Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Mà cũng vào lúc này, Nhất Minh không cần dò xét tình trạng của trường thương cũng minh bạch chuyện gì đang xảy ra.

Bởi vì trong mắt của hắn, tên thanh niên được chính mình cứu lúc trước, giờ đây lại xuất hiện ở trên quảng trường, điều này khiến Nhất Minh vạn lần không hiểu, chẳng lẽ cô nàng phù văn sư kia không có mang hắn trở về quan ải hay sao?

Lần đó chính hắn đã mang theo một đám Linh tộc rời đi, mặc dù cuối cùng có một tên Linh tộc không có đuổi theo, nhưng với thủ đoạn của cô nàng kia, hẳn là có thể chạy thoát a?
Hắn cũng không ngờ tới, bây giờ chính mình ở tại nơi đây gặp lại thanh niên này.

Mà cũng thật là, Nhất Minh cảm giác hắn đối với thanh niên này rất có hảo cảm, nói đúng hơn, là hắn đối với vị tiền bối này rất có hảo cảm.
Chỉ từ một vài câu nói trước kia mà hắn vô tình nghe được, cũng đủ để hắn đối với vị tiền bối này khâm phục vạn phần.

Bây giờ hắn lại thấy được thanh niên này xuất hiện ở đây, một thân khí tức lại vô cùng yếu ớt, hẳn là đã trải qua một trận kịch chiến rất là mãnh liệt.

Dù là như vậy, Nhất Minh có thể rõ ràng cảm nhận ra được một cỗ ý chí sắc bén, so với đao hồn của bản thân cũng không thua kém bao nhiêu, người thanh niên này rõ ràng cũng đã bước ra một bước kia, điều này khiến hắn rất là rung động!



Phải biết, đây chính là người võ giả đầu tiên mà Nhất Minh tiếp xúc, có thể tại trên con đường binh tu đi ra một bước xa như vậy.

Hiển nhiên là thanh niên này cũng đã trải qua những cảm giác mà hắn đã trải qua trước kia, điều này khiến Nhất Minh đối với thanh niên này có một loại liên kết rất là đặc biệt.

Phảng phất như đồng dạng là binh tu, bản thân liền có thể cảm ứng được đối phương là một người như thế nào vậy, loại cảm giác này hắn không cách nào diễn tả được, huyền diệu vô cùng.

Nhất Minh cố gắng để cho tâm tình của chính mình bình tĩnh trở lại, càng là lúc nguy cấp, bản thân càng không thể tự loạn trận cước.
Bàn tay nắm chặt trường thương, tựa hồ muốn nói cho nó biết, có ta ở đây, ngươi cứ yên tâm là được.

Trường thương cảm nhận được cự lực từ trên tay của Nhất Minh truyền tới, nó tựa hồ minh bạch cái gì, bản thân liền bình tĩnh trở lại, rung động cũng dần dần lắng xuống.

Nhưng dù là như vậy, Nhất Minh vẫn y nguyên cảm giác được lo lắng cùng kích động từ bên trong nó tỏa ra, điều này hắn cũng không trách nó được, dẫu sao thì nó cũng chỉ có một tia ý thức mơ hồ mà thôi.

Nhất Minh lẳng lặng đứng ở bên ngoài môn hộ, tiếp tục quan sát, hắn đang chờ đợi một cái thời cơ, chỉ cần để hắn nắm bắt được, toàn bộ Linh tộc ở nơi này, một tên cũng không thể thoát.

Ánh mắt lộ ra từng vệt hàn mang, một thân khí tức như ẩn như hiện, sát ý ở bên trong phảng phất như một đầu hung thú đang ẩn náu thân hình, tùy thời đều có thể phát động.

Mà sau khi hắc y thanh niên nghe xong lời nói của Linh tộc, khóe miệng của thanh niên càng nhếch lên một vệt cười khẩy, thanh âm khàn khàn, chậm rãi vang lên.

“Linh Thần? ha ha, ta chưa từng nghe nói qua cái tên này” thanh niên lắc lắc đầu, “Linh Thần trong miệng các ngươi có thiện ý như vậy, không bằng để cho ta kiến thức một chút, sau khi ta giết mười tên này về sau, Linh Thần có hay không bỏ qua cho ta?”

“Ha ha, bằng sức lực của đám sâu kiến như các ngươi, cũng muốn lay động đại thụ, đúng thật là chuyện cười, ta khuyên ngươi vẫn nên thức thời một chút, cơ hội như thế này, cũng không phải dễ dàng có được đâu.”

Một đám Linh tộc mở miệng cười to, toàn bộ ánh mắt đều rơi vào trên người thanh niên, sắc mặt của tên nào tên nấy đều hiện lên một nét giễu cợt, nhếch miệng khinh thường.

“Xem ra là tên này không có duyên với Linh Thần rồi.” một tên Linh tộc lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn sang đám người ở bên trong chiếc lồng, nhàn nhạt hỏi: “Các ngươi thì sao? Các ngươi hẳn cũng không vì một tên sâu kiến không biết trời cao đất rộng, mà đem bản thân mình cũng chôn cùng luôn chứ?”

Nghe nói lời này, hắc y thanh niên cũng không có can thiệp vào, lẳng lặng quay đầu nhìn lại đám người ở bên trong chiếc lồng.
Người nào người nấy đều yếu ớt không chịu nổi, vẻ hoảng sợ cũng không cách nào che giấu được nữa, toàn bộ đều hiển lộ ra bên ngoài gương mặt.

Đối với bọn hắn, tình huống bây giờ chính là cửu tử nhất sinh, nhưng con đường để có thể sống sót kia, đòi hỏi bản thân phải vứt bỏ chính mình, tôn nghiêm, tín ngưỡng, nhân cách,... hầu như là toàn bộ những gì mà con người có thể có được, đều vứt sạch sẽ.

Để có được khả năng sống sót, con người sẽ làm ra lựa chọn như thế nào, không ai biết được.

Có người vì tôn nghiêm của chính mình mà khi ch.ết cũng không hề khuất phục, bọn hắn đứng lên đấu tranh, vì bản thân không cam lòng cứ ch.ết đi như thế, vì để cho gia tộc sau này có một cuộc sống bình an hạnh phúc, hay đơn giản là vì muốn được nhìn thấy nụ cười của người mình thương, mãi mãi ở đó.

Tất cả những điều tưởng chừng như nhỏ bé đó, vô tình góp thành một cơn sóng lớn, cuộn trào mãnh liệt!
Đến khi địch nhân phát giác ra được, con sóng này đã lớn đến một cái tình trạng không cách nào ngăn cản, trùng điệp mà tới.

Nhưng cũng có người vì bản thân mà hạ mình làm nô bộc, sống lay lắt như một con sâu kiến, giãy dụa cầu sinh.

Sinh mệnh của những con sâu kiến đó thuộc về chính nó, nhưng nó không cách nào quyết định sinh tử của bản thân, nó có thể sống được, đơn giản là vì chủ nhân của nó cho phép nó tiếp tục giãy dụa.

Dần dần, bản thân của nó mới phát giác ra một điều, chính nó cũng đã không còn là chính mình, nó chỉ là một đám sâu kiến tùy ý cho kẻ thù sai khiến, bản thân muốn đứng lên lấy lại tôn nghiêm, cũng đã không còn cơ hội.

Nhìn thấy đám người ở bên trong chiếc lồng do dự hồi lâu, hắn mới nhìn thấy từ bên trong chiếc lồng có một hai ba người bước ra.

Trong đó có hai nam một nữ, khí tức trên người đều yếu ớt thấy rõ, nhưng trong đôi mắt kia, phảng phất như chứa đựng một tòa đại sơn, nó cao lớn mà hùng vĩ, muốn rung chuyển, quả thật là không có khả năng.

Còn lại sáu người ở bên trong, hầu như vẫn không hề động đậy, có vẻ như là bọn hắn đều đã làm ra quyết định.

Theo ánh mắt của hắc y thanh niên nhìn qua sáu người này, tất cả đều cúi thấp đầu xuống, không dám đối diện ánh mắt của hắn, kể từ giờ phút này, số mệnh của bọn hắn, đã được trú định.

Cho dù hiện tại bọn hắn không ch.ết, nhưng ai lại đảm bảo tương lai bọn hắn lại sống không bằng ch.ết đâu?
Có người sống cả một đời, nhưng ảm đạm vô quang, có người chỉ sống được vài năm, nhưng quang hoàng tỏa sáng!

Thu hồi ánh mắt, hắc y thanh niên nhìn ba người bước ra, khóe miệng liền giương lên một vệt nụ cười, thanh âm khàn khàn, chậm rãi vang lên.
“Được đồng hành cùng với ba vị, chính là vinh hạnh của ta, nếu như Nhân tộc ai cũng như ba vị, đám Linh tộc kia, chẳng khác gì là gà đất chó sành, ha ha!”

Ba người nghe vậy liền nở nụ cười, ánh mắt quét qua một vòng, một trung niên nam tử gật gật đầu nói.

“Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, chúng ta bốn người đều đã vào sinh ra tử từ lâu, tam đệ của ta ch.ết dưới tay của đám Linh tộc này, hy vọng tam đệ của ta ở tại cửu tuyền, có thể nhìn thấy được, người làm đại ca như ta, làm thế nào để mang đám Linh tộc này, xé thành trăm mảnh.”

Càng nói về sau, thanh âm của trung niên càng phát ra băng lãnh, một đôi con ngươi tràn đầy huyết sắc, lòng bàn tay nắm chặt, một thân khí tức càng là tùy thời đều có thể bộc phát đi ra.

Hai người còn lại, một người chính là thanh niên, giờ khắc này quần áo đều chỉ còn vài ba mảnh vải, ngay cả cô nàng đứng bên cạnh cũng không khác bao nhiêu.

Nhưng dù là như vậy, hai người cũng không hề chùn bước một chút nào, cho dù biết sắp tới chính mình hẳn phải ch.ết không nghi ngờ, nhưng nếu trước khi ch.ết có thể kéo theo vài tên Linh tộc làm đệm lưng, cũng coi như cho huynh đệ ở dưới cửu tuyền một câu trả lời.

Nghe vậy, hắc y nam tử chậm rãi gật gật đầu, cũng không có nhiều lời thêm, bản thân liền đưa mắt nhìn lại mười tên Linh tộc ở bên kia, ba huynh đệ cũng đồng thời tiến lên một bước, cùng với hắc y nam tử đứng sóng vai, bốn người đã làm ra lựa chọn, vậy thì không có khả năng quay đầu.

Ngay vào lúc này, một thanh âm từ phía bên ngoài vang vọng mà xuống, ngữ khí lạnh lùng cùng sát ý dày đặc cũng không hề che giấu một chút nào, thoải mái nương theo thanh âm mà rơi vào trong tai của bốn người.
“Xem ra các ngươi đã làm ra quyết định, rất tốt!”

Nói xong, liền có một đám Linh tộc mang theo chiếc lồng rời khỏi màn sáng, sáu người ở bên trong nhìn thấy cảnh này cũng không hề làm ra phản ứng, bọn hắn cảm giác, chính mình dường như đã đánh mất thứ gì thì phải...

Sáu đôi mắt nhìn về bốn bóng lưng dần dần đi xa, một loại cảm xúc khó tả lại dâng lên trong lòng, nhưng dường như có một loại bình chướng nào đó ngăn chặn trở lại, khiến bọn hắn cứ ngồi im ở đó, không hề động đậy.

Mười tên Linh tộc nhìn thấy bốn người đứng sóng vai với nhau, tất cả đều lộ ra nụ cười rất là âm tàn, đôi mắt kia dường như không cách nào che giấu được vẻ thèm khát ở trong đó, một bộ muốn ăn tươi nuốt sống bốn người vậy.

“Chậc chậc chậc, sâu kiến vẫn là sâu kiến, cho dù có cho bọn hắn đường sống đi chăng nữa, đầu óc vẫn không có dùng được, vẫn ngu ngốc như thế.”
Một tên Linh tộc đối với bốn người lắc đầu, một bộ cảm khái nói.

Nghe được lời này, ánh mắt của hắc y nam tử khẽ híp thành một đường, một thân khí tức thần bí cùng sắc bén hiện rõ ra bên ngoài, phảng phất như có hàng trăm cái kim châm xuyên vào trong mắt của bọn hắn, dọa cho mười tên Linh tộc võ giả đều nhao nhao lui lại mấy bước, một bộ như lâm đại địch bộ dáng.

Sắc mặt của tên nào tên nấy đều nhao nhao đại biến, cảm nhận được cỗ lực lượng kia rơi vào trên người, bọn hắn cảm giác chính mình phảng phất như bị xé rách ra vậy, cả người đều tê rần cả lên, ngay lập tức rời xa khỏi nguyên địa.

Hắc y nam tử nhếch lên một vệt nụ cười, ngữ khí có chút châm chọc nói: “Làm sao? Ngay cả một tia khí tức của ta mà các ngươi cũng không tiếp nổi, thế thì các ngươi cho rằng, các ngươi lại là cái thá gì?”

Nói tới đây, ánh mắt của hắc y thanh niên càng phát ra lạnh lẽo, sát ý từ trong người đã không cách nào giữ lại, toàn bộ bộc phát ra ngoài, hắn hít sâu một hơi, thanh âm bắt đầu vang vọng ra bên ngoài, xông thẳng vào trong tai của toàn bộ Linh tộc ở nơi đây.

“Ta, La Duệ Quân, hôm nay ta không có năng lực, rơi vào trong tay của các ngươi, nhưng các ngươi cũng đừng vì thế mà vui mừng, mấy chục tên thì lại thế nào, hàng trăm tên thì có làm sao?”

“Cho dù hôm nay ta có ch.ết, Nhân tộc chắc chắn sẽ vĩnh viễn không nói bại, điều ta để lại cho thế hệ mai sau, không phải là tiền tài, cũng không phải là công pháp cường đại, mà đó chính là ta, La Duệ Quân, chưa từng vì những dụ lợi tầm thường mà hạ mình quỳ xuống.”

“Cho dù ch.ết, cũng phải vững như thành đồng, để cho từng ngọn lửa nhỏ này, bùng lên, trở thành một đám cháy rực rỡ, thắp sáng và xóa tan màn đêm đầy hắc ám."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện