Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Trong mấy ngày hôm nay, Hổ lão cùng với Mai Ngọc Long đều tê rần cả lên, hai người chưa bao giờ nghĩ tới, người thiếu niên kia lại có thể thẳng tiến bước vào top 11 thế này, đây quả thật là điều mà hai người chưa bao giờ nghĩ tới a.
Trong tưởng tượng của bọn họ, Nhất Minh cùng lắm thì tiến vào top 30 hay cùng lắm là top 20 mà thôi, dù sao thì trên người của thiếu niên này cũng không hề có bất kỳ linh lực ba động nào, nhìn vào chỉ là phổ thông võ giả mà thôi.
Nhất Minh một đường thẳng tiến chiến thắng giết vào top 11, hai người cũng vì chuyện này mà kiếm đầy bồn đầy bát, bên cạnh đó, tân tú quật khởi, tin tức từ trung tâm bắt đầu lưu truyền khắp bốn phương tám hướng của thành Liễu Tây.
Rất nhiều người đều biết tới một thiếu niên thiên kiêu quật khởi với thế không thể đỡ, một đường giết vào top 11 bên trong, từ lúc khiêu chiến các võ giả thiên kiêu cho tới bây giờ vẫn chưa hề bại qua dù chỉ một trận.
Tin tức truyền ra với tốc độ chóng mặt, ban đầu mọi người còn không quá tin tưởng, dù sao đây chỉ là lời đồn mà thôi.
Nhưng sau khi biết được tin tức chính là Mai thế gia tung ra, mọi người liền không hề nghi ngờ nữa rồi, rất nhiều con em thế gia cùng với trưởng bối đi đến Thiên Đài để xem diện mạo của thiếu niên này như thế nào.
Chỉ tiếc, mấy ngày nay Nhất Minh đều trốn tại bên trong khách điếm bế quan luyện hóa linh quả đi, hắn luyện hóa hai quả liền đã mất bốn ngày thời gian.
Mà trong thời gian này, toàn bộ thành Liễu Tây đều bị bao phủ dưới một cỗ áp lực vô hình, khiến mọi người cảm giác rất là ngạt thở.
Ai cũng không biết đây là có chuyện gì xảy ra, nhưng ẩn ẩn cảm giác không phải là chuyện tốt lành gì.
Dù sao, thiên tượng biến hóa, đây cũng không phải tự nhiên mà thành, hẳn là có cường giả tại bên ngoài giới vực giao phong đi, cho nên mới khiến cho toàn bộ một mảnh hắc vân không ngừng tụ lại, bên trong đó còn có từng tiếng sấm rền cuồn cuộn phát ra.
Lấy tu vi của bọn hắn, muốn biết chuyện gì xảy ra hẳn là cũng không có cách nào, cường giả ở tầng thứ này không phải những tu sĩ nhỏ bé như bọn hắn có thể tò mò cho được.
Cho nên, mọi người rất nhanh liền ai làm việc nấy, trời sập xuống có người cao đỉnh lấy, bọn hắn chỉ cần chờ tin tức truyền tới là được, không bao lâu nữa hẳn là sẽ có tin tức truyền về thôi.
Náo động lớn như thế này, hẳn là không thể nào che giấu cho được.
Nhất Minh bước ra bên ngoài khách điếm liền nhìn thấy cảnh tượng hắc vân che phủ thương khung, bên trên còn có từng tiếng sấm rền vang lên, khiến hắn không khỏi giật mình trong lòng.
“Đây là có chuyện gì vậy a?”
Hắn chỉ vừa mới bế quan vài ngày mà thôi, mấy ngày trước trời còn trong xanh gió mát, bây giờ lại biến thành một màu âm u thế này, biến hóa này cũng quá lớn rồi đi.
Tuyết Ngưng nhìn thấy Nhất Minh từ bên trong khách điếm bước ra, nàng chớp chớp đôi mi một chút, vòng eo thon thả, gót sen uyển chuyển, dáng người không ngừng đưa đẩy từ từ bước đi tới.
Mỗi nơi đi qua, có rất nhiều tu sĩ lấy ánh mắt cực nóng nhìn về phía nàng, mà võ giả thì nhanh chóng né sang một bên, ai cũng không muốn chính mình trở thành cái gai trong mắt của đám công tử thế gia này.
Đám người xung quanh không khỏi nuốt một ngụm nước bọt!
Bọn họ cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng tung bay bốn phía, khiến cho tâm thần của bọn hắn tựa như được kích thích đồng dạng, người nào người nấy đều cảm giác đê mê không thôi.
Thậm chí có thanh niên không nhịn được, lấy hết can đảm bước ra một bước, hòng muốn bắt chuyện làm quen với nàng, nhưng rất nhanh liền bị nàng bước qua bên người, không thèm để ý tới.
Thanh niên nhìn thấy cảnh này liền cả người cứng ngắc tại chỗ, chính mình còn chưa kịp giới thiệu bản thân đâu, cô nàng này thế mà không thèm cho chính mình mặt mũi, đây chính là sỉ nhục bản công tử hay sao?
Hắn liền chuyển ánh mắt nhìn theo, hắn rất muốn biết, cô nàng này là đang đi đâu, rất nhanh, hắn liền minh bạch rồi.
Nhìn mỹ nhân trong lòng của chính mình thế mà bước tới bên người của một tên võ giả, hơn nữa, lại là một tên phế nhân?
Nhìn thấy hai người trò chuyện vui vẻ, trong lòng của hắn liền dâng lên một cỗ lửa giận trong lòng, hận không thể ra tay đập ch.ết tên phế nhân này một cái, một thiên kiêu như hắn, lúc nào lại chịu được nỗi khuất nhục này đây?
Nhưng vì mặt mũi của Tuyết Ngưng cô nương, cho nên hắn mới không có manh động, bản thân liền phân phó hạ nhân điều tr.a lai lịch của thiếu niên kia một phen.
Mà lúc này đây, Nhất Minh liền cảm giác được trên người của chính mình thế mà truyền tới một loại cảm giác khó chịu, đây không thể nghi ngờ là có người mang sát ý nhằm vào chính mình.
Theo phương hướng nhìn lại, Nhất Minh liền nhíu mày một cái, hắn nhìn thấy một tên thanh niên trên người khoác một bộ y phục màu vàng, cả người đều toát lên vẻ hoa lệ vô cùng, nhìn vào liền biết người này có lai lịch vô cùng bất phàm.
Hắn không hiểu, chính mình dường như không có đắc tội qua hắn a?
Tuyết Ngưng cũng cảm nhận được ánh mắt của Nhất Minh thay đổi, nương theo phương hướng nhìn lại, nàng liền không hiểu Nhất Minh vì sao lại nhìn tên này.
Thế là nàng liền mở miệng hỏi một câu: “Minh Tôn công tử quen biết người kia sao?”
Nhất Minh nghe vậy liền có chút không quen, trước kia cô nàng đều xưng tên thật của chính mình, bây giờ lại dùng tên giả xưng hô, đây là muốn giúp mình che giấu đi.
Hắn nghe câu hỏi của cô nàng liền lắc đầu một cái thản nhiên nói: “Không có, ta không biết hắn là ai, cũng chưa từng đắc tội qua hắn, nhưng hắn lại sinh ra sát tâm đối với ta, cho nên ta đành nhìn nhiều hắn một chút.”
Thanh âm của Nhất Minh không lớn, nhưng hầu như những tu sĩ ở phía trước khách điếm đều có thể nghe được rõ ràng, dù sao thì hai người nói chuyện cũng không có cách âm.
Đám người liền cảm giác chuyện này tựa hồ có chút vi diệu!
Ngày hôm nay không những có chuyện lớn phát sinh ở trên thiên khung, mà tại dưới đất này cũng có chuyện phát sinh a!
Tuyết Ngưng nghe được lời này liền minh bạch ý tứ của Nhất Minh, nàng dù sao cũng là một cường giả Chân Nguyên cảnh, lời nói của thiếu niên này mặc dù có chút bình thản, nhưng nàng lại nghe được ý tứ không vui trong đó.
Dù sao đi nữa, thiếu niên này cũng vì mình mà bị người nhằm vào, đây đích xác chính là chuyện của mình a, hơn nữa, chính mình còn đang hi vọng nhờ vào thiếu niên này để tiến vào cấm địa đâu.
Hôm nay vì chính mình mà bị người nhằm vào, nói tới nói lui vẫn là không dễ chịu chút nào.
Minh bạch những điểm này, Tuyết Ngưng mỉm cười nói ra: “Là do ta không chú ý tới, Minh Tôn công tử yên tâm, chính ta sẽ giải quyết chuyện này, sẽ không ảnh hưởng tới sinh hoạt của công tử.”
Đám người nghe được một mỹ nữ nói ra lời này, cả đám đều không thể nào tin được vào tai của mình.
Bọn hắn nghe được cái gì?
Một mỹ nữ đường đường là Chân Nguyên cảnh cường giả thế mà cho một tên võ giả nhận lầm, trời hôm nay lật rồi sao?
Ngửa mặt lên trời nhìn một chút, trời hôm nay quả thật là có điểm bất thường rồi!
Nhất Minh nghe được lời này liền khoác khoác tay, mỉm cười nói: “Tuyết Ngưng cô nương hiểu lầm, người đối với ta có sát ý vẫn là nhiều lắm, thêm hắn không nhiều, thiếu hắn cũng không ít, ta chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi.”
Nhất Minh nói xong, bản thân cũng không có tiếp tục ở đây ngóng trông làm cái gì, dù sao thì thương khung xảy ra dị biến cũng không tới lượt hắn quản.
Một tên võ giả như hắn lại quản được cái gì đâu a, cho nên vẫn là thành thành thật thật làm tốt chuyện của mình là được rồi.
Nghĩ như vậy, Nhất Minh liền tiến về phía bình đài bước đi, mà Tuyết Ngưng thì mang theo một gương mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm về phía thanh niên khoác màu vàng kim hoa phục kia.
Thanh niên cảm nhận được một loại khí cơ khóa chặt lấy chính mình, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể bộc phát đồng dạng, đây chính là một loại cảm giác từ sâu bên trong linh hồn mang đến cảnh báo, khiến sắc mặt của hắn bắt đầu trầm xuống.
Hắn vung tay áo một cái, quay người rời đi.
Hắn cũng không muốn ngay tại Thiên Đài động thủ, dù sao thì hắn vẫn còn yêu quý tự do lắm, một khi động thủ mà nói, chính mình hẳn là sẽ bị trấn áp tại đây.
Mà lại, Mai thế gia không phải là một bình thường thế gia, bên trong gia tộc kia lại có cường giả lớp lớp, lại càng có một tên lão tổ hư hư thực thực là Thần Vương cường giả, hắn quả thật là không thể chọc vào.
Trái lại, cái tên “Minh Tôn” mà Tuyết Ngưng xưng hô đã khiến hắn minh bạch lai lịch của tên thiếu niên chỉ còn một cánh tay kia.
Không nghĩ tới, tên kia thế mà lại là tên võ giả thiên kiêu một đường quét ngang bước vào xếp hạng thứ mười một trong thời gian gần đây, đây quả thật là càng không thể chọc nổi!
Nếu thiếu niên này chỉ là một tán tu bình thường thì hắn cũng không có e ngại như vậy, nhưng tên này thế mà lại là thiên kiêu của Quang Minh Điện a!
Cái thế lực này phải nói là không nói đạo lý, làm việc thì điên điên khùng khùng, nếu nói một cách mỹ hóa thì gọi là tùy tâm sở dục.
Bọn hắn không hề cố kỵ cái gì, ai đụng vào bọn hắn, bọn hắn liền cắn ai, quả thật là một đám người điên!
Cho nên thanh niên đành hậm hực quay người rời đi, dường như muốn phát tiết lửa giận trong người nhưng cũng không cách nào thực hiện cho được, dù sao thì trong thành này cấm chỉ đánh nhau, điều này càng khiến hắn bực mình không thôi.
Nhìn thấy thanh niên đi xa, Tuyết Ngưng mới bình phục lại bộ dáng vốn có của nàng, bản thân liền quay người theo sát phía sau Nhất Minh mà đi.
Tiểu Hà hiện tại còn đang ngồi tại bên trên bình đài tiếp tục ăn bánh uống nước vô cùng sảng khoái đâu.
Nhất Minh cùng với Tuyết Ngưng rất nhanh liền đi tới, tiểu Hà nhìn thấy hai người liền hưng phấn không thôi, nàng một người ngồi ở nơi này liền cảm giác rất là bất an a, nhưng rất may là không có ai tiến tới dụ dỗ nàng cái gì.
Nhất Minh nhìn về phía tiểu Hà không ngừng xoa xoa chiếc đầu nhỏ mở miệng hỏi: “Thế nào? Mấy hôm nay đã học được cái gì rồi a, có tiến bộ hay không?”
Trong thời gian này hắn đều lo khiêu chiến, cũng không có truyền thụ cho nàng được cái gì, tất cả đều do một mình Tuyết Ngưng chỉ dạy, cho nên hắn mới hỏi thăm một chút, để xem tiểu cô nương này học được cái gì rồi.
Tiểu Hà một mặt vô cùng hưng phấn nói ra, nào là được Tuyết Ngưng tỷ tỷ dạy cho pháp môn thổ nạp, khiến cơ thể liền cảm nhận được linh khí rồi nha, hẳn là không bao lâu nữa liền có thể đả thông được khỏa kinh mạch đầu tiên.
Đối với việc này, Nhất Minh rất là vui vẻ, xem ra không cần chính mình chỉ dạy cái gì, chuyện tu hành của tiểu Hà cứ việc nhờ Tuyết Ngưng là được rồi, chính mình vốn dĩ cũng không có cái gì để chỉ dạy, công pháp đều là hung mãnh bá đạo, cũng chưa chắc đã thích hợp với nàng.
Ba người ngồi trò chuyện một hồi lâu, cả cái bình đài đều kín người hết chỗ, Nhất Minh cảm thấy hỏa hầu cũng không sai biệt lắm, bản thân liền tiến hành khiêu chiến người xếp hạng thứ mười đi.
Rất nhanh, đấu chiến lệnh liền cho ra kết quả:
Khiêu chiến không thành công!
Nhìn thấy kết quả như thế này, Nhất Minh liền minh bạch rồi, nói rõ người này hiện tại không có tại bên trong Thiên Đài, cho nên không cách nào khiêu chiến cho được.
Loại tình huống này xảy ra cũng là bình thường vô cùng, cho dù là một thiên kiêu cũng không thể nào ngày ngày đều tại bên trong Thiên Đài a, dù sao thiên kiêu cũng cần xông xáo một phen, hoặc là tại bên trong tông môn bế quan gì đó.
Tại bậc xếp hạng này chỉ có một quy tắc, đó chính là chỉ có thể khiêu chiến người tại phía trên mình một bậc, không giống như những lần trước có thể thoải mái khiêu chiến người cách chính mình mười bậc xếp hạng.
Trừ khi đối thủ không tại bên trong Thiên Đài, như vậy thì Nhất Minh mới có thể nhảy qua hắn tiếp tục khiêu chiến tên đối thủ xếp tại hạng chín kia.
Minh bạch những điểm này, Nhất Minh liền tiếp tục hướng lên phía trên tiếp tục phát khởi khiêu chiến, bất quá lần này lại là không có khiêu chiến thành công, điều này khiến Nhất Minh có chút thất vọng!
Hắn còn tưởng đâu sẽ có người tiếp tục cho hắn mài đao, nhưng bây giờ có vẻ không được a, tiếp tục phát khởi khiêu chiến, mãi cho tới khi khiêu chiến tên hạng bảy thì phản hồi mới khác một chút.
“Khiêu chiến thành công, trận đấu sẽ bắt đầu sau bốn trận nữa!” nhìn thấy phản hồi, Nhất Minh liền lộ ra vẻ vui mừng, hắn còn tưởng đâu sẽ không có ai ứng chiến cơ chứ, bây giờ có người tại nơi này, đây là chuyện tốt a!
Không thể nghi ngờ là người này đang hiện có mặt tại Thiên Đài phạm vi, cho nên mới đưa ra phản hồi nhanh như vậy.
Đối với việc này, Nhất Minh cũng không có quan tâm quá nhiều, đối với hắn mà nói, trừ khi Chân Nguyên cảnh ra mặt, nếu không thì tại võ giả thiên kiêu bảng này, không có bất kỳ ai có thể là đối thủ của chính mình.
Đây chính là trải qua tất cả trận chiến với các loại thiên kiêu mà cho ra kết luận.
Không phải là Nhất Minh xem thường thiên kiêu nằm trong top mười này, mà là bản thân hắn còn chưa từng kích hoạt đao hồn đâu, một khi đao hồn tề xuất, e rằng không có bất kỳ võ giả nào có thể ngăn cản nổi.
Chính mình chỉ cần sử dụng đao ý đã có thể đánh ngang tay với võ giả ngưng tụ mười giọt nguyên dịch rồi, cho dù có võ giả ngưng tụ nhiều hơn đi nữa, chính mình vẫn còn át chủ bài chưa lật đây, cho nên vẫn là không cần lo lắng.
Tuyết Ngưng ngồi tại bên cạnh không ngừng tấm tắc thấy làm kỳ lạ, mỗi một trận chiến nàng đều sẽ nhìn từ đầu tới cuối, cũng từng cảm giác được hồi hộp cùng rung động không thôi, dù sao thì việc thắng thua của Nhất Minh cũng liên quan tới toàn bộ thân gia của nàng.
Hầu như gia tài của nàng đều đưa cho tên tiểu đệ mập tròn kia hết rồi, hy vọng là có thể từ trên người thiếu niên này kiếm một bút linh thạch a.
Dần dần, nàng mới phát hiện một chuyện vô cùng quỷ dị, mặc kệ là đối đầu với đối thủ nào, thiếu niên này vẫn không hề có bất kỳ biến hóa nào, mỗi một cuộc chiến đều dường như dốc hết toàn lực mới gian nan khổ cực giành được thắng lợi.
Mà lại, thắng lợi là do đối thủ chủ động nhận thua mới ác chứ!
Nếu là một hai trận thì cũng thôi đi, đằng này là rất nhiều lần xảy ra như vậy, không khỏi khiến người ta hoài nghi một sự kiện:
Cho dù là gặp bất kỳ đối thủ nào, tên thiếu niên này vẫn không hề dùng toàn lực dù chỉ một lần, cho nên hắn mới có thể khống chế chiến cuộc tựa như lòng bàn tay của chính mình a!
P/s: vì là chương dài, cho nên ta chỉ ra một chương nha, bởi vì công việc bên ngoài cho nên thời gian của ta có hạn, mong các đạo hữu thông cảm cho ta a!
Các vị đạo hữu có yêu thích hãy đề cử, cất giữ, tặng quà a, hắc hắc!