết thôi ạ.”

“Quả nhiên là vẫn phải chết hở?!”

Thanh âm ai oán xuất phát từ tâm hồn rồi phát ra khỏi miệng tôi liền chìm vào ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ mà biến mất.

Buổi tối, tại Cung điện Mulnite.

Chúng tôi hiện đang đi tuần, hệt như đã bàn bạc từ trưa. Sau khi hoàn thành công việc thường lệ lúc sáu giờ chiều, tạm dùng bữa tại căng tin, chúng tôi liền tới gặp Sakuna và bắt đầu điều tra. Từ đó đến giờ, chúng tôi đã lang thang được một tiếng, ấy thế mà chẳng có cảm giác gì là tên khủng bố sắp xuất hiện cả.

Mà giờ nghĩ lại mới thấy, thủ phạm thường nhắm vào các quan chức cấp cao của chính phủ, thành thử lang thang vô định thế này chẳng phải cũng hoàn vô nghĩa hay sao?… Mà thôi, chuyện ấy bây giờ thì sao cũng được.

Bởi điều hiện đang gặm nhấm trái tim tôi nào có phải nỗi muộn phiền khi phải làm thêm giờ.

Ắt hẳn điều này tôi chẳng cần phải nói ra miệng, nhưng tôi đang sợ chết. Dù biết rõ rằng kiểu gì cũng có thể hồi phục, nhưng đau thì vẫn hoàn đau, mà chẳng ai lại thích bị đau hết ráo.

“Trời đất ạ, còn đang phải đi diệt khủng bố nữa cơ mà… hết chuyện này lại đến chuyện kia!”

“Biết làm sao được bây giờ ạ. Em vốn đã biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra rồi mà.”

“Ngươi biết hả?”

“Dù là ai cũng hiểu ra thôi ạ. Trong trận chiến, Komari-sama khi nào cũng như búp bê trấn tọa trên tầng đỉnh[note54750] ấy ạ. Chẳng khó để tưởng tượng có kẻ ngu ngốc nào ôm mối nghi hoặc về chuyện đó mà đem ra đấu khẩu với tiểu thư.”

Nói vậy cũng không sai. Ngay đến Johann cũng từng thách đấu tôi một trận mà.

“…… Hội nghị Thất Hồng Thiên này là như thế nào vậy?”

“Em không rõ ạ. Dù vậy thì theo lời Flöte Mascarail, có lẽ đó là một hội nghị nơi các Thất Hồng Thiên thảo luận về vấn đề sống chết của Komari-sama không chừng. Nếu đúng là thế, khả năng cao bọn họ sẽ quyết định bằng cách biểu quyết số đông.”

“Ai đời lại đi quyết định bằng cái cách ấy! Có nghĩ sao thì kiểu gì ta cũng sẽ chết rồi còn gì! Làm gì có ai muốn làm đồng minh của t──”

“K-Không sao đâu!”

Sakuna đương bước đi bên cạnh tôi liền siết chặt cây gậy mà nói.

“Nếu tình thế chuyển thành biểu quyết số đông thì nhất định mình sẽ là đồng minh của Terakomari-san! Bởi vì, làm gì còn ai phù hợp làm Thất Hồng Thiên hơn Terakomari-san được chứ…”

“S-Sakunaaa…!”

Tôi cảm động vô cùng. Tạm quên vụ “phù hợp làm Thất Hồng Thiên” đi, trước giờ liệu có Ma Cà Rồng nào chân thành đứng ra bảo vệ tôi đến nhường này chứ. Phải, chẳng có một ai cả (khẳng định). Tôi quá đỗi hạnh phúc đến độ vô thức đưa tay vỗ vỗ lên đỉnh đầu trắng muốt nọ. Tiện nói, cô gái này cao hơn tôi nhé.

“Quả nhiên Sakuna ngoan ngoãn quá chừng mà. Lần tới mình cùng đi ngắm chòm sao yêu thích của Sakuna nha.”

“V-Vâng, cảm ưn bạn rất nhìu… Ơ, là, đầu mình…”

“A, tớ xin lỗi, quen tay… cậu không thích hả?”

“Không phải mình không thích đâu. Mình mừng lắm… hệt như onee-chan từng làm với mình vậy.”

“Onee-chan?”

“!! M-Mình xin lỗi! Mình lỡ miệng…”

Trông mặt Sakuna căng lại đúng kiểu “Chết mất thôi…” luôn.

Rốt cuộc làm sao mà cô nàng lại hớt hải đến vậy kia?

“Mình thật sự xin lỗi. Tự nhiên mình lại đi thân mật như vậy, hẳn bạn cũng thấy phiền lắm…”

“Tớ có thấy phiền gì đâu. Sakuna mà thành em gái tớ có khi tớ mừng quýnh lên còn không hết.”

“V-Vậy sao…? Ì hì…. Komari-oneechan.”

“Hừm… nghe sướng tai ra phết. Gọi thêm nữa đi.”

“Komari-oneechan!!”

“…………”

Khi được tôi xoa đầu, Sakuna khẽ khép bờ mi lại trông đến là vui sướng. Trông sung sướng tới độ giả như cô nàng mà có đuôi thì đảm bảo nó sẽ vẫy vẫy không ngừng cho coi.

Gì thế này, dễ thương quá trời đất ơi. Cô em gái hàng thật giá thật mà lại chẳng được tích sự của chị ơi, lại mà học hỏi Sakuna đây này.

…… Ủa mà nghĩ lại, hình như cậu này 16 tuổi phải không ta? Vậy là hơn tuổi tôi rồi còn gì.

Em gái hơn tuổi à… Mà thôi kệ đi, đang trêu nhau thôi chứ có gì đâu.

“Komari-sama, giờ không phải lúc để tán tỉnh nhau đâu ạ.”

Vill quay đầu lại, lên tiếng với cái giọng nghe lạnh lùng thấy rõ.

Cùng khuôn mặt trông lạnh lùng chẳng hề kém cạnh, Vill nhìn bọn tôi không rời.

“Dù có Memoirs-dono trợ lực đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì đảm bảo rằng Komari-sama sẽ được cứu, bởi Thất Hồng Thiên vẫn còn năm người nữa kia mà. Khả năng cao quá nửa số đó sẽ lên tiếng phản đối chống lại Komari-sama không chừng.”

“N-Ngươi nói phải…! Phải làm sao bây giờ? Hay đút cho họ ít?”

“Hối lộ là xấu lắm đấy ạ.”

“Sống thanh liêm phát ghét! Sinh mạng ta đang bị đặt trên bàn cân đấy nhé!!”

“Chính vì vậy mà ta không cần dùng đến cách hối lộ. Cứ để đó cho em là mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả thôi ạ── Komari-sama, tiểu thư thấy mắt em không?”

“Mắt…? Ơ kìa, ngươi làm sao đấy? Trông đỏ lừ hết cả lên rồi kìa… Bộ bị sung huyết hả?”

Đôi mắt Vill phát sáng đỏ lừ trong bóng tối. Bảo là sung huyết là còn nhẹ chán── như thể không hề hay biết nỗi lo trong tôi, nhỏ chỉ cười khúc khích.

“Là năng lực Giải Phóng Liệt Hạch của em, 【Pandora Poison】đấy ạ. Cuối cùng cũng uống rồi.”

“Ngươi đang bá láp bá xàm cái gì vậy hả?”

“Em xin phép được giải thích tường tận hơn ạ── Giải Phóng Liệt Hạch của em là một dị năng có thể nhìn thấu được tương lai. Bằng cách khiến một người uống máu của em, em sẽ có thể nhận thức được những tương lai không quá xa của người đó. Có điều, số máu lần này em để người ta uống không đủ tươi nên tương lai nhận thức được cũng không rõ ràng gì cho lắm.”

Sakuna giật nảy mình, đoạn lùi một bước tránh khỏi Vill.

Có gọi là ‘nhìn thấu tương lai’ nghe vẫn hơi bị khó hiểu, cơ mà── nghe ra có vẻ đỉnh phết.

Đôi mắt đỏ thẫm của Vill đảo láo liên trên không trung, cùng lúc nhỏ liên tục lẩm bẩm gì đó.

“──Hội nghị Thất Hồng Thiên ──Flöte Mascarail ──Helldeus Heaven ──Odilon Metal ──Hiểu rồi, hiểu rồi…” – Đến đây thì nhỏ quay sang tôi – “Em hiểu được mọi chuyện rồi ạ.”

“Hiểu là hiểu cái gì?”

“Gọi là hội nghị vậy cho sang, chứ kỳ thực Hội nghị Thất Hồng Thiên bắt đầu ba ngày tới đây thực tế chỉ là một buổi thẩm vấn. Flöte Mascarail sẽ tiếp tục dồn ép Komari-sama bằng những câu từ áp lực cùng lý luận sắc bén, để rồi cuối cùng tất cả sẽ cùng nhau biểu quyết số đông để quyết định xem Komari-sama có phù hợp với vai trò Thất Hồng Thiên hay không.”

“…… Thế, kết quả ra sao?”

“Komari-sama sẽ phát nổ tại phòng hội nghị ạ.”

“Chém gió hở?”

“Sự thật đấy ạ.”

“Chém gió hở?”

“Sự thật đấy ạ.”

“BẢO TA LÀ NGƯƠI ĐANG CHÉM GIÓ ĐIIIIIIIIIIIIIIIIII!!!”

“Em đang nói đùa đấy ạ.”

“Ngươi đùa hả?!”

“Ta sẽ không để sự việc đó xảy ra. Tương lai có thể thay đổi tùy theo hành động của con người. Chỉ cần giao phó tất cả cho em thì Komari-sama sẽ không bị phát nổ mà chết đâu ạ── Em xin thề.”

Vill nói với vẻ tự tin đầy mình.

Đến đây, tôi chợt nhớ lại.

Phải rồi, trước giờ vẫn luôn như vậy mà. Chỉ cần giao phó tất cả cho con nhỏ này là chẳng hiểu kiểu gì mọi chuyện đều xuôi chèo mát mái hết cả. Dẫu khó lòng mà an tâm hoàn toàn cho được, nhưng tạm một lần này thôi, cứ tin tưởng nhỏ vậy── Vừa lúc hạt giống hy vọng nhỏ nhoi được gieo mầm trong tôi, bất giác Vill chĩa đỉnh đầu nhỏ về phía tôi… Nhỏ này đang bắt chước cái quái gì vậy trời?

“Em sẽ tận lực tận tâm cống hiến cho Komari-sama.”

“V-Vậy hả, ta cảm ơn.”

“Em ngoan ngoãn lắm mà.”

“………”

Khuôn mặt nhỏ trông rõ nghiêm túc. Vậy nên tôi thử đưa tay lên đầu Vill, xoa xoa khe khẽ. Công nhận nhỏ thơm thật, có mùi như hoa oải hương vậy.

Đến đây tôi mới chợt nhận ra, rằng Sakuna đang ngẩn người nhìn về phía mình.

“Ơ… có khi nào Terakomari-san, không thực sự thích đánh nhau sao?”

“Hả? S-S-S-S-S-S-S-S-S-S-Sao cậu lại nghĩ thế?!”

“Bởi vì… một Thất Hồng Thiên bình thường sẽ lựa chọn cách giải quyết bạo lực hơn nhiều. Khi thấy có người chống đối mình như Flöte-san, họ sẽ thể hiện sức mạnh tại chỗ để khiến người đó không nói được gì nữa luôn, dạng như vậy đó…”

Chết dở, cậu này lại sắc sảo quá đỗi.

“──T-Tất nhiên làm thế thì sẽ có hiệu quả nhất! Nhưng mà tớ theo chủ nghĩa không tham gia những trận chiến vô nghĩa! Nếu được thì tớ mong có thể giải quyết mọi chuyện bằng đường đàm phán hơn.”

“Ồ…”

Quả nhiên là như vậy nhỉ, Sakuna mỉm cười mà nói, tỏ ra an tâm thấy rõ.

Mặc dù tôi không hiểu lắm, nhưng thôi, chắc cũng chẳng phải chuyện gì đáng bận tâm.

Và như vậy, Hội nghị Thất Hồng Thiên tựa hồ địa phủ đã ngày một tới gần.

Tiện nói, ngày hôm đó chúng tôi chẳng bắt gặp tên khủng bố nào cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện