Sunny đã lên đường đối mặt với một Sinh Vật Ác Mộng. Và không phải bất kì con quái ngẫu nhiên nào mà là một con ở cấp độ thứ năm – một bạo chúa vô cùng đáng sợ. Tỷ lệ sống sót thấp đến mức bất kỳ ai cũng sẽ cười vào mặt cậu nếu cậu nói về việc cố gắng chiến đấu với nó. Trừ khi họ là người thức tỉnh bậc hai hoặc bậc ba hoặc cao hơn sinh vật này.
Mà Sunny thì chắc chắn không phải là một trong số đó.
Tuy nhiên, cậu vẫn phải tìm cách đối phó với Vua Núi này để tránh cái chết còn thảm khốc hơn. Sự chênh lệch khủng khiếp đến mức bất lợi cho cậu ngay từ khi bắt đầu đã khiến cuộc hành quyết kéo dài này trở nên nhàm chán nên cậu không còn năng lượng để suy nghĩ về nó nữa. Còn gì để sợ nữa chứ? Dù sao thì tình trạng của cậu cũng không khác người chết là bao. Chết thêm lần nữa thì có sao chứ? Vậy tại sao phải lo lắng?
Ở phía bên kia của đống lửa trại, tình hình đang càng ngày càng tồi tệ. Hầu hết các nô lệ đã chết. Một vài người lính vẫn đang cố gắng chiến đấu với con quái vật, nhưng rõ ràng là họ sẽ không cầm cự được lâu. Ngay trước mắt Sunny, bạo chúa nhặt lên một nô lệ đã chết, kéo sợi xích lên cao, và mở to cái miệng kinh khủng của nó. Chỉ với một cú cắn, cơ thể của nô lệ bị xé đôi, chỉ để lại những mẩu vụn máu me bên trong cái còng.
Năm con mắt trắng đục, thờ ơ của Vua Núi nhìn chằm chằm vào khoảng không khi nó nhai, dòng máu chảy của người nô lệ chảy xuống cằm nó.
Thấy sinh vật chú ý cánh tay trên của nó, một người lính hét lên và lao về phía trước, vung cây thương dài của mình. Không quay đầu lại, tên bạo chúa duỗi một cánh tay ngắn hơn của mình ra, kẹp đầu người lính như một cái kẹp sắt và bóp nát hộp sọ của người đàn ông tội nghiệp như bong bóng xà phòng. Một lúc sau, thi thể không đầu bị ném qua vách đá và biến mất xuống vực thẳm bên dưới.
Tên nô lệ xảo quyệt khom người, nôn mửa không ngừng. Sau đó, hắn loạng choạng đứng dậy và nhìn chằm chằm vào Sunny.
"Sao? Thấy rồi đấy, giờ chúng ta làm gì?"
Sunny không trả lời, trầm ngâm quan sát bạo chúa với đầu hơi nghiêng sang một bên. Tên nô lệ nhìn chằm chằm vào cậu thêm một lúc nữa, sau đó quay sang người học giả.
"Tôi nói với ông rồi, lão già, thằng nhóc này bị điên rồi. Làm thế nào mà nó có thể bình tĩnh đến vậy chứ?!"
"Suỵt! Nhỏ tiếng lại, đồ ngốc!"
Mặt tên gian xảo tái nhợt khi hắn tự tát mình, lấy tay che miệng. Sau đó, hắn ném một cái nhìn sợ hãi về phía bạo chúa.
May mắn thay, con quái vật đang bận rộn nhai những nô lệ nên con quái vật không để ý đến họ. Những kẻ may mắn đã chết và những kẻ không may vẫn còn sống. Tên nô lệ xảo quyệt thở dài.
Sunny đang bận rộn suy nghĩ, tính toán cơ hội sống sót của mình.
'Làm sao để mình thoát khỏi cái thứ đó?'
Cậu không có sức mạnh đặc biệt nào, cũng không có một đội quân sẵn sàng hi sinh tính mạng để chôn vùi bạo chúa dưới một đống xác chết. Cậu thậm chí không có vũ khí để ít nhất là làm trầy xước con quái vật đó.
Sunny chuyển ánh mắt và nhìn qua con quái vật đó, ở trong bóng tối vô tận của bầu trời không trăng. Khi cậu nhìn lên trời, một ánh sáng chói lóa lóe lên ở trên không và đâm vào một trong những cánh tay của bạo chúa, nổ thành một trận mưa tia lửa. Người lính trẻ — người dũng cảm đã giải cứu Sunny — vừa ném một mẩu gỗ cháy vào con quái vật và giờ đang giương cao thanh kiếm của mình.
"Đấu với ta, đồ quỷ dữ!"
'Đánh lạc hướng! Đó chính xác là thứ mình cần!'
Bởi vì không có cách nào để Sunny giết Vua Núi bằng chính đôi tay của mình, cậu đã quyết định nhờ đến sự giúp đỡ. Một con người không thể hoàn thành nhiệm vụ này, nên thay vào đó, cậu dự định sử dụng các yếu tố của tự nhiên.
'Vì mình không thể tự tiêu diệt hắn nên hãy để trọng lực làm điều đó.'
Cậu đang suy nghĩ về chi tiết của kế hoạch khi sự dũng cảm ngu ngốc của người hùng trẻ tuổi mang lại một cơ hội. Giờ đây, tất cả phụ thuộc vào việc kẻ ngốc tự mãn đó có thể sống sót bao lâu.
"Theo tôi!" Sunny nói khi cậu bắt đầu chạy về phía cuối của nền đá, nơi chiếc xe nặng đang nằm bấp bênh gần mép vực.
Tên gian xảo và học giả nhìn nhau đầy hoài nghi, nhưng sau đó vẫn đi theo, có lẽ nhầm lẫn sự bình tĩnh của cậu với sự tự tin, hoặc có thể là do thần linh soi sáng. Dù sao, ai cũng biết rằng những người điên thường được các vị thần ưu ái.
Phía sau họ, người anh hùng nhanh nhẹn cúi xuống dưới những móng vuốt của bạo chúa, chém nó bằng thanh kiếm. Lưỡi kiếm sắc bén lướt qua bộ lông bẩn thỉu, nhưng nó là vô ích và không để lại vết xước nào trên da của sinh vật. Trong giây tiếp theo, tên bạo chúa di chuyển với tốc độ đáng sợ, dùng cả bốn tay lao về phía kẻ thù mới đang gây khó chịu cho mình.
Nhưng Sunny không thể biết điều đó. Cậu đang chạy với tất cả tốc độ, ngày càng gần hơn với chiếc xe ngựa. Một khi đến đó, cậu vội vàng nhìn quanh, kiểm tra xem có con ấu trùng nào gần đó không, và tiến đến bánh xe phía sau.
Chiếc xe ngựa được để lại ở đầu phía trên của nền đá, nơi nó hẹp lại và biến thành con đường. Nó được đặt nằm ngang để chắn gió, với phần trước đối diện với vách núi và phần sau đối diện với vách vực. Có hai miếng gỗ lớn đặt dưới bánh xe sau để ngăn không cho xe lăn xuống vực. Sunny quay sang hai người bạn đồng hành và chỉ vào các cái miếng gỗ.
"Khi tôi bảo, tháo cả hai cái. Sau đó đẩy. Được chứ?"
"Cái gì? Tại sao?"
Tên gian xảo nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ mặt ngớ ngẩn. Còn người học giả chỉ nhìn cái miếng gỗ, rồi quay lại nhìn bạo chúa.
Người anh hùng, kỳ diệu thay, vẫn còn sống. Cậu ta đang len lỏi giữa các chi của sinh vật, luôn chỉ cách một giây nữa là bị xé xác hoàn toàn. Thỉnh thoảng, thanh kiếm của cậu ta lóe lên trong không khí, nhưng vô ích: bộ lông của Vua Núi quá dày và da của hắn quá cứng để bị tổn thương bởi vũ khí thông thường. Cuối cùng cũng chút lo lắng hiện trên gương mặt của chiến binh trẻ.
Tất cả những người lính khác, theo những gì Sunny có thể thấy, đều đã chết. Vì vậy, cậu thực sự cần người này sống thêm một chút nữa.
'Đừng chết đấy!' cậu nghĩ.
Quay lại với tên nô lệ xảo quyệt, cậu nói:
"Rồi anh sẽ thấy."
Khoảnh khắc tiếp theo, Sunny lại chạy đi, cố gắng đi theo những sợi xích từ cái nẹp nơi nó được cố định vào xe ngựa. Thứ mà cậu đang tìm rất khó nhận ra do tất cả các thi thể, máu me và nội tạng rải rác trên nền đá, nhưng một lần nữa, may mắn đứng về phía cậu. Một thời gian ngắn sau, cậu đã tìm thấy thứ mình cần — đầu bị đứt của sợi xích.
Tìm đếm cái còng gần nhất, cùng với một thi thể bị biến dạng kinh khủng của một nô lệ bị khóa trong đó, Sunny quỳ xuống và bắt đầu loay hoay với chiếc chìa khóa.
Đột nhiên có một tiếng hét chói tai, quay lại liếc nhìn, cậu thấy người anh hùng đang bay trong không trung, cuối cùng bị một trong những cú đánh của tên bạo chúa đánh chúng. Ngạc nhiên thay, người lính trẻ vẫn cố gắng tiếp đất bằng chân và rồi trượt vài mét trên nền đá. Tất cả các chi của anh ta vẫn còn nguyên vẹn; cũng không có vết thương nghiêm trọng nào trên cơ thể anh ta. Không bỏ lỡ một nhịp, người anh hùng lăn người về phía trước, nhặt lại thanh kiếm từ chỗ nó vừa rơi trên mặt đất rồi lăn qua một bên trước khi bị tên bạo chúa giẫm nát.
"Lăn á?! Ai mà lại lăn được trong tình huống này chứ?!"
Không còn thời gian để lãng phí, Sunny cuối cùng cũng mở được chiếc còng. Anh hất cái xác nô lệ chết ra khỏi còng và nhanh chóng khóa lại, lần này là quanh sợi xích để tạo thành một cái thòng lọng tạm thời.
Bây giờ tất cả phụ thuộc vào sự quyết tâm, khả năng phối hợp giữa tai – mắt… và may mắn của bản thân cậu.
Quay sang hai người nô lệ, những người vẫn đang chờ đợi bên cạnh chiếc xe, cậu hét lên:
" Ngay bây giờ!"
Rồi, nhặt lấy một đoạn xích đủ dài, Sunny đứng dậy và đối mặt với tên bạo chúa.
Người anh hùng liếc nhìn cậu một cái. Đôi mắt cậu ta dừng lại ở sợi xích một lúc rồi nhanh chóng nhìn sang chiếc xe. Sau đó, không để lộ một chút cảm xúc nào, chiến binh trẻ tuổi dồn toàn lực, thu hút sự chú ý của con quái vật khỏi Sunny.
"Vậy là cậu ta cũng thông minh à? Đúng là lừa đảo mà!"
Xóa sạch mọi suy nghĩ thừa thãi trong đầu, Sunny tập trung vào trọng lượng của sợi xích trong tay, khoảng cách giữa cậu và tên bạo chúa, và mục tiêu của mình.
Thời gian dường như chậm lại một chút.
'Làm đừng trượt!'
Dồn hết sức lực, Sunny xoay người và ném sợi xích vào không trung, như một người ngư dân đang quăng lưới. Thòng lọng mở ra khi bay, hướng tới vị trí cuộc chiến giữa người anh hùng và tên bạo chúa.
Kế hoạch của Sunny là đặt cái thòng lọng đủ gần để khi một trong những chân của tên bạo chúa bước vào bẫy, cậu có thể kéo xích và thắt chặt nó quanh mắt cá chân của con quái vật.
Nhưng kế hoạch của cậu… thất bại một cách hoàn hảo.
Nó gì đây, nó thật sự hoàn hảo.
Vào lúc đó, tên Vua Núi bất ngờ lùi lại, và thay vì rơi xuống đất, thòng lọng rơi trúng vào cổ nó một cách hoàn hảo. Chỉ một giây sau, nó thắt chặt lại, như một chiếc thòng lọng sắt.
Sunny sững lại trong giây lát, không tin vào mắt mình. Rồi cậu nắm chặt tay, kiềm chế không vung tay ăn mừng.
'ĐƯỢC RỒI!' cậu hét lên trong lòng.
Vài giây sau, chiếc xe sẽ lăn khỏi vách đá, kéo tên bạo chúa xuống theo. Sunny quay lại để kiểm tra, và ngay lập tức tái mét hơn cả lúc bình thường.
Hai tên nô lệ đã thành công trong việc gỡ miếng gỗ ra khỏi bánh xe và đang cố gắng đẩy nó về phía mép đường. Tuy nhiên, chiếc xe lăn quá chậm… chậm hơn nhiều so với dự tính của Sunny.
Cậu quay sang tên bạo chúa, hoảng hốt. Con quái vật, bất ngờ trước sức nặng đột ngột đè lên cổ mình, và đang bắt đầu nâng tay lên để xé sợi xích ra.
Mắt Sunny mở to.
Ngay sau đó, người anh hùng lao vào chân của tên bạo chúa, làm nó mất thăng bằng — và câu thêm chút thời gian. Sunny đã chạy về phía chiếc xe, chửi thầm trong đầu. Khi đến nơi, cậu lao mình vào tấm gỗ ẩm cùng với hai tên nô lệ, dùng hết sức lực còn lại trong cơ thể nhỏ bé, vô cùng mệt mỏi và bầm dập của mình để đẩy.
"Lăn đi! Lăn đi, đồ khốn nạn!"
Chiếc xe bắt đầu lăn nhanh hơn một chút, nhưng vẫn còn rất chậm khi tiến gần tới mép vách đá.
Cùng lúc đó, tên bạo chúa cuối cùng cũng nắm được sợi xích quấn quanh cổ, sẵn sàng thoát ra.
Bây giờ, sự sống còn của họ chỉ là câu hỏi về điều gì sẽ xảy ra trước.