Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Từng tiếng oanh minh kinh thiên động địa, thanh âm vang lên rồi vọng lại, liên tục tuần hoàn không dứt, khiến hai tai của Nhất Minh dường như muốn nổ tung không còn.
Trái tim càng là phanh phanh đập mạnh, một đôi con ngươi tràn đầy tơ máu cũng nhịn không được hóa thành huyết sắc.

Giờ khắc này, cảm giác được nguy cơ tử vong vô cùng mãnh liệt, thân thể liên tục truyền tới cảnh giác, một loại cảm giác khiến da đầu của hắn dường như muốn nổ tung, khiến sắc mặt của Nhất Minh càng phát ra dữ tợn không gì sánh được.

Hắn nắm chặt trường thương trong tay, thân thể càng là phát ra từng tia rung động, bên ngoài không hề nghe ra thứ gì, nhưng tại bên trong thân thể, Nhất MInh có thể nghe ra được, toàn bộ cơ thể đều oanh động không ngừng, một thân khí huyết đều lăn lộn tứ tung.

Oanh minh truyền ra, độc khí ở xung quanh phảng phất như nghe được lời kêu gọi, nhao nhao tụ hợp trở lại, khiến một chiếc bàn tay giờ khắc này liền hóa thành lục quang, tỏa ra khí tức càng thêm âm trầm và khủng bố.

Nhất Minh hắn có thể tinh tường một điều, tại trong hoàn cảnh này, chính mình không có khả năng chống lại một chưởng này cho được, nếu đổi lại là bên ngoài, một chưởng này, hắn căn bản không có để vào trong mắt.

Nhưng bây giờ tình thế khác biệt, hắn không nói hai lời, một tay điêu luyện thu hồi trường thương, cùng lúc đó tiểu kiếm liền xuất hiện trong tay.



Một chưởng này mặc dù không có đạt tới trình độ của Chân Nguyên cảnh, nhưng uy lực của nó hẳn là đã vượt qua thực lực của võ giả đỉnh phong rồi, tại dưới tình trạng bị áp chế thế này, linh bảo, pháp khí các loại sẽ phát huy tác dụng vô cùng tinh tế.

Cánh tay huy động, một cái tiểu kiếm mang theo khí tức mạnh mẽ gào thét hướng về phía tên Linh tộc bay tới, tựa như lôi đình một kích, tốc độ kinh thiên.
Mà trong khoảnh khắc này, trong mắt của tên Linh tộc có thể nhìn thấy rõ ràng, một khi bàn tay này rơi xuống, tên thiếu niên này hẳn phải ch.ết không thể nghi ngờ.

Ban đầu hắn vốn tưởng là, chính mình muốn cầm xuống tên này sẽ dễ như trở bàn tay, với lại thiếu niên này, dưới nồng độ độc khí ở nơi đây cùng với uy áp mạnh mẽ mà vẫn có thể sống sót, trên người chắc chắn có đại bí mật.

Điều này khiến hắn nổi lên một chút lòng tham, liền mang khu vực này phong tỏa hoàn toàn, hắn không muốn động tĩnh ở nơi đây gây nên các tên khác chú ý tới, đồ tốt phải giữ cho mình dùng, không phải sao?

Nhưng bây giờ, tình huống có chút không đúng lắm, tên thiếu niên này không những mạnh mẽ bá đạo, một thân thực lực càng là không thể coi cường, điều này khiến hắn không thể không lấy ra át chủ bài, một kích đập ch.ết.
So với bảo vật gì đó, tính mạng của bản thân mới là trọng yếu nhất.

Nhìn thấy bàn tay chậm rãi rơi xuống, khóe miệng của tên Linh tộc càng là giương lên một vòng nụ cười, cho dù ngươi lại cường đại thì lại thế nào, tại dưới tình huống bị áp chế như thế này, ngươi chẳng qua chỉ là một tên kiến hôi mà thôi.

Một kích này mặc dù uy lực không đạt tới Chân Nguyên cảnh, nhưng để đập ch.ết ngươi, vẫn là không thành vấn đề.

“Hừ, muốn đối với thần linh bất kính, sâu kiến cũng chỉ là sâu kiến, cho dù có giãy dụa, cũng không thoát khỏi vận mệnh đã an bài.” ánh mắt của tên Linh tộc có hàn mang lấp lóe, chỉ vì tên này mà khiến bản thân mất đi đại lượng thọ nguyên, hắn muốn nhìn cận cảnh tên thiếu niên này bị bàn tay đập thành mảnh vụn, chỉ có như vậy, mới thỏa cơn giận trong lòng của hắn.

Mà trong khoảnh khắc bàn tay chuẩn bị rơi xuống một sát na, một ánh quang mang từ bên dưới gào thét bay tới, một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt tràn ngập trong lòng, khiến sắc mặt của tên Linh tộc bỗng nhiên đại biến.

“Muốn ch.ết!” hắn gầm lên một tiếng, bản thân giận không chỗ phát tiết, hắn không ngờ tới, sắp ch.ết tới nơi thế mà tên này vẫn còn giãy dụa cho được, bản thân liền phất tay một cái, một cái cự thủ nhanh chóng hình thành, khí thế bộc phát.

Đồng thời cũng vào lúc này, một tiếng oanh động vang vọng khắp nơi, bàn tay của thần từ trên cao rơi xuống, đập thẳng vào đại địa bên dưới, đại lượng đất đá đều tung bay khắp nơi, một phiến khu vực đều triệt để sụp đổ không còn.

Độc khí ở xung quanh phảng phất cộng hưởng lẫn nhau, cuộn trào mãnh liệt, hóa thành cơn lốc cuốn sạch mọi thứ, tung bay lên trên.

Không những vậy, xung quanh càng là truyền tới từng tiếng răng rắc rất là rõ ràng, tiếp theo đó chính mà một thanh âm “ầm vang” phá toái, từng điểm lục quang tựa như mặt kiến phá vỡ, nhao nhao rơi xuống.

Tại bên trong cấm địa, một tiếng nổ oanh vang vọng khắp nơi, thu hút không ít ánh mắt của Linh tộc nhìn về bên này, bọn hắn đều nghi hoặc trong lòng, chẳng lẽ lại có tộc nhân đánh nhau?

Nhưng sau khi cảm nhận được một chút khí tức không đúng, tộc nhân đánh nhau cũng không tới nỗi phải tổn hao thọ mệnh để triệu hoán một tia khí tức của Linh Thần a?

Rất nhiều Linh tộc đều nghi hoặc không hiểu, liền có rất nhiều tộc nhân nhao nhao hướng về phía bên kia phóng đi, bọn hắn muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Huyết Linh đại điển sắp sửa diễn ra, các đại nhân đã phân phó, tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ ngoài ý muốn nào.

Rất nhanh, từ bốn phương tám hướng đều có Linh tộc tụ tập mà đến, tên thân người nào người nấy đều là võ giả đỉnh tiêm, hầu như đều đã ngưng tụ ra chí ít bảy giọt nguyên dịch trở nên, mỗi tên đều hóa thành từng đạo lưu quang, từ nơi xa phóng nhanh mà tới.

Giờ khắc này, tại nơi bàn tay kia rơi xuống, một tên Linh tộc với đầu tóc tán loạn, khóe miệng càng là mang theo một dòng máu tươi chảy xuống, hiển nhiên là thanh tiểu kiếm vừa rồi, mang đến cho hắn cảm giác giống như muốn ch.ết đi sống lại vậy.

Đôi mắt tràn đầy xích hồng nhìn về bụi mù xung quanh, bản thân càng giận dữ không gì sánh được, cho dù bây giờ không nhìn thấy thân ảnh của tên thiếu niên kia ở đâu, hẳn là đã bị bàn tay kia đập tan không còn một mảnh, dù là như vậy, hắn cũng không hề dễ chịu một chút nào.

“Khụ khụ…” thân thể càng là ho khan kịch liệt, máu tươi từ trong miệng văng ra, một thân khí tức càng là yếu ớt không chịu nổi.

“Một chưởng đập ch.ết ngươi, xem ra là quá lợi cho ngươi rồi, đáng ra ta không nên để ngươi ch.ết dễ dàng như thế, nếu như cho ta cơ hội, ta nhất định sẽ băm ngươi làm trăm mảnh, ăn thịt uống máu của ngươi…”

Không đợi hắn nói xong, sắc mặt đột nhiên đại biến, thân thể nhịn không được có từng dòng lôi điện chạy qua, cả người đều tại trên mặt đất ngã quỵ xuống dưới, hai mắt trừng lớn nhìn về phía trước, một bộ không thể tin được.

“Ngươi… ngươi…” một tay của hắn ôm ngực, một tay chỉ về phía trước, thanh âm khàn khàn và lắp bắp, không nói nên lời.

Bụi mù dần dần tán đi, cũng vào lúc này, một thân ảnh thiếu niên với máu tươi trên thân không ngừng chảy ra, từng giọt huyết dịch màu đỏ ngòm chậm rãi lăn xuống, dần dần bước tới.

Tay nâng trường thương chậm rãi đến gần, thanh âm từng bước chân vang lên vô cùng nhỏ bé, nhưng khi rơi vào trong tai của tên Linh tộc tựa hồ khiến tâm thần của hắn nhấc lên sóng to gió lớn, não hải càng là oanh minh tột đỉnh.

Từng bước chân vang lên, nơi đó phảng phất như có một đầu hung thú gầm gừ, sát ý càng là lăng lệ đến cực điểm.

Càng tiến đến gần, nội tâm của tên Linh tộc càng là kinh hãi muốn tuyệt, hô hấp cũng trở nên đình trệ, một màn này, quả thật là khiến hắn không cách nào tưởng tượng ra nổi.

Nương theo từng bước chân tới gần, mười bước, chín bước, tám bước,... mỗi một bước vang lên, trái tim của hắn phảng phất như có một đôi bàn tay chậm rãi sờ vào, chậm rãi bóp chặt trở lại, khiến sắc mặt của hắn càng là tái xanh không còn chút máu.

Từ trong phiến không gian này, lục quang ánh lên từng tia lờ mờ, một đôi con ngươi tràn đầy huyết sắc lập lòe trong đêm tối, phảng phất như ma thần giáng lâm, sát khí cuộn trào mãnh liệt.

Bước chân dừng lại, một thiếu niên với gương mặt dữ tợn, một đôi con ngươi đỏ ngòm lạnh lùng nhìn xuống bên dưới, không có bất kỳ lời nào, cánh tay chậm rãi nâng lên, trường thương cũng theo đó, lần nữa quét qua.

Trong chớp mắt này hồng quang thao thiên, một đầu tiểu long đỏ rực uốn lượn tại bên trên trường thương, phá vỡ độc khí, toàn bộ chém tan.

Một ánh thương ảnh huyễn hóa ra ngoài, một đường cong tuyệt mỹ phảng phất như nửa vòng bán nguyệt treo cao, bán nguyệt trở nên đỏ rực, chiếu rọi bát phương, vút không xuyên qua.
Cũng vào giờ khắc này, trong miệng của Nhất Minh càng là vang lên hai tiếng, thanh âm khàn khàn mà mờ nhạt.
“Viêm… Vũ!”

Một tiếng oanh minh vang lên, một phiến khu vực tại phía sau của tên Linh tộc đều ầm vang nổ mạnh, bụi mù kịch liệt xốc lên bốn phía, lẫn ở trong đó còn có một chiếc đầu lâu mang theo nỗi hoảng sợ tột cùng, chậm rãi bị nhiệt khí hóa thành tro bụi, tan biến không thấy.

Không đợi thân thể ngã xuống mặt đất bên dưới, bàn tay của Nhất Minh đưa về phía trước trảo một cái, huyết dịch từ trong thân thể của tên Linh tộc liền ào ạt trào ra, hóa thành một khối huyết cầu, hiện rõ trong tay.

Hắn không nói hai lời, bản thân vừa định mang huyết cầu bắt đầu luyện hóa thì cảm giác được một chút không đúng.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên phía trên, uy áp cường đại ở trên cao kia lại lần nữa rơi vào trong mắt của hắn, nhưng lần này khác biệt, tựa hồ như đã yếu hơn trước rất nhiều.

Nhìn về khối huyết cầu trong tay, hắn ẩn ẩn đã có chút suy đoán.
Bởi vì giờ khắc này, Nhất Minh có thể rõ ràng cảm giác được uy áp rơi trên người mình đã yếu đi thấy rõ, khí tức từ trên khối huyết cầu phát ra dường như đã khiến uy áp giảm đi rất nhiều.

Hắn suy nghĩ một chút, bàn tay chậm rãi huy động, huyết cầu phảng phất nghe theo hiệu lệnh, bắt đầu biến hóa.

Khối huyết cầu chậm rãi tách ra thành từng sợi huyết tơ, bắt đầu bao khỏa toàn bộ thân thể của hắn vào bên trong, nhưng lần này khác biệt, hắn không có chủ động luyện hóa những sợi huyết tơ này, mà để cho nó nằm trên thân của mình.

Cảm nhận được uy áp yếu thêm một tầng, Nhất Minh liền đã có đại khái suy đoán, xem ra là chỉ có dòng máu của Linh tộc mới có thể dễ dàng hoạt động ở nơi đây, nếu như ta mang dòng huyết dịch này luyện hóa, bản thân liền sẽ bị uy áp hạn chế thực lực.

Bây giờ, thực lực mặc dù vẫn còn bị áp chế, nhưng so với trước kia, đã tốt hơn rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Nhất Minh liền thu hồi tạp niệm, một đôi mắt tràn đầy huyết sắc đã dần dần lắng lại, hiển nhiên là do uy áp đã giảm đi rất nhiều.

Cảm nhận được từng đạo khí tức từ phương xa tới gần, hơn nữa số lượng lại còn không ít, Nhất Minh cũng không có ở lại nguyên địa quá lâu, bản thân nhanh chóng xác định một phương hướng, lập tức phóng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện