Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Các thành viên của Thần Quang tiểu đội mặc dù số lượng không ít, nhưng đối diện với một tên chân nguyên cảnh điên cuồng công kích cũng lộ ra thập phần miễn cưỡng.

Tại bên trên boong thuyền, sắc mặt của các thành viên ai nấy đều đã bắt đầu tái nhợt, Mạnh Hùng cùng Xích Hoán cũng nhịn không được cảm thấy bất an trong lòng, bản thân càng thêm ra sức.

“Ngươi nói xem đội trưởng vì sao còn không có động tĩnh gì a?” Mạnh Hùng đưa mắt nhìn lấy tên Linh tộc ở bên ngoài, cả người cảm thấy lo lắng mở miệng hỏi.

“Thời cơ sắp tới, đội trưởng đã nói rõ, chúng ta cứ dựa vào những gì đội trưởng phân phó làm theo là được.” Xích Hoán mở miệng nói đồng thời, thanh âm truyền khắp toàn bộ bên trong pháp chu, “Các huynh đệ chú ý, nếu không muốn ch.ết thì cho ta toàn lực thôi động, hướng về phía tên Linh tộc kia hung hăng đâm thẳng vào là được.”

Một nhóm đội viên phụ trách điều khiển pháp chu nghe được điều này, không chút do dự mở miệng xác nhận, lập tức thao túng chiến thuyền Thần Quang tại giữa không trung vọt thẳng đi qua, cơ hồ là tên Linh tộc tu sĩ kia ở chỗ nào, chiến thuyền liền hướng về phía hắn đâm tới, một bộ thấy ch.ết không sờn bộ dáng.

“Tốt tốt tốt!” tên Linh tộc tu sĩ mở miệng hô liên tục ba tiếng, hai tay lập tức kết xuất pháp quyết, một ngón tay khô bại lập tức hoành không xuất thế, khí tức âm lãnh từ trên đó phát ra khiến cho rất nhiều võ giả đều tê rần cả lên, toàn thân lông tơ đều nhịn không được lập tức dựng đứng, cảm giác như có một bàn tay lạnh lẽo chạm vào cổ của bọn hắn vậy, thật khiến cho người ta kinh hồn táng đảm.



“Phá cho ta!” quát chói tai một tiếng, bàn tay của tên Linh tộc hung hăng hướng về phía chiến thuyền Thần Quang nhấn xuống, oanh một tiếng, uy thế mạnh mẽ khiến toàn thân chiến thuyền đều lung lay kịch liệt, ngay cả quang trạch phòng hộ ở phía trên cũng nhịn không được hiện ra từng đạo vết nứt, thân thuyền liền tại giữa không trung dừng lại, không cách nào tiến thêm.

Một đám thành viên của tiểu đội bất ngờ bị một ngón tay ngăn chặn, phòng hộ đại trận suýt chút nữa thì phá toái không còn, Xích Hoán cắn răng quát khẽ một tiếng: “Tấn công!”
Oanh một tiếng, một đạo quang mang từ trên chiến thuyền bắn thẳng vào bên trên ngón tay khô bại kia.

Một kích đi qua, ngón tay liền phá toái hơn phân nửa, thân hình của tên Linh tộc cũng nhịn không được lui lại một đoạn khoảng cách, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Một màn này khiến cho rất nhiều tu sĩ đều cảm thấy rất là chấn kinh, tất cả đều không minh bạch được tiểu đội này rốt cuộc đang nghĩ cái gì, vì sao lại liều mạng tới như vậy?
Nói bọn hắn ngu ngốc, bọn hắn quả thật là ngu ngốc không chịu nổi.

Cả một tiểu đội ngay cả một chân nguyên cảnh tọa trấn cũng không có, chả trách dưới một đạo bí thuật liền đã khiến phòng hộ đại trận rách nát thành cái dạng này.
Nhưng vào thời khắc này, sự ngu ngốc của cái tiểu đội này đã được rất nhiều tu sĩ khắc ghi lấy.

Bọn hắn mặc dù ngu ngốc, nhưng hành động làm ra lại khiến cho các tiểu đội khác cảm giác nhẹ nhõm hơn không ít.

Trong tình huống như thế này, lại có một tiểu đội không màn sống ch.ết giúp bọn hắn ngăn cản một tên tu sĩ của Linh tộc, quả thật là không biết nói bọn hắn ngu ngốc, hay là nói bọn hắn dũng cảm đây nữa.

Hành động này đã khiến cho rất nhiều võ giả của Nhân tộc cảm thấy chua xót, đều là võ giả, người ta lại liều mạng chiến đấu, không màng nguy hiểm xông vào chiến trường trợ giúp bọn hắn, bọn hắn còn có tư cách gì chửi bới người ta?

Trung niên râu quai nón sau khi nhìn thấy một màn này cũng không khỏi cảm thấy hổ thẹn, hắn chính là một tu sĩ chân nguyên cảnh, nhưng vào giờ khắc này lại phải trốn ở bên trong pháp chu nhìn lấy một đám võ giả bảo vệ lấy hắn.

Hắn cũng không còn cách nào, nếu hắn bước ra nghênh chiến, cả tiểu đội e rằng sẽ trong chớp mắt liền vẫn lạc tại nơi đây, không có hắn trấn giữ trận pháp phòng hộ, pháp chu liền không cách nào giữ vững.

“Một đám chuột nhắt các ngươi đây là muốn ch.ết!” tên Linh tộc nổi giận gầm lên, ngón tay khô bại lại lần nữa hiện ra, lần này chính là hai ngón đồng thời tề xuất, hướng về phía quang trạch phòng hộ oanh kích mà tới.

Trong nháy mắt, toàn bộ thành viên của Thần Quang tiểu đội đều cảm giác được bầu không khí dường như bị đông cứng vậy, cả người muốn vận chuyển linh lực cũng thập phần khó khăn, Xích Hoán lão giả cũng nhịn không được bộc phát toàn lực, hai mắt đỏ rực quát to một tiếng.

“Thời cơ đã đến, toàn lực công kích, liều mạng cho ta!”
Chiến thuyền Thần Quang sáng lên từng tầng quang mang, ngay cả Hoàng Anh Thy nàng cũng không ngừng vẽ ra phù lục cung cấp trợ giúp cho các thành viên khôi phục, một đạo hồng quang từ trên pháp chu điên cuồng phóng tới, cùng với hai ngón tay khô bại ầm vang nổ tung!

Oanh minh truyền ra, bát phương nhấc lên cuồng phong sôi trào mãnh liệt, từng tiếng thanh âm “răng rắc” liên miên nở rộ, phòng hộ đại trận cũng vào thời khắc này đạt tới cực hạn, ầm vang phá toái, lộ ra tất cả thành viên đều là sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.

Tên Linh tộc nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi cười lên ha hả, trong mắt của hắn vào giờ khắc này chỉ có hưng phấn tràn đầy, từng gương mặt tái nhợt hiện ra trong con ngươi của hắn, toàn bộ những tên này, đều là chiến công của ta!

Hai mắt của hắn bắn ra tinh quang nồng đậm, chân nguyên cảnh uy thế bộc phát mà ra, hướng thẳng về một đám võ giả đè ép mà tới.

“Thôi xong!” có tu sĩ Nhân tộc đang giao phong cũng không khỏi lắc đầu cảm thấy đáng tiếc, một tiểu đội tiềm năng như vậy lại vẫn lạc tại nơi đây, hắn cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể từ trong tận đáy lòng cảm khái!

Ngay cả trung niên râu quai nón cũng nhịn không được muốn xông ra ngoài xuất thủ ngăn chặn, nhưng hắn quả thật không cách nào có thể thoát thân ra được, từng đạo công kích vẫn như phô thiên cái địa hướng về pháp chu của hắn oanh tới, chưa từng dừng lại.

Nhưng cũng vào lúc này trung niên mới cảm giác được có chút không đúng, đáng ra mà nói, với số lượng Linh tộc đông đảo thế này, chính mình cũng không có khả năng gượng chống lâu như vậy mới đúng.

Cẩn thận cảm thụ một chút, lượng công kích rơi vào trên pháp chu so với trước đó phải ít hơn rất nhiều, đây rốt cuộc là như thế nào?

Không đợi trung niên râu quai nón suy nghĩ quá lâu, bởi vì trong mắt của hắn đều là các thành viên của tiểu đội bên kia, hắn muốn dùng trí nhớ của chính mình khắc ghi những người này, đây chính là những người không màng sinh tử bảo hộ bọn hắn a!

Uy thế kinh khủng của tu sĩ Linh tộc đè ép mà xuống, phảng phất như cự sơn hàng lâm đại địa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một đám võ giả sẽ phải vẫn lạc không thể nghi ngờ.

Xích Hoán, Mạnh Hùng cùng Hoàng Anh Thy đều đứng tại boong thuyền nhìn lên phía trên, trong mắt không hề có một chút tuyệt vọng nào, đổi lại ánh mắt kia, chính là tràn đầy hưng phấn!

Bởi vì trong mắt của ba người bọn hắn, một thân ảnh khoác bạch y phiêu nhiên mà động, tay trái cầm đao chỉ ra phía sau, trên thân không hề phát ra một tia khí tức nào đã tại trên đầu của tên Linh tộc lao nhanh mà xuống.

Nếu không phải bọn hắn vừa đúng lúc nhìn lên phía trên, e rằng sẽ không cách nào nhận ra được có người đang tại trên đầu của tên Linh tộc lao xuống như vậy.

Ba người hô hấp cực kỳ dồn dập, phảng phất như đứng trước uy thế của tên Linh tộc mà lộ ra sợ hãi vậy, nhưng không ai biết được, bọn hắn kỳ thực đang rất là kích động trong lòng, đội trưởng rốt cuộc đã hiện thân!

Tên Linh tộc còn không hay biết chuyện gì xảy ra, theo uy thế chuẩn bị rơi vào trên người của một đám võ giả bên dưới thời điểm, một thanh âm lạnh lẽo truyền vào trong tai của hắn khiến cho toàn thân nhịn không được tê rần cả lên!

“Không tốt!” trong lòng của tên Linh tộc nhấc lên tầng tầng sóng lớn, toàn bộ tế bào phảng phất đều đang run rẩy kịch liệt, ngay cả tâm thần cũng vì đó cảm giác nặng nề vô cùng, bởi vì trong cảm giác của hắn, đã có một thứ gì đó rất là kinh khủng tại trên đầu của chính mình rơi xuống.

Toàn thân còn không kịp thôi thúc lực lượng làm ra ngăn cản, bởi vì đạo thanh âm kia từ khi vang lên, đã cách đỉnh đầu của hắn còn không đầy ba trượng, với khoảng cách như vậy, chờ khi hắn nhận ra và cảm giác được kinh hãi thì đã quá muộn!

Trong nháy mắt, toàn thân của Nhất Minh liền có huyết quang nở rộ, trường đao bốc lên từng trận khí thế lăng lệ, hai đầu viêm long hư ảnh từ giữa không trung giao nhau mà xuống, quanh thân phát ra gào thét im ắng, phảng phất như long ngâm kinh thiên động địa, lại phảng phất như chẳng nghe được bất kỳ thứ gì.

Từ trong tâm thần của tên Linh tộc, chỉ hắn mới có thể nghe thấy loại thanh âm chấn động thiên địa này, long ngâm vang lên chấn cho tâm thần của hắn oanh minh tột đỉnh, kịch liệt lay động, bản thân ngay cả đứng vững cũng suýt chút không làm được thì làm sao có thể ngăn cản?

Một đao rơi xuống đồng thời, hai đầu viêm long hư ảnh cũng tại giữa không trung đồng thời cắt chéo, máu tươi phun ra, khí tức của một tên chân nguyên cảnh cứ thế mà chìm vào đáy cốc, thân thể không đầu tại giữa không trung rơi xuống bên dưới, biến mất vào bên trong hắc ám vô tận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện