Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Cảm nhận được sát cơ tràn ngập quanh thân, toàn bộ tâm thần cũng ngay lúc này dường như muốn tê dại, Nhất Minh không ngần ngại mà cắn nát đầu lưỡi, máu tươi chảy ra, một đôi mắt tràn đầy dữ tợn quét qua, trực diện một đôi con ngươi màu xanh lục kia.
Ngửi thấy mùi hôi từ trong miệng của hắn phà ra, sắc mặt của Nhất Minh cũng không còn biến hóa, chỉ còn lại gương mặt tràn đầy hung ác nhìn lấy tên Linh tộc.
“Tên này… đang đùa giỡn với ta sao?” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, hắn không có chần chờ bao lâu, trường thương ngay lập tức huy động, một thương hung mãnh quét về bên cạnh, hướng thẳng về tên Linh tộc đánh tới.
Cảm nhận được trường thương tới gần, trong cảm giác của hắn, một thương này ẩn chứa lực lượng khiến hắn cảm giác có chút nhói nhói, nhưng cũng chỉ là như vậy mà thôi, trình độ này, còn kém rất xa.
Thân hình nhanh chóng lờ đi, phảng phất hắn chưa từng xuất hiện ở nơi đó vậy, một thương quét vào không trung, lực lượng cường đại ngay lập tức khiến một mảnh khu rừng liền nổ tung không còn.
Bụi mù bốc lên bốn phía, rất nhanh liền bị nước mưa dập tắt không còn, lộ ra một thân ảnh đứng lơ lửng tại không trung, một đôi con ngươi màu lục tràn đầy quỷ dị nhìn chằm chằm vào hắn, khóe miệng nhếch lên một vệt nụ cười.
“Ngươi là một tên võ giả mạnh nhất mà từng gặp qua, Nhân tộc có ngươi, quả thật là may mắn, nhưng ngươi ch.ết ở nơi này, cũng là đối với Linh tộc may mắn.” thanh âm của tên Linh tộc nhàn nhạt vang lên.
Nói xong câu này, ánh mắt của hắn nhìn về phương xa, nơi đó có một đạo khí tức đã đến phụ cận, xem ra rất nhanh liền tiến đến nơi này.
Nghĩ tới đây, hắn quay đầu nhìn về phía đại thụ một chút, sau đó liền đưa mắt nhìn về phía thiếu niên bên dưới, khóe miệng lộ ra một vệt mỉm cười, thanh âm nhàn nhạt nói ra: “Thời gian không còn nhiều, ngươi nên lên đường đi thôi.”
Dứt lời, cả người của hắn biến mất tại chỗ, lại là một đạo thiết thiêm được phóng thích đi ra, hướng thẳng về phía Nhất Minh gào thét mà đi.
Lại một lần nữa cảm nhận được sát cơ bao phủ tới gần, toàn thân của Nhất Minh lập tức run lên, đứng trước sát cơ của một tên Chân Nguyên cảnh, với tu vi của hắn bây giờ, hoàn toàn không cách nào kháng cự lại nỗi, trừ khi….
Nhất Minh cũng không có ý định đứng yên tại chỗ chờ ch.ết, Quỳ Hoa Trục Nhật nhanh chóng thi triển, thân hình ngay lập tức hóa thành tàn ảnh biến mất tại chỗ.
“Oanh” một tiếng nổ tung, một nhánh đại thụ liền bị thiết thiêm xuyên tạc không còn, thiết thiêm cũng không có vì đó mà dừng lại, cắm thẳng vào lòng đất bên trong, lại thêm một lần nữa vang lên tiếng động thật to.
Vào lúc này, thân ảnh của tên Linh tộc lại xuất hiện bên cạnh tàn ảnh của Nhất Minh, hắn nhìn tàn ảnh trước mắt mà nhíu mày, không ngờ tên võ giả này lại còn có thủ đoạn như thế, ngay cả tàn ảnh như thật cũng có thể tạo ra.
Ánh mắt ngước lên không trung nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh thiếu niên đã vọt thẳng lên cao, hắn cũng không có chần chờ, bản thân ngay lập tức phóng lên, đuổi theo.
Hắn tinh tường, với tốc độ của bản thân, tên thiếu niên này không có khả năng chạy thoát.
Nhưng để hắn bất ngờ là, tên thiếu niên này thế mà không có chạy trốn, cả người của hắn đã bay lên giữa không trung, bản thân ngay lập tức phóng thẳng xuống bên dưới, trên người càng là bộc phát ra một loại lực lượng vô cùng khủng bố.
Thật ra khí tức trên người của Nhất Minh hoàn toàn không hề có một chút biến hóa nào, nhưng trong cảm nhận của tên Linh tộc, trên người của tên thiếu niên này lại truyền tới một loại cảm giác rất là áp bách, hoàn toàn khiến hắn không cách nào bình tĩnh cho được.
Cánh tay phất mạnh một cái, một ánh lục quang tựa như lưỡi đao phá không bay đi.
Mỗi nơi đi qua, thanh âm gào thét tựa như quỷ dữ vang vọng long trời, từng hạt mưa càng là nhao nhao né tránh, phảng phất nhường đường cho một loại tồn tại nào đó rất là đáng sợ vậy.
Cảm nhận được khí tức mạnh mẽ từ trong lục sắc phong nhận bay tới, ánh mắt của Nhất Minh càng trở nên nghiêm nghị.
Hắn đối với thực lực của tên Linh tộc này đã có đại khái suy đoán, so với tên Linh tộc chân nguyên cảnh lần trước mà hắn giao đấu cũng không thua kém bao nhiêu, điều này khiến Nhất Minh không thể không nghiêm túc đối đãi.
Toàn thân bộc phát ra đao hồn bao phủ quanh thân, cả người đều phảng phất có hồng quang đại thịnh, cả người đều hóa thân biển lửa, một con tiểu long màu đỏ rực không ngừng du tẩu xung quanh trường thương.
Bộc phát ra đao hồn một sát na, tâm thần của Nhất Minh ẩn ẩn có chút đau nhói, hắn nhíu chặt lông mày, vẫn không có dừng lại, cả người tựa như một trường hồng phóng nhanh xuống dưới, một thương mang theo biển lửa ngập trời liên miên rơi xuống.
Huyết Chiến Bát Phương!
“Ầm ầm ầm ầm ầm…” từng thương từng thương mang theo biển lửa ngập trời lao xuống, cùng với lục sắc phong nhận đối oanh cùng một chỗ.
Một hơi thở trôi qua, lục sắc phong nhận bỗng dưng ngừng lại.
Hai hơi thở trôi qua, lục sắc phong nhận ẩn ẩn vang lên từng tia rạn nứt, nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của Nhất Minh càng phát ra hung ác, tốc độ càng thêm mãnh liệt, hắn không muốn dây dưa quá lâu.
Ba cái hô hấp trôi qua, lục sắc phong nhận liền ầm vang phá toái, khí lãng cuồng bạo quét sạch khắp nơi, nhấc lên trận trận phong bạo.
Không có dừng lại ở đó, thân ảnh của tên Linh tộc tựa như một đạo u linh, sát na liền tiếp cận tới gần, sát cơ không chút nào giữ lại, lại một cái lục sắc phong nhận từ sau lưng của Nhất Minh phóng nhanh mà tới.
Khóe miệng của hắn nhếch lên một vệt nụ cười, dưới tình huống này, cho dù hắn có nhận ra kịp thì thân hình cũng không cách nào phản ứng kịp, đây chính là võ giả cùng với tu sĩ khác biệt.
“Hoàn mỹ!” thanh âm của tên Linh tộc nhẹ nhàng vang lên, ánh mắt nhìn lấy thân ảnh của thiếu niên đang từ từ xoay người quay lại, hắn rất muốn nhìn thấy, cái ánh mắt hoảng sợ kia, rốt cuộc là có hình dáng như thế nào?
Nhưng để hắn không ngờ tới là, trong ánh mắt kia, hoàn toàn không hề có một chút sợ hãi nào, nếu có, thì đó chính là một đôi mắt cực kỳ hung tàn mà băng lãnh.
Bởi vì giờ khắc này, cả người Nhất Minh đều muốn nổ tung, da đầu đều tê rần cả lên, hắn không cách nào chịu được loại sát cơ nồng nặc như thế này, bản thân liền quát to một tiếng.
Trường thương ầm vang huy động, hai đầu hồng long từ giữa thương khung cắt chéo mà xuống, một thương rất nhanh liền mang lục sắc phong nhận chém tan không còn.
Nhưng đồng thời, thân thể của hắn cũng truyền tới một lực phản phệ cực lớn, máu tươi phun trào, từng vết thương cũ cũng bắt đầu rách ra, cả người dường như muốn nứt toác ra vậy, dọa người đến cực điểm!
Nhìn thấy một thương mang theo hư ảnh của hồng long rơi xuống, cỗ uy áp kia, nhất thời đã trấn trụ hắn trong nháy mắt, tên Linh tộc không cách nào ngờ tới, một tên võ giả lại có thể phát huy ra chiến lực tới bực này, nếu như có thể thôn phệ mà nói…
Không cần phải nói, bởi vì giờ khắc này, sát cơ trong mắt của hắn đã trào ra bên ngoài, hai mắt trừng lớn, khóe miệng giương lên một nụ cười vô cùng hưng phấn, ẩn ẩn còn có nước dãi chảy ra, cả người phóng thẳng về phía trước, một trảo chộp tới.
“Ha ha ha ha, ông trời cũng giúp ta, tiểu tử, còn không mau nhận lấy cái ch.ết, được ch.ết trong tay của ta, ngươi nên hãnh diện mới đúng.”
Cả người của hắn hóa thành một đạo lục quang phá không bay đi, giờ khắc này hắn chẳng còn quan tâm tới tên Nhân tộc đang đột phá bên cạnh, trong mắt của hắn, một thiên kiêu mang tới chỗ tốt còn vượt xa rất nhiều lần một tên tu sĩ đồng cấp.
Một trảo to gần hai mươi trượng hiển hóa tại giữa không trung, rất nhanh liền tới bên cạnh Nhất Minh, mang theo lực lượng kinh khủng chộp tới.
Nhìn thấy một cỗ khí tức tử vong bao phủ tới gần, cả người Nhất Minh đều không cách nào động đậy được nữa, máu tươi từ trên người vẫy ra, các vết thương chồng chất khiến cả người của hắn dường như tê dại.
Nhưng cũng vào lúc này, hắn vận dụng toàn bộ sức lực còn lại, hai ngón tay bỗng dưng nhúc nhích một chút, hai đoàn huyết tiễn từ bên dưới khu rừng gào thét mà tới.
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến ánh mắt của tên Linh tộc bỗng dưng ngưng lại, nhìn thấy hai đạo huyết tiễn bay tới, bản thân hừ lạnh một tiếng, một trảo liền đổi hướng vồ xuống bên dưới, mang hai đạo huyết tiễn liền đánh tan không còn.
Cả người có chút hưng phấn, khiến tên Linh tộc có chút lơ là cảnh giác, nhưng không sao, giải quyết hai đạo huyết tiễn về sau, ánh mắt của hắn tiếp tục nhìn về thiếu niên phía trước, nụ cười càng phát ra âm lãnh, một trảo tiếp tục chộp tới.
Nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh cũng không thèm để ý tới, hắn lạnh lùng nhìn sang một bên, thanh âm khàn khàn nói ra.
“Lần này, xin nhờ Hổ lão!”
Từ phía xa, hắn đã cảm nhận được khí tức của người đến là ai, loại khí tức này rất là quen thuộc, người này không phải Hổ lão thì còn ai vào đây.
Mặc dù là hắn không nhìn thấy thân ảnh của Hổ lão, nhưng với cỗ khí tức cường đại bao phủ tới nơi này, lời nói của hắn hẳn là Hổ lão có thể nghe được.
“Công tử yên tâm, một tên Linh tộc mà thôi, ta tự có thể để hắn biết, không phải ai hắn đều có thể chọc vào!” một thanh âm mang theo mười phần trung khí từ phương xa vang lên, chỉ thấy một lão giả tựa như trường hồng phá không lao tới.
Trong khoảnh khắc này, tốc độ của lão càng phát ra kinh khủng, một tiếng ầm vang nổ tung, thân hình của Hổ lão đã tới trước mặt Nhất Minh, đồng dạng là một chưởng đẩy ra, nghênh tiếp một trảo.
Một tiếng “ầm vang” rung động, cả người của tên Linh tộc liền lui lại mấy bước, khóe miệng liền có máu tươi chảy ra, ánh mắt tràn đầy kinh hãi mà nhìn lấy lão giả mặc một thân hoa phục trước mắt.
“Chân Nguyên cảnh trung kỳ!” hắn thốt lên một tiếng, bản thân liền phảng phất giống như u linh, biến mất vào bên trong bóng đêm.