Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Cả người Nhất Minh bốc lên từng trận hồng quang mãnh liệt, thế nhưng trong mắt lại lộ ra băng hàn, mắt thấy bàn tay kia chuẩn bị rơi xuống, huyết hà trong thể nội ầm vang chảy xuôi, tiểu viêm long đồng thời uốn lượn trên cánh tay, phát ra từng trận hỏa khí, phảng phất như hỏa diễm bốc lên.

Giờ khắc này, Nhất Minh thân mang huyết y, cánh tay trái liền có viêm long du tẩu, một quyền đấm ra ẩn ẩn còn mang theo long ngâm vang vọng, lại tựa hồ như là thái sơn áp đỉnh mang theo uy thế kinh người, trực chỉ một chưởng kia rơi xuống.

Oanh một tiếng, nhất chưởng ầm vang toái diệt, thân hình của Nhất Minh cũng không có dừng lại, trong ánh mắt chấn kinh của tất cả thành viên trên pháp thuyền, hắn lại lần nữa hung hăng hướng về đầu thuyền đánh oanh tới.

Một quyền oanh ra liền khiến tâm thần của rất nhiều người oanh minh tột đỉnh, phảng phất như toàn thế giới đều phát ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa, một loại uy áp vô hình hướng về tất cả mọi người hung hăng đè ép, sát ý khủng bố khiến rất nhiều người chịu không nổi lập tức ngất đi tại chỗ.

Lưu Chính Thành chấn kinh trong nháy mắt liền hừ lạnh một tiếng, nhận thấy một quyền này không hề đơn giản, bản thân từ bên trong pháp thuyền vọt ra, lần lượt hướng về một quyền của Nhất Minh ấn niệm pháp quyến, một chưởng mang theo uy thế kinh người lần nữa va chạm.
Oanh minh kinh thiên!

Hai người tại giữa không trung không ngừng xuất ra tự thân tuyệt học, Nhất Minh hắn cũng không có xuất ra toàn lực, mà đang dần dần thích ứng với lực lượng mới này.
Chiến lực cùng tu vi của Nhất Minh, kể cả kinh nghiệm chiến đấu, đều là từ trong sinh tử chém giết đi ra.



Cùng với Lưu Chính Thành không đồng dạng, chỉ cần nhìn khí chất từ trên người của hắn phát ra, đây không phải là khí chất của một người từ trong sinh tử ma luyện, điều này không cách nào cùng với Nhất Minh so sánh.

Lưu Chính Thành thất bại một lần, có thể sẽ không ch.ết, nhưng Nhất Minh hắn trong mỗi lần chiến đấu, đều là một lần cận kề sinh tử.

Mỗi lần hắn đều là tung toàn bộ thực lực của bản thân để bảo toàn mạng sống, mặc dù hắn cũng không biết vì sao chính mình vẫn còn sống sót cho tới bây giờ, trong lần đầu cùng với Linh tộc tu sĩ giao chiến, hay là gặp phải Linh tộc Thần cảnh ra tay xuất thủ, thậm chí còn có lúc liều mạng bỏ chạy, tất cả những điều trải qua, đều là một lần ma luyện sinh tử.

Sở dĩ như vậy, những kinh nghiệm chiến đấu mà hắn thu hoạch được, càng là khắc cốt ghi tâm!
Chỉ vài cái hô hấp trôi qua, Nhất Minh hắn đã cùng Lưu Chính Thành giao thủ không biết bao nhiêu lần, huyết tơ sau khi dung hợp về sau, lực lượng phát ra đã không phải trước kia có thể so sánh.

Nhất Minh hắn ẩn ẩn cảm giác được, chính mình bây giờ nếu toàn lực bộc phát một quyền, tên thanh niên này e rằng sẽ trong nháy mắt liền hôi phi yên diệt.
Tiểu viêm long vẫn như trước kia không có sự thay đổi nào, có thay đổi, chính là bản thân của huyết tơ cùng huyết hà khác biệt.

Sau khi dung thành huyết hà về sau, huyết y trên thân phòng ngự càng thêm mạnh mẽ, chưa tính tới bản thân đã trải qua thoát thai hoán cốt, chỉ bằng nhục thân bây giờ, hắn tự tin đã có thể vượt qua khỏi phạm trù của chân nguyên cảnh, nhưng so với Thần cảnh cường giả, vẫn là còn chưa đáng được nhắc tới.

Nhục thân của hắn cho dù có mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa, chỉ cần một ý niệm của Thần cảnh cường giả, cũng đủ để tâm thần của hắn hóa thành hư vô.
Minh bạch những điều này, ánh mắt của Nhất Minh càng phát ra nóng rực, hắn phải nhanh chóng tăng lên tiểu viêm long mới được.

Giao thủ ở giữa, sở dĩ Nhất Minh không có hạ tử thủ, là vì hắn còn không có chắc chắn tên thanh niên này còn có hậu thủ ở phía sau hay không, lỡ đâu hắn có ngọc phù bảo mệnh, hay là thứ gì đó có thể phát ra một kích của Thần cảnh cường giả, vậy thì nguy rồi.

Nhìn thấy hai người tại giữa không trung giao thủ phát ra uy thế, trái tim của nữ tử đã nâng lên tới cổ họng.
“Không… không có khả năng!”

Nàng nhìn ra được, Chính Thành ca ca đang bị áp chế, vốn dĩ bình thường mà nói, Chính Thành ca ca sẽ chỉ dùng một tay để xuất thủ, một tay còn lại chắp ở sau lưng, thần thái lạnh nhạt mang đối thủ từng bước nghiền xương thành tro.
Nhưng bây giờ đây?

Biểu hiện của Chính Thành ca ca thế mà phát ra thống khổ, thần sắc vặn vẹo, hai tay không ngừng kết xuất pháp quyết, bản thân thì từng bước lui về phía sau, không những thế còn có máu tươi từ trên tay vẫy xuống, rơi vào boong thuyền bên trên.

Oanh một tiếng, giữa không trung vang lên một tiếng động cực kỳ to lớn, một quyền trực tiếp đánh vào trên tay phải của Lưu Chính Thành.
Tiếng vang vào thời khắc này oanh minh quanh quẩn, bụi mù ở bốn phía bạo khai, từng hạt cát theo khí lãng cuồng bạo cuốn lên, hóa thành cuồng phong bạo vũ hướng về bốn phía ầm ầm xung kích.

Lưu Chính Thành biến sắc, thân thể bỗng nhiên rút lui, trong mắt càng là lộ ra vẻ ngưng trọng.
Hiển nhiên là hắn không có dự liệu được, chiến lực của người thanh niên này lại kinh khủng tới như vậy, mà loại đấu pháp này trong mắt của hắn xem ra, rất không bình thường.

Có thể tại trong cảm thụ của hắn, Nhất Minh chỉ là từng quyền oanh ra, đã có uy lực kinh người, hơn nữa còn khiến cho tâm thần của hắn nhấc lên từng tầng gợn sóng, phảng phất như nghe thấy một tiếng gào thét kinh thiên, lại phảng phất như đứng trước một tòa cự sơn vĩnh hằng.

Mà thanh âm gào thét kinh thiên động địa kia, chính là tại bên trong cự sơn vang vọng, nương theo cự sơn trùng điệp rơi xuống mà dồn dập hướng vào tâm thần của hắn xung kích mà đi, khiến hắn hoàn toàn vô pháp ứng đối.

Thêm một điều nữa, những công kích của bản thân rơi vào trên người của thanh niên này, hoàn toàn không hề có một chút tác dụng nào, tại trên người của Nhất Minh, hắn chỉ có thể cảm thụ được vô tận kiên cố, còn như cái khác… hoàn toàn mơ hồ.
Viêm Long kia, lại là cái gì?
“Dừng…”

Không đợi Lưu Chính Thành nói xong, trong mắt của Nhất Minh đã có hàn mang nở rộ, thân thể trong nháy mắt liền đã tới trước mặt, tốc độ nhanh chóng sát na tới gần, một quyền lần nữa hướng về vai trái của Lưu Chính Thành, mạnh mẽ rơi xuống.

Trong mắt Lưu Chính Thành nổi lên sát cơ nồng đậm, tay phải trọng thương trong lúc nhất thời cũng không cách nào huy động, tay trái nhanh chóng kết xuất pháp quyết, hai má lập tức phồng lên, hướng về Nhất Minh lập tức há miệng.
Miệng lớn hả ra trong sát na, mang theo một cỗ lực lượng kỳ dị ngay tại khuếch tán.

Tại cỗ lực lượng này xuất ra trong chớp mắt, Nhất Minh cảm giác toàn bộ mấy chục trượng phương viên đều bị đoàn sương mờ này bao phủ, hắn không biết rốt cuộc đây là cái gì, bản thân tiếp tục hung hăng đánh tới, nhưng đáng tiếc là đánh vào hư không.

Tại trong sương mờ, thân hình của Lưu Chính Thành xuất hiện khắp nơi, toàn bộ đều đồng thời thao tác, trong ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm mà hung hăng xuất thủ, hướng về phía Nhất Minh đánh tới.

Từng đoàn thuật pháp tựa như thiên hà vạn lũ lao nhanh đánh vào thân hình của hắn, nhưng lại chẳng có mảy may tác dụng, thế là Lưu Chính Thành cắn răng một cái, một ngụm máu tươi phun ra, pháp quyết hình thành.

Trong sát na, toàn bộ sương mờ đều oanh minh vang vọng, từng dòng lôi đình tại trong sương mờ du tẩu, ầm vang nở rộ.
Oanh minh kinh thiên, toàn bộ phương viên mấy chục trượng đều ầm vang rung động, ngay cả đại địa cũng không cách nào thủ vững, lập tức bị lôi đình đánh lõm xuống dưới.

Lưu Chính Thành lăng không lơ lửng, cả người đều hô hấp dồn dập, tóc tai rối bời, trong miệng càng là có máu tươi chảy ra, bạch y giờ đã có huyết sắc nhuộm đỏ, trong mắt đều tràn ngập sát cơ, chằm chằm nhìn về đại địa bên dưới.

Đám thành viên trên thuyền nhìn thấy cảnh này liền nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn về phía Lưu Chính Thành, nhưng nữ tử thì lại khác biệt, trong mắt của nàng có một tầng quang xích ẩn hiện, vẻ mặt chấn kinh đã không cách nào có thể che giấu.

“Không có khả năng!” Lưu Chính Thành gầm nhẹ, trong mắt lộ ra không thể tin được.

Giờ khắc này, Nhất Minh vẫn tại nguyên địa đứng sừng sững ở đó, bạch y trên thân lại không nhiễm một hạt bụi trần, huyết y cũng chẳng hề tán đi, viêm long trên cánh tay vẫn tại du động, dường như đối với một màn vừa rồi cũng không chịu ảnh hưởng.

Tiểu Linh ngay lập tức hiện ra, ngồi vào trên đầu vai của hắn, một mặt đắc ý nhìn lấy Lưu Chính Thành, cười ha hả nói ra.

“Thế nào, ta không có gạt các ngươi đi? Muốn cướp đồ của người khác, vậy thì phải xem bản thân có năng lực này hay không, cho dù các ngươi có là người của cái thế lực gì đó, cũng không phải muốn làm gì thì làm đâu nha.”

Lưu Chính Thành nghe vậy liền lâm vào trầm mặc, lần này quả thật là đá vào thiết bản, ngay cả mặt mũi cũng toàn bộ mất hết, về sau còn làm thế nào dẫn dắt tiểu đội?
Trong đầu liên tiếp hiện lên vô số ý nghĩ, đáy mắt cũng ẩn ẩn có sát cơ tràn ra, nhưng trong lòng thì lại lực bất tòng tâm.

Ngay lúc bản thân vừa định cắn răng rút lui thời điểm, Nhất Minh lại nhếch lên một vệt nụ cười, ánh mắt tại trên mỗi người lướt qua, thanh âm nhàn nhạt vang lên.

“Các ngươi đã bị ta bao vây, trên người có thứ gì quý giá thì toàn bộ xuất ra, nếu không thì cũng đừng trách ta không nói đạo lý.”

“Các ngươi chặn đường cướp ta, vậy thì cũng phải chuẩn bị tinh thần trả giá, ta cũng không phải người từ bi bác ái, để các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.”

“Các ngươi có mười lăm hơi thở để xuất ra đồ vật, sau mười lăm hơi thở nếu còn có ai chưa xuất ra, vậy thì cũng đừng trách ta đích thân đến lấy, đến lúc đó còn sống hay không, vậy thì ta cũng không chắc được rồi.”

Nói xong, Nhất Minh nhàn nhạt nhìn Lưu Chính Thành liếc mắt, thần sắc lạnh nhạt: “Ngươi nếu không phục liền có thể cùng ta đánh thêm một trận, đến lúc đó được gì và mất gì, ngươi cũng nên cân nhắc suy tính một chút mới được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện