Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nghe được câu trả lời của thiếu niên, nam tử có chút sững sờ, hắn không hiểu được, chính mình mang tính mạng ra làm tiền đặt cược, thiếu niên này vì sao lại không đáp ứng, chẳng lẽ…
Nghĩ tới đây, nội tâm của hắn nhịn không được rùng mình một cái, tại giữa nơi khỉ ho cò gáy này, nếu như thiếu niên trước mắt muốn mang hai người chính mình cắn nuốt, hắn cũng không hề có lực phản kháng.
Hắn rất là rõ ràng “người kia” tàn bạo cùng âm độc, nhìn hai khối huyết cầu lơ lửng bên cạnh, hắn có thể chắc chắn rằng thiếu niên này có được truyền thừa của “người kia”.
Nếu là như vậy, xem ra ngày hôm nay quả thật là tử cục của hai người, càng nghĩ, sắc mặt của nam tử càng phát ra ảm đạm, hắn biết cho dù chính mình có liều mạng cũng không cách nào chiến thắng thiếu niên này cho được, chính vì điều này mà hắn mới tuyệt vọng vô cùng.
Nhìn thấy thần sắc của nam tử có chút không đúng, Nhất Minh nhịn không được phá lên cười, thanh âm có chút vui vẻ nói.
“Thanh Tử Vân huynh nghĩ gì đấy, ta không đồng ý việc bỏ huynh ở lại đây chờ ch.ết, yên tâm đi, có ta ở đây, huynh không ch.ết được.”
Nói xong, Nhất Minh liền bộc phát ra lực lượng bao khỏa hai người vào bên trong, nhanh chóng mang cả hai rời khỏi nơi này, hướng về gốc đại thụ mà đi.
Điều bây giờ cần làm chính là tìm một nơi loại bỏ độc khí trên người của nam tử trước, thứ hai chính là né tránh Linh tộc ở phụ cận chạy tới dò xét, Nhất Minh cũng không muốn trong quá trình khử độc lại bị người quấy nhiễu.
Nghe được câu trả lời của thiếu niên, nam tử nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại, thân hình đã được linh lực của Nhất Minh bao khỏa vào bên trong, cấp tốc rời đi.
Mặc dù không kịp làm ra phản ứng, nhưng rất nhanh hắn liền ý thức được thiếu niên này cũng không giống như “người kia” tàn bạo như vậy, chiếu theo hành động này mà nói, thiếu niên này hẳn là muốn mang chính mình cùng rời khỏi Độc Lâm a.
Nhưng cho dù là như vậy, độc khí đã xâm nhập vào trong thân thể, chính mình e rằng cũng không còn sống được bao lâu, lòng tốt này, chỉ có thể nói là vô dụng mà thôi.
“Minh Tôn huynh, thân thể của ta thế nào ta đương nhiên hiểu rõ, cho dù huynh có mang ta chạy thật nhanh cũng không kịp trở về quan ải cứu chữa, kết cục của ta đã là đại định, không cách nào cứu vãn cho được.” Thanh Tử Vân nhìn thiếu niên bên cạnh, cười khổ nói.
Nhất Minh nghe vậy liền lắc lắc đầu: “Không sao, vẫn là câu nói cũ, có ta ở đây, huynh không ch.ết được.”
Hắn cũng không định giải thích quá nhiều, dù sao thì có nói ra cũng không có ai tin cho được, thân hình nhanh chóng xuyên qua tầng tầng rừng cây, cơn mưa cũng không hề dừng lại, xung quanh càng có từng tiếng ba động vang lên, rất là kịch liệt.
Màn đêm tiếp tục bao phủ, tại nơi này, muốn nhìn thấy ánh sáng hoàn toàn là điều không có khả năng, trừ khi có thiên lôi oanh minh trên không, nếu không thì tất cả đều là một mảnh đen kịt, giống như hắc ám kéo dài vô tận.
Vừa xuyên qua rừng cây, linh lực trên người của Nhất Minh giống như bó đuốc trong đêm tối, chiếu sáng một phiến khu vực ở lân cận, nhờ vậy hắn mới dễ dàng nhìn thấy khung cảnh lờ mờ ở phía trước, thân hình thẳng tắp phóng đi.
Chẳng mấy chốc, ba người liền đã đứng trên một tán đại thụ rất là to lớn.
Nhìn thấy đại thụ, nam tử một mặt nghi hoặc, không biết người thiếu niên này đến đây là muốn làm chuyện gì, nhìn thấy Nhất Minh tiến vào bên trong một cái động nhỏ, nam tử bắt đầu theo sau, quan sát một chút, nơi này hẳn là do người chủ động khai mở đi ra.
Dựa theo cảm giác trước đó, tại phương hướng này từng truyền ra nhiệt lượng rất là nóng bức, hẳn là do thiếu niên này gây nên.
Chậm rãi bước vào bên trong, Nhất Minh cũng không có nhiều lời, bản thân liền xuất ra linh thạch đặt sẵn tại xung quanh, bắt đầu kêu nam tử ngồi xếp bằng xuống, thả lỏng bản thân, không được kháng cự.
“Sẽ có một chút đau đớn, huynh đừng chống cự.” Nhất Minh nhàn nhạt nói ra, một tay đặt lên trên người Thanh Tử Vân, chậm rãi phát lực.
Nam tử thấy thế cũng không có hỏi nhiều, bắt đầu thả lỏng tinh thần, trong nháy mắt, hắn cảm nhận được một luồng linh lực tiến vào bên cơ thể chính mình, khiến hắn nhịn không được rên khẽ một tiếng.
Không vì cái gì khác, trong cảm giác của hắn, cỗ linh lực này giống như một cỗ sóng thần ập đến, kinh mạch trong nháy mắt liền bắt đầu căng cứng, điều này khiến mồ hôi trên trán bắt đầu ứa ra, thân thể dường như muốn nổ tung một dạng.
“Lượng linh lực này, quả thật là kinh khủng!” Thanh Tử Vân quá là sợ hãi, thiếu niên trước mắt còn chưa ngưng luyện nguyên dịch, linh lực trong người thế mà cường đại như thế, chẳng trách chiến lực lại lợi hại như vậy.
Cảm thấy lực đạo có chút mạnh, Nhất Minh liền điều chỉnh linh lực tiến vào, tốc độ chậm dần, chậm rãi xuyên qua từng đường kinh mạch của Thanh Tử Vân, giờ khắc này hắn mới có cảm giác tốt hơn rất nhiều, cả người mới thở phào một hơi.
Hắn không có đối với dòng linh lực này làm ra ngăn cản, bản thân tự chủ động để cho những dòng linh lực này chậm rãi xuyên qua, những tạp chất bên trong chỉ trong nháy mắt liền bị dòng lũ quét sạch không còn, thân thể cũng cảm giác nhẹ nhõm hẳn ra.
Không những thế, cảm nhận được độc khí bên trong cơ thể bắt đầu tiêu tán, ánh mắt của Thanh Tử Vân càng phát ra kinh ngạc, hai mắt trừng lớn nhìn thiếu niên trước mắt, không nghĩ tới, thiếu niên này lại còn có thủ đoạn thần kỳ như thế.
Không qua bao lâu, độc khí bên trong cơ thể đều tan biến không còn, một thân linh lực cũng trở nên có chút đặc biệt.
Thanh Tử Vân không biết đây là có chuyện gì xảy ra, nhưng trong cảm giác của hắn, linh lực của bản thân dường như có gì đó khác lạ, nhưng khác lạ ở chỗ nào thì hắn hoàn toàn không giải thích được.
Giống như, linh lực của bản thân trở nên…. tinh thuần hơn thì phải?
Bỗng dưng, toàn thân của hắn cảm giác được một chút cảm ngộ, cả người bắt đầu ngồi tại nguyên địa, nhanh chóng từ trong túi trữ vật xuất ra một viên đan dược, nắm ở trong tay.
Đan dược vừa xuất hiện liền có mùi hương tung bay ngất trời, nó tỏa ra màu vàng kim óng ánh, nhìn vào liền biết không phải là bình thường đan dược có thể so sánh.
Từ lúc tu hành đến nay, đây là lần đầu tiên Nhất Minh nhìn thấy khỏa đan dược ẩn chứa lực lượng dồi dào như thế, chỉ cần ngửi mùi hương tỏa ra, hắn cũng cảm nhận được thân thể của mình truyền tới từng tia rung động dị thường.
Mặc dù chưa từng gặp qua loại đan dược này, nhưng màu sắc cùng với hương thơm tỏa ra, hắn đã từng nghe nói qua.
Chân Nguyên Đan!
Đây là loại đan dược có thể trợ giúp võ giả đột phá Chân Nguyên cảnh càng thêm phần nắm chắc, bây giờ nhìn thấy nam tử xuất ra đan dược, hắn liền minh bạch dụng ý của Thanh Tử Vân.
Không có chần chờ bao lâu, Thanh Tử Vân cầm lấy đan dược cho vào trong miệng, một ngụm nuốt đi vào, hai mắt dần dần nhắm lại, linh lực trên người bắt đầu có một chút rung động nhè nhẹ.
Nhất Minh cũng không có làm phiền, mà lẳng lặng ngồi ở một bên cẩn thận quan sát.
Trong cảm nhận của hắn, khí tức trên người của nam tử bỗng dưng biến hóa, một thân lực lượng đang bắt đầu kéo lên, xung quanh càng có từng luồng khí xoáy bắt đầu du tẩu quanh thân, cảm giác áp bách hiện rõ ra bên ngoài.
Không thể nghi ngờ, nam tử này, đang đột phá!
Nhất Minh rất là kinh ngạc nhìn lấy nam tử trước mắt, hắn không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, có thể nhìn thấy một võ giả tấn thăng Chân Nguyên cảnh, đây quả thật là lần đầu tiên hắn được quan sát loại chuyện như thế này.
Nhìn thấy từng dòng linh lực ở xung quanh có một chút biến hóa, từ màu xanh nhạt bắt đầu có từng điểm màu vàng bắt đầu ẩn hiện, Nhất Minh liền biết, đây chính là chuẩn bị cô đọng chân nguyên.
Sự khác biệt lớn nhất giữa võ giả và Chân Nguyên cảnh, chính là sự khác biệt về nồng độ chân nguyên trong cơ thể, võ giả sử dụng linh lực để chiến đấu, còn Chân Nguyên cảnh, linh lực đã làm ra thuế biến, hóa thành chân nguyên.
Mặc dù chỉ là một bước thay đổi, nhưng thực lực lại khác nhau một trời một vực, linh lực càng tinh thuần, quá trình cô đọng chân nguyên càng là dễ dàng hơn rất nhiều.
Giờ khắc này, từng điểm màu vàng bắt đầu trở nên dày đặc, khí tức trên người của nam tử cũng đang kéo lên, vượt ra khỏi phạm trù võ giả, lập tức bộc phát ra bên ngoài.
Mái tóc của Nhất Minh cũng vì cỗ lực lượng này mà tung bay lên cao, hắn cũng không có dưới áp lực này mà cảm giác nặng nề, đơn giản là lấy đao ý bao phủ toàn thân, cỗ áp lực từ nam tử phát ra liền không ảnh hưởng gì tới hắn.
Nhất Minh đưa mắt nhìn qua nữ tử bên cạnh, nàng hiện tại đang bất tỉnh, cho nên cũng không có cảm nhận được cái gì, xem ra là cũng không có ảnh hưởng đến tính mạng, bởi vì khí tức bộc phát đi ra cũng không có mang theo sát ý, cho nên hắn cũng không cần lo lắng tới.
Tại một phiến khu vực trong Độc Lâm, một cỗ khí tức vượt ra khỏi phạm trù võ giả giống như là bó đuốc giữa đêm đen, rất nhanh liền có cường giả ở xung quanh cảm nhận được bất thường nhao nhao đưa ánh mắt nhìn lại, cẩn thận cảm thụ.
Cảm giác được khí tức từ một phương hướng phát ra, hơn nữa loại khí tức này không hề âm lãnh một chút nào, Nhân tộc một phương liền biết, đây là có cường giả của bản tộc tấn thăng Chân Nguyên cảnh.
Nhân tộc một phương nhận ra khác thường, Linh tộc bên kia làm sao lại không chú ý tới cho được, chỉ thấy có hai, ba đạo lưu quang hướng về phương hướng kia phóng đi, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
“Hừ, muốn xuất thủ ngăn chặn, đừng có mơ, đối thủ của ngươi là ta!” nhìn thấy cảnh này, có cường giả của Nhân tộc gầm lên một tiếng, bản thân liền nhanh chóng đuổi theo, nhất thời tại giữa không trung gần đó, từng tiếng ba động phát ra càng thêm mãnh liệt, dư ba oanh kích khắp nơi, một phiến khu vực đều tan hoang thành từng mảnh.
Mà trong đám người, một lão giả đầu tóc trắng xóa với một thân hoa phục cũng ngự không tiến về nơi này, Nhân tộc một phương có võ giả tấn thăng Chân Nguyên cảnh ở nơi này, lão không thể ngồi yên không để ý đến.
Thân hình tựa như một đạo trường hồng phá không bay đi, tốc độ rất nhanh, trong cảm giác của lão, phương xa còn có không ít khí tức cường đại cũng hướng về phương hướng kia bay đến, càng là như thế, tốc độ của lão càng tăng thêm mấy phần.