Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Trong lúc Nhất Minh hắn đang phi tốc rời khỏi Đông Nam sơn mạch thời điểm, tại bên trong địa vực của Quang Minh Điện, đã là một mảnh máu chảy thành sông!

Vốn dĩ tại trong trăm dặm địa vực tràn đầy sinh cơ, bây giờ đã trở nên tàn phá không chịu nổi, đại địa loang lổ, tràn đầy thi thể.

Thương khung bên trên phát ra uy thế kinh thiên động địa, đại địa bên dưới vang lên từng tiếng gào thét chói tai vô cùng, ngay sau đó liền có người từ giữa không trung ngã xuống, máu tươi phun ra, sinh cơ liền ảm đạm tiêu tán.

Có thể như thế vẫn không có dừng lại, song phương phảng phất như hai thái cực một dương một âm, trộn lẫn vào nhau, chiến thành một đoàn.

“Cẩu thí chứ giao người ra, ta không cần biết Tiểu Minh cùng đệ tử của các ngươi xảy ra chuyện gì, nếu đệ tử của các ngươi không chọc đến nó, làm gì có chuyện gì đó xảy ra?”

“Vừa ăn cướp lại còn la làng, muốn chúng ta mang nó giao ra, đây quả thật là không có khả năng, muốn đánh thì đánh, làm gì cần lấy đạo đức bắt cóc làm cái chó gì?”



Một thanh âm nữ tử hiên ngang tại bên trên thương khung vang lên, truyền khắp bốn phương tám hướng, trong nháy mắt, liền có đại nhật hàng lâm, hỏa khí bức người, phảng phất như muốn đốt cháy toàn bộ thương khung luôn vậy.

“Hừ, Hồng Nữ ngươi đã không muốn mang người giao ra, vậy thì chỉ có thể chiến một trận, để ta xem xem, rốt cuộc Quang Minh Điện các ngươi có thể cứng tới mức nào?”

Oanh một tiếng, sau đó là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba,... thương khung truyền ra ba động mãnh liệt khiến các tu sĩ ở bên dưới cũng không dám ngự không quá cao.

Thần cảnh cường giả tự có chiến trường của riêng mình, chân nguyên cảnh bên dưới cũng thế, rất nhiều tu sĩ đều có đối thủ của riêng mình, ngay cả những vị trưởng lão cũng gia nhập vào trong đó.

Chân Nguyên cảnh tu sĩ cũng không có bao nhiêu người, khoảng thời gian này giới vực xảy ra biến hóa, người người đều có thể đạp lên nhau mà thu hoạch chiến công, dẫn tới thực lực của các tu sĩ cùng võ giả đều tăng lên rất là nhanh chóng.

Quang Minh Điện trước kia, ngoài điện chủ đang bế quan trùng kích Thần cảnh ra, thì chỉ có ba vị trưởng lão là tu sĩ chân nguyên cảnh mà thôi.
Nhưng bây giờ không giống, theo các đệ tử chân truyền dần dần tiến bộ, đã có hai người bước vào chân nguyên cảnh hàng ngũ, tấn thăng trưởng lão.

Đại trưởng lão Hoàng Kỳ càng là bước vào Bán Thần, một chân đạp vào Thần cảnh môn hộ, chỉ cần bế quan một khoảng thời gian, việc thành công đột phá Thần cảnh cũng là mười thành nắm chắc.

Cũng chính vì điều này mà chức vị cũng đã có thay đổi, Hoàng Kỳ hiện giờ đã trở thành Tả Hộ Pháp, có thể được xem như là cánh tay trái của điện chủ, thay mặt điện chủ bảo hộ tông môn.

Ngoài ra Nhị trưởng lão Tô Tử An trước kia cũng đã tấn thăng thành Đại trưởng lão, tiến vào bế quan nhằm tấn thăng Thần cảnh.

Tam trưởng lão Bích La thì trở thành Nhị trưởng lão, một thân tu vi chỉ mới là chân nguyên cảnh hậu kỳ mà thôi, khoảng cách đỉnh phong vẫn còn một đoạn, cho nên hiện tại đang tại quan ải tọa trấn.

Cuối cùng là có thêm hai vị đệ tử chân truyền tấn thăng chân nguyên cảnh, một người trong đó còn là bước vào trung kỳ, lần lượt chính là Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão, phụ trách sự vụ trong tông môn.

Tổng thể mà nói, giới vực biến hóa cũng mang theo Quang Minh Điện biến hóa, vỏn vẹn tại tông môn đã có ba vị chân nguyên cảnh, một vị bán thần và một vị Thần cảnh tọa trấn.
Chiến lực như vậy, tại Đông Nam đạo cũng đã được xem là đỉnh tiêm.

Rất hiếm khi có thế lực nào dám cùng với một tông môn như vậy toàn diện khai chiến, trừ khi bản thân thế lực có thâm cừu đại hận, nếu không thì không ai ngốc lại đi khiêu khích một vị Thần cảnh cả.

Quang Minh Điện xuất hiện Thần cảnh, Độc Hành Tông, Bách Hoa Tông và Long Hổ Môn đương nhiên cũng đồng thời xuất hiện, nếu không thì một phương kia chắc chắn sẽ bị các phương còn lại thay nhau chia cắt.
Thế giới này chính là như vậy, nhỏ yếu, chính là nguyên tội.

Quang Minh Điện trước đó rõ ràng là vẫn luôn an an ổn ổn, rất nhiều người đều không minh bạch vì sao Độc Hành Tông lại kéo quân chạy đến, không ngừng đối với những thế lực phụ thuộc Quang Minh Điện tiến hành chém giết, cướp đoạt tài nguyên.

Đợi đến khi Quang Minh Điện nhận được tin tức về sau, đã có không ít tông môn nhỏ yếu bị chém giết hầu như không còn, chỉ có số ít người là may mắn chạy thoát, mới kịp báo tin cầu viện.

Nhận được tin tức như vậy, điện chủ đang bế quan cũng nhịn không được nổi giận, ngay cả Hoàng Kỳ cùng Tô Tử An cũng nhận thấy chuyện này không bình thường, cho nên nhanh chóng tụ tập các đệ tử, chuẩn bị chiến đấu.
Đối với chuyện này, Độc Hành Tông bên kia chỉ cho ra một cái lý do mơ mơ hồ hồ.

Cái gì mà Nhất Minh tiểu tử kia khiến cho một nữ đệ tử trở nên ngơ ngơ ngác ngác, thần trí không rõ, đời này coi như phế đi, ngay cả sử dụng đại lượng dược liệu cũng không cách nào chữa trị hoàn toàn.

Bình thường một đệ tử bị như vậy cũng không phải là chuyện to tát gì, thế nhưng, nữ đệ tử này lại là cháu cưng của một vị trưởng lão, cho nên mới xuất quân tiến đến đòi lại công đạo.

Đối ngoại chính là như thế, đệ tử của các ngươi đánh đệ tử của chúng ta ngơ ngơ ngác ngác, ta đến đòi lại một cái công đạo thì có vấn đề gì?
Các ngươi giao ra thì tốt, song phương đều ai về nhà nấy, nhưng nếu các ngươi không giao ra, vậy thì chúng ta đánh một trận.

Nắm đấm ai to, người đó có quyền lên tiếng.
Mặt ngoài chính là như vậy, chỉ có những cường giả chân chính mới biết được cong cong quấn quấn ở trong này, đây chẳng qua chỉ là một cái lý do để khai chiến mà thôi.
Loạn thế sắp đến, bản thân không cường đại chính là tự tìm đường ch.ết.

Vốn dĩ Độc Hành Tông cũng không dám tự hành xuất quân hỏi tội, dù sao thì chiến lực của song phương cũng không có chênh lệch bao nhiêu, còn chưa tính tới Bách Hoa Tông và Long Hổ Môn ở một bên nhìn chằm chằm, đám Huyết Ma Đường kia cũng có khả năng can thiệp đi vào.

Ngay cả Thiên Điện cũng chưa chắc cho bọn hắn tự hành chém giết nhau như thế, ở trong này có quá nhiều tình huống không chắc chắn, cho nên việc xuất quân tiến đánh Quang Minh Điện quả thật là quá mạo hiểm.
Độc Hành Tông cũng không muốn làm bọ ngựa bắt ve, để cho chim sẻ đứng đằng sau.

Những điều này, hầu như là cường giả của Quang Minh Điện đều minh bạch trong lòng, bọn hắn đều không hiểu là, vì sao Độc Hành Tông lại dám hành động như vậy?

Nhưng sau một khoảng thời gian phát động giao chiến, song phương đều có đệ tử vẫn lạc, ngay cả cường giả của hai bên đều đã bắt đầu thấm mệt, thế mà vẫn không có bất cứ một thế lực thứ ba nào nhúng tay đi vào.

Điều này quả thật là khiến cường giả của Quang Minh Điện cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào, ngay cả điện chủ Hồng Nữ cũng không cách nào suy nghĩ ra cho được.

Nàng cảm thấy sự tình lần này rất không bình thường, sự ra khác thường ắt có yêu, cho nên nàng cũng không có xuất ra toàn lực, Độc Hành Tông tông chủ cũng đồng dạng là như thế, hai người tựa hồ phối hợp rất là ăn ý, chỉ là kiềm chế lẫn nhau mà thôi.

Thần cảnh tại thương khung giao phong lẫn nhau kiềm chế, Chân Nguyên cảnh bên dưới đồng dạng cũng là như thế, duy chỉ có võ giả bọn hắn là điên cuồng gào thét chém giết, một bộ ta thề không chém ngươi ta không phải là người bộ dáng.

Mà ở tại một tòa sơn phong bên ngoài địa vực của Quang Minh Điện có chừng vài trăm trượng, một thanh niên với thần sắc âm trầm đứng ở sơn phong bên trên, đại phong cường thế thổi qua, cũng vô pháp rung chuyển thân hình của hắn mảy may.

Bàn tay chậm rãi mơn trớn một khỏa thủy tinh cầu, trong mắt nổi lên hàn mang khiếp người, nếu như Nhất Minh có ở đây, hắn liền có thể nhận ra được tên thanh niên này chính là tên đã để mắt tới quả trứng cùng Tiểu Linh không sai.

Lưu Chính Thành quan sát trận chiến ở nơi xa, đáy lòng cảm giác đáng tiếc vô cùng, nếu không phải Thiên Điện ước thúc, hắn e rằng đã phải cho Quang Minh Điện biết, đắc tội hắn rốt cuộc cần phải trả giá đắt tới mức nào.

Đáng tiếc thì đáng tiếc, hắn cũng đã thành công nhấc lên hai tông giao chiến đồng thời, xuất ra đại giới khiến cho Bách Hoa Tông cùng Long Hổ Môn không can thiệp đi vào.

Vốn dĩ hắn còn muốn hai tông này xuất thủ cùng mang Quang Minh Điện đuổi tận giết tuyệt, thế nhưng là dựa theo quy tắc của Thiên Điện, khiến cho ý tưởng này liền không cách nào thực hiện.
Linh tộc ở trước mắt, trừ phi là ân oán không ch.ết không thôi, Nhân tộc tuyệt đối không được nổi lên xung đột.

Mà Độc Hành Tông lần này hành động, vốn dĩ đã phạm vào ranh giới của Thiên Điện, nhưng do đối ngoại có lý do rõ ràng đồng thời, Quang Minh Điện cũng không có giao người, dẫn đến vô pháp làm rõ, song phương đánh lên cũng là bình thường vô cùng.

Mà đã là ân oán cá nhân, những thế lực khác cũng không được phép nhúng tay đi vào, có thể nói, quy tắc ràng buộc khiến cho người ta cảm thấy phi thường khó thở.

Lưu Chính Thành hắn đương nhiên minh bạch những điều này, nhưng làm dáng một chút vẫn là phải làm, đề phòng hai tông môn kia đối với Độc Hành Tông tiến hành vơ vét, thế thì hợp tác giữa hắn và Độc Hành Tông coi như xong.

Bằng với tu vi của hắn, muốn cùng hai tông ra điều kiện vẫn là có chút miễn cưỡng, dù sao hắn chỉ là một tu sĩ chân nguyên cảnh mà thôi, cùng tông môn có Thần cảnh tọa trấn tiến hành hợp tác, vẫn là còn chưa đủ tư cách.

Mặc dù tu vi không đủ tư cách, nhưng thế lực ở phía sau thì hoàn toàn có thể.
Hơn nữa hắn cũng không có ý định diệt đi Quang Minh Điện, cũng không có thực lực này.
Đây chẳng qua chỉ là một trận hợp tác giữa hắn và tam đại tông môn ở Đông Nam đạo này mà thôi.

Độc Hành Tông từ trong này lấy được tài nguyên cùng ích lợi, hắn chỉ cần mang tên Nhất Minh kia từ trong tối lôi ra, đôi bên cùng đạt được lợi ích của mình, vì sao không làm đâu?

Còn về Bách Hoa Tông cùng Long Hổ Môn, hắn cũng đã xuất ra đại giới đủ lớn để hai tông không nhúng tay vào, sở dĩ Độc Hành Tông có khả năng xuất thủ, chính là giữa bọn hắn và Quang Minh Điện đã có hiềm khích từ trước, cho nên xuất thủ cũng là hợp tình hợp lý.

Từ lần trước dò xét tình báo về Nhất Minh, hắn mới biết được lai lịch của tên kia, chẳng trách lại có thực lực kinh khủng tới như vậy.
“Nhưng dù là như vậy, đã đắc tội Lưu Chính Thành ta, cho dù ngươi có là đệ nhất tiềm long, cũng phải cho ta cuộn lại!”

Đáy mắt của Lưu Chính Thành nổi lên sát ý mãnh liệt, cũng không có quay đầu, thanh âm nhàn nhạt hướng về nữ tử bên cạnh hỏi.
“Chuyện ta nhờ muội làm thế nào rồi? Có nhận được tin tức gì của tên kia chưa?”

Bạch y nữ tử lắc lắc đầu: “Vẫn chưa, Chính Thành ca ca yên tâm, chỉ cần tên kia tiến về Quang Minh Điện, liền sẽ bị người của chúng ta xuất thủ trấn áp, đến lúc đó hắn có muốn trốn cũng không có khả năng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện