Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Tại bên trong lôi vân, một trung niên nam tử đang ngồi xếp bằng ở nơi đó, một đôi con ngươi ẩn ẩn có huyết quang lưu động, bắt đầu mở mắt nhìn xuống đại địa bên dưới.
Nơi đó, một ánh hồng quang từ bên dưới vọt thẳng lên cao, hướng về phía hắn bay tới, tốc độ kinh thiên.
Nhìn thấy cảnh này, trung niên liền lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ài, tên tiểu tử này, vì sao lại cứ cố chấp tìm đến ta đâu?”
Nhìn thấy Nhất Minh chậm rãi tiếp cận đến gần, hai mắt của trung niên bỗng dưng có huyết quang lóe lên, lực lượng tán khai, ầm vang bạo phát.
Cỗ lực lượng này nhanh chóng hướng về phía Nhất Minh nhẹ nhàng lướt qua, tựa hồ như một cơn gió thổi qua đại địa, nhưng cơn gió này lại khiến thân thể của hắn nhanh chóng dừng lại tại chỗ.
Nhưng trong nháy mắt, lực lượng trong người của thiếu niên bạo phát đi ra, trong miệng còn chảy ra máu tươi, hai mắt tràn đầy băng lãnh cùng sát ý, thân hình nhanh chóng hướng về phía “con mắt” phóng đi.
“Ài…” trung niên thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên đang tỏa ra sát ý thao thiên hướng về phía mình lao tới, trong lòng dường như đang ước lượng cái gì.
“Cái tên nhóc này vì sao lại cố chấp như vậy đâu, ta cho ngươi sức mạnh, đáng lý ra ngươi phải cảm kích ta mới đúng, bây giờ lại mang theo sát ý nhằm vào ta, đây là muốn cùng ta đối nghịch đi?”
“Mà thôi, tiểu bối bây giờ càng lúc càng yếu kém, muốn chờ tới một tên có khả năng luyện hóa bảo huyết của ta cũng không biết chờ tới khi nào, tên nhóc như ngươi đúng thật là người đầu tiên có khả năng luyện hóa nhanh như thế.”
“Thời gian của ta còn lại không nhiều…” trung niên vừa nhìn Nhất Minh vọt thẳng lên cao vừa thì thào nói nhỏ, âm thầm đánh giá thiếu niên bên dưới một chút.
“Thân thể hiện giờ cũng đã cứng cáp hơn không ít, không tồi không tồi… sẵn tiện ta cũng giúp tiểu tử ngươi một chút, mau mau mở ra cực hạn của thân thể, hy vọng tiểu tử ngươi không được để ta thất vọng a.”
Nói xong, trung niên đưa tay nhẹ nhàng một chỉ, trên ngón tay hoàn toàn không hề có bất kỳ khí tức nào phát ra, hành động rất là nhẹ nhàng tình cảm, nhưng lôi vân ở bên trong, thình lình lại có một đạo lôi đình, ầm vang nổ tung.
Tại bên trong lôi vân, một chiếc bóng khổng lồ ngay lập tức hiện ra, khí tức bá đạo mà hung mãnh nhấc lên từng trận cuồng phong, dường như muốn mang tên thiếu niên nhỏ bé ở bên dưới thổi bay xuống dưới.
Nhưng cho dù có đại phong quét qua, cản trở khả năng tiến lên của hắn, thân hình của Nhất Minh vẫn không có dừng lại.
Toàn thân da thịt của hắn vào giờ khắc này đều run rẩy kịch liệt, phảng phất như đang đối diện một sự tồn tại nào đó, rất là kinh khủng.
Hắn cắn răng vọt thẳng lên cao, càng tiếp cận tới gần, cái bóng đen ở phía trên càng phát ra lạnh lẽo, lôi đình ngay lập tức nổ tung, một đầu lôi xà từ trong hắc vân lao xuống bên dưới, hướng về phía La Duệ Quân phóng đi.
Đạo thiên kiếp thứ tám hóa thành một đầu lôi xà truyền ra khí tức cực kỳ kinh khủng, tràn ngập bát phương.
Lôi đình hoành kích ở xung quanh thương khung phát ra từng trận gào thét kinh thiên động địa, dường như muốn mang La Duệ Quân một ngụm nuốt không còn một mảnh, dù là khoảng cách xa như vậy, tâm thần của La Duệ Quân hắn vẫn có thể cảm nhận được một cỗ tử vong cực kỳ nồng nặc.
Nhưng cũng trong khoảnh khắc này, một quyền nổ tung hóa thành một đầu viêm long gào thét một tiếng, hướng về phía lôi xà hoành kích bay tới, cả hai vừa va chạm trong nháy mắt liền truyền ra một tiếng ba động cực kỳ lăng lệ.
Một tràn khí lãng quét sạch bốn phương tám hướng, ngay cả thân hình của La Duệ Quân cũng trong nháy mắt bị thổi bay ra xa, toàn thân đều bắt đầu tê dại, sắc mặt càng là trắng bệch không còn chút máu.
Hắn rất muốn mở miệng hô to nhưng một kích lôi đình vừa rồi khiến cả người của hắn đều tê dại, ngay cả khả năng phi hành suýt chút nữa mất đi, hai mắt tràn đầy tơ máu nhìn về thương khung bên trên, ẩn ẩn ở bên trong còn truyền ra một chút ý vị lo lắng.
Một kích qua đi, lôi kiếp ở bên trên vẫn không có dừng lại, lại một lần nữa bắt đầu hội tụ mà thành.
Lôi vân hóa thành một cái vòng xoáy khổng lồ, cuộn trào tại giữa thương khung, tại tâm điểm của vòng xoáy, thình lình lại lộ ra một cái lỗ hổng phảng phất như một “con mắt” nhưng lần này khác biệt, “con mắt” tựa hồ to hơn trước rất nhiều.
Một loại khí tức cực kỳ khủng bố truyền xuống bên dưới, khiến cho toàn thân của La Duệ Quân đều nhịn không được run lên một chút, hắn ngước mắt nhìn lên phía trên, nơi đó có một thân ảnh nhỏ bé vẫn đang đứng chắn trước mặt của hắn, chưa hề rơi xuống.
“Minh… Minh Tôn huynh!” La Duệ Quân thì thào nói nhỏ, thanh âm phát ra dường như muốn hét to một tiếng, nhưng vì thương thế trên người quá nặng, khiến hắn không cách nào thét to lên được.
Một kích đi qua, Nhất Minh dừng lại tại giữa thương khung, toàn thân đều đã hoàn toàn tê dại, máu tươi từ trên thân vẫy ra, hai mắt tràn đầy xích hồng nhìn chằm chằm vào “con mắt” ở phía trên.
Lòng bàn tay lần nữa nắm chặt, hắn cắn răng mang từng dòng lôi điện ở trong người toàn bộ luyện hóa, quá trình này khiến toàn bộ kinh mạch của hắn dường như muốn nổ tung, nhưng với cường độ của thân thể bây giờ, hắn vẫn là có thể cố nhịn qua được.
Nhất Minh biết, tại phía sau “con mắt” kia có một thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào chính mình.
Loại cảm giác này càng lúc càng trở nên mãnh liệt, nếu hắn đoán không sai mà nói, những khỏa huyết cầu mà hắn từng hấp thu trước kia, rất có khả năng là cùng với cái thứ ở phía sau “con mắt” có quan hệ.
Từ trong người truyền tới cảm giác đau đớn kịch liệt, từng dòng lôi điện phảng phất như từng đầu hung thú không ngừng tàn phá kinh mạch của hắn, lúc thì nhảy về bên này lúc thì phóng sang bên kia.
Mỗi một lần tác động, Nhất Minh liền cảm giác được đau đớn tột đỉnh, khiến sắc mặt của hắn không ngừng vặn vẹo, dù là như vậy hắn vẫn không hề muốn từ bỏ chút nào.
Linh lực toàn thân đều ầm vang bạo động, hóa thành từng cơn sóng lớn hướng về lôi điện trấn áp mà tới, bên ngoài không hề nghe ra bất kỳ thứ gì, nhưng trong thân thể của Nhất Minh bây giờ đã là một mảnh oanh minh.
Từng cơn sóng linh lực mang theo giọt tí tách cấp tốc luyện hóa, đồng thời toàn bộ khí huyết của bản thân cũng ầm vang bạo động, hóa thành ngàn sợi huyết tơ bao quanh thân thể, cấp tốc khôi phục.
Bên ngoài, hắc vân nhấc lên đại phong thao thiên, lôi vũ hạo nhiên mang theo từng tràn uy áp khổng lồ hàng lâm đại địa.
Đạo thứ chín lôi kiếp quả nhiên không phải bình thường, toàn bộ một phiến khu rừng trong độc lâm vào giờ khắc này đã hoàn toàn tan nát.
Thương khung truyền ra từng tràn uy áp phảng phất như sóng thần phun trào, tràn ngập một phiến khu vực dường như muốn nhấn chìm nó vào bên trong.
Ầm ầm!!
Từng tiếng lôi đình nổ tung trên không, từng ánh lam quang lóe lên một cái rồi biến mất, hiện ra ở sâu bên trong lôi vân kia, chính là một sự tồn tại không cách nào chống lại.
Nó đứng ở đó, phảng phất như thần minh hàng lâm nhân gian, từng ánh lam quang nổi lên chỉ có thể khiến cho người ta tưởng tượng ra được sự kinh khủng của nó, toàn bộ tâm thần của cả hai vào giờ khắc này chỉ vỏn vẹn hiện lên một cái ý niệm, chính là quỳ xuống!
Uy áp rơi vào trên người Nhất Minh cùng với La Duệ Quân, khiến thân thể của cả hai đều run rẩy kịch liệt, nhưng dù là như vậy, cả hai vẫn không hề quỳ xuống, hai mắt tràn đầy xích hồng đối diện sự tồn tại vô địch ở bên trên.
Oanh!
Lại một tiếng nổ tung truyền ra, phảng phất như thần minh nổi giận, cuốn lên từng trận sóng to gió lớn, vân vũ ngập trời.
“con mắt” ở phía trên bỗng nhiên vào giờ khắc này chớp động một cái, cả thời gian dường như dừng lại tại nơi đây.
Trong mắt của Nhất Minh, một ánh lam quang từ giữa thương khung phảng phất như thần minh chiếu rọi, trong chớp mắt liền rơi vào trên người của hắn
Trong một cái nháy mắt này, lôi đình nổ vang, một trận khí lãng rung trời truyền khắp bốn phương tám hướng.
Bên ngoài nhìn vào, uy thế vô cùng kinh người, nhưng trong cảm giác của Nhất Minh, đạo lôi kiếp này dường như có chút không đúng.
Không biết có phải hắn cảm giác sai hay không, đạo lôi kiếp này so với trước đó cũng không khác bao nhiêu, cường độ chỉ vẻn vẹn lớn hơn một tia mà thôi.
Cảm nhận được lôi đình hướng về phía toàn thân của chính mình du tẩu, toàn thân đều truyền ra thanh âm của xương cốt không ngừng ma sát, máu tươi văng tung tóe khắp nơi, trông rất là thê thảm.
Nhưng dù là như vậy, khí tức trên thân của Nhất Minh không những không có yếu đi, dưới sự rèn luyện của lôi đình, khí tức trên thân của hắn ẩn ẩn còn trở nên mạnh mẽ hơn không ít.
Hắn cắn chặt hàm răng mặc cho lôi đình tẩy luyện thân thể, một đôi con ngươi tràn đầy hung quang vẫn không có rời khỏi “con mắt” ở phía trên dù chỉ một khắc.
Dù cho lôi đình oanh kích tàn bạo, Nhất Minh vẫn không hề cảm giác được một chút nguy cơ tử vong nào, điều này khiến hắn càng xác minh một cái suy đoán.
“Chinh mình… đang được nuôi dưỡng.”
Trong mắt của hắn, sát cơ đã triệt để trào ra bên ngoài, hắn hận không thể nhào vào bên trong lôi vân kia xem, rốt cuộc là ai đang ẩn giấu ở trong đó.