Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Xuất hiện trước mắt Nhất Minh chính là một thân ảnh nữ tử với một bộ y phục màu trắng, mặc dù nàng không có trang điểm hoa lệ, nhưng từ khí chất cho đến dung mạo, không cách nào che giấu được nàng chính là một mỹ nhân không sai.

Một đám người ở bên ngoài không ngừng hô lớn, khi biết được thiếu niên “Minh Tôn” kia khiêu chiến nàng một sát na, toàn bộ bình đài đều sôi trào cả lên, không vì cái gì khác, bởi vì có rất nhiều người ưa thích cô nương này, rất muốn được ngắm nhìn phong thái khi nàng chiến đấu a!

Đây chẳng khác nào ngồi xem một mỹ nhân nhảy múa trước mắt của mình, từng đường cong mỹ diệu cùng với dung mạo vô cùng sắc sảo, ai không động tâm cơ chứ!

Thậm chí, có rất nhiều người nhìn thấy thiếu niên “Minh Tôn” thổ huyết một màn kia, ai ai cũng đều nghĩ tên này chắc không chịu được rồi, trận này lại gặp phải cô nàng này, hẳn là không cách nào chiến thắng được a.

Nhất thời, có rất nhiều người ở bên ngoài đặt cược cô nàng này sẽ chiến thắng.
Hổ Lão cùng với Mai Ngọc Long nhận thấy số lượng đặt cược thay đổi, cho nên hai người cũng áp cược nhiều hơn bình thường, không ngoại lệ, đều là áp lên người Nhất Minh.

Ngay lúc bình đài đang sôi trào mãnh liệt thời điểm, Nhất Minh ở bên trong thiên kiêu đài lẳng lặng đánh giá nữ tử trước mắt này một chút, thoạt nhìn vẫn không có gì bất thường a, nhưng đã có thể tiến lên thiên kiêu bảng thứ 81 thì chẳng có ai là quả hồng mềm cả.



Ít nhất đối với những võ giả khác chính là như vậy, còn hắn, không quan trọng, trừ khi nửa bước Chân Nguyên xuất thủ, nếu không thì không có bất kỳ ai có thể khiến mình lộ ra át chủ bài cho được.

Ba mươi hơi thở thời gian rất nhanh liền trôi qua, Nhất Minh cũng không có chần chờ, cầm đao xông thẳng về phía trước.

Chiến đấu diễn ra, ai cũng có thể nhìn thấy tên thiếu niên “Minh Tôn” này thế mà không biết suy nghĩ như vậy, một binh tu lại cầm đao xông thẳng về phía trước, không hề có bất kỳ ý tứ dò xét đối thủ một chút nào.

Đáng lý ra, khi chưa biết đối thủ có thủ đoạn gì thì không nên xông lên như vậy mới đúng, nhưng tên này thì tốt rồi, cầm đao chạy thẳng về phía con gái nhà người ta, đây quả thật là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết a.

Nữ tử áo trắng cũng không có đứng yên chờ đợi, bản thân liền thả người tung bay lên không, tà áo tung bay trong gió, một bộ tóc màu đen vô cùng mượt mà tung bay phía sau, thân hình của nàng tựa như một tiên nữ đồng dạng, thao tác nhẹ nhàng không có bất kỳ dư thừa nào, một chưởng vỗ ra.

Một chưởng này hóa thành một con chim lớn hót vang một tiếng, một đường hướng thẳng về phía thiếu niên bên dưới lao đến, tốc độ phải nói là nhanh vô cùng, nếu như võ giả khác ở đây, e rằng đã phải bị một chưởng này đánh lui ra khỏi thiên kiêu đài.

Nhìn thấy một màn này, đám người bên ngoài đều hò hét thật to, một con bạch điểu vô cùng xinh đẹp mang theo hào quang rực rỡ bay đến trước người thiếu niên, ai ai cũng nghĩ là… tên thiếu niên “Minh Tôn” này ch.ết chắc a!

Một binh tu đối đầu với pháp tu hơn hẳn về tu vi, đây quả thật là tự tìm đường ch.ết mà, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, tên thiếu niên này có thể cuốn gói trở về dưỡng thương là được rồi.

Ngay lúc mọi người tưởng chừng như thiếu niên bị một chưởng này cho trấn áp tại chỗ thì… dị biến phát sinh.
Không ai nghĩ tới, đứng trước một chưởng này, thế mà tên thiếu niên kia vẫn không hề dừng lại thân hình để ứng đối, đây là ngại bản thân sống quá lâu hay sao a!

Nhưng rất nhanh mọi người ý thức được không đúng, chỉ thấy trường đao của thiếu niên ánh lên trận trận hồng quang, thân hình vẫn không có dừng lại, trực diện một chưởng kia mang một đao chém về phía trước.

Trường đao cùng với bạch điểu va chạm vang lên một tiếng nổ thật lớn, một chưởng của nữ tử ngay lúc này liền biến mất không thấy, thanh âm đùng đoàn nổi lên bốn phía, từng trận khói mù bao phủ thân hình của thiếu niên vào bên trong, ai cũng không nghĩ tới thiếu niên này thế mà bị điên như vậy?

Nhưng rất nhanh mọi người liền ý thức được không đúng, ngay cả nữ tử cũng có cảm thấy có điều gì đó vô cùng bất thường, trước mắt của nàng, một thân ảnh thiếu niên cầm đao không ngừng vọt thẳng ra khỏi trận bụi mù tiếp tục hướng về phía chính mình lao tới.

“À ha! có ý tứ.” khóe miệng của nàng giương lên một nụ cười nhẹ, thân hình nhẹ nhàng như mây không ngừng di dời khoảng cách, tiếp tục là từng chưởng vỗ ra, liên miên chưởng lực không ngừng hướng về phía thiếu niên bên dưới đánh tới.

Đứng trước một màn này, thanh niên áo đen tự nhận là chính mình không cách nào ngăn cản cho nổi, cho dù hắn có là thiên kiêu của yêu tộc đi chăng nữa cũng không cách nào chịu đựng được quá lâu.

Mọi người bên ngoài ai cũng không nghĩ tới, đứng trước thế công liên miên bất tuyệt này, thiếu niên kia vẫn không hề dừng lại một chút nào a!

Mọi chưởng lực ngay khi tiếp cận đều bị hắn cầm đao trảm phá, bản thân lại không hề có một tí gì là bị thương cả, mọi người quả thật là không cách nào hiểu nổi.

Đối với điều này, đám người bên ngoài cũng phải bó tay rồi, bởi vì không cách nào cảm nhận được lực lượng phát ra, chỉ có thể nhìn thấy hai thân ảnh cùng với âm thanh mà thôi, cho nên không ai biết được thiếu niên kia đã làm cái gì.

Nếu chỉ là dùng một đao phổ thông như vậy để ngăn cản thuật pháp mà nói, đánh ch.ết bọn họ cũng không tin.
“Ngươi tin được không?”
“Ta tin cái rắm a!”

Nhất thời, trên bình đài một mảnh xôn xao, mọi người đều cho rằng tên thiếu niên này phải thua không thể nghi ngờ, nhưng giờ khắc này, ai ai cũng nghi ngờ về quyết định của mình.

“Tiểu mỹ nhân cố lên a!” một thanh niên võ giả gào lên một tiếng, nếu nhìn kỹ một chút, trên khóe mắt của người này còn có một chút ẩm ướt trên đó.

Nhưng đáp lại tiếng gào của mọi người chính là một thiếu niên cầm đao hung mãnh dị thường, bất kể là cô nàng kia tung ra thuật pháp gì, đều bị hắn ngăn cản lại hoàn toàn, thân hình không ngừng hướng về vị trí của cô nàng nhào tới.

Mà giờ khắc này, trong lòng của nữ tử đã nhấc lên sóng to gió lớn, cuộn trào mãnh liệt!

Không nghĩ tới, thiếu niên “Minh Tôn” này lại mạnh mẽ như vậy, trước kia nàng đã từng nghe qua thanh danh của hắn, nàng có chú ý một chút nhưng chỉ vẻn vẹn là chú ý một chút mà thôi, cũng không có quan tâm quá nhiều.

Dù sao thì người này cũng chỉ là võ giả bình thường mà thôi, bản thân còn chưa ngưng luyện nguyên dịch nữa mà, có thể tiến vào thiên kiêu bảng top 90 đã là cực hạn của hắn.

Tại giới này, võ giả được phân chia ra làm hai cái cấp độ, một là những võ giả bình thường, hai chính là võ giả đã bắt đầu ngưng luyện nguyên dịch.

Mà nàng, chính là thuộc loại thứ hai, hai cấp bậc võ giả này mặc dù cùng chung cách gọi, nhưng trên bản chất là hoàn toàn khác nhau, sức mạnh cũng khác xa rất nhiều.

Chiếu theo cách gọi tại Thiên Long giới mà Nhất Minh sinh sống nói tới, loại võ giả ngưng luyện nguyên dịch này chính là nửa bước Chân Nguyên mà hắn biết, trước kia cũng đã chiến đấu với loại võ giả này qua một lần, lần này gặp lại, đã là khác biệt rất lớn.

Ngay lúc cô nàng này mang thân thể bắt đầu ngự không một sát na, hắn đã nhận ra đây chính là một người nửa bước Chân Nguyên không sai.
Nhưng tại giới này, những người này cũng chỉ thuộc phạm vi võ giả mà thôi, cũng chưa hề thoát ly cái tầng quan hệ này, cho nên Nhất Minh đã có một chút hiểu lầm.

Hắn tưởng đâu thiên kiêu bảng chỉ toàn là “võ giả” thôi chứ, nhưng theo nữ tử này xuất hiện, xem ra là có nửa bước Chân Nguyên ở phía trên nữa a!
Nếu là như vậy, chính mình muốn giành được đệ nhất cũng không phải là chuyện dễ dàng, e rằng không cách nào che giấu thực lực được nữa a.

“Nếu sớm muộn cũng bại lộ thực lực, không bằng cho ngươi nếm thử một điểm nho nhỏ trước a!” nghĩ như vậy, Nhất Minh không ngừng tiếp cận cô nàng, chỉ cần nàng ta nằm trong phạm vi của hắn, Nhất Minh sẽ ngay lập tức khiến nàng ta biết thế nào là lễ độ.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện