Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Một màn này rơi vào trong mắt của La Duệ Quân, khiến thần sắc của hắn nhịn không được rung động một chút, nhưng chỉ trong một cái nháy mắt, nữ tử kia tay nâng Đoạt Mệnh Hoa Tán, thanh âm “lạch cạch lạch cạch” từ trên lục cốt khô lâu điên cuồng phát ra.

Cùng lúc đó, độc khí trên người của nàng cũng toàn bộ tán khai, hướng về phía La Duệ Quân điên cuồng oanh kích, thần sắc không có một chút gợn sóng nào.

Dường như đối với nàng, đây chẳng qua chỉ là một kiện sự tình rất là bình thường vậy, nàng không nói chuyện, cũng không có quan tâm tình hình ở bên dưới, một mực nhằm vào La Duệ Quân, đeo bám không bỏ.

Nhìn thấy cảnh này, La Duệ Quân hắn cũng không lo nghĩ được quá nhiều, nữ tử này quả thật là cường đại hơn những tên khác, không nói tới thực lực của nàng, chỉ việc từng cái khô lâu ở bên trong đóa hoa kia phát ra thanh âm quỷ dị, liền đã khiến tâm thần của hắn bị tác động vô cùng mãnh liệt.

Hắn cũng không có khả năng vừa giao phong với nàng vừa chiếu cố cho Nhất Minh, nhìn thấy nàng lần nữa xông về chính mình, một tay nàng đỉnh lấy Đoạt Mệnh Hoa Tán, một tay ẩn chứa kịch độc oanh ra một chưởng, nhấc lên tầng tầng gợn sóng.

La Duệ Quân quát to một tiếng, cả người truyền ra trận trận thiểm điện, trường thương trong tay nhanh chóng huy động, lôi đình uy thế hạo đãng, một thương ngang nhiên xuất thủ.
Oanh một tiếng, hai người lần nữa đối kháng.



Tốc độ của La Duệ Quân cực nhanh, tấn điện lưu quang, trong nháy mắt liền đã xuất thủ mấy chục thương.
Con mắt của nữ tử cũng lập tức co rút lại, tốc độ này để nàng rất là giật mình.

Nhưng cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt mà thôi, nàng lại khôi phục trạng thái như trước, hoàn toàn không một chút cảm xúc nào, thần sắc băng lãnh, con ngươi hững hờ, đồng dạng cũng là cùng với La Duệ Quân chiến thành một đoàn.

Giờ phút này, tay phải nâng lên một thương nhất kích rơi xuống, thần sắc của La Duệ Quân cũng phi thường bình tĩnh, xuất thủ không hề dừng lại một chút nào, từng thương từng thương liên tiếp rơi xuống.

Nữ tử không nói một lời, một tay nâng Đoạt Mệnh Hoa Tán, bỗng nhiên trong miệng lẩm bẩm lấy thứ gì, trong nháy mắt, một cỗ khí tức tà ác bỗng dưng ầm vang bạo phát, từng khỏa lục cốt khô lâu mang theo hốc mắt tựa như thâm uyên điên cuồng xông tới, hàm răng còn không ngừng va chạm vào với nhau, vang lên từng tiếng “lạch cạch” rất là chói tai.

La Duệ Quân hừ lạnh, toàn thân đều có lôi bào gia thân, lôi đình lấy bản thân làm trung tâm, trong nháy mắt liền bộc phát ra ba động cực kỳ khủng bố, hướng về tứ phương lan tràn mà đi.

Từng khỏa lục cốt khô lâu xông vào phạm vi của lôi quang, phảng phất gặp được khắc tinh một dạng, toàn bộ đều bị đình trệ tại chỗ, không còn tiến lên, dù là như vậy, tỉ mỉ nhìn lại cũng có thể nhìn lấy từng cái khô lâu này vẫn điên cuồng xông về phía trước, chẳng qua là tốc độ chậm lại tới mức cực hạn mà thôi.

Tay trái của nữ tử nâng lên, hướng về thân hình của La Duệ Quân tựu một chưởng đánh xuống, La Duệ Quân toàn thân ánh lên lôi quang, cực tốc khiến cho thân hình của hắn liền trong nháy mắt biến mất tại chỗ, một chưởng rơi xuống đại địa bên dưới, oanh lên một tiếng nổ tung.

Không có dừng lại ở đó, thân thể của La Duệ Quân nhanh chóng di động, trực tiếp vọt lên, một ánh thương ảnh có lôi đình oanh minh, hướng về chỗ ngực của nữ tử, hung hăng xuyên tới.

Đồng thời bàn tay trong nháy mắt vung vẩy, tại giữa không trung liền có lôi đình hội tụ, nhanh chóng hình thành, tỏa định nữ tử.

Hai mắt của nàng vẫn như cũ hờ hững, thần sắc không hề có một chút ý động nào, tay phải nâng Đoạt Mệnh Hoa Tán bỗng dưng truyền ra vô số thanh âm gào thét rất là chói tai, phảng phất như bị ai đó tóm lấy linh hồn một dạng, vô cùng thống khổ.

Cùng lúc đó, lục quang ở bên trên dường như ảm đạm hơn một chút, tay trái liền hướng về phía trước đẩy ra một chưởng, trong miệng nhàn nhạt vang lên.
“Hóa Cốt Miên Chưởng!”

Một cái bàn tay to lớn cấp tốc hiện ra, bên trên tỏa ra lục quang vô cùng nồng đậm, ẩn ẩn ở bên trong còn có từng tiếng gào thét rất là dữ dội, phảng phất như thời khắc sinh tử, ngay cả linh hồn cũng vì đó mà kinh hãi tột độ.

Âm vang tái khởi, oanh minh tựa như hồng chuông quanh quẩn, truyền vào trong tai của tất cả mọi người.

Tại giữa nơi va chạm, bàn tay tràn đầy tử khí kia trong nháy mắt nổ tung, hóa thành một cái cự đại đầu lâu, phía trên tản ra độc khí vô cùng kinh người, nhấc lên ngập trời đại phong, mang theo tiếng gầm tựa như hung thú tại u minh địa ngục, truyền ra khí tức tử vong không gì sánh được.

Nói thì lâu nhưng Chân Nguyên cảnh giao phong với tốc độ rất là kinh người, không phải người nào cũng có thể nhìn thấy.
Liên tiếp là những tiếng ầm ầm không ngừng bộc phát ra, truyền khắp tứ phương, thanh âm chấn động cây rừng, nhấc lên từng tràn đại phong, khiến phong vân biến sắc, lôi minh vang vọng.

Thân ảnh của hai người tại giữa không trung không ngừng giao phong mãnh liệt, trong mắt những tên võ giả liền không cách nào thấy rõ, chỉ có thể nghe được oanh minh cùng với ba động khủng bố tản mác đi ra, oanh tạc tứ phương.

Còn có vô số đại thụ tại bên dưới Độc Lâm cũng không thoát khỏi vận mệnh, giờ phút này không ngừng sụp đổ, đại địa càng là bị từng đạo oanh kích nổ tung thành từng lỗ thủng, khói mù bốc lên, phảng phất như một tấm sương mờ, che phủ hết thảy.

Chỉ trong vài cái hô hấp, không biết cả hai đã xuất thủ bao nhiêu lần, nhưng nhìn chung hẳn là trong thời gian ngắn sẽ không cách nào phân ra thắng bại cho được.

Cũng vào giờ khắc này, tại chiến trường nơi Nhất Minh đang lâm vào thẫn thờ trong nháy mắt, đồng dạng cũng có một cái cự đại ngón tay hàng lâm mà xuống, hướng về phía hắn truyền ra từng thanh âm gào thét rất là kinh người.

Mùi hôi thối bốc lên, khiến cho vạn vật ở bên dưới điên cuồng sinh trưởng, một rừng lại một rừng thực vật nhanh chóng tạo thành.

Ngay khi Nhất Minh lâm vào ngốc trệ một sát na, tại sâu bên trong tâm thần tựu có kim xích hư ảnh nhanh chóng hiện ra, từ nơi sâu xa lập tức mang toàn bộ những ảo cảnh kia oanh tạc không còn, tâm thần nhanh chóng bừng tỉnh trở lại, hơi thở liền có chút gấp rút.

Nhìn thấy cảnh này, thần sắc của thanh niên bỗng dưng khẽ động, nhưng hắn cũng không những không có dừng lại, mà còn khiến tốc độ của ngón tay rơi xuống càng tăng thêm mấy phần.

Từng trận khí tức quỷ dị từ trong ngón tay tỏa ra, theo thân hình của hắn tới gần mà tăng thêm tốc độ, khóe miệng lộ ra một vệt nụ cười hưng phấn, ánh mắt nhìn về phía tên sâu kiến bên dưới, tràn đầy nóng rực!

Nhất Minh đưa mắt nhìn lên ngón tay khô bại hướng về phía chính mình nhấn xuống, lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên, trong lòng càng là có nguy cơ tử vong nổi lên vô cùng mãnh liệt.

Thế là hắn cũng vô pháp duy trì vẻ mặt bình tĩnh, gần như ngón tay kia chuẩn bị rơi xuống, lực lượng từ trong thân thể của hắn trong nháy mắt bạo khởi, thân ảnh tựu ngay lập tức hóa thành tàn ảnh, biến mất tại chỗ.

Oanh một tiếng, ngón tay khô bại xuyên thủng vào tàn ảnh, rơi xuống đại địa bên dưới, lập tức đánh ra một cái cự đại lỗ thủng, nhưng dù là như vậy, hắn cũng đã nhận ra trong chớp mắt kia, Nhất Minh động.

Thế là nụ cười trên miệng của hắn bỗng dưng biến mất, trong mắt tràn ngập sát cơ, hướng về phía thân hình của Nhất Minh gào thét phóng tới, trong miệng càng là quát chói tai một tiếng.
“Sâu kiến, ngươi chạy đi đâu?”

Thanh âm quanh quẩn, theo thân hình của hắn vọt tới đồng thời, Nhất Minh cũng vào thời khắc này thoát khỏi nguy hiểm, trong mắt tựu có huyết quang lưu động, sát cơ tràn ngập không gì sánh được, toàn bộ bộc phát.

Đưa mắt nhìn về bên trên không trung, nơi đó có khí tức của La Duệ Quân không ngừng quanh quẩn, Nhất Minh cũng không có hướng về bên đó phóng đi, mà hướng về một phương hướng ngược lại, tăng tốc bay đi.

Bởi vì trong cảm giác của hắn, bốn tên Linh tộc ở bên trong cấm địa đã vọt ra bên ngoài, bây giờ không phải là lúc ở lại nơi đây, càng không phải là lúc tập hợp trở lại.

Đưa ra quyết định, Nhất Minh liền hóa thành một đạo trường hồng bay đi, thanh niên Linh tộc thấy thế liền nhanh chóng đuổi theo, hai người một đuổi một chạy giữa màn đêm ồn ào náo động, lộ ra rất là chói mắt.

Rất nhanh, liền có rất nhiều đạo ánh mắt quét về nơi đây, nhưng cũng không có ai có thể can thiệp đi vào, bởi vì ai ai cũng đều có đối thủ của riêng mình, không cách nào thoát ra.

Tên Linh tộc thanh niên kia không biết sử dụng cái thủ đoạn gì, toàn thân đều có từng tầng lục quang bao phủ, tốc độ càng là gia tăng thêm mấy phần.

Đồng thời một cái gương mặt quỷ dị ở sau lưng bỗng chốc rung động kịch liệt, hai con ngươi mở ra trong chớp mắt, tựu có một cỗ lực lượng vô hình hướng về phía người của Nhất Minh đánh tới, tốc độ cực nhanh.

Nhìn thấy thân hình của tên sâu kiến kia lần nữa ngã nhào xuống bên dưới, khóe miệng của thanh niên liền lộ ra một vệt nụ cười đắc ý: “Chạy đi, ngươi chạy nữa đi, ha ha ha ha!”

Khoảng cách trong nháy mắt liền rút ngắn tới gần, thanh niên vừa định tung ra một chưởng mang tên sâu kiến này triệt để diệt sát, thế mà thân thể của hắn lại lần nữa cử động, biến mất tại chỗ.

Sắc mặt của thanh niên ngay lập tức phẫn nộ, hắn quay người ra phía sau quát chói tai một tiếng, đồng thời là một chưởng oanh kích đi ra.
Oanh một tiếng, Nhất Minh cũng đồng dạng là xuất hiện sau lưng của hắn, một quyền hung hăng nện xuống, chấn động bát phương.

Mượn nhờ thời gian giảm sóc trong nháy mắt, thanh niên tựu kết hợp pháp quyết, ngón tay hướng về phía trước chỉ một cái, ngón tay khô bại hiển hóa tại sau lưng vào giờ khắc này bỗng dưng di động, hướng về phía Nhất Minh ầm ầm rơi xuống, trong miệng càng nhịn không được tức giận phẫn nộ, gầm lên một tiếng.

“Em gái ngươi, ch.ết đi cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện