Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Tại giữa không trung Nhất Minh đưa mắt nhìn qua, khí độc quá dày khiến hắn không cách nào nhìn thấy quá xa, trong nháy mắt, bản thân lại cảm giác được vô biên khó chịu ập tới, hắn không nói hai lời liền thu hồi trường đao tung quyền sang bên trái, thân thể ngay lập tức né sang bên phải rơi xuống bên dưới.
“Oanh!”
Lại một vệt lục quang từ phía xa tại vị trí hắn vừa đứng vọt qua rơi thẳng xuống đại địa bên dưới, Nhất Minh hắn ngay lập tức nhận ra, đây là có tu sĩ Linh tộc để mắt tới chính mình, hơn nữa còn là một tên tiễn thủ.
Phải biết, xạ thủ tại trên chiến trường quả thật không ít, những người này đều được đặc cách tự do hành động, bởi vì xạ thủ so với những tu sĩ khác không giống, một khi bị tiếp cận, tính mạng của bản thân coi như xong rồi.
Cho nên bọn hắn mới ẩn nấp tại một nơi kín đáo, một khi xuất thủ chính là tuyệt sát!
Mà khó cho tên Linh tộc này là, bản thân Nhất Minh hoàn toàn có thể cảm giác được sát ý nhằm vào chính mình, mặc dù chiến trường đâu đâu cũng là sát ý, nhưng khi có người nhằm vào bản thân, loại cảm giác kia lại càng thêm nồng đậm, thậm chí còn khiến da đầu của hắn suýt chút nổ tung, cảm giác khó chịu đến cực điểm!
Thế là khóe miệng của hắn lộ ra một vệt nụ cười, nụ cười này mang theo một loại sát ý vô tận nhìn về phương xa, hắn không cách nào nhìn thấy tên Linh tộc đã ra tay tập sát, nhưng có thể đoán ra được đại khái phương vị.
Dù là như vậy, Nhất Minh hắn cũng không có hành động lỗ mãng, bài học lần trước khiến hắn đã khắc sâu trong ký ức, độc thân xông vào chỉ có thể khiến bản thân ch.ết càng nhanh hơn mà thôi.
Thế là hắn thu hồi khí thế trên thân, cả người phảng phất như một tên võ giả bình thường dung hòa vào trong bóng đêm vô tận, không còn hình bóng.
Sau khi rơi xuống đại địa bên dưới, hắn cũng không còn cảm thấy được cảm giác bị người nhằm vào, nói rõ đối phương cũng không phải là Thần cảnh cường giả, nếu chỉ là chân nguyên cảnh, muốn tìm ra hắn trong trạng thái “bình thường” này quả thật là si tâm vọng tưởng.
Thân hình nhanh chóng hướng về phía tiểu đội Thần Quang vọt tới, nhưng ngoài ý liệu của hắn, một vệt lục quang từ phương xa lại ngắm thẳng về phía tiểu đội bên này phóng tới.
Trung niên râu quai nón đang thẳng tay đồ sát võ giả Linh tộc thì bỗng dưng cảm ứng được cái gì, đưa mắt nhìn qua, sắc mặt cũng không khỏi lộ ra thập phần ngưng trọng!
Hắn mặc dù là chân nguyên cảnh, nhưng trước đó bản thân đã trải qua một trận đại chiến kịch liệt vô cùng, lực lượng còn lại cũng không có bao nhiêu, muốn gánh lấy một tiễn này, e rằng không ch.ết cũng phải bị thương.
Theo một tiễn chi uy từ phương xa cấp tốc bay tới, trung niên cũng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, nếu không ngăn cản một tiễn này, e rằng cả tiểu đội đều phải chôn vùi không còn, hắn còn định thả người vọt lên, nhưng trong nháy mắt liền ngừng lại bước chân, thần sắc kinh ngạc!
“Ha ha!” Nhất Minh chỉ có thể bật cười hai tiếng, dường như đã đánh giá thấp tên Linh tộc kia rồi.
Trong mắt của hắn bắn ra sát ý mãnh liệt, bản thân cũng không còn cách nào, huyết y trên thân lần nữa hiện ra, tiểu viêm long cũng đồng dạng xuất hiện tại trường đao trong tay, thân hình nhanh chóng từ dưới đất phóng lên tận trời, hướng về phía vệt lục quang kia, một đao chém xuống.
Oanh một tiếng, không trung truyền ra ba động cực kỳ mãnh liệt, chỉ thấy song dực lập tức hiển hóa đi ra, mỗi một đạo tiễn thuật bắn tới đều bị Nhất Minh sinh sinh trảm tại dưới đao, muốn từ bên người của hắn vọt qua cũng không cách nào làm được.
Nhất thời, song phương cũng không ai làm gì được ai, thẳng tới khi rất nhiều võ giả Linh tộc bên dưới đều bị trung niên râu quai nón đánh chạy tán loạn mới triệt để dừng lại đại chiến.
Mặc dù nói là đại chiến, nhưng đây chẳng qua chỉ là tiểu tràn diện mà thôi, theo trung niên râu quai nón ra tay xuất thủ, võ giả Linh tộc bên kia đều tử thương thảm trọng, không còn chân nguyên cảnh ngăn cản, bọn hắn làm sao có thể là đối thủ cho được.
Nguyên bản ở chỗ phòng tuyến này, Linh tộc một phương chiếm cứ ưu thế lớn lao, gần mười tiểu đội liên tục bị áp chế không cách nào giành được thượng phong, bất quá từ khi Thần Quang tiểu đội xông vào chiến trường, cục diện liền lập tức xoay chuyển.
Võ giả Nhân tộc không những được các thành viên của Thần Quang tiểu đội tiếp thêm tinh thần, từ co đầu rút cổ không những có khả năng đánh trả trở lại, mà còn giết Linh tộc kêu than khắp nơi.
Chiến trường nơi này bởi vì Thần Quang can thiệp, Linh tộc một phương không thể không lui về phía sau, trận hình sụp đổ, mà loại sụp đổ này lấy tốc độ cực kỳ nhanh chóng lan ra.
Trung niên râu quai nón mặc dù tiêu hao không nhẹ, nhưng bởi vì có hắn cùng với Nhất Minh liên thủ, tu sĩ Linh tộc bỗng dưng rơi vào thế hạ phong, đột nhiên giải phóng hai tên tu sĩ có thể cùng với chân nguyên cảnh vật tay, điều này khiến rất nhiều Linh tộc tu sĩ thầm mắng không thôi.
Thế là tu sĩ Linh tộc không thể không tạm thời né tránh mũi nhọn, cho dù bọn hắn có xạ thủ trợ trận ở phía sau, cũng không làm nên trò trống gì, theo trung niên xuất thủ làm giảm bớt áp lực, hầu hết những đạo lục tiễn bay qua đều bị trung niên ngăn cản phần lớn, hắn mặc dù không cách nào trực diện ngăn cản, nhưng giảm bớt uy lực của lục tiễn vẫn là không thành vấn đề.
Võ giả bên dưới bắt đầu nắm thế thượng phong, tiếp đó chính là những tu sĩ kia, chiến trường tại nơi này tạm thời có thể ngăn cản bước chân của Linh tộc, thế là gần mười tiểu đội cũng đồng dạng lui về, cũng không có tiếp tục đuổi theo.
Nhất Minh rơi vào vị trí của Thần Quang tiểu đội, giờ khắc này chiến thuyền đã bị rách tung tóe, muốn thôi động cũng là không có dễ dàng như vậy, thế là hắn nhanh chóng ra lệnh một tiếng, những thành viên còn lại của tiểu đội nhanh chóng tập hợp đứng trước mặt hắn.
Mạnh Hùng, Xích Hoán cùng Hoàng Anh Thy ba người mặc dù có thụ thương, nhưng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, các thành viên còn lại đều có vết thương trên người, thần sắc càng là tái nhợt không còn chút máu, dù là như vậy, trên mặt ai nấy đều vui mừng hớn hở, điều này cũng quy công cho vị trung niên râu quai nón kia.
Nếu không có hắn ra tay xuất thủ, những thành viên này coi như còn sống một người cũng đã là vạn hạnh.
Thế là hắn hướng về phía trung niên ở cách đó không xa nói lời cảm tạ, cũng không có dừng lại quá lâu, theo Nhất Minh đứng tại mũi thuyền bên trên, Thần Quang nhanh chóng thôi động, hướng về phía quan ải bay đi.
Đoạn đường này trở về cũng không gặp quá nhiều cường giả của Linh tộc, đa phần đều là những tên võ giả gan to bằng trời chờ đợi ở đây tập kích, nhưng theo Nhất Minh xuất thủ, bọn hắn liền ngay cả mạng cũng không còn.
Theo Thần Quang vượt ra khỏi phạm vi của khí độc bao phủ, tất cả thành viên mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, kinh lịch từ trận chiến này cũng đủ để bọn hắn lắng đọng một khoảng thời gian, những ai đã nằm xuống thì đã nằm xuống, những người còn sống vẫn phải tiếp tục đứng lên chiến đấu.
Cả chiến trường rộng lớn đều được chia ra từng phiến khu vực to to nhỏ nhỏ, ra khỏi phạm vi của khí độc, Nhất Minh mới có thể nhìn thấy chiến trường nơi đây có bao nhiêu khốc liệt, không nói tới khu vực của hắn, cách nơi này của hắn không xa, vẫn có thể cảm nhận được mấy chục đạo khí tức của chân nguyên cảnh không ngừng giao thủ, uy thế phát ra không cách nào che giấu cho được.
Chỉ là nhìn qua chốc lát, Nhất Minh tựu thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nhìn qua tất cả thành viên còn lại trong tiểu đội, lần này xuất chiến liền tử thương gần một nửa, các thành viên vào giờ khắc này đều đang tận dụng thời gian để khôi phục tự thân, thế là hắn cũng không có làm phiền những võ giả này, lập tức kêu gọi ba người đội phó đi đến.
“Đội trưởng!”
Mạnh Hùng, Xích Hoán cùng Hoàng Anh Thy ba người đi tới sau lưng của Nhất Minh cung kính nói.
“Ừm, lần này các ngươi biểu hiện không tệ, sau khi trở về quan ải ta cần phải bế quan một chút, sự tình chiêu mộ các thành viên cho đủ quân số đành nhờ vào ba người các ngươi, sự tình chiến công cùng pháp chu ta sẽ tự hành xử lý, các ngươi cũng nên hảo hảo bế quan, lần tiếp theo ra chiến trường, hy vọng thực lực của các ngươi có thể tiến bộ thêm."
Nghe được lời này, ba người cảm giác trái tim đều đang đập rộn lên!
Bọn hắn còn tưởng đâu phải qua một đoạn thời gian mới có thể nhận được chiến công từ đội trưởng a, không ngờ lại có thể nhận được nhanh như vậy, mặc dù không biết có bao nhiêu, nhưng từ góc độ của bọn hắn nhìn xem, vị đội trưởng này thật sự lo cho bọn hắn.
“Đa tạ đội trưởng, chúng ta nhất định sẽ không làm cho ngài thất vọng!” ba người đồng thời cung kính hồi đáp.
Nhất Minh thấy thế liền gật gật đầu, cũng không có nói thêm cái gì, thời gian trôi qua, Thần Quang liền đã tiến nhập vào bên trong quan ải, tới giờ khắc này, bọn hắn mới có thể thở ra một hơi, cảm giác căng thẳng ở trong lòng vào thời khắc này liền đã biến mất không thấy, để cho người ta có một loại cảm giác thư thái vô cùng.
Chiến thuyền Thần Quang rách tung tóe vừa tiến nhập vào quan ải, liền đã hấp dẫn không ít ánh mắt của tất cả mọi người, có người kinh hô nghị luận, có người đang âm thầm suy nghĩ, khoảng thời gian này đã có không ít tiểu đội trở về quan ải, không sai biệt lắm đều là cái dạng này, cho nên những người chưa ra chiến trường đều cảm giác rất là hiếu kỳ, không biết chiến trường ngoài kia rốt cuộc là tình huống như thế nào…
Thần Quang một đường trở về cứ điểm, theo các thành viên tiến vào bên trong bế quan, Nhất Minh liền hướng về phía Chiến Công Các lao đi, đầu tiên cần xử lý chiến công cho các thành viên trong đội.
Theo hắn tiến vào Chiến Công Các, trải qua một loạt quy trình kiểm trắc về sau, hắn cũng không có giữ lại cho mình, toàn bộ đều mang mười thành chiến công của bản thân phân ra làm ba phần, một phần chia đều cho ba người phó đội, phần thứ hai chia đều cho các thành viên còn sống sót trở về, còn phần cuối cùng cũng chiếm lượng chiến công lớn nhất, hắn quyết định giữ lại để tu sửa pháp chu.
Một màn này diễn ra đều khiến rất nhiều võ giả đang ở nơi đây phải trợn mắt hốc mồm, một mặt không cách nào tin được!
Bọn hắn thật không ngờ lại có đội trưởng hào phóng đến như vậy, bình thường các đội trưởng sẽ không cần phân phát chiến công cho các thành viên, lên chiến trường giết nhiều ít liền sẽ được nhiều ít chiến công, sẽ không có thưởng thêm chiến công như thế này.
Đương nhiên, nếu như có cá nhân lập được công lao to lớn, sẽ có ngoài hạn mức chiến công được tăng thêm.
Một màn này phát sinh khiến không ít võ giả chưa gia nhập tiểu đội đều nảy sinh một cái ý nghĩ.
Mà theo Nhất Minh rời khỏi Chiến Công Các về sau, một đường hướng về phía chủ điện lao đi, đến phía trước bậc thang tại chủ điện, lần này hắn cũng không có gặp được tên thanh niên trước kia, điều này cũng khiến hắn cảm giác rất là thư thái.
Quá trình báo cáo chiến quả cùng với đưa ra yêu cầu tu sửa pháp chu cũng không có tốn bao nhiêu thời gian, rất nhanh liền hoàn thành, Nhất Minh liền trở về cứ điểm, tiến vào bế quan.