Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Keng” một tiếng, đoản kiếm va chạm vào cổ của Nhất Minh lóe lên một tia ánh lửa, liền đoạn làm hai.
Tập sát bất thành, tiểu nam hài tại trên ngực của hắn đạp một cái, thân hình nhanh chóng lộn ngược ra sau, đứng trước bụi rậm bày ra tư thế tấn công, nhưng đôi bàn tay không ngừng run rẩy đã bán đứng biểu hiện của hắn.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt của Nhất Minh liếc về phía bụi rậm ở phía sau, khóe miệng lộ ra một vệt ý cười: “Tiểu tử, vì sao lại muốn giết ta?”
Tiểu nam hài không nói, tư thế tấn công vẫn bày ở như cũ, lần này hai chân đã vô pháp bình tĩnh, có thể thấy được cả người của hắn đều đang run rẩy tột độ.
Người đứng trước mặt này, toàn thân đều ánh lên hồng quang, khiến hai mắt của hắn vô pháp nhìn thẳng, cho dù không có bất kỳ uy áp nào phát ra, nhưng trong lòng lại không tự chủ sinh ra một loại cảm giác vô cùng sợ hãi, đang dần dần lấn át tâm thần của hắn.
Có thể hắn vẫn còn đứng vững ở đó, tay nắm đoản kiếm đã không còn lại bao nhiêu, mắt đầy sát ý giống như một đầu tiểu thú đang bảo vệ cái gì.
Tiểu Linh cũng hiếu kỳ nhìn qua, đối với tiểu hài này cũng có một chút dò xét, nhìn xem trang phục cũng không phải là xuất thân từ Độc Hành Tông, nhưng bản thân lại xuất hiện tại sơn môn này, điều này xem ra có chút vi diệu nha.
Bàn tay thô ráp, ánh mắt lăng lệ, y phục đơn sơ, hơn nữa xuất thủ rất là hung ác và lưu loát, hiển nhiên là đã tập mãi thành thói quen, xem ra tuổi thơ của tiểu hài này đã trải qua không ít sự tình bi thống, khiến hắn không thể không kiên cường đối mặt.
Nếu không thì một tiểu hài chỉ chừng tám chín tuổi, lấy đâu ra dũng khí mà đối với một tu sĩ nảy sinh sát ý?
Phải biết, những đệ tử của Độc Hành Tông đã sớm bỏ chạy không còn bóng dáng, thế mà tiểu nam hài này lại không những không chạy trốn, hơn nữa đối mặt với người cường đại hơn mình còn chủ động xuất thủ, đây quả thật là ngoài ý muốn.
Nhất Minh nhìn tiểu nam hài hồi lâu, trong mắt đều là tràn đầy thưởng thức, bước chân lui lại một bước, bản thân đứng ở nguyên địa trong chốc lát, nhàn nhạt truyền ra thoại ngữ:
“Cho tiểu tử ngươi một cái cơ hội, bái ta làm thầy, sau ba cái hô hấp nếu không làm ra quyết định, tự sinh tự diệt!”
Lời này vừa ra, tiểu nam hài liền ngây ngốc tại chỗ, thần sắc sau đó liền hiện lên giãy dụa, ánh mắt nhanh chóng len lén liếc về phía bụi rậm ở sau lưng, sau đó nhìn lên Nhất Minh, vô pháp tin tưởng!
Có thể hắn nhìn thấy vị cường giả này quả thật nghiêm túc, cho dù không nhìn thấy diện mạo, hắn vẫn có thể cảm giác ra được người này đang chăm chú nhìn lấy hắn, chờ đợi câu trả lời.
Tiểu Linh nàng nghe được Nhất Minh nói ra lời này, thần sắc cũng không khỏi lộ ra kinh ngạc, ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía tiểu nam hài, không biết hắn sẽ lựa chọn như thế nào.
Một tên tiểu tử lại thu một tên tiểu tử tiểu hơn hắn làm đồ đệ, nghĩ lại cũng thật là mong chờ a, không biết tên nhóc này sẽ dạy cho đồ đệ hắn cái gì.
Thời gian, dường như đọng lại, một cái hô hấp, chậm rãi trôi qua…
“Ngươi, là người của Độc Hành Tông sao?” tiểu nam hài ngước nhìn lên hắn, trong miệng truyền ra thanh âm trầm thấp, ánh mắt vẫn một mực đối diện nhìn lên, không hề né tránh.
“Phải thì thế nào, còn không phải, thì lại thế nào?” Nhất Minh mỉm cười hỏi lại.
“Nếu ngươi là người của Độc Hành Tông, vậy thì ta sẽ không bái người làm thầy, càng sẽ dùng hết những gì ta có để giết ngươi!” nói ra lời này, trong mắt của tiểu nam hài đều tràn đầy sát ý, nhưng rất nhanh liền hòa hoãn trở lại, “Nhưng nhìn y phục của ngươi, và cách mà ngươi giết những tên kia, hẳn là không phải.”
Nam hài lắc lắc đầu, trong mắt vẫn là hiện lên từng tia giãy dụa, hắn còn muội muội, hắn cần phải bảo vệ muội muội an ổn trưởng thành, cho nên đối với việc trở thành đệ tử của người trước mắt này, hắn vẫn luôn do dự.
Nhất Minh theo dõi biểu hiện trên gương mặt của hắn, ánh mắt nhìn về phía bụi rậm, khóe miệng lộ ra một vệt nụ cười.
“Người ở bên trong bụi rậm kia, nếu là người mà tiểu tử ngươi cần phải bảo vệ, vậy thì ngươi phải trở nên thật là mạnh mẽ, ta cũng không ép buộc tiểu tử ngươi làm đồ đệ của ta, nhưng ta cũng không rảnh mang theo người lạ ở bên người, thời gian, không chờ đợi một ai.”
Nói xong, Nhất Minh chậm rãi quay người bước đi.
Tại trong đêm đen, cả người của hắn đều tỏa ra hồng quang rực rỡ, trong ánh mắt của tiểu nam hài, người này từ khi xuất hiện đã không khác gì thần minh bước vào trong lòng của hắn, cứu rỗi hắn, cho hắn cơ hội một lần nữa sống sót!
Nếu không phải có người này cùng với đám đáng ch.ết kia chém giết, dẫn tới sơn phong rung động kịch liệt, từ đó trận pháp tự hành phá toái, thì hắn đã không có khả năng mang muội muội chạy ra tới đây.
Nội tâm giãy dụa, ánh mắt của hắn không ngừng từ trên thân của Nhất Minh và bụi rậm liên tục đảo qua, mãi đến ba cái hô hấp đã tới, thân hình của Nhất Minh bỗng dưng biến mất, hồng quang dập tắt, trả lại một mảnh đêm đen tràn đầy ồn ào và kinh khủng.
Tiểu hài mở to hai mắt, bước chân nhanh chóng chạy lên vài bước, hai mắt nhanh chóng đảo qua, trái tim điên cuồng đập loạn, hắn cảm giác dường như chính mình đã bỏ qua một thứ gì.
Cơn mưa vẫn điên cuồng trút xuống, cảm giác âm lãnh bao quanh khắp nơi, hắn kịch liệt hô hấp, nhưng vẫn cảm giác khó thở vô cùng.
Hắn không biết vì sao, vì sao chính mình lại có cái loại cảm giác này…
Cảm giác đau nhói, mất mác, xen lẫn bên trong còn có khao khát sức mạnh mãnh liệt, hắn muốn mạnh lên, hắn muốn mang toàn bộ những người đã đối xấu với hắn phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần, hắn muốn bảo vệ muội muội, hắn muốn sau này không còn bị người khác ức hϊế͙p͙, hắn muốn…hắn muốn, rất nhiều.
Nhưng bây giờ… cơ hội đó, đã mất rồi!
Ngay khi hô hấp của hắn đạt tới cực điểm trong nháy mắt, cuối cùng hắn vẫn quỳ rạp xuống đất, liên tiếp hướng về thương khung dập đầu, động tác dứt khoát, trong miệng gào to!
“Mong sư phụ hãy nhận chúng ta làm đồ đệ, mong sư phụ…hãy nhận chúng ta làm đồ đệ, mong sư phụ…”
Thanh âm của hắn, càng lúc càng to, càng lúc càng phát ra khát vọng cùng tiếc nuối!
Tại trong đêm đen ồn ào, hắn không ngừng gào to, nhưng thanh âm của hắn vang lên, phảng phất như nước vào biển rộng, hoàn toàn không hề gây nên một chút gợn sóng nào.
Thậm chí, từng giọt lệ trong mắt cũng nhịn không được trào ra, nắm đấm nắm chặt, hắn vẫn luôn tại dập đầu, trong miệng vẫn luôn thốt ra từng câu từng chữ.
Cho dù máu tươi trên trán đã hóa thành huyết thủy trôi đi, cho dù thanh âm đã dần dần cải biến, hắn vẫn tiếp tục không có dừng lại, nhưng thanh âm đã không còn gào to như trước.
Không phải hắn không có đủ quyết tâm, mà là hắn đã không còn đủ sức lực.
Thời gian, chậm rãi trôi qua, động tác của hắn dừng lại, đã không còn dập đầu.
Hắn yếu ớt ngước mặt nhìn lên, vẫn là một mảnh đen kịt, vẫn là cơn mưa điên cuồng trút xuống, hắn không oán trách, không thái độ, bản thân chậm rãi đứng lên, cả người lảo đảo xoay lại, hắn muốn mang muội muội của hắn, rời khỏi nơi này.
Nhưng khi hắn xoay người một sát na, hồng quang lại lần nữa hiện ra từ sau lưng của hắn, khiến cho hai mắt của hắn không khỏi mở to một chút, xoay người nhìn lại.
Hắn vốn tưởng đâu sư phụ đã rời khỏi nơi này, không nhận hắn nữa, nhưng cho dù sư phụ có nhận hắn làm đệ tử nữa hay không, hắn phải tiếp tục sống sót, cho dù đường sinh cơ này hoàn toàn tĩnh mịch, hắn cũng phải bước tiếp.
Hắn mặc dù không có bước vào con đường tu luyện, nhưng hắn biết một khi đại trận phá toái, hắn và muội muội ắt phải ch.ết không thể nghi ngờ, một phàm nhân như hắn, muốn sống, cũng quả thật là thiên phương dạ đàm!
“Sư phụ…” thanh âm của hắn khàn khàn vang lên, ánh mắt nhìn về hồng quang trước mặt, không hiểu sao hắn có một loại cảm giác phi thường kích động!
Kích động vì người này đã đến, kích động vì bản thân rốt cuộc cũng cảm giác được sinh cơ, kích động vì bản thân cuối cùng cũng có thể tiếp tục sống sót…
Nội tâm của hắn rung động kịch liệt, hai chân nhanh chóng quỳ xuống, hướng về Nhất Minh lập tức cúi đầu.
Nhìn thấy tiểu hài rơi vào tuyệt vọng vẫn không hề làm ra oán trách, vẫn tiếp tục đối với cô nàng kia lo lắng không bỏ, hơn nữa từ trong đôi mắt kia lại hiện ra khao khát mãnh liệt, tâm tính như vậy, quả thật là hiếm có.
m thầm tán thưởng về sau, Nhất Minh mới nhàn nhạt truyền ra thoại ngữ:
“Cường giả phân hai loại, một là dựa trên thực lực cường đại, nhưng lại không có tâm tính của một cường giả, một loại khác là có được tâm tính của cường giả, loại cường giả như thế này, cho dù thực lực của bản thân có như thế nào, tâm tính vẫn vô cùng kiên định, rắn chắc như đá, tin tưởng bản thân.”
“Mà ngươi, không thuộc về cái trước, nhưng hãy khắc cốt ghi tâm một điều, muốn thực lực cường đại có ngàn vạn phương thức, nhưng tâm của cường giả lại không dễ đúc thành, sau này nếu như ngươi có trở thành một cường giả, hy vọng ngươi vẫn không quên những ngày ngươi nhỏ yếu.”
Nghe được lời này, toàn thân của tiểu nam hài đều đồng loạt run lên, lệ nóng doanh tròng hướng về phía Nhất Minh liên tiếp dập đầu: “Đa tạ sư phụ, đa tạ sư phụ thu nhận!”
Mà Tiểu Linh ngồi tại trên vai của hắn, nhìn Nhất Minh cũng có một chút tán thưởng, không ngờ tên nhóc này bế quan chỉ có một năm, tâm tính lại thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy, không biết hắn rốt cuộc đã trải qua cái gì, thật là tò mò a!
“Được rồi đứng lên đi, sẵn tiện mang tiểu muội của ngươi ra đây, ta sẽ vì nàng chữa trị thương thế trên người.” Nhất Minh khoác khoác tay, tên nhóc này dập đầu một lát nữa ch.ết luôn thì không được, đây là đệ tử đầu tiên của hắn, cũng không thể để cho tiểu tử này ch.ết ở trước mặt mình a.
Không qua bao lâu, nam hài từ trong bụi rậm cõng một tiểu nữ hài bước ra, thoạt nhìn khoảng năm sáu tuổi dáng vẻ, trên người tràn đầy vết thương, cẩn thận đặt xuống đất.
Tiểu Linh nhìn thấy nữ hài nhỏ bé lại bị hành hạ đến như vậy, cũng nhịn không được nổi lên tức giận!
“Đây là do đám người Độc Hành Tông gây ra sao?” Tiểu Linh thả người bay đến trên thân của nữ hài dò xét, thần sắc tức giận cùng lo lắng đồng thời xen lẫn, sau khi được nam hài xác nhận về sau, Tiểu Linh cũng nhịn không được mắng to.
“Một đám chó ch.ết, Tiểu tử, đêm nay nhất định phải lật tung ngọn núi này lên cho ta, hừ hừ, dám đối với một tiểu hài làm ra sự tình như vậy, cái tông môn này không cần cũng được.”
Nhìn thấy một tiểu nữ với thân hình nhỏ bé như vậy, mà lời nói ra lại vô cùng bá khí, khiến nam hài cũng nhịn không được run lên một chút.
Một tiểu tinh linh phát ra lam quang óng ánh không ngừng ở trên cơ thể của tiểu muội dò xét, nam hài cũng rất là hiếu kỳ người này là ai, nhưng tiểu muội có thương thế trên người, hắn cũng không quản được nhiều như vậy, ánh mắt nhìn về phía Nhất Minh.
“Sư phụ…”
“Được rồi để đó cho ta.” Nhất Minh đi đến bên cạnh của tiểu nữ hài cẩn thận dò xét.
“Tiểu tử, trong thân của nữ hài này bị một loại kịch độc quấy nhiễu, hẳn là hít quá nhiều độc linh khí ở nơi này gây nên, cộng thêm thương thế trên thân quá nặng, cho nên mới bất tỉnh như vậy.” Tiểu Linh dò xét chốc lát mới cho ra kết luận.
Nhất Minh gật gật đầu, thế là dưới thần sắc lo lắng của nam hài, hắn chậm rãi vận chuyển linh lực bao quanh toàn bộ thân hình của cô nàng, không qua bao lâu, độc khí trong thân đã được quét sạch không còn.
Còn lại thương thế trên người, hắn cũng định dùng khí huyết của bản thân để giúp nàng tăng nhanh tốc độ khôi phục, nhưng lại không biết chuyện này đối với nàng có tác dụng phụ gì hay không, cho nên cũng đành bỏ qua ý định này.
Trầm ngâm chốc lát, hắn mới từ trong nhẫn trữ vật của đám người vừa rồi lấy ra mấy loại đan dược, sau khi thông qua Tiểu Linh kiểm tr.a về sau, mới cẩn thận lấy ra một phần nhỏ cho cô nàng ăn vào.
Dược lực tiến vào thân thể trong sát na, một luồng hơi ấm bỗng dưng từ trong người của tiểu nữ hài dâng lên, không qua bao lâu, nữ hài cuối cùng cũng đã mở ra hai mắt, thần thái mơ hồ, ngắm nhìn bốn phía.
“Muội muội!” hai mắt của tiểu nam hài tràn đầy kích động lao tới, nhìn thấy tiểu muội của mình bình an về sau, hắn rất nhanh liền mang theo tiểu muội quỳ xuống dập đầu.
“Mong sư phụ thu nhận huynh muội chúng ta làm đồ đệ!” tiểu nam hài khẩn thiết dập đầu, hắn cũng không muốn rời xa tiểu muội của mình, mà nữ hài còn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết ngơ ngơ ngác ngác làm theo những gì ca ca mình bảo.
Nhất Minh nhìn thấy cảnh này liền vội vàng khoác khoác tay, một cỗ năng lượng bao trùm hai huynh muội vào bên trong nâng lên: “Được rồi được rồi, các ngươi tên là gì?”
Tiểu nữ hài cảm giác được toàn thân bay lên, thần sắc bỗng nhiên trắng bệch, trong miệng lập tức òa khóc kêu lên: “Không…không muốn, không muốn… ca ca…”
Toàn thân của nàng bỗng dưng kịch liệt run rẩy, cả người co rúm, trong mắt đều là hoảng sợ và kinh khủng.
Nhìn thấy cảnh này, tiểu nam hài lập tức mang tiểu muội ôm vào trong ngực, một tay vỗ vỗ sau lưng, nhẹ giọng trấn an: “Không sao, không sao, người xấu đã bị sư phụ giết cả rồi, từ nay về sau sẽ không có ai ức hϊế͙p͙ muội nữa, đừng khóc đừng khóc…”