Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Từ xa xa nhìn lại, một màn này cực kỳ chấn động!
Kia là một quyền phảng phất như cự long gào thét, mang theo uy thế ngập trời hung hăng nện xuống, từng cảm giác bén nhọn xuyên vào trong mắt khiến con ngươi của tên thanh niên nhịn không được co rút, tầm nhìn đột nhiên tối sầm lại.

Giờ khắc này, có thể nhìn thấy bên trong đôi mắt của hắn liền có hai dòng huyết lệ trào ra, một quyền chi uy nhanh chóng rơi xuống, khiến toàn bộ da đầu của hắn triệt để nổ tung.

Tên thanh niên Linh tộc kia, hắn cảm giác được, chính mình vào giờ khắc này hoàn toàn không nhìn thấy cái gì, nhưng một đầu viêm long vừa hiển hóa tại giữa không trung vẫn in sâu vào trong đầu của hắn.

Thế là thần sắc của hắn trở nên dữ tợn vô cùng, trong miệng điên cuồng gào thét, hai tay nhanh chóng huy động đánh ra từng đạo thuật pháp hướng về phía trên phóng tới.
“A a a a! ch.ết đi cho ta!”

Từng tiếng nổ oanh long trời, một quyền rơi xuống bị từng đạo thuật pháp ngang nhiên chặn lại, dù là như vậy, một quyền này cũng không có dừng lại, tiếp tục nện xuống.

Từng đạo thuật pháp rơi vào trên người khiến khí huyết bên trong thân thể của Nhất Minh điên cuồng lăn lộn, có bộ phận thì rơi vào một quyền phía trên, giảm thiểu tốc độ của một quyền này rơi xuống.
Nhưng như thế thì lại làm thế nào?



Hắn đã muốn giết cái tên này, thì tên này nhất định không cách nào thoát khỏi.
Bản thân cũng mặc kệ từng đạo thuật pháp hung hăng đánh vào trên thân, huyết bào tung bay, máu tươi từ trên thân thể cũng nhịn không được văng khắp bốn phương tám hướng.

Dù là như vậy, Nhất Minh hắn cũng không có ý định rút lui trở về, hai mắt ẩn chứa sát cơ đã không cách nào tưởng tượng, hắn muốn đập ch.ết cái tên này, hắn muốn mang toàn bộ huyết dịch của tên này cắn nuốt không còn.

Nguy cơ tử vong tới gần khiến da mặt của tên thanh niên Linh tộc chậm rãi hóa thành một màu đỏ rực, từng đốm màu đỏ theo một quyền này tiếp cận mà nhanh chóng lan truyền ra toàn bộ thân thể của hắn.

Cảm giác đau đớn phảng phất như bản thân bị gác lên lửa nướng, toàn bộ thân thể tựa hồ như muốn tan rã ra vậy, nguy cơ tử vong vào giờ khắc này đã triệt để tràn ngập trong lòng của hắn.

“Không… không…!” thanh niên Linh tộc điên cuồng gào thét, thanh âm rách rưới phảng phất như bị ai đó nắm chặt cổ hung hăng xé rách, nghe thê thảm vô cùng.

Dù là như vậy, hai tay của hắn vẫn không có đình chỉ, toàn bộ chân nguyên bên trong cơ thể điên cuồng phóng ra, với hy vọng tìm cho bản thân một đường sinh cơ.

Thẳng tới một thời khắc, toàn bộ thân thể của hắn đã không còn cảm giác, cả người đều đã hóa thành đỏ rực, trên da còn tản ra từng làn mùi khét tung bay bốn phía, mà một quyền kia, cũng hung hăng nện xuống.

Oanh một tiếng, thân thể bị một quyền này đập bay xuống đại địa bên dưới, vang lên một tiếng động thật to, ngay cả đại địa cũng nhịn không được ầm vang phá toái, lõm ra một cái hố rất là to lớn.

Thanh niên hắn hoàn toàn không nhìn thấy, cũng không hề cảm giác được cái gì, hai cánh tay sêu sêu vẹo vẹo không ngừng đung đưa, cái miệng còn đang há ra thật to, tựa hồ đang gào thét rất là kinh thiên động địa.

Máu tươi từ trên người lan tràn ra ngoài, chậm rãi thấm vào đại địa bên dưới, cả người còn đang giật giật, theo đại lượng máu tươi chảy ra mà không còn động đậy.
Đến bây giờ hắn còn chưa nhận thức được, chính mình đã bị một quyền oanh không còn hình dáng.

Một màn này rơi vào trong mắt của Nhất Minh, thần sắc cũng không hề có một chút ba động nào, thân thể lăng không tại giữa không trung đưa mắt nhìn xuống.

Nơi đó, có một thiếu niên với huyết bào gia thân mà phiêu dật trong gió, cả người đều tràn đầy máu tươi, nếu không phải có từng giọt huyết dịch từ trên nắm tay rơi xuống, hẳn là không ai có thể thấy được thiếu niên này đã thụ thương trong người.

Trong mắt của hắn, từng sợi huyết quang cũng chậm rãi lặng xuống, trả lại một đôi con ngươi lạnh lùng mà hờ hững, cảnh tượng này, hắn đã gặp quá nhiều rồi, cũng không còn xa lạ.

Theo bàn tay chậm rãi giơ lên, Huyết Thần Kinh cấp tốc phát động, một luồng máu tươi từ trong thân thể của tên thanh niên chậm rãi bay lên, hóa thành một khối huyết cầu lơ lửng trong tay.

Hắn có thể cảm nhận được, từ trong khối huyết cầu này truyền tới cho hắn một loại cảm giác rất là mê ly, điều này khiến hắn nghĩ tới khối huyết cầu của lão già Linh tộc ở trong cấm khu kia.

Nhưng loại cảm giác này cũng không có mãnh liệt như vậy, thế là hắn cũng không có chần chờ, bản thân liền ngay lập tức bóp nát huyết cầu ở trong tay, từng sợi huyết tơ nhanh chóng theo thân thể của hắn mà xông vào bên trong.

Cảm giác mê ly lại lần nữa xông vào toàn thân của hắn, khiến huyết nhục của bản thân tựa hồ run rẩy kịch liệt, phảng phất như gặp được mỹ vị, toàn bộ tế bào đều nhảy cẩn cả lên.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, quá trình này cũng không có tốn bao nhiêu thời gian, phải nói đối với việc luyện hóa huyết dịch của người khác, hắn đã đạt tới cấp độ lô hỏa thuần thanh, hoàn toàn không hề có một chút ngăn trở nào.
Hắn hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần!

Lần luyện hóa này khiến hắn cảm giác được bản thân mình lại có thể ngưng tụ ra thêm bốn sợi huyết tơ, đạt tới trình độ 1041 sợi, dù là như vậy, hắn vẫn chưa hề cảm giác được bản thân đạt tới cực hạn một chút nào, hoàn toàn có thể tiếp tục tăng thêm.

Đồng thời, lần luyện hóa này hắn cũng chỉ nghe được cái thanh âm kia vang lên trong chốc lát mà thôi, so với lần luyện hóa huyết dịch của lão già trước kia, quả thật là không cách nào so sánh.
Cẩn thận cảm thụ tự thân một chút, Nhất Minh liền xuất ra một khối linh thạch, tiếp tục bóp nát.

Trong lúc bản thân đang khôi phục linh lực đồng thời, hắn cũng hướng về thi thể của tên thanh niên trảo một cái, một khối Lục Tinh Thạch lại lần nữa được hắn thu cất đi vào, ánh mắt nhìn sang một bên chiến trường xa xa.

Nơi đó, một vòng đại nhật treo cao, một gương mặt quen thuộc đã chiếu vào trong mắt của hắn, người đó không phải Hổ lão thì còn ai vào đây.

Thậm chí từ lúc nhìn thấy một ánh dương quang phóng lên tận trời một sát na, hắn đã từ trong cỗ khí tức kia nhận ra thân phận của Hổ lão, chính vì vậy mà hắn mới hướng về bên này phóng tới.

Bây giờ nhìn lại, thực lực của Hổ lão tựa hồ tinh tiến hơn rồi a, so với lần gặp mặt trước phải cường hơn một chút.
Thương khung tại chiến, không trung tại chiến, đại địa bên dưới cũng tại chiến.

Mà Hổ lão lấy một địch hai khiến cho rất nhiều người ghé mắt, càng là có trận pháp mang một phiến không gian bao trùm đi vào, hoàn toàn phong bế đường chạy của hai tên Linh tộc bên kia.

Từ xa xa nhìn tới, Nhất Minh có thể nhìn thấy được Hổ lão không ngừng phóng xuất ra từng đạo thuật pháp, phía sau có một vòng đại nhật treo cao, quanh thân càng có hoàng chuông quanh quẩn, cho dù hai tên Linh tộc có liên thủ cũng không cách nào chạm vào thân thể của Hổ lão cho được.

Nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh quả thật cảm khái: “Chậc chậc chậc, Hổ lão đây là từ nơi nào tìm tới nhiều cái đồ chơi ngon như vậy a, nếu không, ta cũng tìm một cái?”

Ý nghĩ này lóe lên liền bị Nhất Minh quăng thẳng tới chín tầng mây, mặc dù hắn có thể nhìn thấy Linh tộc bên kia cũng có rất nhiều tên xuất ra Linh bảo, nhưng những tên này đều có thực lực không hề tầm thường, so với nữ tử phía xa kia cũng không hề thua kém bao nhiêu, thậm chí còn vượt trội hơn không ít.

Với thực lực của bản thân bây giờ, muốn từ trong tay những tên này cướp đoạt Linh bảo hoàn toàn là nói nhảm, hắn cũng không có bị tiền tài làm lu mờ đầu óc tới mức đó.

Hắn liếc nhìn Hổ lão ở xa xa, xem bộ dáng là không thể nào bại trận cho được, đổi lại là La huynh bên kia chịu áp lực vô cùng to lớn, bản thân lấy một địch ba mà vẫn còn chiến tới bây giờ, điều này khiến hắn rất là chấn kinh!

“Thiên Đạo Chân Nguyên, quả nhiên danh bất hư truyền!” Nhất Minh âm thầm cảm khái một câu, bản thân làm ra quyết định, lập tức hướng về phía La Duệ Quân phóng đi.

Dù sao thì hắn cũng không thể để cho La Duệ Quân cứ ch.ết ở đây như vậy được, cảm giác bản thân cũng đã khôi phục không sai biệt lắm, chiến thêm một trận hẳn là không thành vấn đề.

Mặc dù là tiêu hao nghiêm trọng, nhưng chỉ cần có đủ tài nguyên cho bản thân hấp thu, việc khôi phục chẳng qua chỉ là một cái búng tay mà thôi.
Mà lại, trong khoảng thời gian chiến đấu này, hắn cũng cảm giác được từng quyền của bản thân dường như có một loại thuế biến nào đó rất là đặc biệt.

Hẳn là cùng đao hồn có liên quan.

Dù sao thì nhìn con tiểu long đang du tẩu quanh thân, hắn có cảm giác con tiểu long này dường như to ra hơn một chút, điều này cũng biến tướng nói rằng, chỉ cần chính mình không ngừng sử dụng ý cảnh để đối địch, bản thân đối với ý cảnh lĩnh ngộ cũng không ngừng mà tăng lên.

Chính vì điều này mà Nhất Minh mới không ngại va chạm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một tên Linh tộc chân nguyên, hướng về phía hắn gào thét mà tới.

Toàn thân có huyết bào vũ động, một đầu tiểu long đỏ rực cũng không ngừng xoay quanh thân thể, Nhất Minh ẩn ẩn tâm niệm một chút, đầu tiểu long này thế mà theo tâm ý của hắn hướng về phía cánh tay phi tới.

Thế là vào thời khắc này, hắn có thể cảm giác được một cỗ lực lượng rất là kỳ diệu hội tụ trong nắm tay của chính mình, không có nói nhảm quá nhiều, một quyền hướng về phía tên Linh tộc kia, oanh tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện