Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Huyền Linh Kinh, chính là một môn Nhị giai thượng phẩm pháp môn, độc thuộc về Linh Văn chi đạo, nếu so với tu sĩ chân nguyên cảnh hậu kỳ thì cũng không sai biệt lắm.
Mặc dù chỉ có thể so với những tu sĩ hậu kỳ, nhưng cũng không có nghĩa là Linh Văn Sư sẽ yếu hơn.
Trái lại, nếu như tài nguyên hùng hậu, bản thân liền có thể một hơi xuất ra mấy chục chừng trăm tấm linh phù, trong nháy mắt liền có thể mang một tên tu sĩ chân nguyên cảnh đỉnh phong diệt sát cũng không phải là không có khả năng.
Chân nguyên cảnh đỉnh phong cho dù có mạnh đến đâu, cũng không cách nào một mình chống lại gần trăm tu sĩ hậu kỳ một kích a.
“Bản thân ta nếu như có thể thành thục vẽ ra được linh văn nhất phẩm mà nói, tại linh văn chi đạo, liền đã có thể cùng với võ giả chiến một trận.” Nhất Minh âm thầm nghĩ trong lòng, bản thân tiếp tục ngồi xếp bằng bên cạnh đống lửa, tiếp tục tham ngộ Huyền Linh Kinh.
Đêm nay bầu trời không trăng không sao, cả một mảnh thương khung đều tối đen như mực.
Cảm giác lạnh lẽo thổi qua, hàn khí chậm rãi bao phủ tới gần, nhưng lại không cách nào có thể xông vào thân thể của hắn, vô hình bị một tầng huyết sắc ngăn chặn ở bên ngoài.
Xa xa trong bóng đêm, từng đôi mắt mang theo sát cơ lạnh lẽo ẩn nấp tại bên dưới sa mạc, thỉnh thoảng lại truyền ra một chút thanh âm nhỏ bé, lại thỉnh thoảng có tiếng động to lớn nổ ra, dường như đang có vật gì đó ở bên dưới hoang mạc kia chiến thành một đoàn.
Bụi mù bốc lên, đại phong cuốn theo từng hạt cát hóa thành một trận cuồng phong hướng về nơi xa mà đi.
Động tĩnh ở xa xa cho dù có lớn như thế nào đi chăng nữa, trong phương viên năm mươi trượng xung quanh, tất cả đều là một mảnh tường hòa, dường như không có bất cứ sinh vật gì dám bén mảng lui tới.
Vô tình trong từng đạo ánh mắt ấn nấp ở bên dưới hoang mạc kia, nhìn về đốm sáng duy nhất tại trong màn đêm này, tràn ngập e dè cùng sợ hãi!
Thời gian, chậm rãi trôi qua, một đêm cứ thế mà dần dần tan biến.
Thái dương lên cao, tia sáng ban đầu chiếu rọi xuống hoang mạc bên dưới, ánh lên nắng vàng, tràn ngập kim quang lóa mắt.
Nhất Minh hắn dần dần mở hai mắt ra, vươn vai một cái, bản thân liền hóa thành một đạo hồng quang phá không bay đi.
Nhìn thấy sát tinh đi xa, trong mắt của rất nhiều hung thú đều quang mang nở rộ, sát cơ kinh khủng lần nữa hiện lên, lần này đã không còn ẩn giấu, toàn diện bộc phát.
Hoang mạc lại nhấc lên một trận gió tanh mưa máu, cuộc chiến càng lúc càng trở nên ác liệt, không qua bao lâu liền có tiếng gào thét thảm thiết vang lên, nhưng rất nhanh liền im bặt không còn.
Đoạn đường này phi hành, Nhất Minh hắn đã ghi nhớ được không ít cách phối hợp của nhất phẩm linh văn, các đường nét cong cong quấn quấn, hình thành từng loại đồ án khác nhau, rất là phức tạp.
Đồ án tổng cộng có tất cả 108 loại, chỉ cần kết hợp có trình tự, liền sẽ sinh ra một loại biến hóa nào đó, đối với điều này khiến hắn rất là hứng thú.
Bản thân mặc dù đều đã ghi nhớ toàn bộ 108 loại nhất phẩm linh văn, nhưng nếu muốn kết hợp ra một cách hoàn chỉnh mà không bị thiếu sót hay sai lệch, cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy.
Gần năm ngày trôi qua, mỗi lần hắn dừng lại săn giết hung thú tại trong hoang mạc đồng thời, cũng tận dụng luôn giáp xác của chúng nó làm tài liệu học tập.
Nhưng tiếc là, muốn khắc họa ra một tấm linh phù hoàn chỉnh, hắn vẫn là chưa làm được.
Đoạn thời gian này trôi qua, Tiểu Linh cũng ở bên cạnh nhìn xem hắn vẽ ra linh văn, có lúc chỉ cần một chút liền có thể hoàn hảo vẽ ra một tấm nhất phẩm linh phiến, nhưng cuối cùng vẫn là lệch một chút dẫn đến toàn bộ thất bại mà phá toái, khiến nàng cũng không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
“Ta thấy không bằng trở về tìm phù lục rồi luyện tập, so với những tấm nát phiến này còn tốt hơn nhiều, ngươi vẽ như vậy muốn thành công, e rằng so với vẽ trên linh phù còn khó hơn không biết bao nhiêu lần a?” Tiểu Linh thở dài nói.
“Ha ha, cô không cần lo lắng, không phải ta đã bước tới một bước này rồi sao, chỉ cần cẩn thận thêm một chút, ta liền sẽ có thể vẽ ra được.”
Nhất Minh cười cười nói ra, đáy mắt hiện lên nóng bỏng nhìn về đầu hung thú ở nơi xa, nếm môi một cái.
Mấy hơi thời gian trôi qua, lại một đầu nhất giai hung thú bị hắn sinh sinh cho đập ch.ết.
Thanh âm kêu thảm vang lên trong chốc lát liền im bặt không còn, rất nhiều hung thú cho dù không có đầu óc, cũng minh bạch được tên này quả thật là một tên hung thần.
Thế là nhao nhao bỏ chạy tứ tán, ngay cả lãnh địa của bản thân cũng không thèm quản tới.
“Hôm nay bắt bao nhiêu đây là đủ rồi, đống tài liệu này hẳn là có thể để cho ta luyện tập một đoạn thời gian.”
Nhất Minh nhìn hung thú chất thành đống ở trước mắt, nhanh chóng vào việc, giáp xác liền được hắn bóc ra một bên, thịt thì mang lên nướng chín, máu huyết thì hấp thụ không còn, ngay cả cặn cũng không có để lại.
Thời gian, chậm rãi trôi qua.
Bất tri bất giác, hắn đã hành tẩu tại trong hoang mạc này gần một tháng, vẫn chưa có rời khỏi.
Một ngày này, Nhất Minh đang lúc phi hành trên đường, thân hình bỗng dưng dừng lại, Tiểu Linh cũng nhịn không được hiện ra trên vai của hắn, nhìn về nơi xa.
Nơi đó, xa thật là xa, bằng tốc độ của hắn nếu muốn đi tới khu vực kia, e rằng cần phải mất chừng một tháng thời gian.
Thế nhưng là, từ nơi này hắn cũng có thể nhìn ra được thương khung vũ động, mây đen kéo ùn ùn kéo đến, không bao lâu liền có ba động cực kỳ mãnh liệt truyền ra, sấm nổ long trời.
Giờ khắc này, một luồng uy áp mạnh mẽ từ phương xa kéo tới, nhấc lên đại phong, thổi cho thân hình của hắn bay ngược về phía sau một chút, miễn cưỡng bộc phát lực lượng mới có thể ổn định thân hình.
“Đây là…” Nhất Minh nhíu mày, nếu như hắn đoán không lầm, cái phương hướng kia, thình lình chính là khu vực Đông Nam đạo thì phải.
Hắn cũng không quá xác định, nhưng khả năng chính là như thế.
“Đây là có Thần cảnh cường giả giao thủ, chỉ có cấp bậc đó, mới khiến cho phong vân vũ động trong phạm vi lớn như vậy, xem ra Đông Nam đạo vẫn không hoàn toàn yên bình a!”
Tiểu Linh ngồi trên đầu vai, hai chân đung đưa thoải mái, cẩn thận đánh giá một phen.
“Thần cảnh cường giả…” Nhất Minh thì thào trong lòng, ánh mắt không khỏi lo lắng nhìn về phương xa, quan sát dị tượng.
Tranh đấu ở nơi đó quả thật là kinh thiên động địa.
Hai luồng khí tức kinh khủng lẫn nhau giao thoa, có đại nhật rực sáng hoành xuất thương khung, có thanh âm kinh khủng mang theo cảm giác lạnh lẽo tại bốn phía lưu động.
Một nóng một âm tàn thay nhau quanh quẩn, khiến cho bầu trời cũng phải biến sắc, khí thế hạo hãng kinh người, cho dù hắn có đứng ở nơi đây, vẫn nhịn không được cảm giác bản thân nhỏ bé vô cùng.
“Đại nhật treo cao, đây chẳng phải là thuật pháp độc môn của Quang Minh Điện hay sao!” Tiểu Linh quay mặt về phía Nhất Minh, nhẹ giọng nói ra.
Nhất Minh đưa mắt nhìn qua, biểu lộ ngưng trọng, hướng về cô nàng xác định: “Cô chắc chắn đây chính là thuật pháp của Quang Minh Điện?”
“Ừm ừm.” Tiểu Linh gật gật đầu, “Tại bên trong ta có rất nhiều ấn ký về công pháp của các tông môn từ thuở xa xưa, công pháp của Quang Minh Điện đương nhiên cũng ở trong đó, cho nên ta chỉ cần nhìn lướt qua liền có thể phân biệt ra được.”
“Thế cô có biết người đang giao chiến kia đến từ thế lực nào hay không?” trong mắt của Nhất Minh có hàn mang nổi lên, thanh âm cũng trở nên lạnh hơn rất nhiều.
Tiểu Linh lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết, lâu nay mặc dù ta cũng có thu nhận không ít ấn ký, nhưng cường giả loại cấp bậc này ta đã rất lâu không có tiếp xúc đến, có thể là thế lực mới quật khởi trong thời gian gần đây, cho nên ta cũng vô pháp xác định.”
Nghe được lời này, hắn có chút tiếc nuối, nhưng cũng không quan trọng, đánh nhau lớn như vậy, chắc chắn sẽ có không ít người biết đến, chỉ cần tr.a một chút là được.
Cường giả giao chiến trong thời gian này cũng không phải là không có, nhưng liên quan đến Quang Minh Điện, hắn không có khả năng không để ý đến.
“Có thể dẫn đến Thần cảnh cường giả tự mình xuất chiến, xem ra trong khoảng thời gian ta bế quan tại Ám Điện, điện chủ đã thành công tấn thăng Thần cảnh a!”
Nhất Minh cảm khái một câu, khóe miệng nhếch lên một vệt nụ cười vui vẻ, nhưng ngay sau đó sắc mặt lại trở nên lạnh xuống.
“Dám động vào Quang Minh Điện, cho dù các ngươi có là ai đi chăng nữa, nếu không thể nhất cử diệt sát, ta nhất định sẽ để cho các ngươi cảm thụ một chút, cái gì gọi là đau nhức!”
Sự tình lần này xảy ra quá là trùng hợp đi, khiến hắn không khỏi nghĩ tới tên thanh niên cùng nữ tử đánh cướp ở nửa tháng trước kia.
Có lẽ là bọn hắn không tìm được chính mình, cho nên mới nhằm vào Quang Minh Điện, cũng có thể là chính mình nghĩ nhiều, nhưng cũng không thể không đề phòng có người tại phía sau giật dây đang chờ lấy chính mình hiện thân, một mẻ hốt gọn.
Dù sao thì một khí linh cùng với một quả trứng linh thú, không phải người nào cũng có.
Hắn cũng không nghĩ chỉ vì hai thứ này, mà lại có thế lực lại chấp nhận rủi ro hướng về Quang Minh Điện xuất thủ, cái giá này rõ ràng là không đáng.
“Ha ha, nhóc con tốt a, ta thích suy nghĩ của ngươi, mặc kệ bọn hắn có là ai đi chăng nữa, thẳng tay mà làm, có ta bảo vệ ngươi, ngươi cứ yên tâm.”
Tiểu Linh vỗ vỗ bộ ngực, một bộ ta sẽ cùng ngươi đồng sinh cộng tử bộ dáng.
Nhưng chỉ có nàng mới biết được, nàng chỉ là ham vui mà thôi, cho dù tia thần hồn này có phá toái, nàng cũng không ch.ết được.
Nhất Minh nhìn nàng liếc mắt, liền không còn tiếp tục nói chuyện, thân hình lập tức hướng về phía trước lao đi, tốc độ cực nhanh.
Chiếu theo bình thường, hắn sẽ chậm rãi mà lên đường tiến về Quang Minh Điện, nhưng bây giờ không giống, hắn cần phải cấp tốc trở về.
Mà từ đây vọt thẳng đi qua cần khoảng một tháng thời gian mới có thể chạy đến, như vậy quá lâu.
Với suy đoán của hắn, khoảng cách của chính mình hiện giờ chạy tới Đông Hà đạo cũng không có bao xa, sau đó liền tìm một tòa thành sử dụng truyền tống trận liền có thể nhanh chóng trở về Đông Nam đạo.
Tính toán đâu đó chỉ mất chừng nửa tháng là cùng.
Vấn đề duy nhất, chính là không biết mỗi lần truyền tống cần bao nhiêu linh thạch, trên người của hắn quả thật là không còn xót lại chút gì, chỉ còn vài ba khối hạ phẩm linh thạch mà thôi, cần phải nghĩ cách một chút mới được.
Nghĩ tới đây, hắn đưa mắt nhìn về một đống tài liệu còn chưa được khắc họa linh văn.
“Thời gian nửa tháng, không sai biệt lắm liền có thể phác họa ra được Nhất phẩm linh phiến, mặc dù giá thành hẳn là không cao, nhưng cũng có thể bán được một ít a, nếu vẫn còn chưa đủ, vậy thì đi hóa duyên một chút là được, cũng không phải là đại sự gì.”