Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Lôi vân trên không, tràn ngập uy áp kinh khủng hàng lâm mà xuống.
Giờ khắc này thiên địa oanh minh, mây đen ở xung quanh cuộn trào không ngừng, đại phong nổi lên, cuốn lên phong bạo, lôi đình uy thế bỗng dưng trở nên nồng đậm, dường như bị một thứ gì đó dẫn dắt, bắt đầu hội tụ mà tới.
Ầm ầm!!
Lôi đình hội tụ ở bên trong, đã không phải Chân Nguyên cảnh sơ kỳ có thể thừa nhận được nữa rồi, “con mắt” ở trên nhìn xuống bên dưới, tựa hồ không phải là do kiếp vân tạo thành, càng giống là một con quái vật khổng lồ nào đó ở trên bầu trời tản mác ra khí tức.
Mà ngay khi “con mắt” này nhìn xuống bên dưới, La Duệ Quân hắn có thể cảm giác rất là rõ ràng, chính mình dường như đã bị một loại khí cơ vô hình khóa chặt, muốn chạy thoát cũng là không có khả năng.
Trái tim của hắn càng là phanh phanh đập mạnh, một thân khí tức càng là bộc phát ra bên ngoài, lực lượng của Chân Nguyên cảnh thể hiện ra không thể nghi ngờ, nhưng loại lực lượng này lại cho người ta một loại cảm giác dường như thiếu thiếu cái gì, không hề hoàn mỹ.
La Duệ Quân nắm chặt trường thương trong tay, hàm răng không tự chủ cắn chặt, ánh mắt sâm nhiên nhìn lên thương khung, chờ đợi lôi kiếp hạ xuống.
Nhất Minh mặc dù không bị cỗ uy áp này trực tiếp nhằm vào, nhưng bản thân vẫn đang tại phụ cận, cho nên vẫn có thể cảm giác ra được một tiếng oanh động này có bao nhiêu kinh khủng.
Trong nháy mắt, toàn bộ tâm thần đều bỗng dưng oanh minh tột đỉnh, hai mắt bỗng dưng tối sầm lại, thân thể tựa hồ không cách nào đứng vững, lập tức lui về phía sau mấy bước, miễn cưỡng mới có thể đứng vững lại được.
“Lực lượng này rõ ràng không phải một Chân Nguyên cảnh bình thường có thể chịu nổi nữa rồi, bản thân ta đã cảm giác như vậy, La huynh bên kia cảm thụ như thế nào thì càng không cần phải nói.” Nhất Minh thì thào trong miệng, cố gắng để cho bản thân tỉnh táo, toàn bộ lực lượng đều được hắn bộc phát đi ra.
“Ngao!”
Một tiếng long ngâm từ trong thân thể ầm ầm chấn động, một đầu tiểu long đỏ rực hiện ra trong sát na, kèm theo đó chính là huyết sắc chiến y bao bọc quanh thân, cỗ uy áp kia mới miễn cưỡng giảm đi không ít.
Mặc dù bị uy áp ở xung quanh tác động đến tâm thần của bản thân, nhưng Nhất Minh có một loại cảm giác dường như “con mắt” ở phía trên đang trực chỉ vào phạm vi mà chính mình đang đứng vậy, điều này khiến hắn có chút không hiểu.
Nếu như đúng ra mà nói, “con mắt ở phía trên nhìn về phía hắn, hắn phải có cảm giác rõ ràng hơn mới đúng, nhưng bây giờ loại cảm giác này rất là mờ mịt, giống như nhìn về phía hắn, nhưng cũng giống như không chú ý tới hắn, rất là cổ quái.
Thêm một điều nữa là, hắn không cách nào hiểu nổi, tên lão già này chẳng phải đã bị chính mình rút hết sinh cơ rồi sao, vì sao kiếp vân tỏa ra lực lượng ở bên trên vẫn không hề giảm xuống?
Đưa mắt nhìn xuống bộ xương già đang nằm ở bên cạnh, ánh mắt của Nhất Minh có chút lấp lóe.
“Chẳng lẽ…”
Bàn tay bỗng dưng nâng lên trảo một cái, toàn bộ thi thể đều tan thành mảnh vụn, lộ ra một chút ánh sáng mập mờ, ánh lên một chút lục quang, chiếu vào đôi mắt.
Nhìn vào lục quang ánh lên một chút, Nhất Minh nhanh chóng lấy tay trảo một cái, một khối cứng rắn với hình thù kỳ lạ chậm rãi bay tới, bên trên còn tỏa ra lục quang óng ánh, nhìn vào thì rất giống với đám linh thạch kia.
Nắm chặt khối đá tỏa ra lục quang, cảm giác được từ trong khối đá này ẩn chứa một cỗ năng lượng rất là kỳ lạ, so với linh thạch thì hoàn toàn không giống, năng lượng ẩn chứa ở bên trong phải cường đại hơn rất nhiều, cũng rất là đặc biệt.
“Lục Tinh Thạch!” Nhất Minh thì thào trong miệng, hắn mặc dù chưa từng gặp qua Tinh Thạch, nhưng cũng có nghe nói qua.
Trong người của mỗi tên Chân Nguyên cảnh của Linh tộc, đều cất chứa một loại Tinh Thạch như thế này, đây cũng chính là hạch tâm năng lượng của bọn chúng tu luyện mà thành, nếu mang so với Yêu Đan của Yêu tộc cũng cùng là một loại thuyết pháp như thế.
Nắm chặt khỏa Lục Tinh Thạch trong tay, ánh mắt của Nhất Minh nhìn lên phía trên, dường như có một chút cảm giác.
Mà cũng vào khoảnh khắc thi thể của lão già kia tan biến một sát na, Nhất Minh cảm giác được kiếp vân ở bên trên dường như đang từ từ yếu bớt thì phải?
Một cái hô hấp, hai cái hô hấp trôi qua,... năng lượng đang dần dần yếu đi thấy rõ, điều này quả nhiên đúng như ý nghĩ của hắn.
Lão già kia mặc dù bị rút ra toàn bộ huyết dịch trên người, bản thân chỉ còn lại da bọc xương, ngay cả sinh cơ cũng dường như đã đoạn tuyệt không còn, nhưng khối Lục Tinh Thạch kia vẫn còn tại bên trong đan điền của lão, hơn nữa bản thân lão cũng còn chưa có hoàn toàn ch.ết đi, chính vì điều này mà năng lượng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, vẫn đang không ngừng cung cấp năng lượng cho bộ da bọc xương kia.
Mặc dù năng lượng không nhiều, nhưng chân nguyên lực lượng tiềm ẩn ở trong vẫn là để cho kiếp vân ở trên cảm ứng ra được, chính vì vậy mà hắn mới có một loại cảm giác bị nhằm vào nhưng cũng không phải bị nhằm vào.
Bây giờ lão già đã bị giải quyết, lực lượng của kiếp vân cũng đã trở về bình thường, cái loại cảm giác kia cũng đã biến mất không thấy, Nhất Minh cũng thở phào ra một hơi, thu hồi lực lượng trên cơ thể, lẳng lặng nhìn lấy.
Thương khung bên trên, lôi kiếp dày đặc, từng dòng lôi điện màu lam quang phảng phất như từng đầu lôi xa lộn nhào ở trong đó, tùy thời đều có thể rơi xuống phía dưới.
Ầm ầm!
“Thiên Đạo Chân Nguyên, không biết ai lại lựa chọn bước lên con đường này, nhìn cái phương hướng kia, xem ra là tại chỗ sâu của Độc Lâm, nếu là như vậy tên tiểu bối kia hẳn là đã lâm vào tử cục mới làm ra lựa chọn như vậy.”
Bên ngoài cấm địa, từng vị Thần cảnh cường giả đang cùng với Linh tộc chém giết, thần niệm trải rộng ra khắp nơi, cùng với những người khác đồng thời giao lưu.
Trong đó, một trung niên đang chiến đỏ cả mắt nghe được lời này, thần niệm đồng dạng đáp trả trở lại: “Quản hắn là ai, chỉ cần mang đám Linh tộc này ngăn chặn ở lại, tên tiểu bối kia mới có cơ hội chạy thoát."
“Thiên Đạo Chân Nguyên một khi thành công bước vào, Chân Nguyên cảnh bên dưới đều là gà đất chó sành, ha ha, Nhân tộc chúng ta lại có thêm một vị cường giả, thật là mong chờ tên nhóc con kia vượt qua lôi kiếp a!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy trung niên hướng về phía một tên Linh tộc Thần cảnh vọt tới, xuất thủ càng là bá đạo hung mãnh, hoàn toàn không cho tên Linh tộc có cơ hội thở dốc chút nào, thần niệm công kích oanh minh tột đỉnh, lực lượng tản mác đi ra quả thật là kinh thiên động địa.
Ngay cả Chân Nguyên cảnh bên dưới cũng không hề kém cạnh bao nhiêu, từng đoàn công kích tựa như không muốn mạng hướng về Linh tộc một phương oanh tới, tràn diện phải mang hai chữ “thảm khốc” để hình dung.
Mà giờ khắc này, bên ngoài cấm địa đã là một mảnh hỗn loạn tưng bừng, ngay cả thương khung phía trên cũng truyền ra từng tràn ba động rất là khủng bố, không cần nghĩ cũng biết, đây chính là có Thần Quân cường giả giao phong gây nên.
Mà La Duệ Quân đứng ở bên trong cấm địa cũng cảm nhận rõ ràng từng tràn ba động kịch liệt, nhưng dù là như vậy hắn cũng không có quan tâm quá nhiều, ánh mắt khẽ híp thành một đường, trong miệng thì thào nói nhỏ.
“Tới rồi sao!”
Một tiếng lôi đình nổ tung trên không, chỉ thấy một đoàn lam quang từ phía lôi vân rơi xuống, tốc độ cực nhanh, lập tức rơi vào trên người của La Duệ Quân, toàn thân của hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng, bản thân liền đã bị đánh rơi xuống bên dưới.
Một tiếng oanh minh vang vọng, chỉ thấy một ánh bạch quang từ bên dưới phóng lên tận trời, từng giọt máu tươi từ trên người vẫy xuống đại địa bên dưới, hai mắt tràn đầy xích hồng cắn răng quát to một tiếng.
“Lại tới!”
Nương theo trường thương huy động, toàn bộ lực lượng từ trong người của La Duệ Quân ầm vang bạo phát, lôi vân bên trên đồng dạng cũng là có một tia lam quang rơi xuống, bạch thương từ bên dưới hóa thành hư ảnh phóng thẳng lên cao, hướng về phía lôi quang hung hăng lao tới.
Thiên uy mênh mông, lôi đình cuồn cuộn giờ phút này hiển lộ không thể nghi ngờ.
Đạo thứ nhất thiên lôi hạ xuống khiến La Duệ Quân hắn không kịp làm ra phản ứng, nhưng đạo thứ hai thiên lôi thì không phải như thế.
Một thương từ bên dưới phóng lên tận trời, mang theo lực lượng kinh người cùng với lôi quang đối oanh cùng một chỗ.
Lại một tiếng oanh minh truyền ra, bạch thương tiêu tán, lôi đình tiêu tan, nhưng sắc mặt của La Duệ Quân vẫn không có một chút nào vui mừng, ngược lại là tràn đầy ngưng trọng không gì sánh được.
Đạo lôi kiếp đầu tiên khiến cho hắn cảm giác cả người đều ê ẩm, toàn thân phảng như đều đã mất đi tri giác, thân thể không hề có một chút cảm giác đau đớn nào, nhưng máu tươi trên người vẫy ra đã khiến hắn minh bạch được lôi kiếp này cường đại.
Đạo thứ hai lôi kiếp rơi xuống hắn phải vận dụng toàn lực mới mang lôi đình kia sinh sinh mẫn diệt, nếu như theo dự đoán của hắn, chính mình sử dụng bảy thành lực lượng vẫn có thể làm được điều này, chính vì vậy mà mới khiến hắn cảm giác ngưng trọng vô cùng.
Phải biết, đây mới chỉ là đạo lôi kiếp thứ hai mà thôi, còn không biết có bao nhiêu đạo lôi kiếp nữa mới hoàn thành tấn thăng.
Bất quá, La Duệ Quân hắn cũng không có e ngại, lôi kiếp càng mạnh đối với hắn càng là có chỗ tốt cực kỳ to lớn.
Bởi vì trong cảm giác của hắn, khe hở tại khối cầu màu đen ở bên trong đan điền, dường như có dấu hiệu phân tách đi ra.
Khe hở kia so với lúc trước phải mở rộng hơn một chút, lực lượng Chân Nguyên ở bên trong khe hở tuông ra cũng càng lúc càng nhiều, điều này khiến khí tức trên thân của hắn càng lúc càng dâng lên cao, so với trước đó phải mạnh hơn không ít.
Quanh thân càng là có một tầng bạch quang sáng tỏa, ẩn ẩn còn có từng đoàn lam quang ẩn hiện bên trên, rất là thần kỳ.
Càng nghĩ, La Duệ Quân đã minh bạch một điều, một khi khe hở này toàn bộ mở ra, chính mình cũng đồng dạng là thoát thai hoán cốt.
Mà để khe hở này có thể mở ra toàn bộ, chính mình cần phải vượt qua lôi kiếp ở bên trên mới được, nếu không thì không có khả năng đạp vào con đường, Thiên Đạo Chân Nguyên!