Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Thần cảnh uy thế, không thể khinh thường!

Ngay khi lão già nay nâng lên bàn tay một sát na, Nhất Minh cảm giác như bản thân bị một cái bàn tay vô hình khóa chặt, lực lượng mạnh mẽ khiến toàn thân của hắn tê dại, ngay cả đao hồn đứng trước cỗ lực lượng này cũng chẳng đáng nhắc tới, chênh lệch là quá xa.

Hai mắt của hắn tràn đầy xích hồng nhìn về lão giả, nếu như cho hắn một cơ hội làm lại lần nữa, hắn vẫn sẽ mang tên thanh niên kia đập bay xuống đất, đơn giản, đó chính là Đạo của hắn.

Không khuất phục, không hèn nhát, lão già này có là Thần cảnh thì lại như thế nào, Thần cảnh cường giả cũng chẳng thể khiến hắn quỳ xuống cho được.

Đối mặt với cỗ lực lượng khủng bố này, toàn thân của Nhất Minh dường như đã muốn sụp đổ, tiểu long du tẩu quanh thân phát ra gào thét mãnh liệt, phảng phất như gặp phải đau đớn vô tận, từng mảng lân phiến trên thân bắt đầu tách ra, hóa thành từng điểm hồng quang, chậm rãi tiêu tán.

Đầu óc của hắn đã mơ mơ hồ hồ, ngay cả chiến y trên thân cũng ầm vang bạo liệt, trả lại thanh niên với một thân huyết y nhuộm đỏ, cả người có máu tươi tràn ra, sắp sửa vẫn lạc.



Cho dù là những tên võ giả ở phương xa, hay là những tu sĩ ở gần đều cảm nhận được một cỗ uy thế vô cùng khủng bố rơi xuống, bao phủ bát phương, khiến bọn hắn không dám nhìn lấy, nhao nhao cúi đầu, sắc mặt trắng bệch.

Mà cũng trong khoảnh khắc này, một thanh âm quát chói tai tại chủ điện bạo phát đi ra: “Lão tặc, ngươi đây là muốn ch.ết!”

Oanh một tiếng, một cỗ uy thế so với lão giả càng thêm hung mãnh lao nhanh mà tới, hướng về phía lão già hung hăng đè ép, chỉ thấy một bóng hình nữ tử tại trong chủ điện lao ra, một tay hướng về phía lão nhấn xuống một cái.

Một chưởng mang theo uy thế ngập trời hàng lâm đánh tới đồng thời, một tay còn lại nhanh chóng xuất ra Pháp bảo, hướng về phía Nhất Minh bao phủ vào bên trong.

Một tiếng kinh thiên động địa vang lên, thân hình của Nhất Minh ngã rạp xuống mặt đất, hơi thở vô cùng yếu ớt, hai mắt dường như trống rỗng, không nhìn thấy cái gì.

Bên tai của hắn không ngừng truyền tới từng mảnh thanh âm mơ hồ, phảng phất như có ai đó đang chửi mắng om sòm, cùng với đó là từng đợt thanh âm to lớn truyền ra, dồn dập không dứt.
“Đây là…” tâm thần của Nhất Minh mơ mơ màng màng, dường như hắn nhìn thấy cái gì.

Đó chính là cảnh tượng đã khắc sâu vào trong đầu của hắn từ thuở còn bé, từng tràn thanh âm khủng bố truyền vào trong tai, tiếp theo đó chính là từng tiếng la hét long trời, phảng phất như thần minh nổi giận, rất là đáng sợ.
Lúc đó, hắn khóc!

Cũng vào lúc này, một đạo lôi đình từ phương xa cấp tốc bay tới đồng thời, Hổ lão cũng tại doanh địa phóng về phía trước, nhìn thấy người tới chính là La Duệ Quân lão cũng không có để ý tới.
“Công tử!”
Thần sắc của lão vô cùng gấp gáp, ngay cả La Duệ Quân cũng không có ngoại lệ.

Vốn dĩ hắn chỉ định đứng từ xa nhìn xem kịch hay mà thôi, không ngờ lại có người thật sự hướng về phía Minh Tôn huynh xuất thủ, một màn này, hắn quả thật là không cách nào ngờ tới!

Thân hình nhanh chóng hướng về phía Nhất Minh bay tới, nhìn thấy Hổ lão cũng đồng dạng chạy đến, hắn cũng không nói hai lời mà đáp xuống vị trí cách Nhất Minh không xa.

Giờ khắc này, toàn thân của Nhất Minh đều là máu tươi, một thân bạch y đều đã hóa thành huyết sắc, khí tức trên người đã yếu ớt đến cực điểm.

Cũng may là có Pháp bảo bảo vệ quanh thân, một vòng ánh sáng mang theo một cỗ lực lượng rất là mạnh mẽ đang bao bọc Nhất Minh vào bên trong, khiến bọn hắn không cách nào tới gần.

Thử xông vào vòng sáng một chút, La Duệ Quân cùng với Hổ lão đều lẫn nhau lắc đầu, ánh mắt nhìn kỹ Nhất Minh một chút, bọn hắn muốn xem xem, liệu thiếu niên này có còn sống hay không?

Cảm nhận được một chút sinh cơ từ trên người của Nhất Minh tỏa ra, cả hai mới đồng dạng thở phào một hơi, hai người nhìn thấy trong mắt của Nhất Minh chảy ra giọt lệ, nhất thời liền cảm giác trong tâm có một chút nhói nhói.

“Xem ra là công tử không sao, cũng may là có vị đại nhân này đứng ra ngăn cản, nếu không…” Hổ lão dường như trút được gánh nặng trong lòng thở dài một hơi, lời nói đến một nửa liền không có nói tiếp, ánh mắt nhìn lên phía trên.

“Nếu không, sẽ như thế nào?” La Duệ Quân đồng dạng đưa mắt nhìn về thương khung bên trên, đáy mắt hiện lên từng luồng sát cơ, nếu không phải lão già này chính là Thần cảnh cường giả, hắn đã xông lên cùng với vị đại nhân kia mang lão già này chém thành muôn mảnh.

“Nếu không… e rằng thế lực phía sau của lão già này sẽ phải gà bay chó chạy, thậm chí ngay cả quan ải cũng sẽ loạn thành một bầy, tới lúc đó, Nhân tộc cũng cách diệt vong không xa!” Hổ lão hít sâu một hơi nói, ngữ khí ngưng trọng vô cùng.

Lời của lão nói không phải là không có đạo lý, từ lúc Quang Minh Điện được thành lập, không phải là không có thế lực xuất thủ ngăn cản, nhưng cho dù mang toàn bộ cường giả của Đông vực hợp lại cũng không thể làm gì được vị điện chủ kia.

Có thể nói, vị điện chủ kia lấy thân một mình ngăn cơn sóng dữ, đánh cho các thế lực kia đều không ngóc đầu lên được, mang Quang Minh Điện trở thành một trong những thế lực đỉnh cấp tại giới vực.

Thường ngày không hiện sơn không lộ thủy, nhưng chỉ cần động tới người của Quang Minh Điện, bọn hắn liền có thể xuất động đại lượng cường giả chạy tới trấn áp ngay lập tức.

Quản ngươi có phải là có chỗ dựa hay là không, tán tu tại giới vực này sao mà nhiều, chỉ cần một đạo chỉ lệnh, mỗi người mang theo một ngụm nước bọt cũng đủ mang ngươi dìm ch.ết.

Đây chẳng khác nào một đám người điên hội tụ cùng một chỗ, chỉ cần nhìn lấy thái độ của vị Đại trưởng lão kia liền biết, tự thân từ Đông vực chạy tới nơi đây chỉ vì để tìm kiếm công tử, đây là xem trọng tới mức nào mới làm ra hành động như vậy.

Không cần nói cũng biết, lỡ công tử có vẫn lạc tại nơi này, e rằng những người ở nơi đây, một tên cũng không thể thoát.
Nhưng Quang Minh Điện hẳn là sẽ không có làm ra sự tình tự mang đá nện chân mình như vậy, nếu muốn thanh toán, hẳn cũng là chờ đến khi diệt xong Linh tộc lại nói.

La Duệ Quân sau khi nghe được lời của Hổ lão liền nghi hoặc không hiểu, hắn cũng không minh bạch rõ ràng quan hệ ở trong này, nhưng hắn cũng không có đi hỏi nhiều, ánh mắt vẫn quan sát một trận chiến tại giữa không trung.

Hai người lẫn nhau giao thoa, chân nguyên lực lượng thoải mái phun trào, ẩn ẩn còn nghe được từng tiếng chửi mắng, xem ra vị đại nhân này rất là giận dữ.
Không qua bao lâu, từng đợt khí tức khủng bố tại bên trong chủ điện vọt thẳng lên cao, hướng về phía hai người xuất thủ ngăn cản.

La Duệ Quân ẩn ẩn còn có thể nghe được từng đạo thanh âm của nữ tử muốn mang lão già kia chém thành muôn mảnh, tiếp sau đó chính là một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra, khiến cho trận pháp bao phủ cả tòa quan ải không khỏi chớp động mấy lần.

Vài cái hô hấp trôi qua, tràn diện hỗn loạn vào lúc này mới triệt để yên tĩnh trở lại, một đạo thanh âm tại giữa thương khung nhàn nhạt vang lên.
“Mọi chuyện đã không có việc gì, các ngươi ai làm gì thì làm gì, giải tán đi thôi.”

Thanh âm vừa dứt, rất nhiều võ giả đều không dám nghe ngóng thêm cái gì, nhao nhao giải tán, mà sắc mặt của một đám tu sĩ giờ khắc này đều đã trắng bệch, hai chân không ngừng run rẩy chậm rãi đứng lên, một thân khí tức đều chập chờn tán loạn, rất là bất ổn.

Nhìn thấy cảnh này, La Duệ Quân cũng hiểu được đám người này đây là gặp phải đả kích không nhỏ, cho dù là ai đi chăng nữa, khi trực diện uy áp của Thần cảnh đều cảm giác toàn thân dường như muốn vỡ vụn vậy, Thần cảnh cường giả, thật là mạnh!

Đám người thật sâu nhìn về La Duệ Quân cùng Hổ lão một chút, sau đó liền đưa mắt nhìn về thanh niên đang bất tỉnh tại bên trong vòng sáng kia, trong đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, lẫn nhau liền cáo từ rời đi.

Không qua bao lâu, một thân ảnh nữ tử mang theo sát khí kinh người bỗng dưng hiện ra trước mắt, dọa cho La Duệ Quân cùng với Hổ lão bỗng dưng lui lại mấy bước, trong mắt đều là e ngại.

Nhìn thấy người tới về sau, Hổ lão mới thở phào nhẹ nhõm, bản thân bước lên một bước hướng về phía Tô Linh Nhi chắp tay hành lễ: “Đội trưởng!”

La Duệ Quân cũng đồng dạng chắp tay thi lễ, tiểu đội Phá Linh của hắn đồng dạng cũng ở dưới trướng của cô nàng, cho nên hắn đối với cô nàng cũng không có xa lạ gì.
Tô Linh Nhi nhìn thấy là hai người, sát ý trên mới toàn bộ thu liễm, hiện ra một bóng hình nữ tử xinh đẹp vô cùng.

Hôm nay nàng mặc một bộ thanh y, vốn dĩ bộ y phục này khiến cho mọi người cảm thấy thập phần dễ chịu, nhưng giờ khắc này đều không có ai cảm thấy điều đó, có chỉ là cảm giác nguy hiểm tràn ngập khắp nơi, phảng phất không khí nơi đây cũng vì nàng mà trở nên lăng lệ, ác liệt vô cùng.

Nàng hít sâu một hơi, đáy mắt tràn ngập giận dữ tựa hồ lắng lại mấy phần, hiển nhiên là sự tình vừa rồi khiến nàng cảm giác thập phần không thoải mái, dám tại trước mặt chính mình chơi hoa chiêu, đây quả thật là muốn ch.ết.

Nếu không phải đám người kia ra tay ngăn cản, lão già ngươi hôm nay coi như xong.

Chậm rãi thở ra một hơi, bình phục lại tinh thần, nàng phất tay một cái, vòng sáng màu vàng đang bao khỏa Nhất Minh ở bên trong chậm rãi biến mất không thấy, lộ ra thân ảnh của hắn vẫn đang nằm bất động, hô hấp yếu ớt vô cùng tựa hồ lúc nào cũng có thể ngừng thở vậy.

Thần thức của nàng nhanh chóng bộc phát đi ra, hướng về thân thể của Nhất Minh dò xét một lần.

Cảm nhận được các khỏa kinh mạch của hắn đều đã vỡ vụn không còn, thần sắc của nàng bỗng dưng trở nên lạnh lẽo, một cỗ tức giận tuyệt không thể tả từ trong người nàng lần nữa dâng lên, nhưng rất nhanh được nàng áp chế trở lại, bước nhanh về phía trước.

Nàng cũng không dám chậm trễ, mặc dù nàng không có cách nào khôi phục kinh mạch của hắn trở lại nguyên dạng, nhưng để duy trì mạng sống cho hắn, vẫn là không thành vấn đề.
Nhưng vấn đề là, có thể sau này, hắn sẽ trở thành một phế nhân!

Đối với thiên kiêu mà nói, đây quả thật là một kết cục không cách nào có thể chấp nhận cho được, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không thể để hắn ch.ết ở nơi này.

Thế là thần thức của nàng nhanh chóng tán khai, không qua bao lâu, nàng lập tức bộc phát ra khí thế rất là kinh người, bản thân liền mang theo Nhất Minh hướng về một phương hướng lao đi, tốc độ cực nhanh.

Hổ lão cùng với La Duệ Quân sau khi nhìn thấy cảnh này cũng lập tức đuổi theo phía sau, nhưng tốc độ của hai người quả thật là không cách nào so sánh, phải mất một đoạn thời gian hai người mới chạy tới một tòa lầu các, phía trên còn khắc ba chữ.
Luyện Đan Các.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện