Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Tả Hộ Pháp hắn dù cho có trăm nghĩ vạn nghĩ, cũng không thể nào nghĩ tới thiếu niên này thế mà…
Dường như nhận ra được Tả Hộ Pháp bất thường, đại trưởng lão trước tiên mở miệng dò hỏi: “Tả Hộ Pháp đại nhân, ngài nhìn ra cái gì sao?”

Đại trưởng lão mặc một thân y phục màu trắng xen kẽ chính là từng cái đường vân màu đỏ, so với những đệ tử bên trong Quang Minh Điện mà nói, hoàn toàn không khác nhau là mấy.

Nhưng có một điểm khác biệt chính là, kiểu dáng của bộ y phục hoàn toàn không giống, so với trang phục của các đệ tử thì chỉ giống màu sắc mà thôi, trang phục của đại trưởng lão phải lộ ra khí phách vô cùng, nhìn vào liền biết được người này bất phàm ngay lập tức.

Đây chính là thân phận cao thấp khác biệt a!

Hắn cũng đã xem xét qua thiếu niên gọi là “Minh Tôn” này một lần, nhưng cũng không nhìn ra cái gì bất thường, hắn chỉ ẩn ẩn cảm thấy thiếu niên này vô cùng bất phàm, nhưng còn chỗ nào bất phàm thì hắn không cách nào nhìn ra cho được, bởi vì tại Thiên Đài bên trong không được sử dụng thần niệm a.

Hơn nữa, khoảng cách giữa cả hai lại xa như vậy, muốn cảm giác được thiếu niên ở bên dưới cũng là không có cách nào.



Tam trưởng lão cùng tứ trưởng lão cũng không có ngoại lệ, hai người cũng không có nhìn ra cái gì, chỉ nhìn ra vị Tả Hộ Pháp này có bất thường mà thôi, cả ba người đều lẳng lặng chờ đợi câu trả lời.

Nhìn thấy cả đám hiếu kỳ như vậy, Tả Hộ Pháp cũng không có che giấu, dù sao thì đám người chính mình cần phải ra sức bảo vệ người này chu toàn, nếu không, Điện Chủ trách tội xuống, ai đỡ được a?

Thần sắc của Tả Hộ Pháp trầm ngâm chốc lát không khỏi cảm khái một câu: “Các ngươi chưa từng gặp chân diện mục của Điện Chủ cho nên không minh bạch cũng là bình thường, chính ta khi nhìn thấy thiếu niên kia cũng đều không thể tin đây là sự thật a.”

Đám người nghe được lời này cũng không khỏi ngơ ngác!
Thiếu niên này thì có liên quan gì với chuyện nhận biết diện mạo của Điện Chủ a?

Nhìn thấy đám người toàn bộ ngốc trệ bộ dáng, Tả Hộ Pháp cũng không có thừa nước đục thả câu, tiếp tục nói ra suy đoán của chính mình: “Các ngươi có thể không tin, nhưng diện mạo của thiếu niên này lại có tám chín phần giống y như đúc Điện Chủ.”

“Các ngươi vừa mới gia nhập Quang Minh Điện không lâu cho nên không biết cũng là bình thường vô cùng, mặc dù bên ngoài mọi người đều gọi điện chủ là Đao Thần Vương, nhưng điện chủ còn có một cái tên khác, chính là Minh Hà!”

“Minh Hà, Minh Tôn?” đại trưởng lão nghe được lời giải thích này liền lẩm bẩm trong miệng.

Bỗng dưng, một luồng suy nghĩ lóe qua, khiến sắc mặt của đại trưởng lão cùng với một đám người đều kinh ngạc không thôi, bọn hắn không dám tưởng tượng tới, mặc dù suy nghĩ này có chút hoang đường, nhưng quả thật không phải là không có khả năng a!

“Chẳng lẽ nói…” sắc mặt của đại trưởng lão vô cùng nghiêm nghị lập lờ nói.

Tả Hộ Pháp gật gật đầu: “Không sai, nếu như đúng như chúng ta đoán, thiếu niên này hẳn là cùng với điện chủ có cùng nguồn gốc, nhưng cũng không thể chỉ dựa vào những điều này liền kết luận như vậy, chúng ta trước tiên cứ âm thầm bảo vệ thiếu niên này đánh xong Thiên Kiêu bảng trước đã, những chuyện còn lại thì đợi sau này hãy nói tiếp.”

“Nếu như hắn đã được Thiên Đài nhận là người của Quang Minh Điện, hẳn là bản thân của hắn đã từng học qua công pháp của bản điện, điều này hẳn là không thể làm giả được.”

“Cho dù kết quả có như thế nào, người này cũng rất đáng để chúng ta mời chào một hai, một thiếu niên thiên kiêu với chiến tích kinh người như vậy, hẳn là có rất nhiều lão già đang ngấp nghé đây.”

Nói xong lời này, ánh mắt của Tả Hộ Pháp nhìn về phương xa, trên miệng còn lộ ra một vệt nụ cười.
Đám người cũng đồng thời gật gật đầu, bọn hắn đương nhiên biết điều này, bởi vì giờ khắc này đã có không ít cường giả ẩn giấu khí tức lẳng lặng chờ đợi.

Một thiên kiêu như thế này nếu như để nó trưởng thành tiếp, Quang Minh Điện hẳn là sẽ tiến thêm một bước, điều này sẽ khiến các hào môn thế gia cảm thấy áp lực tăng thêm, cho nên chuyện dễ dàng nhất chính là mang nó bóp ch.ết từ trong trứng, miễn cho hậu hoạn về sau.

Nhưng hiện tại ai cũng không có ý định ra tay trước, dù sau nơi này cấm chỉ đánh nhau, một khi tại nơi này khai chiến mà nói, ảnh hưởng có thể nói là vô cùng nghiêm trọng.

Bởi vì tòa thành này không phải chỉ riêng một mình Nhân tộc chấp chưởng, mà nó thuộc về cả ba tộc cùng hưởng, một khi khai chiến sẽ ảnh hưởng tới hai tộc khác, điều này quả thật là rất khó để giải quyết, cho nên không có ai định tại nơi này đánh nhau làm cái gì.

Ngay lúc đám người ở phía trên đang “mỉm cười” với nhau thời điểm, Nhất Minh đã chọn xong đối thủ và tiến vào thiên kiêu đài bên trong.

Mọi người đều biết thiếu niên này có chiến lực phi phàm, nhưng đó chỉ là những võ giả vòng ngoài mà thôi, đối đầu với những người tại trên thiên kiêu bảng này chính là hai thái cực hoàn toàn không giống.

Từ những trận trước xem xét, thiếu niên này còn chưa có ngưng luyện ra nguyên dịch, cho nên hắn hẳn là không cách nào chiến thắng đối thủ tại top 70 này cho được.

Lần trước chiến thắng chẳng qua là hắn sử dụng bí thuật cưỡng ép bản thân mà thôi, lần này đối đầu với thiếu niên “Minh Tôn” chính là một vị thiên kiêu ở tại bậc xếp hạng thứ 71, muốn chiến thắng cũng không có dễ dàng như vậy.

Thậm chí nói, cách biệt mười bậc xếp hạng, chính là khác nhau một trời một vực a!
Đương nhiên, cũng có không ít võ giả cùng tu sĩ đặt hy vọng vào trong người thiếu niên “Minh Tôn” này, theo trực giác của bọn hắn, người thiếu niên này không hề tầm thường a.

Cả đám đều chăm chú quan sát trận chiến này, Tuyết Ngưng mang theo tiểu Hà ngồi trên đùi của mình lẳng lặng quan sát.
Tiểu cô nương thì vẫn không hề quên chính sự, chiếc miệng nhỏ vẫn không ngừng nhai nhai nuốt nuốt, hai cái gò má cũng phồng lên tựa như hai cái bánh bao nhỏ đồng dạng, dễ thương vô cùng.

Hai nữ ngồi tại trên bình đài thu hút không ít ánh mắt của mọi người xung quanh, nhưng không có bất kỳ người nào dám tiến lên bắt chuyện cả, bởi vì minh bạch lai lịch của cô nàng, cho nên không có võ giả nào dám bén mãn đi đến.
Ba mươi hơi thở trôi qua, chiến đấu bắt đầu.

Nhất Minh cũng không có chần chờ cái gì, một người một đao liền phi thân giết đi tới.
Hắn cũng rất muốn biết, cực hạn của bản thân mình chính là ở đâu, cho nên hắn không có sử dụng đao ý, mà chỉ sử dụng đơn thuần lực lượng của bản thân mà thôi.

Thanh niên mặc một thân y phục màu tím, cả người đều toát ra một loại ánh mắt cao cao tại thượng nhìn về phía thiếu niên trước mắt.

Hắn không nghĩ tới, chính mình còn đang dự định rời khỏi Thiên Đài đâu, tới nơi này gần nửa tháng trời, thế mà không thấy tung tích của tên “Minh Tôn” này xuất hiện, bản thân vừa định rời đi thì gặp được hắn khiêu chiến chính mình, đây quả thật là ý trời a.

Tên thanh niên này thuộc về nhân tộc một phương, bản thân liền là thiên kiêu tại bên trong tông môn của mình, chính hắn có thể tự mình giết vào đến bậc xếp hạng này đương nhiên là có ít bản sự.

“Đến đến đến, để ta xem, thiếu niên thiên kiêu được mọi người đồn đại gần đây có thực lực như thế nào!” thanh niên mỉm cười một tiếng, cũng không có để Nhất Minh vào trong mắt.

Đối với hắn mà nói, mặc dù thiếu niên này có thể chiến thắng nữ tử áo trắng kia, nhưng nếu muốn thắng hắn, quả thật là si tâm vọng tưởng a.

Chỉ thấy theo hai cánh tay huy động, từng quả cầu lửa hiển hiện ở giữa không trung, bản thân lăng không lên cao, hai tay không ngừng huy động điều khiển những quả cầu lửa đánh về phía trước, tràn diện nhìn vào hỗn loạn vô cùng.

Nhìn thấy trước mắt chính là những quả cầu lửa chằng chịt lít nha lít nhít, toàn bộ đều không có một kẽ hở nào, bao trùm thiếu niên vào bên trong.
Nhìn thấy cảnh này, một đám người ở bên trên bình đài liền “ồ” lên một mảnh!

Đứng trước thế công tấp nập không có kẽ hở như thế này, thiếu niên kia sẽ lấy cái gì mà chống đỡ đây a?

Chỉ thấy thiếu niên cũng không có dừng lại, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện tránh thoát từng đoàn quả cầu lửa bay tới, tiếng nổ long trời, sàn đấu bên dưới đều bị thuật pháp đánh nổ tung khắp nơi, thân hình của thiếu niên cũng từ bên trong bụi mù giết đi ra, tốc độ vô cùng nhanh chóng.

Hai chân của Nhất Minh dẫm một cái, thân hình bắn vọt lên cao, toàn thân đều được khí huyết bao phủ, cả người đều được một bộ huyết sắc chiến y bao phủ toàn thân, làm mọi người rất là kinh ngạc!
Một thiếu niên với chiến y trên thân, tay trái cầm đao vọt thẳng về phía trước, không hề e sợ chút nào.

Từng đoàn quả cầu lửa bay tới đều bị một đao một đao ngăn cản, cho dù hắn có tung ra thế công như thế nào, cũng không thể khiến cho thân hình của Nhất Minh dừng lại mảy may.

Nhất thời, từng tiếng oanh long trời lở đất vang lên, hỏa cầu lửa tựa như phô thiên cái địa phóng tới, một thiếu niên không ngừng chém toạc từng đoàn hỏa cầu trước mặt, thanh âm vang vọng khắp nơi, thân thể hóa thành một đạo hồng quang phá không mà đi.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả đám người đều đã ngây dại!
“Hắn… hắn… hắn thế mà ngự… ngự không phi hành?”
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện